Tư Thái Cung Phi
Chương 200: Ngoại Truyện 9: Tiểu Tứ (Kết)

Edit: Dương Hiền dung.

Beta: Tiên Thái Phi.

Các Thái y của Thái y viện đã quen với việc đi đến Kiến Chương cung rồi. Tiên đế tuổi già triền miên giường bệnh, mà tân đế thì bẩm sinh sức khoẻ không tốt, vì thế các Thái y đúng là gặp vận đen tám đời, tốn bao nhiêu công sức mà kết quả thì lại không mấy khả quan.

"Hoàng thượng, sức khoẻ của người không tốt, người nên nghỉ ngơi sớm một chút." Đại thái giám đứng một bên lo lắng khẽ nói.

Tân đế ho khan vài tiếng, thấp giọng nói: "Trẫm không sao. Phụ hoàng băng hà nên cả nước đều đau buồn. Trẫm vừa mới đăng cơ, triều chính cũng có chút bất ổn. Bây giờ nhiều việc linh tinh, sao trẫm có thể an tâm dưỡng bệnh được đây?"

Đại thái giám bưng bát thuốc đến, hơi nâng mắt nhìn Hoàng đế một chút rồi lên tiếng nói: "Hoàng hậu nương nương vừa mới ghé qua, thấy Hoàng thượng đang bận nên cũng không muốn quấy rầy, chỉ để lại một bát canh bổ rồi trở về."

Tân đế không nói gì, chỉ nhận lấy chén thuốc, uống một hơi cạn sạch. Từ khi tiên đế phế Thái tử, sau đó lại lập Thái tử mới, có thể nói là đã tạo ra một trận sóng to gió lớn. Nhưng mà dù sao quyền uy của tiên đế vẫn còn, vì vậy dưới quyền lực tuyệt đối của Hoàng đế, tuy vẫn có người phản đối, nhưng đa số mọi người đều chỉ có thể chấp nhận sự thật mà thôi. Dù sao, ý chỉ đã hạ, cũng đã chiêu cáo thiên hạ rồi, cho nên nếu muốn thay đổi, ngoại trừ việc tạo phản ra thì cũng không còn cách nào khác.

Mà tạo phản thì sao? Dưới chế độ chủ nghĩa trung ương tập quyền, dưới chế độ thống trị cứng rắn của tiên đế, ngoại trừ tiền Thái tử ra, thì còn ai có quân đội riêng trong tay đây? Tướng quân thống lĩnh quân đội thì có rất nhiều, thế nhưng có thể chỉ huy quân đội tạo phản thì một người cũng không có.

Thái tử là trữ quân, cho nên mới có sáu nhóm võ trang riêng dành cho Thái tử. Thế nhưng quá lắm thì cũng chỉ có sáu ngàn người mà thôi, muốn dựa vào sáu ngàn người này để tạo phản sao? Dù cho khi đó tiên đế sắp chết đi nữa thì Thái tử cũng không làm được. Huống chi, nếu tiên đế đã đổi Thái tử, thì có nghĩa là hắn đã an bài thỏa đáng tất cả, bảo đảm cho tiểu Tứ của hắn có thể thuận lợi tuyệt đối mà bước lên ngôi vị Hoàng đế.

Thế nhưng cho dù là như vậy, thì vẫn luôn có người không từ bỏ ý định. Thật ra thì phế Thái tử đã chấp nhận số phận của mình. Hắn hiểu rất rõ phụ hoàng, cũng biết cho dù có cố gắng vùng vẫy đến đâu đi nữa thì cũng vô nghĩa. Nhưng mà mẫu tộc và thê tộc của hắn lại không cho là như vậy.

Sau khi tân đế đăng cơ, một số người thuộc Vương thị và Chu thị tự cho là mình thông minh mà liên hợp với quân lính bảo vệ kinh thành, muốn đột kích vào cung cấm. Đáng tiếc, bọn họ nghĩ rằng mình nắm giữ binh lính, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra, kia chỉ là cái bẫy của tiên đế giăng ra sẵn mà thôi.

Quân lính bảo vệ kinh thành quan trọng ra sao? Đó chính là quân đội riêng của tiên đế. Tuy một phần binh quyền nằm trong tay của Vương thị và Chu thị, nhưng binh quyền đó thực sự không thể huy động binh lính. Mặc dù hai hào môn vọng tộc này to lớn mạnh mẽ như Tề Thiên đại thánh, nhưng cuối cùng lại không thoát khỏi lòng bàn tay của Phật tổ. Bọn họ nghĩ có thể liều một phen, nhưng lại không biết tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của tiên đế.

Tuy người đã chết, nhưng cũng không có nghĩa là kết thúc. Tiên đế đã dùng máu tanh để dạy tất cả mọi người một bài học.

Khi bọn họ tiến công vào đại chính môn, thì các quân lính đã trở giáo, còn tướng lĩnh đáp ứng tạo phản với bọn họ cũng quay ra phản bội bọn họ.

Vương thị và Chu thị, hai vọng tộc này gần như sụp đổ chỉ trong một đêm. Vài gia đình chủ sự trong việc khởi binh bị giết ngay tại chỗ. Đại lao ở thượng kinh gần như là chật kín con cháu dòng dõi của hai đại gia tộc này rồi. Tất cả mọi người đều biết, hai đại gia tộc này xong rồi, bởi vì mưu nghịch tạo phản là tội tru di cửu tộc.

Có điều, đáng nhắc tới nhất chính là Thái tử không tham gia binh biến lần này. Mặc dù có rất nhiều người không tin Thái tử thật sự không biết chuyện đó, nhưng mà tân đế biết, Thái tử thật sự không tham gia vào.

Hơn nữa, chuyện xử lý Vương thị nổ ra một vài tranh luận. Vương Hoàng hậu của tiên đế, bây giờ là Hoàng Thái hậu, xuất thân từ Vương thị, mà Hoàng hậu của tân đế cũng xuất thân từ Vương thị. Là thê tộc của hai Hoàng đế, Vương thị vẫn còn một đường sống.

Cho nên, đại thái giám mới nhạy cảm với việc Vương Hoàng hậu đến thăm tân đế như thế. Tuy Vương Hoàng hậu có rất nhiều điểm tốt, nhưng chuyện hắn có thể làm cũng chỉ là thuật lại theo đúng sự thật mà thôi, còn nói giúp thì hắn không dám.

Dù sao, hắn đã thề chết trung thành với tân đế. Hắn và tân đế cùng nhau lớn lên từ nhỏ, giống như Trần Hỉ với tiên đế vậy. Phải biết rằng, sau khi tiên đế băng hà, thì Trần Hỉ tự thỉnh tuẫn táng, lao vào cột mà chết. Cuối cùng Trần Hỉ cũng được tuẫn táng vào hoàng lăng, coi như là thành toàn cho một đời trung thành của Trần Hỉ.

Khi tiên đế còn sống, thì mẫu hậu Hoàng Thái hậu cũng đã điên điên khùng khùng rồi. Sau khi thay đổi Thái tử thì bệnh tình càng nặng thêm, tâm như tro tàn, gần như là dầu cạn đèn tắt. Chỉ là, sau khi Vương thị dính líu đến chuyện khởi binh tạo phản, dù bệnh tình của Hoàng Thái hậu đã vô phương cứu chữa, tâm đã nguội lạnh, gần như không còn lưu luyến gì với việc trần thế nữa, nhưng mà bà lại không thể không vực dậy tinh thần, nỗ lực giữ lại một hơi tàn này. Dù sao thì bà cũng là người của Vương thị, là mẹ đẻ của phế Thái tử, suy cho cùng bà vẫn là mẫu hậu Hoàng Thái hậu.

Hiện tại cũng chỉ có bà là có thể kiềm hãm tân đế, miễn cưỡng dùng đạo hiếu để cản trở tân đế một chút, hi vọng hắn có thể khai ân với phế Thái tử và Vương thị mà giơ cao đánh khẽ.

Mà Hoàng hậu đương nhiệm cũng là người nhà Vương thị. Khi địa vị tân đế còn bất ổn, đương nhiên nàng là đồng minh vững chắc của tân đế. Nhưng bây giờ tân đế đã ngồi yên ổn trên ngôi vị Hoàng đế rồi, cho nên việc xử lý Vương thị, đối với Hoàng hậu mà nói thì vô cùng quan trọng. Bất kỳ nữ nhân nào cũng không thể thiếu sự ủng hộ của nhà mẹ đẻ. Hay nói cách khác, nhi tử của nàng không thể thiếu sự hậu thuẫn của mẫu tộc.

Vương Hoàng hậu sinh ra đích trưởng tử cho tân Hoàng đế, địa vị vốn vô cùng vững chắc. Nhưng bây giờ Vương thị lại dính dáng đến chuyện tạo phản. Đứng giữa chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, phải biết rằng, điều này có thể làm lay động hậu vị!

Đương nhiên, bây giờ Vương Hoàng hậu đang thấp thỏm không yên, mà bọn nhỏ của nàng cũng thấp thỏm không kém, đặc biệt là đích trưởng tử Trần Cầm. Tương lai hắn sẽ là Thái tử, chắc chắn như ván đã đóng thuyền rồi, vậy mà bây giờ Vương thị lại làm ra chuyện như thế. Đừng nói là Thái tử, không bị cuốn vào chuyện tạo phản đã là tổ tiên phù hộ, cảm tạ trời đất lắm rồi.

Dù sao, Vương thị mưu nghịch có thể nói là vì phế Thái tử, nhưng biết đâu cũng có thể là vì Thái tử tương lai này thì sao? Dù khả năng tương đối ít, nhưng cũng là một điểm có thể dùng để công kích.

Lúc này, phi tần hậu cung của tân hoàng và các thứ tử bắt đầu vỗ tay ăn mừng. Trước kia đúng là chưa từng nghĩ tới, ngôi vị Hoàng đế lại có thể rơi vào tay của Vương gia. Còn hiện tại thì có Vương thị và Chu thị tạo phản, vừa vặn để Hoàng hậu gánh trách nhiệm, chuyện tốt như vậy không xảy ra lần thứ hai đâu!

Tuy nhiên, thái độ của tân đế thì lại vô cùng mập mờ, khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu. Hắn không động vào phế Thái tử, nhưng lại bắt giam toàn bộ tộc nhân của Vương thị và Chu thị, cũng không hề thẩm tra xử lí. Chuyện lớn như thế cứ như vậy mà bị gác lại, khiến cho trên dưới triều đình đều thấp thỏm lo âu. Dù sao, tân quan tiền nhiệm tam thanh hoả [1], ai biết đâu bây giờ tân đế đang cân nhắc xử trí ai thì sao?

[1] Tân quan tiền nhiệm tam thanh hoả (新官上任三把火): Ý nói quan viên mới nhậm chức trước tiên sẽ làm vài việc có ích để tạo thiện cảm với dân chúng, còn sau đó thì chưa chắc. Hàm ý người mới bắt đầu làm việc thì sẽ xông xáo, năng nổ nhưng về sau thì không còn nhiệt huyết như lúc đầu.

---

Kiến Chương cung.

"Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng cát tường." Đích trưởng tử của tân đế, Trần Cầm, cũng là thiếu niên với nhũ danh Tiểu Tranh Tử khi còn nhỏ, tiến vào bái kiến phụ hoàng của hắn.

Tân đế nhìn đích trưởng tử mười bốn tuổi đang quỳ bên dưới, khẽ cười, ôn nhu nói: "Miễn lễ, đứng lên đi."

Trần Cầm vẫn không đứng dậy, mười bốn tuổi cũng coi như là đại hài tử hiểu chuyện rồi. Hắn biết tình cảnh khó xử hiện tại của hắn, cũng biết mẫu hậu lo lắng, càng biết ngoại tổ gia đã đến bước đường cùng. Nhưng hắn càng hiểu rõ, chính là chuyện bọn họ làm không đáng được tha thứ. Dù đó chỉ là cách làm của một phần nhỏ người trong Vương thị, nhưng mà tông tộc chính là như vậy. Một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Một người phạm tội, cả nhà xui xẻo, không cần phải nói lí lẽ.

Trần Cầm ngẩng đầu lên, trong ánh mắt cương nghị ánh lên vài phần khẩn cầu và yếu đuối: "Phụ hoàng... Nhi thần biết nhất định phụ hoàng có suy tính riêng. Chuyện Vương thị đã làm thì không thể tha thứ, nhưng mà, nhưng mà bây giờ mẫu hậu ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, khổ tâm tiều tụy, hổ thẹn không dám gặp phụ hoàng. Nhi thần làm con, thật sự là cảm thấy không đành lòng. Phụ hoàng, coi như người thương xót nhi thần, tha cho một nhà ngoại tổ phụ được không, tốt xấu gì thì cũng lưu lại cho mẫu hậu một phần mặt mũi."

Thật sự Trần Cầm cũng không dám yêu cầu gì nhiều, chỉ hi vọng có thể giữ được một nhà ngoại tổ phụ mà thôi. Còn những người khác trong tộc Vương thị, thật sự là ngoài tầm tay của hắn. Tội lớn liên luỵ đến cửu tộc như vậy, có ai mà dám mở miệng cầu xin tha thứ đâu chứ?

Hoàng đế khẽ lắc đầu, khóe mắt cũng đã có vài nếp nhăn, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tranh Tử, cả ngày con chỉ biết suy nghĩ linh tinh thôi. Mẫu hậu con không sao đâu, con cũng sẽ vô sự, còn Vương thị... Trẫm sẽ nương tay, bởi vì trẫm biết đa số bọn họ đều là người vô tội. Chỉ là gần đây nhiều chuyện phức tạp, cho nên trẫm mới chưa xử lý. Bên ngoài chỉ là lời đồn đãi vớ vẩn, con đừng để tâm, là do phụ hoàng cố ý để mặc đấy."

"Trẫm muốn nhìn tâm tư của mọi người một chút." Trong giọng nói của Hoàng đế có vài phần cảm thán, sau đó hắn lại ho khan vài tiếng.

Trần Cầm lộ ra biểu tình kinh hỉ, suy cho cùng hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi, cho nên không giấu được vui mừng trên mặt, khấu tạ nói: "Nhi thần tạ ơn phụ hoàng! Vậy nhi thần liền đi báo cho mẫu hậu biết để mẫu hậu đừng thương tâm quá mức nữa."

Hoàng đế lại lắc lắc đầu, mở miệng nói: "Chuyện này trước tiên con đừng nói với mẫu hậu. Cầm nhi, con là đích trưởng tử của trẫm, tương lai sẽ trở thành Hoàng Thái tử. Trẫm hi vọng con có thể trưởng thành, làm một nam nhân chân chính, chứ không phải là hài tử lớn lên trong sự bao bọc của mẫu thân. Mỗi khi làm chuyện gì, trước hết con phải suy nghĩ cho thật kỹ. Trẫm sẽ không dạy con nhiều, con phải tự mình tìm tòi học hỏi, học cách làm người, làm Hoàng tử, và đạo lý làm Thái tử."

Trần Cầm bị một lượng lớn thông tin mà Hoàng đế nói ra làm cho lờ mờ.

Thái tử? Hắn sẽ trở thành Hoàng Thái tử sao? Có phải Tam thúc của hắn đã từng như vậy không?

Còn nữa, vì sao lại tạm thời không nói cho mẫu hậu biết?

Hiện tại trong đầu Trần Cầm vô cùng hỗn loạn, hắn có chút không phản ứng kịp. Suy cho cùng, hắn chỉ là một đứa trẻ mười bốn tuổi, cho nên kinh nghiệm, trải nghiệm và tài trí đều chưa thành thục.

Hoàng đế nhìn đích trưởng tử mà mình ký thác kỳ vọng, khẽ cười nói: "Đi thăm Tam thúc của con một chút đi. Có một số việc, người khác không thể dạy con được."

Trần Cầm lại cả kinh, Tam thúc ư? Là người từng là tử địch của phụ hoàng, tiền Thái Tử Điện hạ sao?

Hoàng đế phất tay cho Trần Cầm lui ra, không nói nữa. Hắn biết có rất nhiều tin đồn nhảm nhí ngoài kia, cũng biết hậu cung sóng gợn chập trùng, nhưng mà hắn sẽ không thay đổi hậu vị, càng không thay đổi vị trí của đích trưởng tử.

Hắn hi vọng có thể hoàn thành tâm nguyện của phụ hoàng, để một vị đích trưởng tử chân chính kế thừa ngôi vị Hoàng đế. Tiểu Tranh Tử rất giỏi, từ nhỏ đã thông tuệ. Khi mẫu phi còn sống thì mẫu phi yêu quý nó nhất. Nếu tương lai Tiểu Tranh Tử trở thành Hoàng đế, mẫu phi ở trên trời sẽ vui mừng đúng không?

Ở vị trí Hoàng đế rồi thì hắn mới hiểu được rất nhiều chuyện mà phụ hoàng đã từng trải qua, hiểu ra rất nhiều điều mà hắn từng không hiểu, cũng buông xuống những thứ mà hắn từng không buông bỏ được.

Phụ hoàng, người yên tâm, nỗi khổ tâm của người, con đã hiểu rồi. Con sẽ đối xử tử tế với Tam ca, đối xử tử tế với huynh đệ, cũng sẽ... đối xử tử tế với mẫu hậu.

"Hoàng thượng, Trang Hiền thân vương cầu kiến."

Hoàng đế kinh hỉ ngẩng đầu lên: "Bát đệ đến sao? Mau mời hắn vào."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương