Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
-
Chương 451: Phiên ngoại - Hằng ngày (35)
Lúc vội vã đuổi trở lại kinh thành đã là hai tháng sau, kinh thành đã là cuối thu.
Ngày bọn họ tới kinh thành này, mưa thu lất phất, mặc dù gió thu thổi làm người ta run lẩy bẩy, nhưng không khô nứt giá lạnh như huyện Sa Hà.
Song bào thai đã rất lâu rồi chưa về lại kinh thành, ngồi trong xe ngựa nhìn kinh thành phồn hoa, đường phố đá xanh ngăn nắp sạch sẽ, còn có cửa hàng san sát nối tiếp nhau dọc theo con phố, đều là nhà ngói gạch xanh, không giống huyện Sa Hà, đa số còn là nhà xây từ hoàng thổ.
Trên đường phố rộng rãi tất cả đều là xe ngựa hoa lệ với kiệu chạy, còn có người qua đường chen vai sát cánh, trên mặt mọi người đều lộ rõ ý cười hạnh phúc, cũng không biết là gặp được chuyện vui gì.
“Vẫn là kinh thành tốt.” Màn Thầu như có điều suy nghĩ nói.
Lục Vân Khai nghe nói, ngẩng đầu từ trong sách lên: “Vì sao nói như thế?”
Màn Thầu quan sát được cẩn thận, nói chuyện mình nhìn thấy một đường ra: “Kinh thành phồn hoa, chính là cái các châu phủ khác không so được, hơn nữa tiểu thương rao hàng ven theo đường phố đều mặc vải bông mềm mại, không giống với mấy chỗ đã thấy trên đường về này, đại đa số người đều mặc quần áo vải thô đánh mụn vá.”
Hoa Quyển nói: “Ca ca huynh cũng nói nơi này là kinh thành, kinh thành đương nhiên là nơi khác không bằng được.”
Màn Thầu ừ một tiếng: “Cho nên huynh nói vẫn là kinh thành tốt.”
“Bây giờ Tân Châu càng ngày càng nhiều bông, hẳn là không được bao lâu nữa, tất cả bách tính đều có thể mặc được quần áo vải bông mềm mại.” Kỳ thực Tống Tân Đồng muốn nói không phải các bách tính không mặc nổi, mà là bởi không nỡ thôi.
Trong năm Bảo Phong, thánh thượng Đại Chu thống trị có cách, mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, tất cả đều phát triển về phương hướng tốt, chỉ cần không có không sống cho tốt thì đều sẽ sống không tệ.
Hoa Quyển thu tầm mắt về, “Con còn nhớ trong hẻm kia có bánh nướng ăn rất ngon, cũng không biết bây giờ có còn không.”
Tống Tân Đồng cười nói: “Con còn nhớ à?”
“Nhớ, thịt muối phố đông, còn thịt nướng phố nam, còn có vằn thắn Tây thị…” Hoa Quyển đã lớn lên sớm đã không còn tham ăn như còn bé vậy, nhưng vẫn ham mê ăn mỹ thực như cũ, mặc dù ở nơi tài nguyên cằn cỗi như huyện Sa Hà thì vẫn luôn có thể tìm cách lăn qua lăn lại ra đồ ăn mỹ vị.
Hoa Quyển mấp máy môi, “Lại nói tiếp càng lúc càng muốn ăn, ngày mai con cùng với ca liền ra ngoài tìm đến ăn một lần đi.”
Tống Tân Đồng nói: “Ngày mai thì không làm được, ngày mai hai đứa phải đi thư viện bái kiến phu tử.”
Trước khi về kinh, Lục Vân Khai phải làm phiền quan viên quen biết nhờ bọn họ xin hai danh ngạch thư viện có tiếng ở kinh thành giùm, chờ song bào thai đi bái kiến phu tử, qua được phu tử khảo học rồi liền có thể vào thư viện đọc sách.
“Không thể qua mấy ngày sao?” Hoa Quyển rũ vai có hơi thất vọng.
“Các con đã chậm lại một tháng nhập học rồi, không thể trì hoãn tiếp nữa.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Không phải trước đó nói muốn học thi đỗ tiến sĩ, nhập sĩ làm quan giống cha với hai cữu cữu sao? Giờ lại muốn lười biếng?”
Năm nay Đại Bảo cùng Tiểu Bảo lại tham gia thi khoa cử lần nữa, hai cậu đều đỗ tiến sĩ, tuy là gần đuôi Nhị Giáp, nhưng cũng đúng là không dễ, tham gia thi Hội là mấy nghìn hơn vạn, lại chỉ lấy 300 người trong số đó, hai cậu có thể trổ hết tài năng trong đám người tài hoa nổi bật đã đúng là không dễ, nói ra cũng là chuyện rất may quang tông diệu tổ.
Hiện tại hai cậu đã phân biệt đi phía nam làm quan huyện, đi chuyến này ước chừng phải 3 tới 5 năm mới có thể gặp lại lần nữa.
“Chúng ta vừa mới về kinh, đại cữu cữu với tiểu cữu cữu bọn họ lại rời đi, thực sự là tạo hóa trêu ngươi nha.” Hoa Quyển gật gù đắc ý than thở.
Tống Tân Đồng phì một tiếng bật cười, “Hiểu tạo hóa trêu ngươi nghĩa là gì sao?”
“Tất nhiên là hiểu.” Hoa Quyển nói: “Nương người đừng khinh người, học vấn con học được tốt lắm.”
“Phải không?”
“Tất nhiên là thật, nương người cứ xem đi, sang năm con liền thi cái đồng sinh cho người xem.” Hoa Quyển rất là tự tin, “Lại qua mấy năm con và ca ca lại thi cái trạng nguyên về, đến lúc đó chúng ta chính là một cửa ba Trạng Nguyên!”
Tống Tân Đồng cười giơ tay lên chọt chọt cánh tay Lục Vân Khai, “Xem, con trai chàng có chí hướng bao nhiêu.”
“Chuyện tốt.” Trong mắt Lục Vân Khai mang cười gật gật đầu, “Chỉ là đừng có biến thành lời nói suông là được.”
Hoa Quyển kéo ca ca Màn Thầu, “Ca ca, chúng ta tuyệt đối sẽ không khoe khoang.”
Màn Thầu gật đầu, “Cha, người cứ xem đi.”
Lục Vân Khai gật đầu: “Tốt, chúng ta mỏi mắt mong chờ.”
Đoàn người điệu thấp đi qua phố xá sầm uất, liền tới Lục phủ giấu trong con ngõ tĩnh mịch.
Lục mẫu Noãn Noãn đã sớm chờ ở cửa lớn, trông đến trông đi nhìn bên ngoài, chờ lúc nhìn thấy mấy cỗ xe ngựa tiến vào ngõ nhỏ, trong mắt nhao nhao lộ ra vui vẻ.
“Cha nương.” Lúc Noãn Noãn nhìn thấy đoàn người đi ra từ xe ngựa, hưng phấn chạy như bay qua, ôm lấy Tống Tân Đồng, “Nương, con rất nhớ người nha.”
“Nương cũng nhớ con.” Tống Tân Đồng ôm chặt lấy Noãn Noãn, hai năm, cuối cùng lại gặp lại áo bông nhỏ tri kỷ nhà mình, “Ở nhà tốt không?”
“Tốt, tất cả đều tốt.” Noãn Noãn cười híp mắt nhìn cha nương còn có hai đệ đệ, “Bọn đệ đệ đều sắp cao bằng con rồi.”
“Tỷ tỷ, bọn đệ đã cao giống như tỷ rồi.” Hoa Quyển nhếch mép cười nhìn trưởng tỷ trong nhà, tỷ tỷ thật là đẹp mắt, chỉ là nhìn có hơi lùn.
Noãn Noãn cũng không biết suy nghĩ trong lòng bọn đệ đệ, đang hưng phấn kéo Tống Tân Đồng, “Cha nương, con cũng cho người dọn dẹp viện của mọi người xong rồi, mọi người xem xem con bố trí có được không.”
“Tốt, đợi lát nữa nương liền đi xem.” Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai đi tới trước mặt Lục mẫu, thỉnh an với bà.
Lục mẫu vui vẻ đến nước mắt lưng tròng, “Về nhà thì tốt, về nhà thì tốt.”
“Tổ mẫu, bọn con thật nhớ người nha.” Hoa Quyển nói ngọt chạy tới ôm Lục mẫu, vô cùng thân thiết làm nũng: “Tổ mẫu vẫn không ở, trong lòng bọn con trống rỗng, hiện tại vừa gặp được tổ mẫu, trong lòng đây liền thoải mái.”
Màn Thầu cũng tiến lên đỡ Lục mẫu, “Tổ mẫu, tôn nhi đã về.”
“Đứa bé tốt, đều là đứa bé tốt.” Lục mẫu vỗ tay song bào thai, khoa tay múa chân bảo mọi người mau vào phòng, đừng đứng ở cửa.
Vào cổng, xuyên qua hành lang sâu thẳm yên tĩnh, chạm trổ hoa ỷ lan, đình đài lầu các, tiểu xảo nước chảy, mỗi một chỗ đều lộ ra lịch sự tao nhã thú vị.
Tống Tân Đồng nhìn phong cảnh quen thuộc, trong lòng rất là cảm khái: Cuối cùng đã về, lần này hẳn không đi nữa.
“Nơi này thật là đẹp.” Bốn tuổi năm ấy, song bào thai đã đi theo Tống Tân Đồng đến huyện Sa Hà, phòng ốc ở huyện Sa Hà đều là nhà gạch mộc thô ráp, mặc dù thu thập tỉ mỉ cũng thu kém một gian đảo tọa phòng* sạch sẽ sáng sủa ở đây.
*: đây là dãy nhà ở cho hạ nhân theo sắp xếp của tứ hợp viện thời xưa.
“Nơi này là nhà của chúng ta.” Noãn Noãn nghe miệng lưỡi cực kỳ hâm mộ của hai đệ đệ, trong lòng tuôn ra chua chát, chọt chọt trán hai đệ đệ, “Mấy đứa chính là sinh ra ở nơi này, nhớ không?”
“Đương nhiên nhớ.” Màn Thầu nói.
Hoa Quyển cũng gật đầu, “Nhớ, nhà của chúng ta rất lớn.”
“May mà còn nhớ, nương còn tưởng rằng con chỉ nhớ vằn thắn Tây thị đấy.” Tống Tân Đồng cười nói.
Màn Thầu gật đầu phụ họa: “Lúc vừa mới trở về, đệ đệ liền nhớ vằn thắn Tây thị.”
Lục mẫu Noãn Noãn đều không nhịn được bật cười lên.
Hoa Quyển xấu hổ che mặt, ai da, đừng cười nhạo bé mà! Bé đã lớn như vậy, bé cũng sĩ diện a.
Theo tiếng vui cười, kéo cả nhà lại càng gần.
Cả nhà về phòng tắm rửa trước, nhưng mới đi được nửa đường, Noãn Noãn lại chỉ vào khu trò chơi nương làm cho tỷ đệ ba bé, hỏi song bào thai: “Còn nhớ cầu trượt trong viện đất trong kia không?”
Song bào thai nghĩ nghĩ, rất nhanh nhớ tới, “Tỷ tỷ, bây giờ chúng ta đi xem một cái đi.”
“Được.” Noãn Noãn nói với Tống Tân Đồng một tiếng, liền dẫn hai đệ đệ đi về phía khu trò chơi.
Tống Tân Đồng nhìn ba tỷ đệ vai kề vai đi cùng nhau, trong mắt mang theo vui cười, “Ta còn lo lắng hai năm qua Noãn Noãn ở kinh thành sẽ xa lánh với bọn đệ đệ, hiện tại xem ra là ta nghĩ nhiều.”
“Bọn nó là tỷ đệ đồng bào*, hai năm ngắn ngủi sao có thể xa lánh, ta đã nói là nàng nghĩ nhiều.” Lục Vân Khai nhìn nữ nhi một thân váy dài hồng nhạt, đầu cài trâm hoa, mặc dù chỉ có mười một mười hai tuổi, nhưng đã rất có bộ dáng đại cô nương.
*: Chị em cùng một mẹ.
Hai người vào chính phòng, nhìn bố trí trong phòng, trên bàn trà cạnh cửa sổ chưng cúc dại nhỏ, cánh hoa trắng nhỏ thuần khiết mỹ lệ, giao chồng nhau với cành lá xanh biếc, thập phần lịch sự tao nhã.
Nha hoàn bê cạnh hầu hạ nói: “Phu nhân, đây là sáng sớm tiểu thư dậy tự tay hái cắm vào, tiểu thư biết phu nhân người thích chưng một bó hoa thanh nhã trong phòng nhất.”
“Có lòng.” Tống Tân Đồng lại hỏi một ít chuyện về Noãn Noãn, biết con bé tất cả đều tốt, còn càng phát ra khí chất của tiểu thư khuê các, trong lòng cũng rất là hài lòng.
Trước khi về, Tống Tân Đồng vẫn lo lắng không cha nương ở bên, sợ Noãn Noãn học xấu lớn lên lệch, nhưng hiện tại xem ra Noãn Noãn rất ngoan rất hiểu chuyện, vẫn phát triển về phương hướng bọn họ hi vọng, cho nên trong lòng cũng xem như thở phào nhẹ nhõm, “Nương dạy Noãn Noãn rất tốt.”
“Cũng là công lao của nàng.” Lục Vân Khai nói. Nếu không có thê tử giáo dục khi còn bé, nếu không có thê tử đốc thúc qua thư hai năm qua, Noãn Noãn cũng sẽ không vẫn luôn ấm áp lại động lòng người giống như tên của con bé.
Rửa mặt chải đầu rồi, Tống Tân Đồng nằm trên ghế dựa dành riêng cho mình, cách cửa sổ thủy tinh nhìn cây cối bên ngoài, qua mấy năm, cây lớn lên rất nhiều, cành lá cũng càng thêm sum suê, tán cây thật lớn bảo hộ hơn nửa cái sân dưới sự bao phủ của nó.
Gió thu hây hẩy, lá cây vang xào xạc.
Nghe tiếng gió nhu hòa, Tống Tân Đồng dần dần ngủ, một ý nghĩ cuối cùng của nàng trước khi ngủ chính là: Nàng thực sự về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook