Đào Chi Yêu lui về phía sau vài bước, lạnh lùng nói:

“Không cần lại đây, tôi nói, không cần lại đây!!” Nếu lại đây, cô thật sự sẽ không nhịn được, ra tay giết họ tại chỗ!

Dạ Hoàng vẫn cười duyên dáng, ra lệnh:

“Tất cả qua hết đi, cởi quần áo cô ta ra. Ta rất muốn nhìn xem, móng vuốt của con mèo hoang bé nhỏ này lợi hại như thế nào!”

Ánh mắt Đào Chi Yêu lạnh lùng, tay phải chạm vào sợi lắc tay trên tay trái, dự định sẽ không dễ dàng tha thứ, cho dù lao tới, cũng sẽ không chịu sự nhục nhã này.

Nhưng lời nói tiếp theo của Dạ Hoàng khiến cô không thể nào hiểu nổi, đành đứng yên bất động.

Dạ Hoàng nhìn cô, cười xinh đẹp, quyến rũ, “Cô gái nhỏ xinh đẹp, vừa rồi ta quên nói, tất cả nơi này đều đặt camera theo dõi, chuyện vừa mới xảy ra, Hắc Đế ở trong đại sảnh nhìn thấy tất cả. Cô có bao nhiêu móng vuốt, chúng ta sẽ từng chút từng chút cắt đi, sau đó mài giũa cho bằng phẳng lại.” Dạ Hoàng cười rất gian ác.

Đào Chi Yêu trừng mắt, bắt đầu nhìn bốn phía, dường như muốn tìm hiểu xem camera theo dõi đặt ở đâu.

Dạ Hoàng dường như đoán được cô sẽ hành động như vậy, che miệng nở nụ cười.

Mấy tên đàn ông cao lớn nhìn Dạ Hoàng, lại nhìn Đào Chi Yêu, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì.

Dạ Hoàng bước đến gần Đào Chi Yêu, áp sát vào tai cô nói:

“Tiểu mỹ nhân, cô yên tâm, trong thế giới cực lạc chỗ duy nhất không có trang bị camera chính là căn phòng này, bởi vì Hắc Đế vô cùng chán ghét đàn bà, hoàn toàn không muốn nhìn thấy thân thể họ.”

Trong lòng Đào Chi Yêu cười lạnh, nếu ghét thì tại sao lại nổi lên thú tính với cô?

Điều này Dạ Hoàng cũng không hiểu.

“Mỗi người đàn bà tới đây đều thà chết không chịu nghe lời, cô có biết Dạ Hoàng tôi làm thế nào để đối phó với họ không, để họ phải ở nơi này ngoan ngoãn hầu hạ đàn ông?”

Giọng nói Dạ Hoàng giống như đến từ địa ngục làm cho sắc mặt của Đào Chi Yêu có chút trắng bệch, trong lòng ẩn chứa bất an, nhưng hắn vẫn hồn nhiên như trước, hoàn toàn không phát hiện ra điều đó còn nói tiếp: “Đó là do đàn bà ai cũng có nhược điểm. Người họ yêu, thứ bọn họ quan tam, đều trở thành nhược điểm của họ. Đây cũng là nguyên nhân khiến họ ở trong này dù muốn chết nhưng vẫn phải sống. Còn cô, cô gái nhỏ xinh đẹp, ta đoán được nhược điểm của cô là gì? Ta nghĩ chuyện này cô rõ ràng hơn ta chứ.”

Đào Chi Yêu nhắm mắt, nhược điểm của cô, chính là Đào Tiểu Đào.

Bỗng nhiên Đào Chi Yêu mở to mắt, lạnh lùng nói:

“Ngươi không có khả năng tìm được.”

“Cô gái nhỏ xinh đẹp khẳng định như vậy sao?” Nét mặt Dạ Hoàng cười tươi như hoa, dường như hoàn toàn không cần biết cô có tin hay không, sau đó hắn nhanh chóng lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, hờ hững nói: “Thế lực của Hắc Đế, cô cũng hoài nghi sao? Cô gái nhỏ xinh đẹp, tôi chỉ muốn cứu cô, cô suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc có nguyện ý làm theo sự dạy dỗ của tôi không ? Dạ Hoàng tôi không thích miễn cưỡng người khác, nếu cô không muốn vậy thì tôi thành toàn cho cô, để cô ra khỏi nơi này.”

Đào Chi Yêu nhắm mắt, sau đó mở mắt ra, tất cả bên trong đều là vẻ kiên quyết. Đúng, cô không sợ chết, cô có chết nghìn lần cũng được, nhưng bây giờ không giống lúc trước, cô còn có Đào Tiểu Đào. Hiện tại cho dù giết vài người ở trước mặt này, theo như lời hắn nói, nơi nào cũng có có camera, hoàn toàn không thể trốn thoát.

Giống như hàng thế kỷ vậy, Đào Chi Yêu đột nhiên nở nụ cười, cười một cách nũng nịu diêm dúa, giống như một đóa hoa anh túc chính hiệu.

“Được, tôi cởi.”

Đào Chi Yêu đứng ở đó, hờ hững nhìn người trước mắt, sau đó đem từng lớp từng lớp áo quần không nhiều lắm trên người cởi ra, tiếp theo, là áo ngực tơ tằm màu đen, quần lót…… Tất cả áo quần chậm rãi từ thân thể cô biến mất, Đào Chi Yêu cũng tháo cả dây buộc tóc xuống, mái tóc dài phủ trước ngực, trên vai, trên lưng, chỗ trắng chỗ đen, hấp dẫn chết người.

Một cơ thể hoàn mỹ không tì vết hiện ra trước mặt mấy người họ, nếu không phải trên cổ cô có hằng một vòng màu hồng thì toàn thân không có dấu vết gì, trắng nõn trơn bóng, giống như ánh sáng, phía trước linh lung gợi lên hứng thú, hai điểm kia giống như quả anh đào chín mọng, bao quanh quả anh đào là một quầng sáng màu hồng phấn, đẫy đà vểnh lên đầy đặn, thắt lưng tinh tế giống như nhành liễu, bụng bằng phẳng, hai chân thon dài trắng nõn, giống như cây cột được khảm bạch ngọc, hai cánh hoa vểnh lên gắt gao khép lại, dường như mang theo dụ dỗ đầy mê hoặc.

Dạ Hoàng không thừa nhận cũng không được, thân thể mềm mại này, quả thật mang theo tà mị ngay cả hắn cũng nhịn không được động tâm, những người đàn ông khác có thể không động tâm sao?

Mà hai gã to lớn phía sau hắn, trong lòng đều đã rục rịch, nếu không phải nơi này là địa bàn của Hắc Đế, của thế giới cực lạc, người nào chọc giận Hắc Đế thì không có khả năng sống sót, bọn họ đã sớm nhịn không được muốn tiến lên phía trước.

Người phụ nữ này, vừa rồi mặc quần áo còn không nhìn ra, bây giờ vừa thấy, thật sự là sinh ra để làm kỹ nữ!

Mà Đào Chi Yêu từ đầu đến cuối, sắc mặt đều không thay đổi, ánh mắt hờ hững trống rỗng, giống như họ hoàn toàn không tồn tại trước mắt cô.

“Xem đủ chưa?” Giọng điệu Đào Chi Yêu châm chọc, khóe miệng dường như hơi nhếch lên, mang theo nụ cười khinh thường.

Nhưng mà, Dạ Hoàng khẽ nhíu mày, trên vai cô giống như có dấu ấn vàng óng ánh khiến hắn nghi vấn, Dạ Hoàng lạnh lùng nói:

“Quay lưng lại.”

Trong lòng Đào Chi Yêu lạnh lùng, trên lưng của cô có ấn ký là sỉ nhục lớn nhất đời cô, trưng bày trước mắt cho bọn hắn xem, giống như đem bộ mặt rất dơ bẩn của bản thân triển lãm ở trước mặt mọi người, Đào Chi Yêu rùng mình!

“Sao, còn muốn chúng tôi giúp cô sao?” Dạ Hoàng mở miệng châm biếm.

Giong nói Đào Chi Yêu lạnh như băng,

“Không cần!”

Sau đó chậm rãi xoay người lại.

Cô từ từ xoay lưng lại, đập vào trong mắt bọn họ, là một hình xăm tràn đầy khí thế, làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm.

Một hình xăm sư tử thật lớn, dường như theo bên hông của cô kéo dài đến hai vai. Giống như đúc, trông rất sống động một con Sư Tử gào thét gầm rú, oai phong lẫm liệt đứng ở trong vũ trụ to lớn, hiên ngang ở trên lưng cô.

Bộ lông vàng óng ánh giống như tung bay trong cơn gió lạnh thấu xương, ánh mắt sư tử lãnh khốc tàn nhẫn, dường như đang quan sát vạn vật trên thế gian, kinh thường các thần dân của nó.

Nó là chúa tể duy nhất ở trong rừng rậm.

Hình ảnh này tựa như một đứa trẻ vui chơi giữa thiên nhiên, Sư Tử mạnh mẽ và vương giả nằm trên đường cong thon thả của cô càng làm cho hình tượng sư tử hoàn mỹ, không có chút tỳ vết.

Bọn họ chưa từng nhìn thấy hình xăm sư tử nào mà đẹp và thật đến vậy. Càng chưa từng nhìn thấy trên một người đàn bà lại có hình xăm sư tử.

Khóe miệng Đào Chi Yêu mang theo nụ cười lạnh lùng, hai tay nắm chặt vào nhau, ngoái đầu lại cười nhẹ, giống như trăm vẻ đẹp quy về một chỗ

Phật nói, kiếp trước năm trăm lần ngoái đầu nhìn lại, kiếp sau mới có thể gặp thoáng qua. Hóa ra những lời nho nhã này giờ lại thật sự xảy ra trước mắt. Trong mắt người phụ nữ này ẩn chứa thê lương và hoang vắng, giống như kiếp trước cũng vậy.

Đào Chi Yêu cười lạnh lùng, ánh mắt nhất thời lóe sáng, dường như có gợn sóng tản ra bốn phía, giọng nói quyến rũ mềm mại như trời sinh nói:

“Thế nào?”

Đào Chi Yêu hơi hơi nghiêng đầu, như vậy quyến rũ đến cực điểm, nhìn tay mình chạm tới hình xăm kia, đây là bằng chứng cho cơn ác mộng cuối cùng của năm đó, tên ác ma kia đã xăm từng mũi kim lên thành một bức tranh sư tử hoàn mỹ, không hề bị thời gian ảnh hưởng, bề mặt được bôi thêm thuốc mỡ để hình xăm này không bị phai màu, làm cho này hình xăm này giống như trời sinh trên lưng tuyết trắng của cô, theo như lời nói của Khải Tư thì hình xăm này cả đời cũng không thể xóa bỏ, nó cứ như thế mà theo cô cả đời.

Ngón tay thon dài của Đào Chi Yêu chậm rãi vuốt ve hình xăm trên lưng, Tư thế khiêu khích này làm cho hai người đàn ông vạm vỡ kia phun máu mũi, “Hình xăm này, đẹp không?” Nói xong, Đào Chi Yêu vẫn kiều diễm như lúc ban đầu, sau đó nháy mắt nở nụ cười, tiếng cười chậm rãi như tiếng chuông gió, dễ nghe và thật êm tai.

Đào Chi Yêu cười đến ngây ngô mà quyến rũ, cái loại dụ hoặc này, làm cho Dạ Hoàng bắt đầu hoài nghi, người phụ nữ này là trời sinh quyến rũ hay là hồ ly tinh trời sinh…… Cùng với người phụ nữ chết lặng mà khô khan lúc nãy, bây giờ dường như thay da đổi thịt, hoàn toàn khác biệt.

Hắn thậm chí hoài nghi, hai người thật sự là một sao?

Đào Chi Yêu cười đến vui vẻ nhưng đáy lòng lại trở nên co rút quặn đau vì cơn ác mộng bị phơi bày trước mắt mọi người. Thân thể thậm chí hơi run rẩy, nhưng cô chỉ siết chặt hay nắm tay, không cho người khác nhìn ra sợ hãi và yếu ớt của mình.

Chỉ có tiếp tục cười không ngừng, tiếp tục sa đọa, mới có thể làm cho cô tạm thời quên đi chuyện này.

Người đàn ông yêu mị trước mắt không phải muốn biến cô thành một kỹ nữ phóng đãng sao? Như vậy thì cứ làm như hắn mong muốn đi. Đã có rất nhiều nhiệm vụ phải hóa trang thành kỹ nữ, lúc ở trên giường cũng là lúc đàn ông phòng bị yếu nhất, kỹ thuật trên giường, sức quyến rũ, bắt đầu từ nhỏ bọn họ đã được bậc thầy chuyên môn giảng dạy. Châm chọc là, bậc thầy dạy họ chính là một kỹ nữ giỏi nhất, bà ta dạy bọn họ cách quyến rũ đàn ông như thế nào, quyến rũ đàn ông để họ phải lạc lối như thế nào, đàn ông ở trên giường có một phút lơ là, nên chỉ cần một chiêu thôi thì đã mất mạng, vô số đêm cô ăn mặc quyến rũ khêu gợi xuất hiện trong khách sạn cao cấp, sau khi giết người lại mặc áo khoác hờ hững rời đi.

Nhưng mỗi lần đến giết đàn ông, trái tim và vẻ mặt của Đào Chi Yêu rất lạnh lùng, những người đó đụng phải cô, đến chết cũng mong rằng không quen biết cô!

Cô rời khỏi nơi đó, bắt đầu ngụy trang bản thân thành người phụ nữ bình thường thuần lương, rất phổ thông, cuộc sống an nhàn thanh thản, nhưng tại sao bọn họ muốn ép cô phải đối mặt với sự thật, cho dù cô trốn tránh như thế nào, cô vẫn là sát thủ Sư Tử như cũ, cho dù thay đổi một trăm lần cũng không thể thay đổi sự thật?

Dạ Hoàng nhìn cô có chút điên cuồng, khoát tay, bảo hai gã lực lưỡng đi ra ngoài.

Ánh mắt của hai gã đàn ông lực lưỡng vẫn quyến luyến dán lên thân thể xinh đẹp Đào Chi Yêu rồi sau đó rời đi, hai mắt bọn họ đỏ bừng vì bị dục vọng dồn ép, hạ thể dường như căng cứng muốn nổ tung ra.

Nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không ngờ rằng, khi họ bước ra sau cánh cửa, liền bị đưa vào trong phòng tối, bị móc hai mắt, sau đó bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, nửa đêm bị ném đến vùng ngoại ô hoang vu.

Dạ Hoàng vỗ vỗ tay, đột nhiên có vài người mặc áo trắng giống bác sĩ đi ra, Dạ Hoàng khoát tay, ra lệnh:

“Mang cô ta vào trong, giúp cô ta kiểm nghiệm từ đầu tới chân.”

Đào Chi Yêu chết lặng bị kéo vào trong, vẻ mặt tiếp nhận không chút thay đổi, không có bất kỳ ý gì là không muốn để bác sĩ kiểm tra.

“Mở chân ra.” Một nữ bác sĩ trung niên hờ hững nói.

Nữ bác sĩ ngồi xổm xuống, hai tay mang găng tay y tế, luồn vào chỗ kín của cô để kiểm tra, Đào Chi Yêu cắn chặt môi dưới nhẫn nại chịu sỉ nhục và sự khó chịu từ hạ thể truyền đến. Trong mắt tất cả đều là lửa giận cùng sát ý, một ngày nào đó, cô sẽ giết gã đàn ông kia, đem tất cả nhục nhã mà hôm nay cô phải gánh chịu trả lại đầy đủ.

Bác sĩ kiểm tra chỗ đó, sau đó rút tay ra, đi ra ngoài, cứng nhắc nói với Dạ Hoàng đang chờ ở bên ngoài: “Không phải xử nữ, thân thể khỏe mạnh, không có bệnh lây lan qua đường tình dục, tất cả mọi nơi cũng bình thường.”

Dạ Hoàng gật gật đầu, cúi đầu trầm tư nói: Cô ta thật sự không phải xử nữ, hơn nữa nếu thật sự như lời cô ta nói thì cô ta đã có một đứa con. Đàn bà như vậy, sao Hắc Đế lại đặc biệt chú ý chứ? Dạ Hoàng trầm tư không thể hiểu nổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương