Tú Sắc - Thất Tú
-
Chương 6: Vết sẹo
Thân là bộ tộc long văn xà tham ăn, đương nhiên không thể nào bởi vì loại lý do này mà để một mình Lenny toàn thây, hắn là bị long văn xà vương cắn chết tươi, tuy rằng trạng thái lúc chết nhìn thê thảm, suy cho cùng thì vẫn tốt hơn trong bụng rắn một chút.
Mũi Xavier giật giật, “Loại mùi này rất đặc biệt.”
Diệp Lâm ngẩn ra, “Mùi gì?” Y căn bản chẳng ngửi được cái gì!
Người này là mũi, chó, sao?
Xavier cẩn thận nhìn nhìn thi thể Lenny, như có điều suy nghĩ nói: “Thì ra là thế, là thứ này.” Hắn chỉ chỉ vòng cổ trang sức trên cổ Lenny, “Hẳn là ngâm chất lỏng đặc biệt gì, tản ra một loại mùi mà long văn xà chán ghét, đáng tiếc là đối với long văn xà vương mà nói, một chút mùi như vậy không tính là cái gì.”
Nhìn Xavier thật cẩn thận mà lấy vòng trang sức xuống, Diệp Lâm chán ghét nói: “Lấy đến làm cái gì? Chúng ta hái kim long tín xong thì rời đi!”
Xavier như không có chuyện gì mà dùng một cái khăn tay màu xám tro bọc vòng trang sức lại, “Không thấy là vòng trang sức làm bằng vàng sao, có thể đổi không ít tiền đâu!”
Diệp Lâm: “…”
Cuối cùng hai người vẫn là lấy hết đồ vật đáng giá trên người Lenny, bao gồm một cái vòng tay chứa vật hắn giấu ở trong áo lót, so với bất cứ một cái không gian chứa vật nào mà trước kia Diệp Lâm cùng Xavier lấy được cũng phải lớn hơn vài lần! Nhưng cái vòng tay này lúc đầu hẳn không phải là đồ của Lenny, nhìn kiểu dáng cùng kích thước thì chủ nhân đầu tiên của nó không thể nghi ngờ là một cô gái.
Nhìn Xavier đương nhiên mà đưa vòng tay cho mình, Diệp Lâm thẹn quá thành giận nói: “Tại sao muốn cho ta!”
Xavier kinh ngạc, “Lần trước không phải cho ta sao? Là ngươi nói phân mỗi người một lượt như vậy mà! Vận may của ngươi còn rất tốt, không gian chứa vật lớn như vậy, vừa vặn đến lượt ngươi…”
Lúc này Diệp Lâm mới phát hiện mình nghĩ nhiều, tiếp nhận vòng tay màu trắng bạc, không biết đây là chất liệu gì, hẳn là không phải bạc cũng không phải bạch kim, khi đụng vào tay cảm giác lạnh như băng, nặng trịch, ở dưới ánh trăng tản ra vầng sáng nhàn nhạt, bên trên có hoa văn phong cách cổ xưa phức tạp, cuối cùng Diệp Lâm cũng không dám đeo trên tay, lại không phải vì đây là kiểu dáng của nữ, mà là vòng tay chứa vật xinh đẹp nổi bật như vậy, khẳng định không phải thứ không có nguồn gốc, y sợ chọc tới phiền toái.
Nhỏ một giọt máu trên vòng tay, quả nhiên y phát hiện vài cây kim long tín, tùy tay lấy ra giao cho Xavier, “Hiện tại góp đủ nguyên liệu rồi thì làm thế nào?”
Người ngày thường ổn trọng mười phần như Xavier cũng nhịn không được lộ rõ vui mừng trên nét mặt, nghe thấy câu hỏi không khỏi ngẩn ra.
Diệp Lâm không còn gì để nói mà nhìn hắn: “Ngươi sẽ không phải là chưa từng nghĩ qua đấy chứ?”
Xavier hắng giọng, “Hẳn là tìm một luyện kim thuật sư?”
“Ngươi vẫn là nói cho ta biết nội dung đầy đủ của cái phối phương kia đi!” Diệp Lâm thở dài.
Xavier nhìn nhìn bốn phía, “Rời khỏi nơi này trước nói sau.”
Diệp Lâm nghĩ nghĩ, ném vòng tay vào cái không gian không thu hút ở trên cổ chân mình kia, “Về sau nghĩ biện pháp bán nó đi, đổi cái bình thường một chút.”
Thứ rất gây chú ý, cho dù là hắc ăn hắc có được, cũng thật không dám lấy ra a!
Không bao lâu trời đã dần dần sáng lên, bọn họ lại trở lại nơi dựng trại, vơ vét những lính đánh thuê kia một lần, đáng tiếc chính là những người này đều rất nghèo, tài sản còn ít hơn hai người bọn họ nhiều, ngược lại là mấy cái lều, phẩm chất rất không tệ, bọn họ tỉ mỉ gấp hai cái thu vào nhẫn chứa vật rồi mới vội vàng rời đi.
Xavier nhẹ nhàng nhảy từ một thân cây đến trên một cành cây khác, như một con chim linh hoạt.
Diệp Lâm theo sát phía sau hắn.
Không nên hỏi y làm sao làm được, y cũng không biết vì cái gì y rõ ràng không phải tinh linh cũng chẳng phải thái sơn nhưng cũng có thể làm được!
Dù sao, y nhảy còn rất vững, cảm giác trên thân thể chính là rất nhẹ. = =
Hai người ngồi khoanh chân trên thân một cây đại thụ chết héo bằng phẳng, Diệp Lâm vừa nhìn Xavier đào từng loại nguyên liệu ra, vừa xem phối phương Xavier vừa viết xong.
Hắn học mấy cái phối phương luyện kim kia đến thuộc lòng, tự nhiên sẽ không phạm sai lầm, trên bản chất mà nói, phối phương này ghi nguyên liệu cùng cách thực hiện tương đối rõ ràng.
“Nếu không tự chúng ta thử xem?” Diệp Lâm hỏi.
Xavier do dự trong chớp mắt, sau đó vẫn là gật gật đầu, theo lượng thuốc, nguyên liệu hắn lấy được có thể làm được vài phần loại nước thuốc này mới phải, cho dù là bọn họ thử nghiệm thất bại, cũng còn có thể nghĩ biện pháp khác.
Một tiếng “bùm” nhỏ vang lên, mảnh lọ bốc khói đen văng lên khiến mặt Xavier đầy bụi đen xì.
Diệp Lâm “xì” một tiếng cười đến nghiêng ngả!
Xavier mặt không đổi sắc mà mím mím môi, đẩy bình về phía Diệp Lâm, “Ngươi thử xem.”
Thấy được tình trạng của Xavier, Diệp Lâm thử nghiệm tự nhiên càng thêm cẩn thận, hơn nữa bọn họ vốn cũng không có bao nhiêu nguyên liệu để có thể lãng phí.
“Này, đem cho ta cái bình bạc nhỏ kia.” Diệp Lâm đá đá đầu gối Xavier.
Bình bạc nhỏ, miễn cưỡng coi như là bình thuốc nhỏ trong y thuật ở trong game, lấy ra một cái chày nhỏ màu vàng từ trong vòng tay chứa vật của Lenny, lại lấy vài cái túi tiền làm túi thuốc, Diệp Lâm xoa xoa lòng bàn tay toát mồ hôi, bắt đầu tập trung tinh thần loay hoay với những nguyên liệu kia.
Được rồi, dù là ở trong game thì y thuật của y cũng chỉ có năm mươi ba cấp, làm môn đệ Thất Tú phường, y mãn cấp chính là may mà không phải y thuật.
Theo trình tự trên phối phương luyện kim, y nửa điểm không sai mà thêm nguyên liệu vào, may mà không nổ một cái giống như Xavier, làm cho Diệp Lâm thở phào nhẹ nhõm một chút.
Xavier mở to mắt, nhìn chất lỏng màu vàng kim nồng đặc trong cái bình nhỏ dần dần thành hình, tim đập càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh!
“Thành!” Diệp Lâm lớn tiếng nói xong, bản thân hưng phấn mà nhảy lên trước.
Xavier mạnh mẽ mà ôm lấy Diệp Lâm, “Lâm! Ngươi thật sự là phúc lợi mà nữ thần Sinh Mệnh ban cho ta!” Diệp Lâm còn chưa kịp giãy dụa thì hắn đã thả ra, sau đó tiếp nhận cái bình bạc nhỏ kia, gần như không mang theo do dự đã rót những chất lỏng kia vào.
“Chờ ——” Diệp Lâm còn đang vì nhiệt tình đột nhiên xuất hiện của Xavier mà sửng sốt, không ngờ được người này vậy mà cũng không thử hoặc xác nhận trước một chút đã uống, nếu xảy ra vấn đề gì thì làm thế nào!
Dường như muốn kiểm chứng ý nghĩ của y vậy, Xavier vừa mới uống xong nước thuốc này, bình bạc trên tay “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất, cả người đểu ngã vào trong ngực Diệp Lâm, bất tỉnh nhân sự, hiển nhiên là ngất đi.
…
…
Diệp Lâm khóc không ra nước mắt, đây rốt cuộc là chuyện gì đây!
Y hoàn toàn không biết Xavier xảy ra chuyện gì! Trên phối phương luyện kim này cũng không chút nhắc tới nước thuốc này có tác dụng phụ hay không a kháo!
Vừa sờ trán Xavier, mẹ kiếp, làm sao lại nóng đến mức này!
Diệp Lâm chỉ có thể cõng hắn trước, nhảy từ trên cây xuống dưới, chạy tới bên cái hồ gần đây, loại thời điểm này y vô cùng may mắn Xavier là một tinh linh.
Ừ, cõng trên lưng mà gần như một chút sức nặng cũng không có là một chuyện hạnh phúc cỡ nào a…
Tình huống của Xavier rất không tốt, không biết vì cái gì lại phát sốt cao, khuôn mặt bị đốt đến đỏ bừng bừng, Diệp Lâm lo lắng hắn có thể cháy hỏng đầu óc hay không.
Nhưng mà theo phát triển trong sách đến xem, giai đoạn sau đầu người này vẫn dùng rất tốt, tuy rằng vừa gặp phải nhân vật chính thì IQ bắt đầu tự động giảm xuống, thế nhưng không đến mức sớm như vậy đã xảy ra vấn đề gì đi?
Chỉ là, kẻ điên phản nhân loại phản xã hội một lòng muốn hủy diệt thế giới trong sách kia, trên bản chất thì đầu óc cũng không quá bình thường đúng không…
Vừa nghĩ như vậy, quen biết Xavier hai năm, hình như lúc này hắn còn rất bình thường a? Hoài nghi mà liếc liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn lệ của Xavier một cái, nhíu nhíu mày.
Cố tình lúc này, tí tách, không trung âm u bắt đầu mưa.
Diệp Lâm giằng co nửa ngày mới miễn cưỡng dựng được một cái lều, trải tất cả thảm cướp đoạt được từ chỗ những lính đánh thuê kia ra, do dự một chút rồi cũng lấy ra một tấm thảm lông dê cất trong vòng tay chứa vật của Lenny, sau khi bố trí ổn thỏa Xavier thì lấy nước từ trong hồ, cẩn thận dùng vải ẩm đắp lên trán Xavier.
Cũng không biết thể chất tinh linh có phải cũng giống với nhân loại hay không?
Hạt mưa rậm rạp rơi trên chóp lều, va chạm vang lên lộp bộp, sờ sờ trán người nọ, vài giờ trôi qua, nhiệt độ không giảm không nói, cảm giác thấy còn nghiêm trọng hơn…
Thở dài, Diệp Lâm chấp nhận bắt đầu cởi quần áo Xavier.
Bắt đầu từ ngày quen biết hắn, người này vẫn luôn luôn bọc cái áo choàng bụi bặm này, cởi áo choàng, phía dưới mặc rõ ràng không phải quần áo của nhân loại bình thường, kiểu dáng còn chưa tính, sờ lên mềm mại nhẵn bóng như tơ, lại không phải tơ lụa, càng không phải vải bông, là một loại cảm xúc nói không nên lời, thật ra rất thoải mái, nhưng cái áo trên người Xavier này cũng không biết đã mặc bao lâu, nhìn vô cùng cũ kỹ không nói, đếm, ước chừng có chín vết rách!
Cũng lột nốt tầng quần áo này, lọt vào trong tầm mắt chính là nội sam(1) trắng như tuyết, có lẽ Xavier toàn thân cao thấp cũng chỉ có nội sam này còn giống quần áo chút, vừa thấy đã biết giá trị bất phàm, chất vải cũng rất đặc biệt, mặc lâu rồi còn sạch sẽ trắng như tuyết thế kia, bản thân đã là một việc rất không khoa học! Ít nhất Diệp Lâm chưa từng thấy qua Xavier tắm rửa!
Khi nhìn thấy lồng ngực trắng nõn của Xavier, Diệp Lâm không có chút không được tự nhiên nào, dù sao lúc này y chỉ là một nam hài nhỏ mười hai mười ba tuổi mà thôi, huống chi, vốn đều là nam, có cái gì hay mà để ý! Nghĩ như vậy, y dứt khoát cũng lột luôn cả quần của hắn, đem Xavier xích lỏa(2) bọc vào trong thảm lông dê mềm mại.
Bằng lương tâm mà nói, thân thể này của Xavier tuy nhỏ tuổi, cũng đã lộ ra vài phần không giống bình thường, ít nhất loại đường cong thân thể duyên dáng cùng tứ chi rắn chắc này cũng không phải nam hài tuổi này ở cái thời đại kia của Diệp Lâm có thể có được, liếc liếc mắt cái phía dưới một chút, ừm, người này xem ra phát dục được không tệ nhỉ! Cái này thì có chút chua, bởi vì cái thân thể nương pháo này của mình, phía dưới hình như nhỏ hơn tên này một chút a…
A, nói như vậy, tinh linh ở phương diện này nhưng thật ra không có gì khác biệt với nhân loại?
Diệp Lâm vừa dùng tấm vải ẩm lạnh lẽo lau thân thể hạ nhiệt độ cho Xavier, vừa miên man suy nghĩ.
Mưa bên ngoài còn đang tí tách tí tách rơi, Diệp Lâm lại bỗng nhiên mở to mắt kêu lên một tiếng!
Bởi vì lau người hạ nhiệt độ cho Xavier, Diệp Lâm lật người Xavier lại, lúc này mới phát hiện, trên tấm lưng trắng hơn nhân loại bình thường rất nhiều kia, lại có một dấu vết dữ tợn xúc mục kinh tâm như vậy!
Tuy rằng hẳn là đã kết sẹo từ lâu, nhưng phỏng chừng rất lâu trước kia khi bị thương lại không dưỡng cho tốt, cái vết thương từ bả vai kéo dài đến phần eo mảnh khảnh, gần như muốn chém hắn thành hai nửa kia hiển nhiên từng chuyển biến xấu, khiến cho gần như một nửa diện tích lưng hắn đều từng hoại tử, lưu lại một mảng vết thương uốn lượn dữ tợn, trong đỏ sậm lộ ra vài phần đen, giống như một con thú dữ chiếm giữ.
Hơn nữa thân thể Xavier vốn xinh đẹp trắng noãn, vết thương này nhìn qua đặc biệt bắt mắt kinh khủng.
Không biết vì cái gì, trong lòng Diệp Lâm đột nhiên kéo ra, nhất thời hơi hơi chua xót.
Y nghi hoặc mà che che ngực, á, chẳng lẽ trước kia hắn bị thương cũng sẽ bị khế ước ảnh hưởng làm cho mình khó chịu sao?
(1) Nội sam: Đồ mặc bên trong
(2) Xích lỏa: Không mặc quần áo
Mũi Xavier giật giật, “Loại mùi này rất đặc biệt.”
Diệp Lâm ngẩn ra, “Mùi gì?” Y căn bản chẳng ngửi được cái gì!
Người này là mũi, chó, sao?
Xavier cẩn thận nhìn nhìn thi thể Lenny, như có điều suy nghĩ nói: “Thì ra là thế, là thứ này.” Hắn chỉ chỉ vòng cổ trang sức trên cổ Lenny, “Hẳn là ngâm chất lỏng đặc biệt gì, tản ra một loại mùi mà long văn xà chán ghét, đáng tiếc là đối với long văn xà vương mà nói, một chút mùi như vậy không tính là cái gì.”
Nhìn Xavier thật cẩn thận mà lấy vòng trang sức xuống, Diệp Lâm chán ghét nói: “Lấy đến làm cái gì? Chúng ta hái kim long tín xong thì rời đi!”
Xavier như không có chuyện gì mà dùng một cái khăn tay màu xám tro bọc vòng trang sức lại, “Không thấy là vòng trang sức làm bằng vàng sao, có thể đổi không ít tiền đâu!”
Diệp Lâm: “…”
Cuối cùng hai người vẫn là lấy hết đồ vật đáng giá trên người Lenny, bao gồm một cái vòng tay chứa vật hắn giấu ở trong áo lót, so với bất cứ một cái không gian chứa vật nào mà trước kia Diệp Lâm cùng Xavier lấy được cũng phải lớn hơn vài lần! Nhưng cái vòng tay này lúc đầu hẳn không phải là đồ của Lenny, nhìn kiểu dáng cùng kích thước thì chủ nhân đầu tiên của nó không thể nghi ngờ là một cô gái.
Nhìn Xavier đương nhiên mà đưa vòng tay cho mình, Diệp Lâm thẹn quá thành giận nói: “Tại sao muốn cho ta!”
Xavier kinh ngạc, “Lần trước không phải cho ta sao? Là ngươi nói phân mỗi người một lượt như vậy mà! Vận may của ngươi còn rất tốt, không gian chứa vật lớn như vậy, vừa vặn đến lượt ngươi…”
Lúc này Diệp Lâm mới phát hiện mình nghĩ nhiều, tiếp nhận vòng tay màu trắng bạc, không biết đây là chất liệu gì, hẳn là không phải bạc cũng không phải bạch kim, khi đụng vào tay cảm giác lạnh như băng, nặng trịch, ở dưới ánh trăng tản ra vầng sáng nhàn nhạt, bên trên có hoa văn phong cách cổ xưa phức tạp, cuối cùng Diệp Lâm cũng không dám đeo trên tay, lại không phải vì đây là kiểu dáng của nữ, mà là vòng tay chứa vật xinh đẹp nổi bật như vậy, khẳng định không phải thứ không có nguồn gốc, y sợ chọc tới phiền toái.
Nhỏ một giọt máu trên vòng tay, quả nhiên y phát hiện vài cây kim long tín, tùy tay lấy ra giao cho Xavier, “Hiện tại góp đủ nguyên liệu rồi thì làm thế nào?”
Người ngày thường ổn trọng mười phần như Xavier cũng nhịn không được lộ rõ vui mừng trên nét mặt, nghe thấy câu hỏi không khỏi ngẩn ra.
Diệp Lâm không còn gì để nói mà nhìn hắn: “Ngươi sẽ không phải là chưa từng nghĩ qua đấy chứ?”
Xavier hắng giọng, “Hẳn là tìm một luyện kim thuật sư?”
“Ngươi vẫn là nói cho ta biết nội dung đầy đủ của cái phối phương kia đi!” Diệp Lâm thở dài.
Xavier nhìn nhìn bốn phía, “Rời khỏi nơi này trước nói sau.”
Diệp Lâm nghĩ nghĩ, ném vòng tay vào cái không gian không thu hút ở trên cổ chân mình kia, “Về sau nghĩ biện pháp bán nó đi, đổi cái bình thường một chút.”
Thứ rất gây chú ý, cho dù là hắc ăn hắc có được, cũng thật không dám lấy ra a!
Không bao lâu trời đã dần dần sáng lên, bọn họ lại trở lại nơi dựng trại, vơ vét những lính đánh thuê kia một lần, đáng tiếc chính là những người này đều rất nghèo, tài sản còn ít hơn hai người bọn họ nhiều, ngược lại là mấy cái lều, phẩm chất rất không tệ, bọn họ tỉ mỉ gấp hai cái thu vào nhẫn chứa vật rồi mới vội vàng rời đi.
Xavier nhẹ nhàng nhảy từ một thân cây đến trên một cành cây khác, như một con chim linh hoạt.
Diệp Lâm theo sát phía sau hắn.
Không nên hỏi y làm sao làm được, y cũng không biết vì cái gì y rõ ràng không phải tinh linh cũng chẳng phải thái sơn nhưng cũng có thể làm được!
Dù sao, y nhảy còn rất vững, cảm giác trên thân thể chính là rất nhẹ. = =
Hai người ngồi khoanh chân trên thân một cây đại thụ chết héo bằng phẳng, Diệp Lâm vừa nhìn Xavier đào từng loại nguyên liệu ra, vừa xem phối phương Xavier vừa viết xong.
Hắn học mấy cái phối phương luyện kim kia đến thuộc lòng, tự nhiên sẽ không phạm sai lầm, trên bản chất mà nói, phối phương này ghi nguyên liệu cùng cách thực hiện tương đối rõ ràng.
“Nếu không tự chúng ta thử xem?” Diệp Lâm hỏi.
Xavier do dự trong chớp mắt, sau đó vẫn là gật gật đầu, theo lượng thuốc, nguyên liệu hắn lấy được có thể làm được vài phần loại nước thuốc này mới phải, cho dù là bọn họ thử nghiệm thất bại, cũng còn có thể nghĩ biện pháp khác.
Một tiếng “bùm” nhỏ vang lên, mảnh lọ bốc khói đen văng lên khiến mặt Xavier đầy bụi đen xì.
Diệp Lâm “xì” một tiếng cười đến nghiêng ngả!
Xavier mặt không đổi sắc mà mím mím môi, đẩy bình về phía Diệp Lâm, “Ngươi thử xem.”
Thấy được tình trạng của Xavier, Diệp Lâm thử nghiệm tự nhiên càng thêm cẩn thận, hơn nữa bọn họ vốn cũng không có bao nhiêu nguyên liệu để có thể lãng phí.
“Này, đem cho ta cái bình bạc nhỏ kia.” Diệp Lâm đá đá đầu gối Xavier.
Bình bạc nhỏ, miễn cưỡng coi như là bình thuốc nhỏ trong y thuật ở trong game, lấy ra một cái chày nhỏ màu vàng từ trong vòng tay chứa vật của Lenny, lại lấy vài cái túi tiền làm túi thuốc, Diệp Lâm xoa xoa lòng bàn tay toát mồ hôi, bắt đầu tập trung tinh thần loay hoay với những nguyên liệu kia.
Được rồi, dù là ở trong game thì y thuật của y cũng chỉ có năm mươi ba cấp, làm môn đệ Thất Tú phường, y mãn cấp chính là may mà không phải y thuật.
Theo trình tự trên phối phương luyện kim, y nửa điểm không sai mà thêm nguyên liệu vào, may mà không nổ một cái giống như Xavier, làm cho Diệp Lâm thở phào nhẹ nhõm một chút.
Xavier mở to mắt, nhìn chất lỏng màu vàng kim nồng đặc trong cái bình nhỏ dần dần thành hình, tim đập càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh!
“Thành!” Diệp Lâm lớn tiếng nói xong, bản thân hưng phấn mà nhảy lên trước.
Xavier mạnh mẽ mà ôm lấy Diệp Lâm, “Lâm! Ngươi thật sự là phúc lợi mà nữ thần Sinh Mệnh ban cho ta!” Diệp Lâm còn chưa kịp giãy dụa thì hắn đã thả ra, sau đó tiếp nhận cái bình bạc nhỏ kia, gần như không mang theo do dự đã rót những chất lỏng kia vào.
“Chờ ——” Diệp Lâm còn đang vì nhiệt tình đột nhiên xuất hiện của Xavier mà sửng sốt, không ngờ được người này vậy mà cũng không thử hoặc xác nhận trước một chút đã uống, nếu xảy ra vấn đề gì thì làm thế nào!
Dường như muốn kiểm chứng ý nghĩ của y vậy, Xavier vừa mới uống xong nước thuốc này, bình bạc trên tay “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất, cả người đểu ngã vào trong ngực Diệp Lâm, bất tỉnh nhân sự, hiển nhiên là ngất đi.
…
…
Diệp Lâm khóc không ra nước mắt, đây rốt cuộc là chuyện gì đây!
Y hoàn toàn không biết Xavier xảy ra chuyện gì! Trên phối phương luyện kim này cũng không chút nhắc tới nước thuốc này có tác dụng phụ hay không a kháo!
Vừa sờ trán Xavier, mẹ kiếp, làm sao lại nóng đến mức này!
Diệp Lâm chỉ có thể cõng hắn trước, nhảy từ trên cây xuống dưới, chạy tới bên cái hồ gần đây, loại thời điểm này y vô cùng may mắn Xavier là một tinh linh.
Ừ, cõng trên lưng mà gần như một chút sức nặng cũng không có là một chuyện hạnh phúc cỡ nào a…
Tình huống của Xavier rất không tốt, không biết vì cái gì lại phát sốt cao, khuôn mặt bị đốt đến đỏ bừng bừng, Diệp Lâm lo lắng hắn có thể cháy hỏng đầu óc hay không.
Nhưng mà theo phát triển trong sách đến xem, giai đoạn sau đầu người này vẫn dùng rất tốt, tuy rằng vừa gặp phải nhân vật chính thì IQ bắt đầu tự động giảm xuống, thế nhưng không đến mức sớm như vậy đã xảy ra vấn đề gì đi?
Chỉ là, kẻ điên phản nhân loại phản xã hội một lòng muốn hủy diệt thế giới trong sách kia, trên bản chất thì đầu óc cũng không quá bình thường đúng không…
Vừa nghĩ như vậy, quen biết Xavier hai năm, hình như lúc này hắn còn rất bình thường a? Hoài nghi mà liếc liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn lệ của Xavier một cái, nhíu nhíu mày.
Cố tình lúc này, tí tách, không trung âm u bắt đầu mưa.
Diệp Lâm giằng co nửa ngày mới miễn cưỡng dựng được một cái lều, trải tất cả thảm cướp đoạt được từ chỗ những lính đánh thuê kia ra, do dự một chút rồi cũng lấy ra một tấm thảm lông dê cất trong vòng tay chứa vật của Lenny, sau khi bố trí ổn thỏa Xavier thì lấy nước từ trong hồ, cẩn thận dùng vải ẩm đắp lên trán Xavier.
Cũng không biết thể chất tinh linh có phải cũng giống với nhân loại hay không?
Hạt mưa rậm rạp rơi trên chóp lều, va chạm vang lên lộp bộp, sờ sờ trán người nọ, vài giờ trôi qua, nhiệt độ không giảm không nói, cảm giác thấy còn nghiêm trọng hơn…
Thở dài, Diệp Lâm chấp nhận bắt đầu cởi quần áo Xavier.
Bắt đầu từ ngày quen biết hắn, người này vẫn luôn luôn bọc cái áo choàng bụi bặm này, cởi áo choàng, phía dưới mặc rõ ràng không phải quần áo của nhân loại bình thường, kiểu dáng còn chưa tính, sờ lên mềm mại nhẵn bóng như tơ, lại không phải tơ lụa, càng không phải vải bông, là một loại cảm xúc nói không nên lời, thật ra rất thoải mái, nhưng cái áo trên người Xavier này cũng không biết đã mặc bao lâu, nhìn vô cùng cũ kỹ không nói, đếm, ước chừng có chín vết rách!
Cũng lột nốt tầng quần áo này, lọt vào trong tầm mắt chính là nội sam(1) trắng như tuyết, có lẽ Xavier toàn thân cao thấp cũng chỉ có nội sam này còn giống quần áo chút, vừa thấy đã biết giá trị bất phàm, chất vải cũng rất đặc biệt, mặc lâu rồi còn sạch sẽ trắng như tuyết thế kia, bản thân đã là một việc rất không khoa học! Ít nhất Diệp Lâm chưa từng thấy qua Xavier tắm rửa!
Khi nhìn thấy lồng ngực trắng nõn của Xavier, Diệp Lâm không có chút không được tự nhiên nào, dù sao lúc này y chỉ là một nam hài nhỏ mười hai mười ba tuổi mà thôi, huống chi, vốn đều là nam, có cái gì hay mà để ý! Nghĩ như vậy, y dứt khoát cũng lột luôn cả quần của hắn, đem Xavier xích lỏa(2) bọc vào trong thảm lông dê mềm mại.
Bằng lương tâm mà nói, thân thể này của Xavier tuy nhỏ tuổi, cũng đã lộ ra vài phần không giống bình thường, ít nhất loại đường cong thân thể duyên dáng cùng tứ chi rắn chắc này cũng không phải nam hài tuổi này ở cái thời đại kia của Diệp Lâm có thể có được, liếc liếc mắt cái phía dưới một chút, ừm, người này xem ra phát dục được không tệ nhỉ! Cái này thì có chút chua, bởi vì cái thân thể nương pháo này của mình, phía dưới hình như nhỏ hơn tên này một chút a…
A, nói như vậy, tinh linh ở phương diện này nhưng thật ra không có gì khác biệt với nhân loại?
Diệp Lâm vừa dùng tấm vải ẩm lạnh lẽo lau thân thể hạ nhiệt độ cho Xavier, vừa miên man suy nghĩ.
Mưa bên ngoài còn đang tí tách tí tách rơi, Diệp Lâm lại bỗng nhiên mở to mắt kêu lên một tiếng!
Bởi vì lau người hạ nhiệt độ cho Xavier, Diệp Lâm lật người Xavier lại, lúc này mới phát hiện, trên tấm lưng trắng hơn nhân loại bình thường rất nhiều kia, lại có một dấu vết dữ tợn xúc mục kinh tâm như vậy!
Tuy rằng hẳn là đã kết sẹo từ lâu, nhưng phỏng chừng rất lâu trước kia khi bị thương lại không dưỡng cho tốt, cái vết thương từ bả vai kéo dài đến phần eo mảnh khảnh, gần như muốn chém hắn thành hai nửa kia hiển nhiên từng chuyển biến xấu, khiến cho gần như một nửa diện tích lưng hắn đều từng hoại tử, lưu lại một mảng vết thương uốn lượn dữ tợn, trong đỏ sậm lộ ra vài phần đen, giống như một con thú dữ chiếm giữ.
Hơn nữa thân thể Xavier vốn xinh đẹp trắng noãn, vết thương này nhìn qua đặc biệt bắt mắt kinh khủng.
Không biết vì cái gì, trong lòng Diệp Lâm đột nhiên kéo ra, nhất thời hơi hơi chua xót.
Y nghi hoặc mà che che ngực, á, chẳng lẽ trước kia hắn bị thương cũng sẽ bị khế ước ảnh hưởng làm cho mình khó chịu sao?
(1) Nội sam: Đồ mặc bên trong
(2) Xích lỏa: Không mặc quần áo
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook