Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương
-
11: Nắm Tay
Với nội dung cốt truyện đẩy mạnh, bộ phim dần dần đi đến kết thúc, bước vào giai đoạn tiết lộ cuối cùng.
Năm du khách chết toàn bộ, tử trạng mỗi người đều thê thảm.
Lúc này trong nhà ma đột nhiên xuất hiện sương khói ngập tràn, từ đó đi ra hai quỷ sai một đen một trắng, đầu đội mũ cao, tay cầm xích, là hình tượng Vô Thường kinh điển.
Tạ Tất An tinh thần đang nhàm chán chấn động, rời khỏi vòng tay Phạm Vô Cứu, ngồi nghiêm chỉnh.
Phạm Vô Cứu âm thầm tiếc nuối không ôm lâu hơn một chút, nhưng lập tức cũng bị màn hình hấp dẫn.
Vốn tưởng rằng trong phim chỉ có một con lệ quỷ nữ, không nghĩ tới kết cục còn xuất hiện quỷ sai, đây có tính là ăn dưa trên đầu mình hay không?
Nhìn con người sắm vai chính mình, không khỏi là một kinh nghiệm mới lạ.
Trong phim khói tan ra, hình ảnh Hắc Bạch Vô Thường lọt vào mắt khán giả.
Chỉ thấy sắc mặt Bạch Vô Thường trắng bệch, tươi cười âm trầm, lưỡi dài thả xuống mặt đất.
Làn da Hắc Vô Thường ngăm đen, nghiêm túc nói cười, nhìn qua so với Bạch Vô Thường bên cạnh còn thấp hơn một cái đầu.
Tạ Tất An: "..."
Phạm Vô Cứu: "..."
Họ từ chối thừa nhận hai kẻ giả mạo trong bộ phim kia là chính họ.
Tạ Tất An nhẹ giọng: "Sao anh lại lùn như vậy?" Rõ ràng lão Hắc so với cậu còn cao hơn một chút.
Phạm Vô Cứu thì thầm: "Em cười cũng quá kinh người." Rõ ràng lão Bạch cười rộ lên rất giống gió xuân.
Tạ Tất An nhíu mày: "Không phải lúc nào tôi cũng thè lưỡi dài như vậy." Cậu rất để ý hình tượng được không?
Phạm Vô Cứu thở dài: "Tôi cũng không phải da đen như than đá." Anh không trắng nõn như lão Bạch, nhưng tuyệt đối không đen như kia.
Hai tiên liếc nhau, không hẹn mà cùng hừ lạnh: "Danh không xứng với thực, phim rác."
Con người chưa từng chân chính gặp qua quỷ thần, khi gặp bọn họ đều đã chết.
Vì vậy, hình ảnh của họ trên thế giới, tất cả đều dựa vào trí tưởng tượng của nhân loại.
Nếu là ngựa thần lướt gió tung mây, cái kia thái quá đến mức nào cũng nói được.
Đều là lỗi của người phàm, cũng không tưởng tượng bọn họ đẹp hơn một chút.
Hắc Bạch Vô Thường trong phim hiện thân, đem vong hồn cùng oán niệm hóa thân của nữ quỷ mang về địa phủ, đưa đến Diêm La Điện, giao cho Diêm Vương phán xét.
Trong nháy mắt thấy Diêm Vương xuất hiện, Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu đều cảm thấy một trận cân bằng quỷ dị.
Bởi vì hình tượng Diêm Vương trong phim, là một trung niên vạm vỡ, mắt hổ trợn lên, râu quai nón rậm rạp.
Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu nghĩ đến Diêm La Vương tao nhã Trung Hoa, trời quang trăng sáng trong địa phủ: "..."
Diêm Vương điện hạ, thảm vẫn là ngài.
Trí tưởng tượng của người phàm đối với ngài thật sự là đột phá trí tưởng tượng của chúng tôi.
Trên màn ảnh rộng, Diêm Vương hình tượng trung niên đem tội trạng của vong hồn khi còn sống lần lượt đọc lên, giáng xuống phán quyết cho bọn họ.
Mỗi chuyện cũ kinh hãi, đều được kể ra từng cái, ở trước Diêm La Điện không có chỗ che giấu.
Thì ra năm du khách này khi còn sống đều không phải là người tốt gì, đều từng làm chuyện trái lương tâm.
Trong đó một người có quyền lực tự nâng mình lên, lại có sở thích biến thái, dâm ô một cô gái, đem người hành hạ đến chết, cho tiền phân phó bốn tên côn đồ xử lý.
Bốn tên côn đồ lấy tiền làm việc, hủy thi diệt tích, mất hết tính người.
Nhiều năm sau quyền quý thăng cấp, phát tài càng lúc càng hiển hách, côn đồ cầm số tiền kia trôi qua thật thoải mái, ai cũng không nhớ rõ oan hồn của cô gái vô tội chết thảm kia.
Ngoại trừ mẹ của cô gái, cũng chính là nữ quỷ trong phim.
Bà là một người mẹ đơn thân và con gái bà là tất cả.
Sau khi con gái chết, trạng thái tinh thần của bà ngày càng điên cuồng, một lòng chỉ muốn tìm ra hung thủ sát hại con, để cho bọn họ giết người đền mạng.
Dưới cơ duyên xảo hợp, bà phát hiện chân tướng năm đó phát sinh, thế nhưng chứng cớ đã bị chôn vùi, người cũng đấu không lại quyền thế.
Tìm mọi cách cầu xin không có cửa, bà tuyệt vọng tự sát, hóa thành lệ quỷ, ở trong nhà ma hướng năm người kia đòi mạng.
Diêm Vương kể lại tội lỗi của mấy người này, năm linh hồn tội lỗi kia bị phạt đánh vào địa ngục chịu khổ.
Nữ quỷ oán hận tiêu trừ, lấy lại cơ hội đầu thai, kiếp sau cùng con gái vẫn là mẹ con.
Bà cùng vong hồn con gái nắm tay nhau, cùng nhau rơi vào Luân Hồi.
Bộ phim đến đây đã viên mãn, kể về một câu chuyện "thế gian bất công, địa ngục khó thoát".
Cảnh cáo mọi người mặc dù thoát khỏi chế tài pháp lý của nhân gian, đến địa phủ vẫn có công lý phán xét, cả đời không nên làm việc trái lương tâm, bằng không nhân quả báo ứng sớm muộn gì cũng sẽ đến.
Bộ phim vẫn chưa kết thúc.
Hai mẹ con tay trong tay nhảy vào Luân Hồi, hình ảnh vừa chuyển, là một bệnh viện.
Tuy nhiên, nó không phải một cảnh khoa phụ sản tiếp đón sinh mệnh mới, giống như một bệnh viện tâm thần.
Người phụ nữ ôm một con búp bê vải, gọi tên con gái mình, ngân nga bài hát ru nó.
Sau khi con gái chết, bà thực sự điên, nhưng người mẹ kiên nghị này không tìm đến cái chết.
Bà đã lên kế hoạch trong nhiều năm, tự tay đâm chết năm tên kẻ thù, sau đó bị kết án tử hình vì tội giết người, vì tâm thần không có hành vi dân sự nên vào bệnh viện tâm thần ở nốt phần đời còn lại của mình.
Cái gọi là nhà ma có lệ quỷ đòi mạng, đều là tưởng tượng trong đầu bà.
Bà ngày đêm nghĩ đến hình ảnh tra tấn kẻ thù, cũng chờ đợi tội ác của những người đó được công bố trước toàn dân thiên hạ, bà muốn mọi người biết bọn họ từng là kẻ gây hại, chứ không chỉ là nạn nhân.
Bà đã thành công.
Sự trả thù của bà liên quan đến quá khứ cũ, con gái của bà đã đòi được công bằng.
Mà bà hoàn toàn trở thành một nữ nhân điên, ôm búp bê vải, âu yếm đứa con gái tưởng tượng này đến suốt đời.
Trong bài hát ru nhẹ nhàng của người phụ nữ, bộ phim hoàn toàn kết thúc.
Ánh đèn rạp chiếu phim bật lên, khán giả đứng dậy rời khỏi ghế, miệng còn đang thảo luận cái gì đó.
"Hai mẹ con thật sự quá đáng thương, ấu dâm đều đi chết hết a!"
"Kết cục này khiến tôi buồn bực a, tôi đã dành cả hai tiếng thanh xuân để xem bộ phim này."
"Kết cục không tồi? Lại là bệnh tâm thần, sớm đoán được.
Phim kinh dị trong nước không có cách tiếp cận mới?"
"Có cách tiếp cận mới cũng phải qua thẩm vấn a."
"Trọng điểm của tôi là Hắc Bạch Vô Thường lớn lên xấu như vậy sao? Không hổ là đại ca giới quỷ."
Hắc Bạch Vô Thường bị gió bình luận bay tới: "..."
Không, chúng tôi không xấu, chúng tôi cũng không phải quỷ, là Thần, cảm ơn.
Mọi người chê bai bộ phim này, nhưng sự thăng hoa của chủ đề kết thúc vẫn khiến không ít người suy nghĩ.
Một nam sinh nhã nhặn cảm thán nói: "Cô gái thật yếu đuối, mẹ lại rất mạnh mẽ."
Tạ Tất An đứng ở phía sau hắn, nghe được một câu này, nhẹ giọng nói: "Cô gái vốn cũng không yếu đuối."
Từ xưa đến nay, bọn họ nghênh đón những linh hồn công đức lớn, cho tới bây giờ đều không thiếu con gái.
Trước kia bị thời đại trói buộc, còn có phụ nữ không thua đấng mày râu, theo cải cách mở cửa, con gái như vậy cũng càng ngày càng nhiều.
Một bộ phim rất khó để làm cho Hắc Bạch Vô Thường dâng lên bao nhiêu cảm khái.
Bọn họ ngàn đời câu qua quá nhiều vong hồn nổi tiếng, nghe qua quá nhiều câu chuyện đáng khóc, nên cảm thán đã sớm cảm thán xong.
Chỉ là vô luận trải qua bao nhiêu thời gian trường kỳ, bọn họ đều tôn kính mỗi một vị linh hồn lấp lánh, sẽ không nội tâm không hề gợn sóng, tê liệt.
Hắc Bạch Vô Thường, tên giống ác quỷ, thực là thiện Thần.
Từ rạp chiếu phim đi ra, đã hơn năm giờ, hoàng hôn sắc trời ảm đạm, từng đám mây lớn chất đống cùng một chỗ, tựa hồ có dấu hiệu sắp mưa.
"Muốn tìm nhà hàng ăn cơm không?" Phạm Vô Cứu hỏi.
Họ sẽ không đói theo nghĩa sinh lý, vì vậy họ không hỏi có đói hay không, chỉ hỏi muốn hay không.
Tạ Tất An lắc đầu.
Bây giờ cậu không muốn ăn tối.
Vừa vặn đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Phạm Vô Cứu lại hỏi: "Vậy có muốn ăn bánh ngọt không?" Anh nhớ rõ lão Bạch buổi sáng nói muốn ăn bánh ngọt.
Lần này, Tạ Tất An rụt rè gật đầu.
Họ bước vào cửa hàng bánh.
Điều hòa mát mẻ thổi đến người phàm vừa mới vào cửa hàng một trận sảng khoái, bất quá bản thân bọn họ cũng không hề có nhiệt độ, cũng không cảm thụ được.
Tạ Tất An bưng một phần bánh kem dâu tây, ngồi xuống cửa sổ bắt đầu ăn.
Phạm Vô Cứu phụ trách tính tiền, tính xong liền ngồi đối diện Tạ Tất An nhìn cậu ăn.
Tạ Tất An hỏi: "Anh không ăn sao?"
"Không ăn." Phạm Vô Cứu hai tay nâng má nhìn cậu, "Tôi nhìn em ăn."
Vì thế Tạ Tất An không hỏi nữa, cúi đầu chuyên tâm ăn bánh ngọt.
Ngón tay cậu thon dài mảnh khảnh, nhìn vui mắt, cầm lấy cái nĩa màu bạc nâng lên một miếng bánh kem, bỏ vào cánh môi đỏ nhạt, tư thái thập phần ưu nhã.
Trong lúc đó kem không cẩn thận dính vào môi, cũng sẽ rất nhanh bị cậu dùng đầu lưỡi tinh tế liếm đi.
Tạ Tất An rũ mắt xuống, lông mày như viễn sơn, ánh đèn mờ nhạt trong phòng chiếu lên lông mi cong dài của cậu, xinh đẹp quá phận.
Phạm Vô Cứu nhịn không được mở camera điện thoại di động ra, lén chụp một tấm ảnh, không cần bất kỳ bộ lọc nào, đã đẹp như một bức tranh Trung Hoa.
Anh thầm nghĩ, đều nói ba con Venus tinh xảo như búp bê, giống như nhân vật bước ra từ trong tranh sơn dầu.
Nhưng Tạ Tất An cũng giống như Tiên vẽ trong tranh, là tranh thủy mặc đặc trưng của phương Đông, linh hoạt kỳ ảo đẹp tuyệt trần, cậu cùng búp bê sứ trắng cũng không kém.
......!Nguy hiểm, tư duy của anh đã bị Diêm Vương điện hạ đồng hóa, mặc kệ phương diện nào đều phải đọ sức Đông Tây.
Phạm Vô Cứu nhìn cánh môi còn hồng hào hơn dâu tây của Tạ Tất An, hơi thất thần.
Có một dục vọng muốn hôn.
Mưa ngoài cửa sổ bỗng nhiên lộp bộp, đập vào cửa sổ kính, lẫn vào tiếng còi xe trên đường phố, giống như một bản giao hưởng.
Người đi bộ trên đường vội vã trốn dưới mái hiên để tránh mưa.
Sắc trời tối, phố lên đèn.
Phạm Vô Cứu bị tiếng mưa rơi bừng tỉnh, vội vàng thu liễm tâm tư xoẹt qua.
Anh nhớ tới đêm hôm trước Tạ Tất An đến phòng anh cùng chép sách.
Chân bọn họ kề sát chân, cánh tay chạm vào cánh tay, kề vai chiến đấu đến hừng đông, cũng nghe mưa cả đêm.
Khi đó tiếng mưa đem tâm sự cẩn thận chôn vùi, mà bây giờ bọn họ lấy thân phận người yêu mặt đối mặt, vẫn là đầy bụng không thể nói thành lời.
Mũi tên vàng không biết khi nào sẽ mất đi hiệu lực, rốt cuộc làm anh có chút lo được lo mất.
Vì vậy, thà luôn luôn tỉnh táo để cảnh cáo bản thân, anh chưa bao giờ nhận được, cũng sẽ không sợ ngày đó đến.
Diêm Vương từng nói Phạm Vô Cứu chết vì không có đầu óc, người như vậy cũng là chân quân tử, nhận thức tử lý* Lần này đâm lao phải theo lao, thuận nước đẩy thuyền trở thành bạn trai hạn định của Tạ Tất An, đã làm cho Phạm Vô Cứu cảm giác mình rất là đê hèn.
(*) Tử: cây thị, Ngày xưa người ta thường trồng cây tang (dâu) để nuôi tằm và cây thị, một thứ cây gỗ tốt cho con cháu dùng, Lý: xóm.
Nghĩa bóng: Làng xóm mình ở.
Phạm Vô Cứu nhìn ảnh chụp trong điện thoại di động, biết rõ liếc mắt một cái sẽ sinh lòng rung động, mơ tưởng hão huyền, nhưng nửa ngày cũng luyến tiếc xóa đi.
Kỳ thật xóa bỏ cũng là tự lừa mình dối người, xem ảnh chụp đều có thể rung động, chẳng lẽ nhìn bản tôn liền thanh tâm quả dục được?"
Vẫn không xóa.
Không chỉ không xóa, mà còn cài đặt làm màn hình bảo vệ điện thoại di động.
Phạm Vô Cứu hài lòng nhìn hình nền mới, anh thật sự cũng là bị mũi tên hành hung, càng thêm càn rỡ.
Anh sám hối, nhưng anh không đổi được.
......
Ra khỏi cửa hàng bánh, mưa vẫn chưa dừng lại.
Cũng may bên cạnh là một trung tâm mua sắm, có bán ô.
Phạm Vô Cứu chỉ mua một cái.
Cặp tình nhân mà che hai chiếc ô, quá xa lạ.
Một chiếc ô lớn đi chăng nữa nữa, không gian chống đỡ hai đại nam nhân cũng có vẻ bức bách.
Phạm Vô Cứu một tay che ô, cùng Tạ Tất An sóng vai đi trên con đường nhỏ mưa bụi mù mịt, đầu ngón tay cuộn tròn, thám thính lướt qua vài lần, tại chỗ do dự có nên nắm tay Tạ Tất An hay không.
Có tặc tâm, không có tặc đảm*
(*) Có lòng ăn trộm nhưng không có can đảm làm.
Mắt thấy một con phố sắp đi hết rồi, anh vẫn còn do dự.
Đầu ngón tay bỗng nhiên truyền đến nhiệt độ lạnh lẽo, Phạm Vô Cứu hơi hơi ghé mắt.
Thanh niên áo trắng mặt không chút thay đổi, khóe môi hơi thu liễm, giống như chuyện chờ mong thật lâu không thành, ngại anh giày vò khổ sở, dứt khoát tự mình đến trước.
Tạ Tất An nắm lấy tay anh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook