Tu Tiên Ba Trăm Năm Đột Nhiên Phát Hiện Là Võ Hiệp
-
Chương 17: Ta Có Thể
Đối với người tu tiên Trúc Cơ kỳ, pháp lực đã trở thành một bộ phận tự thân, có thể tùy ý điều động, lúc trước Thôi Hằng chẳng qua là không biết phải làm như thế nào điều động mới có thể phát huy ra uy lực cường đại mà thôi.
Bây giờ có môn kiếm thuật dưỡng sinh kia để tham khảo, hắn liền có thể suy một ra ba mà suy diễn ra đủ loại đủ kiểu kiếm thuật.
Chỉ dùng một buổi sáng, đến lúc hoàng hôn, hắn liền suy diễn ra trên trăm loại kiếm thuật bất đồng.
Trong đó không chỉ có võ công"Nguyên chất nguyên vị", còn là Ngự Kiếm Thuật có thể dùng phi kiếm thi triển!
Thanh tân thủ phi kiếm kia ngay từ lúc hắn ở luyện khí tầng ba đã có thể thúc giục.
Nhưng mà bởi vì hắn vẫn không có tìm tòi ra Ngự Kiếm Thuật thích hợp, nên cũng chỉ có thể điều khiển phi kiếm chém qua loa, nhiều lắm là dùng để chém chặt cây, không có tác dụng gì quá lớn.
Về sau thì khác rồi.
Cái môn Ngự Kiếm Thuật này vừa có, Thôi Hằng cảm giác mình có thể tùy tùy tiện tiện giết chết trên trăm cái chính mình khi còn không biết Ngự Kiếm Thuật.
Với hắn mà nói, đây thật có thể nói là một lần thăng hoa cực điểm.
Vì vậy, cả buổi tối hôm nay, hắn đều đang suy diễn một môn kiếm thuật thích hợp với Khương Thất Thất.
"Bản thân kiếm pháp dưỡng sinh uy lực mặc dù không thấp, thế nhưng bài vận khí tâm pháp tựa hồ có hơi không trọn vẹn, chỉ giảng thuật lộ tuyến vận khí trong kinh mạch, cùng với phương pháp nội dưỡng hình thần.
"Thủ đoạn giao cảm với thiên địa bên ngoài, cùng luyện hóa thiên địa nguyên khí để cường hóa kiếm chiêu lại không có, đối với một bộ kiếm thuật cao võ hoàn chỉnh tới nói, đây chính là bộ phận trọng yếu nhất."
Lúc trước Thôi Hằng đã phát hiện cái vấn đề này.
Nếu như không phải pháp lực của bản thân hắn đã có đặc tính điều động thiên địa nguyên khí, sợ rằng còn không cách nào phát huy ra uy lực chân chính của môn kiếm thuật này.
Bây giờ khi coi đây là gốc rễ để suy diễn ra kiếm thuật thích hợp với Khương Thất Thất, liền lại nghĩ tới chuyện này.
Thật ra thì cái này cũng không khó hiểu.
Thủ đoạn giao cảm với thiên địa bên ngoài, cùng luyện hóa thiên địa nguyên khí là mấu chốt để cho môn kiếm thuật này siêu phàm thoát tục.
Nếu như không có cái bộ phận này, kiếm thuật dưỡng sinh liền thật chỉ là kiếm thuật dưỡng sinh mà thôi.
Có lẽ vị lão đạo trưởng kia chỉ là muốn để cho Khương Thất Thất lấy kiếm thuật này tráng kiện thân thể, cho nên cũng chưa có truyền thụ loại phương pháp tu luyện tầng thứ cao hơn này.
Cái này rất hợp lý.
Mà muốn phải sáng tác ra một bộ "Tiên gia kiếm thuật ", phần giao cảm với thiên địa bên ngoài chính là trọng yếu nhất.
Phần lớn tâm tư của Thôi Hằng đều đặt trên phương diện này.
Ở lúc chân trời tờ mờ sáng, hắn rốt cuộc sáng tạo ra một bộ kiếm thuật hoàn chỉnh, thích hợp Khương Thất Thất tu luyện, cũng thích hợp chính hắn tu luyện.
Đây là thủ đoạn tống hợp giữa kiếm thuật võ đạo cùng Ngự Kiếm thuật của người tu tiên.
Dùng võ công tới thi triển, đây chính là kiếm pháp có thể dẫn dắt sức mạnh đất trời.
Lấy Ngự Kiếm Thuật tới thi triển, chính là Kiếm Quyết khiến phi kiếm bay múa, phân hóa kiếm quang.
Nếu mà tu luyện tới tuyệt đỉnh, sẽ nắm giữ thực lực có thể so với Trúc Cơ kỳ, một kiếm xuất vỏ, sẽ có kim hà ngàn trượng dày đặc không trung, giống như tiên quang giáng thế.
Đặt tên là 《 Tiên Hà Kiếm Quyết 》.
"Mặc dù bây giờ bộ Kiếm Quyết này còn chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ có thể so với Trúc Cơ kỳ, nhưng đây cũng không hề là cực hạn, đợi nàng tiếp xúc được võ công tầng thứ cao hơn, còn có thể đem kiếm quyết ưu hóa tiến thêm một bước."
"Hơn nữa có thể so với tầng thứ Trúc Cơ kỳ, ở trong thế giới Tu Tiên cũng đã coi là một nhân vật, coi như ở trong thế giới huyền huyễn cao võ, trình độ như vậy chắc đã đủ nhập môn."
Thôi Hằng đối với sáng tác của chính mình lần này hết sức hài lòng.
...
Sáng sớm hôm sau.
Khương Thất Thất không biết từ nơi nào đưa đến một cái băng ghế nhỏ, ngồi ở trước cửa biệt thự tân thủ, trong miệng nhỏ nhắn vô ý thức huýt sáo.
Nàng đợi Thôi Hằng đi ra.
Chờ đến mặt trời mọc đến giữa không trung, cánh cửa biệt thự rốt cuộc mở ra.
Ánh mắt Khương Thất Thất lập tức sáng lên, hoan hô nhảy cỡn lên "Thần tiên ca ca!"
Nàng dường như so với trước kia càng hoạt bát.
"Ở chỗ này ngồi một ngày một đêm? " Thôi Hằng nhìn chung quanh một chút, có chút kinh ngạc nói " Làm sao không trở về phòng?"
"Ta sợ lúc ngài đi ra không thấy được ta. " Khương Thất Thất cười yếu ớt nói "Ngài nói muốn ta sáng sớm ở nơi này chờ ngài, ta một chút xíu thời gian đều không muốn bỏ qua, càng không thể để cho ngài chờ ta nha."
"Sẽ không ngay cả cơm cũng không ăn đi. " Thôi Hằng dở khóc dở cười.
"A chuyện này... " Khương Thất Thất nhất thời giống như là một tiểu hài tử đã làm sai chuyện, cúi đầu, nhỏ giọng giải bày "Mặc dù chưa ăn cơm, nhưng trong bụng luôn có một dòng nước ấm dâng lên, để cho ta không cảm thấy đói đây, a!"
Đang nói, nàng bỗng nhiên kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng, nhìn về phía Thôi Hằng "Thần tiên ca ca, cái dòng nước ấm kia lại nhô ra, tán loạn khắp nơi ở trong bụng ta, thật là ấm áp, nếu không ngài sờ một cái xem."
Tiểu cô nương chỉ bụng của mình, dường như là muốn chứng minh chính mình không có nói láo.
"Đây là linh khí trong chén mì lúc trước ngươi ăn lưu lại, chống đỡ không bao lâu. " Thôi Hằng không đếm xỉa đến hành động ngây thơ của thiếu nữ "Đi, trước ăn đồ ăn, rồi dạy ngươi kiếm thuật."
"Ô, tốt quá. " Khương Thất Thất nhu thuận gật gật đầu, đi theo sau lưng Thôi Hằng.
Nếu đã bị tiểu cô nương coi là thần tiên ca ca, Thôi Hằng dứt khoát cũng không lo lắng sẽ hù nàng, trực tiếp gọi ra Hoàng Cân Lực Sĩ, để nó làm hai phần bữa ăn sáng.
Tự nhiên lại đưa tới từng trận kinh hô của Khương Thất Thất, chờ đến khi Hoàng Cân Lực Sĩ nấu cơm, càng là hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của tiểu cô nương.
Dù sao, một người cao vượt qua ba mét, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn khi làm đồ ăn, quả thực có chút cảm giác hài hước.
Sau khi ăn sáng xong.
Thôi Hằng đem Khương Thất Thất dẫn tới tĩnh thất tu luyện của mình.
Nói là tĩnh thất, thật ra thì diện tích cũng bảy mươi mét vuông.
Lớn vô cùng.
Đủ để thi triển thân thủ truyền thụ chiêu thức kiếm thuật.
"Ta truyền thụ cho ngươi môn kiếm thuật này tên là 《 Tiên Hà Kiếm Quyết 》, chỉ cần dụng tâm tu luyện, liền có cơ hội chém ra một kiếm không kém gì hôm qua ta vung ra."
Thôi Hằng giới thiệu sơ lược Tiên Hà Kiếm Quyết một chút, trầm giọng nói "Kiếm thuật này truyền cho ngươi, ngươi chính là truyền nhân duy nhất của ta ở cái thế giới kia, ngươi có thể đem bộ kiếm thuật này truyền thừa tiếp hay không, có thể nhớ kỹ lời khi trước của chính mình, đi giúp một số người, thay đổi một ít chuyện hay không?"
"Ta có thể! Thần tiên ca ca! " Khương Thất Thất nói như chém đinh chặt sắt, ánh mắt vô cùng kiên định "Ta có thể!"
Bây giờ có môn kiếm thuật dưỡng sinh kia để tham khảo, hắn liền có thể suy một ra ba mà suy diễn ra đủ loại đủ kiểu kiếm thuật.
Chỉ dùng một buổi sáng, đến lúc hoàng hôn, hắn liền suy diễn ra trên trăm loại kiếm thuật bất đồng.
Trong đó không chỉ có võ công"Nguyên chất nguyên vị", còn là Ngự Kiếm Thuật có thể dùng phi kiếm thi triển!
Thanh tân thủ phi kiếm kia ngay từ lúc hắn ở luyện khí tầng ba đã có thể thúc giục.
Nhưng mà bởi vì hắn vẫn không có tìm tòi ra Ngự Kiếm Thuật thích hợp, nên cũng chỉ có thể điều khiển phi kiếm chém qua loa, nhiều lắm là dùng để chém chặt cây, không có tác dụng gì quá lớn.
Về sau thì khác rồi.
Cái môn Ngự Kiếm Thuật này vừa có, Thôi Hằng cảm giác mình có thể tùy tùy tiện tiện giết chết trên trăm cái chính mình khi còn không biết Ngự Kiếm Thuật.
Với hắn mà nói, đây thật có thể nói là một lần thăng hoa cực điểm.
Vì vậy, cả buổi tối hôm nay, hắn đều đang suy diễn một môn kiếm thuật thích hợp với Khương Thất Thất.
"Bản thân kiếm pháp dưỡng sinh uy lực mặc dù không thấp, thế nhưng bài vận khí tâm pháp tựa hồ có hơi không trọn vẹn, chỉ giảng thuật lộ tuyến vận khí trong kinh mạch, cùng với phương pháp nội dưỡng hình thần.
"Thủ đoạn giao cảm với thiên địa bên ngoài, cùng luyện hóa thiên địa nguyên khí để cường hóa kiếm chiêu lại không có, đối với một bộ kiếm thuật cao võ hoàn chỉnh tới nói, đây chính là bộ phận trọng yếu nhất."
Lúc trước Thôi Hằng đã phát hiện cái vấn đề này.
Nếu như không phải pháp lực của bản thân hắn đã có đặc tính điều động thiên địa nguyên khí, sợ rằng còn không cách nào phát huy ra uy lực chân chính của môn kiếm thuật này.
Bây giờ khi coi đây là gốc rễ để suy diễn ra kiếm thuật thích hợp với Khương Thất Thất, liền lại nghĩ tới chuyện này.
Thật ra thì cái này cũng không khó hiểu.
Thủ đoạn giao cảm với thiên địa bên ngoài, cùng luyện hóa thiên địa nguyên khí là mấu chốt để cho môn kiếm thuật này siêu phàm thoát tục.
Nếu như không có cái bộ phận này, kiếm thuật dưỡng sinh liền thật chỉ là kiếm thuật dưỡng sinh mà thôi.
Có lẽ vị lão đạo trưởng kia chỉ là muốn để cho Khương Thất Thất lấy kiếm thuật này tráng kiện thân thể, cho nên cũng chưa có truyền thụ loại phương pháp tu luyện tầng thứ cao hơn này.
Cái này rất hợp lý.
Mà muốn phải sáng tác ra một bộ "Tiên gia kiếm thuật ", phần giao cảm với thiên địa bên ngoài chính là trọng yếu nhất.
Phần lớn tâm tư của Thôi Hằng đều đặt trên phương diện này.
Ở lúc chân trời tờ mờ sáng, hắn rốt cuộc sáng tạo ra một bộ kiếm thuật hoàn chỉnh, thích hợp Khương Thất Thất tu luyện, cũng thích hợp chính hắn tu luyện.
Đây là thủ đoạn tống hợp giữa kiếm thuật võ đạo cùng Ngự Kiếm thuật của người tu tiên.
Dùng võ công tới thi triển, đây chính là kiếm pháp có thể dẫn dắt sức mạnh đất trời.
Lấy Ngự Kiếm Thuật tới thi triển, chính là Kiếm Quyết khiến phi kiếm bay múa, phân hóa kiếm quang.
Nếu mà tu luyện tới tuyệt đỉnh, sẽ nắm giữ thực lực có thể so với Trúc Cơ kỳ, một kiếm xuất vỏ, sẽ có kim hà ngàn trượng dày đặc không trung, giống như tiên quang giáng thế.
Đặt tên là 《 Tiên Hà Kiếm Quyết 》.
"Mặc dù bây giờ bộ Kiếm Quyết này còn chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ có thể so với Trúc Cơ kỳ, nhưng đây cũng không hề là cực hạn, đợi nàng tiếp xúc được võ công tầng thứ cao hơn, còn có thể đem kiếm quyết ưu hóa tiến thêm một bước."
"Hơn nữa có thể so với tầng thứ Trúc Cơ kỳ, ở trong thế giới Tu Tiên cũng đã coi là một nhân vật, coi như ở trong thế giới huyền huyễn cao võ, trình độ như vậy chắc đã đủ nhập môn."
Thôi Hằng đối với sáng tác của chính mình lần này hết sức hài lòng.
...
Sáng sớm hôm sau.
Khương Thất Thất không biết từ nơi nào đưa đến một cái băng ghế nhỏ, ngồi ở trước cửa biệt thự tân thủ, trong miệng nhỏ nhắn vô ý thức huýt sáo.
Nàng đợi Thôi Hằng đi ra.
Chờ đến mặt trời mọc đến giữa không trung, cánh cửa biệt thự rốt cuộc mở ra.
Ánh mắt Khương Thất Thất lập tức sáng lên, hoan hô nhảy cỡn lên "Thần tiên ca ca!"
Nàng dường như so với trước kia càng hoạt bát.
"Ở chỗ này ngồi một ngày một đêm? " Thôi Hằng nhìn chung quanh một chút, có chút kinh ngạc nói " Làm sao không trở về phòng?"
"Ta sợ lúc ngài đi ra không thấy được ta. " Khương Thất Thất cười yếu ớt nói "Ngài nói muốn ta sáng sớm ở nơi này chờ ngài, ta một chút xíu thời gian đều không muốn bỏ qua, càng không thể để cho ngài chờ ta nha."
"Sẽ không ngay cả cơm cũng không ăn đi. " Thôi Hằng dở khóc dở cười.
"A chuyện này... " Khương Thất Thất nhất thời giống như là một tiểu hài tử đã làm sai chuyện, cúi đầu, nhỏ giọng giải bày "Mặc dù chưa ăn cơm, nhưng trong bụng luôn có một dòng nước ấm dâng lên, để cho ta không cảm thấy đói đây, a!"
Đang nói, nàng bỗng nhiên kêu lên một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng, nhìn về phía Thôi Hằng "Thần tiên ca ca, cái dòng nước ấm kia lại nhô ra, tán loạn khắp nơi ở trong bụng ta, thật là ấm áp, nếu không ngài sờ một cái xem."
Tiểu cô nương chỉ bụng của mình, dường như là muốn chứng minh chính mình không có nói láo.
"Đây là linh khí trong chén mì lúc trước ngươi ăn lưu lại, chống đỡ không bao lâu. " Thôi Hằng không đếm xỉa đến hành động ngây thơ của thiếu nữ "Đi, trước ăn đồ ăn, rồi dạy ngươi kiếm thuật."
"Ô, tốt quá. " Khương Thất Thất nhu thuận gật gật đầu, đi theo sau lưng Thôi Hằng.
Nếu đã bị tiểu cô nương coi là thần tiên ca ca, Thôi Hằng dứt khoát cũng không lo lắng sẽ hù nàng, trực tiếp gọi ra Hoàng Cân Lực Sĩ, để nó làm hai phần bữa ăn sáng.
Tự nhiên lại đưa tới từng trận kinh hô của Khương Thất Thất, chờ đến khi Hoàng Cân Lực Sĩ nấu cơm, càng là hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của tiểu cô nương.
Dù sao, một người cao vượt qua ba mét, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn khi làm đồ ăn, quả thực có chút cảm giác hài hước.
Sau khi ăn sáng xong.
Thôi Hằng đem Khương Thất Thất dẫn tới tĩnh thất tu luyện của mình.
Nói là tĩnh thất, thật ra thì diện tích cũng bảy mươi mét vuông.
Lớn vô cùng.
Đủ để thi triển thân thủ truyền thụ chiêu thức kiếm thuật.
"Ta truyền thụ cho ngươi môn kiếm thuật này tên là 《 Tiên Hà Kiếm Quyết 》, chỉ cần dụng tâm tu luyện, liền có cơ hội chém ra một kiếm không kém gì hôm qua ta vung ra."
Thôi Hằng giới thiệu sơ lược Tiên Hà Kiếm Quyết một chút, trầm giọng nói "Kiếm thuật này truyền cho ngươi, ngươi chính là truyền nhân duy nhất của ta ở cái thế giới kia, ngươi có thể đem bộ kiếm thuật này truyền thừa tiếp hay không, có thể nhớ kỹ lời khi trước của chính mình, đi giúp một số người, thay đổi một ít chuyện hay không?"
"Ta có thể! Thần tiên ca ca! " Khương Thất Thất nói như chém đinh chặt sắt, ánh mắt vô cùng kiên định "Ta có thể!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook