Từ Tác Giả Thành Nữ Phụ
-
Chương 40
Suốt mấy ngày không liên lạc được với Min. Lê Yên quyết định tối đó sẽ đến hộp đêm Min hay đến để tìm anh. Nhưng cô nhát gan, không dám đi một mình, Liễu Chi và Dương Ngọc Vân vô cùng có chí khí, cả hai lập tức không nói hai lời nhận việc đi cùng Lê Yên.
Lương Cảnh Hàn gần đây lại đến công ty làm việc, hay nói đúng hơn là anh chuẩn bị để bàn giao việc cho Silvain. Dương Ngọc Vân trực tiếp đến Yeah Sii để trả con, cô không chỉ mang trả Tiểu Nghê và Tiểu Ngạn cho Lương Cảnh Hàn, còn mang cả Tiểu Khả và Tiểu Hân nhà Dương Kỳ Phong ném cho sếp tổng.
Lam Anh phải lướt theo xe của Dương Ngọc Vân nên đến chậm, cô vừa đến cửa Yeah Sii đã thấy Dương Ngọc Vân leo lên một chiếc xe. Nghĩ đến việc ba cô gái đến hộp đêm, mà cô lại không biết chính xác hộp đêm nào nên chỉ có thể cắm cổ lướt theo. Vừa đuổi theo xe cô vừa tưởng tưởng vẻ mặt đen như lọ nồi của chồng lúc nhận bốn đứa trẻ, cô cảm thấy buồn cười, là buồn mà vẫn phải cười nên gọi là buồn cười. Mấy ngày nay cô nhìn Dương Ngọc Vân bận đến tối tăm mặt mũi vì bốn đứa trẻ mà cô lại vô dụng không giúp được gì, cảm thấy thật có lỗi. Vừa chạy vừa nghĩ, cũng đỡ mệt hơn nhiều, rốt cuộc từ xa cô thấy xe dừng trước một trung tâm làm đẹp, Liễu Chi và Lê Yên đã đứng chờ ở đấy, sau đó ba cô gái cùng nhau đi vào trong. Cô không biết có nên chạy đi báo cho Hoa Thần hay không, nhưng lại lo là trong lúc cô chạy đi tìm Hoa Thần thì để mất dấu bọn họ. Cuối cùng cô quyết định theo họ vào trong.
“Chị ăn mặc thế này thì có quỷ mới cho chị vào.” Dương Ngọc Vân nhìn bộ dạng quần Jeans đen và áo sơ mi xám trên người Lê Yên mà chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Lê Yên méo mặt, ánh mắt đáng thương nhìn sang Liễu Chi để tìm sự đồng cảm. Nhưng Liễu Chi liếc cô:
“Quỷ cũng không cho cậu vào.”
Lam Anh cũng thấy rất có lý, cô gật gật đầu tán thành, tiếc là chả ai nhìn thấy.
Một lát sau, ba cô gái bước ra, không ít người phải xoay lại nhìn họ.
Dương Ngọc Vân diện một váy mang sắc hồng của Burberry, mẫu lưới xuyên thấu vô cùng táo bạo. Những đường ren lưới cùng phần xẻ ngực sâu khoe những khoảng hở hờ hững đầy quyến rũ. khiến cô nàng khoe trọn vóc dáng hoàn hảo của mình. Cô trang điểm màu nude nhẹ nhàng, mái tóc đen bóng được búi hiện đại hợp tổng thể.
Liễu Chi chọn bộ váy hai dây làm từ chất liệu ren xuyên thấu, phần sau chiếc váy được thắt nơ tạo điểm nhấn đáng yêu, kết hợp cùng giày Louboutin cùng tông trắng. Gương mặt trang điểm theo tông hồng phớt trong suốt, tết tóc phồng để hoàn chỉnh tạo hình vừa cá tính vừa dịu dàng.
Lê Yên kiên quyết không mặc hở hang, dưới hai người chị em tốt đàn áp, cô đành phải diện lên người chiếc đầm công chúa màu vàng ánh kim lấp lánh vô cùng kiều diễm và lộng lẫy. Để gương mặt bớt đi vẻ phúng phính trẻ con, cô chọn tông trang điểm màu cam, tóc búi cao phần mái cực hài hoà với màu vàng ánh kim của chiếc váy cô đang diện, trông cô như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Lam Anh đi theo phía sau, trầm trồ mãi. Dương Ngọc Vân xinh đẹp cô đã biết, nhưng Lê Yên và Liễu Chi trang điểm ăn diện lên thật sự có thể lấn sân showbiz nha. Quá đẹp!
Tiếng nhạc xập xình, tiếng người huyên náo, những ánh đèn chớp nhoáng, đa sắc màu, mùi men rượu và mùi nước hoa hoà trộn vào nhau, khiến không gian hộp đêm càng thêm ảo diệu.
Sự có mặt của bộ ba xinh đẹp ngay lập tức nhận được sự chú ý của rất nhiều người có mặt ở hộp đêm.
Lê Yên đưa mắt tìm kiếm Min và Tình Tuyết. Không nhìn thấy.
Liễu Chi và Dương Ngọc Vân như cá gặp nước, hứng trí bừng bừng kéo tay Lê Yên tìm một chỗ ngồi xuống.
“Không thấy họ, chúng ta về thôi.” Lê Yên không quen với không khí sôi động ở hộp đêm.
“Một chút nữa đi.” Liễu Chi không muốn về, mấy ngày nay cô luôn tận lực tránh mặt Hoa Thần.
”Ừ, hôm nay Hà Triết trực đêm, về nhà buồn lắm.” Dương Ngọc Vân lâu rồi không được xem náo nhiệt.
“Đó có phải bác sĩ Hà không?” Lê Yên nghiêng đầu. Sau đó Liễu Chi và Lê Yên lo lắng nhìn vẻ mặt băng giá của Dương Ngọc Vân.
Hà Triết là bởi vì hộp đêm hiện tại không có người quản lý, anh phải đến để sắp xếp quản lý mới. Mộc Miên- cô gái ngồi gần bên cạnh anh là quản lý mới. Hai người đang nói một chút về chuyện xảy ra gần đây. Hộp đêm này là nơi tập trung rất nhiều tin tức quan trọng.
Dương Ngọc Vân hít một hơi thật sâu, nâng tay, dùng ngón cái và ngón trỏ đẩy khoé miệng lên, sau đó bước đến:
”Trùng hợp quá, chú cũng ở đây à?”
Hà Triết cảm thấy sống lưng lạnh toát, khoé môi anh co quắp lại, khoé mắt giật dữ dội.
“Chào bác sĩ Hà.” Liễu Chi và Lê Yên cũng ngoan ngoãn phụ hoạ.
Hà Triết nuốt một ngụm nước bọt, cười giả lả với Liễu Chi và Lê Yên. Sau đó đưa tay kéo Dương Ngọc Vân: “Bà xã..”
“Chú cứ từ từ chơi, tôi không phiền chú.” Dương Ngọc Vân né tránh tay anh, lạnh lùng nói, sau đó kéo hai người bạn tốt quay đi.
Mộc Miên nén cười đến nội thương, hai vai run rẫy lợi hại. Nhận được ánh mắt sắc lạnh của Hà Triết thì lập tức ngậm miệng, nghiêm mặt, dựng thẳng sống lưng, cho đến khi Hà Triết xoay người chạy theo bà xã. Cô liền ôm bụng cười đến rũ rượi. Sau đó cất bước đi lên tầng vip.
Hà Triết biết đây không thích hợp để giải thích, mà nhất thời anh cũng không biết giải thích thế nào với vợ. Vì thế anh không nói không rằng, từ phía sau, bế bổng cô lên, nhanh chóng đi ra ngoài. Dương Ngọc Vân cũng không nháo, im lặng để anh ôm ra xe.
“Bà xã, anh nói dối em, anh sai rồi. Nhưng anh thật sự có việc, anh không sa đoạ.” Hà Triệt làm vẻ mặt như cô dâu nhỏ bị uỷ khuất.
“.....” Dương Ngọc Vân vừa giận vừa thấy tức cười.
”Em có thể mắng anh, có thể đánh anh nhưng tuyệt đối không được bỏ đi như lần trước.” Hà Triết vẫn bị chuyện lần trước doạ sợ.
“Về nhà.” Cô lạnh lùng nói.
Hà Triết ảo não, lái xe rời đi, suốt đoạn đường đi, cô không nói với anh lời nào, cũng không nhìn anh một lần.
................................................
“Có khi nào xảy ra án mạng không?” Lê Yên ghé tai Liễu Chi hỏi.
“Án mạng thì không nhưng với tính cách của cô ấy thì bác sĩ Hà sẽ rất thảm.” Liễu Chi vuốt cằm đánh giá.
Đột nhiên, phục vụ mang lên hai ly rượu màu sắc óng ánh.
“Chúng tôi không gọi thêm rượu.” Liễu Chi nhíu mày.
“Là Lã tổng mời ạ.” Phục vụ chỉ tay về người đàn ông ngồi ở bàn gần đó, lễ phép giải thích.
“Gửi lời cảm ơn của chúng tôi đến họ.” Liễu Chi lịch sự nâng ly, hướng về người tặng rượu gật đầu, nhưng chỉ hơi nhấm môi chứ không hề có ý định uống thật, Lê Yên cũng bắt chước theo mà làm.
Một lát sau, cả hai lại cảm thấy dường như không khí nóng lên, cả người vô cùng khó chịu. Lê Yên thầm kêu không ổn:
“Liễu Chi cậu nói xem có phải chúng ta đã quá khinh địch rồi không?”
“....” Giờ mà còn hỏi quái gì nữa, Liễu Chi hận đến nghiến răng nghiến lợi, quá thất bại, quá hồ đồ, quá ngu! Cô kéo Lê Yên đứng lên, bây giờ việc cần làm là phải cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh rời khỏi đây.
Mồi ngon đến mồm ai có thể dễ dàng từ bỏ.
“Lã tổng có lời mời.” Hai tên vạm vỡ, vẻ mặt lạnh tanh chắn trước mặt Liễu Chi và Lê Yên.
“Rất cảm ơn, nhưng chúng tôi có việc.” Liễu Chi bình tĩnh nói. Bàn tay Lê Yên run rẫy, các khớp ngón tay trắng bệch, lo lắng bám lấy váy áo của bạn tốt.
“Các cô nên biết điều một chút, được Lã tổng để mắt đến là may mắn của các cô.” Một tên nhếch môi nói.
“Tôi từ chối nhận phần may mắn, anh thích thì tôi nhường anh đấy.” Cả người nóng ran khó chịu, Liễu Chi bạo phát.
“Con điếm không biết điều này. Ông đây muốn xem mày mạnh miệng đến thế nào.” Một tên bực bội quát to. Thế nhưng chẳng ai buồn lên tiếng giúp đỡ.
Lê Yên bị quát quá hoảng sợ, liếc mắt thấy một phục vụ đang bê đồ gần đó, cô run rẫy quơ tay cầm lấy hai chai rượu,sau đó, dưới ánh mắt không thể tin của mọi người, Lê Yên như một ảo thuật ra ném phi tiêu bằng hai tay, cô ném chuẩn xác vào giữa trán hai tên vạm vỡ, rồi kéo tay Liễu Chi bỏ chạy. Thế nhưng còn chưa đến cửa đã bị vây lấy, người đàn ông gọi là Lã tổng đi đến, mắt nhìn Lê Yên như thú săn thấy con mồi, cười ngả ngớn:
“Thú vị.”
Càng dùng sức, thuốc càng ngấm nhanh hơn, đôi chân cả hai dần dần trở nên mềm nhũn, cơ thể cũng ngày càng nóng hơn, bàn tay không ngừng quạt quạt, suy nghĩ muốn thoát y càng ngày càng bành trướng trong não. Mọi người xung quanh giống như đã quá quen thuộc với loại chuyện này nên cũng chả buồn quan tâm đến.
Lã tổng cười dâm đãng, sán đến gần, dang tay ôm mỗi tay một người. Liễu Chi và Lê Yên cảm thấy da thịt người đàn ông này rất mát mẻ, bất giác muốn đụng chạm nhiều hơn.
Lê Yên và Liễu Chi đột nhiên có chút thanh tỉnh, muốn vùng thoát ra nhưng rất nhanh đã bị dục vọng khống chế mà uốn éo trong vòng tay Lã tổng khiến hắn thích chí cười ha hả:
”Vẫn còn khả năng chống trả à? Ma Mị do Dr.Guilt sáng chế há có thể chống được? Có phải rất muốn anh đây chơi chết các em không? Haha”
Lã tổng tham lam vươn cổ sát vào gáy mỗi người, lần lượt hít lấy hít để, hai bàn tay cách lớp vải không ngừng sờ soạng. Sau đó giống như phải đưa ra lựa chọn rất khó khăn, hắn nói:
“Áo trắng đưa đến chỗ anh Lăng. Áo vàng để ông đây chà đạp.”
“Anh Lăng, anh thật có mặt mũi.” Giọng nói lạnh lẽo như tu la từ địa ngục vang lên như đòi mạng. Vẻ mặt Silvain lạnh đến âm độ. Bước đến kéo Lê Yên ra khỏi tay Lã tổng.
Hoa Thần từ lúc đi vào ánh mắt đây nộ khí nhìn chằm chằm vào móng vuốt đang để trên eo Liễu Chi, vẻ mặt cậu u ám đến nỗi không thể u ám hơn nữa. Cậu bước đến, hung hăng vác Liễu Chi lên vai. Liễu Chi bị vác ngược đầu cắm xuống đất, cộng thêm tác dụng của thuốc khiến cô càng khó chịu tay chân quơ loạn xạ, miệng không ngừng la ó kháng nghị nhưng âm thanh phát ra lại như tiếng nỉ non, cậu giơ tay đánh thật mạnh vào mông cô:
“Câm miệng.” Trời mới biết vừa nghe Lam Anh thông báo, cậu đã tức giận đến mức nào, mặc kệ đạo diễn chạy theo không ngừng mắng, mặc kệ Lý Dư mếu máo van xin, cậu bỏ hết việc mà chạy đi. Suy nghĩ một chút cậu gọi cho Hà Triết nhưng anh ta không nghe máy, đột nhiên nhớ ra lần trước Đường Á Luân đã gọi cho cậu đến đón Liễu Chi, có vẻ anh ta có ý đồ với Lê Yên, rất tốt, lần này xem như trả món nợ lần trước, sẵn tiện tìm người đỡ đòn, hộp đêm luôn là nơi lắm kẻ nguy hiểm, nhỡ có chuyện xảy ra cũng có người đỡ đòn cho cậu.
“Anh Lăng....đây...” Lã tổng ngơ ngác hỏi, kinh nghiệm cho thấy người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lãnh khốc kia không đơn giản, đến Lăng Thịnh còn phải khúm núm nhún nhường.
Lăng Thịnh ảo não bóp trán, sau đó ánh mắt toé lửa nhìn Lã tổng. Lần này anh thật sự bị tên đầu heo này hại chết rồi. Trước khi rời Sài Thành, lão đại đã giao cô gái này lại cho anh, mây ngày liền anh thấy cũng không có gì nguy hiểm, buổi sáng cô ấy đến bệnh viện, sau đó đến Yeah Sii cho đến tối mịt mới về, anh định đến giờ cô ấy về mới đến hộ tống, ai mà ngờ xui xẻo đến thế chứ. Xui hơn nữa là lão đại hôm nay lại trở về. Xui, xui đến thối nát.
”Nhốt toàn bộ lại.” Silvain lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi ôm Lê Yên ra ngoài.
.........................................................................
Silvain vừa bận rộn lấy chăn quấn quanh, trói Lê Yên lại, vừa lạnh giọng nói:
“Lão Hà, nhanh, giúp cô ấy.”
“Chỉ có một cách.” Hà Lỗi cười như không cười nói.
“Mẹ kiếp, nói nhanh.” Nhìn vẻ mặt khó chịu đến vặn vẹo của Lê Yên, Silvain lại không thể bình tĩnh được.
“Làm tình.” Hà Lỗi thản nhiên đáp.
“Shit, không phải thuốc của anh ư?” Silvain nghiến răng.
“Biết Hà Triết vì sao cưới được Dương công chúa không?” Hà Lỗi nhướng mày, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Silvain nóng nảy, gắt gỏng, luôn tay trói Lê Yên, chỉ sợ cô lại lộ da thịt ra ngoài.
”Nhờ thuốc của tôi cả đấy, sau này nó còn đặc biệt nhập hàng của chúng ta về, bỏ sỉ bỏ lê khắp nơi, cả năm nay không lúc nào nó bắt đầu hứng thú với thuốc kích dục, không ngừng mài mò nghiên cứu, nhưng mà....” Hà Lỗi chưa kể hết chuyện Silvain đã mất kiên nhẫn, hung hăng ôm Lê Yên đạp cửa rời đi. Hà Lỗi thở dài sau đó nhớ ra một chuyện, tông cửa nói với theo: “Tuyệt đối đừng cho cô ấy uống thuốc ngủ hay gây mê, vì càng làm thuốc thêm nặng hơn thôi. À mà chú mới về đến, mệt mỏi đúng không, nhìn mặt giống như bất lực vậy, nếu cảm thấy không đủ khả năng thì tìm thêm vài người nữa đến giúp cô ấy. Ôi chả biết có nghe kịp không.”
Silvain mang Lê Yên đến khách sạn Hoàng Gia, đi thẳng lên tầng cao nhất. Anh vừa đặt cô lên giường, cô đã tung chăn ra, bộ đầm công chúa đã bị cô lôi kéo xuống tận thắt lưng, hai miếng dán ngực cũng rơi ra, lộ ra bầu ngực sữa tròn trịa, trắng mịn, hai nụ hoa hồng đứng thẳng lên như mời gọi người đến hái.
“Khó.....chịu....ưm....cứu....aaaaa” Ánh mắt Lê Yên tràn đầy tình dục, hai bàn tay vô thức tự nắm lấy đôi tuyết lê trước ngực vừa rên rỉ.
Silvain nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cắn răng đi đến gần cô. Anh vừa mới cúi xuống, Lê Yên đã đưa tay ôm lấy cổ anh, tìm kiếm môi anh, gấp gáp mút vào, bàn tay cô lần mò vào áo anh, muốn tiếp xúc với sự mát lạnh. Anh kiềm chế lửa dục đến nhức nhói, gân xanh trên trán nổi lên. Anh kéo cô lên, giơ tay đánh vào gáy cô, lão Hà nói không dùng thuốc ngủ, không gây mê vậy đánh ngất chắc là được. Lê Yên tròn mắt nhìn anh, sau đó ngã xuống giường, mắt nhắm nghiền. Anh thở ra một hơi, nhanh chóng bước xuống giường, bước vào nhà vệ sinh. Sau khi hạ hoả, anh cầm khăn, giúp cô lau sạch người, dược tính khiến cho hạ thân cô trở nên ướt át, Silvain vừa lau vừa cảm thấy lửa nóng trong người bùng cháy lên, cơ hồ còn mãnh liệt hơn ban nãy. Anh nhanh chóng giúp cô thay áo choàng tắm, rồi đắp chăn. Sau đó lại một lần nữa đi nhanh vào phòng tắm. Con mẹ nó, nhịn đến hỏng mất!
Một lát sau, cảm thấy Lê Yên yên tĩnh, anh lặng lẽ ngắm nhìn cô, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, con ngươi ánh lam xoẹt qua một tia ảm đảm, ngây người một lúc lâu, anh xoay người bước xuống giường, cầm quần áo của mình, đi sang căn phòng bên cạnh, ngã xuống giường rồi nặng nề đi vào giấc ngủ, mấy ngày nay anh vừa phải đi xem mắt, vừa phải điều tra chỗ của Roi bị giam giữ để giải cứu. Vừa đáp máy bay, trên đường về thì nhận được điện thoại của Hoa Thần. Hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi.
6h sáng hôm sau, Lê Yên ôm đầu tỉnh lại, nhớ đến chuyện tối qua, cô lo lắng nhìn quanh, sau đó lại nhận ra mình đang mặc áo choàng tắm thì nước mắt bắt đầu rơi lả chả. Cô thất thân rồi. Cô phản bội Min rồi, làm sao đây? Lê Yên hốt hoảng chạy vào phòng tắm, cô mở nước sau đó dùng sức hung hăng chà xát lên làn da mình, cho đến khi cả người đều ửng đỏ cả lên, cô ngồi co chân vùi đầu vào hai gối, hai bờ vai run rẫy, mặc kệ dòng nước lạnh lẽo xối xả rơi xuống, tiếng nước chảy hoà lẫn với tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.
Nhân viên theo lời dặn của Silvain mang quần áo sạch và thức ăn sáng đến phòng, đứng gõ cửa một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh. Phòng lại là phòng vip không thể tự tiện mở cửa. Cuối cùng đành phải cho người đến phòng tập thể hình thông báo với Silvain. Vẻ mặt anh biến sắc, anh quên mất Lê Yên vẫn bị chướng ngại tâm lý, rất dễ bị hoảng sợ, cô vẫn phải dùng thuốc để ổn định tinh thần mỗi ngày. Nhớ đến việc cô cắt cổ tay tự sát, bước chân anh càng nhanh hơn. Sau đó anh đi thẳng vào phòng, nhìn thấy cửa phòng tắm đóng chặt, lòng anh rơi lộp độp.
Nghe tiếng vặn khoá, Lê Yên càng thêm hoảng loạn, cô sợ hãi càng cuộn tròn người lại, gào khóc.
“Lê Yên, ngoan, đừng sợ, không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Silvain nhớ đến cách an ủi của Lam Anh lần trước, anh tắt nước, ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cả người trần trụi của cô vào lòng, ánh mắt không có chút dục vọng, chỉ tràn ngập sự lo lắng, anh nhẹ nhàng an ủi cô, cả đời anh chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng như thế.
Cơ thể Lê Yên run lên, có chút kháng cự, sau đó lại im lặng, dựa vào lòng anh, khóc nức nở rồi ngất lịm đi, anh lo lắng với tay lấy một chiếc khăn, bao bọc cả người cô lại, ôm cô ra ngoài, cầm một cái khăn khác lau tóc cho cô rồi cắm máy giúp cô sấy khô tóc, cẩn thận mặc quần áo cho cô, cuối cùng là gọi điện cho Hà Lỗi.
“Mẹ kiếp, sáng ra đã gọi như gọi hồn rồi.” Hà Lỗi tức giận, vừa đến đã chửi ầm lên.
“Xem cho cô ấy.” Silvain không chút để ý.
“Mẹ kiếp, ông đây thành bác sĩ của mọi nhà bao giờ vậy?” Hà Lỗi vừa bước đến xem Lê Yên, vừa oán giận lầm bầm.
“Mệt quá nên ngất. Nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh. Đây là thuốc an thần của cô ấy, tỉnh dậy thì cho cô ấy uống, còn đây là thuốc tránh thai, cần thì cho uống cùng lúc cũng được.”
Silvain nhận thuốc, nhàn nhạt nói cảm ơn rồi trực tiếp đuổi người. Trước khi ra cửa Hà Lỗi cười như không cười: “Chú cũng quá cầm thú rồi.”
Đáp lại Hà Lỗi là tiếng đóng cửa. Hà Lỗi lắc lắc đầu, vừa đi vừa thấp giọng chửi rủa.
-----------------
Giải thích truyện:
- Diễn biến truyện là những rắc rối xoay quanh nhiều cặp đôi có mối quan hệ mật thiết với nhau.
- Có hai tổ chức phi pháp:
• Bên ông trùm Sylas: Hà Triết (Jace), Dương Kỳ Phong (Can), Min, Roi, Mộc Miên,.. Tổ chức chuyên ám sát, sòng bài, hộp đêm, buôn bán vũ khí....
• Bên ISCS: bà Mafi (Bà nội Lương), Silvain (Dalsivan hay Đường Á Luân), Cha Lương, Ba Mẹ Liễu, Hà Lỗi (Dr. Guilt), Lăng Thịnh, Cha Diệp....: Tổ chức chuyên làm chuyện phạm pháp!
Ông trùm Sylas là mối tình đầu của bà nội Lương~ Sẽ có ngoại truyện về mối tình SE này.
- Hai tổ chức chấp pháp:
• Đặc nhiệm của Thiên Việt: Mục tiêu là diệt thế lực bên Sylas. Gồm: Ông lão Dương, Bạch Dung (Tình Tuyết), Lôi Phong,....
• Hình Cảnh Quốc Tế: Mục tiêu là huỷ ISCS: Gồm: Ta chưa nghĩ ra tên.
- Lương Cảnh Hàn: Chỉ Là Doanh Nhân, Doanh Nhân~~ Anh chuyên bán tin tức cơ mật của các cá nhân hay tổ chức và nhận cài đặt hệ thống bảo mật thông tin cá nhân cho các nhân vật lớn.
Sẽ có ngoại truyện riêng cho một số nhân vật.
- Nội dung chính vẫn là: tình yêu ~ tình thân ~ tình bạn ~ tình dục >< Cốt lỗi vẫn là làm sao để Lam Anh quay về một cách sạch sẽ hợp vệ sinh nhất!
Lương Cảnh Hàn gần đây lại đến công ty làm việc, hay nói đúng hơn là anh chuẩn bị để bàn giao việc cho Silvain. Dương Ngọc Vân trực tiếp đến Yeah Sii để trả con, cô không chỉ mang trả Tiểu Nghê và Tiểu Ngạn cho Lương Cảnh Hàn, còn mang cả Tiểu Khả và Tiểu Hân nhà Dương Kỳ Phong ném cho sếp tổng.
Lam Anh phải lướt theo xe của Dương Ngọc Vân nên đến chậm, cô vừa đến cửa Yeah Sii đã thấy Dương Ngọc Vân leo lên một chiếc xe. Nghĩ đến việc ba cô gái đến hộp đêm, mà cô lại không biết chính xác hộp đêm nào nên chỉ có thể cắm cổ lướt theo. Vừa đuổi theo xe cô vừa tưởng tưởng vẻ mặt đen như lọ nồi của chồng lúc nhận bốn đứa trẻ, cô cảm thấy buồn cười, là buồn mà vẫn phải cười nên gọi là buồn cười. Mấy ngày nay cô nhìn Dương Ngọc Vân bận đến tối tăm mặt mũi vì bốn đứa trẻ mà cô lại vô dụng không giúp được gì, cảm thấy thật có lỗi. Vừa chạy vừa nghĩ, cũng đỡ mệt hơn nhiều, rốt cuộc từ xa cô thấy xe dừng trước một trung tâm làm đẹp, Liễu Chi và Lê Yên đã đứng chờ ở đấy, sau đó ba cô gái cùng nhau đi vào trong. Cô không biết có nên chạy đi báo cho Hoa Thần hay không, nhưng lại lo là trong lúc cô chạy đi tìm Hoa Thần thì để mất dấu bọn họ. Cuối cùng cô quyết định theo họ vào trong.
“Chị ăn mặc thế này thì có quỷ mới cho chị vào.” Dương Ngọc Vân nhìn bộ dạng quần Jeans đen và áo sơ mi xám trên người Lê Yên mà chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Lê Yên méo mặt, ánh mắt đáng thương nhìn sang Liễu Chi để tìm sự đồng cảm. Nhưng Liễu Chi liếc cô:
“Quỷ cũng không cho cậu vào.”
Lam Anh cũng thấy rất có lý, cô gật gật đầu tán thành, tiếc là chả ai nhìn thấy.
Một lát sau, ba cô gái bước ra, không ít người phải xoay lại nhìn họ.
Dương Ngọc Vân diện một váy mang sắc hồng của Burberry, mẫu lưới xuyên thấu vô cùng táo bạo. Những đường ren lưới cùng phần xẻ ngực sâu khoe những khoảng hở hờ hững đầy quyến rũ. khiến cô nàng khoe trọn vóc dáng hoàn hảo của mình. Cô trang điểm màu nude nhẹ nhàng, mái tóc đen bóng được búi hiện đại hợp tổng thể.
Liễu Chi chọn bộ váy hai dây làm từ chất liệu ren xuyên thấu, phần sau chiếc váy được thắt nơ tạo điểm nhấn đáng yêu, kết hợp cùng giày Louboutin cùng tông trắng. Gương mặt trang điểm theo tông hồng phớt trong suốt, tết tóc phồng để hoàn chỉnh tạo hình vừa cá tính vừa dịu dàng.
Lê Yên kiên quyết không mặc hở hang, dưới hai người chị em tốt đàn áp, cô đành phải diện lên người chiếc đầm công chúa màu vàng ánh kim lấp lánh vô cùng kiều diễm và lộng lẫy. Để gương mặt bớt đi vẻ phúng phính trẻ con, cô chọn tông trang điểm màu cam, tóc búi cao phần mái cực hài hoà với màu vàng ánh kim của chiếc váy cô đang diện, trông cô như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.
Lam Anh đi theo phía sau, trầm trồ mãi. Dương Ngọc Vân xinh đẹp cô đã biết, nhưng Lê Yên và Liễu Chi trang điểm ăn diện lên thật sự có thể lấn sân showbiz nha. Quá đẹp!
Tiếng nhạc xập xình, tiếng người huyên náo, những ánh đèn chớp nhoáng, đa sắc màu, mùi men rượu và mùi nước hoa hoà trộn vào nhau, khiến không gian hộp đêm càng thêm ảo diệu.
Sự có mặt của bộ ba xinh đẹp ngay lập tức nhận được sự chú ý của rất nhiều người có mặt ở hộp đêm.
Lê Yên đưa mắt tìm kiếm Min và Tình Tuyết. Không nhìn thấy.
Liễu Chi và Dương Ngọc Vân như cá gặp nước, hứng trí bừng bừng kéo tay Lê Yên tìm một chỗ ngồi xuống.
“Không thấy họ, chúng ta về thôi.” Lê Yên không quen với không khí sôi động ở hộp đêm.
“Một chút nữa đi.” Liễu Chi không muốn về, mấy ngày nay cô luôn tận lực tránh mặt Hoa Thần.
”Ừ, hôm nay Hà Triết trực đêm, về nhà buồn lắm.” Dương Ngọc Vân lâu rồi không được xem náo nhiệt.
“Đó có phải bác sĩ Hà không?” Lê Yên nghiêng đầu. Sau đó Liễu Chi và Lê Yên lo lắng nhìn vẻ mặt băng giá của Dương Ngọc Vân.
Hà Triết là bởi vì hộp đêm hiện tại không có người quản lý, anh phải đến để sắp xếp quản lý mới. Mộc Miên- cô gái ngồi gần bên cạnh anh là quản lý mới. Hai người đang nói một chút về chuyện xảy ra gần đây. Hộp đêm này là nơi tập trung rất nhiều tin tức quan trọng.
Dương Ngọc Vân hít một hơi thật sâu, nâng tay, dùng ngón cái và ngón trỏ đẩy khoé miệng lên, sau đó bước đến:
”Trùng hợp quá, chú cũng ở đây à?”
Hà Triết cảm thấy sống lưng lạnh toát, khoé môi anh co quắp lại, khoé mắt giật dữ dội.
“Chào bác sĩ Hà.” Liễu Chi và Lê Yên cũng ngoan ngoãn phụ hoạ.
Hà Triết nuốt một ngụm nước bọt, cười giả lả với Liễu Chi và Lê Yên. Sau đó đưa tay kéo Dương Ngọc Vân: “Bà xã..”
“Chú cứ từ từ chơi, tôi không phiền chú.” Dương Ngọc Vân né tránh tay anh, lạnh lùng nói, sau đó kéo hai người bạn tốt quay đi.
Mộc Miên nén cười đến nội thương, hai vai run rẫy lợi hại. Nhận được ánh mắt sắc lạnh của Hà Triết thì lập tức ngậm miệng, nghiêm mặt, dựng thẳng sống lưng, cho đến khi Hà Triết xoay người chạy theo bà xã. Cô liền ôm bụng cười đến rũ rượi. Sau đó cất bước đi lên tầng vip.
Hà Triết biết đây không thích hợp để giải thích, mà nhất thời anh cũng không biết giải thích thế nào với vợ. Vì thế anh không nói không rằng, từ phía sau, bế bổng cô lên, nhanh chóng đi ra ngoài. Dương Ngọc Vân cũng không nháo, im lặng để anh ôm ra xe.
“Bà xã, anh nói dối em, anh sai rồi. Nhưng anh thật sự có việc, anh không sa đoạ.” Hà Triệt làm vẻ mặt như cô dâu nhỏ bị uỷ khuất.
“.....” Dương Ngọc Vân vừa giận vừa thấy tức cười.
”Em có thể mắng anh, có thể đánh anh nhưng tuyệt đối không được bỏ đi như lần trước.” Hà Triết vẫn bị chuyện lần trước doạ sợ.
“Về nhà.” Cô lạnh lùng nói.
Hà Triết ảo não, lái xe rời đi, suốt đoạn đường đi, cô không nói với anh lời nào, cũng không nhìn anh một lần.
................................................
“Có khi nào xảy ra án mạng không?” Lê Yên ghé tai Liễu Chi hỏi.
“Án mạng thì không nhưng với tính cách của cô ấy thì bác sĩ Hà sẽ rất thảm.” Liễu Chi vuốt cằm đánh giá.
Đột nhiên, phục vụ mang lên hai ly rượu màu sắc óng ánh.
“Chúng tôi không gọi thêm rượu.” Liễu Chi nhíu mày.
“Là Lã tổng mời ạ.” Phục vụ chỉ tay về người đàn ông ngồi ở bàn gần đó, lễ phép giải thích.
“Gửi lời cảm ơn của chúng tôi đến họ.” Liễu Chi lịch sự nâng ly, hướng về người tặng rượu gật đầu, nhưng chỉ hơi nhấm môi chứ không hề có ý định uống thật, Lê Yên cũng bắt chước theo mà làm.
Một lát sau, cả hai lại cảm thấy dường như không khí nóng lên, cả người vô cùng khó chịu. Lê Yên thầm kêu không ổn:
“Liễu Chi cậu nói xem có phải chúng ta đã quá khinh địch rồi không?”
“....” Giờ mà còn hỏi quái gì nữa, Liễu Chi hận đến nghiến răng nghiến lợi, quá thất bại, quá hồ đồ, quá ngu! Cô kéo Lê Yên đứng lên, bây giờ việc cần làm là phải cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh rời khỏi đây.
Mồi ngon đến mồm ai có thể dễ dàng từ bỏ.
“Lã tổng có lời mời.” Hai tên vạm vỡ, vẻ mặt lạnh tanh chắn trước mặt Liễu Chi và Lê Yên.
“Rất cảm ơn, nhưng chúng tôi có việc.” Liễu Chi bình tĩnh nói. Bàn tay Lê Yên run rẫy, các khớp ngón tay trắng bệch, lo lắng bám lấy váy áo của bạn tốt.
“Các cô nên biết điều một chút, được Lã tổng để mắt đến là may mắn của các cô.” Một tên nhếch môi nói.
“Tôi từ chối nhận phần may mắn, anh thích thì tôi nhường anh đấy.” Cả người nóng ran khó chịu, Liễu Chi bạo phát.
“Con điếm không biết điều này. Ông đây muốn xem mày mạnh miệng đến thế nào.” Một tên bực bội quát to. Thế nhưng chẳng ai buồn lên tiếng giúp đỡ.
Lê Yên bị quát quá hoảng sợ, liếc mắt thấy một phục vụ đang bê đồ gần đó, cô run rẫy quơ tay cầm lấy hai chai rượu,sau đó, dưới ánh mắt không thể tin của mọi người, Lê Yên như một ảo thuật ra ném phi tiêu bằng hai tay, cô ném chuẩn xác vào giữa trán hai tên vạm vỡ, rồi kéo tay Liễu Chi bỏ chạy. Thế nhưng còn chưa đến cửa đã bị vây lấy, người đàn ông gọi là Lã tổng đi đến, mắt nhìn Lê Yên như thú săn thấy con mồi, cười ngả ngớn:
“Thú vị.”
Càng dùng sức, thuốc càng ngấm nhanh hơn, đôi chân cả hai dần dần trở nên mềm nhũn, cơ thể cũng ngày càng nóng hơn, bàn tay không ngừng quạt quạt, suy nghĩ muốn thoát y càng ngày càng bành trướng trong não. Mọi người xung quanh giống như đã quá quen thuộc với loại chuyện này nên cũng chả buồn quan tâm đến.
Lã tổng cười dâm đãng, sán đến gần, dang tay ôm mỗi tay một người. Liễu Chi và Lê Yên cảm thấy da thịt người đàn ông này rất mát mẻ, bất giác muốn đụng chạm nhiều hơn.
Lê Yên và Liễu Chi đột nhiên có chút thanh tỉnh, muốn vùng thoát ra nhưng rất nhanh đã bị dục vọng khống chế mà uốn éo trong vòng tay Lã tổng khiến hắn thích chí cười ha hả:
”Vẫn còn khả năng chống trả à? Ma Mị do Dr.Guilt sáng chế há có thể chống được? Có phải rất muốn anh đây chơi chết các em không? Haha”
Lã tổng tham lam vươn cổ sát vào gáy mỗi người, lần lượt hít lấy hít để, hai bàn tay cách lớp vải không ngừng sờ soạng. Sau đó giống như phải đưa ra lựa chọn rất khó khăn, hắn nói:
“Áo trắng đưa đến chỗ anh Lăng. Áo vàng để ông đây chà đạp.”
“Anh Lăng, anh thật có mặt mũi.” Giọng nói lạnh lẽo như tu la từ địa ngục vang lên như đòi mạng. Vẻ mặt Silvain lạnh đến âm độ. Bước đến kéo Lê Yên ra khỏi tay Lã tổng.
Hoa Thần từ lúc đi vào ánh mắt đây nộ khí nhìn chằm chằm vào móng vuốt đang để trên eo Liễu Chi, vẻ mặt cậu u ám đến nỗi không thể u ám hơn nữa. Cậu bước đến, hung hăng vác Liễu Chi lên vai. Liễu Chi bị vác ngược đầu cắm xuống đất, cộng thêm tác dụng của thuốc khiến cô càng khó chịu tay chân quơ loạn xạ, miệng không ngừng la ó kháng nghị nhưng âm thanh phát ra lại như tiếng nỉ non, cậu giơ tay đánh thật mạnh vào mông cô:
“Câm miệng.” Trời mới biết vừa nghe Lam Anh thông báo, cậu đã tức giận đến mức nào, mặc kệ đạo diễn chạy theo không ngừng mắng, mặc kệ Lý Dư mếu máo van xin, cậu bỏ hết việc mà chạy đi. Suy nghĩ một chút cậu gọi cho Hà Triết nhưng anh ta không nghe máy, đột nhiên nhớ ra lần trước Đường Á Luân đã gọi cho cậu đến đón Liễu Chi, có vẻ anh ta có ý đồ với Lê Yên, rất tốt, lần này xem như trả món nợ lần trước, sẵn tiện tìm người đỡ đòn, hộp đêm luôn là nơi lắm kẻ nguy hiểm, nhỡ có chuyện xảy ra cũng có người đỡ đòn cho cậu.
“Anh Lăng....đây...” Lã tổng ngơ ngác hỏi, kinh nghiệm cho thấy người đàn ông cao lớn, vẻ mặt lãnh khốc kia không đơn giản, đến Lăng Thịnh còn phải khúm núm nhún nhường.
Lăng Thịnh ảo não bóp trán, sau đó ánh mắt toé lửa nhìn Lã tổng. Lần này anh thật sự bị tên đầu heo này hại chết rồi. Trước khi rời Sài Thành, lão đại đã giao cô gái này lại cho anh, mây ngày liền anh thấy cũng không có gì nguy hiểm, buổi sáng cô ấy đến bệnh viện, sau đó đến Yeah Sii cho đến tối mịt mới về, anh định đến giờ cô ấy về mới đến hộ tống, ai mà ngờ xui xẻo đến thế chứ. Xui hơn nữa là lão đại hôm nay lại trở về. Xui, xui đến thối nát.
”Nhốt toàn bộ lại.” Silvain lạnh nhạt bỏ lại một câu rồi ôm Lê Yên ra ngoài.
.........................................................................
Silvain vừa bận rộn lấy chăn quấn quanh, trói Lê Yên lại, vừa lạnh giọng nói:
“Lão Hà, nhanh, giúp cô ấy.”
“Chỉ có một cách.” Hà Lỗi cười như không cười nói.
“Mẹ kiếp, nói nhanh.” Nhìn vẻ mặt khó chịu đến vặn vẹo của Lê Yên, Silvain lại không thể bình tĩnh được.
“Làm tình.” Hà Lỗi thản nhiên đáp.
“Shit, không phải thuốc của anh ư?” Silvain nghiến răng.
“Biết Hà Triết vì sao cưới được Dương công chúa không?” Hà Lỗi nhướng mày, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Silvain nóng nảy, gắt gỏng, luôn tay trói Lê Yên, chỉ sợ cô lại lộ da thịt ra ngoài.
”Nhờ thuốc của tôi cả đấy, sau này nó còn đặc biệt nhập hàng của chúng ta về, bỏ sỉ bỏ lê khắp nơi, cả năm nay không lúc nào nó bắt đầu hứng thú với thuốc kích dục, không ngừng mài mò nghiên cứu, nhưng mà....” Hà Lỗi chưa kể hết chuyện Silvain đã mất kiên nhẫn, hung hăng ôm Lê Yên đạp cửa rời đi. Hà Lỗi thở dài sau đó nhớ ra một chuyện, tông cửa nói với theo: “Tuyệt đối đừng cho cô ấy uống thuốc ngủ hay gây mê, vì càng làm thuốc thêm nặng hơn thôi. À mà chú mới về đến, mệt mỏi đúng không, nhìn mặt giống như bất lực vậy, nếu cảm thấy không đủ khả năng thì tìm thêm vài người nữa đến giúp cô ấy. Ôi chả biết có nghe kịp không.”
Silvain mang Lê Yên đến khách sạn Hoàng Gia, đi thẳng lên tầng cao nhất. Anh vừa đặt cô lên giường, cô đã tung chăn ra, bộ đầm công chúa đã bị cô lôi kéo xuống tận thắt lưng, hai miếng dán ngực cũng rơi ra, lộ ra bầu ngực sữa tròn trịa, trắng mịn, hai nụ hoa hồng đứng thẳng lên như mời gọi người đến hái.
“Khó.....chịu....ưm....cứu....aaaaa” Ánh mắt Lê Yên tràn đầy tình dục, hai bàn tay vô thức tự nắm lấy đôi tuyết lê trước ngực vừa rên rỉ.
Silvain nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, cắn răng đi đến gần cô. Anh vừa mới cúi xuống, Lê Yên đã đưa tay ôm lấy cổ anh, tìm kiếm môi anh, gấp gáp mút vào, bàn tay cô lần mò vào áo anh, muốn tiếp xúc với sự mát lạnh. Anh kiềm chế lửa dục đến nhức nhói, gân xanh trên trán nổi lên. Anh kéo cô lên, giơ tay đánh vào gáy cô, lão Hà nói không dùng thuốc ngủ, không gây mê vậy đánh ngất chắc là được. Lê Yên tròn mắt nhìn anh, sau đó ngã xuống giường, mắt nhắm nghiền. Anh thở ra một hơi, nhanh chóng bước xuống giường, bước vào nhà vệ sinh. Sau khi hạ hoả, anh cầm khăn, giúp cô lau sạch người, dược tính khiến cho hạ thân cô trở nên ướt át, Silvain vừa lau vừa cảm thấy lửa nóng trong người bùng cháy lên, cơ hồ còn mãnh liệt hơn ban nãy. Anh nhanh chóng giúp cô thay áo choàng tắm, rồi đắp chăn. Sau đó lại một lần nữa đi nhanh vào phòng tắm. Con mẹ nó, nhịn đến hỏng mất!
Một lát sau, cảm thấy Lê Yên yên tĩnh, anh lặng lẽ ngắm nhìn cô, ánh mắt rơi vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, con ngươi ánh lam xoẹt qua một tia ảm đảm, ngây người một lúc lâu, anh xoay người bước xuống giường, cầm quần áo của mình, đi sang căn phòng bên cạnh, ngã xuống giường rồi nặng nề đi vào giấc ngủ, mấy ngày nay anh vừa phải đi xem mắt, vừa phải điều tra chỗ của Roi bị giam giữ để giải cứu. Vừa đáp máy bay, trên đường về thì nhận được điện thoại của Hoa Thần. Hiện tại cả thể xác lẫn tinh thần đều rất mệt mỏi.
6h sáng hôm sau, Lê Yên ôm đầu tỉnh lại, nhớ đến chuyện tối qua, cô lo lắng nhìn quanh, sau đó lại nhận ra mình đang mặc áo choàng tắm thì nước mắt bắt đầu rơi lả chả. Cô thất thân rồi. Cô phản bội Min rồi, làm sao đây? Lê Yên hốt hoảng chạy vào phòng tắm, cô mở nước sau đó dùng sức hung hăng chà xát lên làn da mình, cho đến khi cả người đều ửng đỏ cả lên, cô ngồi co chân vùi đầu vào hai gối, hai bờ vai run rẫy, mặc kệ dòng nước lạnh lẽo xối xả rơi xuống, tiếng nước chảy hoà lẫn với tiếng khóc nức nở nghẹn ngào.
Nhân viên theo lời dặn của Silvain mang quần áo sạch và thức ăn sáng đến phòng, đứng gõ cửa một lúc lâu vẫn không thấy động tĩnh. Phòng lại là phòng vip không thể tự tiện mở cửa. Cuối cùng đành phải cho người đến phòng tập thể hình thông báo với Silvain. Vẻ mặt anh biến sắc, anh quên mất Lê Yên vẫn bị chướng ngại tâm lý, rất dễ bị hoảng sợ, cô vẫn phải dùng thuốc để ổn định tinh thần mỗi ngày. Nhớ đến việc cô cắt cổ tay tự sát, bước chân anh càng nhanh hơn. Sau đó anh đi thẳng vào phòng, nhìn thấy cửa phòng tắm đóng chặt, lòng anh rơi lộp độp.
Nghe tiếng vặn khoá, Lê Yên càng thêm hoảng loạn, cô sợ hãi càng cuộn tròn người lại, gào khóc.
“Lê Yên, ngoan, đừng sợ, không có chuyện gì, không có chuyện gì.” Silvain nhớ đến cách an ủi của Lam Anh lần trước, anh tắt nước, ngồi xuống, nhẹ nhàng ôm cả người trần trụi của cô vào lòng, ánh mắt không có chút dục vọng, chỉ tràn ngập sự lo lắng, anh nhẹ nhàng an ủi cô, cả đời anh chưa bao giờ nói chuyện dịu dàng như thế.
Cơ thể Lê Yên run lên, có chút kháng cự, sau đó lại im lặng, dựa vào lòng anh, khóc nức nở rồi ngất lịm đi, anh lo lắng với tay lấy một chiếc khăn, bao bọc cả người cô lại, ôm cô ra ngoài, cầm một cái khăn khác lau tóc cho cô rồi cắm máy giúp cô sấy khô tóc, cẩn thận mặc quần áo cho cô, cuối cùng là gọi điện cho Hà Lỗi.
“Mẹ kiếp, sáng ra đã gọi như gọi hồn rồi.” Hà Lỗi tức giận, vừa đến đã chửi ầm lên.
“Xem cho cô ấy.” Silvain không chút để ý.
“Mẹ kiếp, ông đây thành bác sĩ của mọi nhà bao giờ vậy?” Hà Lỗi vừa bước đến xem Lê Yên, vừa oán giận lầm bầm.
“Mệt quá nên ngất. Nghỉ ngơi một chút sẽ tỉnh. Đây là thuốc an thần của cô ấy, tỉnh dậy thì cho cô ấy uống, còn đây là thuốc tránh thai, cần thì cho uống cùng lúc cũng được.”
Silvain nhận thuốc, nhàn nhạt nói cảm ơn rồi trực tiếp đuổi người. Trước khi ra cửa Hà Lỗi cười như không cười: “Chú cũng quá cầm thú rồi.”
Đáp lại Hà Lỗi là tiếng đóng cửa. Hà Lỗi lắc lắc đầu, vừa đi vừa thấp giọng chửi rủa.
-----------------
Giải thích truyện:
- Diễn biến truyện là những rắc rối xoay quanh nhiều cặp đôi có mối quan hệ mật thiết với nhau.
- Có hai tổ chức phi pháp:
• Bên ông trùm Sylas: Hà Triết (Jace), Dương Kỳ Phong (Can), Min, Roi, Mộc Miên,.. Tổ chức chuyên ám sát, sòng bài, hộp đêm, buôn bán vũ khí....
• Bên ISCS: bà Mafi (Bà nội Lương), Silvain (Dalsivan hay Đường Á Luân), Cha Lương, Ba Mẹ Liễu, Hà Lỗi (Dr. Guilt), Lăng Thịnh, Cha Diệp....: Tổ chức chuyên làm chuyện phạm pháp!
Ông trùm Sylas là mối tình đầu của bà nội Lương~ Sẽ có ngoại truyện về mối tình SE này.
- Hai tổ chức chấp pháp:
• Đặc nhiệm của Thiên Việt: Mục tiêu là diệt thế lực bên Sylas. Gồm: Ông lão Dương, Bạch Dung (Tình Tuyết), Lôi Phong,....
• Hình Cảnh Quốc Tế: Mục tiêu là huỷ ISCS: Gồm: Ta chưa nghĩ ra tên.
- Lương Cảnh Hàn: Chỉ Là Doanh Nhân, Doanh Nhân~~ Anh chuyên bán tin tức cơ mật của các cá nhân hay tổ chức và nhận cài đặt hệ thống bảo mật thông tin cá nhân cho các nhân vật lớn.
Sẽ có ngoại truyện riêng cho một số nhân vật.
- Nội dung chính vẫn là: tình yêu ~ tình thân ~ tình bạn ~ tình dục >< Cốt lỗi vẫn là làm sao để Lam Anh quay về một cách sạch sẽ hợp vệ sinh nhất!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook