Mừng Ngày Thống Nhất Đất Nước! Tặng Ngay 15% Giá Trị Thẻ Nạp Đến Hết Ngày 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 88

 

 

Hồng Hữu Tân ngồi trong phòng đọc báo cáo được gửi đến từ các phân đà trong thời gian qua.

Trong lúc đó, tổng quản và chủ lâu vẫn ra ra vào vào phòng Hồng Hữu Tân.

Sau khi đọc xong tất cả báo cáo, Hồng Hữu Tân lẩm bẩm.

“Có tất cả mọi thứ nhưng lại thiếu quyển Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ (成都武人人名簿).”

Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ là một quyển sách quý giá ghi chép lại xuất thân và hành tung của những võ giả hoạt động trong Thành Đô và Tứ Xuyên.

Phân đà Thành Đô ghi chép lại thông tin mỗi mười ngày một lần và gửi báo cáo về cho tổng đà mỗi hai tháng một lần.

Thông qua thông tin nhận được, tổng đà Hạ Ô Môn có thể nắm bắt tình hình của toàn bộ Tứ Xuyên và Thành Đô.

Thế nhưng, trong hai tháng qua, tổng đà không hề nhận được bất cứ tin tức nào từ Tứ Xuyên truyền về.

Sau khi tìm hiểu, hóa ra Ô Sơn Khánh phân đà chủ ở Thành Đô đã bị sát hại.

Ô Sơn Khánh là người kết nối duy nhất giữa phân đà Thành Đô và tổng đà Hạ Ô Môn.

Tất cả thông tin từ phân đà truyền đến tổng đà đều thông qua hắn ta. Chính vì một nhân vật quan trọng như hắn đã chết nên thông tin từ thành Tứ Xuyên đương nhiên không đến được tổng đà.

Và vì thế, trong hai tháng qua tổng đà không hề hay biết bất cứ chuyện gì đã xảy ra ở Thành Đô và Tứ Xuyên.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy chứ?”

Hắn nhìn quyển sách đặt trên cùng.

Trên quyển sách có đề tên những sự việc đã xảy ra ở Thành Đô gần đây.

“Có một gã thích khách đã gây náo loạn cho võ lâm cả thành Tứ Xuyên ư? Chuyện này đáng tin sao?”

Nội dung ghi chép trong quyển sách khiến hắn không thể tin vào mắt mình.

Chỉ một gã thích khách mà có thể lấy mạng chưởng môn nhân phái Nga Mi, một bá giả của Tứ Xuyên và Vũ Tịnh Chân Nhân - võ giả đệ nhất của phái Thanh Thành, hơn nữa hắn còn khiến nhiều phái khác chịu tổn thất nặng nề.

Nội dung trong quyển sách khiến Hồng Hữu Tân kinh ngạc đến trợn tròn mắt, có điều bên trong chỉ đề cập đến kết quả mà không viết gì đến quá trình.

Nếu phân đà chủ Ô Sơn Khánh còn sống, hắn nhất định sẽ phái thuộc hạ đi thu thập tin tức và sắp xếp lại thông tin một cách hệ thống nhất. Thế nhưng, môn đồ Hạ Ô Môn ở Thành Đô nay đã không còn kẻ đứng đầu, họ chỉ biết ghi chép lại những gì mà mình chứng kiến.

Thậm chí tên của gã thích khách là gì, diện mạo của hắn ra sao cũng không được ghi chép đàng hoàng.

Nếu Ô Sơn Khánh còn sống có lẽ hắn đã truy ra tung tích và làm sáng tỏ mọi chuyện.

Tên tuổi, xuất thân, môn phái sở thuộc và cả chỗ ở hiện tại của gã thích khách. Thế nhưng, Ô Sơn Khánh mất mạng, trật tự phân đà bị phá vỡ, thông tin vì thế cũng trở nên vô cùng hỗn loạn.

“Cuối cùng ta vẫn phải đích thân hành động thôi.”

Hồng Hữu Tân thở dài một hơi.

Hắn gọi chủ lâu đến.

Chủ lâu của Thủy Tiên Lâu là một mỹ nhân tuổi đã ngoài ba mươi.

Nàng vận một bộ y phục lộng lẫy hoa lệ, trên mái tóc được vấn lên gọn gàng được tô điểm với đầy các loại trang sức lấp lánh càng làm tôn lên nét đẹp trang nhã của nàng. 

“Ngài gọi tiện thiếp có chuyện gì ạ?”

“Hiện có bao nhiêu môn đồ Hạ Ô Môn đang ở Thành Đô?”

“Có khoảng 72 kỹ nữ, 400 tên chạy vặt, và khoảng 100 người đang làm việc cho các môn phái ạ.”

“Tốt! Bây giờ nàng hãy chuyển lời đến các môn đồ nhanh chóng theo dõi hành tung gã thích khách này. Tìm hiểu bất cứ thứ gì. Chỉ cần thông tin liên quan đến hắn dù là nhỏ nhất cũng phải thu thập cho ta.”

“Tiện thiếp đã rõ rồi ạ.”

“Sau đó mang tất cả thông tin đến cho ta.”

Hồng Hữu Tân sau khi ra lệnh liền đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Chủ lâu ngạc nhiên nhìn Hồng Hữu Tân.

“Ngài muốn trực tiếp hành động sao? Ngài hãy nghỉ ngơi một chút đi.”

“Nếu đối phương thật sự là kẻ có thực lực, tổng đà phải trực tiếp tiếp quản thông tin này.”

“Ừm!”

“Hãy tạm dừng thu thập những tin tức khác mà tập trung vào gã thích khách này cho ta. Đặc biệt bảo kỹ nữ không được bỏ lỡ bất kỳ tin tức nào từ miệng khách quan. Biết chưa?”

“Vâng! Tiện thiếp sẽ làm thế ạ.”

Chủ lâu gấp gáp gật đầu.

Hồng Hữu Tân là Đội chủ Giám sát Đội đến từ tổng đà. Đã lâu rồi hắn mới đích thân ra ngoài thu thập tin tức thế này. Có điều hắn vẫn rất tự tin.

Để trở thành Đội chủ Giám sát Đội của Hạ Ô Môn phải là kẻ tương đối có thực lực. Thực tế, Hồng Hữu Tân là một kẻ sở hữu thực lực vượt trội hơn hẳn đám người khác mới đảm nhận được vị trí đội chủ này.

 

Nơi đầu tiên hắn hướng đến chính là Đường Môn tổng đà.

Trong báo cáo nói rằng ở Đường Môn tổng đà đã xảy ra một trận chiến lớn, điều này làm hắn vô cùng hứng thú.

Đường Môn tổng đà chính là nơi ở của Đường Môn.

Mặc dù hiện giờ nó chỉ còn là mảnh đất đã bị phá hủy, nhưng chỉ cần cái tên đã khiến nơi này trở nên vô cùng ý nghĩa rồi.

“Hắn đã dẫn dụ Thanh Thành và Nga Mi đến đây để áp đảo họ sao?”

Chuyện này nghe thật khó tin làm sao. Thế nhưng sự việc này chỉ được viết trong báo cáo nên hắn phải tận mắt xác nhận một lần. Rốt cuộc gã thích khách đã dùng cách thức nào để áp đảo nhiều quần hùng như thế.

Một thời gian dài trôi qua, nơi này vốn đã không còn lưu lại vết tích cuộc chiến khi ấy. Nhưng Hồng Hữu Tân vẫn kiên trì kiểm tra mọi ngóc ngách ở Đường Môn tổng đà.

Kết quả thu về, hắn đã tìm thấy nhiều ám khí và cơ quan được bố trí tại nơi này.

Hồng Hữu Tân còn tìm thấy nhiều ngân châm có kích thước nhỏ đến nỗi khó mà nhìn thấy bằng mắt thường.

“Còn thợ rèn nào có kỹ thuật luyện kim cao siêu đến thế ư? Sở hữu tài nghệ đến mức này chỉ có thuật dã kim từ Đường Môn mà thôi. Lẽ nào Đường Môn đã thật sự hồi sinh rồi sao?”

Hồng Hữu Tân thoáng cau mày.

“Ta không ngờ có người còn kế tục được dã kim thuật của Đường Môn đấy. Nếu thế, có khi gã thích khách kia đã lôi kéo được sự giúp đỡ từ người Đường Môn không chừng.”

May là ngân châm không mang độc tính. Nhưng nếu vẫn còn người kế tục được độc công Đường Môn, mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn.

Độc công Đường Môn khủng khiếp đến mức khiến toàn nhân sĩ võ lâm phải rùng mình sợ hãi. Mặc dù Đường Môn diệt môn đã lâu, nhưng nhiều người vẫn không muốn đề cập đến cái tên ấy chính là do độc công đáng sợ của họ.

Hồng Hữu Tân đứng bật dậy.

“Trước tiên ta phải tìm người thợ rèn đã làm ra ngân châm này đã. Hắn chắc chắn biết rõ lai lịch gã thích khách này.”

Hồng Hữu Tân nhanh chóng quay về Thủy Tiên Lâu.

Hắn ta cho rằng kẻ đã tạo ra ám khí và cơ quan là một thợ rèn đã luống tuổi.

Bởi kỹ thuật của một người thợ rèn sẽ tăng dần theo thời gian và những tháng năm cặm cụi bên lò rèn.

Hồng Hữu Tân tự tin hắn có thể tìm thấy người thợ rèn này ngay lập tức.

 

***

 

Cuộc hỗn loạn vài tháng trước đã gây ra nhiều biến động trong Thành Đô.

Một trong số đó chính là nhiều nhà và hiệu buôn đã phải đổi chủ. Đến cả lương dân bình thường cũng không thoát khỏi đả kích từ việc cướp bóc và bạo loạn, nhiều người phải bán cả nhà cửa rời khỏi Thành Đô vì quá tuyệt vọng khi hiệu buôn sụp đổ.

Nhìn lại, quả thực hiện giờ có nhiều hiệu buôn đã đổi chủ mới.

Trên con đường phía nam Thành Đô, xuất hiện nhiều hiệu buôn như thế.

Nói chính xác thì đó không phải là hiệu buôn mà là công phòng.

 

Chủ cũ của công phòng vốn là một lão thợ rèn đã hứng chịu đả kích nặng nề do trận hỗn loạn, đến nổi ông phải bán cả công phòng đi, bởi vì hiện giờ lão nhân chỉ muốn sống phần đời còn lại trong bình an. Người mua lại công phòng của ông là một gã thợ rèn trẻ tuổi.

Gã thợ rèn trẻ đến công phòng nơi lão nhân đã dành hơn cả đời làm việc mà không có chút gì gọi là lạ lẫm cả. Giống như nơi này ngay từ đầu đã thuộc về hắn ta.

 

Gã thợ trẻ lúc này đang miệt mài với phần cuối của công việc.

Keng keng!

Mỗi một nhát búa đập xuống mảnh sắt nóng, hình dạng của nó lại thay đổi.

Đập sắt một hồi lâu rồi cho vào nước để làm nguội, rồi lại đưa vào hỏa lò làm nóng, sau đó tiếp tục đập từng nhát búa…

Gã thợ trẻ cứ lặp đi lặp lại nhiều lần động tác nhàm chán như thế. Thứ hắn đang tạo ra chính là một chiếc phi đao nhỏ.

Gã thợ rèn chiêm ngưỡng tác phẩm của mình một lúc rồi cẩn thận mài phi đao lên hòn đá mài.

Mỗi một lần tay hắn di chuyển, phi đao lại càng sắc bén hơn nữa. Gã thợ rèn phải tốn khá nhiều công sức để mài bén chiếc phi đao này.

“Phù!”

Hắn mài cho đến khi thật sự hài lòng mới đứng bật dậy. Hắn ngồi xổm quá lâu nên chân đã tê cứng hết cả. Thế nhưng, trên mặt gã thợ rèn không hề có chút gì gọi là mệt mỏi cả.

Đây là lần đầu trong đời hắn có được một công phòng riêng thế này.

Thế nên dù công việc có vất vả đến đâu, hắn vẫn không hề buông lấy một lời than vãn.

Gã thợ rèn đặt phi đao mới toanh lên chiếc bàn cũng đầy những chiếc phi đao sắc bén.

Nếu tính cả chiếc hắn vừa hoàn thiện thì có tất thảy mười phi đao.

Hắn bỏ hết phi đao vào túi da rồi bước ra khỏi công phòng.

Hắn cẩn thận khóa cửa sau đó nhìn chằm chằm vào lối đi.

Mặc dù bề ngoài có chút tồi tàn nhưng đối với hắn nó còn lộng lẫy hơn bất kỳ điện các nào.

Gã thợ rèn kiểm tra khóa lại lần nữa sau đó mới an tâm bước đi.

Hắn rời khỏi Thành Đô rồi đi bộ đoạn đường khá dài.

Nơi hắn đến chính là Mân Giang, có thể gọi đây là mạch sống của thành Tứ Xuyên. Mân Giang là một dòng sông rộng lớn xuyên qua lưu vực thành Tứ Xuyên màu mỡ.

Đất đai phì nhiêu được duy trì nhờ phù sa từ thượng nguồn đổ về lưu vực dọc theo dòng Mân Giang.

Chính nhờ thế nên nông nghiệp luôn được mùa, giúp lương dân thành Tứ Xuyên duy trì đời sống sung túc, ấm no.

Trên dòng Mân Giang bao la hiện giờ có hàng chục chiếc thuyền đang thả mình trên sông.

Tất cả đều là thuyền đánh cá.

Trên một chiếc thuyền đánh cá lớn, những ngư dân đang vật lộn với tấm lưới đánh cá khổng lồ.

Gã thợ rèn nheo mắt nhìn những chiếc thuyền trôi trên sông. Hắn nhìn một con thuyền lúc lâu rồi khẽ nhếch miệng cười.

Chiếc thuyền nhỏ bé đập vào mắt hắn.

Chiếc thuyền ấy nhỏ đến mức chỉ có thể chứa một hoặc hai người. Thế nhưng, hắn không thấy một ai trên đó cả.

Hệt như chiếc thuyền đang tự thả mình trên dòng Mân Giang.

Gã thợ rèn hướng về phía thuyền rồi hét lớn.

“Ta đến rồi.”

Giọng gã thợ rèn nhanh chóng hòa vào âm thanh dòng nước đang cuộn trào.

Hắn đang định hét lên lần nữa, nhưng lúc này trên thuyền liền xuất hiện một ai đó. Chắc là hắn ta đang nằm nên đang cố bật người dậy.

Người trên thuyền bắt đầu chèo thuyền về phía gã thợ rèn.

Vì khoảng cách khá xa nên phải mất một lúc thuyền mới đến được bờ. Thế nhưng, gã thợ rèn vẫn kiên trì chờ đợi mà không tỏ vẻ bực bội chút nào.

Rầm!

Cuối cùng thuyền cũng cập bến, lúc nhìn thấy nam nhân trên thuyền, gã thợ rèn bất giác thốt lên một lời mắng. 

“Chà, chết tiệt!”

Dưới ánh mắt chói chang, nam nhân xuất hiện với làn da trắng muốt, gương mặt mỹ miều không rõ là nam hay nữ nhân, thần thái của hắn lại thu hút đến kỳ lạ. Nam nhân này quả nhiên sở hữu ngoại hình vượt qua thường thức trên thế gian này.

Dù gã thợ rèn đã nhìn thấy gương mặt này mấy lần rồi, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa quen.

Nam nhân đó chính là Phiêu Nguyệt. Và gã thợ rèn không ai khác ngoài Đường Sở Truy.

Thấy Đường Sở Truy ngơ ngác nhìn mình, Phiêu Nguyệt liền lên tiếng trước.

“Ngươi còn đứng đó làm gì thế?”

“Chỉ là ta thấy ganh tị thôi.”

“Chuyện gì?”

“Ta đang tự hỏi nếu được sống với gương mặt đó thì sẽ thế nào.”

“Ngươi không phải đến đây để nói mấy lời nhảm nhí đó chứ?”

“A! Ta làm xong thứ này rồi đây…”

Đường Sở Truy đưa chiếc túi da cho Phiêu Nguyệt.

Phiêu Nguyệt liền lấy phi đao từ trong túi ra quan sát một hồi. Chiếc phi đao sắc bén này chính là U Linh Chủy.

Trong trận chiến với Cửu Hòa Sư Thái và Vũ Tịnh Chân Nhân, U Linh Chủy của hắn đã bị hư hại nặng nề. Một vài chiếc đã gãy vỡ đến không thể dùng được nữa.

Chính vì thế, Phiêu Nguyệt mới nhờ Đường Sở Truy phục hồi lại phi đao cho hắn.

Đường Sở Truy đã lựa chọn làm ra cái mới thay vì phục hồi những thứ đã bị hư hỏng. Bởi vì nếu có sửa được thì cũng không phát huy hết uy lực.

Hắn phải tìm được loại sắt có chất lượng tốt nhất để làm cho phi đao cứng cáp hơn. Vì thế, hắn mất khá nhiều thời gian mới tạo ra được U Linh Chủy.

U Linh Chủy là một trong những lý do khiến Phiêu Nguyệt lưu lại nơi này.

 

Nụ cười dần hiện trên môi Phiêu Nguyệt.

Bởi vì hắn vô cùng hài lòng với những chiếc U Linh Chủy mới này.

Sự cân bằng và độ sắc bén cũng hoàn hảo hơn trước đây mấy lần. Nếu kết hợp U Linh Chủy vừa được chế tác với Thu Hồn Ti có thể tăng uy lực lên gấp bội.

Thấy Phiêu Nguyệt có vẻ hài lòng, Đường Sở Truy liền hỏi.

“Nhưng mà ngươi không đánh cá sao lại hạ thuyền chứ?”

Hắn không hề nhìn thấy lưới đánh cá hay cần câu nào trên thuyền Phiêu Nguyệt đang đi.

Phiêu Nguyệt bình tĩnh đáp.

“Vì ta muốn thử.”

“Muốn thử cái gì cơ?”

“Chỉ nằm trên thuyền ngắm nhìn bầu trời mà không phải làm gì cả.”

Nghe câu trả lời từ Phiêu Nguyệt, Đường Sở Truy không biết phải nói gì.

Hắn biết Phiêu Nguyệt đã sống một cuộc sống không thấy ánh sáng trong suốt mười bốn năm.

Hắn đã đôi lần tự hỏi nếu bản thân phải trải qua những năm tháng ấy, liệu hắn có đủ tỉnh táo như thế hay không. Và rồi hắn tự kết luận rằng: hắn không đủ tự tin.

Hắn tự hào bản thân cũng có độc khí, nhưng lại không dám so với Phiêu Nguyệt.

Sau qua nhiều tháng năm chịu đựng khổ sở, cuối cùng Phiêu Nguyệt cũng đã trả được mối thù lớn, thế nhưng đối loại độc tâm như hắn, Đường Sở Truy lại không dám học theo.

Vậy mà nguyện ước của một kẻ tàn nhẫn như thế chỉ là nhìn lên bầu trời cao xa mà không cần làm gì cả.

Hắn không hiểu tại sao nhưng vẫn cảm thấy có phần cay đắng.

Phiêu Nguyệt đột nhiên nói.

“Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

“Bỏ đi. Ngươi còn chẳng bắt được con cá nào mà…”

“Chỉ cần bắt là được rồi.”

Trước sự khước từ của Đường Sở Truy, Phiêu Nguyệt liền vươn tay ra phía sông. Nhìn hành động bất ngờ của hắn, Đường Sở Truy liền há mồm ra nhìn.

Phiêu Nguyệt nhắm mắt lại rồi tập trung một hồi.

Một lát sau, hắn mở mắt ra rồi giả vờ như đang kéo thứ gì đó. Lập tức một con cá lớn nhảy vọt lên không trung tựa hồ như vừa bị mắc câu.

Phiêu Nguyệt hắn đang dùng Thu Hồn Ti để câu cá.

Nhìn cảnh tượng khó tin ấy, Đường Sở Truy lắc đầu bất lực.

“Điên mất rồi!”


Mừng Ngày Thống Nhất Đất Nước! Tặng Ngay 15% Giá Trị Thẻ Nạp Đến Hết Ngày 3/5. Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!

Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương