Tự Thị Cố Nhân Lai
-
Chương 11
Thời điểm tới nhà Lục Nhất Hàng đã là rạng sáng.
Nhà Lục Nhất Hàng là kiểu biệt thự nhỏ, diện tích không tính là quá lớn nhưng trang hoàng rất tinh tế. Ba Lục cùng mẹ Lục đều ở phòng khách chờ bọn họ. Thư Dật có điểm ngượng ngùng, cả một đêm làm phiền khiến cả nhà bọn họ đều không được ngủ. Cũng may ba Lục mẹ Lục đều là những người nhiệt tình, thấy Thư Dật đều tới hỏi han ân cần. Mẹ Lục cẩn thận hỏi lại xem bác sĩ dặn dò những gì, biết không bị thương nặng mới yên tâm, nắm lấy tay Thư Dật thổn thức “Con xem xem, con là người nơi khác đúng không? Này nếu con là vì Tiểu Hàng mà bị thương nặng kia chúng ta biết phải ăn nói ra sao với ba mẹ con đây?! Còn đau phải không?”
Thư Dật cười cười “Không có việc gì, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”
Mẹ Lục nhìn cánh tay Thư Dật lại thở dài nửa ngày, ôn nhu nói “Được rồi, phòng ở cho con bác đã sắp xếp rồi, trước đi nghỉ đã.”
“Không cần.” Lục Nhất Hàng đứng dậy đỡ Thư Dật “Bọn con không cần đâu, anh ấy ở phòng của con là được rồi.”
Mẹ Lục lập tức lên giọng phản đối “Ở phòng của con? Con còn không sợ sẽ đè phải người ta!”
“Sẽ không, con sẽ ngủ trên sopha.” Lục Nhất Hàng đỡ Thư Dật, dìu y lên phòng hắn ở tầng hai. Mẹ Lục vẫn còn ở đằng sau lải nhải, lăn qua lăn lại nửa ngày mọi người mới đi ngủ.
Lục Nhất Hàng cẩn thận cởi đồ cho Thư Dật. Thư Dật nhìn quanh phòng ngủ của Lục Nhất Hàng, cười cười “Nhà cậu ghê gớm thật. Cậu ngủ ở kia sao?”
Thư Dật chỉ vào một băng ghế sopha dài trong phòng, lắc đầu nói “Hay là thôi đi, ngủ trên sopha không thoải mái đâu.”
“Không sao.” Lục Nhất Hàng rầm rầm kéo sopha lại đặt cạnh bên giường “Như vậy buổi tối anh muốn gì cứ gọi là được.”
Thư Dật lấy điện thoại bàn gọi một cuộc về kí túc xá, lại lần lượt gọi cho các giáo viên hướng dẫn của mình và Lục Nhất Hàng. Sinh viên đánh nhau là tối kị, đặc biệt là cán bộ như Thư Dật. Cho dù là thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng nghe không lọt tai, càng đừng nói Lục Nhất Hàng hôm nay đã muốn không thể chỉ dùng một câu phòng vệ chính đáng mà giải thích nổi nữa rồi. Thư Dật chỉ nói là bản thân bị thương, ở nhà Lục Nhất Hàng dưỡng thương.
Gọi xong mấy cuộc, Lục Nhất Hàng liền giúp Thư Dật đi vào phòng tắm lau qua người. Lục Nhất Hàng cứ như đang dò mìn, Thư Dật nhịn không được cười “Cậu để ý như vậy để làm gì. tôi đã không còn đau rồi, không có việc gì.”
Lục Nhất Hàng cúi đầu, nghe vậy ừ một tiếng, dưới tay vẫn cứ nhẹ nhàng như trước, cẩn thận lau khô bọt nước trên mặt Thư Dật, giúp y ngồi trở lại trên giường, Thư Dật nhìn ra sau khi trở về Lục Nhất Hàng không thể nào nói chuyện, chính là cứ cúi đầu ủ rũ mà làm. Thư Dật cười cười “Làm sao vậy? Không biết còn tưởng là cậu bị đánh đâu, cũng chưa có việc gì, ủ rũ như vậy làm gì?”
Lục Nhất Hàng ngồi trên sopha đối diện Thư Dật, còn đang tự mình bực tức. Thư Dật hiểu rõ, cúi người xoa xoa đầu Lục Nhất Hàng “Này cũng không phải lỗi của cậu, cùng bọn lưu manh thì còn có thể nói cái gì, cũng đỡ là tôi không sao, lại nói cũng không có chuyện gì, không bị thương đến xương cốt, qua vài ngày thì tốt rồi.”
Lục Nhất Hàng vừa xấu hổ lại cảm động, buồn buồn không nói tiếng nào để Thư Dật tùy ý xoa đầu hắn.
Thư Dật lúc này đã thoải mái hơn, bắt đầu tính sổ “Hôm nay cậu lấy cái gì đấm mấy tên lưu manh kia?”
Lục Nhất Hàng sửng sốt, giấu tay vào trong túi quần, lại đột nhiên đứng dậy đi toilet. Thư Dật vẻ mặt hoang mang, không bao lâu Lục Nhất Hàng liền ra, đem hai cái chỉ hổ đã rửa sạch đưa cho y “Này.”
Chỉ hổ đặc chế làm từ thép, chỗ các đốt ngón tay đều có lưỡi dao sắc bén. Một nắm đấm của Lục Nhất Hàng đã mạnh đến vậy, lại thêm cái lợi khí này… tư vị chịu một đấm này Thư Dật nghĩ cũng không dám nghĩ. Thư Dật cầm lấy chỉ hổ đeo thử vào tay mình, hỏi “Mua ở đâu?”
Lục Nhất Hàng thành thật lắc đầu “Không phải mua, là anh trai tôi tặng, là hôm qua… tặng tôi quà sinh nhật.”
Thư Dật cơ hồ muốn hộc máu, nào có ai mua tặng em trai quà sinh nhật như vậy?!!
Thư Dật tháo chỉ hổ ra, nghiêm mặt nói với Lục Nhất Hàng “Thứ này trước tôi cầm giúp cậu, chờ về sau rồi trả lại. Tiểu Hàng cậu còn rất trẻ, dễ dàng xúc động. Về sau gặp chuyện phải bình tĩnh một chút, như sự việc ngày hôm nay cậu đã quá tay rồi. Tôi cũng hận không thể một đao chém bọn chúng, nhưng chém xong tôi liền phải đi tù, mất nhiều hơn được, hiểu chưa?” *Tiểu Dật, thực ra em cũng hơn người ta có 1t thôi chứ mấy*
Lục Nhất Hàng nhìn chỉ hổ trong tay Thư Dật, gật gật đầu “Tôi nghe theo ca.”
“Thực ngoan.” Thư Dật xoa nhẹ trên đầu Lục Nhất Hàng một phen “Được rồi, hôm nay cậu thực sự dọa chết ca ca tôi đây rồi. Tên nhóc còn này vẫn quá hung rồi a… Mệt chưa?”
Lục Nhất Hàng cả đêm tinh thần đều căng ra, lúc này mới được thả lỏng, quả thực có chút mệt, đi lấy chăn mới cho Thư Dật, lại cuốn tròn mình trong chăn nằm trên sopha, một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau khi Thư Dật tỉnh lại trong phòng đã không còn ai. Bả vai cũng đã bớt sưng một chút, Thư Dật thử giật giật, phạm vi đau đã nhỏ hơn nhiều.
Thư Dật vừa mới ngồi dậy Lục Nhất Hàng liền đẩy cửa bước vào, Thư Dật cười cười “Cậu dậy sớm vậy. Mấy giờ rồi?”
Lục Nhất Hàng ngồi vào bên cạnh giường, vươn tay sờ sờ trán Thư Dật, lại sờ trán mình, cuối cùng vẫn là lo lắng, vươn người qua áp trán mình vào trán y, xác định xong gật gật đầu “Không sốt… Tám giờ, ca anh buổi sáng muốn ăn cái gì?”
Thư Dật cũng không kén chọn gì, lắc đầu “Trong nhà làm cái gì tôi liền ăn cái đó, không cần chọn.”
Lục Nhất Hàng gật đầu đỡ Thư Dật đứng dậy, lại quay người lục tìm lấy một bộ đồ của mình mặc vào cho Thư Dật, nói “Tôi bảo mẹ lấy một bộ khăn mặt bàn chải mới rồi, để trong phòng tắm rồi. Ca tự anh có thể rửa mặt không?”
“Có thể, không ngiêm trọng lắm.” Thư Dật nhìn xuống áo ngủ trên người mình in hình Astro boy, cười cười “Như thế nào trước kia không thấy cậu mặc qua?”
Lục Nhất Hàng có chút đỏ mặt, nhấp môi không nói chuyện. Thư Dật cười khẽ hai tiếng rồi đi rửa mặt, Lục Nhất Hàng yên lặng đi theo phía sau.
Thư Dật lấy kem đánh răng, đánh răng, lại nhìn trên gương thấy Lục Nhất Hàng thì nhíu mày, tỏ ý cậu còn đứng như tượng ở đấy làm cái gì? Lục Nhất Hàng không nói chuyện, tựa ở cửa nhìn Thư Dật. Lục Nhất Hàng so với Thư Dật cao hơn nửa cái đầu, Thư Dật mặc quần của Lục Nhất Hàng thì liền bị dài một chút. Lục Nhất Hàng đến gần ngồi xổm xuống, xắn ống quần lên cho Thư Dật. Thư Dật cúi đầu nhìn Lục Nhất Hàng, súc súc miệng vừa muốn nói cái gì thì đúng lúc mẹ Lục gõ gõ cửa bước vào. Không biết tại sao Thư Dật trong nháy mắt cảm thấy dị thường xấu hổ, Lục Nhất Hàng lại một chút cũng không để ý, cũng không đứng dậy, đem ống quần còn lại của y cũng xắn lên, đứng dậy nói “Mẹ?”
Mẹ Lục sửng sốt, nở nụ cười “Mẹ muốn hỏi một chút xem Tiểu Dật thích ăn cái gì, thích sữa đậu nành hay sữa tươi?”
Thư Dật vội vàng “Dì không vội, cái gì cũng được, con không kén chọn.”
“Đứa bé ngoan, kia nhanh lên, kẻo trứng chiên lạnh lại không ngon.” Mẹ Lục cười ấm áp, nâng tay vỗ vỗ lưng Lục Nhất Hàng “Xuống lầu phải giúp đỡ Tiểu Dật a, mẹ đi xuống xay sữa đậu nành đã.”
Thư Dật lau mặt xong cùng Lục Nhất Hàng xuống lầu, mẹ Lục đã chuẩn bị xong một bàn điểm tâm lớn, thấy hai người xuống, cười nói “Bác trai con có việc ở công ty đi trước rồi, có ba người chúng ta ăn thôi.”
Lục Nhất Hàng nhìn hướng phòng của Lục Nhất Châu “Anh trai con đâu?”
“Chị dâu con hôm nay bận, nó sáng sớm đã trở về đưa Kiện Kiện đến trường rồi.” Lục Nhất Châu sau khi kết hôn liền dọn ra ngoài, tối hôm qua cũng vì đã quá muộn nên mới ngủ bên này.
Mẹ Lục rốt cuộc dọn xong, ngồi xuống cười cười “Đều đi cả cũng tốt, các con ăn nhiều một chút đi, này là của Tiểu Dật…” Mẹ Lục rót sữa đậu nành vừa xay xong đưa cho Thư Dật, Thư Dật vội vàng nhận lấy, cười nói “Làm phiền dì quá.”
“Phiền cái gì đâu, các con không ở đây thì lại có mỗi mình dì, ở nhà một mình cũng lười nấu cơm.” Mẹ Lục vẫn cứ nhìn Thư Dật đăm đăm, cười nói “Tiểu Dật trong nhà có mấy người a?”
Thư Dật cắn một miếng bánh mẹ Lục làm, nghe vậy đáp “Có ba người, con không có anh chị em.”
Mẹ Lục gật đầu thổn thức “Kia sẽ rất cô đơn a, bất quá con một thường đều rất độc lập, nhà chúng ta Tiểu Hàng là nhỏ nhất, sẽ không như anh chị nó lúc còn nhỏ. Giống như việc ngày hôm qua, nếu không có con ở đó còn không biết thằng nhóc này sẽ gây ra họa gì nữa. Ba thằng nhóc lại rất chiều nó, dì thì lại không đủ dữ mà quản nó…”
Thư Dật nhịn không được cười “Tiểu Hàng rất tốt, bạn học cùng trường đều rất thích cậu ấy, nhân duyên tốt lắm.”
“Không tâm nhãn, dù thế nào cũng không khiến người ta yên tâm nổi mà.” Mẹ Lục cười cười với Thư Dật “Tiểu Dật con lớn hơn Tiểu Hàng một tuổi đúng không? Nói chuyện làm việc cứ như người lớn vậy, Tiểu Hàng lại chẳng thế được… Bất quá nói thật, Tiểu Hàng lớn như vậy cũng không có gây bất hòa với ai, làm người thành thật, cho tới giờ cũng chưa từng có ý xấu, điểm ấy rất tốt.”
Thư Dật cảm động lây “Ừm, con cũng chỉ sợ cậu ấy phải chịu thiệt.”
Mẹ Lục cười càng thêm thân thiết “Về sau con khuyên nó giùm dì nhiều hơn thì tốt rồi, đúng rồi, ba mẹ con có khỏe không? Làm nghề gì a?”
“Mẹ!” Lục Nhất Hàng có điểm nghe không nổi nữa “Hỏi cái gì đâu?!”
Mẹ Lục kinh ngạc, liếc mắt nhìn Lục Nhất Hàng một cái “Mẹ hỏi tí thì làm sao, con gào cái gì mà gào?”
Thư Dật vội vàng hòa giải “Ba con là kĩ sư, mẹ con vài năm trước đã về hưu ở nhà.” Thư Dật nhìn ra được mẹ Lục là đang quan tâm tới mình, không phải thích tò mò chuyện riêng tư của người khác.
Mẹ Lục cười cười gật đầu “Vậy giống dì rồi. Tiểu Hàng lên cấp ba dì liền ở nhà nhàn rỗi, nói là nghỉ ngơi, kì thực chỉ là chăm sóc Tiểu Hàng cùng cháu nội cháu ngoại cũng vội muốn chết luôn.”
Thư Dật thông cảm gật gật đầu “Chăm sóc người nhà cũng rất không dễ dàng.”
Mẹ Lục cười cười “Ông bà nội của con đều khỏe chứ? Đều là người nơi khác sao?”
Lục Nhất Hàng nhìn mẹ mình mà cười khổ, rõ ràng cái gì cũng không nói, vùi đầu ăn cơm. Thư Dật cười cười “Ông bà nội của con đều còn khỏe, ông nội cũng là kĩ sư.”
Mẹ Lục cười gật gật đầu, lại nhịn không được hỏi “Vậy ông bà ngoại…”
Thư Dật nở nụ cười “Ông ngoại bà ngoại rất nhiều năm trước đã di dân, hiện tại ở Singapore.”
Mẹ Lục có chút ngạc nhiên “Vậy mẹ con…”
“Ba con là khi đi du học thì quen mẹ con. Lúc ấy ba con thuê phòng trọ của ông bà ngoại.” Thư Dật híp mắt cười “Sau đó mẹ con theo ba con về nước, còn có con.”
Mẹ Lục gật đầu “Mẹ con thật sự cũng không dễ dàng gì, người thân không ở bên cạnh. Lúc còn trẻ dì cũng từng qua Singapore một lần, hoàn cảnh nơi đó tốt lắm.”
Thư Dật cũng thêm tự nhiên, gật đầu “Bất quá ông bà hai bên vẫn cố gắng hỗ trợ mẹ con con, năm đó di dân vội vàng cũng là bất đắc dĩ…”
Mẹ Lục lại cùng Thư Dật hàn huyên nửa ngày, trong lúc đó còn thi thoảng gắp ít đồ ăn cho Thư Dật. Mẹ Lục thật thích Thư Dật, Thư Dật cũng nhận được ôn nhu của bà, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Sau khi ăn sáng cùng mẹ Lục, bác vú trong nhà liền đưa cho Thư Dật bình thuốc sắc để uống buổi trưa. Lục Nhất Hàng đưa Thư Dật đến bệnh viện, trên đường hắn có chút ngượng ngùng giải thích với Thư Dật “Mẹ tôi chính là như vậy… Gặp người bà thích liền nói hơi nhiều.”
Thư Dật cười cười “Không có, cùng dì nói chuyện phiếm rất vui.”
Lục Nhất Hàng nghe vậy cúi đầu nở nụ cười, cũng không nói thêm.
Cuộc sống khi ở lại Lục gia dưỡng thương của Thư Dật cũng tốt lắm. Mẹ Lục ôn nhu săn sóc, ba Lục tao nhã, Thư Dật cùng ông nói chuyện phiếm nhận được vô vàn kiến thức mới. Ở Lục gia hai tuần, Thư Dật còn gặp được chị Lục Nhất Hàng- Lục Nhất Dao. Lục Nhất Dao thái độ làm người lão luyện, cũng là người rất dễ ở chung.
Hai tuần sau Thư Dật được tháo băng, chỗ bị thương đã khôi phục không tồi. Mẹ Lục còn cố ý gọi Lục Nhất Châu về nhà cùng mọi người ăn một bữa cơm, nghiễm nhiên coi Thư Dật là ân nhân cứu mạng của Lục Nhất Hàng. Sau khi ăn xong lại là Lục Nhất Châu đảm nhận đưa hai người về trường học.
Hai người nửa tháng không quay về trường liền đội một đống việc, chính giữa kì thi xong lại đến mùa tốt nghiệp, Thư Dật vội muốn chết, sớm đem cảnh cáo của Đào Phong hôm dạ tiệc quăng sau đầu. Lại bởi vì chuyện lần này, Thư Dật tự nhiên coi Lục Nhất Hàng như đệ đệ ruột mà đối đãi. Chỉ tiếc, người không hại hổ hổ không thương người, tình huynh đệ Thư Dật vẫn hảo hảo quí trọng lại bị Lục Nhất Hàng một lần rượu say loạn tính đánh nát.
Nhà Lục Nhất Hàng là kiểu biệt thự nhỏ, diện tích không tính là quá lớn nhưng trang hoàng rất tinh tế. Ba Lục cùng mẹ Lục đều ở phòng khách chờ bọn họ. Thư Dật có điểm ngượng ngùng, cả một đêm làm phiền khiến cả nhà bọn họ đều không được ngủ. Cũng may ba Lục mẹ Lục đều là những người nhiệt tình, thấy Thư Dật đều tới hỏi han ân cần. Mẹ Lục cẩn thận hỏi lại xem bác sĩ dặn dò những gì, biết không bị thương nặng mới yên tâm, nắm lấy tay Thư Dật thổn thức “Con xem xem, con là người nơi khác đúng không? Này nếu con là vì Tiểu Hàng mà bị thương nặng kia chúng ta biết phải ăn nói ra sao với ba mẹ con đây?! Còn đau phải không?”
Thư Dật cười cười “Không có việc gì, bây giờ tốt hơn nhiều rồi.”
Mẹ Lục nhìn cánh tay Thư Dật lại thở dài nửa ngày, ôn nhu nói “Được rồi, phòng ở cho con bác đã sắp xếp rồi, trước đi nghỉ đã.”
“Không cần.” Lục Nhất Hàng đứng dậy đỡ Thư Dật “Bọn con không cần đâu, anh ấy ở phòng của con là được rồi.”
Mẹ Lục lập tức lên giọng phản đối “Ở phòng của con? Con còn không sợ sẽ đè phải người ta!”
“Sẽ không, con sẽ ngủ trên sopha.” Lục Nhất Hàng đỡ Thư Dật, dìu y lên phòng hắn ở tầng hai. Mẹ Lục vẫn còn ở đằng sau lải nhải, lăn qua lăn lại nửa ngày mọi người mới đi ngủ.
Lục Nhất Hàng cẩn thận cởi đồ cho Thư Dật. Thư Dật nhìn quanh phòng ngủ của Lục Nhất Hàng, cười cười “Nhà cậu ghê gớm thật. Cậu ngủ ở kia sao?”
Thư Dật chỉ vào một băng ghế sopha dài trong phòng, lắc đầu nói “Hay là thôi đi, ngủ trên sopha không thoải mái đâu.”
“Không sao.” Lục Nhất Hàng rầm rầm kéo sopha lại đặt cạnh bên giường “Như vậy buổi tối anh muốn gì cứ gọi là được.”
Thư Dật lấy điện thoại bàn gọi một cuộc về kí túc xá, lại lần lượt gọi cho các giáo viên hướng dẫn của mình và Lục Nhất Hàng. Sinh viên đánh nhau là tối kị, đặc biệt là cán bộ như Thư Dật. Cho dù là thấy việc nghĩa hăng hái làm cũng nghe không lọt tai, càng đừng nói Lục Nhất Hàng hôm nay đã muốn không thể chỉ dùng một câu phòng vệ chính đáng mà giải thích nổi nữa rồi. Thư Dật chỉ nói là bản thân bị thương, ở nhà Lục Nhất Hàng dưỡng thương.
Gọi xong mấy cuộc, Lục Nhất Hàng liền giúp Thư Dật đi vào phòng tắm lau qua người. Lục Nhất Hàng cứ như đang dò mìn, Thư Dật nhịn không được cười “Cậu để ý như vậy để làm gì. tôi đã không còn đau rồi, không có việc gì.”
Lục Nhất Hàng cúi đầu, nghe vậy ừ một tiếng, dưới tay vẫn cứ nhẹ nhàng như trước, cẩn thận lau khô bọt nước trên mặt Thư Dật, giúp y ngồi trở lại trên giường, Thư Dật nhìn ra sau khi trở về Lục Nhất Hàng không thể nào nói chuyện, chính là cứ cúi đầu ủ rũ mà làm. Thư Dật cười cười “Làm sao vậy? Không biết còn tưởng là cậu bị đánh đâu, cũng chưa có việc gì, ủ rũ như vậy làm gì?”
Lục Nhất Hàng ngồi trên sopha đối diện Thư Dật, còn đang tự mình bực tức. Thư Dật hiểu rõ, cúi người xoa xoa đầu Lục Nhất Hàng “Này cũng không phải lỗi của cậu, cùng bọn lưu manh thì còn có thể nói cái gì, cũng đỡ là tôi không sao, lại nói cũng không có chuyện gì, không bị thương đến xương cốt, qua vài ngày thì tốt rồi.”
Lục Nhất Hàng vừa xấu hổ lại cảm động, buồn buồn không nói tiếng nào để Thư Dật tùy ý xoa đầu hắn.
Thư Dật lúc này đã thoải mái hơn, bắt đầu tính sổ “Hôm nay cậu lấy cái gì đấm mấy tên lưu manh kia?”
Lục Nhất Hàng sửng sốt, giấu tay vào trong túi quần, lại đột nhiên đứng dậy đi toilet. Thư Dật vẻ mặt hoang mang, không bao lâu Lục Nhất Hàng liền ra, đem hai cái chỉ hổ đã rửa sạch đưa cho y “Này.”
Chỉ hổ đặc chế làm từ thép, chỗ các đốt ngón tay đều có lưỡi dao sắc bén. Một nắm đấm của Lục Nhất Hàng đã mạnh đến vậy, lại thêm cái lợi khí này… tư vị chịu một đấm này Thư Dật nghĩ cũng không dám nghĩ. Thư Dật cầm lấy chỉ hổ đeo thử vào tay mình, hỏi “Mua ở đâu?”
Lục Nhất Hàng thành thật lắc đầu “Không phải mua, là anh trai tôi tặng, là hôm qua… tặng tôi quà sinh nhật.”
Thư Dật cơ hồ muốn hộc máu, nào có ai mua tặng em trai quà sinh nhật như vậy?!!
Thư Dật tháo chỉ hổ ra, nghiêm mặt nói với Lục Nhất Hàng “Thứ này trước tôi cầm giúp cậu, chờ về sau rồi trả lại. Tiểu Hàng cậu còn rất trẻ, dễ dàng xúc động. Về sau gặp chuyện phải bình tĩnh một chút, như sự việc ngày hôm nay cậu đã quá tay rồi. Tôi cũng hận không thể một đao chém bọn chúng, nhưng chém xong tôi liền phải đi tù, mất nhiều hơn được, hiểu chưa?” *Tiểu Dật, thực ra em cũng hơn người ta có 1t thôi chứ mấy*
Lục Nhất Hàng nhìn chỉ hổ trong tay Thư Dật, gật gật đầu “Tôi nghe theo ca.”
“Thực ngoan.” Thư Dật xoa nhẹ trên đầu Lục Nhất Hàng một phen “Được rồi, hôm nay cậu thực sự dọa chết ca ca tôi đây rồi. Tên nhóc còn này vẫn quá hung rồi a… Mệt chưa?”
Lục Nhất Hàng cả đêm tinh thần đều căng ra, lúc này mới được thả lỏng, quả thực có chút mệt, đi lấy chăn mới cho Thư Dật, lại cuốn tròn mình trong chăn nằm trên sopha, một đêm mộng đẹp.
Ngày hôm sau khi Thư Dật tỉnh lại trong phòng đã không còn ai. Bả vai cũng đã bớt sưng một chút, Thư Dật thử giật giật, phạm vi đau đã nhỏ hơn nhiều.
Thư Dật vừa mới ngồi dậy Lục Nhất Hàng liền đẩy cửa bước vào, Thư Dật cười cười “Cậu dậy sớm vậy. Mấy giờ rồi?”
Lục Nhất Hàng ngồi vào bên cạnh giường, vươn tay sờ sờ trán Thư Dật, lại sờ trán mình, cuối cùng vẫn là lo lắng, vươn người qua áp trán mình vào trán y, xác định xong gật gật đầu “Không sốt… Tám giờ, ca anh buổi sáng muốn ăn cái gì?”
Thư Dật cũng không kén chọn gì, lắc đầu “Trong nhà làm cái gì tôi liền ăn cái đó, không cần chọn.”
Lục Nhất Hàng gật đầu đỡ Thư Dật đứng dậy, lại quay người lục tìm lấy một bộ đồ của mình mặc vào cho Thư Dật, nói “Tôi bảo mẹ lấy một bộ khăn mặt bàn chải mới rồi, để trong phòng tắm rồi. Ca tự anh có thể rửa mặt không?”
“Có thể, không ngiêm trọng lắm.” Thư Dật nhìn xuống áo ngủ trên người mình in hình Astro boy, cười cười “Như thế nào trước kia không thấy cậu mặc qua?”
Lục Nhất Hàng có chút đỏ mặt, nhấp môi không nói chuyện. Thư Dật cười khẽ hai tiếng rồi đi rửa mặt, Lục Nhất Hàng yên lặng đi theo phía sau.
Thư Dật lấy kem đánh răng, đánh răng, lại nhìn trên gương thấy Lục Nhất Hàng thì nhíu mày, tỏ ý cậu còn đứng như tượng ở đấy làm cái gì? Lục Nhất Hàng không nói chuyện, tựa ở cửa nhìn Thư Dật. Lục Nhất Hàng so với Thư Dật cao hơn nửa cái đầu, Thư Dật mặc quần của Lục Nhất Hàng thì liền bị dài một chút. Lục Nhất Hàng đến gần ngồi xổm xuống, xắn ống quần lên cho Thư Dật. Thư Dật cúi đầu nhìn Lục Nhất Hàng, súc súc miệng vừa muốn nói cái gì thì đúng lúc mẹ Lục gõ gõ cửa bước vào. Không biết tại sao Thư Dật trong nháy mắt cảm thấy dị thường xấu hổ, Lục Nhất Hàng lại một chút cũng không để ý, cũng không đứng dậy, đem ống quần còn lại của y cũng xắn lên, đứng dậy nói “Mẹ?”
Mẹ Lục sửng sốt, nở nụ cười “Mẹ muốn hỏi một chút xem Tiểu Dật thích ăn cái gì, thích sữa đậu nành hay sữa tươi?”
Thư Dật vội vàng “Dì không vội, cái gì cũng được, con không kén chọn.”
“Đứa bé ngoan, kia nhanh lên, kẻo trứng chiên lạnh lại không ngon.” Mẹ Lục cười ấm áp, nâng tay vỗ vỗ lưng Lục Nhất Hàng “Xuống lầu phải giúp đỡ Tiểu Dật a, mẹ đi xuống xay sữa đậu nành đã.”
Thư Dật lau mặt xong cùng Lục Nhất Hàng xuống lầu, mẹ Lục đã chuẩn bị xong một bàn điểm tâm lớn, thấy hai người xuống, cười nói “Bác trai con có việc ở công ty đi trước rồi, có ba người chúng ta ăn thôi.”
Lục Nhất Hàng nhìn hướng phòng của Lục Nhất Châu “Anh trai con đâu?”
“Chị dâu con hôm nay bận, nó sáng sớm đã trở về đưa Kiện Kiện đến trường rồi.” Lục Nhất Châu sau khi kết hôn liền dọn ra ngoài, tối hôm qua cũng vì đã quá muộn nên mới ngủ bên này.
Mẹ Lục rốt cuộc dọn xong, ngồi xuống cười cười “Đều đi cả cũng tốt, các con ăn nhiều một chút đi, này là của Tiểu Dật…” Mẹ Lục rót sữa đậu nành vừa xay xong đưa cho Thư Dật, Thư Dật vội vàng nhận lấy, cười nói “Làm phiền dì quá.”
“Phiền cái gì đâu, các con không ở đây thì lại có mỗi mình dì, ở nhà một mình cũng lười nấu cơm.” Mẹ Lục vẫn cứ nhìn Thư Dật đăm đăm, cười nói “Tiểu Dật trong nhà có mấy người a?”
Thư Dật cắn một miếng bánh mẹ Lục làm, nghe vậy đáp “Có ba người, con không có anh chị em.”
Mẹ Lục gật đầu thổn thức “Kia sẽ rất cô đơn a, bất quá con một thường đều rất độc lập, nhà chúng ta Tiểu Hàng là nhỏ nhất, sẽ không như anh chị nó lúc còn nhỏ. Giống như việc ngày hôm qua, nếu không có con ở đó còn không biết thằng nhóc này sẽ gây ra họa gì nữa. Ba thằng nhóc lại rất chiều nó, dì thì lại không đủ dữ mà quản nó…”
Thư Dật nhịn không được cười “Tiểu Hàng rất tốt, bạn học cùng trường đều rất thích cậu ấy, nhân duyên tốt lắm.”
“Không tâm nhãn, dù thế nào cũng không khiến người ta yên tâm nổi mà.” Mẹ Lục cười cười với Thư Dật “Tiểu Dật con lớn hơn Tiểu Hàng một tuổi đúng không? Nói chuyện làm việc cứ như người lớn vậy, Tiểu Hàng lại chẳng thế được… Bất quá nói thật, Tiểu Hàng lớn như vậy cũng không có gây bất hòa với ai, làm người thành thật, cho tới giờ cũng chưa từng có ý xấu, điểm ấy rất tốt.”
Thư Dật cảm động lây “Ừm, con cũng chỉ sợ cậu ấy phải chịu thiệt.”
Mẹ Lục cười càng thêm thân thiết “Về sau con khuyên nó giùm dì nhiều hơn thì tốt rồi, đúng rồi, ba mẹ con có khỏe không? Làm nghề gì a?”
“Mẹ!” Lục Nhất Hàng có điểm nghe không nổi nữa “Hỏi cái gì đâu?!”
Mẹ Lục kinh ngạc, liếc mắt nhìn Lục Nhất Hàng một cái “Mẹ hỏi tí thì làm sao, con gào cái gì mà gào?”
Thư Dật vội vàng hòa giải “Ba con là kĩ sư, mẹ con vài năm trước đã về hưu ở nhà.” Thư Dật nhìn ra được mẹ Lục là đang quan tâm tới mình, không phải thích tò mò chuyện riêng tư của người khác.
Mẹ Lục cười cười gật đầu “Vậy giống dì rồi. Tiểu Hàng lên cấp ba dì liền ở nhà nhàn rỗi, nói là nghỉ ngơi, kì thực chỉ là chăm sóc Tiểu Hàng cùng cháu nội cháu ngoại cũng vội muốn chết luôn.”
Thư Dật thông cảm gật gật đầu “Chăm sóc người nhà cũng rất không dễ dàng.”
Mẹ Lục cười cười “Ông bà nội của con đều khỏe chứ? Đều là người nơi khác sao?”
Lục Nhất Hàng nhìn mẹ mình mà cười khổ, rõ ràng cái gì cũng không nói, vùi đầu ăn cơm. Thư Dật cười cười “Ông bà nội của con đều còn khỏe, ông nội cũng là kĩ sư.”
Mẹ Lục cười gật gật đầu, lại nhịn không được hỏi “Vậy ông bà ngoại…”
Thư Dật nở nụ cười “Ông ngoại bà ngoại rất nhiều năm trước đã di dân, hiện tại ở Singapore.”
Mẹ Lục có chút ngạc nhiên “Vậy mẹ con…”
“Ba con là khi đi du học thì quen mẹ con. Lúc ấy ba con thuê phòng trọ của ông bà ngoại.” Thư Dật híp mắt cười “Sau đó mẹ con theo ba con về nước, còn có con.”
Mẹ Lục gật đầu “Mẹ con thật sự cũng không dễ dàng gì, người thân không ở bên cạnh. Lúc còn trẻ dì cũng từng qua Singapore một lần, hoàn cảnh nơi đó tốt lắm.”
Thư Dật cũng thêm tự nhiên, gật đầu “Bất quá ông bà hai bên vẫn cố gắng hỗ trợ mẹ con con, năm đó di dân vội vàng cũng là bất đắc dĩ…”
Mẹ Lục lại cùng Thư Dật hàn huyên nửa ngày, trong lúc đó còn thi thoảng gắp ít đồ ăn cho Thư Dật. Mẹ Lục thật thích Thư Dật, Thư Dật cũng nhận được ôn nhu của bà, hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Sau khi ăn sáng cùng mẹ Lục, bác vú trong nhà liền đưa cho Thư Dật bình thuốc sắc để uống buổi trưa. Lục Nhất Hàng đưa Thư Dật đến bệnh viện, trên đường hắn có chút ngượng ngùng giải thích với Thư Dật “Mẹ tôi chính là như vậy… Gặp người bà thích liền nói hơi nhiều.”
Thư Dật cười cười “Không có, cùng dì nói chuyện phiếm rất vui.”
Lục Nhất Hàng nghe vậy cúi đầu nở nụ cười, cũng không nói thêm.
Cuộc sống khi ở lại Lục gia dưỡng thương của Thư Dật cũng tốt lắm. Mẹ Lục ôn nhu săn sóc, ba Lục tao nhã, Thư Dật cùng ông nói chuyện phiếm nhận được vô vàn kiến thức mới. Ở Lục gia hai tuần, Thư Dật còn gặp được chị Lục Nhất Hàng- Lục Nhất Dao. Lục Nhất Dao thái độ làm người lão luyện, cũng là người rất dễ ở chung.
Hai tuần sau Thư Dật được tháo băng, chỗ bị thương đã khôi phục không tồi. Mẹ Lục còn cố ý gọi Lục Nhất Châu về nhà cùng mọi người ăn một bữa cơm, nghiễm nhiên coi Thư Dật là ân nhân cứu mạng của Lục Nhất Hàng. Sau khi ăn xong lại là Lục Nhất Châu đảm nhận đưa hai người về trường học.
Hai người nửa tháng không quay về trường liền đội một đống việc, chính giữa kì thi xong lại đến mùa tốt nghiệp, Thư Dật vội muốn chết, sớm đem cảnh cáo của Đào Phong hôm dạ tiệc quăng sau đầu. Lại bởi vì chuyện lần này, Thư Dật tự nhiên coi Lục Nhất Hàng như đệ đệ ruột mà đối đãi. Chỉ tiếc, người không hại hổ hổ không thương người, tình huynh đệ Thư Dật vẫn hảo hảo quí trọng lại bị Lục Nhất Hàng một lần rượu say loạn tính đánh nát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook