Tử Thần Dịu Dàng
-
Chương 1: Khởi đầu một bộ váy cưới màu đỏ thẫm
Trong ánh sáng màn bạc của vầng trăng trên cao tỏa xuống, thứ ánh sáng lạnh lẽo yếu ớt giữa đêm khuya tĩnh mịch, hòa cùng với âm thanh của núi rừng hoang vắng.
Thiếu nữ một thân váy màu lam giản dị, đôi chân nhỏ nhắn mảnh mai trong đôi hài vải thô sơ, nhẹ nhàng chậm rãi từng bước từng bước tiến về phía ngôi nhà sàn ở phía xa xa.
Phía trước là triền đồi, trên triền đồi có những thân cổ thụ rất cao, tỏ những cái bóng màu đen ngoằng nghèo xuống mặt đất vô cùng đáng sợ, âm thanh “Grú... grú...” của một con cú đêm nào đó bất ngờ vang lên làm khung cảnh của đêm đen tĩnh mịch càng thêm linh dị và ám ảnh.
Thiếu nữ có mái tóc dài đen nhánh được buộc lưng chừng thả ra phía sau, làn da dưới ánh trăng bạc như phát sáng. Da cô trắng noãn, trắng như tuyết. Và đôi mắt của cô cũng sắc bén và lạnh giá như băng.
Trên tay cô là một cái làn bằng mây, bên trên phủ một bộ giá y màu đỏ của tân nương, bộ giá y không được xếp cẩn thận có vẻ như chỉ được cô tiện tay nhét vào, vô cùng nhăn nhún và bất quy tắc.
Cô không hề xem trọng nó!
Vì vốn dĩ cô chỉ xem nó là một công cụ, một lý do.
Một cái cớ để cô... trả thù!
Cô đứng trước căn nhà cũ nát, mái tranh tả tơi cùng những miếng ván gỗ đã ẩm mục theo thời gian.
Bóng dáng cô mảnh mai yếu ớt như muốn hòa cùng những cơn gió đêm lạnh giá mà tan biến đi.
Cô tựa một đóa hoa quỳnh thanh khiết nở rộ giữa đêm khuya, khuôn mặt thanh tú bầu bĩnh cùng làn da mỏng nhẹ trong mềm như những cánh hoa. Một hình ảnh đối ngịch với hiện tại trước mắt, xấu xí điêu tàn.
Căn nhà được thiết kế theo kiểu của người dân tộc Miêu ở vùng núi, phía trên cho người ở, phía dưới để chăn nhốt thú vật và để vật dụng làm đồng án, hoặc vũ khí săn thú.
Nhưng căn nhà này lại khác, phía dưới được đóng gỗ lim bao vây tứ phía vô cùng chắc chắn, nhìn kỹ bên trong còn có một cái lồng sắt bao quanh, cửa ra ngoài được quấn không biết bao nhiêu là xích sắt.
Ở vùng núi hoang vu hẻo lánh, dã thú nhiều vô kể, dù là người đêm xuống ẩn nấp phía trên cũng không an toàn bằng cái lồng sắt phía dưới này.
Thật nực cười, đây chính xác là một cái lồng để giam giữ tội đồ, không phải để bảo vệ kẻ đó khỏi thú dữ.
Làm gì có chuyện một kẻ tội đồ lại được nằm trong một cái lồng kiên cố và có vẻ sang trọng như thế này.
Chẳng qua là Hoàng đế cho kẻ đó một chút ân huệ mà thôi. Hoặc chính xác là sợ kẻ bị giam giữ trốn thoát ra ngoài.
Thật sự kẻ này đáng sợ bao nhiêu mà phải kỳ công làm ra cái lồng giam giữ phạm nhân hết sức khủng bố như thế này.
Cô nhìn vào khoảng không trong cái lồng tối đen đó khẽ cười gằn, có chút tự mãn và châm chọc.
Kẻ đó có thấy bản thân quá ngu dốt không?
Chinh chiến giành giang sơn cho hoàng đế bao nhiêu năm, giết không biết bao nhiêu mạng người, trải qua không biết bao trận đánh nội chiến lẫn ngoại bang xâm lược, nay lại bị chính hoàng đế ban phát ân huệ được nằm trong một cái lồng... “an toàn” và “quý giá” như vậy.
Những người mà hắn tàn sát trong đó có cả gia tộc họ Võ của cô.
Thật đáng đời!
Đây là quả báo của hắn!
Đang mân mơ chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô giật mình vì âm thanh truyền đến bên tai
“ Ngươi là ai?”
Một cơn gió lạ ở đâu lại thổi qua gáy cô, vô cùng lạnh lẽo, có phải đó là sát khí mà tương truyền nhân gian vẫn hay nói đến hay không?
Giọng nói trầm thấp, khàn đục nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh, một thứ mà... có lẽ gọi là... khí thế bất phàm khiến cô giật mình và run rẩy.
Cô không muốn thừa nhận mình đã chùn chân lẫn sợ hãi trước lần gặp mặt đã chuẩn bị trước này.
Bởi vì... hắn quá nguy hiểm, làm sao một thiếu nữ chân yếu tay mềm như cô lại không sợ cơ chứ.
Cô chưa kịp suy nghĩ mình nên nói gì thì âm thanh của kẻ đó lại tiếp tục vang lên, hòa với gió lạnh thổi đến khiến từng mảng da đầu của cô tê rần căng cứng
“ Một kẻ bị ta giết còn chưa kịp đưa xác đi, bây giờ lại dẫn tiếp một phế vật đến nữa sao?” hắn cười, gằn giọng nói tiếp “Ngươi đem đến “bảo bối” gì nữa đây?”
Hắn vừa dứt lời, cô đã kịp định thần lại, mấp máy đôi môi, mắt hiện lên một tầng hơi nước mờ mịt khẽ chớp nhìn xuống một cái khối phía ngoài vách lồng.
Dưới ánh trăng bạc mờ mờ ảo ảo đủ để cô nhận ra... Đó là một cái xác đang trương phình, có ruồi muỗi vẫn đang vo ve bu xung quanh vô cùng khinh khủng.
Là xác người, một nam nhân.
Mắt của nam nhân đã chết đó đang mở lớn nhìn về hướng cô, một con ngươi đã bị ruồi bọ đục khoét trống rỗng, một con còn lại thì trương ra lòi ra ngoài hốc mắt... tròn tròn to to hơn mắt người sống bình thường. Da thịt của xác chết đã chuyển sang màu tím đen, có dấu hiệu nứt nẻ, chảy dịch ra ngoài.
Thiếu nữ một thân váy màu lam giản dị, đôi chân nhỏ nhắn mảnh mai trong đôi hài vải thô sơ, nhẹ nhàng chậm rãi từng bước từng bước tiến về phía ngôi nhà sàn ở phía xa xa.
Phía trước là triền đồi, trên triền đồi có những thân cổ thụ rất cao, tỏ những cái bóng màu đen ngoằng nghèo xuống mặt đất vô cùng đáng sợ, âm thanh “Grú... grú...” của một con cú đêm nào đó bất ngờ vang lên làm khung cảnh của đêm đen tĩnh mịch càng thêm linh dị và ám ảnh.
Thiếu nữ có mái tóc dài đen nhánh được buộc lưng chừng thả ra phía sau, làn da dưới ánh trăng bạc như phát sáng. Da cô trắng noãn, trắng như tuyết. Và đôi mắt của cô cũng sắc bén và lạnh giá như băng.
Trên tay cô là một cái làn bằng mây, bên trên phủ một bộ giá y màu đỏ của tân nương, bộ giá y không được xếp cẩn thận có vẻ như chỉ được cô tiện tay nhét vào, vô cùng nhăn nhún và bất quy tắc.
Cô không hề xem trọng nó!
Vì vốn dĩ cô chỉ xem nó là một công cụ, một lý do.
Một cái cớ để cô... trả thù!
Cô đứng trước căn nhà cũ nát, mái tranh tả tơi cùng những miếng ván gỗ đã ẩm mục theo thời gian.
Bóng dáng cô mảnh mai yếu ớt như muốn hòa cùng những cơn gió đêm lạnh giá mà tan biến đi.
Cô tựa một đóa hoa quỳnh thanh khiết nở rộ giữa đêm khuya, khuôn mặt thanh tú bầu bĩnh cùng làn da mỏng nhẹ trong mềm như những cánh hoa. Một hình ảnh đối ngịch với hiện tại trước mắt, xấu xí điêu tàn.
Căn nhà được thiết kế theo kiểu của người dân tộc Miêu ở vùng núi, phía trên cho người ở, phía dưới để chăn nhốt thú vật và để vật dụng làm đồng án, hoặc vũ khí săn thú.
Nhưng căn nhà này lại khác, phía dưới được đóng gỗ lim bao vây tứ phía vô cùng chắc chắn, nhìn kỹ bên trong còn có một cái lồng sắt bao quanh, cửa ra ngoài được quấn không biết bao nhiêu là xích sắt.
Ở vùng núi hoang vu hẻo lánh, dã thú nhiều vô kể, dù là người đêm xuống ẩn nấp phía trên cũng không an toàn bằng cái lồng sắt phía dưới này.
Thật nực cười, đây chính xác là một cái lồng để giam giữ tội đồ, không phải để bảo vệ kẻ đó khỏi thú dữ.
Làm gì có chuyện một kẻ tội đồ lại được nằm trong một cái lồng kiên cố và có vẻ sang trọng như thế này.
Chẳng qua là Hoàng đế cho kẻ đó một chút ân huệ mà thôi. Hoặc chính xác là sợ kẻ bị giam giữ trốn thoát ra ngoài.
Thật sự kẻ này đáng sợ bao nhiêu mà phải kỳ công làm ra cái lồng giam giữ phạm nhân hết sức khủng bố như thế này.
Cô nhìn vào khoảng không trong cái lồng tối đen đó khẽ cười gằn, có chút tự mãn và châm chọc.
Kẻ đó có thấy bản thân quá ngu dốt không?
Chinh chiến giành giang sơn cho hoàng đế bao nhiêu năm, giết không biết bao nhiêu mạng người, trải qua không biết bao trận đánh nội chiến lẫn ngoại bang xâm lược, nay lại bị chính hoàng đế ban phát ân huệ được nằm trong một cái lồng... “an toàn” và “quý giá” như vậy.
Những người mà hắn tàn sát trong đó có cả gia tộc họ Võ của cô.
Thật đáng đời!
Đây là quả báo của hắn!
Đang mân mơ chìm đắm trong suy nghĩ của mình, cô giật mình vì âm thanh truyền đến bên tai
“ Ngươi là ai?”
Một cơn gió lạ ở đâu lại thổi qua gáy cô, vô cùng lạnh lẽo, có phải đó là sát khí mà tương truyền nhân gian vẫn hay nói đến hay không?
Giọng nói trầm thấp, khàn đục nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh, một thứ mà... có lẽ gọi là... khí thế bất phàm khiến cô giật mình và run rẩy.
Cô không muốn thừa nhận mình đã chùn chân lẫn sợ hãi trước lần gặp mặt đã chuẩn bị trước này.
Bởi vì... hắn quá nguy hiểm, làm sao một thiếu nữ chân yếu tay mềm như cô lại không sợ cơ chứ.
Cô chưa kịp suy nghĩ mình nên nói gì thì âm thanh của kẻ đó lại tiếp tục vang lên, hòa với gió lạnh thổi đến khiến từng mảng da đầu của cô tê rần căng cứng
“ Một kẻ bị ta giết còn chưa kịp đưa xác đi, bây giờ lại dẫn tiếp một phế vật đến nữa sao?” hắn cười, gằn giọng nói tiếp “Ngươi đem đến “bảo bối” gì nữa đây?”
Hắn vừa dứt lời, cô đã kịp định thần lại, mấp máy đôi môi, mắt hiện lên một tầng hơi nước mờ mịt khẽ chớp nhìn xuống một cái khối phía ngoài vách lồng.
Dưới ánh trăng bạc mờ mờ ảo ảo đủ để cô nhận ra... Đó là một cái xác đang trương phình, có ruồi muỗi vẫn đang vo ve bu xung quanh vô cùng khinh khủng.
Là xác người, một nam nhân.
Mắt của nam nhân đã chết đó đang mở lớn nhìn về hướng cô, một con ngươi đã bị ruồi bọ đục khoét trống rỗng, một con còn lại thì trương ra lòi ra ngoài hốc mắt... tròn tròn to to hơn mắt người sống bình thường. Da thịt của xác chết đã chuyển sang màu tím đen, có dấu hiệu nứt nẻ, chảy dịch ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook