Tử Tâm Thế Thân
Chương 10

“Ngươi nói cái gì??” Niếp Tập Dịch ngạc nhiên hỏi, nghe không rõ lời cự tuyệt bất ngờ của Đỗ Thực.

Đỗ Thực chỉ là đơn thuần không cố ý tránh né bàn tay nhẹ nhàng kia, mà đôi tay vẫn chưa từ bỏ ý định muốn lau đi dòng lệ lăn dài trên hai má, bá đạo mà áp lên.

Không hề trốn đi bàn tay to rộng mà tùy ý hắn lau đi dòng lệ, ánh mắt vô thần hướng về nơi xa, Đỗ Thực lẩm bẩm trong miệng nói: “Thiếu gia…… ta hôm nay thân đã thành tàn phế, từ nhỏ cha mẹ đã vứt bỏ, thuốc thang châm cứu đều vô dụng, huống chi còn có Anh huyết dược tính khiến bệnh tình càng thêm trầm trọng, có hơn một miệng vết thương thế này cũng không là gì, đã từng… không được chữa trị, càng khiến nó thêm thối rữa, quên đi, thật sự ngươi không cần lo lắng. Ngươi…. đừng phí sức mà quan tâm……”

Sống sót so với thống khổ, hắn đã sớm buông tha ý chí sinh tồn… Vì sao hắn vẫn như trước luôn là người buồn khổ trên thế gian này??

Nhưng trong đôi mắt xa xăm ngơ ngẩn không có gì khác ngoài lạnh lùng như trước hiện giờ lại để lộ ra hoang mang nặng nề, chính trực đè nén chính mình.

“Ngươi muốn ta đừng động vào ngươi……? Ngươi muốn ta đừng động vào ngươi ──” Than nhẹ một tiếng, Niếp Tập Dịch mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, cánh tay dài thu lại đem Đỗ Thực kéo vào trong lòng, Đỗ Thực lại giống búp bê gỗ cố sức giãy dụa, ở trong ngực hắn đầu cúi càng ngày càng thấp.

Niếp Tập Dịch ánh mắt nhìn xuống thiên hạ trong lòng lại mang chút yêu thương, ngữ khí có chút trấn an: “Đừng nói nữa, nghe ta này.”

Đáp lại hắn chính là sự im lặng của Đỗ Thực, trầm mặc một hồi, Niếp Tập Dịch bắt đầu nói ra những điều bản thân đã nhiều ngày chôn ở trong lòng.

“Đêm đó sau khi ngươi rời đi… ta đã nghĩ thật lâu, ta kinh ngạc khi biết ngươi… yêu ta.

Thật ngạc nhiên, bởi vì ta đã cho rằng ngươi chỉ là một bằng hữu cái gì cũng có thể nói ra, nhưng mà… ngươi lại nói, rằng bằng hữu sao lại có hành động thân thiết như thế? Vì sao ta đối với ngươi lại có dục vọng độc chiếm? Lại vì sao…

Gặp ngươi bệnh nặng mấy ngày, vẫn không tha, đem ngươi buộc chặt lại trong lòng?

Nghĩ muốn tới gần ngươi… vì ngươi làm chút việc gì đó, rồi lại nghĩ đến chính mình đã làm hại ngươi thành ra như vậy… liền lùi bước không đến gần, chỉ có thể đứng một bên nhìn ngươi chịu khổ…… Ngươi hiểu không??


Ta… đến nay vẫn là không nghĩ ra…… Nhưng mà ta biết, hiện tại, ngươi muốn ta đừng động vào ngươi…… rất khó, rất khó……”

Đem mặt vùi vào cần cổ trắng noãn tinh tế mà không biết làm sao, hương thơm nồng đậm lại càng khiến tâm tư Niếp Tập Dịch rối loạn không nắm bắt được đáp án.

Chưa bao giờ…

Chưởng quản Niếp gia mấy năm, trải qua vô số lựa chọn cùng quyết định, nhưng lại không có giống hiện tại…… lại hoang mang khó khăn cự tuyệt tình cảm như vậy.

Vì cái gì? Ngươi cùng y…… sao có thể cùng khiến ta sinh ra tâm tình như vậy.

Ngươi thay thế y…… Ngươi đã thay thế được y…… Hay là y như trước vẫn là y ── mà ngươi vẫn luôn là ngươi.

“Cho ta thời gian.” Thân thể nhỏ bé yếu ớt lại càng bị ôm chặt lấy.

Đây là ý gì?? Đôi mắt vẫn như trước rơi lệ không hiểu rõ ràng mà trừng lớn, Đỗ Thực đem những lời ái muội vừa rồi khắc sâu đặt ở trong lòng, tâm đã dần bất an nhưng vô lực suy đoán.

Mà thanh âm trầm thấp kia, lại vang lên, “Có lẽ…… Chúng ta không nên là bằng hữu ──”

“Đủ rồi!! Đủ rồi!!!” Tâm bắt đầu quặn đau……

Đỗ Thực giống như mất đi khống chế rống to, thân thể gầy yêu kích động run run, há mồm thở dốc.

Không muốn nghe, hắn căn bản không có dũng khí để nghe ── mặc kệ Niếp Tập Dịch muốn nói cái gì, hắn vẫn rất sợ phải nghe thấy……. rất sợ phải thừa nhận.

Người tuy rằng sau khi ngã sẽ học được kinh nghiệm, nhưng mà… ngươi không chỉ một… mà… một lần lại một lần, cứ như vậy đã té ngã ba lần…… Ngươi sợ hãi, sợ hãi sẽ lại té ngã, không có dũng khí tiếp nhận thương tích khi té ngã thêm lần nữa.

Bởi vì…… té ngã sẽ rất đau, sẽ bị thương.

Đó là…… một câu trớ chú.

Ngươi nói… chúng ta không nên là bằng hữu, câu sau sẽ là kết quả khiến người khác khổ sở.

Giống như đêm hôm đó……

Cúi đầu dùng lực che đi hai tai, nước mắt bi thống lại rơi xuống từng giọt từng giọt, thấm vào y bào của đối phuong rồi rất nhanh biết mất giống như chủ nhân yếu ớt sinh ra nó.

Cái gì cũng không muốn nghe!! Không nghe sẽ không bị tổn thương…… không phải sao??

“Thực……” Bàn tay to gắt gao bắt lấy thân thể kích động kia, khiến Đỗ Thực càng phản ứng điên cuồng đối mặt với hắn.

“Đừng gọi ta!!” Vì sao ngươi hiện tại mới biết đây là ta?! Hai mắt ướt đẫm nhìn lên người đang nhìn mình lo lắng, bi thương… lại không cam lòng mà tràn đầy.

“Ngươi thật sự rất tàn nhẫn…… ngươi biết không? Ngươi luôn tự mình đối xử ôn nhu với ta rồi sau đó làm cho ta khổ sở, cho ta một tia hi vọng sau đó lại khiến ta tuyệt vọng, chúng ta vốn không thể là bằng hữu…… Ta là tiểu quan ngươi ở “Tiểu quan quán” đem hai mươi vạn lượng mua về, là thứ gì đó để ngươi phát tiết, ta vẫn luôn nhắc nhở ngươi như vậy, nên nghĩ tới đi!!” Vẫn là nhịn không được nói……

Dù sao… tâm đã sớm muốn vỡ nát, cũng giống như đã chết đi…… Biếm nhục chính mình trong lời nói như vậy, đã muốn không tính toán cái gì nữa……

“Ngươi……” Không lường trước được hắn sẽ nói những lời tự nhục mạ bản thân như vậy, Niếp Tập Dịch không khỏi kinh ngạc không nói.

Hồi tưởng lại lời Ngữ Nhận đêm qua đột nhiên nói ra ── “Tiểu quan làm sao…… mãi mãi không có sở cầu, không có mong muốn……”

Chính điều đó đã thức tỉnh hắn.

Đích xác, trước kia Thực…… chưa bao giờ hướng hắn yêu cầu qua cái gì, chỉ là yên lặng thừa nhận mọi thứ hắn đưa cho.

Hắn phải… cho Thực cái gì đó.

Thực yêu thương hắn…… Lúc trước hắn vẫn cam tâm giữ lấy tâm tình như thế sao??

Niếp Tập Dịch không thể tưởng tượng ra sự hiến dâng hy sinh như vậy, nhưng Đỗ Thực lại ngốc nghếch thật sự dâng lên…… không từ bỏ.


Nguyên lai… chúng ta đều là người giống nhau, vì yêu người không thương mình, tổn thương, đau lòng cũng không muốn buông tha.

Nguyên lai… chính mình cũng được người khác yêu thương như vậy.

Chính là ta hoang mang, bởi vì…… ngươi đã bị ta thương tổn sâu như thế, ngươi có phải hay không đã muốn không còn yêu ta nữa.

Ngươi lại lần nữa dùng thân phận tiểu quan đến bắt ta phân định rõ ràng thân phận của ta và ngươi, thà rằng thương tổn chính mình…… cũng không nguyện nhận lấy ôn nhu ta đã bắt đầu muốn trao cho ngươi sao?

Ngươi có còn yêu ta không? Ngươi có còn giống như lúc ấy…… dứt khoát yêu ta hay không?

Cánh cửa trong lòng ngươi gắt gao đóng chặt lại, nên như thế nào mới có thể khiến ngươi cam nguyện mở ra.

“Đừng khóc, nhớ kỹ lời ta nói…… cho ta thời gian.” Đôi tay to lớn rời đi thân thể gầy yếu kia, xoa nhẹ lên đôi mắt oán giận hàm lệ… nhẹ nhàng lau đi nước mắt rơi xuống ướt đẫm.

“Chúng ta không phải bằng hữu, cũng không phải là quan hệ mua bán…… Kỳ hắn đi rồi, trước khi hắn trở về ngươi sẽ vẫn là ngươi, nghe rõ rồi chứ.”

Nghe câu nói của hắn Đỗ Thực chậm rãi bình tĩnh trở lại, lệ vẫn đong đầy trong đôi mắt có chút trách cứ mà nhìn người trước mắt, từ giữa đôi môi… thê lương thốt ra một đạo cười khổ, “Ngươi nói thế nào liền cho là như vậy, ta còn có thể lựa chọn sao?”

Ngươi không biết…… Khi Kỳ trở về…… cái gì rồi cũng sẽ thay đổi……

Ngươi không thương ta, vẫn là như thế…… ta vẫn không phải ta……

Đối với lời đáp của hắn, Niếp Tập Dịch chỉ im lặng, muốn nói cái gì đó lại không biết chính mình phải biểu đạt như thế nào, trong lòng không muốn hắn nghĩ như thế.

Chỉ có thể nhẹ nhàng ôm lấy thân thể không để hắn bị nhiễm hơi lạnh từ mặt đất sáng sớm bốc lên, đơn giản quan tâm nói ra: “Hảo hảo tu dưỡng thân thể, từ nay… ngươi cùng ta ở một phòng, ta sẽ nghĩ cách trị bệnh cho ngươi.”

Đem Đỗ Thực tuy im lặng nhưng trên mặt đã có biểu tình muốn nói gì đó nhưng lại thôi đặt lên trên giường, nắm lấy mắt cá chân bị thương, Niếp Tập Dịch tháo ra bạch bố* đã bị nhiễm nhiều điểm đỏ tươi kia…… trên da thịt trắng nõn là sắc đỏ loáng thoáng thấy cơ thịt, còn chưa tự nhiên phục hồi đã bị nứt ra, chảy xuống dòng chất lỏng tanh tanh. (*Vải bố màu trắng)

Niếp Tập Dịch cau mày, từ trong lồng ngực lấy ra một lọ thuốc trị thương, kiên nhẫn tái vì hắn mà xoa dược và băng bó lại bằng bạch bố sạch sẽ.

“Đừng làm miệng vết thương vỡ ra nữa, ta sẽ mệnh Thư Nguyệt hầu hạ ngươi, có việc gì cũng đừng tự mình làm nữa.” Hắn một mặt nói một mặt ngẩng đầu lên nhìn về phía khuôn mặt gầy yếu, nhưng lại phát hiện người kia đã nhắm mắt đi ngủ.

“Thói quen của ngươi… là sau khi tỉnh ngủ sẽ liền phát giận hay sao??” Bên miệng… hình như có nụ cười nhàn nhạt.

Vì hắn mà điều chỉnh lại tư thế sao cho thoải mái rồi đắp chăn lên giữ ấm cho hắn, Niếp Tập Dịch không rời đi mà ngược lại ngồi bên mép giường nhìn khuôn mặt tái nhợt vẫn còn vệt nước mắt, bệnh tật… đã làm khổ như gót vọt khuôn mặt này của hắn.

Nếu lúc trước yêu thương ngươi, có phải hay không… hôm nay chúng ta sẽ không rơi vào tình huống như thế này??

Yêu quá sâu đậm……

Ta không biết ngươi có phải đã thực sự buông tha hay không? Mà ta…… đã yêu quá sâu, đã yêu từ lâu lắm, liệu thật sự có thể lại yêu người khác hay không??

Rất nhiều thứ không chắc chắn, ta nghĩ…… ngươi phải bồi ta cùng nhau rời đi, mới có thể có kết quả.

Nhưng ít ra…… ta biết hiện tại  ── ta thương ngươi.

Thực…… Cố gắng chịu đựng một chút nữa, cho ta thời gian.

Cho dù không phải là ngươi tự cho chính mình…… cũng làm ơn cho ta.

Cầm lấy bàn tay xương xương không thay đổi, lần lượt đan xen vào năm ngón tay mà nắm chặt lấy, Niếp Tập Dịch nhớ tới…… lúc trước chính mình đã từng buông tay người yếu ớt khiến kẻ khác đau lòng này.

Bính ── cánh cửa bị người không khách khí mở ra, Niếp Tập Dịch như trước ngồi trong phòng không có hứng thú đi gặp người tới, chờ cho người sớm nên xuất hiện kia tự vào bên trong.

“Tập Dịch, ngươi này thật sự rất khó trị!! Xem ta lãng phí bao nhiêu thời gian ngủ cùng Tiểu nô nhà ta.” Giống như con chó nhỏ kéo Thất Dĩnh thần tình không phục, Bạch Tiêu mệt mỏi đi vào phòng.

Phía sau là Ngữ Nhận bị đánh thức vẫn còn buồn ngủ theo vào.

“Thực ca ca…… hắn không có việc gì đúng không?” Đến gần giường, Ngữ Nhận mở to mắt lo lắng nhìn Đỗ Thực đang ngủ say.

“Sao lại không có chuyện gì! Hắn trong người có cái loại kịch động “Anh huyết”, cùng đồ bỏ đi là giống nhau, nói không có việc gì là gạt người.” Nói chuyện chính là Thất Dĩnh đã được Bạch Tiêu buông ra, đang sửa sang lại y bào chính mình, thần tình tức giận.

“Ô…… Thực ca ca……” Nghe thấy lời thầy thuốc vốn có hy vọng cứu lấy Đỗ Thực mở miệng phán tử hình, Ngữ Nhận không khỏi mũi cay xót, nước mắt càng nhiều mà rơi xuống.

“Tiểu nô… Đừng khóc, ngươi đã đáp ứng ta là đến đây sẽ không khóc mà.” Trừng mắt trách cứ liếc Thất Dĩnh một cái, Bạch Tiêu chạy nhanh đến ôm lấy Ngữ Nhận đang thương tâm.

“Ta chính là nói thật, xem Thực gầy đến bộ dáng giống người tàn tật như vậy, các ngươi nói… có thể sống tiếp được hay không?” Hay tay nắm lấy ngực, Thất Dĩnh ấm ức không thèm nhìn đến ba người vây quanh giường.

“Không sống được cũng phải cứu, ngươi không phải là không muốn nhìn thấy Thực thống khổ hay sao.” Đánh vỡ trầm mặc, Niếp Tập Dịch đối Thất Dĩnh lấy tình cảm mà uy hiếp.

“Hừ… ta cũng chẳng ngờ đến, chính là hết thày những chuyện này đều là ngươi tạo thành hay sao!!” Cừu hận như có sức đâm xuyên tâm người tràn đầy trong hai mắt thẳng tắp trừng Niếp Tập Dịch, Thất Dĩnh vì người nằm trên giường mà oán giận, “Nếu ngươi không uy hắn ăn “Anh huyết”

Đơn phương ích kỷ không muốn hắn chết đi, hiện tại Thực… cũng sẽ không… ăn không được, đêm cũng không thể ngủ…… cả người gầy yếu thành như vậy, so với chết còn thống khổ hơn!!”

Y sớm đã vì hắn chẩn bệnh qua, hắn chịu khổ như vậy…… ai có thể so sánh với hắn đây??

Chung quy…… vẫn là vô lực giúp hắn……

Câu nói kia, thật sự khiến Niếp Tập Dịch chấn động, hắn…… trầm mặc không nói.

“Ta nói Thất Dĩnh huynh đệ, ta hao hết tâm tư đem ngươi đến chính là mời ngươi xem tình hình của Thực, thỉnh không cần dài dòng nói việc gia đình được không? Nếu ngươi thật sự đau lòng hắn… liền cố gắng hết sức lực đi.” Nói tiếp chính là Bạch Tiêu, quả không hổ là một thương nhân biết nên ra tay lúc nào.

“Biết…… ngươi kêu hắn tránh ra!” Lui một bước, Thất Dĩnh thuận theo lời Bạch Tiêu nói, ngón tay chỉ vào người bên giường.

“Tập Dịch, ngươi để cho y nhìn qua chút đi.” Xem ra hai người này nhất định muốn đối đầu đến chết, vì đại cục mà nghĩ… Bạch Tiêu cũng liền giúp Thất Dĩnh.

Cúi đầu, thật sâu nhìn lên khuôn mặt tái nhợt đang ngủ say kia, Niếp Tập Dịch sau đó mới lui ta, “Cẩn thẩn hành động của ngươi.” Nhưng hắn vẫn như trước không quên cảnh cáo Thất Dĩnh từng một lần nghĩ muốn giúp Thật đi vào tử địa.

“Hừ! Nếu ta lúc ấy… thật có thể giết hắn thì tốt rồi, hiện tại… hắn cũng sẽ không thống khổ như thế.” Thất Dĩnh tức giận lại không có biện pháp thay đổi, bất đắc dĩ nói.

Đến gần giường, Thất Dĩnh ấn hạ tâm tình tức giận, trầm ổn vì người trên giường mà bắt mạch.

Chốc lát sau, y mở miêng: “Ngươi có từng vì Thực xem mạch hay không?”



Những lời này, là hỏi Niếp Tập Dịch.

“Mạch lúc nhanh lúc chậm, nhanh thì thân thể nóng như lửa đốt, chậm thì thân thể lạnh như hàn băng, hai loại mạch tương hỗ mà ra.”

Nhắm mắt lại, Thất Dĩnh bình tĩnh nói ra quan sát của mình mấy ngày nay: “Ngươi kiểm tra ra chính là mạch lúc thường ngày, Thực phát bệnh khi… toàn thân nóng cháy như lửa, mạch cũng thong thả tĩnh như nước không hề dao động.”

“Kia không phải……” Mặc dù không hiểu nhiều về y lý nhưng Bạch Tiêu biết… đó là mạch tương của người chết.

“Xảy ra chuyện gì? Thực ca ca hắn xảy ra chuyện gì??” Bắt được áo của Bạch Tiêu đang nói dở, Ngữ Nhận không hiểu vì sao y lại không nói hết.

“Ta sẽ nói cho các ngươi đây nghĩa là gì.” Đem cánh tay hư nhuyễn vô lực của Đỗ Thực đặt xuống, Thất Dĩnh ngữ trọng tâm trường* nói, “Bởi vì kinh mạch trong cơ thể không kiện toàn nên Thực vừa sinh ra đã mang bệnh trong người, ho ra máu, té xỉu, nhiễm phong hàn đối với Thực mà nói đã tập mãi thành chuyện quen thuộc, không đối đãi thân thể chính mình thật tốt lại có ý định dùng “Nhất khắc hoa” không còn có ý muốn sống tiếp, hắn kỳ thực nên sớm chết sớm siêu sinh.” (*Lời nói mang ý nghĩ sâu xa)

“Nhưng Thực ăn vào “Anh huyết” lại không có tác dụng gì.” Bạch Tiêu khó hiểu.

Liếc mắt nhìn Bạch Tiêu một cái, Thất Dĩnh châm chọc cười ra tiếng, “Cáp… vấn đề chính là ở “Anh huyết”, cỏ linh chi ngàn năm cùng “Nhất khắc hoa” luyện thành độc dược.”

“Độc dược?? Kia không phải là dược tính làm chậm lại thương tổn cùng bại hoạt của thân thể con người sao, tuy rằng chỉ dùng để khảo vấn trên người phạm nhân, nhưng nếu dùng cho người bình thường thân thể bị thương tổn lại có tác dụng, vì sao nói đó là độc dược??” Cái này càng khiến Bạch Tiêu khó hiểu hơn.

“Không! Nó là độc dược, bởi vì ngươi ăn vào là Thực.” Ánh mắt Thất Dĩnh chứa đầy vẻ châm chọc nhìn về phía Niếp Tập Dịch đang im lặng, “Ta lúc trước đã cảnh cáo ngươi, hiện tại ngươi có biết ── chuyện lúc trước ngươi cố ý ích kỷ làm ra không phải cứu hắn mà là hại hắn.”

“Quan sát Thực vài ngày, ta phát hiện…… “Anh huyết” đã chậm rãi thay đổi thể chất của Thực, nếu như ta đoán đúng… có lẽ là bởi vì độc tố “Nhất khắc hoa” trước còn lưu lại trong cơ thể cùng “Anh huyết” kết hợp ra một loại độc tính chúng ta cũng không rõ ràng lắm, độc này chính là nguyên nhân khiến Thực không thể nuốt thức ăn xuống, hơn nữa thân mình lao tật cùng “Anh huyết” khi phát bệnh… một thời gian dài, thân thể của Thực không thể chịu đựng được nữa, có lẽ…… cuối cùng sẽ……”

Giống như quỷ chết đói, ăn liền nôn ra, gầy như hài cốt, không chết được cũng chỉ có thể chịu đựng thống khổ bụng rỗng không, vĩnh viễn… vĩnh viễn……

Thất Dĩnh giữ lại phần tàn nhẫn nhất không muốn nói ra.

“Không… không có khả năng……..” Ngữ Nhận mặt trắng bệch kinh ngạc lắc đầu, không thể tin nổi lời Thất Dĩnh nói.

Mà đối với Bạch Tiêu đang ôm lấy y lại là việc không đáng lo: “Này hết thảy chỉ là suy đoán của ngươi, mà độc này cũng không phải là không có giải dược, chỉ cần là độc… sẽ không thể không có giải dược, thiên hạ nhiều cao nhân như vậy có lẽ… thực sự có cao thủ có thể giải được loại độc này, ngươi nói như vậy còn quá sớm.”

“Vậy ngươi nói xem “Anh huyết” có giải dược hay không?” Một câu này, làm cho Bạch Tiêu ngay lập tức im lặng không nói gì……

Đích xác, “Anh huyết” là độc môn bí phương của Niếp gia, không có giải dược.

Đã sớm nghe đến sự thật kinh ngạc kia, Bạch Tiêu càng co lại song chưởng ôm chặt lấy Ngữ Nhận.

“Tóm lại… chúng ta chỉ có thể hết sức cố gắng, nghe theo thiên mệnh. Độc tính kia không chỉ có đặc tính của “Anh huyết”, tựa hồ nó cũng là nguyên nhân khiến trong người Thực như hỏa thiêu nóng cháy. Nếu không sai… chính là nó khiến máu toàn thân của Thực nóng lên, tuy rằng không biết kế tiếp sẽ có biến hóa như thế gì, vẫn phải chú ý tới Thực thật tốt. Mặt khác… chú ý đừng cho hắn ăn đồ gì này nọ, sẽ lại khiến hắn nôn ra máu, đối với thân thể hắn mà nói… rất dễ bị thương.”

“Không có khả năng… Thực ca ca cả đời này đều phải như thế…… thật sự làm khổ hắn…… thật đáng thương……” Không dám tin một Đỗ Thực luôn luôn yêu thương đệ đệ của mình, lại phải ả đời chịu đựng thống khổ tra tấn như thế… Ngữ Nhận vô lực khóc.

Bạch Tiêu cũng có cảm giác vô lực nặng nề chỉ có thể đau lòng ôm chặt lấy vợ kéo vào trong lồng ngực mà an ủi. “Hiện tại chẳng lẽ không có biện pháp nào khác giảm bớt thống khổ của Thực sao?”

Nghe thấy câu hỏi của Bạch Tiêu, Thất Dĩnh cúi đầu suy tư một lúc, nói: “Ta đã từng nghĩ tới… dùng giải dược “Huyết lạc” thử xem có được hay không.”

“”Huyết lạc”? Chiêu thức độc môn của Niếp gia ──”

“Không có khả năng!” Niếp Tập Dịch trầm mặc đã lâu đột nhiên ngắt lời Bạch Tiêu. “Giải dược “Huyết lạc” không thể cho ngươi.”

“Tập Dịch, ngươi chẳng lẽ muốn nhìn Thực thống khổ như vậy hay sao, không muốn cứu hăn??” Chẳng lẽ y nhìn nhầm rồi. Chẳng lẽ Tập Dịch đối Đỗ Thực thật sự không có chút tình cảm nào? Vậy yêu thương vừa rồi của hắn đối với Thực lại tính là cái gì??

Hồ đồ, Bạch Tiêu bị thái độ không rõ ràng của Niếp Tập Dịch mà bị làm cho mơ hồ.

“Hừ! Bởi vì giải dược giống như “Anh huyết” bình thường khó có thể tinh luyện, hơn nữa “Huyết lạc” trong người Kỳ vẫn chưa được giải. Thực trong lòng hắn hóa ra cũng chẳng nặng nhẹ gì, mà Kỳ trong lòng hắn lại có nhiều phân lượng như vậy, hắn đưog nhiên là không muốn cấp!” Xem thường cái loại thần tình kiên quyết kia của Niếp Tập Dịch, Thất Dĩnh đem nguyên nhân tàn khốc kia nói ra.

Cho dù là sống chết trước mắt… Thực vẫn không thể so sánh với hình ảnh của Kỳ đã buộc chặt vào lòng Niếp Tập Dịch kia…

“Tập Dịch ngươi……” Bạch Tiêu khó có thể tin được nguyên nhân đúng như Thất Dĩnh vừa nói ra.

“Phương pháp là do ngươi nghĩ, còn ta sẽ không đưa giải dược cho các ngươi.” Vẫn là lạnh lùng kiên quyết đưa ra ý kiến.

“Dù sao ngươi cũng rất vui khi nhìn thấy Thực vì ngươi mà thống khổ, vì ngươi mà thương tâm, này tất cả đều bởi vì ngươi, ngươi thật cao hứng không phải sao.” Thất Dĩnh chưa bao giờ ngừng lên án hắn đã khiến Thực bị thương tổn.

Mắt lạnh chợt tắt, Niếp Tập Dịch trầm mặt không nói hai lời quay đầu rời đi.

“Uy uy!” Thất Dĩnh muốn ngăn trở hắn, nhưng lại chậm một bước chỉ kịp thấy bóng dáng hắn rời đi. “Đồ nam nhân vô tình.”

“Hắn.. hắn đi rồi, vậy chuyện giải dược phải làm sao?? Thực ca ca hắn……”

Than nhẹ một tiếng, Thất Dĩnh trả lời câu hỏi của Ngữ Nhận: ” Đó là ta lừa hắn, kỳ thực có giải dược “Huyết lạc” hay không cũng vô pháp chữa khỏi bệnh của Đỗ Thực… Ta bất quá là muốn kích thích hắn thôi. Không nghĩ tới…… hắn đối với Kỳ vẫn……”

Đi đến bên giường, Thất Dĩnh nhìn xuống khuôn mặt không có động tĩnh của Đỗ Thực: “Cho dù nhìn thấy ngươi thống khổ cũng không nguyện giao ra giải dược, chỉ vì muốn lưu lại cho Kỳ sẽ không trở về, Thực…… nam nhân kia căn bản không đáng để cho ngươi yêu ──”

“Ta biết…… Ta biết rõ ràng hơn bất kỳ ai khác……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương