Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 78

 

 

Ầm ầm!

Trời chỉ mới sáng ra nhưng trước cổng chính của một gia môn đã vang lên tiếng gõ cửa dồn dập.

Người đang đập cửa liên hồi là một lão đạo sĩ già râu ria rậm rạp. Phía sau ông ta còn có hơn chục đạo sĩ trẻ.

Dù đã cố gắng gõ không ngừng, nhưng cánh cửa vẫn đóng chặt không hề hé một chút nào. Các đạo sĩ trẻ đã tỏ vẻ mệt mỏi chán chường, thế nhưng, lão đạo sĩ vẫn không hề có ý định bỏ cuộc.

Cuối cùng cánh cửa cũng bật mở ra trước sự kiên nhẫn của lão đạo sĩ.

Người mở cửa là một lão nhân cũng trạc tuổi như ông ta.

Lão nhân vui mừng lên tiếng.

“Trời ạ! Mới sáng tinh mơ mà Vũ Hóa Chân Nhân đã đến gõ cửa rồi sao.”

“Dạo này ông có khỏe không? Cao Tổng quản. Xem ra ông cũng già đi rồi.”

“Con người ai mà thắng nổi thời gian chứ? Nhưng ngài đến đây có chuyện gì chăng?”

Lão nhân được gọi là Cao tổng quản kia cẩn trọng hỏi.

Vũ Hóa Chân Nhân đích thân xuống núi Thanh Thành là chuyện hiếm thấy. Việc ông ta hạ sơn và ghé thăm nơi này đồng nghĩa đã có chuyện gì đó xảy ra.

“”Vũ sư huynh. Sư huynh có trong đó đúng không?”

“Ngài ấy có trong đó nhưng…”

“Nhờ ông vào trong chuyển lời rằng: ‘Sư đệ đã đến rồi. Sư đệ biết sư huynh đang vô cùng thương tâm, nhưng hiện giờ phái Thanh Thành đang đối mặt với hiểm họa khó lường và rất cần sự giúp đỡ của Vũ sư huynh’.”

“Gì cơ?”

“Xin hãy truyền đạt lại lời của ta như thế.”

“Tại hạ đã hiểu rồi. Xin ngài hãy đợi cho một chút.”

“Ta đợi bao lâu cũng được.”

Nghe Vũ Hóa Chân Nhân nói xong, Cao tổng quản nhanh chóng chạy ngay vào trong đại sảnh.

Vũ Hóa Chân Nhân đứng ngoài cửa nhìn tấm biển ở cổng chính với vẻ mặt vô cùng cay đắng.

Bên trên tấm biển đề bốn chữ ‘Vũ Gia Thương Đoàn’ đã mờ nhạt, có thể đoán đã lâu không được ai coi sóc kỹ lưỡng.

Không chỉ có huyền biển, mà cả bức tường đổ nát cùng cây cối rậm rạp cũng đủ thấy nơi này đã bị bỏ mặc rất nhiều năm.

Đột nhiên, một lão đạo sĩ trông trạc tuổi Vũ Hóa Chân Nhân tiến lại gần ông ta.

Ông ấy chính là Vũ Doanh Chân Nhân đảm nhận chức Đường Chủ Chấp Pháp Đường và cũng là sư đệ của Vũ Hóa Chân Nhân.

Vũ Doanh Chân Nhân lên tiếng, vẻ mặt ông có phần chua sót.

“Có vẻ Vũ sư huynh vẫn còn rất đau lòng.”

“Đương nhiên rồi. Đối với chúng ta, Quân Thương chỉ là một đệ tử, nhưng đối với huynh ấy lại là cốt nhục duy nhất. Nỗi đau của chúng ta làm sao so với sư huynh được cơ chứ?”

“Sự ra đi của Quân Thương là đả kích lớn cho tất cả mọi người. Ai mà ngờ rằng có thích khách đột nhập vào Thanh Thành ám sát kỳ tài bậc nhất của bổn phái cơ chứ?”

“Phù! Chính vì chuyện đó mà đôi cánh của bổn phái đã gãy mất.”

Vũ Hóa Chân Nhân thở dài một hơi.

Bảy năm trước, sau khi Vũ Quân Thương - kỳ tài bậc nhất của phái Thanh Thành bị ám sát, Vũ Chấn Bình vì quá thương tâm mà vứt bỏ mọi thứ về lại bổn gia sống ẩn dật.

Ông ấy không những không qua lại với Thanh Thành mà còn bỏ mặc cả công việc của Vũ Gia Thương Đoàn. Dù phía Thanh Thành đã nhiều lần đến thuyết phục ông, nhưng hoàn toàn vô dụng.

Mất đi Vũ Quân Thương, Vũ Chấn Bình chìm vào đau thương, đánh mất hy vọng vào thế gian. Ông bịt chặt tai, che chặt mắt mà sống.

Trong bảy năm đó, hầu hết gia quyến đều đã rời đi, chỉ còn lại vài tâm phúc bao gồm Cao tổng quản chăm sóc ông ta.

Từ khi Vũ Chấn Bình ẩn cư, khí thế vốn cao ngất trời của Thanh Thành cũng nhanh chóng giảm sút. Nhiều người tin rằng nếu Vũ Chấn Bình còn tại vị, cuộc phân tranh với phái Nga Mi đã sớm đi đến hồi kết.

Một kỳ tài xuất chúng như thế lại vì đau lòng quá độ sau cái chết của nhi tử mà quay về nhà ở ẩn. Thế mà hôm nay, Vũ Hóa Chân Nhân lại đến thuyết phục ông trở lại chốn giang hồ.

Chuyện này đúng là khó khăn, nhưng phải có ai đó đứng ra đảm đương.

Vũ Hóa Chân Nhân và Vũ Doanh Chân Nhân đã đứng chờ một hồi lâu. Thế nhưng họ vẫn không thấy bóng dáng Cao tổng quản đâu cả.

Lúc này ai cũng có thể bộc lộ bất mãn, nhưng không một người nào bày ra biểu hiện chán ghét cả.

Bởi vì họ vô cùng thấu hiểu hoàn cảnh của Vũ Chấn Bình.

Két!

Một lúc lâu sau, cánh cửa lại bật mở, một lão nhân đầu tóc bù xù đột nhiên xuất hiện. Khoảnh khắc nhìn thấy ông ta, Vũ Hóa Chân Nhân chực rơi nước mắt.

“Sư huynh!”

“Lâu rồi không gặp, sư đệ!”

“Sư huynh vẫn khỏe chứ? Sư huynh! Thứ lỗi cho đệ không đến thăm sư huynh thường xuyên!”

“Như đệ thấy đó, ta vẫn sống khỏe đây. Mà sư đệ Vũ Doanh cũng đến nhỉ.”

Vũ Chấn Bình chào hỏi Vũ Doanh Chân Nhân.

“Sư huynh!”

Vũ Doanh Chân Nhân ôm chặt Vũ Chấn Bình rồi không nói thêm câu nào.

Dáng vẻ hốc hác của Vũ Chấn Bình khiến ông không khỏi đau lòng.

Lúc đó, những võ giả của Chấp Pháp Đường đồng loạt làm thế bao quyền cúi đầu trước Vũ Chấn Bình.

“Chúng đệ tử bái kiến Vũ sư thúc.”

“Ừm! Các con cũng đến à. Tất cả vào trong đi.”

Vũ Chấn Bình liền đưa mọi người vào bên trong. Tình trạng bên trong còn thảm hơn cả bên ngoài.

Đa số điện các đều đã sụp đổ quá nửa, chỉ có điện các nơi Vũ Chấn Bình và Cao tổng quản ở vẫn trông còn nguyên vẹn.

Võ giả Thanh Thành nhìn cảnh tượng trong Vũ Gia Thương Đoàn liền quên mất lời muốn nói.

Vũ Hóa Chân Nhân thở dài một hơi.

“Phù! Đệ xin lỗi. Xin sư huynh cứ trách tội người sư đệ vô tâm này. Đệ thực sự không ngờ sư huynh lại bỏ bê mọi thứ đến mức này.”

“Ta đã không còn con cái để kế tục nữa, kiếm tiền nhiều để làm gì chứ? Tất cả đều vô dụng cả thôi. Ta sống thế này cũng đủ rồi.”

“Sư huynh!”

“Nhưng mà mọi người đến đây có việc gì chứ?”

“Chẳng lẽ Vũ Tịnh sư huynh không tìm đến sư huynh sao?”

“Ta còn không thấy mặt Vũ Tịnh sư huynh đâu. Mà đệ nói Thanh Thành đang rơi vào tình thế cấp bách là có ý gì?” 

“Ừm! Thật ra…”

Vũ Hóa Chân Nhân liền kể cho Vũ Chấn Bình mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua.

Vũ Chấn Bình nhắm mắt lắng nghe. Sau khi nghe xong mọi chuyện, Vũ Chấn Bình từ từ mở mắt rồi nói.

“Rõ ràng có bên thứ ba động tay vào.”

“Sao sư huynh lại nghĩ thế?”

“Bởi vì thời gian vô cùng phù hợp. Việc Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn bị ám sát bởi Thất Thập Nhị Trảm của bổn môn…”

Vũ Chấn Bình đột nhiên run lẩy bẩy như bị sét đánh.

“Sư huynh sao vậy ạ?”

“Hỡi Thiên Tôn! Thất Thập Nhị Trảm.”

Vũ Chấn Bình khẽ nhắm mắt lại.

Thất Thập Nhị Trảm chính là kiếm pháp đã lấy mạng Vũ Quân Thương. Lúc Vũ Quân Thương mất không ai hay biết, nhưng sau khi xem xét kỹ thi thể, họ đã phát hiện vết thương chính là do Thất Thập Nhị Trảm gây ra.

“Có khi nào là do tên thích khách giết Quân Thương đã luyện Thất Thập Nhị Trảm làm ra không?”

“Chẳng phải Vũ Tịnh sư huynh đã giết hắn rồi ư?”

“Ta nghe nói là hắn bị đẩy vào động rắn, đâu phải là trực tiếp giết chết.”

“Vậy là sư huynh nghĩ hắn ta đã sống lại sao?”

“Không phải là hoàn toàn không có khả năng.”

Đôi mắt Vũ Chấn Bình đột nhiên sáng lên một cách đáng sợ.

Nhìn ánh mắt chưa từng thấy ấy, Vũ Hóa Chân Nhân và Vũ Doanh Chân Nhân bất giác cảm thấy toàn thân truyền đến một cơn ớn lạnh.

Vũ Hóa Chân Nhân cẩn trọng lên tiếng.

“Vậy nếu hắn thật sự là tên thích khách lúc đó thì sao?”

“Đương nhiên ta phải trả thù cho hài tử của ta rồi. Chẳng phải việc trả thù cho con cái vẫn quan trọng hơn những chuyện còn lại ư?”

Lần đầu tiên trên gương mặt Vũ Chấn Bình tràn đầy sinh khí.

 

***

 

Phiêu Nguyệt mài U Linh Chủy lên hòn đá.

Do dùng nhiều suốt thời gian qua nên chúng đã bị hư hại không ít. Giao cho Đường Sở Truy bảo dưỡng sẽ tốt hơn, nhưng mài trên đá thế này cũng xem như một cách tạm thời không tồi.

Mỗi lúc Phiêu Nguyệt di chuyển tay, U Linh Chủy lại thêm phần sắc bén.

Chỉ cần chạm nhẹ một chút cũng đủ cứa tay chảy máu.

Phiêu Nguyệt lần lượt giắt mười phi đao vào thắt lưng.

Do hắn ngồi thụp xuống trong thời gian dài nên chân và lưng có hơi mỏi.

Phiêu Nguyệt siết tay thành nắm đấm rồi đấm thùm thụp vào lưng và chân.

Vừa đúng lúc có một khoảng trống gần giếng quanh chỗ hắn vừa mài phi đao, hắn dùng tay phóng ra Thu Hồn Ti.

Một sợi tơ vô hình được kéo căng ra.

Hiện giờ hắn phóng và duy trì Thu Hồn Ti vô cùng thành thục, không cần phải tốn nhiều sức nữa. Bởi vì hắn đã có được chút mẹo hữu ích.

“Vậy thì hai sợi chắc cũng được nhỉ?”

Phiêu Nguyệt liền phóng thêm một sợi Thu Hồn Ti nữa.

Nhờ có thủ thuật hữu ích này mà hắn phóng ra thêm một sợi tơ nữa cũng không gặp chút khó khăn nào, có điều hắn lại không dễ duy trì lâu do tiêu hao nhiều công lực.

Trên trán Phiêu Nguyệt lúc này đã đầm đìa mồ hôi. Những giọt mồ hôi chảy xuống rơi vào mắt khiến mắt hắn cay xè lên, thế nhưng Phiêu Nguyệt không hề mất tập trung.

Phiêu Nguyệt dốc hết sức để duy trì hai sợi Thu Hồn Ti. Sau một hồi rung lên, hai sợi Thu Hồn Ti đã ổn định hơn.

Hiện giờ hắn đã dùng được hai sợi tơ cùng một lúc.

Xoẹt!

Phiêu Nguyệt phóng Thu Hồn Ti phá vỡ mảnh đất gần giếng.

Thu Hồn Ti sắc bén xuyên thủng không gian như muốn thể hiện hết uy lực của mình. Thế nhưng Phiêu Nguyệt vẫn chưa cảm thấy hài lòng.

Thu Hồn Ti phóng ra khỏi tay hắn sau đó luồng vào thắt lưng kéo U Linh Chủy ra.

Mỗi một sợi tơ mang theo một chiếc U Linh Chủy.

Xoẹt!

Nghe ngay U Linh Chủy được rút ra, uy lực của Thu Hồn Ti liền được tối đa hóa.

Phiêu Nguyệt xem hai sợi tơ như ngón tay của mình mà di chuyển U Linh Chủy.

Phải một lúc lâu sao, hắn ta mới thu hồi hai chiếc phi đao.

Sau khi U Linh Chủy đã yên vị trong thắt lưng, Thu Hồn Ti cũng tự nhiên biến mất.

Toàn thân Phiêu Nguyệt lúc này đã ướt đẫm mồ hôi. Thế nhưng trên vẻ mặt hắn vẫn còn chút bất mãn.

Bởi vì hắn nghĩ cảnh giới của hắn tăng lên quá chậm.

Mục tiêu của hắn chính là sử dụng Thu Hồn Ti điều khiển được cả mười U Linh Chủy một cách trơn tru nhất. Hai cái vẫn còn chưa đủ.

Phiêu Nguyệt lắc đầu rồi quay trở lại giếng.

Hắn vốc nước từ giếng lên mặt.

Dòng nước lạnh lẽo chảy ướt cả y phục hắn. Phiêu Nguyệt kéo nước từ giếng lên những mấy lần để rửa sạch mồ hôi hãy còn nhễ nhại.

Sau khi thả gàu múc nước xuống, hắn liền vận nội công.

Vùuu!

Chỉ trong chốc lát, quần áo và cơ thể ướt đẫm của hắn đã khô ráo hẳn.

Phiêu Nguyệt thong thả bước ra khỏi giếng.

Sau khi rời đi, hắn dùng khăn choàng che kín nửa dưới khuôn mặt. Cho dù có che đi, chỉ bấy nhiêu đó cũng không giấu nổi ngoại hình nổi bật của mình, nhưng hắn vẫn có thể tránh được ánh mắt của người khác phần nào.   

 

Bầu không khí ở Thành Đô lúc này đang vô cùng hỗn loạn.

Bởi vì hiện tại không chỉ có phái Thanh Thành và phái Nga Mi lưu lại mà còn nhiều môn phái đại diện của thành Tứ Xuyên cũng đã cử binh lực đến.

Lúc này, không chỉ có hai môn phái vốn thuộc Thành Đô như Thanh Minh Bang và Kim Xuyên Môn mà còn có nhiều võ giả ngoại ô đang hoạt động ở Thành Đô.

Trong số bọn họ có những người trực tiếp liên quan đến Thanh Thành hoặc Nga Mi, và có những người không thuộc bên nào cả.

Trên gương mặt họ ánh lên tia phấn khích lẫn với kinh hãi.

Trận chiến giữa Thanh Thành và Nga Mi bắt đầu từ bảy năm trước, sau khi võ giả của thành Tứ Xuyên hợp lực thảo phạt đám thích khách của Huyết Ảnh Đoàn.

Cho dù ai là kẻ thắng thì cán cân quyền lực ở thành Tứ Xuyên ắt sẽ bị ảnh hưởng đáng kể.

Những võ giả liên kết với Thanh Thành đương nhiên sẽ chiến đấu hết mình để giành thắng lợi cho Thanh Thành, và phía Nga Mi cũng như thế. Thế nhưng, không phải tất cả mọi người đều có chung mục đích.

Có những kẻ đã lợi dụng cơ hội hiếm hoi này để nâng cao danh tiếng của bản thân. Chính vì những người như thế, Thành Đô hiện giờ không khác gì tâm của một cơn vũ bão.

Trước bầu không khí căng thẳng giữa các võ giả, bách tính trong thị trấn không ai dám đặt chân ra khỏi cửa nửa bước.

 

Phiêu Nguyệt lúc này đã bước vào một quán trọ trước Bách Hoa Môn.

“Chào khách quan.”

Phiêu Nguyệt vừa bước vào, tiểu nhị lập tức chạy đến.

Bởi vì trước đây hắn đã ở đây vài ngày nên tiểu nhị cũng quen mặt hắn.

“Cho ta một chỗ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ.”

“Xin mời theo tại hạ.”

Tiểu nhị vui vẻ hướng dẫn Phiêu Nguyệt đến chỗ tốt nhất trong quán trọ. Thời gian hãy còn sớm nên quán trọ khá vắng khách.

Phiêu Nguyệt gọi vài món đơn giản, sau đó ngồi xuống chỗ có thể quan sát tình hình Bách Hoa Môn rõ nhất.

Hắn nhìn thấy các võ giả đang đứng canh gác trước cổng chính của Bách Hoa Môn.

Phiêu Nguyệt nhận ra họ chính là đệ tử của Nga Mi.

Hắn đã ở đây quan sát Bách Hoa Môn nhiều ngày, thế nên hắn có thể nhớ được đa số gương mặt đệ tử của Nga Mi.

Hình thể, gương mặt, giọng nói và cả bối phận của họ.

Cạch.

Thức ăn lúc này đã được mang lên, nhưng người đặt thức ăn xuống không phải là tiểu nhị vừa rồi.

“Lâu rồi không gặp, ca ca anh tuấn.”

Nữ nhân vừa đặt thức ăn lên bàn không ai khác chính là Hứa Lan Châu.

Hứa Lan Châu tự nhiên ngồi xuống phía đối diện Phiêu Nguyệt rồi nói.

“Thức ăn ở đây ngon lắm đấy. Huynh mau ăn đi.”

“...”

“Này! Huynh sợ ta bỏ độc vào thức ăn à? Ta không làm chuyện bẩn thỉu như thế đâu, huynh cứ an tâm ăn đi.”

Hứa Lan Châu chống hai tay lên cằm mỉm cười.

Phiêu Nguyệt không thèm động tay vào thức ăn mà hỏi Hứa Lan Châu.

“Cô đến đây có chuyện gì?”

“Có chuyện gì được chứ? Ta đến đây để gặp ca ca anh tuấn ấy mà.”

“Lý do là gì?”

“Vì ta nhớ huynh.”

Hứa Lan Châu cười tươi hơn cả lúc nãy rồi duỗi ngón tay trắng nõn nà ra phía trước. Ngón tay nàng ta dần dà tiến đến chạm vào khăn choàng của Phiêu Nguyệt.

Hứa Lan Châu từ từ kéo khăn choàng của Phiêu Nguyệt xuống. Lập tức, gương mặt đẹp như tượng tạc của Phiêu Nguyệt lộ ra ngoài.

“Ca ca quả nhiên vô cùng anh tuấn. Sao lại che lại như thế chứ?”

“Cô đến đây để nhìn mặt ta thôi à?”

“Thì đúng là như thế, ngoài ra còn có lý do khác… Mà nhìn mặt huynh là ta đã thấy vui rồi. Quả nhiên ngắm nam nhân đẹp lúc nào cũng khiến cho tâm trạng vui vẻ hẳn ra.”

Hứa Lan Châu liên tục tươi cười tựa hồ nàng ta đang thật sự rất sung sướng. Thế nhưng Phiêu Nguyệt không phải kẻ ngây thơ đến mức bị vẻ ngoài của nàng ta lừa.

Hứa Lan Châu đột nhiên ghé sát gương mặt mình vào mặt Phiêu Nguyệt. Nàng bồi thêm một câu.

“Ca ca có biết ta tìm huynh vất vả thế nào không? Ai mà ngờ có thể gặp huynh ở trước cửa Bách Hoa Môn thế này cơ chứ? Đúng là nhân duyên mà.”

“Cô tìm ta ư?”

“Ừm!”

“Tại sao?”

“Đoàn chủ đã ra lệnh cho ta.”

“Nếu ta hỏi đó là mệnh lệnh gì, cô trả lời ta chứ?”

“Đương nhiên rồi. Huynh cũng phải biết chuyện đó mà.”

“Cô nói đi. Đó là mệnh lệnh gì.”

“Đó chính là lấy cái mạng của huynh.”

Hứa Lan Châu trả lời với gương mặt vô cùng tươi tỉnh.

Phiêu Nguyệt nghe nàng nói xong liền thay đổi biểu cảm. Chính lúc đó, Hứa Lan Châu nghiêng đầu.

“Huynh không bất ngờ sao?”

“Ta đã ngạc nhiên xong rồi.”

“Thế hả? Ta còn tưởng huynh không thấy bất ngờ nữa đấy, suýt nữa thì thất vọng rồi.”

Hứa Lan Châu mở to mắt.

Bộ dạng của nàng tựa như đang làm nũng với tình nhân, thế nhưng ánh mắt lại không hề tỏ ra chút ý cười nào cả.

Hứa Lan Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm Phiêu Nguyệt.

"Phiêu Nguyệt!"

“Nói đi.”

“Ta sẽ nói lại lần cuối. Huynh hãy gia nhập Hắc Vân Binh Đoàn. Nếu thế ta sẽ hủy mệnh lệnh này.”


Hiện tại MOMO đang gặp 1 số lỗi, nếu sau 30p-1h nạp vẫn chưa có xu, các bạn vui lòng liên hệ fanpage, gởi ảnh chuyển tiền, copy mã giao dịch, copy username để kiểm tra và xử lí nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương