Tú Sắc - Thất Tú
-
Chương 75: Về nhà
Sáu người đoàn tụ là ở một tháng sau, Diệp Lâm đã luyện chế ra nhóm nước thuốc tăng phúc đầu tiên, thứ là chính là có thể gặp không thể cầu, tử khí vực sâu là một thứ rất kỳ quái, giữ gìn nó cực kỳ khó khăn, vì thế sáu người liền trực tiếp dựng lều vải ở luôn tại phụ cận rừng Hắc Tử, nơi này bình thường căn bản không thấy được nửa bóng người, các ác ma cũng biết thanh danh rừng Hắc Tử, sớm đã đi đường vòng, hầu như không có cái gì cảm thấy hứng thú với nơi này, nhóm Diệp Lâm ngược lại vui vẻ thanh tĩnh.
Từ sau khi trở thành ma đạo sư, ba người Xavier, Auckland cùng Archie có không ít kinh nghiệm thực chiến, nhưng không có bao nhiêu thời gian lắng đọng lại, đại bộ phận ma đạo sư trên đại lục Anya đều là trải qua thời gian năm tháng dài lắng đọng lại, tỷ như vị ma đạo sư gia tộc Anbridge cung phụng kia, hắn là một ma pháp sư hệ thổ, chỉ luận về lực sát thương của ma pháp, căn bản là không thể so sánh với những người từng đi qua tháp ma pháp song sinh như Xavier, nhưng thành tựu ở ma pháp, lại không phải ba người Xavier bọn họ có thể sánh bằng, đây là một loại chiều sâu trải qua thời gian lắng đọng lại mới có.
Nước thuốc tăng phúc là một loại nước thuốc không có thương tổn cho cơ thể lại có thể tăng gấp đôi thành quả tu luyện, nhưng so với ma pháp sư mà nói, tác dụng với kiếm sĩ càng thêm rõ ràng, ma pháp sư có thể dùng nước thuốc tăng phúc để gia tăng hấp thu nguyên tố ma pháp khi minh tưởng, không thể nghi ngờ cũng là có lợi mười phần, nguyên tố ma pháp ở vực sâu cũng không cân đối, những loại nguyên tố hệ quang, hệ lôi, hệ hỏa, hệ mộc này hầu như có thể nói vô cùng vô cùng thưa thớt, ngược lại các loại hệ ám, hệ thủy, hệ băng, hệ vô lại nhiều hơn rất nhiều, may mà Xavier là tinh linh, hắn trời sinh có lực tương tác với hệ mộc mạnh hơn nhân loại rất nhiều, cho dù ở vực sâu khan hiếm nguyên tố ma pháp hệ mộc, hắn tu luyện ma pháp hệ mộc vẫn không hề có chút trở ngại nào, bởi vì bản thân hắn là có thể chế tạo năng lượng hệ mộc! Mà Auckland cùng Archie? Vực sâu đối với tu luyện của bọn họ căn bản là có lợi mà không hại!
“Thật có cảm giác giống như năm đó bị nhốt ở trong tháp.” Casimir nói thầm, hắn trần thân trên, một vết sẹo từ bả vai kéo dài đến thắt lưng, nhìn lúc trước bị thương cũng không nhẹ! Nhìn thoáng qua Auckland đang minh tưởng ở cách đó không xa, ánh mắt hắn kiên nghị, đánh xuống một kiếm, cái loại khí thế giống như chém sa mạc thành hai nửa này cuộn lên một trận bão cát.
Hừ, chờ xem, rất nhanh chúng ta sẽ đánh về một trận! Casimir hung tợn nghĩ.
Vết thương của hắn đến từ một ác ma lĩnh chủ, tên biến thái kia coi trọng Auckland, thiếu chút nữa hai người bọn họ đều ngã trong tay tên kia!
Diệp Lâm nhắm mắt lại xoay vòng quanh, khi múa kiếm đóa hoa thưa thớt, kình khí hồng hạt quanh quẩn, không chỉ đẹp đến kinh người, mà mơ hồ còn có từng đợt mùi hoa tràn ra.
Y đang bi ai mà chạy về phía nương pháo vô tận, hơn nữa một đi không trở lại.
Y là kiếm sĩ cấp mười, đáng giận chính là càng ngày thời gian duy trì trạng thái trị liệu càng dài, y càng muốn tấn công, y biết thực lực của mình bây giờ là trình độ gì, Casimir đều là kiếm sĩ cấp mười, Casimir đi chính là con đường kiếm sĩ chính thống, Garfield lại kiếm đi nét bút nghiêng, tu chính là đạo tặc, kiếm sĩ chính thống kiên quyết vô cùng cương mãnh vô chú, đạo tặc thiên về tốc độ cùng kỹ xảo, nhưng có đấu khí thêm vào, sức mạnh một người có thể hủy diệt một thành, Diệp Lâm biết mình cũng có thể.
Một chiêu kiếm phá hư không hiện giờ của y, là chân chính kiếm phá hư không, đủ để tổn hại tường của một tòa thành, rõ ràng nắm giữ loại sức mạnh này, lại bởi vì mấy kẻ bên cạnh tất cả đều là mặt hàng mạnh mẽ đến biến thái, làm cho y chẳng có lấy một chút tâm tình kiêu ngạo, thậm chí phải cố gắng lại cố gắng mới có thể không tụt lại phía sau, tuy rằng y biết mấy người trong bọn họ đều càng cố gắng hơn mình, nhưng mà nhớ đến Ngạo Thiên trong tiểu thuyết hầu như không cố gắng bao nhiêu thực lực liền cọ cọ cọ tăng lên, y liền có chút chua, đây xem như cái bàn tay vàng gặp quỷ gì! Cả ngày cứ đứng ở phía sau trị liệu sao? Ngay cả làm anh hùng nhiều nhất cũng chỉ có thể là anh hùng vũ nương(1) a mẹ kiếp!
Chỉ là Diệp Lâm biết mình không có lựa chọn nào khác, y không có con đường khác có thể đi, thân thể này đã định trước y không có bất luận lực tương tác gì với ma pháp, nửa điểm cũng không có, y có chính là đấu khí tự thành một phái, một chút quyền lựa chọn cũng không có, thậm chí chỉ có thể may mắn còn có con đường như vậy có thể đi! Kiếm sĩ cấp mười, là khi múa kiếm y có thể chế tạo ra khí thế quần vũ không gì sánh kịp, cho dù kiếp trước từng nhìn thấy trăm người cùng múa, chỉ sợ cũng không có mĩ diệu rung động bằng y lúc này đứng đắn nghiêm túc một mình khởi vũ, mà bản lãnh của y, sức chiến đấu, liền cùng một nhịp thở với loại kiếm vũ này, kiếm vũ càng xinh đẹp lăng thiên, lực thương tổn cùng năng lực trị liệu lại càng kinh người.
Vì thế Diệp Lâm rất muốn biết một khi y trở thành kiếm thánh, lúc đó sẽ biến thành như thế nào.
Nhất vũ khuynh thành cái gì, ngẫm lại thật buồn nôn a a a a!
Thở dài, tiếp tục xoay vòng quanh, cảm nhận đấu khí chảy qua tứ chi toàn thân mình, nhẹ nhàng, khởi vũ.
Không sai, y thật sự không muốn thừa nhận, y cố gắng tu luyện chính là cố gắng khiêu vũ! Từ ngay từ đầu đã là như vậy! Phương pháp tu luyện đấu khí của y chính là khiêu vũ khiêu vũ khiêu vũ!
Chẳng qua, năm người khác ở đây đã sớm thấy nhưng không thể trách, bọn họ lăn lộn cùng Diệp Lâm lâu như vậy, đã sớm biết đây là một trong những chỗ đau của Diệp Lâm.
Lúc này, trừ sáu người bọn họ, còn có hai bóng người nghiêng ngả lảo đảo mông trần, hai rồng con tu luyện cũng thêm vào nhật trình thông thường, Xavier sẽ không cho phép chúng nó tiếp tục lăn lộn!
Nhờ nước thuốc tăng phúc thêm vào, thời gian ba năm sinh ra đại ma đạo sư cùng kiếm sĩ cấp mười một trẻ nhất, cũng xưng là thứ kiếm thánh, đến trình độ này, khoảng cách pháp thánh cùng kiếm thánh chỉ là một bước xa, nhưng mà, trên đời cách một bước xa này không phải chỉ có một hai người, đến cuối cùng vượt qua được, lại ít ỏi không có mấy.
Đại ma đạo sư, thứ kiếm thánh, Diệp Lâm thở ra một hơi, lúc này y yên tâm.
Tập hợp sức mạnh của sáu người bọn họ, gặp phải các loại pháp thánh kiếm thánh linh tinh mạnh nhất thế giới này liều mạng một trận cũng không phải không thể bắt, Diệp Lâm chưa bao giờ rất tín nhiệm cái gì mà thất phu chi dũng(2), cho nên y rất quý trọng hữu tình với nhóm Auckland Garfield, chính bởi vì y duy trì, sáu người bọn họ mới có thể đi đến hiện tại, nếu chỉ là Xavier, nội tâm người này căn bản là không thể tin tưởng người khác.
Khụ, tuy rằng đời này hình như hắn mềm hóa rất nhiều… Ít nhất bốn đồng bạn trước mặt này đã được hắn thừa nhận không phải sao?
“Được rồi, nên đi báo thù!” Casimir đằng đằng sát khí.
“Báo thù!” Bé con đứng bên cạnh hắn nhìn chỉ có năm sáu tuổi, dáng vẻ phấn điêu ngọc mài ngọc tuyết đáng yêu, biểu tình hung ác không khác gì Casimir lại sẽ chỉ làm người cảm thấy buồn cười.
Diệp Lâm đi lên hung hăng gõ đầu của nhóc một cái, “Đừng học thúc thúc Casimir của ngươi!”
Ur ôm đầu tủi thân, cũng không dám phản bác, Hạ Lạc bên cạnh tươi cười nhu thuận, trong mắt lại lộ ra vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Vài năm đi theo sáu người này đồng thời tu luyện, chúng nó học được không chỉ là đánh nhau, còn có rất nhiều thứ khác, nếu bàn về mức độ từng trải phức tạp, có thể thắng được mấy người trước mặt ngược lại thật đúng là không nhiều lắm.
Xavier mỉm cười, “Đến đây đi, để chúng ta khuấy cho vực sâu long trời lở đất rồi trở về đi!”
Garfield tỉ mỉ xoa thuốc độc lên chủy thủ, “Vấn đề thông đạo giữa đại lục Anya cùng vực sâu nhóm ác ma lĩnh chủ đó nhất định biết rõ hơn so với đám tiểu ác ma kia.”
Diệp Lâm nâng nâng mi, nói không sai, vị Saromay kia chẳng phải là biết sao?
Trong ác ma không có kẻ nào tốt, vị Saromay này mĩ diễm xinh đẹp, phong tình chân thành, nhưng thật sự không phải thứ tốt gì, xương trắng dưới tay nàng đều có thể chồng lên thành một tòa thành.
“Garfield, có phải ngươi quên cái gì hay không?” Diệp Lâm bỗng nhiên nói.
Garfield ngẩn ra, “Cái gì?”
“Ngươi còn có vị tiểu mị ma xinh đẹp bị Sal nhốt trong phòng ở pháo đài Xương Rồng kìa!” Diệp Lâm cố ý nhìn thoáng qua Archie.
Archie sửng sốt, gần như không che giấu nổi ghen tuông trên mặt.
Diệp Lâm nhịn không được xì một tiếng nở nụ cười, được rồi, Archie là trưởng thành rất nhiều, hắn biết vòng mấy vòng để nhìn vấn đề, biết phân biệt thật giả cùng tầng nghĩa sâu hơn trong lời nói của người khác —— nhìn đi, mình chỉ nói một câu hắn lập tức liền hiểu được, này mà đặt ở trước đây, Archie nhất định là vẻ mặt mờ mịt, tiểu mị ma xinh đẹp cái gì, có liên quan đến Garfield? Hiện tại lại lập tức có thể phản ứng được chuyện này mà ăn giấm, không dễ dàng a! Hắn quả thật không phải trắng ra không hiểu chuyện như vậy, nhưng mà a, cự ly loại ảnh đế cao cấp nói láo không cần bản thảo hoặc hoàn toàn che giấu cảm xúc này còn rất có khoảng cách, cố tình bản thân hắn còn không cảm thấy!
Diệp Lâm cảm thấy Garfield hẳn là đã sớm nhìn ra, chỉ là không nói mà thôi, người tim có chín lỗ thông suốt thấu hiểu như Garfield, loại kỹ xảo nho nhỏ này của Archie mà dấu được hắn mới có quỷ!
Garfield giật mình, “Rebecca!” Hắn hầu như đã quên luôn nàng, chẳng qua đã sớm dự đoán được mình vừa đi nàng khẳng định cũng sẽ đi, có thể đến pháo đài Xương Rồng tìm hai người Diệp Lâm đã coi như không tệ lắm, ban đầu Garfield phỏng đoán nàng rất có thể cứ như vậy một mình chạy, không ngờ nàng còn có chút đầu óc, mị ma không chỗ nương tựa một mình chạy ra ngoài đó là chờ người khác đến bắt! Nàng có thể an toàn đến pháo đài Xương Rồng cũng nói rất rõ vị mị ma này thông minh.
Archie mím mím môi.
Xavier nhẹ nhàng mỉm cười, “Cũng không biết đã chết chưa, nếu muốn chạy trốn ra ngoài mà nói chưa biết chừng đã làm cơm cho một phòng hoa cỏ kia.”
Diệp Lâm tính tính ngày, còn thời gian nửa năm, “Không nóng này, cuối cùng sẽ đi tìm vị tiểu thư mị ma kia.”
Thời gian nửa năm, đầy đủ bọn họ đảo loạn vực sâu!
Đầu tiên bị lấy khai đao chính là vị ác ma lĩnh chủ đã từng làm cho Archie thực thảm, đến nay trên mặt vẫn còn bốn vết sẹo chưa tan, Kianer ở pháo đài Sâm Ngục kia!
Ur cùng Hạ Lạc biến thành nguyên hình, tuy rằng hóa thân thành người chúng nó vẫn cứ là hình dạng trẻ con, nhưng là rồng, đã không còn là rồng nhỏ lăn lộn bên chân Diệp Lâm cùng Xavier lúc trước nữa, cứ việc vẫn là rồng con, nhưng trong vài năm ngắn ngủi, chúng nó giống như khí cầu nhanh chóng phồng lên, hiện tại đã cao hơn Diệp Lâm, lúc đập cánh bay lên rất có vài phần uy thế, ít nhất đối với ác ma mà nói, long tộc vẫn là rất có lực uy hiếp.
“Phù ——” Ur đập cánh, trong mắt hung quang lóe lên, một mảnh ngọn lửa màu u lam đốt cháy vách tường, trong chớp mắt cả tòa thành lũy đều rơi vào trong một biến lửa! Vô số ác ma từ trong thành lũy kêu sợ hãi trốn thoát, Auckland đứng giữa không trung lạnh lùng mỉm cười, đóng, băng, vạn, dặm!
Đóng băng vạn dặm xuất phát từ tay đại ma đạo sư cũng không phải là nói đùa, trong chớp mắt mặt đất mấy trăm dặm phụ cận pháo đài Sâm Ngục toàn bộ phủ lên khí lạnh, tầng băng bốn phía, vô số gai băng tường băng san sát, lạnh lẽo đến xương, sát khí mọi nơi.
“Ai dám to gan như vậy gây chuyện ở chỗ này của ta!” Một thanh âm hùng hậu truyền đến.
Diệp Lâm mỉm cười, “Chính chủ đến đây! Nhớ rõ, ta thật không có cắt trị liệu, mỗi người cẩn thận!”
Diệp Lâm thẳng trường kiếm, nâng tay —— kiếm phá hư không!
Kình khí hồng nhạt đâm thủng trời cao, một kích kia trực tiếp đánh vào tòa tháp màu đen cao nhất trong thành kia, nơi đó là chỗ ở của ác ma lĩnh chủ Kianer.
Một tiếng vang thật lớn, cả tòa tháp nham thạch màu đen cao lớn rắn chắc vô cùng bắt đầu sụp đổ!
“Thật to gan!” Từ trong thanh âm có thể nghe ra cảm xúc nổi giận của vị chủ nhân kia.
Hạ Lạc lại mắt loe lóe, thanh thúy nói: “Ba ba, hắn muốn bỏ chạy!”
Diệp Lâm cười lạnh, “Không chạy được!”
Đỉnh pháp trượng của Xavier u u phát sáng, rừng rậm đầy sao!
Ở trên không trung rỉ sắt kia của vực sâu căn bản không nhìn thấy bất cứ một sao gì, lại bỗng nhiên ánh sao bừng sáng! Vô số cây cối bắt đầu điên cuồng sinh trưởng dưới trời sao, giây lát pháo đài Sâm Ngục đã bị bao vây kín!
Ác ma lĩnh chủ thì đã sao, bọn họ có ba đại ma đạo sư lại thêm ba thứ kiếm thành, hơn nữa còn có hai long tộc trời sinh uy thế áp đảo ác ma, đừng nói ác ma lĩnh chủ, cho dù là lĩnh chủ vực sâu ở trong này, đều phải suy nghĩ một chút trạng thái của mình, một cái không cẩn thận liền lật thuyền trong mương, cho nên nói Kianer chạy trốn một chút cũng không ra ngoài dự kiến của bọn họ.
Casimir bước ra một bước, để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đá, bổ ra một kiếm, trực tiếp chém trận pháp bảo vệ thành thành hai nửa!
Tìm được!
Bóng dáng chạy trốn chật vật của vị ác ma lĩnh chủ kia đã ở trước mắt!
Một mũi tên ma pháp trong suốt lặng yên không tiếng động mà xé rách không khí, trực tiếp đâm xuyên qua Kianer đang ý định chạy trốn, bị bám một chuỗi giọt máu, mà lúc này, bên cạnh cái Kianer mới xuất hiện một bóng dáng màu xám nhạt ——
Cắt cổ họng!
Ác ma lĩnh chủ Kianer thành danh đã lâu cứ như vậy chết.
Trên chủy thủ của Garfield thậm chí không để lại nửa điểm vết máu.
Kế tiếp, liền đến lượt vị ác ma lĩnh chủ mơ ước Auckland kia.
Trong vòng nửa năm, chọn mười bảy vị ác ma lĩnh chủ, bọn họ cố ý tránh đi những lĩnh chủ vực sâu lực lượng mạnh mẽ, chuyên lấy ác ma lĩnh chủ khai đao, phải biết ác ma không giống nhân loại, giữa các lĩnh chủ với nhau phần lớn không có giao tình gì, từng người quản tốt một mẫu ba phần đất mà thôi, cho dù giết nhiều hơn nữa, chỉ cần không xúc phạm đến lợi ích của mình, những lĩnh chủ vực sâu kia sẽ chỉ chế nhạo mà cười, căn bản sẽ không ra tay vì những ác ma lĩnh chủ kia.
Diệp Lâm nhớ rõ ràng Ngạo Thiên chính là lợi dụng quy tắc này, xử lý những ác ma lĩnh chủ đó, đi từng bước mạnh lên, cuối cùng một mình đấu một vị lĩnh chủ vực sâu! Sau đó mang theo Saromay trở về đại lục Anya.
Khi bọn họ trở lại pháo đài Xương Rồng, đã là hung danh hiển hách, bởi vì tới đột nhiên, Saromay thậm chí chưa kịp chạy trốn đã chết trong tay bọn họ, trong lòng Diệp Lâm hơi phức tạp, đây hình như là nữ nhân của Ngạo Thiên đầu tiên mà y xử lý?
Từ trong miệng Saromay, bọn họ đã biết thông đạo tồn tại, Diệp Lâm thiếu chút nữa lại bị sợ đến toát một thân mồ hôi lạnh, bởi vì y thật sự không nhớ rõ lắm thời gian cụ thể thông đạo mở ra, chỉ biết một cách đại khái, kém chút nữa thì không theo kịp, một khi bỏ qua mà nói, có nghĩa còn phải chờ một trăm năm, đây quả thật là tiết tấu tìm đường chết mà!
“Chủ nhân, mang ta cùng đi đi!” Rebecca đau khổ cầu xin.
Archie nhìn nàng, vẻ mặt khó chịu, “Này này này, buông tay ra!”
Rebecca nhanh chóng đem bàn tay cầm tay áo Garfield rụt trở về, anh anh khóc nói, “Chủ nhân, mang ta cùng đi đi!” Sáu người bọn họ hung danh lớn như vậy, chọc họa lớn như vậy đi rồi thì thôi, có không ít người biết Rebecca là người hầu của Garfield, đến lúc đó nàng có kết cục gì tốt!
Garfield cau mày cũng không đáp lời.
Diệp Lâm nhìn ra hắn kỳ thật cũng không rất muốn mang theo Rebecca.
Nữ mị ma Rebecca này, có thủ đoạn có tâm kế có đầu óc, là một ác ma tiêu chuẩn, đầy bụng cong cong nhiễu nhiễu, lại cố tình có một bề ngoài điềm đạm đáng yêu như vậy, đôi mắt xinh đẹp duyên dáng tận xương, lại biết lừa người có năng lực giả bộ nhu nhược, thật sự là một nhân tài.
Diệp Lâm bỗng nhiên trong lòng vừa động, “Phải biết, thân là ác ma, ngươi căn bản không thể thông qua thông đạo kia.”
Rebecca cắn cắn môi, hạ quyết tâm, “Ta nguyện ý lập khế ước với các ngươi, ta biết nhân loại các ngươi có thể lập khế ước với ác ma!”
“Một khi lập khế ước, ngươi sẽ phải bị chúng ta sử cả đời.” Xavier chậm rãi nói.
Rebecca kiên định nói: “Ta nguyện ý!” Có thế nào thì nhân gian cũng tốt hơn vực sâu này.
Archie thấy Garfield ý động, nhanh chóng nói: “Không cho phép!” Hắn chán ghét nữ ác ma này.
Garfield mỉm cười, cố ý nói: “Rebecca chính là một trợ thủ tốt.” Thật ra rất hữu dụng.
Archie trừng hắn, “Không được!”
Garfield cười đến càng vui.
Diệp Lâm tức giận liếc mắt, tên ngốc Archie này, căn bản không nhìn ra Garfield đang cố ý đùa hắn!
“Auckland, nàng cho ngươi.” Xavier bỗng nhiên mở miệng.
Auckland ngẩn ra.
Xavier cười đến ý vị sâu xa, “Không phải ngươi cần một ‘thê tử’ sao? Yên tâm, chúng ta có thể sắp xếp thân phận của nàng thiên y vô phùng.”
Rebecca hiện giờ là ác ma cấp trung, đã không còn bao nhiêu đặc thù của ác ma, mị ma vốn chính là loại ác ma giống nhân loại nhất, trừ móng vuốt sắc bén của nàng ra, nhìn hoàn toàn chính là một mỹ nữ, mà chỉ cần lại nuôi thêm một thời gian, kiếm vài tên giáo hội quang minh cho nàng bồi bổ một chút, thăng đến ác ma cấp cao là không thành vấn đề, đến lúc đó, lại có ai biết nàng là một ma mà không phải tiểu thư quý tộc?
Casimir sửng sốt, mặc dù có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn là không từ chối.
Auckland cắn vỡ ngón tay, bắt đầu viết những ký hiệu bằng máu trên không trung, loại khế ước ác ma này ở vực sâu bọn họ đã sớm nghiên cứu qua, lúc này muốn lập được khế ước như vậy căn bản không thành vấn đề.
Rất nhanh, mu bàn tay trắng nõn của Rebecca bị khắc lên một dấu ấn thật sâu.
Đời này của nàng, bất luận mạng sống hay linh hồn, đều nắm giữ ở trong tay Auckland, hắn để cho nàng sống nàng liền sống, để cho nàng chết nàng liền chết.
Diệp Lâm mỉm cười, cười đến ý vị sâu xa, từ trong tiểu thuyết đến xem, Ngạo Thiên chính là ham thích đoạt nữ nhân thuộc về đường ca hắn, nếu Casimir không phải là một nam nhân, phỏng chừng hắn căn bản là sẽ không bỏ qua, tỷ như vị hôn thê Arrilla của Auckland đời trước, còn có phu nhân Varylian ái mộ Auckland, thậm chí là một thiếu nữ chi thứ trong gia tộc Bonas.
Như vậy —— Rebecca căn bản không thể phản bội Auckland thì sao?
Rebecca là một ác ma, nàng có chính là thủ đoạn khống chế nam nhân, hơn nữa, mị ma vốn am hiểu hấp thu tinh khí của nam nhân, ai nha, Diệp Lâm bỗng nhiên cảm thấy, y hình như đã biết cái gì…
Trong trấn nhỏ nơi biên giới đại lục Anya, đại đa số người cũng đã lâm vào ngủ say.
Trong biển sâu cách đó không xa, lại có một không gian hoàn toàn tránh nước, mà theo ánh sáng vàng lóe lên, quang huy chói mắt thuộc về ánh sáng mạnh phản chiếu một mảnh nước biển vàng óng ánh rực rỡ.
Đại quang minh trận có lực hút làm người không thể chống cự, sẽ mang tất cả vào thế giới vực sâu, mà đại quang minh trận trước mắt này lại không phải đại quang minh trận trong giáo điển của giáo hội quang minh kia, mà là một phiên bản thay đổi thần kỳ, Waldeman mập lùn vừa định đưa hàng hóa lần này qua “đại quang minh trận”, liền kinh hãi nhìn thấy một cái đầu duỗi ra, đây là đầu một đứa bé, một đứa bé mới năm sáu tuổi, chớp đôi mắt đen lúng liếng cười với hắn!
Sợ đến Waldeman thiếu chút nữa thì phát bệnh tim!
Nhưng rất nhanh bé trai kia liền nhanh nhẹn ra khỏi đại quang minh trận!
“Không!” Waldeman tưởng ác ma trong vực sâu, lập tức bị hù suýt chết, rất muốn nhanh chóng đóng trận pháp lại, lại phát hiện quyền trượng không biết rơi vào tay đứa bé kia từ khi nào, mà rất nhanh, cái nơi ánh sáng lấp lánh kia liên tục có mấy người đi ra, Waldeman nhìn không ra bọn họ rốt cuộc có phải ác ma hay không, nhưng mà cô gái đi lên cuối cùng kia có móng vuốt nhọn, tản ra hàn quang lạnh lùng, tuyệt đối là ác ma không sai!
Kết quả, lão Waldeman đáng thương lập tức bị sợ tới hôn mê bất tỉnh.
Mà hắn vừa ngất, đại quang minh trận vốn phải dựa vào lực ánh sáng của hắn duy trì kia, lập tức ảm đạm đi.
Ngửi mùi hương mặn chát của biển, Diệp Lâm cảm thán, “Trở lại!”
Đúng vậy, bọn họ trở lại!
Vừa mới rơi xuống đất, tin tức ma pháp liên tục đánh tới trước ngực Diệp Lâm cùng Xavier, Xavier xem xong mấy tin tức lập tức giận đến tái mặt.
“Làm sao vậy?”
Xavier không chút để ý nói: “Xem ra, chúng ta mất tích gần một tháng này, có vài người liền động một ít tâm tư không nên động.”
Thời gian gần năm năm, nơi này lại chỉ mới một tháng.
Nhưng mà một tháng, cũng đủ cho rất nhiều người rục rịch đúng không?
Diệp Lâm nở nụ cười.
Ur ở bên cạnh mắt lộ hung quang, “Giết!”
“Bốp!” Diệp Lâm một bàn tay chụp lên cổ nhóc con, “Văn minh một chút!”
Hạ Lạc tư tư văn văn nói, “Là tìm một số người nói chuyện nhân sinh lý tưởng.”
Diệp Lâm mắt lộ ra tán thưởng, “Hạ Lạc nói đúng.”
Ur bĩu môi, dối trá!
Xavier cười đến tao nhã, “Đi thôi, nên trở về nhà, còn có khách phải tiếp đãi nữa.”
(1) Vũ nương: Chỉ những cô gái kiếm tiền (có thể ko) bằng nghề múa
(2) Thất phu chi dũng: Không cần mưu trí chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân
Từ sau khi trở thành ma đạo sư, ba người Xavier, Auckland cùng Archie có không ít kinh nghiệm thực chiến, nhưng không có bao nhiêu thời gian lắng đọng lại, đại bộ phận ma đạo sư trên đại lục Anya đều là trải qua thời gian năm tháng dài lắng đọng lại, tỷ như vị ma đạo sư gia tộc Anbridge cung phụng kia, hắn là một ma pháp sư hệ thổ, chỉ luận về lực sát thương của ma pháp, căn bản là không thể so sánh với những người từng đi qua tháp ma pháp song sinh như Xavier, nhưng thành tựu ở ma pháp, lại không phải ba người Xavier bọn họ có thể sánh bằng, đây là một loại chiều sâu trải qua thời gian lắng đọng lại mới có.
Nước thuốc tăng phúc là một loại nước thuốc không có thương tổn cho cơ thể lại có thể tăng gấp đôi thành quả tu luyện, nhưng so với ma pháp sư mà nói, tác dụng với kiếm sĩ càng thêm rõ ràng, ma pháp sư có thể dùng nước thuốc tăng phúc để gia tăng hấp thu nguyên tố ma pháp khi minh tưởng, không thể nghi ngờ cũng là có lợi mười phần, nguyên tố ma pháp ở vực sâu cũng không cân đối, những loại nguyên tố hệ quang, hệ lôi, hệ hỏa, hệ mộc này hầu như có thể nói vô cùng vô cùng thưa thớt, ngược lại các loại hệ ám, hệ thủy, hệ băng, hệ vô lại nhiều hơn rất nhiều, may mà Xavier là tinh linh, hắn trời sinh có lực tương tác với hệ mộc mạnh hơn nhân loại rất nhiều, cho dù ở vực sâu khan hiếm nguyên tố ma pháp hệ mộc, hắn tu luyện ma pháp hệ mộc vẫn không hề có chút trở ngại nào, bởi vì bản thân hắn là có thể chế tạo năng lượng hệ mộc! Mà Auckland cùng Archie? Vực sâu đối với tu luyện của bọn họ căn bản là có lợi mà không hại!
“Thật có cảm giác giống như năm đó bị nhốt ở trong tháp.” Casimir nói thầm, hắn trần thân trên, một vết sẹo từ bả vai kéo dài đến thắt lưng, nhìn lúc trước bị thương cũng không nhẹ! Nhìn thoáng qua Auckland đang minh tưởng ở cách đó không xa, ánh mắt hắn kiên nghị, đánh xuống một kiếm, cái loại khí thế giống như chém sa mạc thành hai nửa này cuộn lên một trận bão cát.
Hừ, chờ xem, rất nhanh chúng ta sẽ đánh về một trận! Casimir hung tợn nghĩ.
Vết thương của hắn đến từ một ác ma lĩnh chủ, tên biến thái kia coi trọng Auckland, thiếu chút nữa hai người bọn họ đều ngã trong tay tên kia!
Diệp Lâm nhắm mắt lại xoay vòng quanh, khi múa kiếm đóa hoa thưa thớt, kình khí hồng hạt quanh quẩn, không chỉ đẹp đến kinh người, mà mơ hồ còn có từng đợt mùi hoa tràn ra.
Y đang bi ai mà chạy về phía nương pháo vô tận, hơn nữa một đi không trở lại.
Y là kiếm sĩ cấp mười, đáng giận chính là càng ngày thời gian duy trì trạng thái trị liệu càng dài, y càng muốn tấn công, y biết thực lực của mình bây giờ là trình độ gì, Casimir đều là kiếm sĩ cấp mười, Casimir đi chính là con đường kiếm sĩ chính thống, Garfield lại kiếm đi nét bút nghiêng, tu chính là đạo tặc, kiếm sĩ chính thống kiên quyết vô cùng cương mãnh vô chú, đạo tặc thiên về tốc độ cùng kỹ xảo, nhưng có đấu khí thêm vào, sức mạnh một người có thể hủy diệt một thành, Diệp Lâm biết mình cũng có thể.
Một chiêu kiếm phá hư không hiện giờ của y, là chân chính kiếm phá hư không, đủ để tổn hại tường của một tòa thành, rõ ràng nắm giữ loại sức mạnh này, lại bởi vì mấy kẻ bên cạnh tất cả đều là mặt hàng mạnh mẽ đến biến thái, làm cho y chẳng có lấy một chút tâm tình kiêu ngạo, thậm chí phải cố gắng lại cố gắng mới có thể không tụt lại phía sau, tuy rằng y biết mấy người trong bọn họ đều càng cố gắng hơn mình, nhưng mà nhớ đến Ngạo Thiên trong tiểu thuyết hầu như không cố gắng bao nhiêu thực lực liền cọ cọ cọ tăng lên, y liền có chút chua, đây xem như cái bàn tay vàng gặp quỷ gì! Cả ngày cứ đứng ở phía sau trị liệu sao? Ngay cả làm anh hùng nhiều nhất cũng chỉ có thể là anh hùng vũ nương(1) a mẹ kiếp!
Chỉ là Diệp Lâm biết mình không có lựa chọn nào khác, y không có con đường khác có thể đi, thân thể này đã định trước y không có bất luận lực tương tác gì với ma pháp, nửa điểm cũng không có, y có chính là đấu khí tự thành một phái, một chút quyền lựa chọn cũng không có, thậm chí chỉ có thể may mắn còn có con đường như vậy có thể đi! Kiếm sĩ cấp mười, là khi múa kiếm y có thể chế tạo ra khí thế quần vũ không gì sánh kịp, cho dù kiếp trước từng nhìn thấy trăm người cùng múa, chỉ sợ cũng không có mĩ diệu rung động bằng y lúc này đứng đắn nghiêm túc một mình khởi vũ, mà bản lãnh của y, sức chiến đấu, liền cùng một nhịp thở với loại kiếm vũ này, kiếm vũ càng xinh đẹp lăng thiên, lực thương tổn cùng năng lực trị liệu lại càng kinh người.
Vì thế Diệp Lâm rất muốn biết một khi y trở thành kiếm thánh, lúc đó sẽ biến thành như thế nào.
Nhất vũ khuynh thành cái gì, ngẫm lại thật buồn nôn a a a a!
Thở dài, tiếp tục xoay vòng quanh, cảm nhận đấu khí chảy qua tứ chi toàn thân mình, nhẹ nhàng, khởi vũ.
Không sai, y thật sự không muốn thừa nhận, y cố gắng tu luyện chính là cố gắng khiêu vũ! Từ ngay từ đầu đã là như vậy! Phương pháp tu luyện đấu khí của y chính là khiêu vũ khiêu vũ khiêu vũ!
Chẳng qua, năm người khác ở đây đã sớm thấy nhưng không thể trách, bọn họ lăn lộn cùng Diệp Lâm lâu như vậy, đã sớm biết đây là một trong những chỗ đau của Diệp Lâm.
Lúc này, trừ sáu người bọn họ, còn có hai bóng người nghiêng ngả lảo đảo mông trần, hai rồng con tu luyện cũng thêm vào nhật trình thông thường, Xavier sẽ không cho phép chúng nó tiếp tục lăn lộn!
Nhờ nước thuốc tăng phúc thêm vào, thời gian ba năm sinh ra đại ma đạo sư cùng kiếm sĩ cấp mười một trẻ nhất, cũng xưng là thứ kiếm thánh, đến trình độ này, khoảng cách pháp thánh cùng kiếm thánh chỉ là một bước xa, nhưng mà, trên đời cách một bước xa này không phải chỉ có một hai người, đến cuối cùng vượt qua được, lại ít ỏi không có mấy.
Đại ma đạo sư, thứ kiếm thánh, Diệp Lâm thở ra một hơi, lúc này y yên tâm.
Tập hợp sức mạnh của sáu người bọn họ, gặp phải các loại pháp thánh kiếm thánh linh tinh mạnh nhất thế giới này liều mạng một trận cũng không phải không thể bắt, Diệp Lâm chưa bao giờ rất tín nhiệm cái gì mà thất phu chi dũng(2), cho nên y rất quý trọng hữu tình với nhóm Auckland Garfield, chính bởi vì y duy trì, sáu người bọn họ mới có thể đi đến hiện tại, nếu chỉ là Xavier, nội tâm người này căn bản là không thể tin tưởng người khác.
Khụ, tuy rằng đời này hình như hắn mềm hóa rất nhiều… Ít nhất bốn đồng bạn trước mặt này đã được hắn thừa nhận không phải sao?
“Được rồi, nên đi báo thù!” Casimir đằng đằng sát khí.
“Báo thù!” Bé con đứng bên cạnh hắn nhìn chỉ có năm sáu tuổi, dáng vẻ phấn điêu ngọc mài ngọc tuyết đáng yêu, biểu tình hung ác không khác gì Casimir lại sẽ chỉ làm người cảm thấy buồn cười.
Diệp Lâm đi lên hung hăng gõ đầu của nhóc một cái, “Đừng học thúc thúc Casimir của ngươi!”
Ur ôm đầu tủi thân, cũng không dám phản bác, Hạ Lạc bên cạnh tươi cười nhu thuận, trong mắt lại lộ ra vài phần vui sướng khi người gặp họa.
Vài năm đi theo sáu người này đồng thời tu luyện, chúng nó học được không chỉ là đánh nhau, còn có rất nhiều thứ khác, nếu bàn về mức độ từng trải phức tạp, có thể thắng được mấy người trước mặt ngược lại thật đúng là không nhiều lắm.
Xavier mỉm cười, “Đến đây đi, để chúng ta khuấy cho vực sâu long trời lở đất rồi trở về đi!”
Garfield tỉ mỉ xoa thuốc độc lên chủy thủ, “Vấn đề thông đạo giữa đại lục Anya cùng vực sâu nhóm ác ma lĩnh chủ đó nhất định biết rõ hơn so với đám tiểu ác ma kia.”
Diệp Lâm nâng nâng mi, nói không sai, vị Saromay kia chẳng phải là biết sao?
Trong ác ma không có kẻ nào tốt, vị Saromay này mĩ diễm xinh đẹp, phong tình chân thành, nhưng thật sự không phải thứ tốt gì, xương trắng dưới tay nàng đều có thể chồng lên thành một tòa thành.
“Garfield, có phải ngươi quên cái gì hay không?” Diệp Lâm bỗng nhiên nói.
Garfield ngẩn ra, “Cái gì?”
“Ngươi còn có vị tiểu mị ma xinh đẹp bị Sal nhốt trong phòng ở pháo đài Xương Rồng kìa!” Diệp Lâm cố ý nhìn thoáng qua Archie.
Archie sửng sốt, gần như không che giấu nổi ghen tuông trên mặt.
Diệp Lâm nhịn không được xì một tiếng nở nụ cười, được rồi, Archie là trưởng thành rất nhiều, hắn biết vòng mấy vòng để nhìn vấn đề, biết phân biệt thật giả cùng tầng nghĩa sâu hơn trong lời nói của người khác —— nhìn đi, mình chỉ nói một câu hắn lập tức liền hiểu được, này mà đặt ở trước đây, Archie nhất định là vẻ mặt mờ mịt, tiểu mị ma xinh đẹp cái gì, có liên quan đến Garfield? Hiện tại lại lập tức có thể phản ứng được chuyện này mà ăn giấm, không dễ dàng a! Hắn quả thật không phải trắng ra không hiểu chuyện như vậy, nhưng mà a, cự ly loại ảnh đế cao cấp nói láo không cần bản thảo hoặc hoàn toàn che giấu cảm xúc này còn rất có khoảng cách, cố tình bản thân hắn còn không cảm thấy!
Diệp Lâm cảm thấy Garfield hẳn là đã sớm nhìn ra, chỉ là không nói mà thôi, người tim có chín lỗ thông suốt thấu hiểu như Garfield, loại kỹ xảo nho nhỏ này của Archie mà dấu được hắn mới có quỷ!
Garfield giật mình, “Rebecca!” Hắn hầu như đã quên luôn nàng, chẳng qua đã sớm dự đoán được mình vừa đi nàng khẳng định cũng sẽ đi, có thể đến pháo đài Xương Rồng tìm hai người Diệp Lâm đã coi như không tệ lắm, ban đầu Garfield phỏng đoán nàng rất có thể cứ như vậy một mình chạy, không ngờ nàng còn có chút đầu óc, mị ma không chỗ nương tựa một mình chạy ra ngoài đó là chờ người khác đến bắt! Nàng có thể an toàn đến pháo đài Xương Rồng cũng nói rất rõ vị mị ma này thông minh.
Archie mím mím môi.
Xavier nhẹ nhàng mỉm cười, “Cũng không biết đã chết chưa, nếu muốn chạy trốn ra ngoài mà nói chưa biết chừng đã làm cơm cho một phòng hoa cỏ kia.”
Diệp Lâm tính tính ngày, còn thời gian nửa năm, “Không nóng này, cuối cùng sẽ đi tìm vị tiểu thư mị ma kia.”
Thời gian nửa năm, đầy đủ bọn họ đảo loạn vực sâu!
Đầu tiên bị lấy khai đao chính là vị ác ma lĩnh chủ đã từng làm cho Archie thực thảm, đến nay trên mặt vẫn còn bốn vết sẹo chưa tan, Kianer ở pháo đài Sâm Ngục kia!
Ur cùng Hạ Lạc biến thành nguyên hình, tuy rằng hóa thân thành người chúng nó vẫn cứ là hình dạng trẻ con, nhưng là rồng, đã không còn là rồng nhỏ lăn lộn bên chân Diệp Lâm cùng Xavier lúc trước nữa, cứ việc vẫn là rồng con, nhưng trong vài năm ngắn ngủi, chúng nó giống như khí cầu nhanh chóng phồng lên, hiện tại đã cao hơn Diệp Lâm, lúc đập cánh bay lên rất có vài phần uy thế, ít nhất đối với ác ma mà nói, long tộc vẫn là rất có lực uy hiếp.
“Phù ——” Ur đập cánh, trong mắt hung quang lóe lên, một mảnh ngọn lửa màu u lam đốt cháy vách tường, trong chớp mắt cả tòa thành lũy đều rơi vào trong một biến lửa! Vô số ác ma từ trong thành lũy kêu sợ hãi trốn thoát, Auckland đứng giữa không trung lạnh lùng mỉm cười, đóng, băng, vạn, dặm!
Đóng băng vạn dặm xuất phát từ tay đại ma đạo sư cũng không phải là nói đùa, trong chớp mắt mặt đất mấy trăm dặm phụ cận pháo đài Sâm Ngục toàn bộ phủ lên khí lạnh, tầng băng bốn phía, vô số gai băng tường băng san sát, lạnh lẽo đến xương, sát khí mọi nơi.
“Ai dám to gan như vậy gây chuyện ở chỗ này của ta!” Một thanh âm hùng hậu truyền đến.
Diệp Lâm mỉm cười, “Chính chủ đến đây! Nhớ rõ, ta thật không có cắt trị liệu, mỗi người cẩn thận!”
Diệp Lâm thẳng trường kiếm, nâng tay —— kiếm phá hư không!
Kình khí hồng nhạt đâm thủng trời cao, một kích kia trực tiếp đánh vào tòa tháp màu đen cao nhất trong thành kia, nơi đó là chỗ ở của ác ma lĩnh chủ Kianer.
Một tiếng vang thật lớn, cả tòa tháp nham thạch màu đen cao lớn rắn chắc vô cùng bắt đầu sụp đổ!
“Thật to gan!” Từ trong thanh âm có thể nghe ra cảm xúc nổi giận của vị chủ nhân kia.
Hạ Lạc lại mắt loe lóe, thanh thúy nói: “Ba ba, hắn muốn bỏ chạy!”
Diệp Lâm cười lạnh, “Không chạy được!”
Đỉnh pháp trượng của Xavier u u phát sáng, rừng rậm đầy sao!
Ở trên không trung rỉ sắt kia của vực sâu căn bản không nhìn thấy bất cứ một sao gì, lại bỗng nhiên ánh sao bừng sáng! Vô số cây cối bắt đầu điên cuồng sinh trưởng dưới trời sao, giây lát pháo đài Sâm Ngục đã bị bao vây kín!
Ác ma lĩnh chủ thì đã sao, bọn họ có ba đại ma đạo sư lại thêm ba thứ kiếm thành, hơn nữa còn có hai long tộc trời sinh uy thế áp đảo ác ma, đừng nói ác ma lĩnh chủ, cho dù là lĩnh chủ vực sâu ở trong này, đều phải suy nghĩ một chút trạng thái của mình, một cái không cẩn thận liền lật thuyền trong mương, cho nên nói Kianer chạy trốn một chút cũng không ra ngoài dự kiến của bọn họ.
Casimir bước ra một bước, để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đá, bổ ra một kiếm, trực tiếp chém trận pháp bảo vệ thành thành hai nửa!
Tìm được!
Bóng dáng chạy trốn chật vật của vị ác ma lĩnh chủ kia đã ở trước mắt!
Một mũi tên ma pháp trong suốt lặng yên không tiếng động mà xé rách không khí, trực tiếp đâm xuyên qua Kianer đang ý định chạy trốn, bị bám một chuỗi giọt máu, mà lúc này, bên cạnh cái Kianer mới xuất hiện một bóng dáng màu xám nhạt ——
Cắt cổ họng!
Ác ma lĩnh chủ Kianer thành danh đã lâu cứ như vậy chết.
Trên chủy thủ của Garfield thậm chí không để lại nửa điểm vết máu.
Kế tiếp, liền đến lượt vị ác ma lĩnh chủ mơ ước Auckland kia.
Trong vòng nửa năm, chọn mười bảy vị ác ma lĩnh chủ, bọn họ cố ý tránh đi những lĩnh chủ vực sâu lực lượng mạnh mẽ, chuyên lấy ác ma lĩnh chủ khai đao, phải biết ác ma không giống nhân loại, giữa các lĩnh chủ với nhau phần lớn không có giao tình gì, từng người quản tốt một mẫu ba phần đất mà thôi, cho dù giết nhiều hơn nữa, chỉ cần không xúc phạm đến lợi ích của mình, những lĩnh chủ vực sâu kia sẽ chỉ chế nhạo mà cười, căn bản sẽ không ra tay vì những ác ma lĩnh chủ kia.
Diệp Lâm nhớ rõ ràng Ngạo Thiên chính là lợi dụng quy tắc này, xử lý những ác ma lĩnh chủ đó, đi từng bước mạnh lên, cuối cùng một mình đấu một vị lĩnh chủ vực sâu! Sau đó mang theo Saromay trở về đại lục Anya.
Khi bọn họ trở lại pháo đài Xương Rồng, đã là hung danh hiển hách, bởi vì tới đột nhiên, Saromay thậm chí chưa kịp chạy trốn đã chết trong tay bọn họ, trong lòng Diệp Lâm hơi phức tạp, đây hình như là nữ nhân của Ngạo Thiên đầu tiên mà y xử lý?
Từ trong miệng Saromay, bọn họ đã biết thông đạo tồn tại, Diệp Lâm thiếu chút nữa lại bị sợ đến toát một thân mồ hôi lạnh, bởi vì y thật sự không nhớ rõ lắm thời gian cụ thể thông đạo mở ra, chỉ biết một cách đại khái, kém chút nữa thì không theo kịp, một khi bỏ qua mà nói, có nghĩa còn phải chờ một trăm năm, đây quả thật là tiết tấu tìm đường chết mà!
“Chủ nhân, mang ta cùng đi đi!” Rebecca đau khổ cầu xin.
Archie nhìn nàng, vẻ mặt khó chịu, “Này này này, buông tay ra!”
Rebecca nhanh chóng đem bàn tay cầm tay áo Garfield rụt trở về, anh anh khóc nói, “Chủ nhân, mang ta cùng đi đi!” Sáu người bọn họ hung danh lớn như vậy, chọc họa lớn như vậy đi rồi thì thôi, có không ít người biết Rebecca là người hầu của Garfield, đến lúc đó nàng có kết cục gì tốt!
Garfield cau mày cũng không đáp lời.
Diệp Lâm nhìn ra hắn kỳ thật cũng không rất muốn mang theo Rebecca.
Nữ mị ma Rebecca này, có thủ đoạn có tâm kế có đầu óc, là một ác ma tiêu chuẩn, đầy bụng cong cong nhiễu nhiễu, lại cố tình có một bề ngoài điềm đạm đáng yêu như vậy, đôi mắt xinh đẹp duyên dáng tận xương, lại biết lừa người có năng lực giả bộ nhu nhược, thật sự là một nhân tài.
Diệp Lâm bỗng nhiên trong lòng vừa động, “Phải biết, thân là ác ma, ngươi căn bản không thể thông qua thông đạo kia.”
Rebecca cắn cắn môi, hạ quyết tâm, “Ta nguyện ý lập khế ước với các ngươi, ta biết nhân loại các ngươi có thể lập khế ước với ác ma!”
“Một khi lập khế ước, ngươi sẽ phải bị chúng ta sử cả đời.” Xavier chậm rãi nói.
Rebecca kiên định nói: “Ta nguyện ý!” Có thế nào thì nhân gian cũng tốt hơn vực sâu này.
Archie thấy Garfield ý động, nhanh chóng nói: “Không cho phép!” Hắn chán ghét nữ ác ma này.
Garfield mỉm cười, cố ý nói: “Rebecca chính là một trợ thủ tốt.” Thật ra rất hữu dụng.
Archie trừng hắn, “Không được!”
Garfield cười đến càng vui.
Diệp Lâm tức giận liếc mắt, tên ngốc Archie này, căn bản không nhìn ra Garfield đang cố ý đùa hắn!
“Auckland, nàng cho ngươi.” Xavier bỗng nhiên mở miệng.
Auckland ngẩn ra.
Xavier cười đến ý vị sâu xa, “Không phải ngươi cần một ‘thê tử’ sao? Yên tâm, chúng ta có thể sắp xếp thân phận của nàng thiên y vô phùng.”
Rebecca hiện giờ là ác ma cấp trung, đã không còn bao nhiêu đặc thù của ác ma, mị ma vốn chính là loại ác ma giống nhân loại nhất, trừ móng vuốt sắc bén của nàng ra, nhìn hoàn toàn chính là một mỹ nữ, mà chỉ cần lại nuôi thêm một thời gian, kiếm vài tên giáo hội quang minh cho nàng bồi bổ một chút, thăng đến ác ma cấp cao là không thành vấn đề, đến lúc đó, lại có ai biết nàng là một ma mà không phải tiểu thư quý tộc?
Casimir sửng sốt, mặc dù có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng vẫn là không từ chối.
Auckland cắn vỡ ngón tay, bắt đầu viết những ký hiệu bằng máu trên không trung, loại khế ước ác ma này ở vực sâu bọn họ đã sớm nghiên cứu qua, lúc này muốn lập được khế ước như vậy căn bản không thành vấn đề.
Rất nhanh, mu bàn tay trắng nõn của Rebecca bị khắc lên một dấu ấn thật sâu.
Đời này của nàng, bất luận mạng sống hay linh hồn, đều nắm giữ ở trong tay Auckland, hắn để cho nàng sống nàng liền sống, để cho nàng chết nàng liền chết.
Diệp Lâm mỉm cười, cười đến ý vị sâu xa, từ trong tiểu thuyết đến xem, Ngạo Thiên chính là ham thích đoạt nữ nhân thuộc về đường ca hắn, nếu Casimir không phải là một nam nhân, phỏng chừng hắn căn bản là sẽ không bỏ qua, tỷ như vị hôn thê Arrilla của Auckland đời trước, còn có phu nhân Varylian ái mộ Auckland, thậm chí là một thiếu nữ chi thứ trong gia tộc Bonas.
Như vậy —— Rebecca căn bản không thể phản bội Auckland thì sao?
Rebecca là một ác ma, nàng có chính là thủ đoạn khống chế nam nhân, hơn nữa, mị ma vốn am hiểu hấp thu tinh khí của nam nhân, ai nha, Diệp Lâm bỗng nhiên cảm thấy, y hình như đã biết cái gì…
Trong trấn nhỏ nơi biên giới đại lục Anya, đại đa số người cũng đã lâm vào ngủ say.
Trong biển sâu cách đó không xa, lại có một không gian hoàn toàn tránh nước, mà theo ánh sáng vàng lóe lên, quang huy chói mắt thuộc về ánh sáng mạnh phản chiếu một mảnh nước biển vàng óng ánh rực rỡ.
Đại quang minh trận có lực hút làm người không thể chống cự, sẽ mang tất cả vào thế giới vực sâu, mà đại quang minh trận trước mắt này lại không phải đại quang minh trận trong giáo điển của giáo hội quang minh kia, mà là một phiên bản thay đổi thần kỳ, Waldeman mập lùn vừa định đưa hàng hóa lần này qua “đại quang minh trận”, liền kinh hãi nhìn thấy một cái đầu duỗi ra, đây là đầu một đứa bé, một đứa bé mới năm sáu tuổi, chớp đôi mắt đen lúng liếng cười với hắn!
Sợ đến Waldeman thiếu chút nữa thì phát bệnh tim!
Nhưng rất nhanh bé trai kia liền nhanh nhẹn ra khỏi đại quang minh trận!
“Không!” Waldeman tưởng ác ma trong vực sâu, lập tức bị hù suýt chết, rất muốn nhanh chóng đóng trận pháp lại, lại phát hiện quyền trượng không biết rơi vào tay đứa bé kia từ khi nào, mà rất nhanh, cái nơi ánh sáng lấp lánh kia liên tục có mấy người đi ra, Waldeman nhìn không ra bọn họ rốt cuộc có phải ác ma hay không, nhưng mà cô gái đi lên cuối cùng kia có móng vuốt nhọn, tản ra hàn quang lạnh lùng, tuyệt đối là ác ma không sai!
Kết quả, lão Waldeman đáng thương lập tức bị sợ tới hôn mê bất tỉnh.
Mà hắn vừa ngất, đại quang minh trận vốn phải dựa vào lực ánh sáng của hắn duy trì kia, lập tức ảm đạm đi.
Ngửi mùi hương mặn chát của biển, Diệp Lâm cảm thán, “Trở lại!”
Đúng vậy, bọn họ trở lại!
Vừa mới rơi xuống đất, tin tức ma pháp liên tục đánh tới trước ngực Diệp Lâm cùng Xavier, Xavier xem xong mấy tin tức lập tức giận đến tái mặt.
“Làm sao vậy?”
Xavier không chút để ý nói: “Xem ra, chúng ta mất tích gần một tháng này, có vài người liền động một ít tâm tư không nên động.”
Thời gian gần năm năm, nơi này lại chỉ mới một tháng.
Nhưng mà một tháng, cũng đủ cho rất nhiều người rục rịch đúng không?
Diệp Lâm nở nụ cười.
Ur ở bên cạnh mắt lộ hung quang, “Giết!”
“Bốp!” Diệp Lâm một bàn tay chụp lên cổ nhóc con, “Văn minh một chút!”
Hạ Lạc tư tư văn văn nói, “Là tìm một số người nói chuyện nhân sinh lý tưởng.”
Diệp Lâm mắt lộ ra tán thưởng, “Hạ Lạc nói đúng.”
Ur bĩu môi, dối trá!
Xavier cười đến tao nhã, “Đi thôi, nên trở về nhà, còn có khách phải tiếp đãi nữa.”
(1) Vũ nương: Chỉ những cô gái kiếm tiền (có thể ko) bằng nghề múa
(2) Thất phu chi dũng: Không cần mưu trí chỉ dựa vào sức mạnh cá nhân
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook