TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 60

 

 

“Rõ ràng là hắn đã xâm nhập qua tư dinh này.”

Nghe giọng nói mệt mỏi của Thanh Sơn, Thanh Diệp liền nhíu mày. Bởi lẽ bọn họ chỉ mới tìm đường mà tên thích khách xâm nhập đã tốn kha khá sức lực rồi. Truy lùng tung tích của hắn chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Họ đã tìm kiếm những nơi mà tên thích khách có thể xâm nhập đến hàng chục lần, nhưng chỉ tổ công cốc. Cuối cùng, họ phải thay đổi phương hướng, suy nghĩ dựa trên lập trường của tên thích khách để tìm ra vết tích.

Và rồi họ cũng lần mò ra được tư dinh phía tây của Lôi Âm Môn.

Thanh Diệp tự hỏi liệu tên thích khách có thật sự lợi dụng tư dinh này hay không, nhưng rồi hắn vẫn chọn tin tưởng vào Thanh Sơn.

“Hắn ta là một kẻ thông minh. Hắn cố tình chọn nơi có nhiều người nhất. Muốn giấu cây đương nhiên phải chọn đến rừng rồi.”

Thanh Sơn dường như vô cùng hiếu kỳ với tên thích khách không rõ mặt mũi này.

Hắn ta hoàn toàn tập trung vào việc điều tra tung tích của kẻ kia.

Sau khi nhận lệnh của Thanh Sơn, các đệ tử liền chia nhau thăm dò những người sống trong tư dinh.

Từ nãy đến giờ, người trong tư dinh luôn chăm chú quan sát các đạo sĩ Thanh Thành phái.

Họ đã quen với việc cảnh giác khi có kẻ lạ mặt vào trong nơi ở của mình.

Thanh Sơn chắc chắn rằng nếu hỏi thăm nhất định sẽ tìm ra kẻ lạ mặt đã lảng vảng quanh đây.

Trước khi nhập môn Thanh Thành, hắn cũng từng sống ở nơi như thế nên rất rõ thói quen đó.

Vậy nên hắn tự tin bản thân có thể tra ra được tung tích tên thích khách trong buổi tối hôm nay. Thế nhưng, mãi đến khi mặt trời lặn, hắn vẫn không hỏi được một ai trong tư dinh cho rằng có người lạ đến đây.

“Không, chuyện này sao có thể chứ? Nhiều người như vậy mà không ai thấy kẻ nào lạ mặt hay sao?”

Thanh Sơn lẩm bẩm với vẻ mặt mệt mỏi.

Thanh Diệp liền an ủi Thanh Sơn.

“Đệ đừng lao tâm như thế, biết đâu hắn ta đã xâm nhập bằng đường khác.”

“Chuyện đó không thể nào. Đây là con đường tốt nhất rồi.”

“Phù! Hôm nay trời cũng tối rồi, ngày mai chúng ta lại điều tra tiếp.”

“Nhưng mà…”

“Đệ phải nghĩ cho các đệ tử khác nữa chứ.”

Phải đến lúc đó Thanh Sơn mới nhìn lại các đệ tử dưới quyền.

Những đệ tử đời hai và đệ tử đời ba nhìn hắn với gương mặt hốc hác thấy rõ. Họ đã vô cùng mệt mỏi vì phải lần tìm tung tích thích khách cả ngày trời.

Ép buộc họ thêm quả nhiên không hay cho lắm.

“Xin thứ lỗi cho đệ, sư huynh! Vậy hôm nay chúng ta tìm quán trọ nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta quay lại.”

“Được.”

“Nhưng có quán trọ nào đủ cho từng này người không nhỉ?”

“Sao phải tìm quán trọ chứ? Kim Xuyên Môn ở Thành Đô mà.”

“A!”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Thanh Sơn liền bật ra câu cảm thán.

Kim Xuyên Môn là môn phái có quan hệ khăng khít với Thanh Thành phái. Môn phái này đang nắm toàn phía bắc Thành Đô, bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp nơi ở cho Thanh Thành.

“Muốn đi Kim Xuyên Môn thì phải khẩn trương lên.”

“Biết rồi thì xuất phát thôi.”

“Vâng!”

Hai người liền dẫn các đệ tử Thanh Thành rời khỏi Kim Đường.

Muốn đến Kim Xuyên Môn phải đi qua con phố chính ở Thành Đô.

Nhìn thấy hàng chục đạo sĩ trên đường, ai nấy đều không nhịn được liếc nhìn một cái. Họ nhận ra những người này chính là đạo sĩ của Thanh Thành phái.

Cho dù đây là Thành Đô đi chăng nữa, việc gặp đạo sĩ Thanh Thành trên đường thế này cũng vô cùng hiếm hoi. Hơn nữa lại còn nhiều người như thế.

Mọi người cứ nhìn đạo sĩ Thanh Thành tựa hồ đang ngắm nghía cảnh sắc kỳ quan dị cảnh.

Thanh Diệp biết ánh mắt của mọi người không ngừng dán vào bọn họ nhưng hắn vẫn tiếp tục bước đi. Thế nhưng, khi đến trung tâm Thành Đô, hắn buộc phải dừng bước.

Bởi vì có một đám đông đang đi đến từ phía đối diện.

Khác biệt hẳn với Thanh Thành, nhóm người kia chủ yếu là nữ nhân.

Biểu cảm của Thanh Diệp lập tức lạnh đi mấy phần. Hắn đã nhận ra đối phương là ai.

“Nga Mi phái!”

Nhóm nữ nhân đó không ai khác chính là đệ tử của Nga Mi phái và Bách Hoa Môn.

Nga Mi cũng đã nhận ra các đạo sĩ của Thanh Thành.

“Các đạo sĩ của Thanh Thành lại hạ sơn đến nơi này sao?”

Tinh Hoa là người dẫn đầu nhóm nữ nhân đó, biểu cảm bà ta lập thay đổi nhanh đến đáng sợ.

Bà nhìn chằm chằm đạo sĩ Thanh Thành bao gồm cả Thanh Diệp bằng vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đương nhiên các đạo sĩ của Thanh Thành cũng như thế.

Roẹt!

Đạo sĩ Thanh Thành lập tức rút kiếm ra, võ giả Nga Mi phái cũng siết lấy vũ khí.

Hai bên lập tức rơi vào bầu không khí vô cùng căng thẳng. Thế nhưng họ không dám tùy tiện động thủ.

Ra tay mà không có sự chuẩn bị kỹ càng chỉ dẫn đến thất bại thảm hại mà thôi.

Thanh Diệp đưa tay lên ngăn đám đệ tử lại, sau đó hắn tiến lên phía trước.

Tinh Hoa cũng bước về trước.

“Đã lâu không gặp, Tinh Hoa Sư Thái.”

“Hưm! Các người muốn kiếm chác gì mà đến tận nơi này vậy hả? Ta không lầm thì biệt hiệu của ngươi là Kiếm Bạch Hạc nhỉ? Nếu đã thế sao không trốn chui trên núi như một con hạc đi.”

“Thế Tinh Hoa Sư Thái có việc gì gấp gáp mà phải lặn lội hạ sơn thế? Còn tưởng Sư Thái đây giữ chặt bổn sơn đã là quá sức rồi. Vậy mà vẫn còn dư sức quan tâm thế sự sao?”

“Thanh Diệp! Câm miệng lại cho ta.”

“Hưm! Xem kẻ nào vừa đánh trống vừa la làng kìa. Bên nào khơi mào trước chứ, vậy mà bây giờ dám giở giọng thanh cao sao?”

Tinh Hoa và Thanh Diệp lập tức bùng nổ một trận cãi vã.

Mặc dù đã trở mặt từ bảy năm trước, nhưng trước đó hai người vốn quen biết thân thiết với nhau.

Bởi vì chắc rằng sau này hai người sẽ dẫn dắt Thanh Thành và Nga Mi nên từ đầu đã có mối thâm giao.

Thế nhưng tình hình nhanh chóng thay đổi từ sau vụ việc Vũ Quân Thương bị ám sát bảy năm trước.

Lúc phát hiện kẻ ủy thác ám sát không ai khác chính là Nga Mi, Thanh Thành đã nổi trận lôi đình.

Ngay lập tức, Vũ Tịnh Chân Nhân đã tấn công võ giả của Nga Mi khi cùng nhau vào trong Không Động. Khi đó còn có Tinh Hoa.

Tinh Hoa lúc này chỉ mang theo vài đệ tử, bà không còn cách nào khác ngoài chịu nhục nhã bỏ trốn.

Phía Nga Mi phủ nhận vụ việc đó chỉ là ảo tưởng của Vũ Tịnh Chân Nhân và cho rằng bổn phái vô tội. Thanh Thành phái cũng không đưa ra được bằng chứng rõ ràng ngoài lời nói của Vũ Tịnh Chân Nhân, vậy nên đã dấy lên không ít tai tiếng ở Tứ Xuyên thành.

Thanh Thành vô cùng phẫn nộ trước hành động thoái thác của Nga Mi.

Cuối cùng, hai thế lực đã công kích lẫn nhau gây ra vô số thương vong.

Kẻ từ đó, họ thường xuyên xung đột, vết nứt tình cảm ngày càng sâu sắc.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

 

Tinh Hoa nhìn Thanh Diệp bằng ánh mắt tràn đầy oán độc.

Bà ta muốn ngay lập tức giết hết đệ tử Thanh Thành và cả Thanh Diệp, thế nhưng thế lực của bà ở đây không đủ sức làm chuyện đó.

Võ giả Bách Hoa Môn đương nhiên sẽ tham gia, nhưng thế thượng phong chắc chắn sẽ nghiêng về phía Thanh Thành.

Sau vài cuộc xung đột lớn cho thấy, Thanh Thành vốn mạnh hơn Nga Mi rất nhiều.

Long Tuyết Lan lúc này thì thầm vào tai Tinh Hoa.

“Bây giờ chúng ta nên rút lui đi ạ. Nếu chúng ta xảy ra xung đột với họ ở đây, người chịu tổn thất lớn hơn chính là phe ta.”

“Ồn ào quá. Sao muội lại nghĩ đến chuyện bỏ trốn trước mặt Thanh Thành chứ? Muội không thấy hổ thẹn à?”

Tinh Hoa lập tức chỉ trích Long Tuyết Lan.

Lời nói không thông, Long Tuyết Lan đành thở dài một hơi.

Tinh Hoa lại nhìn chằm chằm Thanh Diệp.

“Các ngươi biết chuyện hôn sự giữa Tiểu Môn chủ Lôi Âm Môn và Bách Hoa Môn nên mới chủ động giết người đúng không? Đúng là hay thật đấy. Thanh Thành phái! Các người đúng là vứt cả nhân tính cho chó gặm rồi.”

“Ngươi nói cái quái gì thế? Vậy kẻ nào đã dành ra tận bảy năm để hạ sát niềm hy vọng lớn nhất của bổn phái cơ chứ, kẻ mang tâm địa độc ác là các người mới đúng! A! Ra là ngươi học từ sư phụ Cửu Hòa Sư Thái chứ gì.”

“Câm miệng thối của ngươi lại đi.”

Tinh Hoa Sư Thái nhìn chằm chằm vào Thanh Diệp. Đám võ giả thấy thế chỉ biết rùng mình một cái. Thế nhưng Thanh Diệp lại không thèm chớp mắt mà đối mặt với bà ta.

Mặc dù hắn bị đánh giá thấp hơn Vũ Quân Thương do tính tình hắn vốn luôn ôn hòa, nhưng dẫu sao hắn vẫn là đại đệ tử của Thanh Thành.

Cảnh giới võ công của hắn không thua kém gì Tinh Hoa.

Biết được điều đó, Tinh Hoa chỉ có thể cao giọng mà không dám tùy tiện xông vào.

Ngay lập tức, bầu không khí trở nên u ám tựa hồ lưỡi kiếm có thể đâm vào nhau bất cứ lúc nào, thế nhưng Tinh Hoa và cả Thanh Diệp đều không lựa chọn như thế.

Bởi vì đây chính là Thành Đô.

Thành Đô là trung tâm của Tứ Xuyên thành, nơi tập trung đông người nhất. Tất cả sự giàu có, phú quý (富) của Tứ Xuyên thành dường như đều tập trung ở nơi này.

Nếu như gây náo loạn chỉ tổ làm tổn thất về tiền bạc cũng như mất lòng lương dân.

Nếu thật sự phải giao chiến họ cần chọn nơi khác ngoại trừ Thành Đô. Ít nhất phải tránh xa nơi này một chút.

‘Rốt cuộc sao lại thành ra thế này?’

Long Tuyết Lan đứng phía sau Tinh Hoa thở dài thườn thượt.

‘Đã sai từ đâu cơ chứ?’

Chắc chắc căn nguyên của vấn đề này chính là Nga Mi phái.

Long Tuyết Lan không phủ nhận chuyện này. Dù có biện minh thế nào vẫn không thể xóa bỏ sự thật đó.

Nàng chỉ cảm thấy tiếc nuối vì không thể ngăn chặn mọi chuyện trở nên tồi tệ, thậm chí có thể vượt khỏi tầm kiểm soát.

‘Vấn đề chính là từ bảy năm trước. Kẻ đó đã giết Vũ Quân Thương, mọi chuyện không thể nào quay đầu lại được nữa.’

Sau sự việc lần đó, mọi đường lui đều bị chặn.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Hai môn phái bị dồn đến chân tường liền quay sang đối đầu nhau.

‘Nếu cứ để yên, tình hình sẽ càng trầm trọng hơn bây giờ.’

Càng nghĩ càng khó mà thốt nên lời.

Chỉ vì một tên thích khách mà Thanh Thành và Nga Mi phải rơi vào kết cục thế này.

Thậm chí tên thích khách kia đã mất mạng vào bảy năm trước.

Cả hai môn phái không ngừng chĩa mũi dùi vào nhau chỉ vì một tên thích khách đã chết, tình thế này quả giống như ‘Khổng Minh dẫu chết vẫn không tha Trọng Đạt’.

‘Đến tên của hắn ta cũng không biết.’

Long Tuyết Lan lại thở dài rồi nhìn xung quanh.

Lúc này, tất cả mọi người trên đường đều kéo ra xem hai môn phái đối đầu nhau.

Đa số ánh mắt đều là tò mò pha lẫn sợ hãi. Thế nhưng, đột nhiên nàng cảm nhận được ánh mắt khác lạ sắc như lưỡi kiếm.

Long Tuyết Lan liền dời mắt về hướng đó. Nhưng cảm giác ấy liền biến mất.

“Hay là ta nhầm lẫn rồi?”

 

‘Vẫn nhạy bén như xưa nhỉ.’

Phiêu Nguyệt lẩn trốn vào dòng người.

Lần đầu gặp lại Long Tuyết Lan sau bảy năm.

Gương mặt đó dù hắn có cố cũng không thể nào quên được. Bởi vì nó đã khắc sâu vào trong tâm trí hắn.

Cả Long Tuyết Lan lẫn Tinh Hoa đều là những người đã đuổi Phiêu Nguyệt đến tận Không Động. Đương nhiên hắn có ấn tượng vô cùng mạnh mẽ.

Hắn nghe chuyện hai người bọn họ đã đến Thành Đô từ Vũ Tiên Hà, nhưng trực tiếp nhìn thấy quả nhiên khiến hắn cảm giác rất lạ kỳ.

Cả việc gặp võ giả Thanh Thành ở đây cũng thế.

Mặc dù Thanh Diệp hay Thanh Sơn không phải là võ giả tham gia vào chuyện khi đó, nhưng chỉ cần là đệ tử Thanh Thành đã đủ khiến Phiêu Nguyệt phải để tâm.

Phiêu Nguyệt lặng lẽ rời khỏi nơi đó sau khi nhớ mặt từng võ giả của Thanh Thành và Nga Mi.

Hắn biết rõ dù bọn họ trông có vẻ đang đối đầu gay gắt nhưng thật chất đó chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Nếu muốn họ thật sự giao chiến với nhau cần phải có một đuốc mồi thích hợp.

‘Khởi đầu cũng không tệ nhỉ.’

Cả hai phía đều có các nhân vật cốt cán.

Đại đệ tử của Thanh Thành và Nga Mi đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng lớn trong tư phái.

Nếu tiếp tục châm ngòi, hắn có thể lôi kéo tất cả những kẻ đang trốn trong núi ra ngoài.

Phiêu Nguyệt sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi quay trở lại khách trọ. Thế nhưng, vừa đến cửa đã có một vị khách bất ngờ đang chờ đợi hắn.

‘Hứa Lan Châu!’

Nữ nhân vận y phục hở ngực cùng thân hình đầy đặn nở nang kia chính là Hứa Lan Châu. Thế nhưng, không chỉ có mỗi Hứa Lan Chân đợi hắn.

Cao Đạo sĩ cùng một nam nhân khoảng độ bốn mươi có tướng mạo vô càng ấn tượng đang ngồi bên cạnh nàng.

Phiêu Nguyệt bước vào trong khách trọ, Hứa Lan Châu liền đứng dậy chào hỏi hắn.

“Huynh đi đâu mới về thế? Ta chờ huynh lâu lắm rồi đấy.”

Hứa Lan Châu cười rạng rỡ.

Nụ cười của nàng ta tựa hồ muốn hạ gục Phiêu Nguyệt bất cứ lúc nào.

Phiêu Nguyệt nhìn nàng rồi dời ánh mắt sang nam nhân ngồi bên cạnh.

Hắn cảm nhận người này phát ra khí chất không khác gì Hứa Lan Châu.

Chỉ có những người sống tự do tự tại mới mang đến cảm giác hoang dã thế này.

Ngay cả Cao Đạo sĩ thường hay thích ba hoa cũng ra vẻ thận trọng khi đứng bên cạnh hắn. Điều này đồng nghĩa gã nam nhân là một người trên cơ Cao Đạo sĩ.

Phiêu Nguyệt lập tức nhận ra danh tính của hắn.

‘Hắn ta là Đoàn chủ của Hắc Vân Binh Đoàn.’

Nam nhân cảm nhận được ánh mắt Phiêu Nguyệt liền đứng dậy.

“Cao Đạo sĩ quả nhiên có mắt nhìn người mà. Ta là Đoàn chủ của Hắc Vân Binh Đoàn - Trương Vũ Lượng. Hân hạnh được gặp ngươi!” 

“Các người đến đây có việc gì?”

“Ta đến đây để gặp ngươi.”

“Ta không có việc gì cần nói với các người cả.”

“Nghe nói ngươi đã động thủ với Lan Châu, muội muội yêu dấu của ta đúng chứ? Thế này đã đủ để nói chuyện chưa?”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Trương Vũ Lượng khẽ nheo mắt.

Bình thường Trương Vũ Lượng hay tươi cười với mọi người, nhưng khi hắn nheo mắt thế này, thần thái liền thay đổi đến bức người.

Một người hiền lành vốn không thể dẫn dắt một nhóm lãng nhân như Hắc Vân Binh Đoàn.

Nếu muốn những lãng nhân đoàn kết lại với nhau cần phải có người đứng đầu đủ mạnh mẽ, khéo léo và tàn độc. Trường Vũ Lượng lại là kẻ vô cùng thích hợp với vị trí này.

Phiêu Nguyệt hiểu điều đó, nhưng hắn không hề cảm thấy sợ hãi hay uy áp chút nào.

Phiêu Nguyệt khẽ nói mày rồi nói.

“Vậy ông muốn trả thù cho muội muội ư?”

“Trả thù gì chứ? Ta chỉ muốn xem người đã đánh muội muội ta diện mạo ra sao thôi. Thật khó tin một người không bao giờ khinh suất như muội ấy lại bị ai đó đả thương. Khục!”

Trương Vũ Lượng cố gắng nén cười nên mặt hắn dần đỏ cả lên.

Hứa Lan Châu liền bĩu môi.

“Úi! Ai nói là muội bị đả thương chứ? Chỉ là bị đánh nhẹ thôi mà.”

“Muội thôi lừa người đi. Muội đã bị thương nghiêm trọng còn gì? Còn không nhớ y sư phải thức cả đêm để trị thương cho muội hay sao? Phải dọn hậu quả muội gây ra mà ta muốn kiệt sức đây này.”

“Chết tiệt! Ca ca nhất định phải nói to như thế sao?”

Hứa Lan Châu lập tức giận dỗi, nhưng Trương Vũ Lượng chỉ phớt lờ nàng rồi nhìn chằm chằm Phiêu Nguyệt.

“Nếu đã có duyên gặp mặt. chi bằng chúng ta cùng nhau dùng bữa đi. Chắc được đúng không? Chúng ta cũng đâu phải kẻ thù không đội trời chung…”

Hắn ta mỉm cười tươi rói nhìn Phiêu Nguyệt. Nhưng đôi mắt của hắn lại không hề có chút ý cười nào.

 

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương