Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch
-
Chương 10: Thu Phí Bảo Hộ
Điều đáng nhắc tới chính là, khi mấy người họ xin ở cùng một căn phòng, vẻ mặt của nhân viên đăng ký vô cùng đặc sắc.
Nhưng họ cũng không cố tình tra xét thêm gì, xác nhận mấy cô gái đều tình nguyện thì trực tiếp phê duyệt.
...
-Trời ơi, cũng quá sơ sài rồi.
Mở cánh cửa căn phòng 301 ra, mấy cô gái đi một vòng xem xung quanh căn phòng, cũng không nhịn được mà hô lên.
Toàn bộ căn phòng chỉ có 3 cái khung giường sắt, hơn nữa còn là giường tầng, đến đồ điện cũng chỉ có một cái đèn tiết kiệm năng lượng, ngay cả quạt điện cũng không có.
Ngoài những đồ này, bên trong căn phòng không có phòng vệ sinh, thậm chí vòi nước cũng không có. Cả một tầng cũng chỉ có hai cái phòng vệ sinh công cộng và một cái vòi nước.
Hơn nữa vòi nước còn cần dùng điểm tích lũy trong thẻ căn cước, mới có thể dùng nước, 3 điểm tích lũy một thùng nước.
Đây là nguyên nhân giải thích vì sao Lâm Tinh Hải gặp nhiều người không tắm trên đường như vậy, nước này cũng không phải là đắt bình thường.
May mắn chính là, cán bộ cấp cao của nơi này không tàn ác vô nhân đạo, ít nhất cung cấp cho bọn họ chăn màn và nhu yếu phẩm cần thiết.
Mấy cô gái chỉ đơn giản dọn dẹp một chút giường của mình, bèn thảo luận xem sau này nên làm cái gì?
-Dựa theo tờ hướng dẫn này miêu tả, chúng ta nhất định phải tìm được việc trong vòng hai ngày, nhưng những công việc được ghi ở phía trên, số công việc thích hợp với phụ nữ chúng ta thật sự quá ít ỏi.
Liễu Diệu Diệu cùng Cát Nguyên phát cho mỗi người một tờ hướng dẫn, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
-Phía trên ghi là, không phải đến nhà máy sản xuất thuốc, thì chính là nhà máy may, tôi lại không muốn đi làm những công việc đó, trên đường đi, tôi thấy không ít cửa tiệm đang cần tuyển nhân viên tiêu thụ, không bằng chúng ta đi xem một chút?
Lúc này Vương Dao cũng nói.
-Các cô đều không để ý đến tiền lương sao? Tôi không muốn ngay cả điểm tích lũy để đổi nước tắm cũng không đủ.
Lần này nói chuyện là Tần Tử Tuyết, trong mấy người ở đây, cô ấy chính là người thích sạch sẽ nhất.
Mấy cô gái đều ở mồm năm miệng mười nói ra quan điểm của mình, Lâm Tinh Hải thì ở một bên im lặng quan sát, giờ khắc này hắn rất vui mừng khi bản thân gia nhập binh đoàn Liệt Thiên.
Đột nhiên, Trầm Y Mỹ đứng ở ngay cửa phòng giật mình nói:
-Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao lại ồn ào như vậy?
Cô ấy vừa nói, vội kéo cửa phòng ra đi ra ngoài.
Trên mặt Lâm Tinh Hải cũng không khỏi lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Ở đây hắn tai thính nhất, cho nên trừ cãi vã ra, còn nghe được thanh âm đánh nhau.
Rất nhanh, Trầm Y Mỹ đã trở lại, hơn nữa trên mặt còn mang theo vẻ mặt sợ hãi.
-Y Mỹ, có chuyện gì thế?
Liễu Diệu Diệu hỏi.
-Có người thu phí bảo hộ, bọn họ là một đám người tự xưng bang Đầu Búa, rất giỏi đánh nhau, tôi thấy một thanh niên gầy yếu một quyền đã quật ngã một người đàn ông một trăm cân.
Trầm Y Mỹ run rẩy nói.
-Cái gì. Vậy đội bảo vệ đâu ? Bọn họ ngồi yên không quản lý sao?
Liễu Diệu Diệu giật mình nói.
Lâm Tinh Hải đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn lướt qua đường phố phía dưới rồi nói:
-Đội bảo vệ đi rồi, hơn nữa tầng dưới có dân số dày đặc như vậy, bọn họ muốn quản cũng không đủ sức.
Những chuyện như thế này, hắn cũng nghe La Kiệt nói qua, ở khu dưới này, đúng là tồn tại rất nhiều những tên côn đồ tổ chức thành đoàn thể.
Cho nên khu dưới đã tiến hành mấy lần cải cách lớn, bắt những tên côn đồ này đi cải tạo lao động, nhưng hết hạn tù thả ra thì chúng vẫn không có gì thay đổi.
Cộng thêm bình thường, bọn họ cũng tương đối có chừng mực, cho tới bây giờ không xảy ra án mạng, cũng sẽ không chèn ép người bình thường quá mức.
Cho nên trong nhiều tình huống, nếu không phải bị thành viên đội bảo vệ bắt ngay tại chỗ, việc đã xảy ra rồi thì sau đó cũng không có ai làm gì bọn chúng.
Lâu ngày, đã hình thành nên tình huống bây giờ.
Lâm Tinh Hải cũng không nghĩ tới, ngày đầu tiên mình tới khu lánh nạn Tinh Thuẫn đã gặp phải loại chuyện này.
Sau khi các cô gái nghe Lâm Tinh Hải nói rằng người của đội bảo vệ đã đi, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Tinh Hải.
Dù sao bọn họ để cho Lâm Tinh Hải tới làm bạn cùng phòng, chính là vì thời điểm như thế này có thể tìm kiếm sự che chở.
Mà Lâm Tinh Hải cũng đang rơi vào trầm tư, đối với bang Đầu Búa, thật sự hắn không hề sợ
Những tên côn đồ này có thể đánh, thực lực cũng có hạn, nếu như bọn họ có năng lực của gen tối ưu hóa, sao có thể tình nguyện làm côn đồ ở khu dưới chứ?
Cho nên dựa theo suy đoán của Lâm Tinh Hải, chỉ cần số lượng những tên côn đồ đến đây không quá nhiều, hắn tin rằng bản thân đều có thể đánh thắng.
Nhưng vấn đề là, hắn không xác định được có nên ra tay hay không?
Dù sao khi hắn đánh xong, phủi mông một cái là có thể rời đi. Nhưng mấy người Liễu Diệu Diệu, có thể sẽ phải ở đây một khoảng thời gian dài nữa.
-Bọn họ muốn thu bao nhiêu phí bảo hộ?
Sau khi Lâm Tinh Hải trầm ngâm một lúc thì hỏi.
-Một tháng, ba điểm tích lũy.
Trầm Y Mỹ hồi đáp.
Các cô gái nghe xong, đều thầm thở phào nhẹ nhõm, Liễu Diệu Diệu trực tiếp liếc đối phương:
-Y Mỹ, ngay từ đầu cô nên nói rõ ràng.
-Nếu như một tháng 3 điểm tích lũy, ngược lại cũng không phải không thể chấp nhận, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
-Nói xong, Liễu Diệu Diệu quan sát kĩ biểu cảm của Lâm Tinh Hải.
Cô sợ nhất là Lâm Tinh Hải quá thẳng thắn, chết cũng không giao phí bảo hộ, xung đột với người của bang Đầu Búa. Đến lúc đó có đánh thắng hay không thì không thể nói trước được, dù có thể đánh thắng, chắc rằng sau đó cũng sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức khác.
Nhưng họ cũng không cố tình tra xét thêm gì, xác nhận mấy cô gái đều tình nguyện thì trực tiếp phê duyệt.
...
-Trời ơi, cũng quá sơ sài rồi.
Mở cánh cửa căn phòng 301 ra, mấy cô gái đi một vòng xem xung quanh căn phòng, cũng không nhịn được mà hô lên.
Toàn bộ căn phòng chỉ có 3 cái khung giường sắt, hơn nữa còn là giường tầng, đến đồ điện cũng chỉ có một cái đèn tiết kiệm năng lượng, ngay cả quạt điện cũng không có.
Ngoài những đồ này, bên trong căn phòng không có phòng vệ sinh, thậm chí vòi nước cũng không có. Cả một tầng cũng chỉ có hai cái phòng vệ sinh công cộng và một cái vòi nước.
Hơn nữa vòi nước còn cần dùng điểm tích lũy trong thẻ căn cước, mới có thể dùng nước, 3 điểm tích lũy một thùng nước.
Đây là nguyên nhân giải thích vì sao Lâm Tinh Hải gặp nhiều người không tắm trên đường như vậy, nước này cũng không phải là đắt bình thường.
May mắn chính là, cán bộ cấp cao của nơi này không tàn ác vô nhân đạo, ít nhất cung cấp cho bọn họ chăn màn và nhu yếu phẩm cần thiết.
Mấy cô gái chỉ đơn giản dọn dẹp một chút giường của mình, bèn thảo luận xem sau này nên làm cái gì?
-Dựa theo tờ hướng dẫn này miêu tả, chúng ta nhất định phải tìm được việc trong vòng hai ngày, nhưng những công việc được ghi ở phía trên, số công việc thích hợp với phụ nữ chúng ta thật sự quá ít ỏi.
Liễu Diệu Diệu cùng Cát Nguyên phát cho mỗi người một tờ hướng dẫn, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
-Phía trên ghi là, không phải đến nhà máy sản xuất thuốc, thì chính là nhà máy may, tôi lại không muốn đi làm những công việc đó, trên đường đi, tôi thấy không ít cửa tiệm đang cần tuyển nhân viên tiêu thụ, không bằng chúng ta đi xem một chút?
Lúc này Vương Dao cũng nói.
-Các cô đều không để ý đến tiền lương sao? Tôi không muốn ngay cả điểm tích lũy để đổi nước tắm cũng không đủ.
Lần này nói chuyện là Tần Tử Tuyết, trong mấy người ở đây, cô ấy chính là người thích sạch sẽ nhất.
Mấy cô gái đều ở mồm năm miệng mười nói ra quan điểm của mình, Lâm Tinh Hải thì ở một bên im lặng quan sát, giờ khắc này hắn rất vui mừng khi bản thân gia nhập binh đoàn Liệt Thiên.
Đột nhiên, Trầm Y Mỹ đứng ở ngay cửa phòng giật mình nói:
-Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì sao? Làm sao lại ồn ào như vậy?
Cô ấy vừa nói, vội kéo cửa phòng ra đi ra ngoài.
Trên mặt Lâm Tinh Hải cũng không khỏi lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Ở đây hắn tai thính nhất, cho nên trừ cãi vã ra, còn nghe được thanh âm đánh nhau.
Rất nhanh, Trầm Y Mỹ đã trở lại, hơn nữa trên mặt còn mang theo vẻ mặt sợ hãi.
-Y Mỹ, có chuyện gì thế?
Liễu Diệu Diệu hỏi.
-Có người thu phí bảo hộ, bọn họ là một đám người tự xưng bang Đầu Búa, rất giỏi đánh nhau, tôi thấy một thanh niên gầy yếu một quyền đã quật ngã một người đàn ông một trăm cân.
Trầm Y Mỹ run rẩy nói.
-Cái gì. Vậy đội bảo vệ đâu ? Bọn họ ngồi yên không quản lý sao?
Liễu Diệu Diệu giật mình nói.
Lâm Tinh Hải đi tới bên cạnh cửa sổ, nhìn lướt qua đường phố phía dưới rồi nói:
-Đội bảo vệ đi rồi, hơn nữa tầng dưới có dân số dày đặc như vậy, bọn họ muốn quản cũng không đủ sức.
Những chuyện như thế này, hắn cũng nghe La Kiệt nói qua, ở khu dưới này, đúng là tồn tại rất nhiều những tên côn đồ tổ chức thành đoàn thể.
Cho nên khu dưới đã tiến hành mấy lần cải cách lớn, bắt những tên côn đồ này đi cải tạo lao động, nhưng hết hạn tù thả ra thì chúng vẫn không có gì thay đổi.
Cộng thêm bình thường, bọn họ cũng tương đối có chừng mực, cho tới bây giờ không xảy ra án mạng, cũng sẽ không chèn ép người bình thường quá mức.
Cho nên trong nhiều tình huống, nếu không phải bị thành viên đội bảo vệ bắt ngay tại chỗ, việc đã xảy ra rồi thì sau đó cũng không có ai làm gì bọn chúng.
Lâu ngày, đã hình thành nên tình huống bây giờ.
Lâm Tinh Hải cũng không nghĩ tới, ngày đầu tiên mình tới khu lánh nạn Tinh Thuẫn đã gặp phải loại chuyện này.
Sau khi các cô gái nghe Lâm Tinh Hải nói rằng người của đội bảo vệ đã đi, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, đồng loạt quay sang nhìn Lâm Tinh Hải.
Dù sao bọn họ để cho Lâm Tinh Hải tới làm bạn cùng phòng, chính là vì thời điểm như thế này có thể tìm kiếm sự che chở.
Mà Lâm Tinh Hải cũng đang rơi vào trầm tư, đối với bang Đầu Búa, thật sự hắn không hề sợ
Những tên côn đồ này có thể đánh, thực lực cũng có hạn, nếu như bọn họ có năng lực của gen tối ưu hóa, sao có thể tình nguyện làm côn đồ ở khu dưới chứ?
Cho nên dựa theo suy đoán của Lâm Tinh Hải, chỉ cần số lượng những tên côn đồ đến đây không quá nhiều, hắn tin rằng bản thân đều có thể đánh thắng.
Nhưng vấn đề là, hắn không xác định được có nên ra tay hay không?
Dù sao khi hắn đánh xong, phủi mông một cái là có thể rời đi. Nhưng mấy người Liễu Diệu Diệu, có thể sẽ phải ở đây một khoảng thời gian dài nữa.
-Bọn họ muốn thu bao nhiêu phí bảo hộ?
Sau khi Lâm Tinh Hải trầm ngâm một lúc thì hỏi.
-Một tháng, ba điểm tích lũy.
Trầm Y Mỹ hồi đáp.
Các cô gái nghe xong, đều thầm thở phào nhẹ nhõm, Liễu Diệu Diệu trực tiếp liếc đối phương:
-Y Mỹ, ngay từ đầu cô nên nói rõ ràng.
-Nếu như một tháng 3 điểm tích lũy, ngược lại cũng không phải không thể chấp nhận, dù sao nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
-Nói xong, Liễu Diệu Diệu quan sát kĩ biểu cảm của Lâm Tinh Hải.
Cô sợ nhất là Lâm Tinh Hải quá thẳng thắn, chết cũng không giao phí bảo hộ, xung đột với người của bang Đầu Búa. Đến lúc đó có đánh thắng hay không thì không thể nói trước được, dù có thể đánh thắng, chắc rằng sau đó cũng sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook