Tù Phi Tà Vương
-
Chương 319
Hiên Viên Khanh Trần đang nghe Vô Ngân nói những lời này thì bất chợt ánh
mắt sắc bén đảo qua đám binh sĩ trước mặt. Dư quang xẹt qua khóe mắt, xa xa có một thân ảnh hiện lên rất nhanh. Nếu hắn không nghe lầm thì giọng nói vừa rồi kia hắn là...
Còn muốn né tránh sao? Nghĩ tới đây khóe môi Hiên Viên Khanh Trần gợi lên một tia cười ôn hòa.
Sự kinh ngạc trong hắn vì chuyện giữa Lâm Tông Càng Và Thu Thuy tạm thời bị giảm bớt.
Hổ phù đang nằm trong tay hơn nữa hắn là người có danh vọng nên quân lính đều nhất nhất thần phục. Về phần Lâm Tông Càng và Thu Thủy...
- Ngươi đã sớm biết rồi? - Hiên Viên Khanh Trần cùng Vô Ngân trở về, thuận tay quăng hổ phù cho y.
- Chỉ đoán được một nửa nên không muốn nói cho ngươi biết. Ngươi không trách ta tự tiện đưa giải dược cho Lâm Tông Càng?
- Cũng không cần ngươi dùng độc, với một người như gã, khi rơi vào kết cục này e là không còn tự tôn để sống tiếp. Hiện tại gã có sống cũng chỉ vì nghĩ tới Thu Thủy. - nói tới chuyện này Hiên Viên Khanh Trần lại thở dài một tiếng.
- Ta cũng thật không ngờ Thu Thủy là muội muội của hắn. Ngẫm lại thấy Thu Thủy lúc đó đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu sứ giả các nước khác mà vô tình cứu được ngươi đúng là rất trùng hợp.
Hiên Viên Khanh Trần nhắm mắt lại chừng nửa khắc rồi chậm rãi mở ra:
- Thật ra ta lại nghĩ, có lẽ mệnh ta không tuyệt nên nàng chỉ vừa vặn xuất hiện vào lúc đó thôi.
- Ồ, ngươi nghĩ như vậy? - Vô Ngân chớp mắt, khóe miệng cong cong cười.
- Ừm, đôi khi nhìn mọi vật không thể quan sát vẻ bề ngoài, ánh mắt quá sắc bén đôi lúc lại dẫn tới nhìn nhận sai. - đạo lý này hắn đã dùng hơn mười năm trời mới nhìn thấu triệt.
Nêu sớm hiểu được thì hắn sẽ không đi lòng vòng quá nhiều đường, tổn thương tâm Cảnh Lan và khiên chính mình hãm vào sai lầm khó có thể vãn hồi!
- Cũng đúng, nếu nhìn bình thường thì chẳng có khúc mắc gì cả! - Vô Ngân gật gù tán thành.
Cũng may bọn họ hợp tác, bằng không nơi này đã sớm trở thành bãi phơi thây rồi. Vật nhỏ này đúng là dùng đươc! - y tùy ý thảy qua thảy lại hổ phù trên tay như món đồ chơi, miệng tùy hỏi.
- Sao ngươi còn ở nơi này? -lúc trước y quan sát thấy thần sắc hắn không đúng lắm nhưng nửa ngày trời vẫn không có động tĩnh.
- Bằng không ta phải đi đâu? - Hiên Viên Khanh Trần tựa tiếu phi tiếu cười. Khi nhìn ra ngoài quân trướng, ánh mắt hắn dần biến nhu hòa.
Nêu nàng muốn chạy thì sớm đã rời đi, dù có lời hứa hẹn gì cũng không cách nào lưu giữ nàng lại được. Chỉ là lúc này...
Lo lắng trong lòng dần tràn ra khắp tâm trí hắn, bao quanh miệng vết thương lấn áp sự đau đớn. Cùng thời khắc đó, Cảnh Dạ Lan đang đứng ngắm nhìn quân trướng của Hiên Viên Khanh Trần. Toàn bộ thân thể nàng đắm chìm trong rặng mây đỏ cuối chiều, trên mặt ẩn hiện nhiều điểm đỏ ửng. Lúc trước nàng đánh liều chen lẫn vào trong quân, tới khi thấy hắn bình an thoát hiểm mới lặng lẽ rời đi.
Nghĩ thấy con người ta đôi khi rất kỳ quái. Nghĩ tới đây nàng nhịn không được lắc lắc đầu, nàng cũng không ngờ bản thân lại có lúc động tâm; hơn nữa còn vì một nam nhân. Thật sự không ngờ tới...
Nàng lưu luyến rời ánh mắt rồi đi vào trong sơn động. Một đôi mắt đầy oán hận gắt gao bám theo thân ảnh nàng, đơn giản vì trên miệng nàng ta đang bị nhét ống tay áo, chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm".
Cảnh Dạ Lan nhìn rồi lấy miếng vải nhét trong miệng nàng ta ra:
- Làm ngươi nghẹn đã nửa ngày, giờ muốn nói cái gì thì nói đi. - hiện tại tâm tình nàng không tồi lắm.
- Lâm Tông Càng thua? - Câu đầu tiên Tô Tĩnh Uyển hỏi.
- Không biết chấp nhận thực lực, gã thua thật thảm! – Cảnh Dạ Lan ngồi xuống đối diện với nàng ta, lạnh lùng nhìn.
Tô Tĩnh Uyển biến sắc, oán hận trong miệng:
- Hừ, ngươi đắc ý cái gì. Hiên Viên Khanh Trần thắng thì có sao, tên Lâm Tông Càng này đúng là phế vật, lãng phí thời gian của ta! - nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên nàng ta mỉm cười quyến rũ với Cảnh Dạ Lan. - A, sao Bắc An Vương phi ngươi lại một mình quay trở lại đây có phải Hiên Viên Khanh Trần nơi đó đang khanh khanh ta ta bên nhau nên ngươi không muốn V=vướng bận?!
- Ngươi lại muốn giở trò gì? Rõ ràng là lời nói dối, muốn dùng chọc giận ta hả? Trong lòng ngươi e là cũng không mấy thoải mái! - bất giác nàng cảm thấy thương hại Tô Tĩnh Uyển. Một phen tâm huyết bố trí nháy mắt liền hóa thành hư ảo. Nàng ta hận Hiên Viên Khanh Trần sâu đậm và yêu cũng sâu đậm.
- Ta?! – Tô Tĩnh Uyển cười lạnh nói. - Ta chỉ muốn nhìn ngươi và Hiên Viên Khanh Trần không thể gần nhau, sau đó sẽ thảm bại trong tay ta. Ngươi không biết điều đó khiến lòng ta vui vẻ như thế nào đâu!
- Lâm Tông Càng binh bại, ngươi định dung cái thân thể đổ nát của mình duy trì đối phó tới khi nào. Ngươi đã mất đi đại thế, hiển nhiên là không thể nhìn được thảm trạng của Hiên Viên Khanh Trần như ngươi chờ mong. Chi bằng ta tiễn ngươi một đoạn đường, đỡ khiến ngươi sống mà chịu tội. - nói xong, nàng lấy châm từ trong ống tay áo ra.
- Ngươi dám! - Tô Tĩnh Uyển mở bừng mắt, thân mình hơi phát run. Sao Cảnh Dạ Lan lại không đám, lần trước thiếu chút nữa Tô Tĩnh Uyển nàng đã chết trong tay nàng ấy. – Ngươi giết ta sẽ có lỗi với ca ca ta. Hắn đã bị ngươi hại cho thảm hại, nay ngươi lại giết ta, đây chính là cách ngươì hồi báo ca ca ta cao? - Tô Tĩnh Uyển liều mạng giãy thoát khỏi khốn cảnh nhưng lại phát hiện hàn sương đang ngưng kết trên mặt Cảnh Dạ Lan.
- Tô Vân Phong đối với ta rất tốt, ta cũng đã từng hứa và tha cho ngươi vài lần. Ngươi yên tâm, ta không muốn mạng của ngươi, chẳng qua ta chỉ muốn khiến cho ngươi từ nay về sau không khác gì một hoạt tử nhân. Lúc trước ta cùng từng đồng ý với hắn, giữ lại cho ngươi một mạng nên coi như ta hạ thủ lưu tình. Có thể nói ngươi là người duy nhất có thể sống trong tay ta, đó là hạn độ lớn nhất của ta rồi!
Nàng âm trầm nói, cây châm trong tay nhằm chuẩn xác vào Tô Tĩnh Uyển.
Khi châm tới gần người, đồng mâu của nàng dần dần phóng đại thì Tô Tĩnh Uyển chợt lớn tiếng hô:
- Ta có biện pháp cởi bỏ độc trên người ngươi!
Đôi mắt Cảnh Dạ Lan thoáng chốc căng thắng, động tác tay bị kiềm chế nhưng rồi nàng lắc đầu cười:
- Không cần!
- Ngươi không muốn sống sao? - Tô Tĩnh Uyển kinh ngạc với câu trả lời của Cảnh Dạ Lan. Làm sao lại có người không muốn sống!
- Lời của ngươi ta không thể tin tưởng, nhất là ngươi vì mạng sống thì cái gì cũng có thể nói ra. Nếu ta tin ngươi mới là ngu xuẩn. – Cảnh Dạ Lan cười lạnh. - Ta và ngươi không giống nhau, thứ là của ta thì ta quyết không buông tay; còn nếu không phải thì ta cũng không muốn bắt buộc. - nói xong, tay nàng khẽ động, cây châm lập tức che lại huyệt nói của Tô Tĩnh Uyển.
Còn muốn né tránh sao? Nghĩ tới đây khóe môi Hiên Viên Khanh Trần gợi lên một tia cười ôn hòa.
Sự kinh ngạc trong hắn vì chuyện giữa Lâm Tông Càng Và Thu Thuy tạm thời bị giảm bớt.
Hổ phù đang nằm trong tay hơn nữa hắn là người có danh vọng nên quân lính đều nhất nhất thần phục. Về phần Lâm Tông Càng và Thu Thủy...
- Ngươi đã sớm biết rồi? - Hiên Viên Khanh Trần cùng Vô Ngân trở về, thuận tay quăng hổ phù cho y.
- Chỉ đoán được một nửa nên không muốn nói cho ngươi biết. Ngươi không trách ta tự tiện đưa giải dược cho Lâm Tông Càng?
- Cũng không cần ngươi dùng độc, với một người như gã, khi rơi vào kết cục này e là không còn tự tôn để sống tiếp. Hiện tại gã có sống cũng chỉ vì nghĩ tới Thu Thủy. - nói tới chuyện này Hiên Viên Khanh Trần lại thở dài một tiếng.
- Ta cũng thật không ngờ Thu Thủy là muội muội của hắn. Ngẫm lại thấy Thu Thủy lúc đó đột nhiên xuất hiện quấy nhiễu sứ giả các nước khác mà vô tình cứu được ngươi đúng là rất trùng hợp.
Hiên Viên Khanh Trần nhắm mắt lại chừng nửa khắc rồi chậm rãi mở ra:
- Thật ra ta lại nghĩ, có lẽ mệnh ta không tuyệt nên nàng chỉ vừa vặn xuất hiện vào lúc đó thôi.
- Ồ, ngươi nghĩ như vậy? - Vô Ngân chớp mắt, khóe miệng cong cong cười.
- Ừm, đôi khi nhìn mọi vật không thể quan sát vẻ bề ngoài, ánh mắt quá sắc bén đôi lúc lại dẫn tới nhìn nhận sai. - đạo lý này hắn đã dùng hơn mười năm trời mới nhìn thấu triệt.
Nêu sớm hiểu được thì hắn sẽ không đi lòng vòng quá nhiều đường, tổn thương tâm Cảnh Lan và khiên chính mình hãm vào sai lầm khó có thể vãn hồi!
- Cũng đúng, nếu nhìn bình thường thì chẳng có khúc mắc gì cả! - Vô Ngân gật gù tán thành.
Cũng may bọn họ hợp tác, bằng không nơi này đã sớm trở thành bãi phơi thây rồi. Vật nhỏ này đúng là dùng đươc! - y tùy ý thảy qua thảy lại hổ phù trên tay như món đồ chơi, miệng tùy hỏi.
- Sao ngươi còn ở nơi này? -lúc trước y quan sát thấy thần sắc hắn không đúng lắm nhưng nửa ngày trời vẫn không có động tĩnh.
- Bằng không ta phải đi đâu? - Hiên Viên Khanh Trần tựa tiếu phi tiếu cười. Khi nhìn ra ngoài quân trướng, ánh mắt hắn dần biến nhu hòa.
Nêu nàng muốn chạy thì sớm đã rời đi, dù có lời hứa hẹn gì cũng không cách nào lưu giữ nàng lại được. Chỉ là lúc này...
Lo lắng trong lòng dần tràn ra khắp tâm trí hắn, bao quanh miệng vết thương lấn áp sự đau đớn. Cùng thời khắc đó, Cảnh Dạ Lan đang đứng ngắm nhìn quân trướng của Hiên Viên Khanh Trần. Toàn bộ thân thể nàng đắm chìm trong rặng mây đỏ cuối chiều, trên mặt ẩn hiện nhiều điểm đỏ ửng. Lúc trước nàng đánh liều chen lẫn vào trong quân, tới khi thấy hắn bình an thoát hiểm mới lặng lẽ rời đi.
Nghĩ thấy con người ta đôi khi rất kỳ quái. Nghĩ tới đây nàng nhịn không được lắc lắc đầu, nàng cũng không ngờ bản thân lại có lúc động tâm; hơn nữa còn vì một nam nhân. Thật sự không ngờ tới...
Nàng lưu luyến rời ánh mắt rồi đi vào trong sơn động. Một đôi mắt đầy oán hận gắt gao bám theo thân ảnh nàng, đơn giản vì trên miệng nàng ta đang bị nhét ống tay áo, chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm".
Cảnh Dạ Lan nhìn rồi lấy miếng vải nhét trong miệng nàng ta ra:
- Làm ngươi nghẹn đã nửa ngày, giờ muốn nói cái gì thì nói đi. - hiện tại tâm tình nàng không tồi lắm.
- Lâm Tông Càng thua? - Câu đầu tiên Tô Tĩnh Uyển hỏi.
- Không biết chấp nhận thực lực, gã thua thật thảm! – Cảnh Dạ Lan ngồi xuống đối diện với nàng ta, lạnh lùng nhìn.
Tô Tĩnh Uyển biến sắc, oán hận trong miệng:
- Hừ, ngươi đắc ý cái gì. Hiên Viên Khanh Trần thắng thì có sao, tên Lâm Tông Càng này đúng là phế vật, lãng phí thời gian của ta! - nghĩ ngợi gì đó, đột nhiên nàng ta mỉm cười quyến rũ với Cảnh Dạ Lan. - A, sao Bắc An Vương phi ngươi lại một mình quay trở lại đây có phải Hiên Viên Khanh Trần nơi đó đang khanh khanh ta ta bên nhau nên ngươi không muốn V=vướng bận?!
- Ngươi lại muốn giở trò gì? Rõ ràng là lời nói dối, muốn dùng chọc giận ta hả? Trong lòng ngươi e là cũng không mấy thoải mái! - bất giác nàng cảm thấy thương hại Tô Tĩnh Uyển. Một phen tâm huyết bố trí nháy mắt liền hóa thành hư ảo. Nàng ta hận Hiên Viên Khanh Trần sâu đậm và yêu cũng sâu đậm.
- Ta?! – Tô Tĩnh Uyển cười lạnh nói. - Ta chỉ muốn nhìn ngươi và Hiên Viên Khanh Trần không thể gần nhau, sau đó sẽ thảm bại trong tay ta. Ngươi không biết điều đó khiến lòng ta vui vẻ như thế nào đâu!
- Lâm Tông Càng binh bại, ngươi định dung cái thân thể đổ nát của mình duy trì đối phó tới khi nào. Ngươi đã mất đi đại thế, hiển nhiên là không thể nhìn được thảm trạng của Hiên Viên Khanh Trần như ngươi chờ mong. Chi bằng ta tiễn ngươi một đoạn đường, đỡ khiến ngươi sống mà chịu tội. - nói xong, nàng lấy châm từ trong ống tay áo ra.
- Ngươi dám! - Tô Tĩnh Uyển mở bừng mắt, thân mình hơi phát run. Sao Cảnh Dạ Lan lại không đám, lần trước thiếu chút nữa Tô Tĩnh Uyển nàng đã chết trong tay nàng ấy. – Ngươi giết ta sẽ có lỗi với ca ca ta. Hắn đã bị ngươi hại cho thảm hại, nay ngươi lại giết ta, đây chính là cách ngươì hồi báo ca ca ta cao? - Tô Tĩnh Uyển liều mạng giãy thoát khỏi khốn cảnh nhưng lại phát hiện hàn sương đang ngưng kết trên mặt Cảnh Dạ Lan.
- Tô Vân Phong đối với ta rất tốt, ta cũng đã từng hứa và tha cho ngươi vài lần. Ngươi yên tâm, ta không muốn mạng của ngươi, chẳng qua ta chỉ muốn khiến cho ngươi từ nay về sau không khác gì một hoạt tử nhân. Lúc trước ta cùng từng đồng ý với hắn, giữ lại cho ngươi một mạng nên coi như ta hạ thủ lưu tình. Có thể nói ngươi là người duy nhất có thể sống trong tay ta, đó là hạn độ lớn nhất của ta rồi!
Nàng âm trầm nói, cây châm trong tay nhằm chuẩn xác vào Tô Tĩnh Uyển.
Khi châm tới gần người, đồng mâu của nàng dần dần phóng đại thì Tô Tĩnh Uyển chợt lớn tiếng hô:
- Ta có biện pháp cởi bỏ độc trên người ngươi!
Đôi mắt Cảnh Dạ Lan thoáng chốc căng thắng, động tác tay bị kiềm chế nhưng rồi nàng lắc đầu cười:
- Không cần!
- Ngươi không muốn sống sao? - Tô Tĩnh Uyển kinh ngạc với câu trả lời của Cảnh Dạ Lan. Làm sao lại có người không muốn sống!
- Lời của ngươi ta không thể tin tưởng, nhất là ngươi vì mạng sống thì cái gì cũng có thể nói ra. Nếu ta tin ngươi mới là ngu xuẩn. – Cảnh Dạ Lan cười lạnh. - Ta và ngươi không giống nhau, thứ là của ta thì ta quyết không buông tay; còn nếu không phải thì ta cũng không muốn bắt buộc. - nói xong, tay nàng khẽ động, cây châm lập tức che lại huyệt nói của Tô Tĩnh Uyển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook