Tù Sủng: Anh Rể Có Độc
-
Chương 60: Người đàn ông này cũng ác với bản thân anh ta như thế.【1】
Edit: Quan Vũ.
Ngày tháng 8 cảnh sắc tươi đẹp, bệnh viện, dường như lại mù mịt khắp nơi. Chính là giờ giữa trưa khi Mặt Trời lên đỉnh, nhưng ánh Mặt Trời sáng rực không thể chiếu vào một chỗ âm u lạnh lẽo nào đó.
Tả Thành không thích ánh Mặt Trời, chỉ yêu thích màu đen, trong phòng bệnh tối đen, rèm cửa không được vén lên, trên cửa sổ, đóa Tulip màu đen đã không được đón nắng từ rất lâu rồi, hơi hơi u ám nhạt màu.
Mùi nước khử độc gay mũi lan tràn, trước giường, Quan Hân không chớp mắt nhìn người đàn ông trên giường, cứ ngây ngô nhìn mãi nhìn mãi, chẳng qua là thi thoảng mi mắt lại rung động, giống như bươm bướm muốn tung cánh, mi mắt rũ xuống thành bóng màu xám đen mờ nhạt, mang chút màu sắc mệt mỏi uể oải.
Cả một buổi tối, tầm mắt đã rã rời tự bao giờ, mà nhìn như thế còn chưa đủ? Cô cười khổ, nhưng vẫn chống cằm nhìn người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt như sương mờ, xa cách người khác cả ngàn dặm. Đôi mi dài của anh không hề giống như tính khí lạnh lùng cứng rắn của anh ta, mà lại dày mềm mại, thật dài, như thế lại khiến Quan Hân bắt đầu nhớ đến những từ ngữ đáng yêu này. Chỉ là nếu như đôi mắt như thế mở ra, thì lại như băng ngàn năm cô đọng lại, lúc nhắm mắt lại như thế, thì khiến người ta khó mà dời mắt khỏi.
Bất chợt, mi dài rũ xuống rất lâu kia rung động, Quan Hân tránh không kịp, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng ngàn năm cô đọng kia, cô giật mình rõ ra mặt, cũng không kịp ngượng ngùng, thì tầm mắt người kia đã dời sang chỗ khác, khoe môi cô cười khổ nhàn nhạt: “Tỉnh rồi.”
Tả Thành không nói gì, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, phủ dày một tầng sương trắng nặng nề. Ánh mắt khép hờ lại, không có một bóng hình, có một loại trống rỗng khiến lòng người nguội lạnh.
Quan Hân đứng dậy, rót nước ấm: “Anh đã ngủ rất lâu, sao rồi? Còn khó chịu không? Có muốn gọi bác sĩ không?” Nói những lời thật nhỏ nhẹ giống như đã nói như thế biết bao lần.
Tả Thành mím môi, dựa lên nửa cái gối: “Tới lúc nào.” Có lẽ là sau khi bị ốm, giọng nói khàn khàn, không mang sự bén nhọn như ngày thường, nhưng cũng không lạnh lùng không hờ hững.
Cô đưa cái ly, trả lời: “Tối ngày hôm qua.” Một buổi tối, một buổi chiều, cô tim đập chân run, biết rõ anh đã không còn đáng ngại nữa, nhưng vẫn lo lắng hốt hoảng.
Nhận lấy cái ly, không uống mà lại để lên mặt bàn, ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng, thản nhiên mở miệng: “Cô đi về trước đi.”
Quan Hân cũng chỉ cười yếu ớt, chỉ chua sót khổ sở trong lòng, nhưng trên gương mặt không trông thấy chút vết nứt nào, ra vẻ hài hước: “Anh vừa tỉnh lại, tiết kiệm sức lực một chút, không cần phải đuổi người gấp như thế.” Cô xoay người, kéo rèm cửa sổ ra, hoa Tulip màu đen được phủ lên một lớp vàng kim sáng chói, không ảm đảm như gò má của cô, xoay người lại, thì chẳng còn chút dấu vết nào, nở nụ cười yếu ớt xinh đẹp, “Nếu như phải diễn, thì phải làm cho đủ, tôi không muốn bị mối nguy lên báo do tình cảm đâu. Mấy ngày này, nghĩa vụ của người bạn gái này vẫn thật sự cần thiết.”
Lí do này, dường như không tồi đâu…… Quan Hân cười khổ trong lòng, chuyện người bạn gái này thật là bước đi nguy hiểm mà.
Chẳng qua là người nào đó cũng chẳng cảm kích!
Môi mỏng nhếch lên, là xa cách lạnh nhạt: “Không cần, tôi sẽ ra viện.”
Một tháng, dạ dày xuất huyết ba lần, hôn mê mất hai ngày, vừa tỉnh lại thì lại muốn ra viện, độc ác với người ta thì cũng chẳng nói gì, nhưng mà cũng độc ác với bản thân mình như thế.
Mắt phượng hơi sa sầm, cô lạnh giọng: “Không cần cái mạng này nữa sao?” Còn chưa suy nghĩ mà đã buột miệng nói ra như thế, “Anh không đau lòng, nhưng tôi đau lòng đấy.”
Nói xong thì Quan Hân lại ảo não, #Guānyǔ cái này là sao đây, cô luôn suy nghĩ chính xác, nhưng dường như lại bó tay chịu trói với Tả Thành, lời nói thân mật nũng nịu như thế, thật sự là chẳng thích hợp với bọn họ.
Ngôn ngữ đi đôi với lí trí, không phải là lời nói không chắt lọc, mà là không kìm chế lại được.
Cô đây?
“Quan Hân.” Giọng nói của anh âm u, gọi tên cô, nhưng lạnh lẽo vô ngần, hai chữ, không hề thêm bớt gì.
Trái tim Quan Hân hơi lỡ nhịp, nảy một cái thật mạnh, bên tai, giọng nói lại vọng vào, lời nói của anh quá u ám lạnh lùng, anh nói: “Không muốn đau lòng, thì đừng nên có chút tình cảm gì với tôi.”
Giống như gió tháng chạp, thổi vào trong lòng, quật thật mạnh, lần này thì lại rất đau rất đau.
Thì ra đau lòng và tình cảm cũng có thể mạnh mẽ như thế.
Nụ cười yếu ớt buồn bã đọng lại nơi khóe môi, cô không tài nào gượng cười nổi nữa, thản nhiên cười lạnh, đùa cợt, phủ lên trong đôi mắt: “Đây là lần đầu tiên anh gọi tên tôi đấy, nếu như không lạnh lẽo như băng vậy thì tốt rồi.” Chậu Tulip màu đen kia, cô mang tới, cô khẽ chọt vào, không hề nhìn người kia, giống như nói chuyện với đóa hoa, cũng là giảm bớt chút lúng túng: “Chắc chắn hai ta là cặp đôi kỳ lạ nhất, qua lại hai tháng, anh chỉ gọi tên tôi đúng một lần, bảo tôi không nên có tình cảm với anh, thậm chí tin anh ngã bệnh cũng là từ miệng người bên ngoài truyền tới tai thì mới biết được, làm sao đây? Tả Thành, dường như tôi hơi mất mác, còn nghĩ rằng tôi không quan tâm ư, thì ra tôi cũng chỉ là một người phụ nữ hư vinh.” Buồn bã thở dài thườn thượt, nửa thật nửa giả, rũ mắt xuống, âm u, giữa đôi lông mày, đen thui không giãn ra giống như Tulip đen rực rỡ.
Cũng không cảm giác được, cuống Tulip trong tay đã gãy lìa, đầu ngón tay hơi đau, rỉ ra chút máu tươi, hoa rơi xuống dưới chân chậu hoa, không tiếng động.
Cô hơi sửng sốt, chẳng biết lí do, cũng chẳng biết do ai.
Trong phút chốc, giọng nói người đàn ông cách xa mấy mét kia vọng đến như cách muôn sông nghìn núi, nhiễu loạn xới tung tấm lòng của cô.
“Cô muốn cái gì?” Tả Thành hỏi một câu, lời ít mà ý nhiều.
Thế giới của Tả Thành, đồng giá trao đổi là quy tắc, ngoại trừ đối với người khác đã vô hiệu, thì anh ta chưa bao giờ vi phạm quy tắc.
Phụ nữ hư vinh, phụ nữ quan tâm, phụ nữ uất ức không cam lòng muốn cái gì? Quan Hân cũng từng hỏi mình như thế, rồi lại hỏi, nhìn trực diện vào đôi mắt của Tả Thành: “Tôi muốn cái gì? Anh nói đi?”
Nếu cô nói ra thì sẽ chấm dứt từ đây, bởi vì cô chỉ cần một thứ, người đàn ông này thiếu, không muốn cho.
Đôi mắt đẹp và tịch mịch như ánh trăng, như thật xa xăm, anh trả lời cô: “Ngoại trừ tình cảm.” Tình cảm, thứ này, vỗn dĩ anh cũng có rất ít, huống chi đã cho một người hết rồi, thứ đồ duy nhất khiến anh ta bất lực.
Thứ duy nhất cô muốn, là thứ duy nhất anh không thể cho, giống nhau rồi nhỉ……
Hai con người tham lam mà!
Nói không sai, nếu như cô được voi đòi tiên, thì đúng là ngu không ai bằng. Cô mất mác, nhưng lại may mắn là điểm đến chính là điểm dừng, không phải là chấm dứt cuộc chơi.
Chua sót cuộn trào trên đầu quả tim, ẩn sâu trong cô, không lọt ra ngoài dù chỉ một chút, cười như gió thoảng mây trôi: “Yên tâm, tôi cũng sẽ không có lòng tham trâng tráo với anh đâu.” Cuối cùng, thì nói thêm một câu, “Có lẽ là một ngày nào đó động kinh, mới có thể nói về một cuộc tình hoang đường không có tình yêu với anh.”
Một cuộc tình, Tả Thành có thể long trời lở đất, oanh oanh liệt liệt, cô đơn chịu đựng tình cảm không thành.
Thật quá hoang đường mà, nhưng mà cô hoang đường, sẽ dễ dàng khoan dung với tình yêu hoang đường như thế.
Cô dùng hai chữ chấn động để nói bao hàm, đúng nghĩa, vốn dĩ tình yêu chính là một trận chấn động không thể chịu được.
Ánh mắt sáng chói của anh nhìn cô, nhưng tại sao lại chẳng thấy bóng hình của cô, nếu như dùng màu sắc để phân biệt giọng nói, thì giờ phút này, chắc chắn nó là màu đen, kiệt tác [d]dIqD âm u, nặng nề: “Tôi không thích thiếu nợ người ta, nghĩ đi, chỉ cần tôi có, tôi sẽ cho.” Anh là thương nhân, tức là giao dịch, anh chịu trả tiền*, điều kiện tiên quyết là, chỉ cần là giao dịch thuần túy.
*Trù mã: Tiền trong đánh bạc.
Ngoại trừ tình cảm ra thì cái gì anh cũng cho, chẳng qua là anh cho, nhưng cô không muốn, cô muốn, anh không cho nổi.
Giao dịch như thế, dường như chính cô mới thất bại thảm hại.
Thôi, đối phương là Tả Thành, cô nhận, cười nói: “Hẳn là tôi điên rồi ha, tôi nghĩ, con người luôn luôn điên cuồng vì một thứ gì đó một lần, nhân lúc tuổi còn trẻ.” Cô xoay người, tịch mịch ở chỗ Tả Thành không nhìn thấy, “Phải thay thuốc rồi, tôi đi kêu ngươi cho.”
Tả Thành ngoảnh mặt làm ngơ không nói gì.
Đóng cửa lại, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một chút màu đỏ chói mắt ở đầu ngón tay, không đau, có lẽ là quên đau.
Điên cuồng đi, người luôn luôn vì một người như thế, trở nên chẳng còn là mình. Có một người như thế, cũng tốt thôi.
Tiếng bước chân của Quan Hân đã xa, đến lối rẽ, thì vọng đến một tiếng thở dài thườn thượt lạnh nhạt: “Không có tình yêu.” Nở nụ cười như không cười bên môi, ánh mắt rơi vào bóng sáng cô độc bên trong kính cửa sổ, cứ như có như không.
Cô ở ngoài cửa, ngắm nhìn say đắm. Cách một khoảng cách không thể chạm tay vào, Thành Sơ Ảnh nhìn Tả Thành mười một năm, cô vẫn dậm chân ở vị trí ban đầu, nhưng mà Tả Thành càng chạy càng xa rồi.
“Cũng chỉ là ngụy trang.” Tiến thúc lo lắng vô cùng, vì người đàn ông bên trong, cũng vì người phụ nữ trước mắt.
Trên cửa kính, nụ cười trên môi của cô mang đầy đau thương, đôi mắt, tối tăm: “Cho dù là ngụy trang, thì tại sao anh ấy lại không chọn con chứ, sợ con tham lam sao?” Sau khi lầm bầm lầu bầu, thì lại quay đầu nhìn Tiến thúc, giống như đứa trẻ mù mờ bí lối không được giúp đỡ, “Tiến thúc, người kia, tại sao lại không phải là con đây? Cho dù là ngụy trang, thì con cũng bằng lòng mà.”
Giang Hạ Sơ chiếm cứ cả cuộc đời và sinh mạng của Tả Thành, cô ta cũng không hy vọng xa vời hơn, nhưng mà cô ta cũng đã đứng cạnh anh mười một năm, cho dù là ngụy trang thì cũng nên là cô ta chứ.
Từ trước đến giờ, cô ta không muốn gì nhiều, cũng chỉ là đôi ba câu, vài ánh nhìn, vài tiết mục qua loa, nhưng anh lại đối xử với cô ta cách xa cả ngàn dặm.
Ánh mắt của cô mang vẻ rối loạn, từng sợi tơ lẫn lộn, cô đơn vô vọng, Tiến thúc cũng chỉ nhìn thôi mà đã thấy kinh hãi: “Sơ Ảnh, cũng vì như thế, tình cảm của con quá nhiều, con biết, đây là trò chơi không nên có tình cảm.”
Một câu phân tích, trò chơi của Tả Thành, không phải là cô không thể được, mà là tình cảm của cô.
Cô mất lí trí, quên mất giới hạn, như gào thét lên: “Nhưng mà anh ấy cũng nhìn nhầm rồi, người đàn bà kia cũng tham lam như con đấy. Ánh mắt của cô ta nhìn Tả Thành chẳng khắc con bao nhiêu, cô ta muốn gì cũng không ít hơn con đâu.”
Cô ta không hiểu Quan Hân, nhưng lại hiểu Tả Thành, một người đàn ông như thế, đối với phụ nữ mà nói, đơn giản là độc dược tới cực hạn, đầu độc vào đáy lòng, cũng rất dễ dàng.
Không tỉnh táo, ánh mắt cô như vỡ vụn, Tiến thúc quát lên ngăn lại: “Sơ Ảnh, bác đã nói với con từ lâu, không nên rơi vào.”
Người đàn ông kia, anh ta thích người phụ nữ nào, thì anh ta cho cả thế giới của anh ta, người phụ nữ nào yêu anh ta, thì sẽ thua cả thế giới.
Ai cũng là người bị thua không còn mảnh giáp, níu kéo cũng chỉ làm tổn thương lẫn nhau mà thôi. Thế nhưng, cô vẫn là cô, vẫn làm việc chính nghĩa mà không bao giờ chùn bước.
Cô cười khúc khích, vẻ mặt ảm đạm, như ngày xuân tươi đẹp, phủ một tầng sương lạnh lên mặt, khẽ thì thào: “Tiến thúc, Tả Thành định ra khoảng cách kia cho con, nhưng dường như con càng ngày càng không thể không chế rồi.”
Không nên yêu anh ấy…… Cũng chưa lâu, anh nói với cô, dường như cô đã quên mất.
Tiến thúc, ngoại trừ than thở, thì không phản bác được, đẩy cửa ra và tiến vào, để lại một mình cô Vũ Vũ l[qd ảm đạm đứng đó, ánh mắt dại ra xoay vòng, vây kín dung nhan của cô vào trong tim trong khoảng khắc.
Xoay người, lệ rơi như mưa.
Không tài nào cân đo đong đếm khoảng cách, đi ngược lại chính là cách thông minh nhất.
Thành Sơ Ảnh buồn bã, như lạc lõng, lớp trang điểm trên mặt hư mất tiêu, những bóng dáng của người kia trong đầu, xua mãi cũng không tan biến, che mờ đôi mắt cô, thậm chí cũng không hề cảm giác được bước chân đang tới gần.
“Thật là trùng hợp nha, kiểm soát trưởng Thành.” Người đàn ông có giọng nói trơn như lụa là.
Bất ngờ không kịp đề phòng, cô như tỉnh mộng, mi mắt rũ xuống, mắt chợt ráo hoảnh, rồi lại ngước mắt, mi mắt trong suốt, nở nụ cười bên môi, cười khẽ và trả lời: “Đúng là rất trùng hợp.”
Cô không phải là diễn viên, nếu bàn về ngụy trang, thì đó cũng là quen việc thôi. Kỹ năng đầu tiên Tả Thành dạy cho cô chính là che giấu tâm trạng.
Người đàn ông trước mắt mặc bộ comple-veston đậm màu, tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, độ chừng năm mươi tuổi, trông rất ôn hòa, chỉ có mỗi một đôi trọng đồng* sắc bén sâu thẳm, giống như chim ưng trong đêm.
*Trọng đồng [重瞳]: Mắt có hai con ngươi lồng vào nhau trong một con ngươi. Trong thần thoại cỗ đại thì người có trọng đồng là thánh nhân, nhưng trên thực tế, trong y học hiện đại giải thích, trường hợp con ngươi bị như thế có liên quan đến việc nhiễu hình ảnh, từ O biến thành hình ∞, nhưng cũng không ảnh hướng đến chùm sáng chiếu vào, còn gọi là đôi mắt chia đôi, y học hiện đại thì cho rằng đó là hiện tượng của bệnh đục thủy tinh thể thời kỳ đầu. [baidu]
Người đàn ông này chính là sở trưởng cục giám sát trung ương, người lãnh đạo trực tiếp của Thành Sơ Ảnh.
Tề Minh Hải, Thiết Diện Bao Công khiến người ta vừa nghe là sợ mất mật. Nhưng bây giờ thì lại chuyện trò vui vẻ: “Thăm bệnh, con tôi.” Tươi cười rạng rỡ và hỏi, “Kiểm soát trưởng Thành ở đây? Cũng đi thăm bệnh?”
Nói có vẻ như là thăm hỏi, nhưng trong đó lại có thâm ý.
Giao thiệp với chính trị gia, làm gì có thể thiếu đi tính kế.
Thành Sơ Ảnh cười lắc đầu: “Không phải vậy.” Ánh mắt thản nhiên, trả lời không hề đắn đo, “Vụ án giám sát hồ sơ của Tả thị kia là tôi tiếp nhận, biết người biết ta, ban nãy tôi vừa mới gặp được người thân cận của Tả Thành đây.”
Màu mắt Tề Minh Hải biến đổi, cũng cười thản nhiên theo cô, phụ họa theo cứ như nghe thấy chuyện không quan trọng: “Thảo nào tôi cảm thấy người ban nãy bên cạnh Kiểm soát trưởng Thành nom quen mắt.”
Quả nhiên, cái lão hồ ly này!
Toàn thể Tả thị, e là cả công nhân làm vệ sinh, văn bản tài liệu chi tiết tới chân tơ kẽ tóc cũng có hết trong sở trung ương, Tiến thúc thì đứng mũi chịu sào.
Gừng, cũng không chỉ càng già càng cay, mà mọi người trong Tả thị cũng không kém.
Thành Sơ Ảnh khẽ gật đầu: “Vậy tôi về Cục Giám sát trước, còn có chút tài liệu cần chỉnh sửa.”
“Tạm biệt.”
Xoay người, nụ cười đọng lại trên gương mặt, nhưng ánh mắt lại như vực sâu, cười như không cười.
Nếu như cô phủ nhận, thì mục tiêu kế tiếp của Tề Minh Hải, có lẽ chính là cô.
Tin đồn Tề Minh Hải công chính nghiêm minh, trời sinh tính tình đa nghi, lòng dạ kín đáo……
Tin đồn, quả nhiên không phải là giả, lqd đó chính là con hồ ly có mũi dài như chó.
Ngày tháng 8 cảnh sắc tươi đẹp, bệnh viện, dường như lại mù mịt khắp nơi. Chính là giờ giữa trưa khi Mặt Trời lên đỉnh, nhưng ánh Mặt Trời sáng rực không thể chiếu vào một chỗ âm u lạnh lẽo nào đó.
Tả Thành không thích ánh Mặt Trời, chỉ yêu thích màu đen, trong phòng bệnh tối đen, rèm cửa không được vén lên, trên cửa sổ, đóa Tulip màu đen đã không được đón nắng từ rất lâu rồi, hơi hơi u ám nhạt màu.
Mùi nước khử độc gay mũi lan tràn, trước giường, Quan Hân không chớp mắt nhìn người đàn ông trên giường, cứ ngây ngô nhìn mãi nhìn mãi, chẳng qua là thi thoảng mi mắt lại rung động, giống như bươm bướm muốn tung cánh, mi mắt rũ xuống thành bóng màu xám đen mờ nhạt, mang chút màu sắc mệt mỏi uể oải.
Cả một buổi tối, tầm mắt đã rã rời tự bao giờ, mà nhìn như thế còn chưa đủ? Cô cười khổ, nhưng vẫn chống cằm nhìn người đàn ông luôn luôn lạnh nhạt như sương mờ, xa cách người khác cả ngàn dặm. Đôi mi dài của anh không hề giống như tính khí lạnh lùng cứng rắn của anh ta, mà lại dày mềm mại, thật dài, như thế lại khiến Quan Hân bắt đầu nhớ đến những từ ngữ đáng yêu này. Chỉ là nếu như đôi mắt như thế mở ra, thì lại như băng ngàn năm cô đọng lại, lúc nhắm mắt lại như thế, thì khiến người ta khó mà dời mắt khỏi.
Bất chợt, mi dài rũ xuống rất lâu kia rung động, Quan Hân tránh không kịp, nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng ngàn năm cô đọng kia, cô giật mình rõ ra mặt, cũng không kịp ngượng ngùng, thì tầm mắt người kia đã dời sang chỗ khác, khoe môi cô cười khổ nhàn nhạt: “Tỉnh rồi.”
Tả Thành không nói gì, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, phủ dày một tầng sương trắng nặng nề. Ánh mắt khép hờ lại, không có một bóng hình, có một loại trống rỗng khiến lòng người nguội lạnh.
Quan Hân đứng dậy, rót nước ấm: “Anh đã ngủ rất lâu, sao rồi? Còn khó chịu không? Có muốn gọi bác sĩ không?” Nói những lời thật nhỏ nhẹ giống như đã nói như thế biết bao lần.
Tả Thành mím môi, dựa lên nửa cái gối: “Tới lúc nào.” Có lẽ là sau khi bị ốm, giọng nói khàn khàn, không mang sự bén nhọn như ngày thường, nhưng cũng không lạnh lùng không hờ hững.
Cô đưa cái ly, trả lời: “Tối ngày hôm qua.” Một buổi tối, một buổi chiều, cô tim đập chân run, biết rõ anh đã không còn đáng ngại nữa, nhưng vẫn lo lắng hốt hoảng.
Nhận lấy cái ly, không uống mà lại để lên mặt bàn, ngước mắt, ánh mắt lạnh lẽo như ánh trăng, thản nhiên mở miệng: “Cô đi về trước đi.”
Quan Hân cũng chỉ cười yếu ớt, chỉ chua sót khổ sở trong lòng, nhưng trên gương mặt không trông thấy chút vết nứt nào, ra vẻ hài hước: “Anh vừa tỉnh lại, tiết kiệm sức lực một chút, không cần phải đuổi người gấp như thế.” Cô xoay người, kéo rèm cửa sổ ra, hoa Tulip màu đen được phủ lên một lớp vàng kim sáng chói, không ảm đảm như gò má của cô, xoay người lại, thì chẳng còn chút dấu vết nào, nở nụ cười yếu ớt xinh đẹp, “Nếu như phải diễn, thì phải làm cho đủ, tôi không muốn bị mối nguy lên báo do tình cảm đâu. Mấy ngày này, nghĩa vụ của người bạn gái này vẫn thật sự cần thiết.”
Lí do này, dường như không tồi đâu…… Quan Hân cười khổ trong lòng, chuyện người bạn gái này thật là bước đi nguy hiểm mà.
Chẳng qua là người nào đó cũng chẳng cảm kích!
Môi mỏng nhếch lên, là xa cách lạnh nhạt: “Không cần, tôi sẽ ra viện.”
Một tháng, dạ dày xuất huyết ba lần, hôn mê mất hai ngày, vừa tỉnh lại thì lại muốn ra viện, độc ác với người ta thì cũng chẳng nói gì, nhưng mà cũng độc ác với bản thân mình như thế.
Mắt phượng hơi sa sầm, cô lạnh giọng: “Không cần cái mạng này nữa sao?” Còn chưa suy nghĩ mà đã buột miệng nói ra như thế, “Anh không đau lòng, nhưng tôi đau lòng đấy.”
Nói xong thì Quan Hân lại ảo não, #Guānyǔ cái này là sao đây, cô luôn suy nghĩ chính xác, nhưng dường như lại bó tay chịu trói với Tả Thành, lời nói thân mật nũng nịu như thế, thật sự là chẳng thích hợp với bọn họ.
Ngôn ngữ đi đôi với lí trí, không phải là lời nói không chắt lọc, mà là không kìm chế lại được.
Cô đây?
“Quan Hân.” Giọng nói của anh âm u, gọi tên cô, nhưng lạnh lẽo vô ngần, hai chữ, không hề thêm bớt gì.
Trái tim Quan Hân hơi lỡ nhịp, nảy một cái thật mạnh, bên tai, giọng nói lại vọng vào, lời nói của anh quá u ám lạnh lùng, anh nói: “Không muốn đau lòng, thì đừng nên có chút tình cảm gì với tôi.”
Giống như gió tháng chạp, thổi vào trong lòng, quật thật mạnh, lần này thì lại rất đau rất đau.
Thì ra đau lòng và tình cảm cũng có thể mạnh mẽ như thế.
Nụ cười yếu ớt buồn bã đọng lại nơi khóe môi, cô không tài nào gượng cười nổi nữa, thản nhiên cười lạnh, đùa cợt, phủ lên trong đôi mắt: “Đây là lần đầu tiên anh gọi tên tôi đấy, nếu như không lạnh lẽo như băng vậy thì tốt rồi.” Chậu Tulip màu đen kia, cô mang tới, cô khẽ chọt vào, không hề nhìn người kia, giống như nói chuyện với đóa hoa, cũng là giảm bớt chút lúng túng: “Chắc chắn hai ta là cặp đôi kỳ lạ nhất, qua lại hai tháng, anh chỉ gọi tên tôi đúng một lần, bảo tôi không nên có tình cảm với anh, thậm chí tin anh ngã bệnh cũng là từ miệng người bên ngoài truyền tới tai thì mới biết được, làm sao đây? Tả Thành, dường như tôi hơi mất mác, còn nghĩ rằng tôi không quan tâm ư, thì ra tôi cũng chỉ là một người phụ nữ hư vinh.” Buồn bã thở dài thườn thượt, nửa thật nửa giả, rũ mắt xuống, âm u, giữa đôi lông mày, đen thui không giãn ra giống như Tulip đen rực rỡ.
Cũng không cảm giác được, cuống Tulip trong tay đã gãy lìa, đầu ngón tay hơi đau, rỉ ra chút máu tươi, hoa rơi xuống dưới chân chậu hoa, không tiếng động.
Cô hơi sửng sốt, chẳng biết lí do, cũng chẳng biết do ai.
Trong phút chốc, giọng nói người đàn ông cách xa mấy mét kia vọng đến như cách muôn sông nghìn núi, nhiễu loạn xới tung tấm lòng của cô.
“Cô muốn cái gì?” Tả Thành hỏi một câu, lời ít mà ý nhiều.
Thế giới của Tả Thành, đồng giá trao đổi là quy tắc, ngoại trừ đối với người khác đã vô hiệu, thì anh ta chưa bao giờ vi phạm quy tắc.
Phụ nữ hư vinh, phụ nữ quan tâm, phụ nữ uất ức không cam lòng muốn cái gì? Quan Hân cũng từng hỏi mình như thế, rồi lại hỏi, nhìn trực diện vào đôi mắt của Tả Thành: “Tôi muốn cái gì? Anh nói đi?”
Nếu cô nói ra thì sẽ chấm dứt từ đây, bởi vì cô chỉ cần một thứ, người đàn ông này thiếu, không muốn cho.
Đôi mắt đẹp và tịch mịch như ánh trăng, như thật xa xăm, anh trả lời cô: “Ngoại trừ tình cảm.” Tình cảm, thứ này, vỗn dĩ anh cũng có rất ít, huống chi đã cho một người hết rồi, thứ đồ duy nhất khiến anh ta bất lực.
Thứ duy nhất cô muốn, là thứ duy nhất anh không thể cho, giống nhau rồi nhỉ……
Hai con người tham lam mà!
Nói không sai, nếu như cô được voi đòi tiên, thì đúng là ngu không ai bằng. Cô mất mác, nhưng lại may mắn là điểm đến chính là điểm dừng, không phải là chấm dứt cuộc chơi.
Chua sót cuộn trào trên đầu quả tim, ẩn sâu trong cô, không lọt ra ngoài dù chỉ một chút, cười như gió thoảng mây trôi: “Yên tâm, tôi cũng sẽ không có lòng tham trâng tráo với anh đâu.” Cuối cùng, thì nói thêm một câu, “Có lẽ là một ngày nào đó động kinh, mới có thể nói về một cuộc tình hoang đường không có tình yêu với anh.”
Một cuộc tình, Tả Thành có thể long trời lở đất, oanh oanh liệt liệt, cô đơn chịu đựng tình cảm không thành.
Thật quá hoang đường mà, nhưng mà cô hoang đường, sẽ dễ dàng khoan dung với tình yêu hoang đường như thế.
Cô dùng hai chữ chấn động để nói bao hàm, đúng nghĩa, vốn dĩ tình yêu chính là một trận chấn động không thể chịu được.
Ánh mắt sáng chói của anh nhìn cô, nhưng tại sao lại chẳng thấy bóng hình của cô, nếu như dùng màu sắc để phân biệt giọng nói, thì giờ phút này, chắc chắn nó là màu đen, kiệt tác [d]dIqD âm u, nặng nề: “Tôi không thích thiếu nợ người ta, nghĩ đi, chỉ cần tôi có, tôi sẽ cho.” Anh là thương nhân, tức là giao dịch, anh chịu trả tiền*, điều kiện tiên quyết là, chỉ cần là giao dịch thuần túy.
*Trù mã: Tiền trong đánh bạc.
Ngoại trừ tình cảm ra thì cái gì anh cũng cho, chẳng qua là anh cho, nhưng cô không muốn, cô muốn, anh không cho nổi.
Giao dịch như thế, dường như chính cô mới thất bại thảm hại.
Thôi, đối phương là Tả Thành, cô nhận, cười nói: “Hẳn là tôi điên rồi ha, tôi nghĩ, con người luôn luôn điên cuồng vì một thứ gì đó một lần, nhân lúc tuổi còn trẻ.” Cô xoay người, tịch mịch ở chỗ Tả Thành không nhìn thấy, “Phải thay thuốc rồi, tôi đi kêu ngươi cho.”
Tả Thành ngoảnh mặt làm ngơ không nói gì.
Đóng cửa lại, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi lạnh. Một chút màu đỏ chói mắt ở đầu ngón tay, không đau, có lẽ là quên đau.
Điên cuồng đi, người luôn luôn vì một người như thế, trở nên chẳng còn là mình. Có một người như thế, cũng tốt thôi.
Tiếng bước chân của Quan Hân đã xa, đến lối rẽ, thì vọng đến một tiếng thở dài thườn thượt lạnh nhạt: “Không có tình yêu.” Nở nụ cười như không cười bên môi, ánh mắt rơi vào bóng sáng cô độc bên trong kính cửa sổ, cứ như có như không.
Cô ở ngoài cửa, ngắm nhìn say đắm. Cách một khoảng cách không thể chạm tay vào, Thành Sơ Ảnh nhìn Tả Thành mười một năm, cô vẫn dậm chân ở vị trí ban đầu, nhưng mà Tả Thành càng chạy càng xa rồi.
“Cũng chỉ là ngụy trang.” Tiến thúc lo lắng vô cùng, vì người đàn ông bên trong, cũng vì người phụ nữ trước mắt.
Trên cửa kính, nụ cười trên môi của cô mang đầy đau thương, đôi mắt, tối tăm: “Cho dù là ngụy trang, thì tại sao anh ấy lại không chọn con chứ, sợ con tham lam sao?” Sau khi lầm bầm lầu bầu, thì lại quay đầu nhìn Tiến thúc, giống như đứa trẻ mù mờ bí lối không được giúp đỡ, “Tiến thúc, người kia, tại sao lại không phải là con đây? Cho dù là ngụy trang, thì con cũng bằng lòng mà.”
Giang Hạ Sơ chiếm cứ cả cuộc đời và sinh mạng của Tả Thành, cô ta cũng không hy vọng xa vời hơn, nhưng mà cô ta cũng đã đứng cạnh anh mười một năm, cho dù là ngụy trang thì cũng nên là cô ta chứ.
Từ trước đến giờ, cô ta không muốn gì nhiều, cũng chỉ là đôi ba câu, vài ánh nhìn, vài tiết mục qua loa, nhưng anh lại đối xử với cô ta cách xa cả ngàn dặm.
Ánh mắt của cô mang vẻ rối loạn, từng sợi tơ lẫn lộn, cô đơn vô vọng, Tiến thúc cũng chỉ nhìn thôi mà đã thấy kinh hãi: “Sơ Ảnh, cũng vì như thế, tình cảm của con quá nhiều, con biết, đây là trò chơi không nên có tình cảm.”
Một câu phân tích, trò chơi của Tả Thành, không phải là cô không thể được, mà là tình cảm của cô.
Cô mất lí trí, quên mất giới hạn, như gào thét lên: “Nhưng mà anh ấy cũng nhìn nhầm rồi, người đàn bà kia cũng tham lam như con đấy. Ánh mắt của cô ta nhìn Tả Thành chẳng khắc con bao nhiêu, cô ta muốn gì cũng không ít hơn con đâu.”
Cô ta không hiểu Quan Hân, nhưng lại hiểu Tả Thành, một người đàn ông như thế, đối với phụ nữ mà nói, đơn giản là độc dược tới cực hạn, đầu độc vào đáy lòng, cũng rất dễ dàng.
Không tỉnh táo, ánh mắt cô như vỡ vụn, Tiến thúc quát lên ngăn lại: “Sơ Ảnh, bác đã nói với con từ lâu, không nên rơi vào.”
Người đàn ông kia, anh ta thích người phụ nữ nào, thì anh ta cho cả thế giới của anh ta, người phụ nữ nào yêu anh ta, thì sẽ thua cả thế giới.
Ai cũng là người bị thua không còn mảnh giáp, níu kéo cũng chỉ làm tổn thương lẫn nhau mà thôi. Thế nhưng, cô vẫn là cô, vẫn làm việc chính nghĩa mà không bao giờ chùn bước.
Cô cười khúc khích, vẻ mặt ảm đạm, như ngày xuân tươi đẹp, phủ một tầng sương lạnh lên mặt, khẽ thì thào: “Tiến thúc, Tả Thành định ra khoảng cách kia cho con, nhưng dường như con càng ngày càng không thể không chế rồi.”
Không nên yêu anh ấy…… Cũng chưa lâu, anh nói với cô, dường như cô đã quên mất.
Tiến thúc, ngoại trừ than thở, thì không phản bác được, đẩy cửa ra và tiến vào, để lại một mình cô Vũ Vũ l[qd ảm đạm đứng đó, ánh mắt dại ra xoay vòng, vây kín dung nhan của cô vào trong tim trong khoảng khắc.
Xoay người, lệ rơi như mưa.
Không tài nào cân đo đong đếm khoảng cách, đi ngược lại chính là cách thông minh nhất.
Thành Sơ Ảnh buồn bã, như lạc lõng, lớp trang điểm trên mặt hư mất tiêu, những bóng dáng của người kia trong đầu, xua mãi cũng không tan biến, che mờ đôi mắt cô, thậm chí cũng không hề cảm giác được bước chân đang tới gần.
“Thật là trùng hợp nha, kiểm soát trưởng Thành.” Người đàn ông có giọng nói trơn như lụa là.
Bất ngờ không kịp đề phòng, cô như tỉnh mộng, mi mắt rũ xuống, mắt chợt ráo hoảnh, rồi lại ngước mắt, mi mắt trong suốt, nở nụ cười bên môi, cười khẽ và trả lời: “Đúng là rất trùng hợp.”
Cô không phải là diễn viên, nếu bàn về ngụy trang, thì đó cũng là quen việc thôi. Kỹ năng đầu tiên Tả Thành dạy cho cô chính là che giấu tâm trạng.
Người đàn ông trước mắt mặc bộ comple-veston đậm màu, tóc ngắn được cắt tỉa gọn gàng, độ chừng năm mươi tuổi, trông rất ôn hòa, chỉ có mỗi một đôi trọng đồng* sắc bén sâu thẳm, giống như chim ưng trong đêm.
*Trọng đồng [重瞳]: Mắt có hai con ngươi lồng vào nhau trong một con ngươi. Trong thần thoại cỗ đại thì người có trọng đồng là thánh nhân, nhưng trên thực tế, trong y học hiện đại giải thích, trường hợp con ngươi bị như thế có liên quan đến việc nhiễu hình ảnh, từ O biến thành hình ∞, nhưng cũng không ảnh hướng đến chùm sáng chiếu vào, còn gọi là đôi mắt chia đôi, y học hiện đại thì cho rằng đó là hiện tượng của bệnh đục thủy tinh thể thời kỳ đầu. [baidu]
Người đàn ông này chính là sở trưởng cục giám sát trung ương, người lãnh đạo trực tiếp của Thành Sơ Ảnh.
Tề Minh Hải, Thiết Diện Bao Công khiến người ta vừa nghe là sợ mất mật. Nhưng bây giờ thì lại chuyện trò vui vẻ: “Thăm bệnh, con tôi.” Tươi cười rạng rỡ và hỏi, “Kiểm soát trưởng Thành ở đây? Cũng đi thăm bệnh?”
Nói có vẻ như là thăm hỏi, nhưng trong đó lại có thâm ý.
Giao thiệp với chính trị gia, làm gì có thể thiếu đi tính kế.
Thành Sơ Ảnh cười lắc đầu: “Không phải vậy.” Ánh mắt thản nhiên, trả lời không hề đắn đo, “Vụ án giám sát hồ sơ của Tả thị kia là tôi tiếp nhận, biết người biết ta, ban nãy tôi vừa mới gặp được người thân cận của Tả Thành đây.”
Màu mắt Tề Minh Hải biến đổi, cũng cười thản nhiên theo cô, phụ họa theo cứ như nghe thấy chuyện không quan trọng: “Thảo nào tôi cảm thấy người ban nãy bên cạnh Kiểm soát trưởng Thành nom quen mắt.”
Quả nhiên, cái lão hồ ly này!
Toàn thể Tả thị, e là cả công nhân làm vệ sinh, văn bản tài liệu chi tiết tới chân tơ kẽ tóc cũng có hết trong sở trung ương, Tiến thúc thì đứng mũi chịu sào.
Gừng, cũng không chỉ càng già càng cay, mà mọi người trong Tả thị cũng không kém.
Thành Sơ Ảnh khẽ gật đầu: “Vậy tôi về Cục Giám sát trước, còn có chút tài liệu cần chỉnh sửa.”
“Tạm biệt.”
Xoay người, nụ cười đọng lại trên gương mặt, nhưng ánh mắt lại như vực sâu, cười như không cười.
Nếu như cô phủ nhận, thì mục tiêu kế tiếp của Tề Minh Hải, có lẽ chính là cô.
Tin đồn Tề Minh Hải công chính nghiêm minh, trời sinh tính tình đa nghi, lòng dạ kín đáo……
Tin đồn, quả nhiên không phải là giả, lqd đó chính là con hồ ly có mũi dài như chó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook