Tư Thế Không Đúng, Nằm Xuống Ngủ Lại
-
Chương 25: Tổng giám đốc biến tính là cái quỷ gì
Lăng Khả Nhi theo Lãnh Dạ Thương lên xe, hai người ngồi ở ghế phía sau, dọc đường đi Lăng Khả Nhi vẫn luôn im lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Lãnh Dạ Thương lén nhìn cô, anh ta cảm thấy lúc này Lăng Khả Nhi im lặng cực kỳ đẹp, vì vậy Lãnh Dạ Thương không nhịn được đưa tay nhéo khuôn mặt cô, Lăng Khả Nhi nhíu mày, chụp tay anh ta, nói: “Mùi vị của băng vệ sinh thế nào, anh vẫn chưa cải tà quy chính sao?” Cô thừ nhận là mình cố ý, sau khi sống lại những thứ khác không nói, Lăng Khả Nhi cảm thấy kỹ năng ma quỷ của mình đã thăng thành cấp bậc RS.
Lời này khiến khuôn mặt Lãnh Dạ Thương tối sầm mặt, bàn tay của tài xế khẽ run, mặt mày tràn đầy khó hiểu: không trách được tính tình tổng giám đốc kỳ quái, thì ra là đi Thái Lan phẫu thuật giới tính.
Lãnh Dạ Thương kìm chế cơn giận trong lòng: chờ cô đến địa bàn nhà anh ta, thì cô sẽ phải chịu đựng đấy!
Rất nhanh liền tới nhà họ Lãnh, Lãnh Dạ Thương không hổ là tổng giám đốc lạnh lùng, nhà dĩ nhiên rất to lớn.
Mà lúc này Mạnh Bạch cuàng Lãnh Diệc Thần đang “trao đổi tình cảm” ở bên trong, nói là trao đổi tình cảm, thật ra là Mạnh Bạch tự mình ngược đãi.
Lúc nhìn thấy Mạnh Bạch lần nữa Lãnh Diệc Thần lập tức đề phòng, nhìn Mạnh Bạch như nhìn thấy địch: càng ngày cậu càng cảm thấy Mạnh Bạch có mưu đồ khác với cậu, người này thật là quá đáng sợ, tự nhiên đến thuyết phục anh trai từ trước đến giờ luôn lạnh lùng của mình, nghĩ như vậy, vẻ mặt của cậu lại trở nên rối rắm.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Lãnh Diệc Thần không nhịn được mở miệng, nhưng hỏi xong liền hối hận, có chút lo lắng nghĩ: Cậu ta ngàn vạn lần không được nói ra lời nói kỳ quái, nếu không.......Nếu không cậu chỉ có thể lấy cáu chết của cậu ra uy hiếp, chỉ cần bệnh tim của cậu bộ phát liền Game Over.
Lúc này trong lòng Mạnh Bạch cũng đang nhẩm bảng cửu chương: nhìn bộ dáng ngu xuẩn của tổng giám đốc là biết anh ta đứng về phía mình rồi, cho nên mặc kệ Lãnh Diệc Thần nói gì cậu đều lý giải “Đối với Mạnh Bạch làm khó” hay “Đối với anh trai, phải duy trì danh dự của gia tộc, cho nên..........
Mạnh Bạch nở nụ cười, Lãnh Diệc Thần thấy nụ cười này càng thêm sợ, cơ thể lui về phía sau một bước, mặt đầy cảnh giác nói: “Đừng cho rằng anh trai tôi không ở đây thì cậu muốn làm gì với tôi thì làm!”
Mạnh Bạch nghe nói như vậy khóe miệng khẽ nhếch, có chút bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc tại sao cậu cho rằng cậu có lực hấp dẫn khiến cho tôi muốn làm gì cậu thì làm?” Đầu óc có vấn đề sao? Cậu ta giống như mỹ nhân xem như muốn làm gì thì làm cũng có thể......Đợi chút, đề tài có chút kỳ quái, mau đổi!
Lãnh Diệc Thần vốn đang cảnh giác lúc nghe cậu nói như vậy đột nhiên cảm thấy không thể tin, đôi tay nắm chặt túi áo: trời ạ! Rốt cuộc cậu ta đang làm gì? Nhất định khó có thể chấp nhận chuyện người đàn ông nhiều lần làm mình tổn thương đang liếc mắt đưa tình với mình! Vì vậy Lãnh Diệc Thần bi phẫn, mặt đỏ bùng nhìn Mạnh Bạch: “Xem như cậu lấy được cơ thể tôi, cậu đừng nghĩ có thể lấy được trái tim tôi!”
Mẹ kiếp, cho nên nói rốt cuộc cậu lấy được thân thể cậu ra lúc nào, khốn kiếp!
Mạnh Bạch thật sự không thể nhịn được nữa, đi tới dùng sức che kín miệng Lãnh Diệc Thần: “Phiền chết đi được! Cậu tỉnh táo nghe tôi nói một chút được không?” Lại nói thiếu chút nữa cậu đã quên mất chuyện của mình.
Mái tóc Lãnh Diệc Thần hơi xốc xếch, hai mắt đỏ bừng, đưa tay đẩy lồng ngực cậu, một giọt nước từ khóe mắt chảy xuống, đồng thời, cửa rắc một tiếng bị người ta đẩy ra......
Ngón tay Mạnh Bạch khẽ run rẩy, cảm nhận ánh mắt ở phía sau lưng, xem như không nhìn thấy cũng biết bản thân xui xẻo!
Dự cảm của cậu nhất định chính xác.
“Thật là, biết sẽ được ở cùng nhau, bây giờ liền không thể chờ đợi sao?” Đây là Lãnh Dạ Thương một người anh trai cưng chiều bao dung.
“..................................:” Lăng Khả Nhi khuôn mặt đầy khiếp sợ.
” Đây là Mạnh Bạch hiện tại chỉ muốn tìm một con dao đâm chết bản thân.
” Đây là Lãnh Diệc Thần cũng đang muốn đâm chết mình.
Tóm lại chính là rối một nùi.
“Khả Nhi hãy nghe tôi nói!” Hai người ở trên giường cùng nhau đưa tay về phía Lăng Khả Nhi, đồng thời trăm miệng một lời gấp gáp nói: “Chuyện không như cậu nghĩ, tôi không có quan hệ gì với cậu ta!”
“Không nên nói theo tôi!” Hai người nhìn nhay nóng nảy mở miệng, gào xong lại sửng sốt.
“Ha ha, không hổ là vợ chồng, thật là ăn ý” Đột nhiên thay đổi hòa ái khiến tổng giám đốc nở nụ cười, giọng nói tràn đầy vui mừng, sau đó mặt lại tự trách: “Ngày hôm đó đánh bắt dừng lại, hi vọng em dâu đừng so đo.” Chẳng qua nếu như không có ngày đó sẽ không có đứa bé của em trai sắp chào đời, có lẽ việc Mạnh Bạch mang thai có quan hệ với việc anh ta đánh cậu, vừa nghĩ như vậy Lãnh Dạ Thương càng phát cuồng: ông đây không hổ là tổng giám đốc! Đánh người cũng có thể đánh ra loại chuyệ này!
Mạnh Bạch mặt mày dữ tợn: mẹ kiếp, không cần anh phải làm loạn thêm, còn có ai là em dâu anh chứ! Không thấy Khả Nhi vẫn ở đây sao? Lại nói sắc mặt Khả Nhi thật sự rất đáng sợ!
Chính xác là vô cùng đáng sợ: Lăng Khả Nhi cảm giác mình nên yên tĩnh một chút, lượng tin tức thật là quá lớn, cô nghĩ mình phải mạnh mới lường được cái thế giới này, Mạnh Bạch ngu xuẩn như vậy, không thể nào là người tổng giám đốc đưa tới nằm vùng! Lăng Khả Nhi hoảng sợ nhìn Mạnh Bạch, cô cảm thấy rất có thể, dù sao rất khó tìm đồng đội ngu xuẩn như vậy! Cho nên thật sự là tổng giám đốc phái tới cứu binh sao? Mình có nên giết chết cậu ta hay không?
“Khả Nhi~” Thấy cô từ nãy giờ không nói gì, Mạnh Bạch ríu rít chạy tới, Lăng Khả Nhi lắc mình trốn đi, Mạnh Bạch vồ hụt nhào tới trên người tổng giám đốc, Lãnh Dạ Thương bát mãn nhíu mày: “Nếu mang thai con của em trai tôi, nên an phận ở cùng em trai tôi, bộ dáng cậu bây giờ còn ra thể thống gì!”
Mạnh Bạch: “..................”
Lãnh Diệc Thần đứng bên cạnh nghe thấy anh trai nói như vậy hết sức lo lắng, hơn nữa nữ thần của mình vẫn còn ở đây, thấp thỏm nhìn Lăng Khả Nhi một cái, phát hiện ánh mắt của đối phương nhìn cậu vô cùng lạnh lùng, trong lòng thầm kêu một tiếng: Nhất định là Khả Nhi hiểu lầm, nhất định cô ấy ghét mình, nhất định cô ấy cho rằng mình là một tên gay ác độc, a a a, làm sao đây, người cậu yêu chỉ có thể chỉ là một người!
Tại sao!
Tại sao lại phải để cho một người lương thiện đáng yêu thuần khiết như Lăng Khả Nhi lại thấy.....một mặt như vậy!
Sự biến hóa trên mặt Lãnh Diệc Thần không qua khỏi mắt của Lãnh Dạ Thương, Lãnh Dạ Thương nhíu mày đi tới, nắm tay cậu, mặt lo lăng nói: “Tiểu Thần em không cần suy nghĩ nhiều, anh trai đã ý trung nhân, cho nên sẽ không xảy ra quan hệ gì với Mạnh Bạch của em.” Mặc dù ý trung nhân năm lần bảy lượt chọc giận bản thân; nhưng Lãnh Dạ Thương thề, sớm muộn gì có một ngày anh ta cũng sẽ khiến cô khóc thầm dưới thân mình, nghĩ như vậy, ánh chóng nhanh chóng có một chút tàn nhẫn.
Tất cả mọi chuyện không phải như thế!
Lãnh Diệc Thần há miệng lại phát hiện ra nói không nên lời, dứt khoát hôn mê bất tỉnh: tại sao ngay cả anh cũng không hiểu em?
Vì vậy Lăng Khả Nhi chính thức ở tại nhà họ Lãnh, phòng cô ở cạnh phòng Lãnh Dạ Thương, tối nay cô không cần làm việc, vì vậy quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng lúc thấy một bộ đồ người giúp việc màu đen đặt trên giường khuôn mặt Lăng Khả Nhi liền tối sầm, thật là muốn bổ đầu anh ta ra xem bên trong có chứa thứ gì, loại quần áo như thế này sao anh ta có thể nghĩ tới chứ? Chẳng lẽ đầu óc không bình thường đều có chút háo sắc kỳ quái, giống như là Mạnh Bạch luôn nghĩ mình là Ultraman cứu vớt thế giới.
“Cốc cốc cốc.......”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng cất quần áo trên giường, vốn dĩ muốn thay đồ ngủ, nhưng tiếng gõ cửa quá gấp gáp, nhịn không được nhíu mày một cái, tùy tiện mặc môt bộ đồ đi tới mở cửa, lúc nhìn thấy người tới, trong nháy mắt sắc mặt cô trầm xuống, không nói gì chuẩn đóng cửa.
“Khả Nhi.......” Mạnh Bạch nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người chui vào “Khả Nhi, cậu đừng như vậy....” Chàng trai cao lớn nhưng ánh mắt lại ướt nhẹp như sủng vật, cậu khẽ chu môi, mềm giọng nhìn Lăng Khả Nhi: “Tôi cùng cậu ra không có quan hệ gì......”
“Cậu cùng cậu ta có quan hệ gì không liên quan tới tôi?” Liếc mắt nhìn Mạnh Bạch: hiện tại càng ngày cô càng thích bán manh, còn vô cùng thuận buồm xuôi gió, chỉ là chiêu này đối với Lăng Khả Nhi mà nói không có bất kỳ tác dụng gì, cô cười híp mắt nhìn Mạnh Bạch, nở nụ cười khiến cậu cảm thấy có cảm giác xấu trong lòng, phản xạ theo điều kiện kẹp chặt hai chân, gương mặt đỏ bừng hô hấp dồn dập nhìn Lăng Khả Nhi......
“Thế nào, rất sợ tôi?” Nhìn Mạnh Bạch như vậy, cô nở nụ cười tà mị.
“Hu hu......Khả Nhi.......” Khóe mắt Mạnh Bạch ươn ướt, lông mi dài run rẩy, đôi tay ấm áp nâng khuôn mặt của cô: “Thật xin lỗi, bởi vì tôi sợ anh ta biết cậu mang thai con anh ta, vạn bất đắc dĩ tôi mới nói người mang thai là tôi, kết quả tới bệnh viện kiểm tra lại thật sự mang thai......” Lúc nói khuôn mặt càng ửng đỏ, tâm thần thấp thỏm nhìn Lăng Khả Nhi: “Nhưng tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này......” Cậu thật sự áy náy, còn có cảm giác mình rất ngu, bình thường rõ ràng trí thông minh rất cao mà, lại nói trí thông minh của cậu không cao là bởi vì thế giới này sai!
Nhìn Mạnh Bạch trước mặt, cô khẽ thở dài một hơi, cong ngón tay nhẹ nhàng gõ trán cậu: “Ngu ngốc, cho nên nói tất cả đều là hiểu lầm....” Không thể thật sự mang thai, nếu là như vậy ngày mai nhất định sẽ có một đứa bé lao ra gọi cô là mẹ!
Ánh mắt Mạnh Bạch sáng lên: “Khả Nhi không tức giận mình sao?”
Ánh mắt này thật quá phạm quy, Lăng Khả Nhi không khỏi quay đầu, khẽ gật đầu một cái: “Không, tức giận với cậu chính là vũ nhục trí thông minh của tôi.”
Mạnh Bạch không để ý tới nửa câu sau, ánh mắt vẫn lóe sáng như cũ: gò má Lăng Khả Nhi rất mịn màng, hầu kết khẽ cử động, vì vậy cậu nói ra một câu vô cùng chết người: “Khả Nhi, tôi có thể hôn cậu không?”
Lời này khiến khuôn mặt Lãnh Dạ Thương tối sầm mặt, bàn tay của tài xế khẽ run, mặt mày tràn đầy khó hiểu: không trách được tính tình tổng giám đốc kỳ quái, thì ra là đi Thái Lan phẫu thuật giới tính.
Lãnh Dạ Thương kìm chế cơn giận trong lòng: chờ cô đến địa bàn nhà anh ta, thì cô sẽ phải chịu đựng đấy!
Rất nhanh liền tới nhà họ Lãnh, Lãnh Dạ Thương không hổ là tổng giám đốc lạnh lùng, nhà dĩ nhiên rất to lớn.
Mà lúc này Mạnh Bạch cuàng Lãnh Diệc Thần đang “trao đổi tình cảm” ở bên trong, nói là trao đổi tình cảm, thật ra là Mạnh Bạch tự mình ngược đãi.
Lúc nhìn thấy Mạnh Bạch lần nữa Lãnh Diệc Thần lập tức đề phòng, nhìn Mạnh Bạch như nhìn thấy địch: càng ngày cậu càng cảm thấy Mạnh Bạch có mưu đồ khác với cậu, người này thật là quá đáng sợ, tự nhiên đến thuyết phục anh trai từ trước đến giờ luôn lạnh lùng của mình, nghĩ như vậy, vẻ mặt của cậu lại trở nên rối rắm.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?” Lãnh Diệc Thần không nhịn được mở miệng, nhưng hỏi xong liền hối hận, có chút lo lắng nghĩ: Cậu ta ngàn vạn lần không được nói ra lời nói kỳ quái, nếu không.......Nếu không cậu chỉ có thể lấy cáu chết của cậu ra uy hiếp, chỉ cần bệnh tim của cậu bộ phát liền Game Over.
Lúc này trong lòng Mạnh Bạch cũng đang nhẩm bảng cửu chương: nhìn bộ dáng ngu xuẩn của tổng giám đốc là biết anh ta đứng về phía mình rồi, cho nên mặc kệ Lãnh Diệc Thần nói gì cậu đều lý giải “Đối với Mạnh Bạch làm khó” hay “Đối với anh trai, phải duy trì danh dự của gia tộc, cho nên..........
Mạnh Bạch nở nụ cười, Lãnh Diệc Thần thấy nụ cười này càng thêm sợ, cơ thể lui về phía sau một bước, mặt đầy cảnh giác nói: “Đừng cho rằng anh trai tôi không ở đây thì cậu muốn làm gì với tôi thì làm!”
Mạnh Bạch nghe nói như vậy khóe miệng khẽ nhếch, có chút bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc tại sao cậu cho rằng cậu có lực hấp dẫn khiến cho tôi muốn làm gì cậu thì làm?” Đầu óc có vấn đề sao? Cậu ta giống như mỹ nhân xem như muốn làm gì thì làm cũng có thể......Đợi chút, đề tài có chút kỳ quái, mau đổi!
Lãnh Diệc Thần vốn đang cảnh giác lúc nghe cậu nói như vậy đột nhiên cảm thấy không thể tin, đôi tay nắm chặt túi áo: trời ạ! Rốt cuộc cậu ta đang làm gì? Nhất định khó có thể chấp nhận chuyện người đàn ông nhiều lần làm mình tổn thương đang liếc mắt đưa tình với mình! Vì vậy Lãnh Diệc Thần bi phẫn, mặt đỏ bùng nhìn Mạnh Bạch: “Xem như cậu lấy được cơ thể tôi, cậu đừng nghĩ có thể lấy được trái tim tôi!”
Mẹ kiếp, cho nên nói rốt cuộc cậu lấy được thân thể cậu ra lúc nào, khốn kiếp!
Mạnh Bạch thật sự không thể nhịn được nữa, đi tới dùng sức che kín miệng Lãnh Diệc Thần: “Phiền chết đi được! Cậu tỉnh táo nghe tôi nói một chút được không?” Lại nói thiếu chút nữa cậu đã quên mất chuyện của mình.
Mái tóc Lãnh Diệc Thần hơi xốc xếch, hai mắt đỏ bừng, đưa tay đẩy lồng ngực cậu, một giọt nước từ khóe mắt chảy xuống, đồng thời, cửa rắc một tiếng bị người ta đẩy ra......
Ngón tay Mạnh Bạch khẽ run rẩy, cảm nhận ánh mắt ở phía sau lưng, xem như không nhìn thấy cũng biết bản thân xui xẻo!
Dự cảm của cậu nhất định chính xác.
“Thật là, biết sẽ được ở cùng nhau, bây giờ liền không thể chờ đợi sao?” Đây là Lãnh Dạ Thương một người anh trai cưng chiều bao dung.
“..................................:” Lăng Khả Nhi khuôn mặt đầy khiếp sợ.
” Đây là Mạnh Bạch hiện tại chỉ muốn tìm một con dao đâm chết bản thân.
” Đây là Lãnh Diệc Thần cũng đang muốn đâm chết mình.
Tóm lại chính là rối một nùi.
“Khả Nhi hãy nghe tôi nói!” Hai người ở trên giường cùng nhau đưa tay về phía Lăng Khả Nhi, đồng thời trăm miệng một lời gấp gáp nói: “Chuyện không như cậu nghĩ, tôi không có quan hệ gì với cậu ta!”
“Không nên nói theo tôi!” Hai người nhìn nhay nóng nảy mở miệng, gào xong lại sửng sốt.
“Ha ha, không hổ là vợ chồng, thật là ăn ý” Đột nhiên thay đổi hòa ái khiến tổng giám đốc nở nụ cười, giọng nói tràn đầy vui mừng, sau đó mặt lại tự trách: “Ngày hôm đó đánh bắt dừng lại, hi vọng em dâu đừng so đo.” Chẳng qua nếu như không có ngày đó sẽ không có đứa bé của em trai sắp chào đời, có lẽ việc Mạnh Bạch mang thai có quan hệ với việc anh ta đánh cậu, vừa nghĩ như vậy Lãnh Dạ Thương càng phát cuồng: ông đây không hổ là tổng giám đốc! Đánh người cũng có thể đánh ra loại chuyệ này!
Mạnh Bạch mặt mày dữ tợn: mẹ kiếp, không cần anh phải làm loạn thêm, còn có ai là em dâu anh chứ! Không thấy Khả Nhi vẫn ở đây sao? Lại nói sắc mặt Khả Nhi thật sự rất đáng sợ!
Chính xác là vô cùng đáng sợ: Lăng Khả Nhi cảm giác mình nên yên tĩnh một chút, lượng tin tức thật là quá lớn, cô nghĩ mình phải mạnh mới lường được cái thế giới này, Mạnh Bạch ngu xuẩn như vậy, không thể nào là người tổng giám đốc đưa tới nằm vùng! Lăng Khả Nhi hoảng sợ nhìn Mạnh Bạch, cô cảm thấy rất có thể, dù sao rất khó tìm đồng đội ngu xuẩn như vậy! Cho nên thật sự là tổng giám đốc phái tới cứu binh sao? Mình có nên giết chết cậu ta hay không?
“Khả Nhi~” Thấy cô từ nãy giờ không nói gì, Mạnh Bạch ríu rít chạy tới, Lăng Khả Nhi lắc mình trốn đi, Mạnh Bạch vồ hụt nhào tới trên người tổng giám đốc, Lãnh Dạ Thương bát mãn nhíu mày: “Nếu mang thai con của em trai tôi, nên an phận ở cùng em trai tôi, bộ dáng cậu bây giờ còn ra thể thống gì!”
Mạnh Bạch: “..................”
Lãnh Diệc Thần đứng bên cạnh nghe thấy anh trai nói như vậy hết sức lo lắng, hơn nữa nữ thần của mình vẫn còn ở đây, thấp thỏm nhìn Lăng Khả Nhi một cái, phát hiện ánh mắt của đối phương nhìn cậu vô cùng lạnh lùng, trong lòng thầm kêu một tiếng: Nhất định là Khả Nhi hiểu lầm, nhất định cô ấy ghét mình, nhất định cô ấy cho rằng mình là một tên gay ác độc, a a a, làm sao đây, người cậu yêu chỉ có thể chỉ là một người!
Tại sao!
Tại sao lại phải để cho một người lương thiện đáng yêu thuần khiết như Lăng Khả Nhi lại thấy.....một mặt như vậy!
Sự biến hóa trên mặt Lãnh Diệc Thần không qua khỏi mắt của Lãnh Dạ Thương, Lãnh Dạ Thương nhíu mày đi tới, nắm tay cậu, mặt lo lăng nói: “Tiểu Thần em không cần suy nghĩ nhiều, anh trai đã ý trung nhân, cho nên sẽ không xảy ra quan hệ gì với Mạnh Bạch của em.” Mặc dù ý trung nhân năm lần bảy lượt chọc giận bản thân; nhưng Lãnh Dạ Thương thề, sớm muộn gì có một ngày anh ta cũng sẽ khiến cô khóc thầm dưới thân mình, nghĩ như vậy, ánh chóng nhanh chóng có một chút tàn nhẫn.
Tất cả mọi chuyện không phải như thế!
Lãnh Diệc Thần há miệng lại phát hiện ra nói không nên lời, dứt khoát hôn mê bất tỉnh: tại sao ngay cả anh cũng không hiểu em?
Vì vậy Lăng Khả Nhi chính thức ở tại nhà họ Lãnh, phòng cô ở cạnh phòng Lãnh Dạ Thương, tối nay cô không cần làm việc, vì vậy quay về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng lúc thấy một bộ đồ người giúp việc màu đen đặt trên giường khuôn mặt Lăng Khả Nhi liền tối sầm, thật là muốn bổ đầu anh ta ra xem bên trong có chứa thứ gì, loại quần áo như thế này sao anh ta có thể nghĩ tới chứ? Chẳng lẽ đầu óc không bình thường đều có chút háo sắc kỳ quái, giống như là Mạnh Bạch luôn nghĩ mình là Ultraman cứu vớt thế giới.
“Cốc cốc cốc.......”
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô vội vàng cất quần áo trên giường, vốn dĩ muốn thay đồ ngủ, nhưng tiếng gõ cửa quá gấp gáp, nhịn không được nhíu mày một cái, tùy tiện mặc môt bộ đồ đi tới mở cửa, lúc nhìn thấy người tới, trong nháy mắt sắc mặt cô trầm xuống, không nói gì chuẩn đóng cửa.
“Khả Nhi.......” Mạnh Bạch nhanh tay lẹ mắt, nghiêng người chui vào “Khả Nhi, cậu đừng như vậy....” Chàng trai cao lớn nhưng ánh mắt lại ướt nhẹp như sủng vật, cậu khẽ chu môi, mềm giọng nhìn Lăng Khả Nhi: “Tôi cùng cậu ra không có quan hệ gì......”
“Cậu cùng cậu ta có quan hệ gì không liên quan tới tôi?” Liếc mắt nhìn Mạnh Bạch: hiện tại càng ngày cô càng thích bán manh, còn vô cùng thuận buồm xuôi gió, chỉ là chiêu này đối với Lăng Khả Nhi mà nói không có bất kỳ tác dụng gì, cô cười híp mắt nhìn Mạnh Bạch, nở nụ cười khiến cậu cảm thấy có cảm giác xấu trong lòng, phản xạ theo điều kiện kẹp chặt hai chân, gương mặt đỏ bừng hô hấp dồn dập nhìn Lăng Khả Nhi......
“Thế nào, rất sợ tôi?” Nhìn Mạnh Bạch như vậy, cô nở nụ cười tà mị.
“Hu hu......Khả Nhi.......” Khóe mắt Mạnh Bạch ươn ướt, lông mi dài run rẩy, đôi tay ấm áp nâng khuôn mặt của cô: “Thật xin lỗi, bởi vì tôi sợ anh ta biết cậu mang thai con anh ta, vạn bất đắc dĩ tôi mới nói người mang thai là tôi, kết quả tới bệnh viện kiểm tra lại thật sự mang thai......” Lúc nói khuôn mặt càng ửng đỏ, tâm thần thấp thỏm nhìn Lăng Khả Nhi: “Nhưng tôi thật sự không biết mọi chuyện sẽ phát triển thành thế này......” Cậu thật sự áy náy, còn có cảm giác mình rất ngu, bình thường rõ ràng trí thông minh rất cao mà, lại nói trí thông minh của cậu không cao là bởi vì thế giới này sai!
Nhìn Mạnh Bạch trước mặt, cô khẽ thở dài một hơi, cong ngón tay nhẹ nhàng gõ trán cậu: “Ngu ngốc, cho nên nói tất cả đều là hiểu lầm....” Không thể thật sự mang thai, nếu là như vậy ngày mai nhất định sẽ có một đứa bé lao ra gọi cô là mẹ!
Ánh mắt Mạnh Bạch sáng lên: “Khả Nhi không tức giận mình sao?”
Ánh mắt này thật quá phạm quy, Lăng Khả Nhi không khỏi quay đầu, khẽ gật đầu một cái: “Không, tức giận với cậu chính là vũ nhục trí thông minh của tôi.”
Mạnh Bạch không để ý tới nửa câu sau, ánh mắt vẫn lóe sáng như cũ: gò má Lăng Khả Nhi rất mịn màng, hầu kết khẽ cử động, vì vậy cậu nói ra một câu vô cùng chết người: “Khả Nhi, tôi có thể hôn cậu không?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook