Tù Sủng: Anh Rể Có Độc
Chương 84: Cô nói: Bây giờ tôi không muốn anh chết

Edit: Quan Vũ.

Giang Hạ Sơ đến gần, thản nhiên nói một câu: "Bởi vì gặp tôi sao?"

Tả Ngư kinh ngạc, không sai chút nào, lời Giang Hạ Sơ nói, cũng chính là đáp án trong lòng mình.

Người phụ nữ này, quả là lợi hại, không kém cỏi hơn Tả Thành chút nào.

Tả Ngư cúi đầu, không dám lỗ mãng nữa, bởi vì Tả Thành từng nói, người và mạng  của cô là của Giang Hạ Sơ.

Giang Hạ Sơ đến bên cửa sổ, nhìn bên ngoài: "Trời sáng rồi." Cầm cái áo khoác, lẩm ba lẩm bẩm một mình, "Hẳn là anh ta đang đợi tôi nhỉ."

Giang Hạ Sơ xoay người, ra khỏi phòng, Tả Ngư ngẩn người đi theo sau. Người phụ nữ này, cô cũng không đoán ra chút nào cả.

Lúc đến bệnh viện, trời đã sáng hẳn, cũng chỉ là một buổi tối, nhưng dường như đã nghiêng trời lệch đất một phen, tất cả mọi người thay đổi, trong ngày người của Tả gia đối xử với Giang Hạ Sơ cung kính có thừa, từ khi Giang Hạ Sơ xuất hiện ở bệnh viện, thì từng người từng người đã bày ra bộ mặt lạnh, chú Tiến vẫn xưng hô thiếu phu nhân, những người khác thì làm thinh, làm bộ như không nhìn thấy.

Người của Tả gia, có lẽ cũng buồn bực về Giang Hạ Sơ hết rồi.

Bệnh viện này là bệnh viện mà cả nhà Tề Dĩ Sâm từng ở lại ngày trước, Giang Hạ Sơ rất quen thuộc, thậm chí còn thích, thế nhưng hình như giờ đây có chút gì đó không giống nhau, à, là khí thế. Mười mấy người đàn ông ăn vận l.q.d.d.d.q.v.p giống hệt nhau, canh giữ bên trong ba tầng, bên ngoài ba tầng, có một loại cảm giác u ám tối tăm.

Giang Hạ Sơ chỉ ngồi một mình, nhìn cửa phòng giải phẫu, cũng không nói chuyện.

Thời gian giải phẫu kéo dài rất lâu, cửa phòng giải phẫu mở ra, người đi ra đầu tiên chính là Tả Hữu, gỡ khẩu trang ra, một gương mặt trẻ con, mang vẻ nặng nề không hợp với gương mặt ấy.

Chú Tiến, tiến lên: "Sao rồi?"

Tả Hữu không nói gì, đi lướt qua chú Tiến, đến trước mặt Giang Hạ Sơ, chỉ phẫn hận nhìn vào cô chằm chằm.

Hồi lâu, Giang Hạ Sơ mới không nhanh không chậm ngẩng đầu, gương mặt lạnh nhạt, ánh mắt điềm tĩnh khiến cho người ta có một loại cảm giác muốn xé toạc, cô hỏi: "Anh ta thế nào rồi?"

Tả Hữu liếc mắt một cái, tức một bụng cũng hòa lẫn vào trong lời nói: "Không chết được." Lạnh lùng trào phúng nói mát, "Thế nào? Rất thất vọng?"

Từ nhỏ Tả Hữu đã sùng bái Tả Thành như thần, tự nhiên, cái người phụ nữ này làm cho thần của anh thành người, anh vẫn không thực sự rất ưa thích, chuyện lần này, càng nổi cơn tam bành hơn.

Giang Hạ Sơ không nói gì, trên mặt vẫn chẳng có một chút biến hóa, cũng không hề trông thấy bàn tay cô đang nắm chặt thoáng buông lỏng.

Thấy Giang Hạ Sơ không nói, dường như hỏa khí trong Tả Hửu càng lớn, âm dương quái khí nói: "Nhưng mà nhờ phúc của cô, lần đầu tiên bị thương nặng như vậy, sâu hơn một centimet, thì cô thành quả phụ rồi."

Nguy hiểm bao nhiêu, chỉ có Tả Hữu biết, đây vẫn là lần đầu tiên phát run trên bàn phẫu thuật, chỉ cần vết thương sâu hơn một chút, cho dù Đại La thần tiên cũng không cứu một cái mạng của Tả Thành trở về được, đến bây giờ, trong lòng Tả Hữu vẫn còn sợ hãi chấn động cực kỳ, nên càng căm tức Giang Hạ Sơ hơn.

Giang Hạ Sơ vẫn là không nói lời nào, bởi vì không còn lời nào để nói, nói gì, chẳng phải cô đâm là Tả Thành sao? Thế nên nói, chỉ có lời Tả Thành nói mới có độ tin cậy.

Hình như Tả Hữu còn muốn nói điều gì, nhưng chú Tiến đã kéo lại, thấp giọng cảnh cáo: "Tả Hữu."

Gương mặt nhìn như non nớt trở nên quật cường, hất tay chú Tiến ra, gần như là thét lên: "Tôi nói sai hay sao? Tiên sinh bị thương khắp người, nhiều vết sẹo như vậy, có bao nhiêu cái là do cô ta ban tặng."

Tả Hữu chữa trị cho Tả Thành, không phải lần đầu tiên, lần đầu tiên là năm năm trước, một dao vào bụng, kiệt tác của Giang Hạ Sơ.

Còn có nhiều vết sẹo như vậy, hoặc là anh ta không biết, nhưng mà cũng có thể đoán ra, Giang Hạ Sơ khó mà chối tội.

Giang Hạ Sơ ngồi ở trên ghế, đột nhiên mặt mày lạnh lùng như băng rồi.

Cô cũng sắp không nhớ rõ, thì ra Tả Thành gặp cô nên bị hứng nhiều tội như vậy.

Cô ư, phạm vào mười tôi không thể dung được rồi sao? Lần đầu tiên, Giang Hạ Sơ cảm giác mình giống như Tả Thành, rất xấu, quả nhiên, Tả Thành biến cô thành đồng loại của anh.

Tả Hữu nói xong, mặt đỏ tía tai, càng giống như một đứa bé la lối om sòm, rất có một cỗ khí thế thề không bỏ qua, chú Tiến tiến lên, lôi kéo anh, âm u cảnh cáo: "Không muốn chết thì câm miệng lại."

Cho dù là chú Tiến, ở Tả gia, dưới một người, cũng không dám nổi giận với Giang Hạ Sơ, là không dám, không phải là không muốn, bởi vì Tả Thành không có chuyện gì, vậy thì có nghĩa, người phụ nữ này chính là trời của Tả gia bọn anh, đụng chỗ nào, nói cái gì cũng không được.

Tính tình Tả Hữu cố chấp, như nghé con mới đẻ, là một bác sĩ, cũng chưa từng thấy máu tanh là gì, gan lớn, bất chấp hậu quả, tức lên một cái là xả: "Hôm nay, cho dù có chết, tôi cũng phải nói." Mặt đỏ như lửa cháy, quát thẳng vào mặt Giang Hạ Sơ, "Chẳng phải cô có tấm lòng Bồ Tát sao? Ngay cả D-đ-L3q4d0n Tả Lâm bại hoại như vậy cô cũng thương hại, nhưng đối với tiên sinh, sao lại không thấy tay cô mềm khi nào thế, cô nhìn gai mắt tiên sinh giết người, nhưng đó cũng là chỉ vì cô, còn cô lại làm cái gì? Suýt chút nữa, cô đã giết chết ngài ấy."

Cảm xúc Tả Hữu kích động, đôi mắt đổ lửa đột ngột, gần như là cắn răng nghiến lợi gào thét, anh đang kêu oan cho ông chủ nhà mình, kêu cho từng cái uất ức.

Tả Hữu sao, một cơn thịnh nộ, không kiêng kỵ chút nào, không chút kiêng kỵ, tất cả đàn ông tại đây đều ngẩng đầu lên, nghe, thái độ trầm lặng, đó là một loại ngầm thừa nhận.

Quả thật, Tả Hữu nói, đúng hết, Giang Hạ Sơ cũng cảm thấy khó nghe chói tai, nhưng không thể tìm ra một câu để phản bác.

Lúc này, im lặng chính là thứ duy nhất có thể làm. Thật ra thì bản thân cô cũng không biết như tại sao lại thành cục diện như thế.

Tại sao, cô không nhịn được đã tắm máu người đàn ông dịu dàng trăm bề đối với cô?

Không có đáp án, cô cúi đầu, nhìn xuống mặt đất, lúc ra cửa không đổi giày, trên giày còn dính vết máu tối hôm qua.

"Không lời nào để nói chứ gì?" Tả Hữu giễu cợt, hếch mũi lên mặt, không kiềm chế một chút nào.

"Tả Hữu, đủ rồi!" Tả Ngư bảo hộ ở trước mặt Giang Hạ Sơ, cũng mặt mày lạnh lùng, "Cô ấy là người phụ nữ của tiên sinh."

Tả Ngư che chở cô, chỉ vì Giang Hạ Sơ là chủ, Giang Hạ Sơ biết, cả Tả gia, bao gồm Tả Ngư, ai cũng đang trách cô. Trong lòng chua xót, rõ ràng trước kia không thèm để ý, nhưng chẳng biết tại sao, lại bắt đầu để tâm rồi.

Giang Hạ Sơ a, cô chỉ còn dư lại một lá bùa hộ mệnh: Cô là người phụ nữ của Tả Thành, là người phụ nữ được viết trên gia phả Tả gia, cho nên, bọn họ mới không động đến cô.

Tả Hữu cười lạnh, cũng không nhìn Tả Ngư, đập thẳng một câu vào Giang Hạ Sơ: "Giang Hạ Sơ, cô không hề xứng làm người phụ nữ của ông chủ bọn tôi."

Giọng nói rất to, dư âm lượn lờ quanh tai, vang vọng mấy lần trong hành lang bệnh viện, mỗi một đợt cũng gõ thật mạnh vào màng nhĩ Giang Hạ Sơ.

Cô không xứng làm người phụ nữ của ông chủ bọn tôi......

Đúng vậy nhỉ, không xứng, chỉ là cô có lựa chọn sao? Giang Hạ Sơ cúi đầu, cười lạnh, không biết cười cái gì.

Lặng ngắt như tờ trong mấy giây, âm vang của câu nói hung hãn kia từ từ tan rã, chú Tiến tái xanh mặt, liếc xéo qua Tả Hữu, tức giận rống to: "Đủ rồi, Tả Hữu, cậu thật sự không muốn sống rồi." Dừng một chút, nói tiếp, "Xứng hay không đó cũng là chuyện của cậu chủ."

Chỉ cần Tả Thành thích, thì ai có thể nói gì, Tả Thành thích, thì Giang Hạ Sơ có tư cách đó.

"Tả Hữu, không nên đi quá." Tả Ngư cũng chen vào một câu.

Mặt mày Tả Hữu, ba hồi thì đỏ ba hồi thì trắng, vô cùng khó coi, ném khẩu trang trong tay như đập xuống đất trút giận, điệu bộ như chẳng màng: "Tôi con mẹ nó chính là không muốn sống, dù sao sớm muộn gì ông chủ cũng sẽ chết trong tay người phụ nữ này, tôi chết theo cũng được."

Nói quyết tuyệt chắc chắn như vậy, người đàn ông này, không biết còn tưởng rằng anh ta có loại ham mê nào đó đấy chứ?

Cũng không trách Tả Hữu, sự tồn tại của Tả Thành ở Tả gia còn vượt qua cả thần linh.

Nhờ phúc của Giang Hạ Sơ, giờ đây thần của Tả gia đang nằm mê man trên giường bệnh, cho nên, những người liên can chờ đến lý trí không rõ.

Chú Tiến lôi kéo quần áo Tả Hữu, điệu bộ Tả Hữu như thể không chịu bỏ qua, bất đắc dĩ, nhìn về phía Giang Hạ Sơ: "Thiếu phu nhân, Tả Hữu chỉ quá lo lắng cho thiếu gia, thiếu phu nhân đừng để trong lòng."

Nếu là Giang Hạ Sơ để ở trong lòng, nói những lời kia với Tả Thành, hậu quả kia...... Tất cả mọi người ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ngoại trừ Tả Hữu.

"Cần gì nói những thứ này với cô ta, cô ta đâu có quan tâm đến sống chết của tiên sinh." Mặt quật cường, hiếm lắm Tả gia mới có một  ‘nhân tài’ miệng nhanh hơn đầu như vậy.

"Câm miệng." Chú Tiến quát bảo ngưng lại.

Giang Hạ Sơ – vẫn không lên tiếng chậm rãi đứng lên, nhìn chung quanh, giọng nói tịch liêu nhu hòa: "Tôi có thể vào thăm anh ta một chút không?"

Giọng nói như vậy, hoàn toàn vô tội vô hại đi......

Người phụ nữ này, không phải quá biết giả bộ, chính là quá ư là không giả bộ.

Tả Hữu sửng sốt, hồi lâu, như mưa phun sấm rền: "Giang ——" Bỗng giọng nói im bặt, ba chữ Giang Hạ Sơ, anh ta ngoan ngoãn nuốt vào, đổi giọng, rất có mấy phần uy hiếp, "Thiếu phu nhân, nhớ kỹ, tiên sinh chúng tôi không có đao thương bất nhập."

Ý nói là: không nên kích thích tiên sinh chúng tôi nữa.

Trong mắt Tả Hữu, Giang Hạ Sơ là phần tử nguy hiểm số một, phải thời thời khắc khắc phòng bị.

Thế nhưng Giang Hạ Sơ mặt lạnh như tiền, không nói câu nào, trực tiếp vào phòng bệnh.

"Lại là bộ mặt kia." Tả Hữu cười lạnh, gặp Giang Hạ Sơ nhiều lần, ngoại trừ bộ mặt không cảm xúc ra, thì chính là mặt lạnh như tiền, Tả Hữu nghiêm trọng chất vấn con mắt chọn phụ nữ của ông chủ nhà mình.

"Tả Hữu, hôm nay quá lỗ mãng rồi."

"Tôi toàn ăn ngay nói thật."

"Cậu cứ cầu nguyện tiên sinh không biết đi."

"Tôi cũng không tin......"

"......"

Giang Hạ Sơ đóng cửa, ngăn cách tất cả thanh âm ra bên ngoài, đi tới, kéo cái ghế ngồi ở bên giường, tầm mắt phủ lấy Tả Thành đang ngủ mê man.

Tả Thành đang ngủ sâu, đôi mắt nhắm lông mi dài, thoải mái yên tĩnh. Diễm lệ rút đi, chỉ chừa lại lớp mặt xinh đẹp, lẳng lặng nở rộ, huyễn mê đôi mắt người ta. Hoàn toàn không có tính công kích, bạo lực tiêu tán, để lại một hình dáng thuần túy, yếu ớt khiến cho người ta không đành lòng thừa nhận, một người có dáng vẻ như vậy, lại chính là Tả Thành.

Người đàn ông này ư, mở mắt ra cùng nhắm mắt lại, giống như hai người, mở mắt là ma, nhắm mắt là cổ, bao giờ cũng thật đáng sợ.

Giang Hạ Sơ ư, giống như bị cổ, đưa tay đi gẩy gẩy tóc trước trán Tả Thành, gọi một tiếng: "Tả Thành."

Giọng nói êm dịu dường như không giống bản thân cô, có lẽ là như vậy Tả Thành không hề có tính công kích, cô lại bắt đầu không để phòng nổi.

Rất hiếm khi cô gọi tên của anh như vậy, hôm nay gọi nhưng cũng không hề đáp lại.

Tả Thành...... Hình như chỉ là hai chữ này, có một loại đầu độc, làm cho cô hoảng hốt, không biết mình đang nói cái gì, than thở: "Lúc anh đáp lại, Q.V/.lq.d tôi sợ, bây giờ anh không trả lời rồi, tôi vẫn sợ." Dừng một chút, cô như đang cười, nhưng bên môi lại đau khổ thật kịch liệt, "Tả Thành, tôi sợ, không biết đang sợ cái gì."

Càng lúc giọng nói của cô càng tắc nghẹn, trong phòng bệnh yên tĩnh thật dày đặc, có một loại sợ hãi đánh úp vào cô.

Hiếm khi cô sợ như vậy, lại càng không mở lời như vậy, huống chi là đối với Tả Thành.

Cái người đàn ông xinh đẹp này, đang ngủ, thật may là không nghe được.

Trên đầu ngón tay lành lạnh, người đàn ông này, dù là lúc nào, cũng luôn mang vẻ rét lạnh, làm cho người ta không dám đến gần, cô rút tay về, lại bắt đầu lầm bầm lầu bầu: "Tả Hữu nói, sâu hơn một centimet, là anh đã chết trên tay tôi rồi, anh nói, tại sao một centimet kia, tôi không tài nào xuống tay? Như vậy thì tôi đã tự do rồi."

Một người độc thoại, không có bất kỳ sự đáp lại nào, giọng nói của cô vang vọng qua lại trong căn phòng khép chặt, còn cả nhịp tim dồn dập của cô.

Cô suy nghĩ suốt cả đêm, không tìm được đáp án, tại sao, thiếu đi một centimet như vậy, cô bỏ qua tự do của cô, cuộc đời của cô.

Cô cười, đường cong bên môi thảm đạm, bởi vì Tả Thành nhắm hai mắt, cho nên lần đầu tiên không chút kiêng kỵ nhìn người đàn ông này như vậy, đẹp như thế, thì ra cái từ mỹ lệ này không chỉ là dành riêng cho người phụ nữ.

Cô cứ nhìn mãi như vậy, không biết ánh mắt quấn quýt si mê khắp nơi, lại bắt đầu lẩm bẩm: "Khi đó, chị chết rồi, Khiêm Thành cũng đã chết, tôi muốn đi, chi bằng chúng ta đồng quy vu tận thì hay lắm nhỉ, là thứ tôi đã suy tưởng đến rất nhiều lần, thậm chí tối ngày hôm qua lúc nắm con dao cũng nghĩ như vậy, nghĩ cứ kết thúc như vậy, chúng ta cũng quá mệt mỏi, khoản nợ anh nợ tôi, tình tôi nợ anh, còn chẳng  bằng một lần kết liễu." Cô cau mày, đôi mắt loạn đến mức chẳng còn đường vân nào, như nghĩ ngợi, không có kết quả, rồi hỏi, "Anh nói cuối cùng là tôi thế nào? Thế mà lại bỏ qua như vậy cơ hội, thế mà lại nhận thua với anh."

Một nhận thức như thế, là thua cả cuộc đời.

Cuộc đời của cô, suy nghĩ đến vô số lần thảm kịch, lại không nghĩ rằng cuối cùng là chính cô tự tay dâng lên, Tả Thành à, thật là thủ đoạn mà. Cô không biết nên bội phục anh khôn khéo hay là mình ngu xuẩn.

"Tả Thành, anh nói, nếu anh chết rồi, tôi tự do; nếu anh còn sống, đời này, tôi chỉ có thể là người phụ nữ của anh."

Khi đó hốt hoảng, cô chỉ ghi nhớ những lời này, những lời này đối với cô mà nói, trí mạng mê hoặc cỡ nào, cô nên nắm lấy thật chặt, tuy nhiên cô đã chối bỏ và không có.

Bây giờ Tả Thành sống, đã thắng, nên cô bỏ mất lợi thế rồi.

Từ hôm nay, cô chỉ có thể là người phụ nữ của Tả Thành.

Trong mắt cười như không cười, cô khẽ thở dài, đưa tay, lướt qua đôi mắt đóng chặt của Tả Thành, cô nói: "Tả Thành, bọn họ nói đúng, anh thật biết cổ hoặc lòng người."

Thậm chí, cả cô cũng không buông tha......

Người đàn ông này, là độc, rất dễ nghiện.

Anh còn đang ngủ, không hề có dấu vết tỉnh lại, cho nên không có nghe thấy, cô buồn bã nỉ non một câu tựa như mộng mị: "Giờ, tôi không muốn anh chết rồi, thậm chí không biết bắt đầu từ lúc nào."

Trên giường bệnh, lông mi dài của người đàn ông run rẩy, nhưng cuối cùng không có mở ra.

Cô nhận thua, hoàn toàn triệt để, đền cả đời vẫn chưa đủ, hoặc là còn phải thứ gì khác.

Giang Hạ Sơ hồn nhiên không biết, từng chút từng chút hãm vào.

Mặt Trời lăn rồi, lại mọc, thời gian lăn bánh trôi qua một ngày, anh không tỉnh, cô không đi.

Ngày hôm sau, buổi chiều kiểm tra theo thường lệ, Giang Hạ Sơ cũng ở đây, Tả Hữu ở trong bệnh viện này, trình độ học vấn anh ta cao, thiên phú tốt, thuận theo tự nhiên là trụ cột bệnh viện, bác sĩ trưởng của Tả Thành.

Tả Hữu vẫn giống như ngày hôm qua, gương mặt đen thùi lùi, vừa vào cửa liền bày ra một mặt, vùi đầu làm kiểm tra như lệ thường, cũng không nhìn Giang Hạ Sơ. Tả Ngư liếc vài lần, Tả Hữu vẫn cứ khăng khăng trưng một mặt.

Vẻ mặt Giang Hạ Sơ nhàn nhạt, không thèm để ý chút nào, vẫn không nhìn không nghe không thèm để ý, trước sau như một, mặt không thay đổi hỏi: "Tại sao còn chưa tỉnh?"

Sắc mặt Tả Hữu xòe ra, giọng nói rất căng: "Những lời này, tôi còn muốn hỏi cô." Bụng thì moi ruột gan nghĩ lại, có phải Giang Hạ Sơ động tay chân gì rồi không.

Giang Hạ Sơ không nói lời nào, Tả Hữu càng cảm thấy có quỷ, liếc Giang Hạ Sơ, ánh mắt sắc bén, hình như muốn nhìn ra manh mối gì.

" Tả Hữu, đừng quên có chừng mực." Tả Ngư trầm giọng nhắc nhở.

Vẻ mặt Tả Hữu ra ý phản đối, q/đ/l|q"đ""n đội ngược về: "Tả Ngư đừng quên, cô còn mang họ Tả, đừng có khi nào cũng chỏ khuỷu tay ra ngoài."

Tả Ngư cũng quyết tâm bảo vệ: "Tôi là người của thiếu phu nhân."

Nghe nói như thế thì bên môi Giang Hạ Sơ khẽ kéo kéo, cười như không cười.

Tả Hữu – mặt sung huyết đỏ bừng, hơi nổi đóa, bĩu môi nửa ngày bền phun ra một câu như vậy: "Tả Dực nói đúng, phụ nữ mấy người ai ai cũng không có tim không có phổi không có lương tâm."

Đứa nhỏ này, đây là bị cái uất ức to thật to gì đây, đã bắt đầu thù địch với phụ nữ, sau này có thể ưu phiền a, cũng đừng quá ham muốn căng cái miệng lên mới tốt chứ nhỉ.

Tả Ngư mang bộ mặt băng sơn vạn năm không đổi cũng hơi nứt nẻ, vừa muốn mở miệng phản bác, thì bị Giang Hạ Sơ tiếp lời, với vẻ bình thản trước sau như một: "Cậu rất đáng ghét tôi?"

Giọng điệu này, không nóng cũng không lạnh, không nhanh không chậm, không mặn không nhạt, nhưng tại sao lại có một cỗ cảm giác âm u, giống như...... Giống như Tả Thành.

Trái tim Tả Hữu như bị một câu như vậy lạnh lùng âm u làm treo ngược lên, sức không đủ, trả lời: "Đâu dám thích, tôi sợ tiên sinh muốn cái mạng nhỏ của tôi." Nói xong, thì xoay người đi ra ngoài, thứ cảm giác chuồn đi cho khỏe.

Khóe miệng Tả Ngư giật giật, đây cũng là lời thật, nếu người đàn ông nào dám thích Giang Hạ Sơ, e là thật sự sẽ không còn cái mạng nhỏ.

Tả Ngư kéo kéo khóe môi giật giật, xoay người nói với Giang Hạ Sơ: "Thiếu phu nhân đừng để trong lòng, Tả Hữu chỉ là miệng mồm xảo trá."

Cũng đừng thật sự để trong lòng, trình độ bảo vệ vợ của ông chủ nhà mình, quá kinh khủng.

Giang Hạ Sơ không nói gì, chỉ là, Tả Ngư thấy, khóe miệng cô nâng lên, nụ cười rất nhạt nhòa.

Cô đang cười, lần đầu tiên Tả Ngư nhìn thấy người phụ nữ này nở nụ cười xuất phát từ nội tâm như vậy, giống như có cái gì thay đổi. Nhưng tới khi Tả Ngư lại nhìn kỹ thì đã không đấu vết rồi, chỉ còn là vẻ bình bình đạm đạm, nói: "Cô đi về trước đi, bảo chú Tiến tối nay tới đón tôi."

"Dạ, thiếu phu nhân." Tả Ngư hơi khốn đốn, nhưng vẫn kính cẩn nghe lệnh, cau mày đi ra ngoài.

Tả Ngư dừng lại tại cửa, nhìn vào trong vài lần, vẫn cảm thấy thiếu phu nhân đang ngó chừng tiên sinh, ánh mắt ấy không giống trước kia.

Trận ngoài ý muốn này, là họa? Là phúc? Còn chưa biết đấy. Lắc đầu, đi xa.

Sau khi Tả Ngư đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, một tỉnh, một ngủ, loại hình thức chung đụng này, hình như cũng hài hòa.

"Thì ra dáng vẻ anh nhắm mắt lại là như vậy." Dường như không chút để ý, cô nói một câu, nhìn mặt của Tả Thành, bên môi nhếch lên thành đường cong mờ nhạt.

Vô hại, yếu ớt, đau lòng...... Những từ này, lại cũng thích hợp với Tả Thành, là khi anh nhắm mắt lại.

Gương mặt đẹp mắt như vậy, Giang Hạ Sơ không nhịn được đã nghĩ, nếu ngày nào đó Tả Thành phá sản, còn có thể dựa vào gương mặt này để kiếm cơm, nhưng mà loại khả năng này gần như là không.

Ngồi đã lâu, cô từ từ nằm trên mép giường, tự nhủ nỉ non khẽ khàng: "Đang trách sao? Còn không chịu tỉnh." Mấp máy môi, lại bĩu môi nói một câu, "Bọn họ cũng nên trách tôi."

"Bọn họ trách em rồi hả? Ai?"

Chợt Giang Hạ Sơ ngẩng đầu lên, ngước mắt, thì đã bất ngờ không kịp chuẩn bị tiến vào trong mắt của người nọ, thâm thúy đen tuyền, giống như  nhiệt độ tuyết đọng không hoàng hôn, cô sửng sốt, kinh ngạc mà nhìn ngó Tả Thành.

"Ai?" Đôi môi còn tái nhợt khẽ mở, phun ra một chữ.

Người đàn ông này, cho dù là bị bệnh, cho dù yếu đến mức không nâng tay nổi, vẫn bá đạo cương quyết, khí thế cực kỳ mạnh mẽ như vậy.

Giang Hạ Sơ lập tức hồi thần, dời đôi mắt đi chỗ khác, lông mi dài hơi cong run run, không hiểu tại sao nhìn như hốt hoảng, lqddd.q.v.pmột hồi lâu mới trưng ra vẻ lạnh nhạt trước sau như một, nói: "Vừa tỉnh lại thì đã đằng đằng sát khí, không đau sao?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương