Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
-
Chương 17: Chút mâu thuẫn
Sâm sẩm tối, mấy người Tô Tuệ Nương về tới Vương Gia Ao, nàng cho bác đánh xe thêm hai đồng, nhờ bác chạy thẳng đến trước cửa nhà, đến nơi, Vương Thất Lang đã chờ ở trong từ sớm, Tô Tuệ Nương từ trên xe bước xuống, bắt gặp gương mặt ửng hồng vì lạnh của cậu không khỏi nói hai câu. Vương Thất Lang nhìn nàng cười cười, sau đó hai mắt nhìn về phía hai mẹ con Lâm thị, trong ánh mắt ngập đầy đề phòng.
Chuyện của Vương Thất Lang, Tô Tuệ Nương đã kể sơ qua với Lâm thị, cho nên bỗng nhiên thấy một đứa bé đứng ở đây, bà cũng không ngạc nhiên lắm. Ngôi nhà này có tổng cộng ba gian phòng, hai lớn một nhỏ. Tô Tuệ Nương một mình chiếm một gian, một gian khác nàng định cho mẹ con Lâm thị ở, vì thân thể Tô Văn không tiện, dầu gì cũng cần người ở bên chăm nom, cho nên hai người ở cùng một gian là vừa, dù sao ở nông thôn cũng không chú trọng gì nhiều hơn nữa giường kia cũng lớn, đủ cho hai người nằm, còn gian nhỏ nhất cũng chỉ có thể để cho Vương Thất Lang ở. Đương nhiên Tô Tuệ Nương cũng sẽ không ủy khuất nó, tuy phòng không lớn, nhưng được bố trí rất ấm áp, trên giường trải nệm dày, đệm giường còn dùng mặt sau của vải bông bọc lại. Bởi vì phòng ốc đã cũ kỹ, nên trên vách tường không khỏi xuất hiện rất nhiều chỗ nứt hoặc bị rớt ra, Tô Tuệ Nương bèn dùng rất nhiều vải vụn, cắt chúng thành hình vuông, lớn lớn nhỏ nhỏ ghép lại toàn bộ rồi phủ lên, cứ thế, trong phòng không chỉ không còn nhìn thấy khe nứt nữa, ngược lại trông còn sáng sủa thú vị hơn rất nhiều.
Lâm thị đặt bao đồ xuống bắt đầu bận rộn thu thập, Tô Tuệ Nương để mặc bà, tự mình đi làm cơm. Vì nghênh đón thành viên gia đình mới, Tô Tuệ Nương quyết định tối nay sẽ làm thêm vài món, khoai tây xào, đậu đũa luộc, trứng gà rán, canh cải trắng và cả bánh rán. Qua một thời gian lâu như vậy Tô Tuệ Nương đối với nấu cơm đã không còn lạ lẫm nữa, trên cơ bản có thể dùng từ “dễ như trở bàn tay” mà hình dung, hơn nữa bởi vì nàng nấu cơm sạch sẽ, nghiêm túc hẳn hoi, độ lửa nắm giữ tốt, nên làm cơm cũng rất ngon, còn không thấy từ một con sói nhỏ gầy yếu như dây bầu cũng được nàng nuôi đến trắng nõn dễ nhìn đó sao?
Ước chừng sau hơn nửa canh giờ, tất cả thức ăn đã làm xong, Tô Tuệ Nương bèn bảo Vương Thất Lang kê cái bàn đến trên giường của Lâm thị, thứ nhất là để tiện cho Tô Văn, thứ hai, nàng cũng không muốn trên giường của mình bị dính mùi dầu mỡ gì đó. Sau khi sắp xong chén đũa, cả nhà quây quần bên bàn chuẩn bị ăn cơm.
“Mẹ, đệ đệ, Tiểu Thất” Tô Tuệ Nương cười giơ chén trà thô trước người mình lên: “Chúng ta đã là người nhà, về sau sẽ sống cùng nhau rồi, Tuệ Nương lấy trà thay rượu mời mọi người một ly, mong cho cuộc sống của chúng ta bình an trôi chảy, thuận lợi phát đạt.”
Lâm thị cùng Tô Văn tất nhiên là mặt mày vui vẻ đồng ý, chẳng qua Vương Thất Lang biểu hiện có chút nhàn nhạt, thoạt nhìn không tình nguyện lắm. Lúc này mọi người đều đã đói, bèn bắt đầu ăn. Nhìn thức ăn đầy bàn, ngay cả Tô Văn bệnh suốt cũng không khỏi mở rộng khẩu vị, sau khi nếm thử khoai tây xào, hai mắt cậu sáng lên khen ngợi: “Tỷ làm món này ăn ngon thật.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cười cười, khoai tây có thể nói là một loại nguyên liệu nấu ăn thường thấy nhất ở nông thôn, cho nên khoai tây xào là một món mỗi nhà thường ăn lại còn dễ làm, nhưng muốn làm sao cho ăn ngon thì lại khó. Tô Tuệ Nương cũng phải làm rất nhiều lần mới từ từ biết cách, khoai tây sau khi gọt vỏ phải dùng nước ngâm một lát trước, đợi đến khi vật bẩn bên trong lắng xuống hết, mới cắt thành sợi. Dầu không nên cho quá nhiều, chú ý độ lửa, đợi đến lúc gần chín thì thêm ớt, thêm dấm. Dĩ nhiên, điều này cũng có quan hệ lớn là khoai tây sản xuất từ không gian mà ra, nói tóm lại hai chữ, ăn ngon!
Có thể nhìn ra hai mẹ con Lâm thị sống rất không như ý, thấy mấy món này ăn ngon, lập tức đều lộ ra vẻ tham ăn, điều này cũng khó trách, dù là ai ngày ngày ăn rau nuốt trấu bỗng thấy chút dầu mỡ, thể nào cũng đều có dáng vẻ này thôi! Tô Tuệ Nương âm thầm lắc đầu, bưng tô canh cải trắng ra ngoài, trong canh nàng còn cho thêm ớt, vừa xanh xanh đỏ đỏ, nhìn rất đẹp mắt.
“Ăn nhiều chút…” đặt canh trước người Vương Thất Lang, Tô Tuệ Nương cười như không cười nói: “Trong bếp còn dấm, nếu đệ chê không chua thì tự thêm một ít vào.”
Mãi vờ câm điếc cúi đầu ăn cơm, Vương Thất Lang nghe vậy, cái đầu nhỏ đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu đáng thương mà nhìn Tô Tuệ Nương.
Tô Tuệ Nương không để ý tới nó.
Ăn cơm xong, Vương Thất Lang chủ động đi rửa chén, Tô Tuệ Nương bèn giúp Lâm thị dọn dẹp phòng, thấy con gái chuẩn bị cho mình hai bộ mền mới toanh, Lâm thị không khỏi rưng rưng nước mắt, đối với tính tình động một chút là khóc của bà, Tô Tuệ Nương cũng đã tương đối quen rồi. Hai người dọn dẹp hơn nửa ngày, mãi đến khi sắc trời tối muộn, Tô Tuệ Nương mới trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Nửa đêm, nàng nghe loáng thoáng bên ngoài truyền đến vài tiếng ho khan, hẳn là của Tô Văn. Cũng không biết rốt cuộc cậu bị bệnh gì, ngày mai phải hỏi Lâm thị mới được, Tô Tuệ Nương thầm nghĩ.
Edit bởi: Mạc Thiên Y
Cứ thế lại qua bảy tám ngày, chồng của Chị Quế Hoa đưa kệ chén và tủ giường đến. Kệ chén tất nhiên đặt trong bếp, tủ giường thì nàng và Lâm thị mỗi phòng một cái, Tô Tuệ Nương đem chăn mền, quần áo, ngân lượng, cùng với vải cưới Trần phủ đưa tới toàn bộ cẩn thận bỏ vào, rồi sau đó dùng ổ khóa khóa kỹ.
“Tuệ Nương à…” Một ngày nọ, Lâm thị vén rèm phòng Tô Tuệ Nương đi vào, thấy nữ nhi đang cúi đầu viết gì đó, vội thả nhẹ cước bộ.
“Mẹ, có chuyện gì à?” Tô Tuệ Nương ngẩng đầu, mời Lâm thị ngồi xuống: “Là tiểu đệ có chỗ nào không ổn ư?”
“Không, Văn Nhi đã uống thuốc đi ngủ rồi.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, mẹ con Lâm thị chuyển đến không tới hai ngày, Tô Tuệ Nương đã đi mời Vu đại phu đến xem, lão nói bệnh của Tô Văn là bệnh cũ, không phải sớm chiều có thể trị hết, quan trọng nhất là phải điều dưỡng, sau từ trong lời Lâm thị nói mới biết được, Tô Văn là do sinh non, từ khi sinh ra đến nay vẫn bệnh mãi, lúc nhỏ thiếu chút nữa không sống được, lúc cha Tô Tuệ Nương còn sống còn được uống chút thuốc bổ, từ khi cha mất nhà họ Tô nghèo đến rách mồng tơi, thân thể Tô Văn cũng theo đó tệ xuống. Vẫn là do thể chất quá yếu, Tô Tuệ Nương thầm nghĩ, nhưng có một điểm, nàng phát hiện Tô Văn rất thích đọc sách, trên cơ bản chỉ cần người tỉnh, trong tay nhất định phải với lấy quyển sách, đi học mặc dù là chuyện tốt, nhưng có chút hao tổn tâm thần, cho nên Tô Tuệ Nương quy định cậu mỗi ngày chỉ được đọc sách một canh giờ, thời gian còn lại cũng cần nghỉ ngơi.
“Tuệ Nương à…” vẻ mặt Lâm thị có phần khó xử: “Mẹ muốn nói với con một chuyện.”
Tô Tuệ Nương nhướn mày: “Chuyện gì ạ?”
“Là về thằng bé nhà họ Vương kia…”
“Tiểu Thất à?”
“Tuệ Nương à, con đừng trách mẹ lắm mồm.” ánh mắt Lâm thị hơi dao động, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Bây giờ con đã bị nhà họ Vương bỏ rồi, nhưng Vương Thất Lang kia nói sao cũng là con trai nhà họ, trước kia các con là chị dâu em chồng, nhưng bây giờ… bây giờ ở chung… không dễ coi lắm đâu!”
“Mẹ, tình huống của Tiểu Thất con cũng đã giải thích với mẹ rồi.” Tô Tuệ Nương cau mày, bình tĩnh nhìn Lâm thị: “Mẹ nghe người nào nói ra nói vào phải không?”
Lâm thị tránh né ánh mắt của nữ nhi, sau một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm trước mẹ ở trước cửa quét tuyết, đúng lúc gặp mẹ chồng con… bà ta nói, nói con không tuân thủ nữ tắc, quyến rũ em chồng…”
Tô Tuệ Nương nghe vậy trong lòng lập tức bốc lên một ngọn lửa, cảm thấy Bì thị kia đơn giản là cố tình gây sự, ăn nói bừa bãi. Vương Thất Lang dầu gì cũng chỉ là đứa bé, mình và nó sao có thể có cái gì mà tư thông chứ.
“Mẹ, đầu tiên Bì thị cũng không phải là mẹ chồng con. Hơn nữa Tiểu Thất là đệ đệ mà con nhận nuôi, con có trách nhiệm chăm sóc em ấy, về sau những lời này không nên nói nữa, chúng ta là người một nhà, nên hòa hòa khí khí mới phải.”
“Cái gì mà người một nhà…” Lâm thị lầm bầm lầu bầu nói: “Trừ con ra, thằng bé kia một chữ cũng không buồn nói với chúng ta… con còn chưa thấy ánh mắt kia của nó, ánh mắt nhìn mẹ và Văn Nhi, như thể muốn ăn thịt người vậy.”
“Tính tình Tiểu Thất đúng là có chút khác với người khác, nhưng nó tuyệt đối là thằng bé tốt.” Tô Tuệ Nương cố gắng trấn an: “Mẹ, ngài nào giờ là người thiện tâm, cũng không nỡ nhìn thằng bé lưu lạc không có chỗ ở đúng không?”
Lâm thị cắn cắn môi, bắt đầu từ ngày trước bà đã không nói gì được con gái nhà mình, đến bây giờ lại càng không, vả lại, bây giờ bà và Tô Văn còn phải sống dựa vào Tô Tuệ Nương, lại càng không dám nói thêm cái gì.
Tô Tuệ Nương vốn tưởng rằng chuyện này đến đây chấm dứt, không ngờ qua ngày hôm sau, đệ đệ Tô Văn đột nhiên bị tiêu chảy, thân thể cậu vốn đã kém, tiêu chảy suốt một ngày, cả người hoàn toàn mất nước, chỉ có thể mềm oặt nằm trên giường. Vẫn là Tô Tuệ Nương mời Vu đại phu đến kê đơn mới ngưng được, Lâm thị đã khóc thành một đoàn, bộ dạng gào khóc kia thật sự là đáng thương.
Tô Tuệ Nương khuyên giải bà xong, sau đó xoay người bỗng liếc thấy Vương Thất Lang đứng ở góc cửa, thằng bé kia cứ thế đứng dựa ở cửa cạnh, lạnh lùng mà nhìn, đặc biệt tầm mắt xẹt qua Lâm thị, lại càng tràn đầy ác ý mãnh liệt. trong lòng Tô Tuệ Nương giật thót, nàng không lộ ra ngay tại chỗ, không thể làm gì khác hơn là chăm sóc Tô Văn, đợi đến khi trăng lên cao, Tô Văn uống thuốc xong rốt cục ngủ rồi, nàng mới từ trong phòng Lâm thị đi ra.
Không trở về phòng mình, nàng bước nhẹ đi đến trước cửa phòng Vương Thất Lang, vén rèm đi vào. Đã trễ thế này, Vương Thất Lang vẫn chưa ngủ, nó ngồi trước cửa sổ, đang cúi đầu loay hoay thứ gì đó trong tay, đó là một chuỗi dây chuyền, chính xác mà nói là một chuỗi dây chuyền răng động vật, Vương Thất Lang vậy mà yêu nó như bảo bối, lúc nào cũng đeo trên cổ.
“Tuệ tỷ tỷ?” Thấy Tô Tuệ Nương đi vào, Vương Thất Lang gọi một tiếng từ trên giường đứng lên, trong mắt ánh lên vui vẻ.
Thấy thế, lời Tô Tuệ Nương muốn nói đến khóe miệng không khỏi nuốt trở vào, ngẫm lại, ngộ nhỡ là mình đã đoán nhầm, thế chẳng phải đã làm tổn thương lòng đứa nhỏ này sao.
Chuyện của Vương Thất Lang, Tô Tuệ Nương đã kể sơ qua với Lâm thị, cho nên bỗng nhiên thấy một đứa bé đứng ở đây, bà cũng không ngạc nhiên lắm. Ngôi nhà này có tổng cộng ba gian phòng, hai lớn một nhỏ. Tô Tuệ Nương một mình chiếm một gian, một gian khác nàng định cho mẹ con Lâm thị ở, vì thân thể Tô Văn không tiện, dầu gì cũng cần người ở bên chăm nom, cho nên hai người ở cùng một gian là vừa, dù sao ở nông thôn cũng không chú trọng gì nhiều hơn nữa giường kia cũng lớn, đủ cho hai người nằm, còn gian nhỏ nhất cũng chỉ có thể để cho Vương Thất Lang ở. Đương nhiên Tô Tuệ Nương cũng sẽ không ủy khuất nó, tuy phòng không lớn, nhưng được bố trí rất ấm áp, trên giường trải nệm dày, đệm giường còn dùng mặt sau của vải bông bọc lại. Bởi vì phòng ốc đã cũ kỹ, nên trên vách tường không khỏi xuất hiện rất nhiều chỗ nứt hoặc bị rớt ra, Tô Tuệ Nương bèn dùng rất nhiều vải vụn, cắt chúng thành hình vuông, lớn lớn nhỏ nhỏ ghép lại toàn bộ rồi phủ lên, cứ thế, trong phòng không chỉ không còn nhìn thấy khe nứt nữa, ngược lại trông còn sáng sủa thú vị hơn rất nhiều.
Lâm thị đặt bao đồ xuống bắt đầu bận rộn thu thập, Tô Tuệ Nương để mặc bà, tự mình đi làm cơm. Vì nghênh đón thành viên gia đình mới, Tô Tuệ Nương quyết định tối nay sẽ làm thêm vài món, khoai tây xào, đậu đũa luộc, trứng gà rán, canh cải trắng và cả bánh rán. Qua một thời gian lâu như vậy Tô Tuệ Nương đối với nấu cơm đã không còn lạ lẫm nữa, trên cơ bản có thể dùng từ “dễ như trở bàn tay” mà hình dung, hơn nữa bởi vì nàng nấu cơm sạch sẽ, nghiêm túc hẳn hoi, độ lửa nắm giữ tốt, nên làm cơm cũng rất ngon, còn không thấy từ một con sói nhỏ gầy yếu như dây bầu cũng được nàng nuôi đến trắng nõn dễ nhìn đó sao?
Ước chừng sau hơn nửa canh giờ, tất cả thức ăn đã làm xong, Tô Tuệ Nương bèn bảo Vương Thất Lang kê cái bàn đến trên giường của Lâm thị, thứ nhất là để tiện cho Tô Văn, thứ hai, nàng cũng không muốn trên giường của mình bị dính mùi dầu mỡ gì đó. Sau khi sắp xong chén đũa, cả nhà quây quần bên bàn chuẩn bị ăn cơm.
“Mẹ, đệ đệ, Tiểu Thất” Tô Tuệ Nương cười giơ chén trà thô trước người mình lên: “Chúng ta đã là người nhà, về sau sẽ sống cùng nhau rồi, Tuệ Nương lấy trà thay rượu mời mọi người một ly, mong cho cuộc sống của chúng ta bình an trôi chảy, thuận lợi phát đạt.”
Lâm thị cùng Tô Văn tất nhiên là mặt mày vui vẻ đồng ý, chẳng qua Vương Thất Lang biểu hiện có chút nhàn nhạt, thoạt nhìn không tình nguyện lắm. Lúc này mọi người đều đã đói, bèn bắt đầu ăn. Nhìn thức ăn đầy bàn, ngay cả Tô Văn bệnh suốt cũng không khỏi mở rộng khẩu vị, sau khi nếm thử khoai tây xào, hai mắt cậu sáng lên khen ngợi: “Tỷ làm món này ăn ngon thật.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy cười cười, khoai tây có thể nói là một loại nguyên liệu nấu ăn thường thấy nhất ở nông thôn, cho nên khoai tây xào là một món mỗi nhà thường ăn lại còn dễ làm, nhưng muốn làm sao cho ăn ngon thì lại khó. Tô Tuệ Nương cũng phải làm rất nhiều lần mới từ từ biết cách, khoai tây sau khi gọt vỏ phải dùng nước ngâm một lát trước, đợi đến khi vật bẩn bên trong lắng xuống hết, mới cắt thành sợi. Dầu không nên cho quá nhiều, chú ý độ lửa, đợi đến lúc gần chín thì thêm ớt, thêm dấm. Dĩ nhiên, điều này cũng có quan hệ lớn là khoai tây sản xuất từ không gian mà ra, nói tóm lại hai chữ, ăn ngon!
Có thể nhìn ra hai mẹ con Lâm thị sống rất không như ý, thấy mấy món này ăn ngon, lập tức đều lộ ra vẻ tham ăn, điều này cũng khó trách, dù là ai ngày ngày ăn rau nuốt trấu bỗng thấy chút dầu mỡ, thể nào cũng đều có dáng vẻ này thôi! Tô Tuệ Nương âm thầm lắc đầu, bưng tô canh cải trắng ra ngoài, trong canh nàng còn cho thêm ớt, vừa xanh xanh đỏ đỏ, nhìn rất đẹp mắt.
“Ăn nhiều chút…” đặt canh trước người Vương Thất Lang, Tô Tuệ Nương cười như không cười nói: “Trong bếp còn dấm, nếu đệ chê không chua thì tự thêm một ít vào.”
Mãi vờ câm điếc cúi đầu ăn cơm, Vương Thất Lang nghe vậy, cái đầu nhỏ đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu đáng thương mà nhìn Tô Tuệ Nương.
Tô Tuệ Nương không để ý tới nó.
Ăn cơm xong, Vương Thất Lang chủ động đi rửa chén, Tô Tuệ Nương bèn giúp Lâm thị dọn dẹp phòng, thấy con gái chuẩn bị cho mình hai bộ mền mới toanh, Lâm thị không khỏi rưng rưng nước mắt, đối với tính tình động một chút là khóc của bà, Tô Tuệ Nương cũng đã tương đối quen rồi. Hai người dọn dẹp hơn nửa ngày, mãi đến khi sắc trời tối muộn, Tô Tuệ Nương mới trở về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi. Nửa đêm, nàng nghe loáng thoáng bên ngoài truyền đến vài tiếng ho khan, hẳn là của Tô Văn. Cũng không biết rốt cuộc cậu bị bệnh gì, ngày mai phải hỏi Lâm thị mới được, Tô Tuệ Nương thầm nghĩ.
Edit bởi: Mạc Thiên Y
Cứ thế lại qua bảy tám ngày, chồng của Chị Quế Hoa đưa kệ chén và tủ giường đến. Kệ chén tất nhiên đặt trong bếp, tủ giường thì nàng và Lâm thị mỗi phòng một cái, Tô Tuệ Nương đem chăn mền, quần áo, ngân lượng, cùng với vải cưới Trần phủ đưa tới toàn bộ cẩn thận bỏ vào, rồi sau đó dùng ổ khóa khóa kỹ.
“Tuệ Nương à…” Một ngày nọ, Lâm thị vén rèm phòng Tô Tuệ Nương đi vào, thấy nữ nhi đang cúi đầu viết gì đó, vội thả nhẹ cước bộ.
“Mẹ, có chuyện gì à?” Tô Tuệ Nương ngẩng đầu, mời Lâm thị ngồi xuống: “Là tiểu đệ có chỗ nào không ổn ư?”
“Không, Văn Nhi đã uống thuốc đi ngủ rồi.”
Tô Tuệ Nương nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, mẹ con Lâm thị chuyển đến không tới hai ngày, Tô Tuệ Nương đã đi mời Vu đại phu đến xem, lão nói bệnh của Tô Văn là bệnh cũ, không phải sớm chiều có thể trị hết, quan trọng nhất là phải điều dưỡng, sau từ trong lời Lâm thị nói mới biết được, Tô Văn là do sinh non, từ khi sinh ra đến nay vẫn bệnh mãi, lúc nhỏ thiếu chút nữa không sống được, lúc cha Tô Tuệ Nương còn sống còn được uống chút thuốc bổ, từ khi cha mất nhà họ Tô nghèo đến rách mồng tơi, thân thể Tô Văn cũng theo đó tệ xuống. Vẫn là do thể chất quá yếu, Tô Tuệ Nương thầm nghĩ, nhưng có một điểm, nàng phát hiện Tô Văn rất thích đọc sách, trên cơ bản chỉ cần người tỉnh, trong tay nhất định phải với lấy quyển sách, đi học mặc dù là chuyện tốt, nhưng có chút hao tổn tâm thần, cho nên Tô Tuệ Nương quy định cậu mỗi ngày chỉ được đọc sách một canh giờ, thời gian còn lại cũng cần nghỉ ngơi.
“Tuệ Nương à…” vẻ mặt Lâm thị có phần khó xử: “Mẹ muốn nói với con một chuyện.”
Tô Tuệ Nương nhướn mày: “Chuyện gì ạ?”
“Là về thằng bé nhà họ Vương kia…”
“Tiểu Thất à?”
“Tuệ Nương à, con đừng trách mẹ lắm mồm.” ánh mắt Lâm thị hơi dao động, cuối cùng vẫn cắn răng nói: “Bây giờ con đã bị nhà họ Vương bỏ rồi, nhưng Vương Thất Lang kia nói sao cũng là con trai nhà họ, trước kia các con là chị dâu em chồng, nhưng bây giờ… bây giờ ở chung… không dễ coi lắm đâu!”
“Mẹ, tình huống của Tiểu Thất con cũng đã giải thích với mẹ rồi.” Tô Tuệ Nương cau mày, bình tĩnh nhìn Lâm thị: “Mẹ nghe người nào nói ra nói vào phải không?”
Lâm thị tránh né ánh mắt của nữ nhi, sau một lúc lâu, nhỏ giọng nói: “Mấy hôm trước mẹ ở trước cửa quét tuyết, đúng lúc gặp mẹ chồng con… bà ta nói, nói con không tuân thủ nữ tắc, quyến rũ em chồng…”
Tô Tuệ Nương nghe vậy trong lòng lập tức bốc lên một ngọn lửa, cảm thấy Bì thị kia đơn giản là cố tình gây sự, ăn nói bừa bãi. Vương Thất Lang dầu gì cũng chỉ là đứa bé, mình và nó sao có thể có cái gì mà tư thông chứ.
“Mẹ, đầu tiên Bì thị cũng không phải là mẹ chồng con. Hơn nữa Tiểu Thất là đệ đệ mà con nhận nuôi, con có trách nhiệm chăm sóc em ấy, về sau những lời này không nên nói nữa, chúng ta là người một nhà, nên hòa hòa khí khí mới phải.”
“Cái gì mà người một nhà…” Lâm thị lầm bầm lầu bầu nói: “Trừ con ra, thằng bé kia một chữ cũng không buồn nói với chúng ta… con còn chưa thấy ánh mắt kia của nó, ánh mắt nhìn mẹ và Văn Nhi, như thể muốn ăn thịt người vậy.”
“Tính tình Tiểu Thất đúng là có chút khác với người khác, nhưng nó tuyệt đối là thằng bé tốt.” Tô Tuệ Nương cố gắng trấn an: “Mẹ, ngài nào giờ là người thiện tâm, cũng không nỡ nhìn thằng bé lưu lạc không có chỗ ở đúng không?”
Lâm thị cắn cắn môi, bắt đầu từ ngày trước bà đã không nói gì được con gái nhà mình, đến bây giờ lại càng không, vả lại, bây giờ bà và Tô Văn còn phải sống dựa vào Tô Tuệ Nương, lại càng không dám nói thêm cái gì.
Tô Tuệ Nương vốn tưởng rằng chuyện này đến đây chấm dứt, không ngờ qua ngày hôm sau, đệ đệ Tô Văn đột nhiên bị tiêu chảy, thân thể cậu vốn đã kém, tiêu chảy suốt một ngày, cả người hoàn toàn mất nước, chỉ có thể mềm oặt nằm trên giường. Vẫn là Tô Tuệ Nương mời Vu đại phu đến kê đơn mới ngưng được, Lâm thị đã khóc thành một đoàn, bộ dạng gào khóc kia thật sự là đáng thương.
Tô Tuệ Nương khuyên giải bà xong, sau đó xoay người bỗng liếc thấy Vương Thất Lang đứng ở góc cửa, thằng bé kia cứ thế đứng dựa ở cửa cạnh, lạnh lùng mà nhìn, đặc biệt tầm mắt xẹt qua Lâm thị, lại càng tràn đầy ác ý mãnh liệt. trong lòng Tô Tuệ Nương giật thót, nàng không lộ ra ngay tại chỗ, không thể làm gì khác hơn là chăm sóc Tô Văn, đợi đến khi trăng lên cao, Tô Văn uống thuốc xong rốt cục ngủ rồi, nàng mới từ trong phòng Lâm thị đi ra.
Không trở về phòng mình, nàng bước nhẹ đi đến trước cửa phòng Vương Thất Lang, vén rèm đi vào. Đã trễ thế này, Vương Thất Lang vẫn chưa ngủ, nó ngồi trước cửa sổ, đang cúi đầu loay hoay thứ gì đó trong tay, đó là một chuỗi dây chuyền, chính xác mà nói là một chuỗi dây chuyền răng động vật, Vương Thất Lang vậy mà yêu nó như bảo bối, lúc nào cũng đeo trên cổ.
“Tuệ tỷ tỷ?” Thấy Tô Tuệ Nương đi vào, Vương Thất Lang gọi một tiếng từ trên giường đứng lên, trong mắt ánh lên vui vẻ.
Thấy thế, lời Tô Tuệ Nương muốn nói đến khóe miệng không khỏi nuốt trở vào, ngẫm lại, ngộ nhỡ là mình đã đoán nhầm, thế chẳng phải đã làm tổn thương lòng đứa nhỏ này sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook