Từ Quả Phụ Đến Quý Phụ
-
Chương 130: Quân Ngọc
Edit: Mạc Thiên Y
Mấy tên công tử bột kia nghe thấy phía sau truyền tới tiếng quát lớn, đầu tiên là cả kinh, đợi xoay người liền gặp được một vị nữ tử mặc hoa phục, diện mạo đoan chính thanh nhã, đang lạnh mặt nhìn họ, lại thấy sau lưng nàng một toán nha hoàn bà vú, liền hiểu đây khẳng định là quý phu nhân nhà nào đó trong Thượng Kinh.
Song, công tử bột cũng biết cao thấp, có vài tên ánh mắt tốt, biết ai có thể chọc ai không thể chọc, cho nên luôn sống rất thoải mái, nhưng có vài kẻ lại không có đầu óc, chỉ hành sự theo sở thích bản thân, rất hiển nhiên, bọn người này thuộc toán sau.
“Ôi, lại tới một tiểu nương tử.” Dẫn đầu là cái tên thấy mấy đồng bạn bên cạnh mình như có ý lùi bước, trên mặt không khỏi giữ sĩ diện, gã tự nhận trong kinh thành này mình cũng có vài phần thể diện, thế là cũng không e ngại.
“Nàng có biết tiểu gia là ai không?” Nam tử nọ mặt phấn hoa đào, cười đầy dâm tà: “Nói cho nàng hay, tiểu gia ấy là anh vợ của hoàng thái tôn, ngày sau là quốc cữu gia, tiểu nương tử nàng chớ xen vào chuyện người khác, nếu không tiểu gia bắt nàng về động phòng chung đấy.”
Tô Tuệ Nương nghe đến đó mặt đã đen như đáy nồi, liền nói ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt, ta ngược lại muốn nhìn thử ngươi làm quốc cữu gia như thế nào đấy! Người đâu, bắt bọn tiểu tặc này lại cho bổn phu nhân.”
Tô Tuệ Nương xuất hành, bên cạnh đều có hộ vệ đi theo, hôm nay cũng không ngoại lệ, lập tức liền có hai người bước nhanh đến, dưới bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của đám công tử bột, bị trói thành một chùm như trói gà. Tên công tử bột đầu lĩnh ban nãy cũng không bị bỏ qua, ở đó điên cuồng mắng, Tô Tuệ Nương lập tức sai người chặn họng gã.
Làm xong những việc này, Tô Tuệ Nương liền dẫn hai tiểu cô nương bị hoảng sợ kia về thiền phòng nhà mình.
Lúc này, Duyên tỷ nhi đã dâng hương trở về, thấy mẫu thân mặt mày xanh mét đi tới, không khỏi khẽ hô một tiếng ngạc nhiên, sau đó bắt gặp cô bé đi theo sau, lại càng kinh hô: “Quân Ngọc, sao ngươi lại ở đây?”
“Duyên cô nương!” cô gái tên Quân Ngọc kia nhìn qua chỉ mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan thanh linh, dáng người mềm yếu, lúc này bởi bị kinh hoảng mà mặt mày tái nhợt, run như cầy sấy, thực y hệt chú thỏ con, khiến người ta cảm thấy yêu thương cực kỳ.
Tô Tuệ Nương đỡ bụng, vừa rồi nổi giận, lúc này bụng có phần không thoải mái, khiến Phương Nhi một bên sợ hãi, vội vàng từ trong cái hòm mang theo lấy ra an thai hoàn mà thái y dày công chế biến cùng nước ấm, để cho chủ tử uống. Dĩ nhiên, nhân lúc này, có người miêu tả lại chuyện vừa xảy ra cho Duyên tỷ nhi.
“Buồn cười, buồn cười.” Duyên tỷ nhi đỏ cả mặt mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ban ngày ban mặt dám… dám… làm ra chuyện như vậy, thật là không có có vương pháp rồi.”
Bên này cô bé tức giận, bên kia người bị hại chân chính lại không ngừng khóc nỉ non, ra chiều bị kinh hoảng cực độ, hoàn toàn mất sạch lý trí.
Nửa khắc đồng hồ trôi qua cô ta lại khóc, một khắc đồng hồ nữa cô ta vẫn còn đang khóc.
“Được rồi! Ngươi đừng khóc nữa.” Duyên tỷ nhi không có tình bằng hữu mà nhíu mày một cái, cô bé lo lắng nhìn mẫu thân, sau đó nói: “Mẹ ta thân thể không thoải mái, ngươi đừng có cứ phát ra loại thanh âm khiến người phiền lòng này nữa a!”
“Thực, thực xin lỗi, hix hix… thực xin lỗi…” Cô gái kia càng nức nở khóc, vài lần còn như muốn ngất đi đến nơi.
Lúc này, Tô Tuệ Nương cũng đã bình thường trở lại rồi, nàng ngồi trên giường ấm khẽ nhíu mày vẫy vẫy tay với tiểu cô nương, dịu giọng nói: “Tới đây, đừng sợ.”
Tiểu cô nương kia lá gan cực nhỏ rụt vai, lấm lét đi tới. Tô Tuệ Nương tinh tế nhìn cô mấy lần, sau đó nói: “Ta là mẫu thân của Duyên tỷ nhi, là bạn tốt với Đàm phu nhân, cháu không cần sợ.” Đàm phu nhân là mẫu thân của Đàm Duy, kiếp trước là mẹ chồng của Tô Tuệ Nương, kiếp này hai người ngược lại trở bằng hữu.
“Quân Ngọc có nghe đại thẩm thẩm nói.” Tiểu cô nương kia đỏ vành mắt, trên hàng lông mi dài chớp nước mắt, sau một lúc lâu mới mềm nhũn nói.
“Hôm nay cháu đến cùng ai?” Tô Tuệ Nương đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Tiểu cô nương co rụt lại, vẻ mặt thất kinh.
“Tự đến một mình ư?” lần này mặt Tô Tuệ Nương khó coi rồi.
Quả nhiên, tiểu cô nương lúng ta lúng túng gật gật đầu, nha hoàn lớn hơn chút kia sau lưng cô ta, vội giải thích thay tiểu thư nhà mình. Thì ra là tiểu thiếu gia Đàm phủ, con trai của Đại Thẩm thị, Đàm Duy, đoạn thời gian này không hiểu sao thường triền miên trên giường bệnh, đại phu đến khám rất nhiều lần cũng không nói rõ là bệnh gì, tiểu cô nương tên Quân Ngọc này cũng không biết nghe được từ đâu, ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ sau núi Vân Nhạc tự có một dòng suối linh, nếu dùng nước suối này nấu thuốc sẽ có hiệu quả, thế là liền dẫn theo nha hoàn lén lút chạy tới, vì thế mới có một màn vừa rồi.
“Ngươi đúng là kỳ quái, nếu linh tuyền kia công dụng như vậy, Đàm bá mẫu đã sớm cho người đến xin rồi. Lại nói, Vân Nhạc tự này cách Thượng Kinh hơn mười dặm đấy, hai tiểu cô nương các ngươi đi một mình, chậc chậc chậc…” Duyên tỷ nhi ở bên cạnh vừa lắc đầu vừa bật ngón tay cái: “Thật khí phách.”
Gia đình quan lại như họ, chúng tiểu thư phu nhân xuất hành đều phải có người đi theo, cũng không phải là để ý phô trương cái gì, điều quan trọng vẫn là suy tính cho an toàn, Đại Thụy lập quốc cũng đã mười mấy năm, các mục lễ pháp càng thêm hoàn thiện, yêu cầu đối với nữ tử cũng càng thêm khắc nghiệt, đặc biệt là những cô gái chưa chồng, lại càng chú trọng danh tiết bản thân, nếu truyền ra tiếng gió nào không tốt, thì cả đời xem như bị hủy rồi.
“Vì Duy đệ, chuyện gì muội cũng nguyện ý làm.” Tiểu cô nương kia lau nước mắt trên mặt, lần đầu tiên ngẩng đầu lên: “Chỉ cần bệnh của đệ ấy có thể thuyên chuyển, bảo muội làm gì cũng đáng.”
Tô Tuệ Nương: “…”
Duyên tỷ nhi: “…”
Hai mẹ con nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tô Tuệ Nương trầm ngâm nói: “Cháu cứ nghỉ ngơi trước đi đã, một lát ta sẽ cho người đưa cháu về phủ.”
Tiểu cô nương kia nghe vậy vẻ mặt không khỏi vui mừng, nhưng cũng có một tia do dự.
“Chuyện này sẽ không có người biết.” Tô Tuệ Nương lãnh đạm nói: “Cháu yên tâm đi.”
“Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.” Không đợi tiểu cô nương kia nói cảm ơn, nha hoàn sau lưng cô ta quỳ phịch xuống đất liên tục dập đầu Tô Tuệ Nương.
Rốt cuộc còn có một người đáng tin.
Dàn xếp xong hai chủ tớ bị kinh hoảng kia, Duyên tỷ nhi liền tựa sát người mẫu thân vẻ mặt hóng hớt nói: “Mẹ, mẹ thấy sao, đó chính là vị Đàm gia biểu tiểu thư mà con có nói với mẹ lúc trước ấy… cô ta thích Đàm Duy đó.”
Tô Tuệ Nương nghĩ thầm, đồ ngốc còn có thể nhìn ra cô ta thích Đàm Duy.
“Được rồi, đây là chuyện mà tiểu nha đầu con có thể nói à.” Tô Tuệ Nương khẽ trợn mắt nữ nhi: “Từ xưa đến nay chuyện gả chồng, cũng là chuyện cha mẹ nên quan tâm, loại suy nghĩ lén lút trao nhận này, căn bản nghĩ cũng không được nghĩ.”
“Cũng có phải con thích Đàm Duy đâu.” Duyên tỷ nhi vểnh môi, có chút bất mãn nói: “Tại sao mẹ cứ nhắm về con chứ, vả lại bổn tiểu thư mới không làm loại chuyện không biết xấu hổ này đâu, đồn ra ngoài, chẳng phải là phá hủy một đời thanh danh của con sao.”
Kỳ thật chuyện liên quan tới vị biểu tiểu thư Đàm gia kia, Tô Tuệ Nương biết e là còn nhiều hơn nữ nhi, dù sao kiếp trước, kia chính là cô gái câu mất hồn vía Đàm Duy, dù chết cũng vững vàng chiếm được trái tim hắn. Song, hôm nay gặp mặt, Tô Tuệ Nương lại cảm thấy thất vọng, cô nương này thật sự là quá mức “nhu nhược” rồi, từ lúc bắt đầu đến giờ, trừ nói đến Đàm Duy ra, thì chỉ một mực mà khóc, Tô Tuệ Nương cũng có phần khó mà tin nổi, một đời của mình, lại thua trong tay loại “Đóa hoa trắng” này, trừ cảm thán một câu “mỗi người một sở thích”, cũng không còn nghĩ được gì.
Chiều tối, Yến Hoằng Chân đích thân đến đón họ, hiển nhiên cũng biết chuyện xảy ra hôm nay.
Kết quả vị gia này không nói hai lời, cho người ngay tại chỗ đánh gãy hai chân đám công tử bột kia, ném về cửa nhà chúng. Người nhà họ thương con, thương cháu, không cam lòng, bẩm đến Ngự Sử Đài, kết quả Yến Hoằng Chân người ta đi trước một bước tố cáo lên, nhắm thẳng vào Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn, đặc biệt là sau khi hắn đem câu nói “Quốc cữu gia” kia, thuật lại sinh động như thật, biểu tình của đương kim thánh thượng phải nói là khá “vi diệu” a!
Bạn phải biết, làm một lão nhân, làm một lão nhân tuổi đã hơn bảy mươi lại ngồi trên thiên hạ mà nói, chuyện gì làm y kiêng kị nhất. Đó khẳng định là chữ “chết”.
Trẫm còn chưa vào quan tài, ngươi đã ngóng tiếp vị?
Hoàng đế trong lòng không dễ chịu, kết quả là, Chu Hậu Văn bắt đầu xui xẻo, bị hoàng gia gia gọi vào mắng một trận xối xả, làm cho choáng váng mặt mày, trở về khẩn cấp điều tra, hóa ra là họa từ trong nhà mình. Kỳ thật tỷ tỷ của tên công tử bột kia chẳng qua chỉ là một thị thiếp vì sinh được con trai mà được sủng ái trong phủ Hoàng thái tôn mà thôi, tên công tử bột kia cũng căn bản không tính là anh vợ của Hoàng thái tôn cả.
Chuyện phiền lòng này của Chu Hậu Văn, chồng chồng chất chất tạm không nói đến, mà không lâu sau đó, đại Thẩm thị tự mình tới một chuyến nói lời tạ ơn, Tô Tuệ Nương thấy thị vẫn mặt ủ mày chau, biết bệnh của Đàm Duy hẳn là còn chưa chuyển lành.
“… Mấy ngày trước, một đạo nhân du phương đến cửa nhà, nói rất là linh nghiệm…” Đại Thẩm thị khe khẽ thở dài: “Chúng ta cũng đã tuyệt vọng thử mọi cách rồi, bèn vời ông ta vào xem cho Duy Nhi, nào ngờ dã đạo nhân kia lại nói, là vì trong phủ có người bát tự không tốt, xung khắc với Duy Nhi, tra tới tra lui liền tra đến trên người Quân Ngọc… con bé cũng là từ nhỏ sống ở nhà chúng ta, bởi thân thế cơ khổ, lão phu nhân đặc biệt sủng ái mấy phần, chúng ta cũng đối đãi con bé như con cái trong nhà….”
Cho nên chuyện này, liền không tiện xử lý.
Quân Ngọc kia có thân cách mấy chẳng lẽ còn có thể thân hơn Đàm Duy? Nhưng nếu vì một câu thuật ngữ như vậy mà đuổi một tiểu cô nương ra ngoài, bọn họ quả thật có chút không đành lòng.
Mấy tên công tử bột kia nghe thấy phía sau truyền tới tiếng quát lớn, đầu tiên là cả kinh, đợi xoay người liền gặp được một vị nữ tử mặc hoa phục, diện mạo đoan chính thanh nhã, đang lạnh mặt nhìn họ, lại thấy sau lưng nàng một toán nha hoàn bà vú, liền hiểu đây khẳng định là quý phu nhân nhà nào đó trong Thượng Kinh.
Song, công tử bột cũng biết cao thấp, có vài tên ánh mắt tốt, biết ai có thể chọc ai không thể chọc, cho nên luôn sống rất thoải mái, nhưng có vài kẻ lại không có đầu óc, chỉ hành sự theo sở thích bản thân, rất hiển nhiên, bọn người này thuộc toán sau.
“Ôi, lại tới một tiểu nương tử.” Dẫn đầu là cái tên thấy mấy đồng bạn bên cạnh mình như có ý lùi bước, trên mặt không khỏi giữ sĩ diện, gã tự nhận trong kinh thành này mình cũng có vài phần thể diện, thế là cũng không e ngại.
“Nàng có biết tiểu gia là ai không?” Nam tử nọ mặt phấn hoa đào, cười đầy dâm tà: “Nói cho nàng hay, tiểu gia ấy là anh vợ của hoàng thái tôn, ngày sau là quốc cữu gia, tiểu nương tử nàng chớ xen vào chuyện người khác, nếu không tiểu gia bắt nàng về động phòng chung đấy.”
Tô Tuệ Nương nghe đến đó mặt đã đen như đáy nồi, liền nói ba tiếng: “Tốt, tốt, tốt, ta ngược lại muốn nhìn thử ngươi làm quốc cữu gia như thế nào đấy! Người đâu, bắt bọn tiểu tặc này lại cho bổn phu nhân.”
Tô Tuệ Nương xuất hành, bên cạnh đều có hộ vệ đi theo, hôm nay cũng không ngoại lệ, lập tức liền có hai người bước nhanh đến, dưới bộ dạng trợn mắt há hốc mồm của đám công tử bột, bị trói thành một chùm như trói gà. Tên công tử bột đầu lĩnh ban nãy cũng không bị bỏ qua, ở đó điên cuồng mắng, Tô Tuệ Nương lập tức sai người chặn họng gã.
Làm xong những việc này, Tô Tuệ Nương liền dẫn hai tiểu cô nương bị hoảng sợ kia về thiền phòng nhà mình.
Lúc này, Duyên tỷ nhi đã dâng hương trở về, thấy mẫu thân mặt mày xanh mét đi tới, không khỏi khẽ hô một tiếng ngạc nhiên, sau đó bắt gặp cô bé đi theo sau, lại càng kinh hô: “Quân Ngọc, sao ngươi lại ở đây?”
“Duyên cô nương!” cô gái tên Quân Ngọc kia nhìn qua chỉ mười bốn mười lăm tuổi, ngũ quan thanh linh, dáng người mềm yếu, lúc này bởi bị kinh hoảng mà mặt mày tái nhợt, run như cầy sấy, thực y hệt chú thỏ con, khiến người ta cảm thấy yêu thương cực kỳ.
Tô Tuệ Nương đỡ bụng, vừa rồi nổi giận, lúc này bụng có phần không thoải mái, khiến Phương Nhi một bên sợ hãi, vội vàng từ trong cái hòm mang theo lấy ra an thai hoàn mà thái y dày công chế biến cùng nước ấm, để cho chủ tử uống. Dĩ nhiên, nhân lúc này, có người miêu tả lại chuyện vừa xảy ra cho Duyên tỷ nhi.
“Buồn cười, buồn cười.” Duyên tỷ nhi đỏ cả mặt mày, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ban ngày ban mặt dám… dám… làm ra chuyện như vậy, thật là không có có vương pháp rồi.”
Bên này cô bé tức giận, bên kia người bị hại chân chính lại không ngừng khóc nỉ non, ra chiều bị kinh hoảng cực độ, hoàn toàn mất sạch lý trí.
Nửa khắc đồng hồ trôi qua cô ta lại khóc, một khắc đồng hồ nữa cô ta vẫn còn đang khóc.
“Được rồi! Ngươi đừng khóc nữa.” Duyên tỷ nhi không có tình bằng hữu mà nhíu mày một cái, cô bé lo lắng nhìn mẫu thân, sau đó nói: “Mẹ ta thân thể không thoải mái, ngươi đừng có cứ phát ra loại thanh âm khiến người phiền lòng này nữa a!”
“Thực, thực xin lỗi, hix hix… thực xin lỗi…” Cô gái kia càng nức nở khóc, vài lần còn như muốn ngất đi đến nơi.
Lúc này, Tô Tuệ Nương cũng đã bình thường trở lại rồi, nàng ngồi trên giường ấm khẽ nhíu mày vẫy vẫy tay với tiểu cô nương, dịu giọng nói: “Tới đây, đừng sợ.”
Tiểu cô nương kia lá gan cực nhỏ rụt vai, lấm lét đi tới. Tô Tuệ Nương tinh tế nhìn cô mấy lần, sau đó nói: “Ta là mẫu thân của Duyên tỷ nhi, là bạn tốt với Đàm phu nhân, cháu không cần sợ.” Đàm phu nhân là mẫu thân của Đàm Duy, kiếp trước là mẹ chồng của Tô Tuệ Nương, kiếp này hai người ngược lại trở bằng hữu.
“Quân Ngọc có nghe đại thẩm thẩm nói.” Tiểu cô nương kia đỏ vành mắt, trên hàng lông mi dài chớp nước mắt, sau một lúc lâu mới mềm nhũn nói.
“Hôm nay cháu đến cùng ai?” Tô Tuệ Nương đi thẳng vào vấn đề hỏi.
Tiểu cô nương co rụt lại, vẻ mặt thất kinh.
“Tự đến một mình ư?” lần này mặt Tô Tuệ Nương khó coi rồi.
Quả nhiên, tiểu cô nương lúng ta lúng túng gật gật đầu, nha hoàn lớn hơn chút kia sau lưng cô ta, vội giải thích thay tiểu thư nhà mình. Thì ra là tiểu thiếu gia Đàm phủ, con trai của Đại Thẩm thị, Đàm Duy, đoạn thời gian này không hiểu sao thường triền miên trên giường bệnh, đại phu đến khám rất nhiều lần cũng không nói rõ là bệnh gì, tiểu cô nương tên Quân Ngọc này cũng không biết nghe được từ đâu, ®Мαc.ŦЋιεη.Ψ sau núi Vân Nhạc tự có một dòng suối linh, nếu dùng nước suối này nấu thuốc sẽ có hiệu quả, thế là liền dẫn theo nha hoàn lén lút chạy tới, vì thế mới có một màn vừa rồi.
“Ngươi đúng là kỳ quái, nếu linh tuyền kia công dụng như vậy, Đàm bá mẫu đã sớm cho người đến xin rồi. Lại nói, Vân Nhạc tự này cách Thượng Kinh hơn mười dặm đấy, hai tiểu cô nương các ngươi đi một mình, chậc chậc chậc…” Duyên tỷ nhi ở bên cạnh vừa lắc đầu vừa bật ngón tay cái: “Thật khí phách.”
Gia đình quan lại như họ, chúng tiểu thư phu nhân xuất hành đều phải có người đi theo, cũng không phải là để ý phô trương cái gì, điều quan trọng vẫn là suy tính cho an toàn, Đại Thụy lập quốc cũng đã mười mấy năm, các mục lễ pháp càng thêm hoàn thiện, yêu cầu đối với nữ tử cũng càng thêm khắc nghiệt, đặc biệt là những cô gái chưa chồng, lại càng chú trọng danh tiết bản thân, nếu truyền ra tiếng gió nào không tốt, thì cả đời xem như bị hủy rồi.
“Vì Duy đệ, chuyện gì muội cũng nguyện ý làm.” Tiểu cô nương kia lau nước mắt trên mặt, lần đầu tiên ngẩng đầu lên: “Chỉ cần bệnh của đệ ấy có thể thuyên chuyển, bảo muội làm gì cũng đáng.”
Tô Tuệ Nương: “…”
Duyên tỷ nhi: “…”
Hai mẹ con nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Tô Tuệ Nương trầm ngâm nói: “Cháu cứ nghỉ ngơi trước đi đã, một lát ta sẽ cho người đưa cháu về phủ.”
Tiểu cô nương kia nghe vậy vẻ mặt không khỏi vui mừng, nhưng cũng có một tia do dự.
“Chuyện này sẽ không có người biết.” Tô Tuệ Nương lãnh đạm nói: “Cháu yên tâm đi.”
“Đa tạ phu nhân, đa tạ phu nhân.” Không đợi tiểu cô nương kia nói cảm ơn, nha hoàn sau lưng cô ta quỳ phịch xuống đất liên tục dập đầu Tô Tuệ Nương.
Rốt cuộc còn có một người đáng tin.
Dàn xếp xong hai chủ tớ bị kinh hoảng kia, Duyên tỷ nhi liền tựa sát người mẫu thân vẻ mặt hóng hớt nói: “Mẹ, mẹ thấy sao, đó chính là vị Đàm gia biểu tiểu thư mà con có nói với mẹ lúc trước ấy… cô ta thích Đàm Duy đó.”
Tô Tuệ Nương nghĩ thầm, đồ ngốc còn có thể nhìn ra cô ta thích Đàm Duy.
“Được rồi, đây là chuyện mà tiểu nha đầu con có thể nói à.” Tô Tuệ Nương khẽ trợn mắt nữ nhi: “Từ xưa đến nay chuyện gả chồng, cũng là chuyện cha mẹ nên quan tâm, loại suy nghĩ lén lút trao nhận này, căn bản nghĩ cũng không được nghĩ.”
“Cũng có phải con thích Đàm Duy đâu.” Duyên tỷ nhi vểnh môi, có chút bất mãn nói: “Tại sao mẹ cứ nhắm về con chứ, vả lại bổn tiểu thư mới không làm loại chuyện không biết xấu hổ này đâu, đồn ra ngoài, chẳng phải là phá hủy một đời thanh danh của con sao.”
Kỳ thật chuyện liên quan tới vị biểu tiểu thư Đàm gia kia, Tô Tuệ Nương biết e là còn nhiều hơn nữ nhi, dù sao kiếp trước, kia chính là cô gái câu mất hồn vía Đàm Duy, dù chết cũng vững vàng chiếm được trái tim hắn. Song, hôm nay gặp mặt, Tô Tuệ Nương lại cảm thấy thất vọng, cô nương này thật sự là quá mức “nhu nhược” rồi, từ lúc bắt đầu đến giờ, trừ nói đến Đàm Duy ra, thì chỉ một mực mà khóc, Tô Tuệ Nương cũng có phần khó mà tin nổi, một đời của mình, lại thua trong tay loại “Đóa hoa trắng” này, trừ cảm thán một câu “mỗi người một sở thích”, cũng không còn nghĩ được gì.
Chiều tối, Yến Hoằng Chân đích thân đến đón họ, hiển nhiên cũng biết chuyện xảy ra hôm nay.
Kết quả vị gia này không nói hai lời, cho người ngay tại chỗ đánh gãy hai chân đám công tử bột kia, ném về cửa nhà chúng. Người nhà họ thương con, thương cháu, không cam lòng, bẩm đến Ngự Sử Đài, kết quả Yến Hoằng Chân người ta đi trước một bước tố cáo lên, nhắm thẳng vào Hoàng thái tôn Chu Hậu Văn, đặc biệt là sau khi hắn đem câu nói “Quốc cữu gia” kia, thuật lại sinh động như thật, biểu tình của đương kim thánh thượng phải nói là khá “vi diệu” a!
Bạn phải biết, làm một lão nhân, làm một lão nhân tuổi đã hơn bảy mươi lại ngồi trên thiên hạ mà nói, chuyện gì làm y kiêng kị nhất. Đó khẳng định là chữ “chết”.
Trẫm còn chưa vào quan tài, ngươi đã ngóng tiếp vị?
Hoàng đế trong lòng không dễ chịu, kết quả là, Chu Hậu Văn bắt đầu xui xẻo, bị hoàng gia gia gọi vào mắng một trận xối xả, làm cho choáng váng mặt mày, trở về khẩn cấp điều tra, hóa ra là họa từ trong nhà mình. Kỳ thật tỷ tỷ của tên công tử bột kia chẳng qua chỉ là một thị thiếp vì sinh được con trai mà được sủng ái trong phủ Hoàng thái tôn mà thôi, tên công tử bột kia cũng căn bản không tính là anh vợ của Hoàng thái tôn cả.
Chuyện phiền lòng này của Chu Hậu Văn, chồng chồng chất chất tạm không nói đến, mà không lâu sau đó, đại Thẩm thị tự mình tới một chuyến nói lời tạ ơn, Tô Tuệ Nương thấy thị vẫn mặt ủ mày chau, biết bệnh của Đàm Duy hẳn là còn chưa chuyển lành.
“… Mấy ngày trước, một đạo nhân du phương đến cửa nhà, nói rất là linh nghiệm…” Đại Thẩm thị khe khẽ thở dài: “Chúng ta cũng đã tuyệt vọng thử mọi cách rồi, bèn vời ông ta vào xem cho Duy Nhi, nào ngờ dã đạo nhân kia lại nói, là vì trong phủ có người bát tự không tốt, xung khắc với Duy Nhi, tra tới tra lui liền tra đến trên người Quân Ngọc… con bé cũng là từ nhỏ sống ở nhà chúng ta, bởi thân thế cơ khổ, lão phu nhân đặc biệt sủng ái mấy phần, chúng ta cũng đối đãi con bé như con cái trong nhà….”
Cho nên chuyện này, liền không tiện xử lý.
Quân Ngọc kia có thân cách mấy chẳng lẽ còn có thể thân hơn Đàm Duy? Nhưng nếu vì một câu thuật ngữ như vậy mà đuổi một tiểu cô nương ra ngoài, bọn họ quả thật có chút không đành lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook