Tu Tẫn Hoan
Chương 30: Tuyệt không hối hận

Ngay ở thời khắc dương cung bạt kiếm, thái độ của Phùng Hoán Sâm bỗng nhiên biến chuyển, giống như bị Thư Điện Hợp cố chấp lay chuyển: "Lão phu đáp ứng ngươi."

Thư Điện Hợp liếc thấy bình minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Là lão phu quá mức lo lắng cho an nguy của ngươi, cứ nhất thời không kìm chế được nỗi lòng, ngươi cũng chớ để trong lòng." Phùng Hoán Sâm ý thức được chính mình lúc nãy quá lạnh lẽo, giọng hòa hoãn nói: " Cũng là lão phu không lường trước chu đáo, nên cho ngươi đi gặp phụ mẫu. Cha mẹ ngươi trên trời có linh thiêng, nếu như biết được ngươi hiếu tâm như vậy, chắc chắn rơi lệ an tâm."

Thư Điện Hợp thành tâm cảm tạ nói: " Tạ thừa tướng, có thể hiểu được tấm lòng son của Điện Hợp."

Phùng Hoán Sâm suy nghĩ một chút, nói: " Cha mẹ ngươi là do chính tay lão phu chôn cất, sợ hãi có người tìm thấy, vì lẽ đó vẫn là lão phu tự mình mang ngươi đi một chuyến." đứng dậy để Trường sử sắp xếp xe ngựa.

Sau khi Trường sử sắp xếp kỹ càng. Đến phòng mời hai người. Thư Điện Hợp cùng Phùng Hoán sâm mỗi người một xe ngựa, bên dưới thủ vệ bảo vệ thừa tướng chen chúc nhau, trực tiếp hướng về phía ngoại thành núi hoang mà đi.

Lúc nãy thời điểm còn ở trong thư phòng, Thư Điện Hợp còn đang lo lắng một đường đi nên làm gì để cùng Phùng Hoán Sâm tồn tại, hai người là quan hệ không quen biết, hắn lại là trưởng bối của nàng, vạn nhất hai người bị sắp xếp vào một xe ngựa để đi. Bên trong xe ngựa không gian trật trội, tránh không được sẽ sinh ra cảnh lúng túng.

Mãi đến tận khi ra cửa sau, nhìn thấy có hai chiếc xe ngựa, trong lòng nàng mới thả lỏng căng thẳng.

Sau khi đến chỗ cần đến, thị vệ xếp hàng bao quanh, xác nhận địa phương không có gì nguy hiểm, đảm bảo an toàn của Thừa tướng.

Thư Điện Hợp vừa xuống khỏi xe ngựa, liền xem thấy xung quanh chu vi của núi được thị vệ nghiêm ngặt vậy quanh, mỗi người khoác một kiện y phục, tay cầm trường mâu sắc bén hiện ra hàn quang, ngay cả trên trời bay qua chim nhỏ cũng không buông tha.

Dẫn tới tâm tư nàng phức tạp, sau đó không bao lâu nghĩ chính mình đang suy nghĩ quá nhiều, có lẽ quan to xuất hành cũng đều phải phô trương như thế.

Trong lòng không khỏi nhớ tới cái tên phẫn nam trang kia, thân một người dám chạy khắp chốn, không hề giống công chúa quý tộc.

Phùng Hoán Sâm mệnh lệnh phần lớn thị vệ chờ dưới chân núi, chỉ mang theo thiếp thân hai người cùng Thư Điện Hợp hướng về trong ngọn núi đi lên.

Hai thị vệ đi trước đảm nhận vị trí tiên phong dẫn đường, theo chỉ thi của Phùng Hoán Sâm. Hắn đi ở chính giữa, Thư Điện Hợp di theo sát người hắn.

Đi qua một cái đường vòng vèo nhỏ, phiến đá phủ xanh biếc rêu xanh, trên đường đầy cỏ dại sinh sôi, rậm rạp còn cần thị vệ rút đao ra bổ chặt mở đường mới có thể đặt chân, vừa nhìn là biết bình thường hiếm có người tới đây.

Có thể đem mộ đến đây, đủ thấy người chôn cất bọn họ trong lòng kín đáo.

Đi đại khái qua một nén hương. Từ khe núi, thình lình nhìn thấy hai tòa mộ phần.

Phùng Hoán Sâm dừng bước chân lại. Giương tay một cái, để hai thị vệ đứng ở phía xa xa, sau đó dắt Thư Điện Hợp đến trước ngôi mộ lẻ loi, cây cối xung quanh mọc um tùm, hắn nói: " Chính là chỗ này."

Hai tòa mộ cũng không lớn, chỉ cắm hai tấm gỗ ván làm bia mộ, trên mộ còn mang theo nước mưa cùng màng nhện, cũng không có nổi bật gì, đầy lá cây mốc meo, một bên cây cối thô sơ, trên cây ít lá tùy ý có thể nhìn xuyên thấu.

Thư Điện Hợp bước chân chần chừ tiến lên, bước trên đám lá để lại dấu chân rõ ràng.

Nàng hạ thấp người, không sợ dơ bẩn tay, đem những mạng nhện kia kéo xuống, dùng ống tay áo lau khô bùn trên tấm ván gỗ, một chữ đều không có. Chuyển hướng sang phần mộ khác, cũng giống như thế.

Phùng Hoán Sâm ở đằng sau, trong lòng bay lên nghi hoặc, âm thanh ở sau lưng nàng đúng lúc vang lên: " Dựa theo vưng triều luật lệ, người có tội vốn phơi thây ngoài hoang dã, không được mai táng. Khi đó lão phu còn chưa trở thành thừa tướng, người nhỏ, lời nhẹ, không dám ở trước thánh thượng vì phụ thân ngươi nhiều lời. Chỉ có thể liều lĩnh nguy hiểm, đút lót cho trảm quan, mới đưa được thi thể cha mẹ ngươi mang đi."

" Sau khi lão phu mang thi thể đi không dám lộ ra, lợi dụng mấy người nâng cha mẹ ngươi, hợp tác ở trong rừng, mà không dám viết tên họ thực sự, sợ làm sợ hãi người nâng quan."

rất ít lời, liền đem sương mù trong khóe mắt của Thư Điện Hợp đẩy ra.

" Thì ra là vậy." Thư Điện Hợp rù rì nói.

Nàng hai chân cong xuống quỳ sục xuống, bái kiến người phát cho nàng sinh mệnh, nhưng nàng chưa từng gặp: " Bất hiếu nữ nhi Thư Điện Hợp, khấu kiến cha mẹ..." ngàn vạn câu nói đều bị chặn ở họng, rõ ràng là muốn nói gì đó, nhưng một câu cũng không nói được, trong đầu chỉ dư lại câu này.

Mãi đến tận khi thân thể cương đau, nàng mới đứng thẳng lưng lên, từ trong tay áo của chính mình bên trong móc ra một nắm hương. Dùng hộp quẹt lửa để đốt.

Mùi hương nhàn nhạt, tỏa ra khói trắng, tung bay khắp rừng.

Thư Điện Hợp chắp tay toàn thân đứng thẳng, nhắm mắt lại cùng thần linh mà nói.

Phùng Hoán Sâm ở sau lưng ngài, thu lại toàn bộ hành động của nàng vào trong mắt. Hắn hàng năm thanh minh đều sẽ tới nơi này bái tế một chuyến, mục đích không phải vì phu thê Thư Nguyên Túc, mà là một người khác.

Tầm mắt rơi vào Thư Điện Hợp đang tế bái, nàng cho rằng hai tòa mộ này đều là của cha mẹ nàng. Kỳ thực không phải vậy, phụ mẫu nàng chỉ chiếm một tòa trong số đó, một tòa khác là một lão già đức cao vọng trọng trong tiền triều.

Hắn không nói cho Thư Điện Hợp biết, nguyên nhân trong đó chỉ có mình hắn biết.

Lão già cũng không phải không công được Thư Điện Hợp cúi đầu, bất luận nhìn từ góc độ nào mà nói, hắn đều đáng giá được Thư Điện Hợp cảm ơn. Nếu như không có hắn, Thư Điện Hợp cũng không tồn tại tới bây giờ.

Phùng Hoán Sâm nhắm mắt lại, chính mình không có phụ lòng hắn giao phó, lường trước chính mình coi như phụ thân người kia, thấy cảnh này, tất nhiên sẽ yên mộ mà ngủ yên.

Sau khi Thư Điện Hợp thành tâm hướng về phụ mẫu xin lỗi, mở mắt ra, ở trong lòng nàng lập lời thề. Không lâu sau đó, nhất định vì cha mẹ rửa sạch tội oan, về sau lại cho phụ mẫu nằm quan tài mới, thoát ly nơi âm u ẩm ướt này, về nơi sạch sẽ tốt lành để an táng. Để phụ mẫu đối với nhân thế trong sạch rửa oan ức, tại cõi âm an nghỉ.

Trước mộ nàng lạy ba lạy, cuối cùng đem hương cùng với linh tiền đốt.

Nàng Xoay người thì thấy Phùng Hoán Sâm vẫn đứng như cũ, không nhúc nhích.

Nàng hướng Phùng Hoán Sâm dập đầu một cái, nói: "Thừa tướng đại ân đai đức, ơn này Điện Hợp suốt đời không quên."

Phùng Hoán Sâm vừa định cho nàng đứng lên, liền nghe nàng nối tiếp; " Nhưng xin Thừa tướng trọ giúp Điện Hợp một chút sức lực!"

"Ngươi lại được voi đòi tiên?" Phùng Hoán Sâm hơi thay đổi sắc mặt, giữa hai lông mày mơ hồ tức giận.

" Điện Hợp không giám." Thư Điện Hợp bình tĩnh nói; "Điện Hợp chỉ muốn biết, kẻ hãm hại phụ thân ta là ai?"

"Ngươi biết thì đã sao?" Phùng Hoán Sâm cười lạnh nói: " Ngươi đấu không lại hắn."

" Dù là trứng gà chạm tảng đá, Điện Hợp cũng muốn tự mình thử xem." Thư Điện Hợp kiên nhẫn.

"Nói khoác không biết ngượng." Phùng Hoán Sâm quát lớn, tâm tư xoay một cái, không ngại nghe một chút nàng muốn làm cái gì: "Ngươi muốn làm như thế nào?"

"Điện Hợp muốn vào triều làm quan, một lần nữa lật lại điều tra bản án cũ, rửa sạch oan ức của phụ thân."

Phùng Hoán Sâm cười lạnh không ngớt, cảm thấy nàng cực kì ngây thơ, hắn nói: " Cái khác không nói, ngươi cho rằng người không danh phận thật sự dễ dàng vào chốn quan trường sao? Hiện nay triều đình mặc kệ chứ quan gì, người nào không phải học hành gian khổ hơn mười năm, học từ nhỏ đến tiến sĩ, từng bước một bò lên. Ngươi muốn mua một chức quan?" ánh mắt nhàn nhạt đảo qua đỉnh đầu của Thư Điện Hợp, trong rừng cây vốn âm lãnh, ẩm ướt, nhiệt độ lại hạ xuống mấy độ.

"Huống hồ người là một tiểu nữ tử, quả thực chính là mơ tưởng hão huyền!" hắn trào phúng nói không chút khách khí nào.

"Tháng tư tới, Khoa chính thi hương sắp tới, Điện Hợp muốn đi thử xem, cầu thừa tướng cho Điện Hợp một cơ hội." Thư Điện Hợp cắn chặt răng, nếu Phùng Hoán Lâm không đáp ứng nàng, nàng liền quỳ mãi ở đây không đứng dậy.

Phùng Hoán Lâm nghe nàng nói, lại hiểu theo nghĩa bóng: " Ngươi là để lão phu cho ngươi một thân phận cử nhân?"

Thư Điện Hợp không đáp, lại nói: "Cầu thừa tướng tác thành!"

"Ngươi đúng là thông minh." Phùng Hoán Sâm thâm trầm nói. Hắn đã sớm nghĩ đến nàng sẽ không rời đi, không nghĩ tới nàng lại có chủ ý như vậy, nếu như mình không đáp ứng, nàng tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp khác để tham gia khoa cử. Muốn dựa theo kế hoạch khống chế Thư Điện Hợp trước đó, trước mắt chỉ có thể đáp ứng nàng.

"Lão phu trong lòng biết, ta không ngăn nổi ngươi. Xem ra phải nể mặt cha mẹ ngươi cùng sư phụ ngươi, lần cuối cùng lão phu sẽ giúp đỡ ngươi." trong lòng hắn thật là không thích, làm quan mấy chục năm nay, chưa từng bị người nào kiềm chế bước đi, hôm nay lại bị khó xử phải làm theo người khác, mà còn ở trước mặt một nữ tử nhỏ bé. Ngoài miệng hắn đồng ý, đồng thời cũng nghiêm túc nói.

"Lão phu khuyên ngươi, lời nói của ta trước đó đã nói với ngươi. Giờ không nói lại lần thứ hai nữa. Ngươi nếu xem ý tốt của ta để trên đất mà đạp lên, cam bất chấp nguy hiểm cố ý lưu tại kinh thành. Như vậy tất cả mọi hậu họa, tự chính mình gánh chịu." nói xong cũng không để ý tới Thư Điện Hợp vãn còn quỳ trên đất, trực tiếp xoay người rời đi.

Thời điểm nàng đứng lên. Cái trán vì nãy không chú ý dập vào đá, máu chảy be bét.

Bởi vì Phùng Hoán Lâm tự thân dạy dỗ, nuôi nàng thành tính tình bình sinh cao ngạo, chưa bao giờ oan ức mà cầu ai bao giờ, cũng không mặt dày mày dạn cầu người khác giúp đỡ. Lần này là vì truy cứu thân thế của chính mình, nàng cái gì cũng không để ý.

Bây giờ mới vẻ vẹn là bắt đầu. Tương lai còn không biết bao nhiêu gian nan hiểm trở đang đợi nàng. Nàng có niềm tin kiên định, tuyệt sẽ không hối hận về quyết định của ngày hôm nay.

Ở trong cung an phận mấy ngày, qua loa qua mặt phụ Hoàng. Tuyên thành lại không nhẫn nại được ý nghĩ ra khỏi cung, nàng đổi một thân nam trang, nóng lòng muốn xuất cung.

Lần này không cs thuận lợ được như thường ngày, một đống chướng ngại vật che ở trước mặt nàng.

" Sở..... a ma?" Tuyên thành không thể tưởng tượng được nổi nhìn người ngăn ở cửa, nói: " Ngươi làm cái gì?" Bình thường chính mình êm đẹp thuận lợi xuất cung, Sở ma ma tuy có nhìn thấy, cũng ro ràng trong lòng không ngăn nổi mình, coi như không nhìn thấy. Hôm nay sao lại biến thành người khác vậy?

Trong miệng nàng Sở ma ma, là vú em bên người nàng từ nho, tuổi tác hơn bốn mươi rồi. Một thân tao nhã. " Hoàng thượng có chỉ, mệnh công chúa ở trong cung học tập tốt lễ nghi cùng nữ tắc, không được tự ý một mình xuất cung. Bằng không trên dưới Tê Loan Điện coi là quản lí không chu đáo, nghiêm trị không tha." mặt mũi Tuyên thành tội nghiệp, Sở ma ma trên mặt không hề cảm xúc đọc khẩu dụ.

"Cái gì?" Tuyên Thành không thể tin tưởng vào tai của mình nữa.

Bắt nàng học nữ tắc, Phụ Hoàng của nàng lại bệnh hồ đồ rồi?

Lã Mông ở trong Thái Vũ Điện phê duyệt tấu chương, hắt xì hơi một cái, cảm giác có người mắng sau lưng hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương