Tu Tiên Chi Phế Sài
Chương 123

Tiểu Sỏa Đản tỏ vẻ nó rất nỗ lực tuy rằng rất mạnh, nhưng cũng không phải ngốc manh. Toàn bộ xuẩn manh ở trước mặt tất cả thực lực đều là cọp giấy, nó là loại ngưu manh.

Nguyên Tu Vân nhìn ngọn lửa ở trước mặt mình đã trong tình trạng vây quanh, bắt đầu dùng linh lực đào ra một cái miệng nhỏ ở trung tâm của đá Khôn Minh. Lúc đào ra một cái miệng nhỏ bản thân đá Khôn Minh cũng đang chấn động mảnh liệt, nếu như không có Tiểu Sỏa Đản áp chế mạnh mẽ, lúc này đá Khôn Minh cũng đã tránh thoát tay của Nguyên Tu Vân mà bay ra phía ngoài. Đây cũng tương đương với mở ra một không gian nho nhỏ, nếu như lực độ nắm giữ không tốt, toàn bộ đá Khôn Minh bởi vì mở không gian này mà vỡ vụn, như vậy bí cảnh của đá Khôn Minh bọn họ muốn cũng sẽ không có.

Cũng may coi như thuận lợi. Nguyên Tu Vân phát hiện linh lực của mình mặc dù tiêu hao tương đối nhanh, nhưng sức chống đỡ của thần thức vẫn có thể đủ ứng phó, y có dự cảm luyện chế bí cảnh đá Khôn Minh này tới cuối cùng khó khăn nhất không phải là linh lực thiếu hụt mà nhất định sẽ là sức chống đỡ thần thức không đủ.

Rất nhanh, đất Ngũ sắc, cỏ Linh Hư, Lưu Ly kim bắt đầu hòa tan thành chất lỏng cùng với nước Thanh Nguyên, nước Thanh Nguyên bởi vì bản thân cũng là chất lỏng nên giờ đã bắt đầu nổi bọt sôi ùng ục, lại cũng không trực tiếp bị hơi nóng bốc hơi lên thành khí thể.

Nguyên Tu Vân dùng thần thức khống chế bốn linh tài này, đồng thời phân ra một phần năm, bổ sung cho Tiểu Sỏa Đản một luồng linh hỏa hợp thành một viên linh châu năm màu cỡ móng tay cái, sau đó đem linh châu này lấp vào chính giữ đá Khôn Minh. Loại lực chống cự đến từ chính bản thân đá Khôn Minh lại xuất hiện, chẳng qua trừ lần đó ra, thần thức của Nguyên Tu Vân còn cảm nhận được bài xích đến từ linh châu năm màu, hiển nhiên đây là quan trọng nhất của luyện chế bí cảnh. Dĩ nhiên lúc Nguyên Tu Vân đem linh châu năm màu viên thứ nhất vững vàng để vào chính giữa thạch Khôn Minh, trên trán của y đã ra một tầng mồ hôi mịn. Đầu cũng có chút hơi đau, đây là thần thức tiêu hao tạo thành.

Nguyên Tu Vân mím môi một cái, còn có bốn viên linh châu năm màu lấp vào trong thạch Khôn Minh, y không biết sau khi luyện chế xong thứ này y có thể trực tiếp ngất đi hay không? Chẳng qua đến lúc này đã là phóng lao thì phải theo lao không thể không được, Nguyên Tu Vân khẽ cắn môi lại một hơi mà phân ra ba viên linh châu năm màu, lấp vào trong đá Khôn Minh. Vào lúc này, bí cảnh Khôn Minh đã ở thời điểm mấu chốt nhất, chỉ cần y có thể đem một viên linh châu cuối cùng để vào, bí cảnh Khôn Minh này sẽ hoàn thành!

Nguyên Tu Vân hít sâu một hơi, cơ hồ là cắn răng đón lấy đau đớn kịch liệt trong đầu trước khi bắt đầu luyện chế, mà y không biết là lúc này mặc dù ở Hỗn Độn chi địa nơi kẽ hở này khi có trọng bảo xuất thế vẫn sẽ có lôi kiếp xuất hiện. Dịch Nhiên ở lúc lôi vân tụ tập cũng đã trực tiếp lui trở về trong phòng đồng thời đem thần trí và kiếm khí của mình bao trùm toàn bộ nơi này, sau đó hắn lại dùng thần thông của thiên phú đem dung mạo thay đổi, mới chậm rãi đi ra ngoài, nghênh đón người tham lam nghe tiếng mà đến.

"A, hôm nay có may mắn đủ nhìn thấy trọng bảo xuất thế, cũng là vận khí của chúng ta, chỉ là không biết loại bảo vật này cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào. Không biết bên trong vị đại sư nào có nguyện ý bán rẻ bảo vật của mình hay không đây?! Trọng bảo có thể đưa tới lôi kiếp vậy cũng không nhiều."

"Lời này của ngươi, đại sư người ta có thể không muốn nghe, thứ bản thân luyện chế dựa vào cái gì phải bán cho ngươi chứ! Hơn nữa giờ ai biết đó là thứ gì? Lỡ như bảo vật chỉ có thể một mình hắn dùng hoặc chỉ phù hợp linh lực của bản thân hắn, vậy ngươi phí công náo nhiệt rồi."

"Chao ôi, nói rất hay giống như là ngươi chưa từng tới giúp vui vậy."

Dịch Nhiên giương mắt nhìn thoáng qua hai người tự quyết định, nghĩ thầm thời gian sau này chờ hai người bọn họ lạc đàn nhất định phải tìm hai người này đơn đấu. Chẳng qua giờ khiến Dịch Nhiên lo lắng chính là tu giả nghe tiếng mà đến càng ngày càng nhiều, một mình hắn chỉ sợ không cách nào ứng đối với bọn họ đến lúc đó phải làm sao?

Chẳng qua giờ một bước hắn cũng không thể lui về phía sau nếu như hắn lui, như vậy những người này nhất định sẽ không chút do dự trực tiếp bước vào trong phòng, lúc này một chút sức phản kháng tuyệt đối Nguyên Tu Vân cũng không có. Sau khi giữa bầu trời đột nhiên xuất hiện lôi vân đánh xuống đường lôi kiếp màu đỏ lần thứ nhất, các tu giả vây xem đều cho rằng đây là một pháp bảo thuộc tính Hoả. Vì vậy các tu giả thuộc tính của bốn loại khác đã cảm thấy rất phiền muộn, bọn họ mới vừa nhấc chân muốn rời khỏi lôi vân bỗng nhiên lại thay đổi một màu sắc, biến thành lôi kiếp màu vàng trực tiếp đánh xuống. Nhất thời mọi người vốn muốn đi dừng lại bước chân của mình, nghĩ thầm đây chẳng lẽ là một pháp bảo song thuộc tính? Như vậy, quả nhiên là đồ tốt đó!

Chẳng qua rất nhanh bọn họ lại phát hiện mình nghĩ lầm rồi, lôi kiếp màu vàng đất thứ ba lại ập xuống, các tu giả vây xem hơi có chút ngu ngơ: "Đây lẻ nào là pháp bảo ba thuộc tính sao? Nhưng này, như thế uy lực của pháp bảo có phải là bị phân tán quá ác rồi hay không? Còn nữa, vậy mà có đại sư luyện khí ba thuộc tính sao? Quả nhiên lẽ trời có thù siêng năng, chuyện gì cũng có khả năng vô tận hết."

Dịch Nhiên nghe lời của bọn họ khóe miệng hơi nâng lên, một đám nhà quê không kiến thức, nhìn một hồi không đem các ngươi làm ngu mới lạ.

Sau đó các tu giả vây xem lại thấy lôi kiếp màu xanh thứ tư. Bọn họ biểu thị: "..."

"Trời địu! Luyện khí này là đầu óc tàn phế đi!! Có bảo bối nào lại luyện chế thành bốn loại thuộc tính chứ! Đây chẳng phải ai cũng có thể sử dụng?! Hơn nữa bốn loại linh lực tụ tập cùng một chỗ cũng sẽ phân tán thực lực của pháp bảo, hắn đây là, há!"

"Còn lôi kiếp Thuỷ nữa!!"

"Pháp bảo năm loại thuộc tính?"

Những người tu chân vây xem ngay từ đầu cũng không có phản ứng nhiều, chẳng qua là khi tường vân năm màu của bầu trời chậm rãi sôi trào, linh khí xung quanh đều trở nên tươi mát hợp lòng người, bọn họ mới chợt nghĩ đến một khả năng. Sau đó đã dùng tốc độ nhanh nhất hướng vào trong phòng! Chỉ là tốc độ phản ứng của bọn họ luôn luôn chậm một phút chốc so với Dịch Nhiên, khi bọn họ cùng nhau vọt vào bên trong cái phòng nhỏ linh lực sung túc kia, đặc biệt phẫn nộ và uể oải phát hiện trong phòng này đã rỗng tuếch rồi.

"Pháp bảo tính phụ trợ!! Pháp bảo tính phụ trợ cực phẩm!!" Có tu giả cắn răng nghiến lợi hô to lên: "Đừng để ta biết các ngươi là ai! Đó nhất định là thứ tốt khó lường!!"

"Dĩ nhiên là thứ tốt khó lường rồi, toàn bộ thuộc tính của pháp bảo mang tính phụ trợ, sau khi kiếm tu kia nhảy vào bên trong phòng này hình như cùng biến mất không còn một mảnh với người luyệt khí, các ngươi lẽ nào không có ý kiến gì sao?" Một giọng nói âm lãnh ngoài phòng vang lên, lúc các tu giả vây xem nghe được giọng nói này, nhất thời nổi lên một tầng da gà, nhanh chóng lui về phía sau nhường cho người này một đường. Đây là một tu giả rất có khí tràng, tướng mạo của gã rất bình thường, nhưng mặc cho ai cũng sẽ không thực sự tin tồn tại của gã là bình thường cả, ở xung quanh gã mắt thường có thể thấy được ma khí màu đen nồng nặc, mà hơi máu tanh quanh người gã giống như là cũng không cách nào tách ra được, khiến người ta thấy đã muốn quay đầu rời khỏi.

"Không nghĩ tới chỉ đi ra tản bộ, là có thể tình cờ gặp pháp bảo thuộc tính không gian cực phẩm, Hỗn Độn chi thành chúng ta khi nào thì tới một vị đại sư luyện khí như thế? Nếu hắn có rãnh rỗi cũng luyện chế một nơi như thế có thể an tâm tu luyện rồi, ta cần phải cảm ơn hắn thật tốt. Hơn nữa, nói không chừng hắn có thể luyện chế ra pháp bảo không gian tách ra thành luỹ thì sao? Đến lúc đó chỉ sợ rời khỏi nơi này cũng không phải là việc khó rồi nhỉ."

Lời nói của ma tu này khiến trong lòng các tu giả xung quanh đồng loạt nóng lên, lời nói của ma tu trước mặt cũng không có đả động bọn họ, nhưng nếu như có một người thật sự có thể đủ luyện chế ra loại pháp bảo nghịch thiên này, kết thúc mãi mãi cảm giác bị nhốt của bọn họ, như vậy bất kể để cho bọn họ trả đại giới gì bọn họ cũng đồng ý! Mặc dù trong thành không thiếu một số đại sư luyện khí lợi hại, thế nhưng lôi kiếp của đại sư luyện khí chỉ thông qua luyện khí đã lợi hại như vậy, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện không phải sao? Nói không chừng hắn có thể thành công thì sao?

Loại ý nghĩ này giống như là đốm lửa nhỏ trên thảo nguyên, ở trong lòng của tất cả tu giả vây xem nhanh chóng dâng lên một trận nóng phô thiên cái địa. Sau khi mọi người nhìn nhau, đều thấy quyết tâm và tính toán trong mắt đối phương —— bất kể như thế nào, bọn họ cần thời gian nhanh nhất tìm được tu giả luyện khí kia, không nói cái khác chỉ cần hắn có thể luyện chế ra pháp bảo rời đi, bọn họ tuyệt đối chỉ lệnh là theo!!

Lúc này mọi người vây xem cũng vì ý nghĩ trong lòng của mình mà cảm thấy phấn chấn không thôi, ai cũng không đi chú ý ma tu kia trên mặt chợt lóe lên nụ cười thâm độc. Chỉ có năm màu sáu sắc từ lúc ma tu đến thì đã ẩn trong chỗ tối vẫn không nhúc nhích, nhìn ma tu kia không cầm được run lên, cố nén hận ý ngập trời trong lòng. Gã lại muốn dùng thủ đoạn đã từng dùng hại người rồi! Tại sao trên đời này có thể có người vô sỉ âm hiểm như thế!!

Mà lúc này đại sư luyện khí đã được phần lớn người của Hỗn Độn chi thành coi như cọng rơm cứu mạng đang lăn qua lộn lại ở trong bí cảnh bản thân luyện chế, mặc dù bãi cỏ mềm mại, gió nhẹ khẽ vuốt xung quanh, linh khí tràn đầy, cũng không thể trung hoà thống khổ thiếu chút nữa thần thức hỏng mất.

Dịch Nhiên đứng ở một bên nhìn đạo lữ nhà mình lăn lộn trên đất cũng là yêu thương vô cùng, nhưng giờ hắn không biết bị thứ gì cầm giữ, hắn chỉ có thể bước vào nơi này lại cũng không thể động mảy may, hắn có dự cảm nếu như mình vẫy mạnh, trong bầu trời của tiểu bí cảnh này nhất định sẽ không chút do dự cho hắn ăn lôi kiếp năm màu. Lúc này trong lòng Dịch Nhiên ngoại trừ yêu thương ra còn có khiếp sợ mơ hồ, mặc dù hắn biết đạo lữ nhà mình là một đại sư luyện khí lợi hại, nhưng hắn chưa hề nghĩ tới y lại có thể lợi hại tới mức độ như vậy.

Ngay từ đầu hắn chỉ cho rằng Nguyên Tu Vân luyện chế ra "Tiểu bí cảnh" nhiều lắm chỉ có linh lực, nơi có thể tu luyện mà thôi. Mà sau khi hắn bước vào bí cảnh này mới phát hiện ở đây mặc dù còn rất đơn sơ, chỉ có một vùng bãi cỏ, một hồ nước, một sườn núi đá nhỏ, nhưng hình thức ban đầu của một bí cảnh này đã đủ xác thức là "Bí cảnh" rồi, ngay cả quy luật Ngũ hành cũng đã tồn tại, mặc dù giờ vẫn còn rất yếu, nhưng chỉ cần đá Khôn Minh có thể liên tục hấp thu linh khí bên ngoài đồng thời ở bên trong uẩn dưỡng bí cảnh dựng dục ra linh khí, như vậy có thể nghìn, mười nghìn năm sau nơi này chính là một bí cảnh gặp may mắn rồi.

Dịch Nhiên nhìn Nguyên Tu Vân lăn lộ cả người toàn là lá cây, cảm thấy tự hào khủng khiếp, sau đó lại bắt đầu không cầm lòng được lo lắng, đạo lữ lợi hại như vậy có thể có người cướp hay không? Dịch Nhiên nhướng mày, quyết định một hồi có thể động thì nhanh chóng ôm đạo lữ một cái, sau đó ngày mai mặc càng đẹp mắt. Hơn nữa, khiến người ta vui mừng là, tóc của hắn rốt cục có thể cột lên rồi ~

=====

6

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương