Tư Thái Cung Phi
-
Chương 145: Người phàm
Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Sau khi nghe Thái y nói xong, đầu óc Hoàng đế hoàn toàn trống rỗng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Gương mặt với biểu tình nặng nề, tràn đầy hơi thở áp bức kia cuối cùng cũng ấm áp trở lại, hơn nữa Hoàng đế còn đột ngột cười tươi như hoa.
"Hiền phi có thai sao? Được mấy tháng rồi? Hiện tại thân thể của nàng ấy thế nào? Lúc nãy, nàng ấy té xỉu có ảnh hưởng đến thai nhi hay không?" Một chuỗi các câu hỏi nối tiếp nhau được thốt ra từ miệng Hoàng đế, Thái y đã lớn tuổi, suýt chút nữa thì không phản ứng kịp.
Thái y chắp tay trả lời: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thai của Hiền phi nương nương chưa đến ba tháng nên mạch tượng không rõ. Nhưng vì lộ trình Tây tuần trở về mệt nhọc, không được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa hiện tại nương nương còn bị kích thích, tinh thần hao tổn, dẫn tới động thai khí, vì vậy mạch tượng mới trở nên rõ ràng hơn. Vi thần sẽ kê mấy phương thuốc an thai, lại dùng thêm thức ăn bổ dưỡng, cẩn thận điều dưỡng mỗi ngày thì sẽ không còn đáng ngại nữa."
Hoàng đế nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khoát tay nói: "Ngươi mau lui xuống sắc thuốc đi!"
Thái y khom người lui ra.
Lúc này, Hoàng hậu cũng đã điều chỉnh tốt tâm tình, mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng."
Tâm tình Hoàng đế vui vẻ, nhìn Hoàng hậu cũng thuận mắt hơn nhiều, cười gật đầu nói: "Thân thể Hiền phi vốn luôn suy nhược, bây giờ nàng ấy lại đang mang thai. Hơn nữa, hiện tại đang là cuối năm, nhiều chuyện rối ren, nàng để ý thêm một chút, đừng để Hiền phi vất vả. Công lao của nàng, trẫm sẽ nhớ kỹ."
Hoàng hậu mỉm cười hành lễ: "Hoàng thượng cứ yên tâm. Thần thiếp để ai mệt nhọc cũng không để Hiền phi muội muội lao lực đâu."
Hoàng đế quay đầu lại nhìn Thấm Thục phi đang cúi đầu, hơi nhíu mày, sau đó nói: "Thục phi, nàng là người theo trẫm đã lâu, ít nhiều gì thì cũng hiểu chuyện. Được rồi, nàng trở về đi."
Thục phi mím mím môi, đôi mắt linh động bị hàng mi dài che đi cảm xúc, nhẹ nhàng hành lễ nói: "Vâng, Hoàng thượng." Sau đó Thục phi chậm rãi lui ra ngoài.
Trữ Tú cung.
Dường như Nghiêm Tu nghi có chút tinh thần, ngồi dựa vào đệm mềm sau lưng, còn cung nữ bên cạnh đang buồn bã khóc thút thít.
Khóe miệng Nghiêm Tu nghi lộ ra nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu, cả người có vẻ ôn nhuận hơn rất nhiều. Dù sao, nàng vốn là một nữ tử chung linh dục tú [1].
[1] Chung linh dục tú (钟灵毓秀): Đất thiêng sinh ra hiền tài, ý nói môi trường tốt đẹp sẽ sản sinh ra những nhân vật ưu tú xuất chúng.
"Thiến Hương, đừng khóc. Ngươi xem, đôi mắt đã sưng lên rồi." Nghiêm Tu nghi nhìn cung nữ bên cạnh, ánh mắt ôn nhu, trong giọng nói mang theo vài phần đau lòng. Đây là nha hoàn hồi môn mà nàng mang từ nhà mẹ đẻ vào đây, từ nhỏ đã hầu hạ nàng, bây giờ có lẽ đã được mười lăm, mười sáu năm rồi.
Thiến Hương vẫn yên lặng chảy nước mắt. Tinh thần tiểu thư tốt lên rất nhiều, cũng có thể ngồi dậy được rồi. Nhưng mà, bất cứ ai nhìn vào thì cũng biết, đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu...
Nhìn Thiến Hương khóc lóc thảm thiết, Nghiêm Tu nghi bất đắc dĩ cười khổ một cái. Nàng ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ, mở miệng nói: "Thiến Hương, ngươi giúp ta mở cửa sổ ra đi, ta muốn nhìn tuyết rơi ở bên ngoài một chút. Thân thể tàn tạ này của ta vĩnh viễn chỉ có thể nằm trên giường bệnh mà thôi, đã lâu ta không được nhìn thấy tuyết rồi."
Thiến Hương khóc lóc đi tới mở cửa sổ. Trời lúc này vô cùng lạnh giá, dù có bị trúng gió thì cũng không còn quan trọng nữa. Đại tiểu thư sắp không xong rồi, tâm nguyện cuối cùng này, cũng chỉ là ngắm tuyết mà thôi.
Nghiêm Tu nghi nhìn qua khung cửa sổ, thấy bông tuyết bay bay bên ngoài. Vốn dĩ chỉ là những bông tuyết bé nhỏ, có điều giống như trời xanh cảm nhận được tâm nguyện của nàng, hoa tuyết dần dần to hơn, chỉ chốc lát sau đã biến thành những hoa tuyết lớn như lông ngỗng. Đất trời hòa quyện một màu trắng xóa, bông tuyết lất phất trong gió, bay lượn đầy trời.
Nghiêm Tu nghi nhìn tuyết nở nụ cười, khóe miệng đong đầy ngọt ngào. Nàng nhớ rõ, khi nàng còn bé, tổ phụ cõng nàng trên vai chạy lao ra ngoài trời tuyết, lão ngoan đồng và tiểu ngoan đồng, đắp thành hai người tuyết một lớn một nhỏ, dùng gáo lớn làm mũ, cà rốt làm mũi, dùng cà chua mới cắt làm miệng... Sau đó còn bị tổ mẫu mắng một trận vì lãng phí đồ ăn.
Những ngày tháng đó, thật là hạnh phúc...
Nghiêm Tu nghi chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt an lành, ngập tràn hạnh phúc. Cuối cùng thì nàng có thể quay về với vòng tay của người nàng yêu quý và cũng yêu quý nàng rồi. Cảm giác này thật ấm áp và an toàn, thư thái và hạnh phúc.
Xin lỗi, Hoa Thường. Đến lúc chết mà ta vẫn còn lợi dụng ngươi. Bởi vì nàng căn bản không tìm được biện pháp trả thù nam nhân kia. Hắn thống trị tứ phương, nói được làm được. Hắn chính là vị thần của đế quốc này. Nàng không tìm ra, không tìm ra bất cứ biện pháp gì có thể trả thù hắn...
Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi, Hoa Thường. E là chính bản thân hắn cũng không nhận ra, ánh mắt hắn nhìn ngươi vô cùng khác biệt, không giống với Hoàng hậu, không giống với Thục phi, không giống với tất cả mọi người trên thế gian này.
Nỗi hận trong lòng như cỏ dại điên cuồng mọc lên, căn bản nàng không có cách gì để khống chế. Đối với nam nhân kia mà nói, không chiếm được tình yêu của người mà hắn yêu thương, chính là chuyện thống khổ nhất nhỉ? Như vậy có thể trả thù nam nhân kia rồi phải không?
Bị nữ nhân mà hắn yêu thương đề phòng, cả đời cũng không đi vào trái tim của nàng ấy, đối với nam nhân kiêu ngạo kia mà nói, đó mới là sự trừng phạt nặng nề nhất. Cầu mà không được, đây chính là người thống khổ nhất trên thế gian. Dã tâm và dục vọng không có cách nào lấp đầy, lỗ hổng sâu thẳm này sẽ khoét sạch trái tim hắn.
Trần Chương, thời khắc ngươi nhìn Hoa Thường thì ngươi cũng chỉ là một người phàm mà thôi.
Thượng Dương cung.
Từ hôm Hoa Thường té xỉu đến nay đã được ba ngày. Lúc tỉnh lại, tất nhiên Hoa Thường cũng biết tin mình đã mang thai. Hoàng đế ân cần bầu bạn bên người Hoa Thường một lúc lâu.
Lan Chi bưng chén thuốc đi vào, nhẹ giọng nói: "Nương nương, đến lúc dùng thuốc rồi."
Tâm tình Hoa Thường không được tốt, ngay cả cơm cũng nuốt không trôi thì sao mà nguyện ý uống thuốc đây? Nàng nhíu mày nói: "Ngươi để xuống trước đi, hiện tại bổn cung không có khẩu vị gì."
"Uống thuốc thì cần gì khẩu vị. Thường nhi, nàng lại tùy hứng rồi." Hoàng đế mang theo một thân khí lạnh bước vào, hắn cởi áo choàng để bên cạnh chậu than hong khô rồi mới ngồi xuống bên cạnh Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Ngoan, mau uống thuốc đi. Nàng vừa mới động thai khí, phải cố gắng bảo dưỡng cho tốt."
Hoa Thường thấy Hoàng đế mới miễn cưỡng nở nụ cười, khẽ gật đầu.
Lan Chi vội vàng dâng chén thuốc lên, Hoa Thường cau mày uống một hơi cạn sạch. Lan Chi nhận lấy chén thuốc trống không, tiếp tục dâng lên một khay mứt hoa quả.
Hoa Thường vừa mới cầm miếng mứt trái cây lên thì Thược Dược đã vội vàng đi vào. Nàng nhún người hành lễ xong rồi do dự nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, khởi bẩm nương nương, Nghiêm Tu nghi của Trữ Tú cung... sáng nay đã đi rồi."
Mứt hoa quả trong tay Hoa Thường rơi bộp xuống đất. Nàng hồi phục lại tinh thần, đột nhiên ho khan dữ dội. Hoàng đế thấy thế cũng không quan tâm đến chuyện của Nghiêm Tu nghi nữa, vội vàng vỗ lưng cho Hoa Thường, lo lắng nói: "Nàng làm sao vậy?"
Hoa Thường ngừng ho khan, cố gắng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp không sao, chỉ là bỗng nhiên nghe thấy tin tức này nên bị kinh động một chút mà thôi. Lại nói, mấy ngày trước thần thiếp còn đi thăm Nghiêm muội muội. Khi đó, tuy rằng sắc mặt nàng ấy không được tốt, nhưng có vẻ không đáng ngại cho lắm. Nghiêm muội muội cẩn thận, sợ sẽ lây bệnh cho thần thiếp nên nàng ấy chỉ nói vài câu đã bảo thần thiếp trở về. Không nghĩ tới, lần đó lại là lần gặp cuối cùng... Thế sự vô thường, thần thiếp có chút cảm khái mà thôi."
Hoàng đế an ủi nói: "Thân thể Nghiêm Tu nghi vẫn luôn hư nhược. Tin dữ này đến mặc dù có chút đột ngột, nhưng âu cũng là lẽ thường. Nàng đừng quá bi thương, bảo dưỡng thân thể cho tốt mới là điều quan trọng."
Hoa Thường ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói: "Hoàng thượng mau đến Trữ Tú cung nhìn một chút đi, e là nơi đó đã loạn thành một đoàn rồi. Hậu sự của Nghiêm muội muội cũng phải an bài thật tốt, Hoàng thượng nên tiễn nàng ấy đoạn đường cuối cùng này. Bây giờ thần thiếp đang mang thai, đến gặp nàng ấy chỉ sợ có điều kiêng kị. Nhưng dù sao cũng là tỷ muội, bây giờ thần thiếp khóc đưa tiễn nàng ấy, coi như đã thành toàn tâm nguyện."
Hoàng đế đau lòng nhìn Hoa Thường, lên tiếng nói: "Trẫm không khuyên được nàng. Nàng đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nhọc lòng về chuyện của Nghiêm Tu nghi nữa, tĩnh dưỡng cho tốt đi. Trẫm sẽ an bài thỏa đáng, chuẩn bị tang lễ long trọng cho Nghiêm Tu nghi."
Hoa Thường gật đầu, rũ mi mắt đã vương chút lệ xuống.
Sau khi Hoàng đế rời khỏi, Hoa Thường mới lộ ra biểu tình mê man và mất mát. Nữ tử kia, mang theo bi thương và oán hận, đã đi rồi sao? Không, sống mà phải chịu dày vò từng ngày, không bằng cứ thế mà ra đi...
Thược Dược nhìn dáng vẻ Hoa Thường, nhẹ giọng khuyên giải: "Nương nương, người đừng suy nghĩ nhiều nữa, như vậy rất hao tổn tinh thần. Khi ấy người té xỉu vừa vặn đụng phải Thục phi, cho nên mới có thể lừa gạt được. Nhưng nếu nương nương cứ như thế này, nhất định sẽ bị Hoàng thượng nhận ra."
Khóe miệng Hoa Thường mỉm cười vô cùng chua xót: "Sao có thể không nghĩ được đây? Thương thay cho số mệnh nàng ấy, rồi lại thương cho bản thân mình. Trong lòng phiền loạn, chẳng có nơi đâu để dựa vào."
Thược Dược khuyên nhủ: "Nương nương, bây giờ người đang mang thai. Dù người không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho hài tử trong bụng. Huống hồ, nô tỳ mạn phép nói một câu, bây giờ Hoàng thượng đối đãi với người cẩn thận chu đáo, Nghiêm Tu nghi sao có thể sánh bằng được? Hơn nữa, người có một trai một gái, bây giờ lại đang mang thai, cho dù tương lai có gập ghềnh, thì các điện hạ cũng sẽ tận tâm tận lực, không để cho người phải chịu cảnh giậu đổ bìm leo đâu. Nương nương cứ yên tâm, điều dưỡng thân thể cho tốt mới là điều quan trọng nhất."
Hoa Thường nghe Thược Dược nói, cảm thấy vô cùng có lý. Nàng cứ mãi đâm đầu vào sừng trâu, không thoát ra khỏi bi kịch của Nghiêm thị. Suy cho cùng, nàng và Nghiêm Tu nghi không giống nhau. Nghiêm Tu nghi quá thanh khiết cao ngạo, cho dù đã vào cung nhưng vẫn không hạ mình lấy lòng nam nhân định hủy diệt gia tộc nàng. Nhưng mà nhìn theo góc độ khác, nếu Nghiêm Tu nghi không cao ngạo như vậy, có thể bỏ xuống phong thái mà thật tâm lấy lòng Hoàng đế, làm cho Hoàng thượng sinh lòng thương tiếc, lưu lại chút tình cảm, nói không chừng kết cục của Nghiêm Tu nghi có thể tốt hơn một chút rồi.
Hoa Thường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Con đường nàng đang đi mới thật sự chính xác.
Chẳng lẽ vì Hoàng đế muốn diệt trừ thế gia mà nàng liền từ bỏ, không yêu Hoàng đế nữa sao? Không, không được. Kết cục bi thảm Nghiêm Tu nghi đã nhắc nhở nàng rằng không được đi vào vết xe đổ đó.
Chính vì Hoàng đế muốn quét sạch thế gia, nên nàng càng phải yêu Hoàng đế, làm Hoàng đế cảm nhận sâu sắc rằng hắn được yêu thương, được một quý nữ xuất thân thế gia yêu thương.
Beta: Tiên Thái Phi.
Sau khi nghe Thái y nói xong, đầu óc Hoàng đế hoàn toàn trống rỗng, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Gương mặt với biểu tình nặng nề, tràn đầy hơi thở áp bức kia cuối cùng cũng ấm áp trở lại, hơn nữa Hoàng đế còn đột ngột cười tươi như hoa.
"Hiền phi có thai sao? Được mấy tháng rồi? Hiện tại thân thể của nàng ấy thế nào? Lúc nãy, nàng ấy té xỉu có ảnh hưởng đến thai nhi hay không?" Một chuỗi các câu hỏi nối tiếp nhau được thốt ra từ miệng Hoàng đế, Thái y đã lớn tuổi, suýt chút nữa thì không phản ứng kịp.
Thái y chắp tay trả lời: "Hồi bẩm Hoàng thượng, thai của Hiền phi nương nương chưa đến ba tháng nên mạch tượng không rõ. Nhưng vì lộ trình Tây tuần trở về mệt nhọc, không được nghỉ ngơi tốt, hơn nữa hiện tại nương nương còn bị kích thích, tinh thần hao tổn, dẫn tới động thai khí, vì vậy mạch tượng mới trở nên rõ ràng hơn. Vi thần sẽ kê mấy phương thuốc an thai, lại dùng thêm thức ăn bổ dưỡng, cẩn thận điều dưỡng mỗi ngày thì sẽ không còn đáng ngại nữa."
Hoàng đế nghe vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khoát tay nói: "Ngươi mau lui xuống sắc thuốc đi!"
Thái y khom người lui ra.
Lúc này, Hoàng hậu cũng đã điều chỉnh tốt tâm tình, mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng."
Tâm tình Hoàng đế vui vẻ, nhìn Hoàng hậu cũng thuận mắt hơn nhiều, cười gật đầu nói: "Thân thể Hiền phi vốn luôn suy nhược, bây giờ nàng ấy lại đang mang thai. Hơn nữa, hiện tại đang là cuối năm, nhiều chuyện rối ren, nàng để ý thêm một chút, đừng để Hiền phi vất vả. Công lao của nàng, trẫm sẽ nhớ kỹ."
Hoàng hậu mỉm cười hành lễ: "Hoàng thượng cứ yên tâm. Thần thiếp để ai mệt nhọc cũng không để Hiền phi muội muội lao lực đâu."
Hoàng đế quay đầu lại nhìn Thấm Thục phi đang cúi đầu, hơi nhíu mày, sau đó nói: "Thục phi, nàng là người theo trẫm đã lâu, ít nhiều gì thì cũng hiểu chuyện. Được rồi, nàng trở về đi."
Thục phi mím mím môi, đôi mắt linh động bị hàng mi dài che đi cảm xúc, nhẹ nhàng hành lễ nói: "Vâng, Hoàng thượng." Sau đó Thục phi chậm rãi lui ra ngoài.
Trữ Tú cung.
Dường như Nghiêm Tu nghi có chút tinh thần, ngồi dựa vào đệm mềm sau lưng, còn cung nữ bên cạnh đang buồn bã khóc thút thít.
Khóe miệng Nghiêm Tu nghi lộ ra nụ cười dịu dàng, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu, cả người có vẻ ôn nhuận hơn rất nhiều. Dù sao, nàng vốn là một nữ tử chung linh dục tú [1].
[1] Chung linh dục tú (钟灵毓秀): Đất thiêng sinh ra hiền tài, ý nói môi trường tốt đẹp sẽ sản sinh ra những nhân vật ưu tú xuất chúng.
"Thiến Hương, đừng khóc. Ngươi xem, đôi mắt đã sưng lên rồi." Nghiêm Tu nghi nhìn cung nữ bên cạnh, ánh mắt ôn nhu, trong giọng nói mang theo vài phần đau lòng. Đây là nha hoàn hồi môn mà nàng mang từ nhà mẹ đẻ vào đây, từ nhỏ đã hầu hạ nàng, bây giờ có lẽ đã được mười lăm, mười sáu năm rồi.
Thiến Hương vẫn yên lặng chảy nước mắt. Tinh thần tiểu thư tốt lên rất nhiều, cũng có thể ngồi dậy được rồi. Nhưng mà, bất cứ ai nhìn vào thì cũng biết, đây là hiện tượng hồi quang phản chiếu...
Nhìn Thiến Hương khóc lóc thảm thiết, Nghiêm Tu nghi bất đắc dĩ cười khổ một cái. Nàng ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ, mở miệng nói: "Thiến Hương, ngươi giúp ta mở cửa sổ ra đi, ta muốn nhìn tuyết rơi ở bên ngoài một chút. Thân thể tàn tạ này của ta vĩnh viễn chỉ có thể nằm trên giường bệnh mà thôi, đã lâu ta không được nhìn thấy tuyết rồi."
Thiến Hương khóc lóc đi tới mở cửa sổ. Trời lúc này vô cùng lạnh giá, dù có bị trúng gió thì cũng không còn quan trọng nữa. Đại tiểu thư sắp không xong rồi, tâm nguyện cuối cùng này, cũng chỉ là ngắm tuyết mà thôi.
Nghiêm Tu nghi nhìn qua khung cửa sổ, thấy bông tuyết bay bay bên ngoài. Vốn dĩ chỉ là những bông tuyết bé nhỏ, có điều giống như trời xanh cảm nhận được tâm nguyện của nàng, hoa tuyết dần dần to hơn, chỉ chốc lát sau đã biến thành những hoa tuyết lớn như lông ngỗng. Đất trời hòa quyện một màu trắng xóa, bông tuyết lất phất trong gió, bay lượn đầy trời.
Nghiêm Tu nghi nhìn tuyết nở nụ cười, khóe miệng đong đầy ngọt ngào. Nàng nhớ rõ, khi nàng còn bé, tổ phụ cõng nàng trên vai chạy lao ra ngoài trời tuyết, lão ngoan đồng và tiểu ngoan đồng, đắp thành hai người tuyết một lớn một nhỏ, dùng gáo lớn làm mũ, cà rốt làm mũi, dùng cà chua mới cắt làm miệng... Sau đó còn bị tổ mẫu mắng một trận vì lãng phí đồ ăn.
Những ngày tháng đó, thật là hạnh phúc...
Nghiêm Tu nghi chậm rãi nhắm hai mắt lại, khuôn mặt an lành, ngập tràn hạnh phúc. Cuối cùng thì nàng có thể quay về với vòng tay của người nàng yêu quý và cũng yêu quý nàng rồi. Cảm giác này thật ấm áp và an toàn, thư thái và hạnh phúc.
Xin lỗi, Hoa Thường. Đến lúc chết mà ta vẫn còn lợi dụng ngươi. Bởi vì nàng căn bản không tìm được biện pháp trả thù nam nhân kia. Hắn thống trị tứ phương, nói được làm được. Hắn chính là vị thần của đế quốc này. Nàng không tìm ra, không tìm ra bất cứ biện pháp gì có thể trả thù hắn...
Chỉ có ngươi, chỉ có ngươi, Hoa Thường. E là chính bản thân hắn cũng không nhận ra, ánh mắt hắn nhìn ngươi vô cùng khác biệt, không giống với Hoàng hậu, không giống với Thục phi, không giống với tất cả mọi người trên thế gian này.
Nỗi hận trong lòng như cỏ dại điên cuồng mọc lên, căn bản nàng không có cách gì để khống chế. Đối với nam nhân kia mà nói, không chiếm được tình yêu của người mà hắn yêu thương, chính là chuyện thống khổ nhất nhỉ? Như vậy có thể trả thù nam nhân kia rồi phải không?
Bị nữ nhân mà hắn yêu thương đề phòng, cả đời cũng không đi vào trái tim của nàng ấy, đối với nam nhân kiêu ngạo kia mà nói, đó mới là sự trừng phạt nặng nề nhất. Cầu mà không được, đây chính là người thống khổ nhất trên thế gian. Dã tâm và dục vọng không có cách nào lấp đầy, lỗ hổng sâu thẳm này sẽ khoét sạch trái tim hắn.
Trần Chương, thời khắc ngươi nhìn Hoa Thường thì ngươi cũng chỉ là một người phàm mà thôi.
Thượng Dương cung.
Từ hôm Hoa Thường té xỉu đến nay đã được ba ngày. Lúc tỉnh lại, tất nhiên Hoa Thường cũng biết tin mình đã mang thai. Hoàng đế ân cần bầu bạn bên người Hoa Thường một lúc lâu.
Lan Chi bưng chén thuốc đi vào, nhẹ giọng nói: "Nương nương, đến lúc dùng thuốc rồi."
Tâm tình Hoa Thường không được tốt, ngay cả cơm cũng nuốt không trôi thì sao mà nguyện ý uống thuốc đây? Nàng nhíu mày nói: "Ngươi để xuống trước đi, hiện tại bổn cung không có khẩu vị gì."
"Uống thuốc thì cần gì khẩu vị. Thường nhi, nàng lại tùy hứng rồi." Hoàng đế mang theo một thân khí lạnh bước vào, hắn cởi áo choàng để bên cạnh chậu than hong khô rồi mới ngồi xuống bên cạnh Hoa Thường, nhẹ giọng nói: "Ngoan, mau uống thuốc đi. Nàng vừa mới động thai khí, phải cố gắng bảo dưỡng cho tốt."
Hoa Thường thấy Hoàng đế mới miễn cưỡng nở nụ cười, khẽ gật đầu.
Lan Chi vội vàng dâng chén thuốc lên, Hoa Thường cau mày uống một hơi cạn sạch. Lan Chi nhận lấy chén thuốc trống không, tiếp tục dâng lên một khay mứt hoa quả.
Hoa Thường vừa mới cầm miếng mứt trái cây lên thì Thược Dược đã vội vàng đi vào. Nàng nhún người hành lễ xong rồi do dự nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, khởi bẩm nương nương, Nghiêm Tu nghi của Trữ Tú cung... sáng nay đã đi rồi."
Mứt hoa quả trong tay Hoa Thường rơi bộp xuống đất. Nàng hồi phục lại tinh thần, đột nhiên ho khan dữ dội. Hoàng đế thấy thế cũng không quan tâm đến chuyện của Nghiêm Tu nghi nữa, vội vàng vỗ lưng cho Hoa Thường, lo lắng nói: "Nàng làm sao vậy?"
Hoa Thường ngừng ho khan, cố gắng nở nụ cười, nhẹ giọng nói: "Thần thiếp không sao, chỉ là bỗng nhiên nghe thấy tin tức này nên bị kinh động một chút mà thôi. Lại nói, mấy ngày trước thần thiếp còn đi thăm Nghiêm muội muội. Khi đó, tuy rằng sắc mặt nàng ấy không được tốt, nhưng có vẻ không đáng ngại cho lắm. Nghiêm muội muội cẩn thận, sợ sẽ lây bệnh cho thần thiếp nên nàng ấy chỉ nói vài câu đã bảo thần thiếp trở về. Không nghĩ tới, lần đó lại là lần gặp cuối cùng... Thế sự vô thường, thần thiếp có chút cảm khái mà thôi."
Hoàng đế an ủi nói: "Thân thể Nghiêm Tu nghi vẫn luôn hư nhược. Tin dữ này đến mặc dù có chút đột ngột, nhưng âu cũng là lẽ thường. Nàng đừng quá bi thương, bảo dưỡng thân thể cho tốt mới là điều quan trọng."
Hoa Thường ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói: "Hoàng thượng mau đến Trữ Tú cung nhìn một chút đi, e là nơi đó đã loạn thành một đoàn rồi. Hậu sự của Nghiêm muội muội cũng phải an bài thật tốt, Hoàng thượng nên tiễn nàng ấy đoạn đường cuối cùng này. Bây giờ thần thiếp đang mang thai, đến gặp nàng ấy chỉ sợ có điều kiêng kị. Nhưng dù sao cũng là tỷ muội, bây giờ thần thiếp khóc đưa tiễn nàng ấy, coi như đã thành toàn tâm nguyện."
Hoàng đế đau lòng nhìn Hoa Thường, lên tiếng nói: "Trẫm không khuyên được nàng. Nàng đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nhọc lòng về chuyện của Nghiêm Tu nghi nữa, tĩnh dưỡng cho tốt đi. Trẫm sẽ an bài thỏa đáng, chuẩn bị tang lễ long trọng cho Nghiêm Tu nghi."
Hoa Thường gật đầu, rũ mi mắt đã vương chút lệ xuống.
Sau khi Hoàng đế rời khỏi, Hoa Thường mới lộ ra biểu tình mê man và mất mát. Nữ tử kia, mang theo bi thương và oán hận, đã đi rồi sao? Không, sống mà phải chịu dày vò từng ngày, không bằng cứ thế mà ra đi...
Thược Dược nhìn dáng vẻ Hoa Thường, nhẹ giọng khuyên giải: "Nương nương, người đừng suy nghĩ nhiều nữa, như vậy rất hao tổn tinh thần. Khi ấy người té xỉu vừa vặn đụng phải Thục phi, cho nên mới có thể lừa gạt được. Nhưng nếu nương nương cứ như thế này, nhất định sẽ bị Hoàng thượng nhận ra."
Khóe miệng Hoa Thường mỉm cười vô cùng chua xót: "Sao có thể không nghĩ được đây? Thương thay cho số mệnh nàng ấy, rồi lại thương cho bản thân mình. Trong lòng phiền loạn, chẳng có nơi đâu để dựa vào."
Thược Dược khuyên nhủ: "Nương nương, bây giờ người đang mang thai. Dù người không nghĩ cho mình thì cũng nên nghĩ cho hài tử trong bụng. Huống hồ, nô tỳ mạn phép nói một câu, bây giờ Hoàng thượng đối đãi với người cẩn thận chu đáo, Nghiêm Tu nghi sao có thể sánh bằng được? Hơn nữa, người có một trai một gái, bây giờ lại đang mang thai, cho dù tương lai có gập ghềnh, thì các điện hạ cũng sẽ tận tâm tận lực, không để cho người phải chịu cảnh giậu đổ bìm leo đâu. Nương nương cứ yên tâm, điều dưỡng thân thể cho tốt mới là điều quan trọng nhất."
Hoa Thường nghe Thược Dược nói, cảm thấy vô cùng có lý. Nàng cứ mãi đâm đầu vào sừng trâu, không thoát ra khỏi bi kịch của Nghiêm thị. Suy cho cùng, nàng và Nghiêm Tu nghi không giống nhau. Nghiêm Tu nghi quá thanh khiết cao ngạo, cho dù đã vào cung nhưng vẫn không hạ mình lấy lòng nam nhân định hủy diệt gia tộc nàng. Nhưng mà nhìn theo góc độ khác, nếu Nghiêm Tu nghi không cao ngạo như vậy, có thể bỏ xuống phong thái mà thật tâm lấy lòng Hoàng đế, làm cho Hoàng thượng sinh lòng thương tiếc, lưu lại chút tình cảm, nói không chừng kết cục của Nghiêm Tu nghi có thể tốt hơn một chút rồi.
Hoa Thường chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Con đường nàng đang đi mới thật sự chính xác.
Chẳng lẽ vì Hoàng đế muốn diệt trừ thế gia mà nàng liền từ bỏ, không yêu Hoàng đế nữa sao? Không, không được. Kết cục bi thảm Nghiêm Tu nghi đã nhắc nhở nàng rằng không được đi vào vết xe đổ đó.
Chính vì Hoàng đế muốn quét sạch thế gia, nên nàng càng phải yêu Hoàng đế, làm Hoàng đế cảm nhận sâu sắc rằng hắn được yêu thương, được một quý nữ xuất thân thế gia yêu thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook