Tử Thiên Thần
-
Quyển 2 - Chương 3-2: Bóng tối (II)
Tuyết đã rải trắng khu vườn.
Xuyên Sơn ngồi một mình bên bức tường kính trong ánh chiều chạng vạng, bên cạnh anh là một giỏ táo xanh. Phía trên cao, giỏ Thủy hồng lan vẫn phơ phất tỏa hương, nhưng không gian căn phòng lúc này sao lạnh lẽo quá. Có lẽ vì màu trắng đến nao lòng của những bông tuyết ngoài kia, hay là vì Huệ Nha không có ở đây.
Đã có lúc, cô bé với suối tóc đen huyền dịu dàng ấy ngồi bên anh nơi bức tường kính này, trong tiếng mưa rơi tưởng như ngân dài bất tận.
Xuyên Sơn mỉm cười, nàng đã cho anh những giây phút thật dịu êm, những giây phút đẹp nhất trong cuộc đời anh. Anh đã ngồi bên nàng, ngắm nhìn nàng, cảm nhận mùi hương, hơi ấm, và lắng nghe sự tĩnh lặng của nàng...
Tất cả đã chỉ còn là kí ức.
Xuyên Sơn lấy ra chiếc smartphone và bật lên một đoạn clip, một đoạn phim đã khiến cả thế giới xôn xao suốt những ngày qua. Đó là clip ghi lại cảnh Huệ Nha chiến đấu với siêu quái vật Navirasor, được quay bởi các camera của quân đội và đăng tải công khai trên các phương tiện truyền thông. Xuyên Sơn đã xem đi xem lại những hình ảnh này không biết bao nhiêu lần, đó thực sự là một trận chiến kinh hoàng của các vị thần ngay giữa chốn nhân gian này...
"Huệ Nha thật dũng cảm..."
Một giọng nói nhẹ nhàng chợt vang lên. Và một cô gái xinh xắn với mái tóc nâu mượt mà gợn sóng đang khe khẽ ngồi xuống bên Xuyên Sơn. Đó là Hiên Hạ, trong chiếc váy ngắn thêu hoa.
"Em ấy đã hi sinh để bảo vệ thành phố." - Hiên Hạ buồn bã nói, đoạn clip đang phát đến cảnh Huệ Nha bị tia lửa điện của con quái vật đánh văng đi xa.
"Không, anh tin rằng Huệ Nha vẫn còn sống." - Xuyên Sơn mỉm cười nói - "Theo một cách nào đó, ở một nơi nào đó."
"Xuyên Sơn..." - Hiên Hạ cảm động nhìn Xuyên Sơn.
"Và đến một ngày, cô bé nhất định sẽ quay về với chúng ta." - Giọng Xuyên Sơn đầy quả quyết.
"Vâng..." - Hiên Hạ cũng mỉm cười.
Ngoài kia, từng bông tuyết vẫn lặng lẽ rơi rơi. Những tán cây, thảm cỏ, và cả những khóm hoa cẩm tú cầu màu lam biếc giờ đều đã được phủ lên một sắc trắng thật khiết tinh.
"À, em ăn táo nhé?" - Xuyên Sơn lấy một trái táo và đưa cho Hiên Hạ.
"Cám ơn anh." - Hiên Hạ vui vẻ đón lấy.
Hai người cùng ăn táo. Bầu không khí trở nên tươi tắn lên rất nhiều, và hơi lạnh như đã bị đẩy lùi ra phía ngoài tấm kính.
"Ôi! Táo mùa này ngọt thật đấy!" - Hiên Hạ khẽ thốt lên.
"Ừ, ngọt và rất... mát." - Xuyên Sơn cười.
RẦM RẦM!!!
Cánh cửa chính ở gian nhà ngoài đột ngột bật tung ra khỏi bản lề!
Và...
Một chàng thiên sứ tóc vàng cùng một nàng nữ thần phương Đông đang hiên ngang bước vào, họ xách theo những chiếc túi ni lông lớn trông có vẻ rất nặng.
"Này Xuyên Sơn, Hiên Hạ. Chúng ta lại mở tiệc nướng đi nào." - Hainiido cười rạng rỡ.
"Trời trở lạnh đột ngột, thịt nướng vẫn là nhất, ha ha!" - Irivy cười sảng khoái.
"Hic, lại phải sửa cửa rồi." - Xuyên Sơn khẽ thở dài.
Hiên Hạ vừa cười khúc khích vừa đứng dậy:
"Đi nào anh Xuyên Sơn, chúng ta ra giúp họ một tay."
"Ừ." - Xuyên Sơn mỉm cười gật đầu, anh nhìn lại bức tường kính một lần nữa rồi cũng đứng lên. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, và những niềm vui sẽ chẳng bao giờ mất đi khi ta vẫn còn có những người bạn.
Huệ Nha, anh sẽ chờ em, dẫu cho đến cuối cuộc đời này.
Xuyên Sơn ngồi một mình bên bức tường kính trong ánh chiều chạng vạng, bên cạnh anh là một giỏ táo xanh. Phía trên cao, giỏ Thủy hồng lan vẫn phơ phất tỏa hương, nhưng không gian căn phòng lúc này sao lạnh lẽo quá. Có lẽ vì màu trắng đến nao lòng của những bông tuyết ngoài kia, hay là vì Huệ Nha không có ở đây.
Đã có lúc, cô bé với suối tóc đen huyền dịu dàng ấy ngồi bên anh nơi bức tường kính này, trong tiếng mưa rơi tưởng như ngân dài bất tận.
Xuyên Sơn mỉm cười, nàng đã cho anh những giây phút thật dịu êm, những giây phút đẹp nhất trong cuộc đời anh. Anh đã ngồi bên nàng, ngắm nhìn nàng, cảm nhận mùi hương, hơi ấm, và lắng nghe sự tĩnh lặng của nàng...
Tất cả đã chỉ còn là kí ức.
Xuyên Sơn lấy ra chiếc smartphone và bật lên một đoạn clip, một đoạn phim đã khiến cả thế giới xôn xao suốt những ngày qua. Đó là clip ghi lại cảnh Huệ Nha chiến đấu với siêu quái vật Navirasor, được quay bởi các camera của quân đội và đăng tải công khai trên các phương tiện truyền thông. Xuyên Sơn đã xem đi xem lại những hình ảnh này không biết bao nhiêu lần, đó thực sự là một trận chiến kinh hoàng của các vị thần ngay giữa chốn nhân gian này...
"Huệ Nha thật dũng cảm..."
Một giọng nói nhẹ nhàng chợt vang lên. Và một cô gái xinh xắn với mái tóc nâu mượt mà gợn sóng đang khe khẽ ngồi xuống bên Xuyên Sơn. Đó là Hiên Hạ, trong chiếc váy ngắn thêu hoa.
"Em ấy đã hi sinh để bảo vệ thành phố." - Hiên Hạ buồn bã nói, đoạn clip đang phát đến cảnh Huệ Nha bị tia lửa điện của con quái vật đánh văng đi xa.
"Không, anh tin rằng Huệ Nha vẫn còn sống." - Xuyên Sơn mỉm cười nói - "Theo một cách nào đó, ở một nơi nào đó."
"Xuyên Sơn..." - Hiên Hạ cảm động nhìn Xuyên Sơn.
"Và đến một ngày, cô bé nhất định sẽ quay về với chúng ta." - Giọng Xuyên Sơn đầy quả quyết.
"Vâng..." - Hiên Hạ cũng mỉm cười.
Ngoài kia, từng bông tuyết vẫn lặng lẽ rơi rơi. Những tán cây, thảm cỏ, và cả những khóm hoa cẩm tú cầu màu lam biếc giờ đều đã được phủ lên một sắc trắng thật khiết tinh.
"À, em ăn táo nhé?" - Xuyên Sơn lấy một trái táo và đưa cho Hiên Hạ.
"Cám ơn anh." - Hiên Hạ vui vẻ đón lấy.
Hai người cùng ăn táo. Bầu không khí trở nên tươi tắn lên rất nhiều, và hơi lạnh như đã bị đẩy lùi ra phía ngoài tấm kính.
"Ôi! Táo mùa này ngọt thật đấy!" - Hiên Hạ khẽ thốt lên.
"Ừ, ngọt và rất... mát." - Xuyên Sơn cười.
RẦM RẦM!!!
Cánh cửa chính ở gian nhà ngoài đột ngột bật tung ra khỏi bản lề!
Và...
Một chàng thiên sứ tóc vàng cùng một nàng nữ thần phương Đông đang hiên ngang bước vào, họ xách theo những chiếc túi ni lông lớn trông có vẻ rất nặng.
"Này Xuyên Sơn, Hiên Hạ. Chúng ta lại mở tiệc nướng đi nào." - Hainiido cười rạng rỡ.
"Trời trở lạnh đột ngột, thịt nướng vẫn là nhất, ha ha!" - Irivy cười sảng khoái.
"Hic, lại phải sửa cửa rồi." - Xuyên Sơn khẽ thở dài.
Hiên Hạ vừa cười khúc khích vừa đứng dậy:
"Đi nào anh Xuyên Sơn, chúng ta ra giúp họ một tay."
"Ừ." - Xuyên Sơn mỉm cười gật đầu, anh nhìn lại bức tường kính một lần nữa rồi cũng đứng lên. Cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, và những niềm vui sẽ chẳng bao giờ mất đi khi ta vẫn còn có những người bạn.
Huệ Nha, anh sẽ chờ em, dẫu cho đến cuối cuộc đời này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook