Tu Tẫn Hoan
-
Chương 20: Thân thế của ngươi
Ách phó có thể nói là quản gia của dược viện, cho dù là không có chủ nhân ở dây, hắn cũng đem sự tình làm thỏa đáng.
Trong sân tro đầy vải thô trắng, vừa vặn hai bên phòng treo hai quả cầu trắng, tong viện cây cỏ cành lá buông xuống, ảm dạm phai mờ.
Dựa theo quy củ, người vừa mới ừ trần linh cữu đặt rong nhà bảy ngày mới có thể đem đi chôn cất, bởi vậy Phùng Hoán Lâm lúc này vẫn chưa có nhập liệm, thi thể vẫn ở trên giường, ách phó đơn giản liền đem phòng bố trí thành linh đường.
Làm cho Thư Điện Hợp đi vào nhà vừa vặn thấy một bài vị trắng đen đạp thẳng vào mắt, trên bàn để hai ngọn nến sáp đang cháy dở một nửa, trước bàn thờ là chậu đồng để dốt vàng mã nhưng chưa cháy hết, loang lổ lử nhỏ thi thoảng bốc lên luồng khói dày đặc.
Nàng trong lúc hoảng hốt, như vẫn nghe được tiếng sư phụ ho khan.
Thư Điện Hợp một tay đỡ lấy khung cửa. mặt trắng xám hỏi Ách phó: "Ách thúc, sư phụ đã qua đời mấy ngày rồi?"
Ách phó thể đọc hiểu môi ngữ, trước mặt Thư Điện Hợp duỗi ra một bàn tay thêm một ngón tay: "sáu ngày"
"Vậy ta mê man mấy ngày?"
Ách phó thu hồi ba ngón tay: "ba ngày"
Sáu ngày, hôm nay vừa qua, sư phụ liền mồ yên mả đẹp. Thư Điện Hợp nở nụ cười ảm dạm, tỉnh lại còn ó thể lần cuối cùng đuổi tới, nếu như chậm một chút nữa, nàng khả năng sẽ không được gặp mặt su phụ lần cuối cùng. Trước khi sư phụ lâm chung, đồ đệ duy nhất lại không phụng dưỡng trước mặt hắn, nàng làm sao bất hiếu.
Thư Điện Hợp nhắm mắt lại. Chỉ trong chốc lát lại mở ra, đáy mắt đầy bi thương tâm tình giũ xuống, bước chân kéo dài trầm trọng tiến đến, chậm rãi tới gần cái giường, như sợ người trên giường đang ngủ say tỉnh lại.
Trên giường Phùng Hoán Lâm hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt an lành, chỉ là môi hơi trắng, không còn khí tức, dưới hàm râu được chỉnh tề, chăn mỏng đắp dưới nách, mặc một bộ trường bào yêu thích.
Nếu là người không biết nhìn thấy dáng vẻ ấy, còn tưởng rằng hắn chỉ đang ngủ mà thôi.
Thư Điện Hợp khụy hai chân xuống, thẳng tắp quỳ gối xuống trước giường, ách phó cơ thể ngẩn ra, vừa bất đắc dĩ buông hạ xuống.
Sư phụ thân thể vẫn không được, sinh tử vô thường, Thư Điện Hợp đã sớm dự đoán ngày hôm nay. Chỉ là không có nghĩ chính mình đột nhiên bị phái đi kinh thành, không cách nào từ chối trị liệu cho hoàng thất. Nếu là mình có thể nhanh một chút chạy về, liền không đến nỗi cùng sư phụ bỏ qua.... làm sao liền không thể nhanh hơn chút nữa?
Nàng từ bên dưới chăn mỏng, nhẹ nhàng cầm lấy tay Phùng Hoán Lâm mang ra. Cái tay này đã từng xoa đầu nàng, vì nàng tỉ mỉ chỉ điểm qua sách thuốc, lại đỡ tay nàng dùng cân tiểu li cân thuốc, mang nàng từng bước tiến vào y môn, nhưng bây giờ lại mất đi độ ấm.
Nàng khóc không ra nước mắt, hết thảy bi thương trong thời gian ngắn đều chặn ở ngữ, không phát nào phát tiết, chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay Phùng Hoán Lâm, gò má run run, hai mắt đỏ ngầu.
Ách phó nhìn bóng lưng Thư Điện Hợp đơn bạc, hắn nhìn hài tử này lớn lên, bây giờ đối mặt với mất mát thân nhân mà đau đớn bi thương, bản thân muốn khuyên nhủ nàng, nhưng khổ nỗi không các nào phát âm ra, tức giận nhảy nhót liên hồi, tóc đen xen lẫn trắng ngổn ngang.
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, thân hình dựng lại, vội vọt tủ sách trước giường, từ phía sau lấy cái hộp đến, nhét vào trong ngực của Thư Điện Hợp.
"Đây là cái gì?"
Ách phó hoảng loạn khoa tay nhiều lần, lại làm ra chữ viết ra
"Đây là sư phụ để lại cho ta di thư sao?"
Ách phó nhanh chóng gật đầu
Thư Điện Hợp nới lỏng tay Phùng Hoán Lâm ra, đưa nhét về vị trí ban đầu, cũng cẩn thận đắp kín chăn, sau đó mở cái hộp kia ra.
Vừa liếc mắt thấy trong hộp có một phong thư đỏ, bên trên không thấy viết tên, thế nhưng không phải viết cho Thư Điện Hợp thì viết cho ai? Ách phó thời khắc bên cạnh Phùng Hoán Lâm, chắc sư phụ bàn giao cho hắn nói lại cho nàng.
Thư Điện Hợp run run mở ra phong thư, chữ viết quen thuộc đập vào mắt, tràn ngập tỉ mỉ và lo lắng căn dặn. Hộp gỗ theo áo nàng trơn tuột rơi xuống đất.
"Điện Hợp, đồ nhi của ta:
Ngày gần đây trong núi ấm lên, sư phụ thời gian trước thường nhớ trong núi hay nấu món thuần canh chi vị. Nhớ lúc nhỏ ngươi lần đầu cùng ta lên núi, khóc nháo không ngừng, ta dưới gối không có nữ nhi, không biết phải làm sao, chỉ có thể hái tạm chút hoa quả có nước mọng hoặc nấu cháo lỏng làm thức ăn, khiến ngươi chắc bụng, không kêu ca nữa. Mới đó mà đã mười mấy năm, ngày ngươi vào kinh sư phụ ngày đêm mong nhớ không thể dừng lại. Vốn định chờ ngươi trở về, nhưng mà sư phụ thân thể sa sút, đèn cạn dầu rồi. Sư phụ thường nói, sống chết có số, vì vậy không nên vì thân tàn này mà đau lòng quá mức, chỉ có một chuyện muốn nói với ngươi.
Ngươi thường hỏi sư phụ, phụ mẫu ngươi ở nơi nào, sư phụ luôn nói sẽ có ngày ngươi gặp lại bọn họ. Nhưng bỗng nhiên bệnh cũ, chỉ có thể báo cho ngươi chân tướng, ngươi không phải được sư phụ nhặt về, mà chính là đệ đệ ruột của ta nhờ vả.
Vĩnh khang năm thứ bảy, ngày mùng 4 tháng 10, ta tới kinh giao mao lư để chế thuốc, đệ đệ ta cùng đám người cưỡi thúc ngựa chạy trong đêm mà đến, y phục rối loạn, ôm một hài nữ hai tuổi gõ cửa. Sau khi thấy ta, quỳ xuống mà bái đem nữ hài giao cho ta, muốn ta sống chết bảo vệ nàng, mang theo nàng rời đi kinh thành không thể hồi kinh. Ta đáp ứng hắn, đoàn người cưỡi ngựa bảo vệ đệ đệ ta lại đi, bặt vô ấm tín, không có tin tức.
Năm đó con đến từ đâu là ta cũng không biết, đệ đệ chỉ lưu lại duy nhất một thứ, ở bên trong cuốn sách y, cùng vật này để trong hộp, hiện nay trả lại cho ngươi.
Vật ấy công nghệ tinh xảo. Ta nông cạn không thể nhìn thấu, chỉ biết rằng không phải đồ vật bình thường trong dân gian mà thợ thủ công tầm thường có khả năng chế tạo ra, hẳn là thuộc về đồ vật của Hoàng cung nội viện. Nếu con muốn biết được thân thế của mình, cần hướng về kinh thành để điều tra. Ghi nhớ những lời sư phụ dặn con trước khi đi..."
Thư Điện Hợp tay mò hộp gỗ một hồi, bên trong có một quyển sác ghi chép toàn bộ kinh nghiệm cả đời của Phùng Hoán Lâm về y thuật, mới vừa rồi nàng quá nóng ruột, vì lẽ đó không chú ý tới.
Nàng móc trong sách thuốc ra, giấu một cái ngọc tỏa, rơi vào trong tay Thư Điện Hợp.
Nhìn ngọc tỏa trong tay mình con ngươi Thư Điện Hợp co lại, đây chẳng phải giống ngọc tỏa mà công chúa đưa cho nàng sao, giống nhau như đúc, thật trùng hợp? Nàng trước tiên thả xuống vấn đề này. Tiếp tục đọc thư.
"... sinh tử do mệnh, sư phụ biết sớm tuổi thọ sắp hết, sợ hãi thời gian không còn nhiều. Nếu là ngươi sau khi trở về, sư phụ đã đi rồi, chớ có thương tâm, ngươi có thể kế thừa ý chí của sư phụ, hành y cứu người, chớ để y thuật hoang phế."
Thư Điện Hợp thôi dọc thư, đem ngọc tỏa cùng thư nắm trong tay, cánh tay chống đõ trên đầu gối, cúi thấp đầu, ách nô phí sau nhìn bóng lưng nàng mơ hồ run rẩy.
Đỉnh núi mơ hồ tiền giấy bay phấp phới, quạ đen kêu than, luân phiên nhảy múa theo gió, chính là nhân gian cốt nhục chia lìa. Vừa mới đào lên đất còn màng theo lượng nước, lập nên bia đá điêu khác Phùng Hoán Lâm, nét mực còn chưa khô cạn.
Thư Điện Hợp một thân quỳ gối trước mộ Phùng Hoán Lâm, thật lâu không có ý muốn đứng dậy, ách phó vỗ vỗ bả vai của nàng, ra hiệu nàng nên về rồi.
Thư Điện Hợp vẫn bất động như núi, hai mắt vô thần, như linh hồn cũng đi theo sư phụ, ách phó thở dài một hơi, chỉ có thể mặc nàng đi.
Thư Điện Hợp không an không uống ba ngày, quỳ trước mộ của Phùng Hoán Lâm, cho đến hôm thứ hai thì hôn mê bất tỉnh, được ách phó cứu về.
Chờ Thư Điện Hợp lần nữa tỉnh lại, bi thương đã giảm bớt, tong lúc vô tình tìm thấy vật trong tay áo, đem lấy ra.
Nàng nhìn hai khối ngọc trước mắt này, rơi vào trầm tư.
Trong đó có một khối ngọc tỏa, sư phụ để trong di thư, cùng thế thân của nàng có quan hệ. Một khối khác là của công chúa tặng nàng, công chúa nói khối ngọc này là Thái tử tặng nàng lúc năm tuổi, như vậy Thái tử lấy ngọc tỏa ở đâu? Thái tử cùng mình có quan hệ gì?
Hai khối ngọc không chỉ vẻ ngoài giống nhau như đúc, thậm chí cả những chi tiết nhỏ đều đại thể tương đồng, không khó nhìn ra là cùng một người làm. Thợ làm ra hai khối ngọc này hiện tại ở nơi nào? Có còn sống hay đã chết? Có hay không vẫn ở tong Hoàng cung?
Nguyên bản là một đôi ngọc tỏa vì sao lại chia lìa thất tán?
Bởi vì trước khi sư phụ giao cho nàng bức thư này la thời điểm nàng đang ở trong Hoàng cung, cố y đem tục danh của Phùng Hoán Lâm hỏi dò các vị thái y. biết được hiện tại đệ đệ của của sư phụ là Thừa Tướng, vượt xa quá khứ. Nguyên bản nàng định dự tính đến bái phỏng thay sư phụ, nhưng mà cho đến ngày rời cung, không rảnh, càng không có cách nào tự tùy ý ra vào Hoàng cung, chỉ coi như thôi.
Trong di thư sư phụ nói thẳng mình là được Phùng Hoán Sâm ôm đến cho hắn.
Chính mình có thân phận gì, sẽ cùng hắn trên vạn người, dưới một thừa tướng kéo lên liên quan? Phùng Hoán Sâm tại sao lại để sư phụ mang đinh đi xa khỏi Kinh thành? Không thể vào kinh.
Sư phụ nói khi nàng gặp vấn đề không thể giải quyết có thể tìm Phùng Hoán Sâm cầu viện, lẽ nào chỉ để mình được hắn trợ giúp?
Đối với nàng khi biết được những vấn đề này, sau khi biết rõ thân thế của mình khó lòng mà phân biết, mà tất hiên cùng Hoàng cung vô số liên quan.
Nàng vố tưởng rằng bản thân thủa nhỏ bị phụ mẫu vứt bỏ, hoặc là phụ mẫu bất hạnh chết, tại lúc hấp hối gặp được sư phụ có lòng tốt thu dưỡng cô nhi. Sư phụ đưa di thư cho nàng hết thảy suy nghĩ kĩ.
Nàng đem hết thảy các vấn đề quy kết một chỗ, đầu mối duy nhất là chỉ về kinh thành. Xem ra lại vào kinh thành là một chuyện bắt buộc phải làm.
Sư phụ vừa cưỡi hạc về tây thiên không lâu, hài cốt chưa lạnh, nàng không đành lòng cũng không thể lập tức liền rời bỏ sư phụ mà đi. Ít nhất trước tiên vì sư phụ giữ đạo hiếu ba tháng, sau đó hướng về kinh thành điều tra thân thế của chính mình sau cũng không muộn.
Sau khi nàng hiểu rõ, dĩ nhiên trong lòng làm một cái quyết định
Chờ hết thảy các nghi vấn, các bí mật được mở ra, nàng lần nữa lại trở về làm bạn với sư phụ.
Thư Điện Hợp tại dược viện một bên vì Phùng Hoán Lâm thủ linh, một bên tĩnh dưỡng hao tổn thân thể, đầy đủ chờ hơn ba tháng, mới dự định lần nữa tới kinh thành.
Ách nô cũng muốn cùng nàng đi, để tiện chăm sóc nàng, lại bị Thư Điện Hợp khuyên can ở lại.
Ách nô tuy rằng miệng không thể nói ra, thế nhưng mọi việc hắn đều có thể làm được, đều sẽ làm thỏa dáng, đầu óc thậm chí so với những người đây đủ còn thông minh hơn.
Thư Điện Hợp bên người không có nha hoàn,bản thân nàng thời điểm còn không biết chăm sóc bản thân, chuyện ăn uống ngủ nghỉ, bao quát cả y phục, may vá, đều là do ách nô một đôi tay thô ráp để hoàn thành.
Ách nô nguyện ý chăm sóc này đương nhiên là tốt.
Thế nhưng, chỉ sợ lần này nàng đi có nguy hiểm gì, vạn nhất liên lụy ách nô phải làm sao bây giờ?...
Trong sân tro đầy vải thô trắng, vừa vặn hai bên phòng treo hai quả cầu trắng, tong viện cây cỏ cành lá buông xuống, ảm dạm phai mờ.
Dựa theo quy củ, người vừa mới ừ trần linh cữu đặt rong nhà bảy ngày mới có thể đem đi chôn cất, bởi vậy Phùng Hoán Lâm lúc này vẫn chưa có nhập liệm, thi thể vẫn ở trên giường, ách phó đơn giản liền đem phòng bố trí thành linh đường.
Làm cho Thư Điện Hợp đi vào nhà vừa vặn thấy một bài vị trắng đen đạp thẳng vào mắt, trên bàn để hai ngọn nến sáp đang cháy dở một nửa, trước bàn thờ là chậu đồng để dốt vàng mã nhưng chưa cháy hết, loang lổ lử nhỏ thi thoảng bốc lên luồng khói dày đặc.
Nàng trong lúc hoảng hốt, như vẫn nghe được tiếng sư phụ ho khan.
Thư Điện Hợp một tay đỡ lấy khung cửa. mặt trắng xám hỏi Ách phó: "Ách thúc, sư phụ đã qua đời mấy ngày rồi?"
Ách phó thể đọc hiểu môi ngữ, trước mặt Thư Điện Hợp duỗi ra một bàn tay thêm một ngón tay: "sáu ngày"
"Vậy ta mê man mấy ngày?"
Ách phó thu hồi ba ngón tay: "ba ngày"
Sáu ngày, hôm nay vừa qua, sư phụ liền mồ yên mả đẹp. Thư Điện Hợp nở nụ cười ảm dạm, tỉnh lại còn ó thể lần cuối cùng đuổi tới, nếu như chậm một chút nữa, nàng khả năng sẽ không được gặp mặt su phụ lần cuối cùng. Trước khi sư phụ lâm chung, đồ đệ duy nhất lại không phụng dưỡng trước mặt hắn, nàng làm sao bất hiếu.
Thư Điện Hợp nhắm mắt lại. Chỉ trong chốc lát lại mở ra, đáy mắt đầy bi thương tâm tình giũ xuống, bước chân kéo dài trầm trọng tiến đến, chậm rãi tới gần cái giường, như sợ người trên giường đang ngủ say tỉnh lại.
Trên giường Phùng Hoán Lâm hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt an lành, chỉ là môi hơi trắng, không còn khí tức, dưới hàm râu được chỉnh tề, chăn mỏng đắp dưới nách, mặc một bộ trường bào yêu thích.
Nếu là người không biết nhìn thấy dáng vẻ ấy, còn tưởng rằng hắn chỉ đang ngủ mà thôi.
Thư Điện Hợp khụy hai chân xuống, thẳng tắp quỳ gối xuống trước giường, ách phó cơ thể ngẩn ra, vừa bất đắc dĩ buông hạ xuống.
Sư phụ thân thể vẫn không được, sinh tử vô thường, Thư Điện Hợp đã sớm dự đoán ngày hôm nay. Chỉ là không có nghĩ chính mình đột nhiên bị phái đi kinh thành, không cách nào từ chối trị liệu cho hoàng thất. Nếu là mình có thể nhanh một chút chạy về, liền không đến nỗi cùng sư phụ bỏ qua.... làm sao liền không thể nhanh hơn chút nữa?
Nàng từ bên dưới chăn mỏng, nhẹ nhàng cầm lấy tay Phùng Hoán Lâm mang ra. Cái tay này đã từng xoa đầu nàng, vì nàng tỉ mỉ chỉ điểm qua sách thuốc, lại đỡ tay nàng dùng cân tiểu li cân thuốc, mang nàng từng bước tiến vào y môn, nhưng bây giờ lại mất đi độ ấm.
Nàng khóc không ra nước mắt, hết thảy bi thương trong thời gian ngắn đều chặn ở ngữ, không phát nào phát tiết, chỉ có thể gắt gao nắm chặt tay Phùng Hoán Lâm, gò má run run, hai mắt đỏ ngầu.
Ách phó nhìn bóng lưng Thư Điện Hợp đơn bạc, hắn nhìn hài tử này lớn lên, bây giờ đối mặt với mất mát thân nhân mà đau đớn bi thương, bản thân muốn khuyên nhủ nàng, nhưng khổ nỗi không các nào phát âm ra, tức giận nhảy nhót liên hồi, tóc đen xen lẫn trắng ngổn ngang.
Hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, thân hình dựng lại, vội vọt tủ sách trước giường, từ phía sau lấy cái hộp đến, nhét vào trong ngực của Thư Điện Hợp.
"Đây là cái gì?"
Ách phó hoảng loạn khoa tay nhiều lần, lại làm ra chữ viết ra
"Đây là sư phụ để lại cho ta di thư sao?"
Ách phó nhanh chóng gật đầu
Thư Điện Hợp nới lỏng tay Phùng Hoán Lâm ra, đưa nhét về vị trí ban đầu, cũng cẩn thận đắp kín chăn, sau đó mở cái hộp kia ra.
Vừa liếc mắt thấy trong hộp có một phong thư đỏ, bên trên không thấy viết tên, thế nhưng không phải viết cho Thư Điện Hợp thì viết cho ai? Ách phó thời khắc bên cạnh Phùng Hoán Lâm, chắc sư phụ bàn giao cho hắn nói lại cho nàng.
Thư Điện Hợp run run mở ra phong thư, chữ viết quen thuộc đập vào mắt, tràn ngập tỉ mỉ và lo lắng căn dặn. Hộp gỗ theo áo nàng trơn tuột rơi xuống đất.
"Điện Hợp, đồ nhi của ta:
Ngày gần đây trong núi ấm lên, sư phụ thời gian trước thường nhớ trong núi hay nấu món thuần canh chi vị. Nhớ lúc nhỏ ngươi lần đầu cùng ta lên núi, khóc nháo không ngừng, ta dưới gối không có nữ nhi, không biết phải làm sao, chỉ có thể hái tạm chút hoa quả có nước mọng hoặc nấu cháo lỏng làm thức ăn, khiến ngươi chắc bụng, không kêu ca nữa. Mới đó mà đã mười mấy năm, ngày ngươi vào kinh sư phụ ngày đêm mong nhớ không thể dừng lại. Vốn định chờ ngươi trở về, nhưng mà sư phụ thân thể sa sút, đèn cạn dầu rồi. Sư phụ thường nói, sống chết có số, vì vậy không nên vì thân tàn này mà đau lòng quá mức, chỉ có một chuyện muốn nói với ngươi.
Ngươi thường hỏi sư phụ, phụ mẫu ngươi ở nơi nào, sư phụ luôn nói sẽ có ngày ngươi gặp lại bọn họ. Nhưng bỗng nhiên bệnh cũ, chỉ có thể báo cho ngươi chân tướng, ngươi không phải được sư phụ nhặt về, mà chính là đệ đệ ruột của ta nhờ vả.
Vĩnh khang năm thứ bảy, ngày mùng 4 tháng 10, ta tới kinh giao mao lư để chế thuốc, đệ đệ ta cùng đám người cưỡi thúc ngựa chạy trong đêm mà đến, y phục rối loạn, ôm một hài nữ hai tuổi gõ cửa. Sau khi thấy ta, quỳ xuống mà bái đem nữ hài giao cho ta, muốn ta sống chết bảo vệ nàng, mang theo nàng rời đi kinh thành không thể hồi kinh. Ta đáp ứng hắn, đoàn người cưỡi ngựa bảo vệ đệ đệ ta lại đi, bặt vô ấm tín, không có tin tức.
Năm đó con đến từ đâu là ta cũng không biết, đệ đệ chỉ lưu lại duy nhất một thứ, ở bên trong cuốn sách y, cùng vật này để trong hộp, hiện nay trả lại cho ngươi.
Vật ấy công nghệ tinh xảo. Ta nông cạn không thể nhìn thấu, chỉ biết rằng không phải đồ vật bình thường trong dân gian mà thợ thủ công tầm thường có khả năng chế tạo ra, hẳn là thuộc về đồ vật của Hoàng cung nội viện. Nếu con muốn biết được thân thế của mình, cần hướng về kinh thành để điều tra. Ghi nhớ những lời sư phụ dặn con trước khi đi..."
Thư Điện Hợp tay mò hộp gỗ một hồi, bên trong có một quyển sác ghi chép toàn bộ kinh nghiệm cả đời của Phùng Hoán Lâm về y thuật, mới vừa rồi nàng quá nóng ruột, vì lẽ đó không chú ý tới.
Nàng móc trong sách thuốc ra, giấu một cái ngọc tỏa, rơi vào trong tay Thư Điện Hợp.
Nhìn ngọc tỏa trong tay mình con ngươi Thư Điện Hợp co lại, đây chẳng phải giống ngọc tỏa mà công chúa đưa cho nàng sao, giống nhau như đúc, thật trùng hợp? Nàng trước tiên thả xuống vấn đề này. Tiếp tục đọc thư.
"... sinh tử do mệnh, sư phụ biết sớm tuổi thọ sắp hết, sợ hãi thời gian không còn nhiều. Nếu là ngươi sau khi trở về, sư phụ đã đi rồi, chớ có thương tâm, ngươi có thể kế thừa ý chí của sư phụ, hành y cứu người, chớ để y thuật hoang phế."
Thư Điện Hợp thôi dọc thư, đem ngọc tỏa cùng thư nắm trong tay, cánh tay chống đõ trên đầu gối, cúi thấp đầu, ách nô phí sau nhìn bóng lưng nàng mơ hồ run rẩy.
Đỉnh núi mơ hồ tiền giấy bay phấp phới, quạ đen kêu than, luân phiên nhảy múa theo gió, chính là nhân gian cốt nhục chia lìa. Vừa mới đào lên đất còn màng theo lượng nước, lập nên bia đá điêu khác Phùng Hoán Lâm, nét mực còn chưa khô cạn.
Thư Điện Hợp một thân quỳ gối trước mộ Phùng Hoán Lâm, thật lâu không có ý muốn đứng dậy, ách phó vỗ vỗ bả vai của nàng, ra hiệu nàng nên về rồi.
Thư Điện Hợp vẫn bất động như núi, hai mắt vô thần, như linh hồn cũng đi theo sư phụ, ách phó thở dài một hơi, chỉ có thể mặc nàng đi.
Thư Điện Hợp không an không uống ba ngày, quỳ trước mộ của Phùng Hoán Lâm, cho đến hôm thứ hai thì hôn mê bất tỉnh, được ách phó cứu về.
Chờ Thư Điện Hợp lần nữa tỉnh lại, bi thương đã giảm bớt, tong lúc vô tình tìm thấy vật trong tay áo, đem lấy ra.
Nàng nhìn hai khối ngọc trước mắt này, rơi vào trầm tư.
Trong đó có một khối ngọc tỏa, sư phụ để trong di thư, cùng thế thân của nàng có quan hệ. Một khối khác là của công chúa tặng nàng, công chúa nói khối ngọc này là Thái tử tặng nàng lúc năm tuổi, như vậy Thái tử lấy ngọc tỏa ở đâu? Thái tử cùng mình có quan hệ gì?
Hai khối ngọc không chỉ vẻ ngoài giống nhau như đúc, thậm chí cả những chi tiết nhỏ đều đại thể tương đồng, không khó nhìn ra là cùng một người làm. Thợ làm ra hai khối ngọc này hiện tại ở nơi nào? Có còn sống hay đã chết? Có hay không vẫn ở tong Hoàng cung?
Nguyên bản là một đôi ngọc tỏa vì sao lại chia lìa thất tán?
Bởi vì trước khi sư phụ giao cho nàng bức thư này la thời điểm nàng đang ở trong Hoàng cung, cố y đem tục danh của Phùng Hoán Lâm hỏi dò các vị thái y. biết được hiện tại đệ đệ của của sư phụ là Thừa Tướng, vượt xa quá khứ. Nguyên bản nàng định dự tính đến bái phỏng thay sư phụ, nhưng mà cho đến ngày rời cung, không rảnh, càng không có cách nào tự tùy ý ra vào Hoàng cung, chỉ coi như thôi.
Trong di thư sư phụ nói thẳng mình là được Phùng Hoán Sâm ôm đến cho hắn.
Chính mình có thân phận gì, sẽ cùng hắn trên vạn người, dưới một thừa tướng kéo lên liên quan? Phùng Hoán Sâm tại sao lại để sư phụ mang đinh đi xa khỏi Kinh thành? Không thể vào kinh.
Sư phụ nói khi nàng gặp vấn đề không thể giải quyết có thể tìm Phùng Hoán Sâm cầu viện, lẽ nào chỉ để mình được hắn trợ giúp?
Đối với nàng khi biết được những vấn đề này, sau khi biết rõ thân thế của mình khó lòng mà phân biết, mà tất hiên cùng Hoàng cung vô số liên quan.
Nàng vố tưởng rằng bản thân thủa nhỏ bị phụ mẫu vứt bỏ, hoặc là phụ mẫu bất hạnh chết, tại lúc hấp hối gặp được sư phụ có lòng tốt thu dưỡng cô nhi. Sư phụ đưa di thư cho nàng hết thảy suy nghĩ kĩ.
Nàng đem hết thảy các vấn đề quy kết một chỗ, đầu mối duy nhất là chỉ về kinh thành. Xem ra lại vào kinh thành là một chuyện bắt buộc phải làm.
Sư phụ vừa cưỡi hạc về tây thiên không lâu, hài cốt chưa lạnh, nàng không đành lòng cũng không thể lập tức liền rời bỏ sư phụ mà đi. Ít nhất trước tiên vì sư phụ giữ đạo hiếu ba tháng, sau đó hướng về kinh thành điều tra thân thế của chính mình sau cũng không muộn.
Sau khi nàng hiểu rõ, dĩ nhiên trong lòng làm một cái quyết định
Chờ hết thảy các nghi vấn, các bí mật được mở ra, nàng lần nữa lại trở về làm bạn với sư phụ.
Thư Điện Hợp tại dược viện một bên vì Phùng Hoán Lâm thủ linh, một bên tĩnh dưỡng hao tổn thân thể, đầy đủ chờ hơn ba tháng, mới dự định lần nữa tới kinh thành.
Ách nô cũng muốn cùng nàng đi, để tiện chăm sóc nàng, lại bị Thư Điện Hợp khuyên can ở lại.
Ách nô tuy rằng miệng không thể nói ra, thế nhưng mọi việc hắn đều có thể làm được, đều sẽ làm thỏa dáng, đầu óc thậm chí so với những người đây đủ còn thông minh hơn.
Thư Điện Hợp bên người không có nha hoàn,bản thân nàng thời điểm còn không biết chăm sóc bản thân, chuyện ăn uống ngủ nghỉ, bao quát cả y phục, may vá, đều là do ách nô một đôi tay thô ráp để hoàn thành.
Ách nô nguyện ý chăm sóc này đương nhiên là tốt.
Thế nhưng, chỉ sợ lần này nàng đi có nguy hiểm gì, vạn nhất liên lụy ách nô phải làm sao bây giờ?...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook