Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Chap 85

 

Thanh kiếm đã gãy nát bay ra tứ tung hệt như một loại ám khí.

“Khực!”

Vũ Tịnh Chân Nhân thốt ra âm thanh ngỡ ngàng.

Một vài mảnh vụn của thanh kiếm cắm sâu vào tay của ông ta.

Nhưng vết thương trên cơ thể lúc này không hề khiến cho ông ta cảm thấy đau đớn.

Thứ khiến ông ta đau đớn chính là việc thanh kiếm yêu thích của bản thân đã bị nghiền nát bởi Nhất Chỉ của Phiêu Nguyệt.

Đó là thanh kiếm ông được kế thừa từ sư phụ.

Và ông ta định sẽ giao nó lại cho đệ tử của mình.

Đó là thanh danh kiếm được ông tự hào về độ hoàn thiện đến mức dẫu cho có truyền từ đời này qua đời khác cũng chẳng phải sửa chữa gì mấy.

Một thanh danh kiếm như thế lại bị phá hủy hoàn toàn với Nhất Chỉ của Phiêu Nguyệt khiến cho ông bị đả kích lớn.

Dĩ nhiên là Phiêu Nguyệt không thể bỏ qua khoảnh khắc này được.

Ngay khi thấy Vũ Tịnh Chân Nhân loạng choạng, hắn phóng U Linh Chủy ra.

Hai thanh U Linh Chủy vạch ra hai đường bay theo quỹ đạo khác nhau.

Trước sự luồn lách như rắn độc của U Linh Chủy, Vũ Tịnh Chân Nhân cũng quên mất thể diện mà nằm bò xuống đất.

Vũ Tịnh Chân Nhân nằm lăn tròn trên mặt đất như một con lừa lười biếng để né toàn bộ đòn tấn công của U Linh Chủy.

Kế hoạch của ông xem như thất bại.

Khi ông ta đang định tăng thành công lực để đối phó với đòn tấn công của Phiêu Nguyệt thì Phập!

Ngay lúc đó, ông ta cảm nhận được một nỗi đau rát lên ở phía sau lưng.

Vũ Tịnh Chân Nhân há hốc mồm vì cơn đau bất chợt, ông ta quay lại nhìn phía sau. Phía sau ông ta là một lão bà với gương mặt đầy nếp nhăn.

“Cửu Hòa… Sư Thái?”

Nhân lúc hỗn loạn, Cửu Hòa Sư Thái đã đánh úp Vũ Tịnh Chân Nhân. Bà ta cắm một thanh đoản kiếm vào lưng của Vũ Tịnh Chân Nhân.

Mặc dù bận rộn để đối phó với rắn và ám khí, nhưng Cửu Hòa Sư Thái vẫn luôn chực chờ thời cơ để có thể chen vào cuộc chiến giữa Phiêu Nguyệt và Vũ Tịnh Chân Nhân. Vì lúc đó, sự chú ý của Vũ Tịnh Chân Nhân sẽ bị phân tán, yếu điểm của lão sẽ bị lộ ra. Quả là một thời điểm hoàn hảo để tấn công bất ngờ.

Cửu Hòa Sư Thái cười nhạt nhìn vào Vũ Tịnh Chân Nhân đang tỏ vè đầy kinh ngạc.

“Vũ Tịnh Chân Nhân, ngài vất vả rồi! Bây giờ hãy giao tên thích khách đó cho ta.”

“Đồ đê tiện… ngươi dám đánh úp ta sao.”

“Hừm! Đánh úp thì sao? Giang hồ cũng chỉ nhớ đến những người thắng cuộc mà thôi.”

Gương mặt của Vũ Tịnh Chân Nhân tối sầm lại khi nghe thấy những lời nói trơ tráo của Cửu Hòa Sư Thái.

“Đường đường là chưởng môn nhân của Nga Mi Phái mà sao lại có thể có những suy nghĩ như thế chứ… Danh dự của Nga Mi Phái bị tổn hại cũng là do ngươi cả đấy.”

“Danh dự lúc này có bị tổn hại ra sao cũng chẳng sao. Vì cuối cùng, Nga Mi Phái sẽ trở thành người chiến thắng và thống trị thành Tứ Xuyên này. Đến lúc đó thì làm gì có ai dám chửi thẳng trước mặt ta nữa đây? Kết cục thì lịch sử chỉ tôn sùng và nhớ đến người chiến thắng mà thôi.”

Cửu Hòa Sư Thái bình thản đáp lời Vũ Tịnh Chân Nhân.

Xem ra bà ta bị chửi nhiều thành quen rồi.

Ngay từ khi bà ta lên kế hoạch để ám sát Vũ Quân Thương vào mười bốn năm trước, Cửu Hòa Sư Thái đã ném danh dự của bản thân xuống nơi sâu thẳm nhất rồi.

Điều mà bà ta thật sự muốn là sự phục hưng của Nga Mi Phái, và để làm được như thế, bà ta phải lật đổ Thanh Thành Phái.

Vũ Tịnh Chân Nhân là trụ cột lớn nhất, người có thể duy trì Thanh Thành Phái. Chỉ cần phá vỡ cây trụ này, bà ta sẽ có cơ hội. Vậy nên bà ta chẳng có lý do gì để phải do dự cả.

Mặc dù bà ta có thể sẽ bị toàn bộ võ giả của thành Tứ Xuyên chửi rủa cho rằng danh dự của Nga Mi Phái giờ đã nằm dưới đáy vực.

“Đồ ma nữ. Nga Mi Phái suy tàn cũng vì ngươi.”

“Trước khi lo cho Nga Mi Phái bọn ta thì ngài hãy lo cho bản thân mình trước đã.”

Rầm!

Tiếng động lớn phát ra, Cửu Hòa Sư Thái dùng Quái Trượng của mình giáng xuống ngực của Vũ Tịnh Chân Nhân.

Phần ngực của Vũ Tịnh Chân Nhân bị lõm vào trong.

Hơn mười người lao đến bên Vũ Tịnh Chân Nhân.

“Sư phụ!”

“Chết tiệt!”

Thanh Thành Nhất Kiếm đã định chạy tới bên Vũ Tịnh Chân Nhân nhưng những võ giả của Nga Mi Phái lúc này bám chặt họ không buông.

“Hừ! Tuyệt thật!”

Cửu Hòa Sư Thái cười khẩy rồi tiến đến gần Phiêu Nguyệt.

“Ta bắt đầu cảm thấy biết ơn ngươi một chút rồi đấy. Cũng nhờ ngươi xáo trộn Thanh Thành Phái mà ta mới có thể có được cơ hội này.”

Phiêu Nguyệt đối với Cửu Hòa Sư Thái vừa là một điều xui xẻo, vừa là một cơ may.

Mặc dù vì Phiêu Nguyệt ám sát Vũ Quân Thương nên chiến tranh với Thanh Thành Phái mới nổ ra, nhưng cũng chính vì thế mà vị thế của Nga Mi Phái được củng cố. Và hôm nay, sự chú ý của Vũ Tịnh Chân Nhân bị phân tán nên bà ta mới có thể trừ khử được ông ta.

Vũ Tịnh Chân Nhân là nhân vật chủ chốt chiếm hơn một nửa sức mạnh của Thanh Thành Phái. Giờ đây, nhân vật chủ chốt đó đã được loại bỏ rồi nên trong cuộc chiến với Thanh Thành Phái sau này, Nga Mi Phái được giao cho quyền chủ đạo.

“Để hậu tạ thì ta sẽ tặng cho ngươi một cái chết không đau đớn.”

Vụt!

Quái Trượng trong tay của Cửu Hòa Sư Thái gào thét.

Chuyện này chỉ xảy ra khi Cửu Hòa Sư Thái truyền toàn bộ công lực vào trong nó.

Phiêu Nguyệt nheo mắt nhìn vào Cửu Hòa Sư Thái.

Nếu không có tham vọng của bà ta, có lẽ giờ này hắn đã được phiêu bạt thiên hạ, không cần phải bận tâm gì cả.

Hắn đã có một cuộc sống bình thường.

Hoặc cũng có thể giờ hắn đã chết thảm ở một nơi đất khách quê người cũng nên.

Vì giang hồ luôn tàn nhẫn đến mức đáng sợ đối với một kẻ ăn xin chẳng có gì trong tay mà.

Tham vọng của Cửu Hòa Sư Thái đã tạo ra hắn của ngày hôm nay.

Một thích khách mang tên Phiêu Nguyệt.

Một tên quái vật dẫu bị biết bao nhiêu võ giả vây quanh nhưng cũng không hề chớp mắt.

Bây giờ, đã đến lúc phải cho bà ta biết tên quái vật mà bà ta đã tạo ra là một kẻ hung ác và tàn bạo đến mức nào.

Phiêu Nguyệt thi triển Hắc Lôi rồi lao về phía Cửu Hòa Sư Thái.

“Quả là rất khó đoán.”

Cửu Hòa Sư Thái đã quan sát rất kỹ lưỡng khi Phiêu Nguyệt giao chiến với Vũ Tịnh Chân Nhân. Vậy nên, bà ta tự tin mình có thể đối phó được với Hắc Lôi.

Vù vù!

Cửu Hòa Sư Thái thi triển một trong những chiêu thức của Kim Quang Phong Pháp là Kim Quang Loạn Đả.

Kim Quang Loạn Đả là một thủ pháp bao bọc khí xung quanh phần chân trượng và tấn công được lần lượt mười đòn trong một lần hô hấp.

Vì không thể tấn công trực tiếp bằng trượng nên bà ta không phải lo về việc thủ pháp kỳ quái của Phiêu Nguyệt có thể phá vỡ được nó.

Xẹt!

Vào lúc đó, có một thanh đoản đao xé toạc không khí bay ra với âm thanh sắc bén ở trong bóng tối.

Đó chính là U Linh Chủy.

“Hộc!”

Cửu Hòa Sư Thái bất ngờ cúi đầu xuống bởi sự xuất hiện đột ngột của thanh đoản đao.

Bà ta nghĩ mình đã né được đòn đánh úp của Phiêu Nguyệt rồi, nhưng U Linh Chủy không chỉ có một thanh.

Xoẹt!

Trong bóng tối lại có một âm thanh sắc bén phát ra, một thanh U Linh Chủy khác lại xuất hiện.

Kết cục, Cửu Hòa Sư Thái đành phải thu hồi cơn gió do Kim Quang Loạn Đả tạo ra để đối phó với thanh đoản đao kia.

Cheng!

Thanh đoản đao uy hiếp tính mạng của bà bắn ra tứ phía.

“Ngươi chỉ có nhiêu đây thôi sao?”

Cửu Hòa Sư Thái chế giễu Phiêu Nguyệt.

Nhưng bà ta đâu biết.

Trong lúc bà ta đang đánh bật lại U Linh Chủy thì đã có một sợi Thu Hồn Ti quấn quanh cổ bà ta như một con rắn rồi.

Thành U Linh Chủy kia chỉ là một con mồi để đánh lạc hướng sự chú ý của bà ta mà thôi.

Phiêu Nguyệt đã giăng ra một cái bẫy từ Thu Hồn Ti, sau đó dùng U Linh Chủy để dụ bà ta.

Phiêu Nguyệt kéo Thu Hồn Ti khiến cho cơ thể của Cửu Hòa Sư Thái bị chao đảo dữ dội.

“Hộc!”

Trong tình cảnh không thể lường trước, Cửu Hòa Sư Thái hoảng hốt điều chỉnh lại cơ thể của mình. Trong một thoảng thời gian rất ngắn chỉ đủ để thở ra một hơi đó, bà ta đã để lộ ra điểm yếu của mình. Nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng đã đủ với Phiêu Nguyệt rồi.

Phiêu Nguyệt tiếp tục thi triển Hắc Lôi rồi tiến lên phía trước.

Tốc lực tăng lên gấp bội khi kết hợp Tâm Tốc cùng với Hắc Lôi.

Với tốc độ âm thanh mà mà mắt người không thể cảm nhận được, Phiêu Nguyệt nắm chặt tay lại.

Tốc độ khủng khiếp làm cho sức nặng của Phiêu Nguyệt trở nên càng lớn.

Phiêu Nguyệt lúc này chẳng khác gì một vũ khí với sức công phá hạng nặng cả.

Cửu Hòa Sư Thái mở to mắt.

Theo bản năng, bà ta vẫn có thể cảm nhận được Phiêu Nguyệt. Nhưng nắm đấm của Phiêu Nguyệt đã đâm thẳng vào bụng của bà ta trước khi bà ta kịp phản ứng.

Ầm!

“Khục!”

Âm thanh va chạm lớn như tiếng bom nổ. Cửu Hòa Sư Thái bị đánh bật ra phía sau.

Gương mặt của Cửu Hòa Sư Thái đang nằm co ro trên mặt đất lúc này dính đầy máu.

Trên gương mặt bà ta hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bởi vì chỉ với một quyền của Phiêu Nguyệt đã khiến cho bên trong của bà bị chấn động, hệ tim mạch bị rung lắc dữ dội.

Trong tay bà ta là những mảnh vỡ của Quái Trượng đã bị gãy nát.

Trước khi đòn của Phiêu Nguyệt chuẩn bị trúng vào mình, bà ta đã kịp thời đưa Quái Trượng lên che chắn cho mình.

Dẫu vậy, bà ta vẫn không thể hoàn toàn ngăn chặn được đòn tấn công của Phiêu Nguyệt.

Quái Trượng nổi danh cứng cáp trong thiên hạ giờ đã gãy nát. Bản thân bà ta cũng đang bị nội thương nghiêm trọng.

Nỗi đau như thể cả toàn thân bà ta đã bị tháo rời nhanh chóng ập tới.

Lần đầu tiên, trên mặt của Cửu Hòa Sư Thái xuất hiện nét sợ hãi.

“Tuyết Lan, mau hợp sức với đoàn chủ Hắc Vân Binh Đoàn!”

Bà ta ra lệnh cho đệ tử của mình hợp công với Trương Vũ Lượng.

Mặc dù có chút hèn nhát, nhưng đây không phải là lúc để quan tâm đến những chuyện như thế.

Điều quan trọng nhất bây giờ chính là tính mạng của bà ta.

Chỉ cần giữ được mạng thì danh dự có bị tổn hại đến mấy bà ta cũng có thể khôi phục lại được.

Dù làm vậy sẽ khiến cho Long Tuyết Lan và Trương Vũ Lượng phải bỏ mạng đi chăng nữa thì bà ta cũng phải cứu lấy mình. Nhưng Phiêu Nguyệt không có ý định buông tha cho bà ta.

Hắn ta đã dụ được bà ta từ núi Nga Mi đến đây.

Nếu để vụt mất bà ta lúc này, thì biết đến khi nào, cơ hội mới đến một lần nữa.

Phiêu Nguyệt lao vào Cửu Hòa Sư Thái.

“Tên kia!”

Trương Vũ Lượng đang đứng ở gần đó ra mặt đầu tiên.

Y thi triển Trương Gia Cối Pháp rồi lao vào tấn công Phiêu Nguyệt.

Ngay lúc đó, Phiêu Nguyệt vung U Linh Chủy đã được gắn với Thu Hồn Ti ra.

Loẹt xoẹt!

Thu Hồn Ti lúc này như một con độc xà quấn chặt lấy cây thương của Trương Vũ Lượng.

“Ặc!”

Trương Vũ Lượng kinh ngạc.

Nếu muốn thoát khỏi Thu Hồn Ti, y phải bỏ cây thương ra. Nhưng lòng tự trọng của một võ giả không cho phép y phải buông vũ khí của mình.

Trong lúc y do dự thì U Linh Chủy được gắn vào Thu Hồn Ti bay đến với tốc độ kinh khủng.

Phập!

U Linh Chủy đâm thẳng vào ngực phải của Trương Vũ Lượng.

Trương Vũ Lượng ngã xuống, trên ngực hắn thấm đẫm máu tươi nhưng Phiêu Nguyệt vẫn một mạch hướng về đến Cửu Hòa Sư Thái mà không để mắt đến hắn.

“Dừng lại!”

Long Tuyết Lan vung kiếm để chặn Phiêu Nguyệt lại.

Phiêu Nguyệt không hề né tránh đòn tấn công mà nâng tay và ăn trọn lưỡi kiếm của nàng.

Thanh kiếm của Long Tuyết Lan dường như đã ăn sâu vào hơn một nửa bắp tay của hắn.

Mặc dù bắp tay hắn đang chảy ra rất nhiều máu nhưng sắc mặt của Phiêu Nguyệt lúc này lại chẳng có một chút thay đổi.

Còn Long Tuyết Lan đứng thất thần một hồi lâu vì nàng ta không thể ngờ Phiêu Nguyệt sẽ chặn đòn tấn công của nàng bằng cơ thể của hắn.

Lợi dụng lúc Long Tuyết Lan sơ hở, Phiêu Nguyệt dùng Xà Hành Bộ để lướt ngang qua nàng.

Phiêu Nguyệt vượt qua được hai chướng ngại chỉ trong một thời gian rất ngắn và xuất hiện trước mặt Cửu Hòa Sư Thái.

“Ngươi!”

Cửu Hòa Sư Thái gân cổ thét lên nhưng thực tế là bà ta đang co ro như một con ếch khi gặp phải một con rắn đang đứng ở trước mặt.

Khoảnh khắc nhìn thấy được ánh mắt đỏ rực của Phiêu Nguyệt, nỗi sợ hãi của bà ta lại tăng đến cực độ.

Bà ta cảm giác như trước mặt là ta lúc này là một con rắn khổng lồ mà bà ta không thể ước tính được độ lớn đang há to mồm để nuốt bà ta vào trong bụng.

Xoẹt!

Lúc đó, một âm thanh sắc bén phát ra ở cổ họng của Cửu Hòa Sư Thái.

Đó chính là âm thanh khi U Linh Chủy chém ngang qua cổ bà ta.

“Khực!”

Cửu Hòa Sư Thái rên rỉ, đôi tay của bà ta vội vàng ôm lấy cổ của mình.

Bàn tay bà ta ướt nhẹp.

Từng dòng máu đỏ thẫm len vào từng ngón tay của bà ta.

“Ta, ta không thể chết được. Còn không bao lâu nữa là bá quyền của thành Tứ Xuyên sẽ thuộc về ta cơ mà…”

Cả người của Cửu Hòa Sư Thái run rẩy không ngừng.

Bà ta đã dành cả đời làm ra bao nhiêu việc chỉ để nhìn thấy được sự phục hưng của Nga Mi Phái. Mục tiêu giờ đã không còn xa nữa rồi, hà cớ sao bà ta lại phải bỏ mạng dưới tay một tên thích khách kia chứ. Bà ta không thể nào chấp nhận được sự thật này được.

“Tên ác quỷ, chỉ cần không có ngươi thì…”

Cửu Hòa Sư Thái vươn tay định bắt lấy Phiêu Nguyệt. Nhưng tầm tay của bà ta không thể nào chạm đến Phiêu Nguyệt được.

Phiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Cửu Hòa Sư Thái rồi nói.

“Giờ thì biến khỏi cuộc đời ta đi.”

“Khừ khừ!”

Cửu Hòa Sư Thái phun ra một ngụm máu rồi gục xuống.

“Sư phụ!”

“Chưởng môn nhân!”

Những đệ tử của Nga Mi Phái gọi Cửu Hòa Sư Thái một cách đau thương rồi vội vã chạy đến bên bà ta.

Bọn họ lúc này đang cực kỳ sợ hãi và hoang mang tột độ.

Bọn họ không thể tin được người mà bọn họ xem như Thượng Đế nay đã chết. Chuyện này không giống hiện thực một chút nào.

“Tên khốn kiếp!”

“Ngươi không phải là con người.”

Đám quần hùng cũng run rẩy trong sợ hãi khi thấy Cửu Hòa Sư Thái ngã xuống.

Người nhuộm đầy máu của Cửu Hòa Sư Thái đứng sừng sững ở đó lúc này hoàn toàn không giống một con người chút nào.

Phiêu Nguyệt lúc này chỉ đứng yên lặng, hắn không hề phóng ra ám khí. Nhưng đám quần hùng chẳng dám lao đến tấn công Phiêu Nguyệt.

Phiêu Nguyệt với ánh mắt đỏ rực và cơ thể nhuốm đầy máu của Cửu Hòa Sư Thái đã khiến cho chúng cảm thấy bị áp đảo.

“Tên Sát Tinh đó ở đâu ra vậy…”

“Chính là hắn đấy. Một kẻ săn đuổi cái chết…”

“Ư!”

Đối với những kẻ yếu kém, chỉ cần nhìn thấy Phiêu Nguyệt thôi cũng đủ để khiến bọn chúng cảm thấy phát điên với nỗi sợ hãi cực độ rồi. Bản thân bọn chúng cũng vô thức tè dầm ra quần.

‘Không ổn rồi! Tất cả đều bị hắn áp đảo.’

Đôi mắt của Long Tuyết Lan trở nên dao động.

Hàng trăm hàng nghìn võ giả đều bị áp đảo trước sự tồn tại của một người.

Thậm chí, người mà bọn chúng sợ hãi lại chính là thích khách mà bọn họ đã từng xem thường.

Bộ dạng không thể cử động vì bị áp đảo bởi một người quá ư là phi hiện thực.

Nếu tất cả bọn chúng cùng lao vào một lúc thì tên Phiêu Nguyệt kia chắc chắn sẽ không thể làm gì được. Nhưng chẳng có một ai dám bước ra cả.

Long Tuyết Lan linh cảm như đã có một nhân vật mới xuất hiện sẽ thống trị thành Tứ Xuyên này.

Một tử thần thống trị Tứ Xuyên bằng máu và nỗi sợ.

Lúc đó, một chuyện mà không ai có thể ngờ được đã xảy ra.

Ai đó đã xuất hiện từ phía sau của Long Tuyết Lan - nơi mà lúc này chẳng ai chú ý đến.

Đạo sĩ đó nhìn chằm chằm vào Phiêu Nguyệt với đôi mắt đầy điên loạn.

“Hơ hơ hơ!”

Âm giọng của người đó vang vọng cả chiến trường.

 

 

 

 


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương