Tử Thời
Chương 72

Editor: Linh Vũ

"Ừm... Nếu tôi là một con gấu... ừm... tôi sẽ ị thật nhiều... Nếu tôi là một con gấu ~ ừm -- tôi sẽ đi ị."

Cái đầu sư tử ngồi trên bô vừa ra sức vừa hát.

Thật ra, ca khúc chủ đề của《Nếu tôi là một con gấu》là như thế này: "A a a ~ Nếu tôi là một con gấu ~~~ tôi sẽ có thật nhiều bạn tốt ~~~"

Phiên bản được Gấu Nhỏ sửa đổi nghe không được tốt lắm, mà cái điệu "ừm ừm ừm" của cô bé lại có vẻ rất sảng khoái.

Tử Thời ở bên cạnh đưa tay cho cô bé nắm. Vốn là người sáng tác 《Nếu tôi là một con gấu》, cô cảm thấy thật sự... quá buồn cười.

Nhưng hiện giờ không phải lúc để cười, cô cố gắng nhịn xuống.

Thẩm Hiên lại mở cửa ra đi vào, đi được mấy bước thì dừng lại, lấy khẩu trang từ trong túi áo blouse ra đeo lên, đứng tại chỗ ồm ồm hỏi: "... Lần thứ mấy rồi?"

Tử Thời nghĩ nghĩ: "Lần thứ ba."

Bác sĩ Thẩm nhìn cái đầu sư tử đang hết sức vui vẻ, ánh mắt vừa có vẻ khen ngợi lại vừa có khâm phục.

"Thịnh Thừa Quang đi đâu rồi?"

Tử Thời chỉ chỉ vào phòng tắm, dùng giọng điệu đồng cảm, nhẹ nhàng nói: "Ở trong đó, xử lý... lần thứ hai của con bé."

Vừa nói thì cửa phòng tắm mở ra, Thịnh Thừa Quang từ bên trong đi ra, gỡ hai lớp khẩu trang trên mặt xuống muốn thở một hơi, nhưng chỉ vừa hít được một hơi, sắc mặt đã xám xịt... Bước nhanh tới bên cạnh cửa sổ, Thịnh tổng cố kìm nén, sờ soạng châm một điếu thuốc.

Tử Thời và bác sĩ Thẩm đồng thời hỏi anh: "Tìm được chưa?"

Thịnh Thừa Quang hút hai ngụm, chờ khói vào tận sâu trong phổi rồi mới chậm rãi thở ra, hơi thuốc cay nồng tràn ngập trong cổ họng, rốt cuộc xoang mũi cũng thoải mái một chút, đầu óc cũng không mơ màng nữa.

Giữa sương khói lượn lờ, Thịnh tổng có vẻ ưu thương, lắc lắc đầu.

Mấy người lớn đều trầm mặc, Gấu Nhỏ ở bên cạnh vừa ra sức "ừm" vừa kêu lớn: "Ba! Hút thuốc không tốt! Không được hút thuốc!"

Thịnh Thừa Quang vốn cũng chẳng mấy khi hút thuốc, từ sau khi cô nhóc kia về bên anh, sợ cô bé hút thuốc thụ động nên càng ít khi lấy thuốc ra trước mặt cô bé. Nhưng hôm nay thật sự là... không lấy ra không được!

Trong lòng anh than thở, lập tức dùng tay dụi tắt thuốc.

"Biết rồi, ba không hút nữa."

Gấu Nhỏ "ừm" một tiếng thật dài, sau một hồi ngân dài, cô bé thoải mái thở ra một hơi, lại kêu lên: "Ba, gió thổi đến mông con, lạnh lắm! Đóng cửa lại đi được không!"

Thịnh Thừa Quang nhắm chặt mắt, cúi đầu đến sát khe cửa sổ, thở mạnh mấy hơi, sau đó lưu luyến đóng lại.

Thẩm Hiên mặt người dạ thú, bây giờ ngay cả khuôn mặt phía sau khẩu trang của anh ta cũng bày ra vẻ đồng tình.

"A! Mẹ! Phân lại đụng tới mông con rồi!" Gấu Nhỏ lại nhấc mông lên.

Lại đầy rồi... sao?

Thịnh Thừa Quang quay đầu về phía cửa sổ, hít sâu hai hơi, tự động viên bản thân, sau đó bước lên... hành trình tìm kiếm kho báu lần thứ ba của mình.

Tử Thời không nỡ lòng, ngăn anh lại, nói: "Để em tìm cho, anh ở cùng con bé đi."

Thịnh Thừa Quang cười cười, nhưng cười trông còn khó coi hơn cả khóc: "Không sao đâu... Anh không ghê tởm đâu!"

***

May mà, quá tam ba bận, rốt cuộc đã tìm được cái nhẫn trong lần... thứ ba của Gấu Nhỏ rồi.

Thịnh Thừa Quang lấy chiếc nhẫn ra, ngăn một cái bao tay nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ tay anh đang run lên.

Thẩm Hiên bắt anh xác nhận rằng đây đúng là cái nhẫn kia: "Vậy là được rồi. Tôi đi gọi bác sĩ khoa nhi tới đây làm kiểm tra cho cô bé, sau đó thì có thể xuất viện rồi."

Thịnh Thừa Quang thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống cạnh giường như người mất hết sức lực. Tử Thời vội vàng bưng nước ấm đến cho anh, cười cười trấn an anh, đón lấy nước nhưng không uống.

Tử Thời quen anh lâu như vậy, biết rõ anh ưa sạch sẽ, biết rõ anh rất ghê tởm, cô rất đau lòng, nằm bên cạnh anh, khẽ cọ tay lên lưng anh.

Trên giường, phía sau bọn họ, Gấu Nhỏ mặc một cái quần hoa đang vui vẻ loi nhoi -- ôi chao ~ trong bụng trống trơn thật là dễ chịu ~

"Ba ơi!" Cô bé nhích đến sau người Thịnh Thừa Quang, ôm eo anh, thò cái đầu sư tử ra.

Thịnh Thừa Quang bế cô bé, nhẹ nhàng hôn lên trán cô bé. diễn.đà[email protected]ê%quý!đôn

Giọng nói của anh đã hơi khàn: "Con có đau hoặc khó chịu ở đâu không? Bụng có khó chịu không?"

Gấu Nhỏ lắc lắc cái đầu sư tử đáng yêu của mình, bỗng nhiên lại hơi nhíu mày.

Thịnh Thừa Quang vội vàng hỏi: "Nói ba nghe xem, con đau ở đâu nào?"

"Chỗ này..." Gấu Nhỏ ôm bụng: "... Con còn muốn ị nữa! Đi ị đi ị!"

Tử Thời: "Ha ha..."

Thịnh Thừa Quang: (╯‵□′)╯︵┻━┻

***

Từ bệnh viện đi ra đã là giữa đêm. Mấy người Tề Quang mỗi người đều về nhà mình, Thịnh Thừa Quang gọi lái xe tới -- tay anh run rẩy, sợ lái xe không an toàn.

Trên xe, Gấu Nhỏ ghé vào trong lòng Tử Thời, bây giờ cô bé lại rất an tĩnh.

Tử Thời cho rằng cô bé mệt, Thịnh Thừa Quang lại gọi cô bé dậy uống nước.

"Anh sợ con bé bị mất nước." Anh giải thích, lại hỏi con gái: "Con có đói bụng không?"

Gấu Nhỏ vừa uống nước xong, liếm liếm khóe môi ướt sũng, cái đầu sư tử gật gật.

"Vậy con đừng ngủ, về nhà ba sẽ làm cơm cho con ăn." Thịnh Thừa Quang nói.

Tử Thời quay đầu nhẹ giọng nói với anh: "Hay là gọi đồ ăn bên ngoài đi? Hôm nay anh đã mệt rồi, đừng nấu cơm nữa."

"Phải nấu cho con bé ít cháo, đồ ăn bên ngoài không tốt, vẫn nên để anh nấu thôi." Thịnh Thừa Quang cũng nhẹ giọng đáp lại: "Từ trưa đến giờ em cũng chưa ăn gì rồi."

Tử Thời sợ vừa rồi anh bị ghê tởm, còn bắt anh nấu nữa thì chỉ sợ anh càng khó chịu, mới nói: "Vậy để em đi nấu cháo cho con là được rồi, anh đi tắm cho con."

Cô vừa dứt lời, Gấu Nhỏ đã lập tức phản đối: "Mẹ nấu cơm không ăn được, ba nấu mới ngon! Con ăn cơm ba nấu thôi!"

Thịnh Thừa Quang chọc chọc cái mũi bé xíu, cười nói: "Biết rồi... Ba sẽ làm cơm cho con và mẹ."

Gấu Nhỏ thỏa mãn cười tít mắt, đắc ý nhìn mẹ. Mặc dù Tử Thời vừa bất đắc dĩ lại vừa thấy đau lòng thay anh, nhưng giờ phút này lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

***

Đáng thương cho Thịnh tổng, về đến nhà chỉ kịp cẩn thận rửa tay cho thật sạch, sau đó liền bận rộn luôn tay luôn chân: trước tiên là lấy nồi áp suất ra nấu cháo, rồi anh lục khắp tủ lạnh, lấy nửa con gà hầm từ hồi trưa ra, súp gà thì để nấu mì, thịt gà thì xé nhỏ, đặt cùng rau luộc lên trên bát mì, lại làm thêm một quả trứng chần nước sôi lòng đào hấp dẫn.

Đến lúc nồi áp suất liên tục phụt hơi ra, cháo đã xong, anh lấy thìa vớt lớp sữa trên cùng, bỏ vào trong bát cho Gấu Nhỏ.

Thịnh Thừa Quang bưng cả mì và sữa cháo đi ra, Gấu Nhỏ vừa tắm xong cũng lao ra từ trong phòng ngủ, trên tóc còn ẩm ướt, Tử Thời cầm khăn bông chạy theo lau cho cô bé, nhưng cô nhóc kia trốn rất nhanh, vừa trốn vừa kêu lên: "Con ngửi thấy mùi rồi! Thơm quá thơm quá!"

Thịnh Thừa Quang vội vàng đi tới, cúi người vòng tay ra, ôm lấy cái đầu sư tử còn ướt sũng.

Anh nhận lấy cái khăn bông từ trong tay Tử Thời, nói: "Em đi ăn trước đi, để anh chơi với con."

Tử Thời thật sự cũng đã đói bụng, mì gà thơm nức, rau luộc xanh biếc, trứng gà hấp dẫn, một bát mì khiến cô vừa nhìn đã thèm chảy nước miếng.

Cô uống một ngụm nước mì trước, ánh mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn. diễn!đàn#lê@quý%đôn

Thịnh Thừa Quang ôm con gái ngồi trên ghế sofa, nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô thì bật cười. Tử Thời ăn một miếng mì, vui vẻ hỏi anh: "Sao lại chỉ có một bát? Anh không ăn sao?"

Khóe môi Thịnh Thừa Quang giật giật, lau tóc cho cô nhóc đang nhích tới nhích lui trong lòng mình, nói: "Anh không đói bụng."

Tử Thời hiểu ra, không hỏi tiếp nữa.

Gấu Nhỏ đã được lau khô tóc, nước miếng đã chảy xuống, miệng vẫn nói thơm quá thơm quá, nhưng mà ba không bế cô bé đến bàn ăn mà đặt cô bé ngồi trên ghế sofa, sau đó bưng cái bát nhỏ của cô bé tới.

Bên trong cái bát nhỏ là cháo màu trong suốt.

Cái đầu sư tử cúi xuống ngửi ngửi, cảm thấy không đúng: cái này đâu có mùi vị gì!

Cô bé đứng lên, nhón chân nhìn thấy mẹ đang ăn mì sợi, lập tức kháng nghị: "Con cũng muốn ăn mì sợi!"

"Không được, hôm nay con chỉ được ăn cái này thôi." Thịnh Thừa Quang bế cô bé xuống, để cô bé ngồi lên cái đệm trên ghế cạnh bàn trà, đưa cái bát nhỏ và thìa cho cô bé.

Gấu Nhỏ nếm một miếng, phát hiện ra quả nhiên là không phải cái mùi đó.

"Con không ăn cái này!" Cô bé vô cùng bất mãn: "Ba! Con đã trả nhẫn cho ba rồi mà, ba làm mì sợi cho con đi!"

Đòi hỏi của con gái cộng thêm mùi thơm của mì truyền đến khiến Thịnh Thừa Quang bị áp lực không ít.

"Bảo bối à!" Anh dịu dàng dỗ con gái: "Cái này tốt cho đường ruột của con, con ăn xong cái này rồi đi ngủ, ngày mai ba sẽ nấu mì cho con ăn."

Gấu Nhỏ coi như đã chịu nghe lời, chu môi ra, không tình nguyện nhưng cũng ăn cháo rồi.

Thịnh Thừa Quang nhìn cô bé một lát, cô bé ăn rất ngon miệng, anh đứng dậy tránh ra chỗ khác.

***

Sữa cháo thật ra rất thơm, Gấu Nhỏ ăn một lúc, miệng đã lem luốc. Tử Thời thả bát mì đang ăn dở xuống, vội cầm khăn mặt tới lau cho cô bé, quay lại thì không thấy Thịnh Thừa Quang đâu nữa.

Cô tìm trong nhà một vòng mới phát hiện ra anh đang ở trong thư phòng.

Xem ra là thật sự khó chịu, nếu không thì anh đã ở ngoài phòng khách chứ không nhốt mình trong thứ phòng thế này.

Tử Thời đẩy cửa đi vào, Thịnh Thừa Quang đang thất thần, trên bàn trước mặt anh là chiếc nhẫn vừa tìm lại được, nhất thời anh chưa kịp cất đi.

Tử Thời đi tới, anh nhìn cô một cái, trên mặt rõ ràng có vẻ xấu hổ.

Đêm nay Tử Thời thật sự thấy đau lòng thay anh, đi tới bên cạnh, chủ động ngồi vào trong lòng anh, ôm lấy cổ anh, hôn một cái lên mặt anh.

Thịnh Thừa Quang cười lên.

"Toàn là mùi mì..." Anh thở dài.

Tử Thời "a" một tiếng: "Em đi đánh răng!"

Cô vừa đứng lên thì đã bị anh kéo lại.

"Anh đùa đấy, không sao đâu." Anh ôm lấy cô, hai người ôm lấy nhau, Thịnh Thừa Quang thở dài một hơi nhẹ nhõm. d.đ.lqđ

Tử Thời dựa đầu vào bên gáy anh, tay ôm lấy cổ anh, vỗ nhẹ vào lưng anh từng phát từng phát một.

"Đừng giận nữa mà...." Cô dịu dàng nói.

"Không đâu... Anh không giận con gái."

"Vậy anh giận ai?"

Thịnh Thừa Quang yên lặng một lúc, sau đó cất giọng rất thấp: "... Chỉ là cảm thấy rất tiếc." Anh dừng một chút, giọng nói lại càng thấp hơn: "Cái nhẫn này là tự tay anh làm."

Tử Thời thoát ra khỏi ngực anh, kinh ngạc nhìn anh: "Anh làm? Tự tay anh làm? Làm thủ công sao?"

Thịnh Thừa Quang nhìn có vẻ hơi xấu hổ, đưa mắt nhìn ra chỗ khác, nhẹ giọng nói: "Thật ra rất đơn giản, anh chỉ mất hai ngày đã làm xong rồi."

Thật ra là phải nhờ Tề Quang liên hệ với một nhà thiết kế châu báu nổi tiếng hàng đầu thế giới, bỏ rất nhiều tiền để mời người ta tới phòng làm việc ở Trung Quốc, hướng dẫn cho anh làm nhẫn."

Nhà thiết kế châu báu kia là một người đàn ông người Pháp nhưng hiểu rất rõ về Trung Quốc, biết Thịnh Thừa Quang tốn nhiều tiền bạc và công sức như vậy chỉ vì muốn làm một cái nhẫn thì cười ha ha, nói: "Chỉ là việc nhỏ! Dùng cách nói của người Trung Quốc các anh thì chính là dùng Ỷ Thiên Đồ Long Đao để giết gà!"

Lúc ấy Thịnh Thừa Quang chỉ hơi cười cười.

Thật ra trong lòng anh lại nghĩ: Ỷ Thiên kiếm, Đồ Long đao? Anh còn thấy chưa đủ đấy.

"Ôi..." Tử Thời bị cảm động, rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao anh lại để ý như vậy: "Thảo nào anh lại đau lòng thế...."

Thịnh Thừa Quang nhìn cô một cái.

"Em kể anh nghe nhé: Lúc Gấu Nhỏ hai tuổi, em có vẽ một bản thảo, còn chưa kịp nhập vào máy tính thì đã bị con bé nghịch, xé tan mất." Tử Thời thở dài: "Lúc đó em cũng vừa đau lòng vừa tiếc nuối."

Thịnh Thừa Quang nhịn không được muốn bật cười, đáp lại: "Em an ủi người khác có thể đừng dùng cách thức cũ kĩ như vậy được không? Đối với những người khác nhau thì phải dùng cách thức khác nhau chứ."

"Hả?"

"Ví dụ như cách vừa rồi có thể dùng để an ủi người khác, nhưng mà để an ủi anh --" Anh nhíu mày, cười lớn: "Em chỉ cần trực tiếp hơn, nhiệt tình hơn là được rồi."

Anh không cần dùng đến từ ngữ ám chỉ, ngay cả vẻ mặt cũng thể hiện rất rõ, bây giờ Tử Thời đương nhiên là để mặc anh muốn gì được nấy, rất phối hợp, tặng anh một nụ hôn triền miên.

Vừa rồi cô đã tắm cùng con gái, trên người vẫn còn mùi thơm, Thịnh Thừa Quang cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, trong miệng đều là mùi mì sợi, nhưng anh hoàn toàn không chê, ngược lại còn cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương