Tử Tâm Thế Thân
-
Chương 1
Phong tuyết cuồng loạn tràn vào căn phòng vốn chẳng mấy ấm áp, thổi tắt đi nguồn nhiệt duy nhất toát ra từ ánh nến trong phòng… Nháy mắt, không gian trở nên hắc ám, rét lạnh.
Ngồi bên song cửa sổ, ta men theo mà đứng dậy, nghĩ muốn đón phong tuyết kia, mong chúng thổi đi chút lo lắng trong lòng.
Thế nhưng…gió tràn vào lạnh đến thấu xương khiến ta không nhịn được mà phát run, nhưng mà…ta vẫn muốn đứng bên khung cửa sổ ấy.
Phong tuyết lãnh liệt…nhưng sao có thể sánh bằng cái lãnh trong tâm đã chết của ta…. Tâm lạnh đến đau đớn mà co rút, ta nghĩ không ra trên đời còn gì có thể lãnh bằng chân tâm này của ta.
Tập Dịch ngươi biết không? Sáng nay… chính cuộc nói chuyện với ngươi đã khiến lòng ta đông lạnh đến như vậy.
“Thực… Ngươi nghe ta nói… Ta phái người đi tìm… Ở ngay gần Niếp phủ có một thôn trang nhỏ, có tin báo Kỳ đang ở đó.”
Bộ dạng ngươi lúc ấy mi phi sắc vũ (hớn hở vui mừng), đến bây giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí ta.
“Hừ… Tốt lắm, các ngươi cứ cười đi! Cốc Ngạn yên tâm giấu Kỳ ở nơi nào đó, rồi khờ dại cho rằng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm ra bọn họ! Đáng tiếc chính là… Hắn không biết ta đã phái bao nhiêu người đi tìm, cũng không biết ta đối với Kỳ có bao nhiêu cố chấp… Càng không biết ta vĩnh viễn sẽ không buông tha cho Kỳ.”
Bộ dạng ngươi thực kiên quyết, chữ “Kỳ” kia ngươi nói ra chứa biết bao nhiêu thâm tình, bao nhiêu yêu thương, khiến lòng ta thực chua xót a…
Thế nhưng… Lúc ấy ta vẫn trưng ra khuôn mặt cao hứng tươi cười…mà chúc mừng ngươi.
“Tối nay… Kỳ sẽ trở lại Niếp phủ, ta cuối cùng cũng đã chờ đợi được đến giây phút này.” Sau đó là những lời này… Ngươi hưng phấn nắm chặt lấy tay ta trên bàn…… Tay ngươi thực ấm áp… Ta cảm nhận được nó chỉ trong giây lát thôi… Nhưng cái ấm áp ấy lại làm trái tim ta đập thực nhanh… Dù ta biết rằng nó sắp không thuộc về ta nữa rồi.
“Thực, tất cả đều phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi ở bên cạnh khích lệ ta… ta đã không thể kiên nhẫn mà chờ đợi được cho đến thời khắc này.”
Cuộc nói chuyện này… lập tức khiến ta muốn rời đi… Khi đó ta nói ra những lời khích lệ trái với tâm ý của chính mình… Trong lòng tràn đầy ủy khuất cùng không cam nguyện, không thể nói ra tiếng yêu…
“Đây là việc Thực phải làm… Thiếu gia không cần cảm ơn.” Ta vẫn là trái với tâm mà trả lời ngươi như vậy.
Sau đó… Ta nhìn ngươi vui sướng hướng nội điện rời đi nghênh đón bóng dáng Kỳ mà ngươi yêu thương… Ta chỉ biết một mình thu lại nỗi đau trong tâm, kết thành một khối.
Rất đau… Tâm ta đã đau thật nhiều lần… Thế nhưng đến giờ khắc này vẫn phát đau…
Đau lòng là vì… ta vẫn phải cười chúc phúc cho ái tình của ngươi, vẫn luôn phải ở cạnh ngươi khi ngươi cần đến… Ngươi chỉ cần khuôn mặt ta, khuôn mặt tương tự với ái tình của ngươi, đem đến cho ngươi những an ủi giả dối. Nhất định… Ta nhất định phải che giấu tình cảm bản thân dành cho ngươi thật tốt, không bao giờ nói ra cho ngươi biết.
Biết là nhất định phải như vậy… Thế nhưng trong lòng ta, vẫn là một cỗ đau lòng đến lạnh giá…
Mà… Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết……
“Khụ khụ ──” Thực không xong rồi…… Ta trong lòng nghĩ, miệng ho mạnh.
Có lẽ… là do gió lạnh tràn vào khiến bệnh tình chưa ổn định của ta trở nên nặng hơn.
Thế nhưng… Ta không muốn rời khỏi khung cửa sổ, những ngọn gió này quả thực thoải mái…… Mỗi lúc trong lòng trống rỗng như lúc này, ta luôn muốn tự ngược thân thể vốn đã gầy yếu của bản thân…
A… Có lẽ chỉ cách này mới có thể làm dịu đi nỗi đau đớn thống khổ trong lòng ta…
Đêm nay…ngươi vẫn chưa tới Cầm Các này, bởi vì giờ trong mắt ngươi chỉ có Kỳ… Ngươi yên tâm rồi, vậy nên đã muốn không cần ta.
Quả thực ta đã sớm hiểu được… Ta chỉ là thay thế phẩm của Kỳ, ở lại bên cạnh ngươi, xua đi tịch mịch trong lòng ngươi, nghe theo mệnh lệnh mà đáp lại tiếng yêu của ngươi, để ngươi tùy ý đùa bỡn thân thể ta như một kẻ thay thế.
Hơn nữa ta còn là kẻ không biết cái gì là đau lòng, không biết đố kị vì mình chỉ là thế thân…cho dù ta yêu ngươi, thậm chí so với Kỳ còn có phần sâu đậm hơn… Yêu đến mức vì khoái hoạt của ngươi mà không để tâm đến thống khổ của bản thân……
Không sao… Ta vẫn chỉ là một kẻ thế thân a!
“A ──” Ta cười tự giễu… Trong lòng tràn ngập đau đớn, cứ vậy càng phiếm đau lên……
Đến cuối cùng… ta vẫn muốn nhìn thấy ngươi hạnh phúc bên cạnh người mà ngươi yêu thương.
Chính phẩm…đã trở về trong vòng tay ngươi, còn ta một thay thế phẩm…giờ phải đi đâu đây?
Đêm tối… ta một mảnh bi ai buồn bực…không thể chìm vào giấc ngủ.
Ngồi bên song cửa sổ, ta men theo mà đứng dậy, nghĩ muốn đón phong tuyết kia, mong chúng thổi đi chút lo lắng trong lòng.
Thế nhưng…gió tràn vào lạnh đến thấu xương khiến ta không nhịn được mà phát run, nhưng mà…ta vẫn muốn đứng bên khung cửa sổ ấy.
Phong tuyết lãnh liệt…nhưng sao có thể sánh bằng cái lãnh trong tâm đã chết của ta…. Tâm lạnh đến đau đớn mà co rút, ta nghĩ không ra trên đời còn gì có thể lãnh bằng chân tâm này của ta.
Tập Dịch ngươi biết không? Sáng nay… chính cuộc nói chuyện với ngươi đã khiến lòng ta đông lạnh đến như vậy.
“Thực… Ngươi nghe ta nói… Ta phái người đi tìm… Ở ngay gần Niếp phủ có một thôn trang nhỏ, có tin báo Kỳ đang ở đó.”
Bộ dạng ngươi lúc ấy mi phi sắc vũ (hớn hở vui mừng), đến bây giờ vẫn còn in đậm trong tâm trí ta.
“Hừ… Tốt lắm, các ngươi cứ cười đi! Cốc Ngạn yên tâm giấu Kỳ ở nơi nào đó, rồi khờ dại cho rằng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm ra bọn họ! Đáng tiếc chính là… Hắn không biết ta đã phái bao nhiêu người đi tìm, cũng không biết ta đối với Kỳ có bao nhiêu cố chấp… Càng không biết ta vĩnh viễn sẽ không buông tha cho Kỳ.”
Bộ dạng ngươi thực kiên quyết, chữ “Kỳ” kia ngươi nói ra chứa biết bao nhiêu thâm tình, bao nhiêu yêu thương, khiến lòng ta thực chua xót a…
Thế nhưng… Lúc ấy ta vẫn trưng ra khuôn mặt cao hứng tươi cười…mà chúc mừng ngươi.
“Tối nay… Kỳ sẽ trở lại Niếp phủ, ta cuối cùng cũng đã chờ đợi được đến giây phút này.” Sau đó là những lời này… Ngươi hưng phấn nắm chặt lấy tay ta trên bàn…… Tay ngươi thực ấm áp… Ta cảm nhận được nó chỉ trong giây lát thôi… Nhưng cái ấm áp ấy lại làm trái tim ta đập thực nhanh… Dù ta biết rằng nó sắp không thuộc về ta nữa rồi.
“Thực, tất cả đều phải cảm ơn ngươi, nếu không có ngươi ở bên cạnh khích lệ ta… ta đã không thể kiên nhẫn mà chờ đợi được cho đến thời khắc này.”
Cuộc nói chuyện này… lập tức khiến ta muốn rời đi… Khi đó ta nói ra những lời khích lệ trái với tâm ý của chính mình… Trong lòng tràn đầy ủy khuất cùng không cam nguyện, không thể nói ra tiếng yêu…
“Đây là việc Thực phải làm… Thiếu gia không cần cảm ơn.” Ta vẫn là trái với tâm mà trả lời ngươi như vậy.
Sau đó… Ta nhìn ngươi vui sướng hướng nội điện rời đi nghênh đón bóng dáng Kỳ mà ngươi yêu thương… Ta chỉ biết một mình thu lại nỗi đau trong tâm, kết thành một khối.
Rất đau… Tâm ta đã đau thật nhiều lần… Thế nhưng đến giờ khắc này vẫn phát đau…
Đau lòng là vì… ta vẫn phải cười chúc phúc cho ái tình của ngươi, vẫn luôn phải ở cạnh ngươi khi ngươi cần đến… Ngươi chỉ cần khuôn mặt ta, khuôn mặt tương tự với ái tình của ngươi, đem đến cho ngươi những an ủi giả dối. Nhất định… Ta nhất định phải che giấu tình cảm bản thân dành cho ngươi thật tốt, không bao giờ nói ra cho ngươi biết.
Biết là nhất định phải như vậy… Thế nhưng trong lòng ta, vẫn là một cỗ đau lòng đến lạnh giá…
Mà… Ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết……
“Khụ khụ ──” Thực không xong rồi…… Ta trong lòng nghĩ, miệng ho mạnh.
Có lẽ… là do gió lạnh tràn vào khiến bệnh tình chưa ổn định của ta trở nên nặng hơn.
Thế nhưng… Ta không muốn rời khỏi khung cửa sổ, những ngọn gió này quả thực thoải mái…… Mỗi lúc trong lòng trống rỗng như lúc này, ta luôn muốn tự ngược thân thể vốn đã gầy yếu của bản thân…
A… Có lẽ chỉ cách này mới có thể làm dịu đi nỗi đau đớn thống khổ trong lòng ta…
Đêm nay…ngươi vẫn chưa tới Cầm Các này, bởi vì giờ trong mắt ngươi chỉ có Kỳ… Ngươi yên tâm rồi, vậy nên đã muốn không cần ta.
Quả thực ta đã sớm hiểu được… Ta chỉ là thay thế phẩm của Kỳ, ở lại bên cạnh ngươi, xua đi tịch mịch trong lòng ngươi, nghe theo mệnh lệnh mà đáp lại tiếng yêu của ngươi, để ngươi tùy ý đùa bỡn thân thể ta như một kẻ thay thế.
Hơn nữa ta còn là kẻ không biết cái gì là đau lòng, không biết đố kị vì mình chỉ là thế thân…cho dù ta yêu ngươi, thậm chí so với Kỳ còn có phần sâu đậm hơn… Yêu đến mức vì khoái hoạt của ngươi mà không để tâm đến thống khổ của bản thân……
Không sao… Ta vẫn chỉ là một kẻ thế thân a!
“A ──” Ta cười tự giễu… Trong lòng tràn ngập đau đớn, cứ vậy càng phiếm đau lên……
Đến cuối cùng… ta vẫn muốn nhìn thấy ngươi hạnh phúc bên cạnh người mà ngươi yêu thương.
Chính phẩm…đã trở về trong vòng tay ngươi, còn ta một thay thế phẩm…giờ phải đi đâu đây?
Đêm tối… ta một mảnh bi ai buồn bực…không thể chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook