Ấn tượng đầu tiên về hai người đó chính là hai người vùng quê thông thường.

Thế nhưng khí thể tỏa ra từ hai người họ lúc này khiến cho mọi người tự hiểu họ không phải người bình thường.

Trong đám người, Lục Thủ Gia nhìn hai người bỗng dưng xuất hiện, trong lòng thoáng sửng sốt.

Hắn không chỉ từng gặp hai người này mà còn rất quen.

Một người là người bán thịt heo trong thôn, tên là Chu Đại Minh.

Còn người kia là bà chủ tiệm may của thôn, tên là Lý Xuân Hoa.

Để kiếm đủ tiền học công pháp ở võ quán, hắn đã từng làm vài ba nhiệm vụ ở hàng thịt heo và tiệm may đó.

Nhưng điều khiến Lục Thủ Gia bất ngờ đó là, không ngờ hai người trông chẳng có gì đặc biệt như thế lại là cao thủ thâm tàng bất lộ.

Khoảnh khắc nhìn thấy hai người kia xuất hiện, đáy mắt Tần Thư Kiếm lại lạnh đi.

Ngay lập tức, ầm!

Hắn đứng yên tại chỗ, bắt đầu tỏa ra khí thế, thanh đao Hổ Đầu chém ngang kéo theo cơn cuồng phong sắc bén.

Mãnh hổ xuống núi!

Hắc Hổ Đao Pháp tầng cao nhất được hắn phát huy tới cực hạn.

Lúc này đây, mục tiêu của Tần Thư Kiếm vẫn là giáo đầu Trương của võ quán.

Bọn họ không ngờ Tần Thư Kiếm sẽ không nói một lời mà trực tiếp tung chiêu Hắc Hổ Đao Pháp chí mạng kinh khủng đến vậy. Đến mức giáo đầu Trương tưởng như người trước mặt không còn là người nữa, mà là một con mãnh hổ giết người không ghê tay.

Ngay lập tức, giáo đầu Trương tung hai chưởng tóe lửa đỏ, nhiệt độ cực nóng khiến không khí giãn nở.

Sau đó đụng độ lưỡi đao chém tới, hai chưởng kết hợp một kẹp lấy lưỡi đao.

Tiếc là lưỡi đao không chỉ nhanh mà còn mạnh. Hai chưởng mạnh mẽ kẹp lấy thân đao, nhưng giáo đầu Trương cảm giác được một lực cực mạnh phản lại, đánh văng hai chưởng của hắn ta.

Đại đao tiến thẳng một mạch, mới đó mà đã sắp chém trúng cổ hắn ta.

Vụt!

Một sợi dây màu bạc xé gió lao đến quấn lấy thân đao, hiện ra hình dạng một chiếc roi dài màu bạc.

Mà ở đầu kia sợi roi chính là tay của bà chủ tiệm may Lý Xuân Hoa.

Tuy nhiên giáo đầu Trương và Lý Xuân Hoa còn chưa kịp thở phào thì đao Hổ Đầu đã kéo roi bạc ngược lại khiến Lý Xuân Hoa theo quán tính mà loạng choạng về trước vài bước.

Ngay sau đó, Tần Thư Kiếm cất bước tiến tới, rút đao Hổ Đầu ra khỏi roi bạc, quay qua chém về phía cổ Lý Xuân Hoa.

Một con dao chặt thịt heo vội vàng xông ra, nhân lúc đao Hổ Đầu vẫn chưa chém trúng mục tiêu, nó chặn lại quỹ đạo của thanh đao.

Keng!

Một đao một dao đụng độ nhau tóe lên tia lửa.

Lòng bàn tay Chu Đại Minh run lên, suýt nữa đã làm rơi dao chặt thịt.

Mà cũng vì vậy Tần Thư Kiếm đã bị ngăn lại, thế công hoàn hảo nay bị kiềm lại. Còn Lý Xuân Hoa và giáo đầu Trương đã phản ứng lại, định tấn công.

Thấy vậy, Tần Thư Kiếm lập tức rút đao về, nhanh chóng phóng ngược ra ngoài để thoát khỏi phạm vi tấn công của ba người kia.

Mấy người chơi thấy Tần Thư Kiếm xông về phía mình thì vội vàng né ra.

Thế nhưng họ chỉ thấy lưỡi đao lạnh lẽo chém ngang, sau đó là một cơn đau nhói lên, bóng dáng Tần Thư Kiếm hóa thành ánh sáng trắng rồi biến mất.

Tất cả đều xảy ra trong tích tắc.

Từ lúc Tần Thư Kiếm bỗng dưng ra tay cho đến khi ung dung rút lui, cả quá trình chỉ vỏn vẹn vài giây.

Rất nhiều người chơi còn chưa phản ứng kịp thì mọi chuyện đã kết thúc.

Mấy người giáo đầu Trương nhìn nhau, sau đó lui về trong thôn.

Trong tiệm may.

Nhóm người giáo đầu Trương ngồi đối diện nhau. Ngoài ra còn có một cụ già râu tóc bạc phơ.

Lúc ba người nhìn cụ già kia đều vô thức lộ ra sự tôn kính.

“Từ lâu đã nghe danh Lương Sơn Trại là vùng tụ tập rất nhiều sơn phỉ hung hăng, hôm nay gặp được trại chủ Lương Sơn Trại mới thấy đúng là thực lực bất phàm, sợ là còn mạnh hơn trại chủ cũ.” Giáo đầu Trương nhớ lại một đao kinh người kia, đến giờ vẫn còn dư âm của sự sợ hãi.

Lý Xuân Hoa lắc đầu: “Khỏi cần nói cũng biết. Hắn ta có thể giết chết Ngôn Thắng chứng tỏ thực lực còn mạnh hơn Ngô Thắng.”

“Đáng tiếc, cứ nghĩ mất đi tên đầu sỏ tội ác chồng chất Ngô Thắng đó thì mọi người có thể yên ổn phần nào, không ngờ tên trại chủ mới của Lương Sơn Trại còn hung ác hơn Ngô Thắng kia.

Nếu cứ vậy thì sợ rằng thôn ta khó được bình yên.”

Lời của Lý Xuân Hoa khiến bầu không khí nghiêm trọng hẳn.

Chu Đại Minh tức giận: “Đúng thật là thực lực của trại chủ Lương Sơn Trại rất mạnh, nhưng cũng không hơn được chúng ta là bao. Nếu trưởng thôn đồng ý ra tay thì chắc chắn sẽ dễ dàng hạ được hắn ta.”

Hắn ta vừa nói vừa nhìn lão già nọ.

Đây là trưởng thôn của thôn tân thủ số 10021.

Trông thì có vẻ là một cụ già gần đất xa trời, nhưng chỉ có mấy người Chu Đại Minh mới biết thật ra người này mới là kẻ mạnh thật sự của thôn tân thủ số 10021.

Trưởng thôn chậm rãi nói: “Lão hủ thấy có vẻ trại chủ Lương Sơn Trại kia đã cường tráng cơ thể xong rồi, tu vi ít nhất cũng phải nhập võ tầng 5.

Nay lại có thân phận trại chủ Lương Sơn Trại củng cố, vậy thực lực có thể so với cao thủ nhập võ tầng 6.

Nếu không chuẩn bị kỹ càng mà cứ tùy tiện ra tay thì không chắc phần thắng được.”

Nói đến đây, trưởng thôn dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp.

“Thả hổ về rừng thì dễ, nhưng nếu đánh rắn động cỏ thì chỉ khiến ta rơi vào thế khó. Với bản tính của bọn sơn phỉ thì chắc chắn sẽ không cam lòng sau vụ lần này, về rồi sẽ chuẩn bị cho đợt tấn công lần sau.”

Đến lúc đó đợi ta chuẩn bị sẵn sàng rồi một lưới bắt gọn hết bọn họ.”

“Hừ, tiếc là ta không thể tùy tiện rời khỏi thôn, nếu không thì đã nhổ cỏ tận gốc Lương Sơn Trại rồi!” Chu Đại Minh hừ lạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương