Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương
Chương 376: Nương tử quan trọng nhất

Thương thuyền đi rất mau, tới gần nửa đêm liền đến Lĩnh Nam thành.

Trong thôn trang sớm đã được tin, cho nên sớm đánh xe ngựa đến chờ ở bến tàu, Tống Tân Đồng các nàng xuống thuyền một chút liền ngồi xe ngựa đi lên thôn trang.

Bởi vì thời gian rất khuya, Lĩnh Nam sớm đã đóng cổng thành, phải chờ tới đầu giờ thìn ngày mai mới có thể mở, cho nên bọn họ tới thôn trang cách bến tàu không đến hai chú hương trước ở một đêm, ngày mai tỉnh ngủ lại chậm rãi vào thành cũng không muộn.

Lưu trang đầu bọn họ đã dọn dẹp chủ viện xong, trong phòng cũng xông hương, hương thanh nhã, ngửi rất thoải mái.

“Đông gia, phòng bếp đang làm món khuya, người tắm rửa trước một chút, chúng ta rất nhanh sẽ đưa qua đây.” Con dâu Lưu trang đầu kính cẩn nói.

Tống Tân Đồng đích thực cảm thấy mệt mỏi, lại thêm ra mồ hôi, toàn thân mồ hôi dính dính, rất không thoải mái, “Tốt, các ngươi đi xuống trước đi.”

“Đông gia có dặn dò nói chúng ta là được, chúng ta ở ngay bên ngoài.”

“Ân.” Chờ người đi rồi, Tống Tân Đồng đóng cửa lại, ôm Noãn Noãn cũng là mồ hôi dính dính vào nội thất, sau khi tắm rửa đơn giản một phen, liền thay quần áo sạch đi ra, thừa khe hở nàng cho Noãn Noãn bú, Lục Vân Khai cũng cầm quần áo sạch sẽ vào bên trong đi tắm rửa.

Chờ lúc hắn lại ra lần nữa, Tống Tân Đồng đã dỗ Noãn Noãn ngủ.

Tống Tân Đồng đưa ngoại sam mỏng cho Lục Vân Khai mặc vào: “Lưu trang đầu bọn họ chuẩn bị bữa khuya, chúng ta đi dùng một chút đi, có hơi đói bụng.”

“Được.” Lục Vân Khai đem ngoại sam buộc tốt, kéo tay Tống Tân Đồng đi phòng bên ngoài, cặp song sinh với Đại Nha đã chờ ở trong sảnh, ba người cũng đã tắm rửa, toàn thân khô khô mát mát.

Lục Vân Khai kéo Tống Tân Đồng ngồi xuống, sau đó gật gật đầu với cặp song sinh: “Ngồi xuống dùng cơm đi.”

Bữa khuya không tính phong phú, nhưng cũng không tính là đơn giản.

Cháo khoai lang, gà khô, canh trứng gà tôm thịt, còn có món rau, bày một bàn.

Tống Tân Đồng múc một bát cháo khoai lang, cháo sớm đã nấu xong, đã đặt trong giếng làm lạnh rất lâu, ở trong ngày hè nắng chói chang này dùng cháo ôn lương như vậy, rất thoải mái, rất sung sướng.

Một mình nàng cũng có thể uống hai chén, lại thêm mấy món ngon miệng kia, lại nhiều một chén nhỏ.

Lục Vân Khai bọn họ cũng không ngoại lệ, ăn đến cuối cùng, đem một chậu cháo to đều ăn sạch cả, đương nhiên, hơn phân nửa bộ phận vẫn là đều vào bụng Đại Nha.

Lúc mới xuất hành, Tống Tân Đồng chỉ dẫn theo một mình Đại Nha, làm hộ vệ làm nha hoàn chạy chân đều được, vốn là muốn cho Vương thị cũng tới làm cơm, nhưng nghĩ một chút vẫn là quên đi, trong nhà còn cần bà ấy đâu. Cho nên đã sớm để Văn chưởng quỹ tìm một phụ nhân ổn thỏa, giúp làm cơm quét sân với giặt quần áo, làm xong mấy việc này là có thể về nhà.

Nghe nói hình như là ở trong một hẻm không xa phụ cận tòa nhà của bọn họ, cũng không biết đã từng gặp chưa, Tống Tân Đồng còn thật tò mò.

“Đông gia, có còn muốn thêm ít nữa không?” Con dâu Lưu trang đầu đứng một bên hỏi.

“Đủ rồi.” Tống Tân Đồng đứng dậy: “Thời gian không còn sớm, các ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta bên này không cần hầu hạ.”

“Dạ đúng, đông gia.”

Trở lại phòng, Tống Tân Đồng đẩy Noãn Noãn ngáy khò khò tới giữa giường, hai người một người ở trong một người ở ngoài bọc Noãn Noãn ở giữa, ngủ rất nhanh.

Lúc lại mở mắt trời đã sáng, Lục Vân Khai sớm đã rời giường, mỗi ngày hắn đều sẽ dậy sớm luyện quyền pháp cường thân kiện thể một lần, sau đó lại xem sách.

Tống Tân Đồng nhìn Noãn Noãn đây đang bò tới đầu giường, muốn vượt ngục, vội bắt lấy chân bé, rất sợ con bé rớt xuống giường.

Từ sau khi con bé vào hạ tuần tháng bảy liền biết bò, thường xuyên trèo đến dưới giường ngã chổng vó, có đôi khi làn da non mịn trắng nỗn đều ngã cho xanh, nhưng làm nàng đau lòng đến không được, hiện tại mỗi lần nàng thấy bé bò về phía dưới giường liền lập tức bắt lấy chân, sau đó tóm trở về.

Noãn Noãn bị tóm trở về quay đầu lại nhìn nương nhà mình, bất mãn hừ hừ mấy tiếng, sau đó đặt mông ngồi ở trên giường, sau đó đưa tay tiếp đón tới trên tay Tống Tân Đồng, đánh đánh đánh…

“Thật là bất hiếu, dám đánh nương, nương thật đau lòng.” Tống Tân Đồng bụm mặt, vờ khổ sở nức nở khóc lóc kể lể.

Mỗi lần như vậy, Noãn Noãn liền biết mình chọc nương tức giận, sau đó sẽ hồng hộc bò qua, bẹp một cái hôn trên mặt Tống Tân Đồng, dỗ nàng.

Đôi môi mềm của Noãn Noãn hôn một cái trên mặt Tống Tân Đồng, sau đó lại nhẹ nhàng vỗ trên người Tống Tân Đồng, giống như bình thường nàng hay vỗ sau lưng con bé, trong miệng kêu a a a.

Tống Tân Đồng thả tay xuống, nhìn khuê nữ bảo bối, “Sau này không thể đánh nương, biết không? Đưa tay ra.”

Noãn Noãn nghe không hiểu lắm.

Tống Tân Đồng làm ra động tác vươn tay, Noãn Noãn cũng học theo.

Tống Tân Đồng kéo cái tay béo nhỏ của bé, nhẹ bay bay đánh hai cái: “Sau này không thể đi đưa tay đi đánh người, này là không đúng, sau này lớn lên còn như vậy, nương liền đánh mông con.”

Mặc kệ bé có nghe hiểu hay không, dù sao nàng đem lời nói trước ở đây.

Noãn Noãn rầm rì mấy tiếng, xoay người liền bò đến mép giường, muốn đi tìm cha.

Tống Tân Đồng ba hai cái mặc xong quần áo, bế Noãn Noãn lên: “Thực sự không có lương tâm, vừa tỉnh liền tìm tới cha ngươi, quả thực nữ nhi là tình nhân kiếp trước của cha, lời này thật đúng là không giả.”

“Được rồi được rồi, nương dẫn con đi.” Tống Tân Đồng bế Noãn Noãn ra khỏi phòng, tìm đến Lục Vân Khai ở bên ngoài, Noãn Noãn vừa nhìn thấy hắn liền cao hứng kêu không ngừng.

“Tỉnh?” Lục Vân Khai cười nhận lấy Noãn Noãn, sau đó nói với Tống Tân Đồng: “Đã nấu cơm rất sớm, chúng ta cùng đi.”

“Con bé vừa tỉnh liền tìm chàng, quả thực không để nương là ta đây vào mắt.” Tống Tân Đồng hừ một tiếng, “Cũng không biết chàng rót cái thuốc ** gì cho con, mỗi ngày ôm con bé thế nhưng là ta.”

“Vậy vi phu thay nàng giáo huấn con bé?” Lục Vân Khai cười nói.”

“Giáo huấn?” Tống Tân Đồng hừ một tiếng: “Chàng nỡ à?”

“Sao không nỡ?” Lục Vân Khai cười nói: “Nương tử quan trọng nhất.”

Tống Tân Đồng nhíu mày nhìn Lục Vân Khai, đưa tay sờ sờ lên mặt hắn: “Để ta xem xem, có phải ai khoác túi da tướng công nhà ta hay không, sao hôm nay biết nói chuyện như thế?”

Lục Vân Khai kéo tay Tống Tân Đồng xuống, gắt gao nắm trong lòng bàn tay: “Có nhìn rõ không?”

“Nhìn rõ ràng, túi da nhưng thật ra là như cũ.” Tống Tân Đồng cười hừ hừ hai tiếng: “Hôm nay sao lại dỗ ta? Có làm chuyện xấu gì sợ bị ta phát hiện hay không?”

“Ân.” Lục Vân Khai cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên của Tống Tân Đồng.

Con dâu Lưu trang đầu đang đứng trên khung cửa chuẩn bị mời người đi vào sảnh dùng cơm thấy cảnh đó, vội né tránh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tống Tân Đồng xoẹt một cái đỏ lên, giận liếc hắn một cái: “Chàng làm gì đó, có người nhìn kìa.”

“Không có người.” Lục Vân Khai bình tĩnh nhìn khuôn mặt như rặng mây đỏ của Tống Tân Đồng, đáy lòng hơi dập dờn, nếu không phải bây giờ không phải lúc, hắn nhất định phải nếm thử hương vị ngọt ngào của nàng thật tốt.

Tống Tân Đồng bị ánh mắt ** thế kia của hắn nhìn đến càng thấy không được tự nhiên, nói một tiếng chàng quá lưu manh, liền rất nhanh đi đến sảnh trước.

Noãn Noãn nhìn thấy nương đi rất nhanh, nhướng mày lên, kêu a a a không cho nương đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương