Tư Niên Như Nhĩ
-
Chương 10
Bị An Dương phá đám, hai người đã bỏ lỡ phần mở màn, khi vào rạp, phim đã chiếu được gần mười phút. Tư Ngật ôm bắp rang khom người tìm chỗ ngồi, bỗng nghe thấy tiếng nói đầy kinh ngạc: “Thầy Tư? Trùng hợp thật đấy?”
Tư Ngật run tay, suýt nữa đổ bắp rang ra ngoài, bây giờ cậu sợ nhất là hai chữ ‘trùng hợp’, đi đêm lắm có ngày gặp ma, hôm nay gặp cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trong rạp tối mờ, Tư Ngật lại hơi cận thị, cậu ngồi xuống ghế, híp mắt nhìn nửa ngày mới nhìn ra người vừa nói là thầy giáo dạy lớp bên cạnh, tên rất đơn giản, Trịnh Nhất.
Trịnh Nhất lớn hơn cậu bốn tuổi, là giáo viên chủ nhiệm, tính tình phóng khoáng hợp gu bọn trẻ con, anh ấy thường phải đứng xó cùng đám học sinh để nghe chủ nhiệm khoa mắng, là một người khá thú vị.
Sau khi gây chuyện rồi nổi danh trong trường, quan hệ giữa Tư Ngật và đồng nghiệp khác trở nên xa cách không mặn không nhạt, người phụ huynh nói câu “Con một mẹ với kẻ giết người” đã xé rách lớp vỏ bọc mà cậu xây lên, cuối cùng cậu cũng có thể thản nhiên lộ ra khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, tránh người xa ngàn dặm.
Trong phòng làm việc không có việc gì, chuyện của Tư Ngật bị đào lên lại vô tình trở thành món ăn tinh thần cho đám người rảnh rỗi giỏi buôn chuyện, bị xào nấu thành vô số phiên bản. Có lần Tư Ngật để quên đồ trong phòng, khi trở về lấy, phát hiện mấy người này đang kể lể vụ án của Trì Tranh.
Người này nói, hổ dữ không ăn thịt con, quạ biết báo đáp ân tình, thế mà có thể ra tay giết chết cha đẻ của mình, không biết kẻ này có bị điên không nữa.
Người kia nói, đừng nhìn thầy Tư hào hoa phong nhã mà bị lừa, thực ra cậu ra bẩn tính lắm, nói một câu không vừa lòng thôi là lộ bản chất luôn. Chậc chậc, nói thế nào nhỉ, không phải người một nhà sao có thể vào cùng một cửa!
Tư Ngật đẩy thẳng cửa đi vào, trong ánh mắt lúng túng của mấy thầy cô nhiều chuyện, cậu cầm đồ của mình rồi xoay người rời đi, đóng cửa mạnh đến mức làm bảng đen trên tường phải rung cạch cạch theo.
Cậu có thể chịu đựng cảnh người khác tọc mạch chuyện nhà mình, nhưng không thể chấp nhận bọn họ dùng giọng điệu khinh thường kia nói về Trì Tranh.
Chưa từng bị dao chém không xứng được cười nhạo vết sẹo xấu xí của dao, người chưa từng thấy địa ngục, sao biết Trì Tranh khổ thế nào.
Trong phòng làm việc đồn đãi dồn dập, Trịnh Nhất lại như lắp hệ thống chống tin đồn, vẫn đối xử với cậu như thường, lúc gặp mặt vẫn chào hỏi, buổi trưa hẹn ăn cơm, rảnh rỗi cùng chơi game, cười cười nói nói những tiết mục hài, chưa bao giờ hỏi chuyện đời tư của cậu.
Người lạnh nhạt như Tư Ngật cũng cảm thấy Trịnh Nhất rất tốt.
Rạp chiếu phim không phải nơi để nói chuyện, hai người chỉ chào hỏi qua loa rồi thôi. Tâm trạng Tư Ngật không tốt, xem phim cũng không hiểu, vô thức gục đầu ngủ gật. Ngủ một giấc ngắn thôi mà cũng gặp ác mộng, cậu thấy Trì Viễn Quân và Tư Tiểu Như cùng nhào lên, muốn lọc xương cậu nấu canh uống.
Trước mắt là tầng tầng bóng đen và tầng tầng quỷ ảnh, trán Tư Ngật đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu mở mắt ra, phát hiện phim đã chiếu xong, trên đầu là ánh đèn sáng trưng, cậu tựa vào vai Trì Tranh, đắp áo khoác của hắn.
Trì Tranh nghiêng đầu, đôi môi hắn nhẹ nhàng chạm lên trán cậu, thấp giọng hỏi: “Gặp ác mộng à?”
Tư Ngật nắm chặt tay Trì Tranh, mở miệng định nói chuyện, đột nhiên phát hiện Trịnh Nhất ngồi gần đây, cậu vội vã ngồi thẳng dậy, liếc mắt sang, bên đó đã không còn bóng người.
Trì Tranh sờ sờ tóc cậu, mở chai nước khoáng đưa đến bên miệng cậu, nói: “Đừng sợ, người ta đi rồi.”
Tư Ngật uống một ngụm nước, thấp giọng nói: “Không phải em sợ bị anh ấy nhìn thấy, em chỉ…”
Không chờ Tư Ngật nói hết, Trì Tranh cười ngắt lời cậu: “Anh hiểu mà.”
Thế giới này không hoàn toàn khoan dung, anh và em vẫn còn trong bóng tối, cẩn thận chính là tự vệ, là để tránh khiến cả hai chịu thêm nhiều thương tổn.
Em không cần giải thích, anh hiểu hết.
Xuống cầu thang, Tư Ngật vẫn nắm chặt tay Trì Tranh, lòng bàn tay cậu hơi ướt mồ hôi nhưng rất lạnh lẽo, là di chứng của cơn ác mộng khi nãy.
Ngay trước cửa rạp, hai người lại gặp Trịnh Nhất, chàng trai gần ba mươi tuổi này đang ăn kem, vừa ăn vừa liếm ngón tay, khóe miệng còn dính ít vụn socola, nhìn qua có vẻ hơi buồn cười.
Trịnh Nhất cười vẫy vẫy tay với Tư Ngật: “Trùng hợp thật đấy, lại gặp nhau rồi.”
Trì Tranh vẫn đang nắm tay Tư Ngật, hắn định buông ra lại bị Tư Ngật giữ chặt lấy. Hai người nắm tay đi tới trước mặt Trịnh Nhất, Tư Ngật cười cười, nói: “Vừa nãy trong rạp không tiện chào hỏi, cũng không giới thiệu được, bây giờ làm quen một chút đi. Đây là Trịnh Nhất, giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh em, dạy toán, anh ấy rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ em. Còn đây là –”
Tầm mắt Trịnh Nhất hướng sang người đứng cạnh Tư Ngật, Tư Ngật cười: “Đây là Trì Tranh, bạn trai em.”
Hai chữ ‘bạn trai’ vừa nói ra, Trịnh Nhất hơi trợn mắt, lập tức cười rộ lên: “Thầy Tư, bạn trai đẹp thế này em tìm ở đâu thế? Nhớ gửi link cho anh đấy, anh cũng muốn mua kiểu thế này.”
Trịnh Nhất không chỉ tốt bụng mà EQ cũng rất cao, chỉ một câu bông đùa đã xóa được lúng túng của ba người.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, ba người quyết định cùng ăn một bữa cơm coi như làm quen. Tư Ngật nói đến quán ăn của Trương Tề, vừa yên tâm sạch sẽ, lại vừa không tốn tiền.
Trịnh Nhất lái xe tới đây, Tư Ngật ngồi ghế phó lái chỉ đường cho anh ấy, Trì Tranh ngồi một mình đằng sau. Trịnh Nhất nhìn Trì Tranh qua gương chiếu hậu, cười nói: “Anh Trì, cho tôi mượn bạn trai cậu một chút ha, chỉ đường thôi, đảm bảo đi đúng đường nạp đủ điện, không để ẻm bị hết pin đâu.”
Trì Tranh cười cười, nói: “Không sao, mức pin của em ấy rất khỏe.”
Giọng Trì Tranh dễ nghe, lúc hơi cười còn có vẻ trầm thấp thanh thuần, Trịnh Nhất chỉ thấy hai lỗ tai hơi nóng lên, giơ ngón cái với Tư Ngật, thấp giọng nói: “Bạn trai em, không nói nữa, được lắm!”
Trương Tề nghe Trì Tranh nói đến ăn cơm, vội vàng về quán đón khách, bốn người cười nói ngồi một bàn, có Trương Tề mời, tất cả món tủ trong quán đều được bày hết lên.
Tính Trịnh Nhất dễ gần, ngồi cùng Trương Tề ít học cũng có thể nói chuyện trên trời dưới biển, hai người vui vẻ uống nhiều rượu, cụng đầu vào nhau chơi trò ong mật đối đầu.
Trương Tề hơi say, la hét đòi Tư Ngật hát cho anh nghe. Từ ngày Trì Tranh vào tù, Tư Ngật cũng đóng chặt cánh cửa trái tim mình, từ khi học đại học đến khi làm việc, cậu chỉ lo lắng kiếm tiền, không có bạn bè, cũng lâu lắm rồi không thả lỏng cười đùa như hôm nay. Cậu cầm đũa gõ gõ vào bát sứ, bắt đầu hát –
Những năm này, có một người
Đã vượt qua biết bao mưa gió
Từng rơi lệ, từng làm sai
Nhưng vẫn cứ mãi kiên định
Phải yêu thật lòng thì mới hiểu được
Sẽ cô đơn, sẽ nhìn lại
Cuối cùng cũng có một giấc mộng, cuối cùng cũng có người
Tư Ngật hát câu đầu tiên, trong phòng lập tức yên tĩnh, chỉ còn tiếng hát vang theo nhịp gõ, lơ lửng giữa không trung, trống rỗng, thê lương.
Những năm này, có một người
Chẳng ai có thể hiểu được chua xót gian nan trong câu hát này hơn Tư Ngật.
Tư Ngật bắt đầu thích những bài nhạc xưa như thế này kể từ khi học đại học. Một ngày, cậu làm thêm về, trên đường đến trường mới nhớ ra hôm đó là Tết Dương lịch, đã sang năm mới rồi.
Cậu không có nhà để về, cũng không có gia đình để đoàn tụ. Cậu mở điện thoại, bấm gọi số điện thoại Trì Tranh dùng trước khi vào tù, bên kia nghe máy rất nhanh, là một giọng nữ nhẹ nhàng.
Cậu hỏi, xin lỗi có Trì Tranh ở đó không. Cô gái kia vừa nói cậu định hỏi ai, lập tức bị cúp máy.
Tư Ngật cầm điện thoại, đứng bên đường trong trời đông giá rét, giữa trận tuyết lớn lạnh lẽo, cậu nghe thấy câu hát kia –
Những năm này, có một người
Đã vượt qua biết bao mưa gió
Cậu vô thức ngâm nga vài câu, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Có cơn gió lạnh thấu xương, mãnh liệt, như thể muốn chôn vùi ai đó.
Tư Ngật rũ mắt, cậu như đang đắm chìm trong chuyện cũ, nghiêm túc hát từng câu từng chữ. Vẻ mặt cậu có đau thương, nhưng không hề có cảm giác hối tiếc, đến tận lời hát cuối cùng vẫn quật cường thề không cúi đầu.
Từ khi Tư Ngật bắt đầu hát, ánh mắt Trì Tranh vẫn luôn đặt trên người cậu, hắn nhìn gò má cậu, ánh mắt rộng như biển, tình cảm sâu đậm có thể nhấn chìm cả vùng đồng cỏ hoang vu.
Tư Ngật hát đến ba chữ ‘Một đời người’, Trì Tranh vươn tay nắm tay cậu, mười ngón đan vào nhau, vững vàng nắm chặt lấy nhau.
Tư Ngật nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt phản chiếu một chút tia sáng, mờ nhỏ, ấm áp.
Nỗi đau khổ suốt mấy năm trời không thể nói cùng bất kỳ ai cứ thế được bộc bạch chỉ trong một cái nhìn như vậy, được thông cảm, được đau lòng, được đặt xuống.
Đã qua rồi, đã đến lúc bỏ qua tất cả.
Trịnh Nhất huých khuỷu tay vào Trương Tề, nhỏ giọng hỏi: “Hai người này, quen nhau lâu lắm rồi đúng không?”
Nếu không có tình cảm sâu đậm trong nhiều năm trời sẽ không có ánh mắt sâu sắc đến vậy, sâu như đại dương bao la bao bọc, nhấn chìm lẫn nhau.
Mặc dù Trương Tề đã say choáng người nhưng chắc chắn không lắm lời về chuyện của Trì Tranh, anh không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ thở dài, bưng chén rượu cụng ly với Trịnh Nhất: “Cũng không dễ dàng gì.”
Trịnh Nhất như nhớ ra gì đó, giơ chén rượu lên: “Chén rượu này, tôi kính các bạn, chúc tình bạn của chúng ta mãi mãi trường tồn.”
Ăn cơm xong, Tư Ngật đứng dậy đi vệ sinh, Trương Tề và Trịnh Nhất đã say thành hai con ma men sinh đôi, bám víu nhau đứng dậy. Trương Tề nói: “Đừng lấy cớ đi vệ sinh mà trốn, có biết xấu hổ không hả!”
Tư Ngật cười: “Em cứ không biết xấu hổ đấy! Có anh trai em ở đây, anh thử động vào em xem!”
Trịnh Nhất nghe thấy chữ ‘anh trai’ hơi ngạc nhiên, nhưng đã thu hồi vẻ mặt ấy rất nhanh, tiếp tục chơi trò ong mật đối đầu với Trương Tề.
Tư Ngật vừa bước vào phòng vệ sinh, Trì Tranh vội vàng áp theo sau, trong đây không có người khác, hắn khóa cửa, đè Tư Ngật vào cửa hôn lên, mạnh mẽ cướp đoạt hơi thở cậu.
Mùi rượu nồng nặc trong không khí, nhịp tim hai người đều tăng vọt, Trì Tranh thở hổn hển: “Lúc em hát, anh chỉ muốn đè em xuống hôn cho đã nghiền, nhịn lâu như thế, anh sắp nghẹn chết rồi.”
Con ngươi Tư Ngật hơi sáng, bị ánh đèn chiếu vào lại càng dễ nhìn, cậu ghé sát vào người Trì Tranh, hôn lên xương quai xanh và hầu kết của hắn, cười khẽ: “Chúng ta về nhà đi, trong nhà có giường, có thể làm vài chuyện quá đáng hơn.”
Ánh mắt Trì Tranh tối sầm, hắn nói: “Cho anh hôn thêm một chút…”
Hắn nâng cằm Tư Ngật hôn lên, đầu lưỡi đảo qua môi răng, chiếm hữu tất cả mà triền miên. Hơi thở rối tinh rối mù, nóng như thiêu đốt, linh hồn như thoát khỏi cơ thể, cùng bay lên, nhìn thấy vạn vật sinh linh.
Cho đến giờ phút này, Tư Ngật mới cảm giác được mình đã rời khỏi địa ngục, đã được sống tại nhân gian, có người yêu, có bạn bè, có cuộc sống mới. Vẻ đẹp thực sự đang nằm trong tay cậu, cậu sẽ không để nó mất đi lần nữa.
(*) Bài hát tên Bằng Hữu của Châu Hoa Kiện nhé.
Tư Ngật run tay, suýt nữa đổ bắp rang ra ngoài, bây giờ cậu sợ nhất là hai chữ ‘trùng hợp’, đi đêm lắm có ngày gặp ma, hôm nay gặp cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.
Trong rạp tối mờ, Tư Ngật lại hơi cận thị, cậu ngồi xuống ghế, híp mắt nhìn nửa ngày mới nhìn ra người vừa nói là thầy giáo dạy lớp bên cạnh, tên rất đơn giản, Trịnh Nhất.
Trịnh Nhất lớn hơn cậu bốn tuổi, là giáo viên chủ nhiệm, tính tình phóng khoáng hợp gu bọn trẻ con, anh ấy thường phải đứng xó cùng đám học sinh để nghe chủ nhiệm khoa mắng, là một người khá thú vị.
Sau khi gây chuyện rồi nổi danh trong trường, quan hệ giữa Tư Ngật và đồng nghiệp khác trở nên xa cách không mặn không nhạt, người phụ huynh nói câu “Con một mẹ với kẻ giết người” đã xé rách lớp vỏ bọc mà cậu xây lên, cuối cùng cậu cũng có thể thản nhiên lộ ra khuôn mặt lạnh lùng cao ngạo, tránh người xa ngàn dặm.
Trong phòng làm việc không có việc gì, chuyện của Tư Ngật bị đào lên lại vô tình trở thành món ăn tinh thần cho đám người rảnh rỗi giỏi buôn chuyện, bị xào nấu thành vô số phiên bản. Có lần Tư Ngật để quên đồ trong phòng, khi trở về lấy, phát hiện mấy người này đang kể lể vụ án của Trì Tranh.
Người này nói, hổ dữ không ăn thịt con, quạ biết báo đáp ân tình, thế mà có thể ra tay giết chết cha đẻ của mình, không biết kẻ này có bị điên không nữa.
Người kia nói, đừng nhìn thầy Tư hào hoa phong nhã mà bị lừa, thực ra cậu ra bẩn tính lắm, nói một câu không vừa lòng thôi là lộ bản chất luôn. Chậc chậc, nói thế nào nhỉ, không phải người một nhà sao có thể vào cùng một cửa!
Tư Ngật đẩy thẳng cửa đi vào, trong ánh mắt lúng túng của mấy thầy cô nhiều chuyện, cậu cầm đồ của mình rồi xoay người rời đi, đóng cửa mạnh đến mức làm bảng đen trên tường phải rung cạch cạch theo.
Cậu có thể chịu đựng cảnh người khác tọc mạch chuyện nhà mình, nhưng không thể chấp nhận bọn họ dùng giọng điệu khinh thường kia nói về Trì Tranh.
Chưa từng bị dao chém không xứng được cười nhạo vết sẹo xấu xí của dao, người chưa từng thấy địa ngục, sao biết Trì Tranh khổ thế nào.
Trong phòng làm việc đồn đãi dồn dập, Trịnh Nhất lại như lắp hệ thống chống tin đồn, vẫn đối xử với cậu như thường, lúc gặp mặt vẫn chào hỏi, buổi trưa hẹn ăn cơm, rảnh rỗi cùng chơi game, cười cười nói nói những tiết mục hài, chưa bao giờ hỏi chuyện đời tư của cậu.
Người lạnh nhạt như Tư Ngật cũng cảm thấy Trịnh Nhất rất tốt.
Rạp chiếu phim không phải nơi để nói chuyện, hai người chỉ chào hỏi qua loa rồi thôi. Tâm trạng Tư Ngật không tốt, xem phim cũng không hiểu, vô thức gục đầu ngủ gật. Ngủ một giấc ngắn thôi mà cũng gặp ác mộng, cậu thấy Trì Viễn Quân và Tư Tiểu Như cùng nhào lên, muốn lọc xương cậu nấu canh uống.
Trước mắt là tầng tầng bóng đen và tầng tầng quỷ ảnh, trán Tư Ngật đổ đầy mồ hôi lạnh, cậu mở mắt ra, phát hiện phim đã chiếu xong, trên đầu là ánh đèn sáng trưng, cậu tựa vào vai Trì Tranh, đắp áo khoác của hắn.
Trì Tranh nghiêng đầu, đôi môi hắn nhẹ nhàng chạm lên trán cậu, thấp giọng hỏi: “Gặp ác mộng à?”
Tư Ngật nắm chặt tay Trì Tranh, mở miệng định nói chuyện, đột nhiên phát hiện Trịnh Nhất ngồi gần đây, cậu vội vã ngồi thẳng dậy, liếc mắt sang, bên đó đã không còn bóng người.
Trì Tranh sờ sờ tóc cậu, mở chai nước khoáng đưa đến bên miệng cậu, nói: “Đừng sợ, người ta đi rồi.”
Tư Ngật uống một ngụm nước, thấp giọng nói: “Không phải em sợ bị anh ấy nhìn thấy, em chỉ…”
Không chờ Tư Ngật nói hết, Trì Tranh cười ngắt lời cậu: “Anh hiểu mà.”
Thế giới này không hoàn toàn khoan dung, anh và em vẫn còn trong bóng tối, cẩn thận chính là tự vệ, là để tránh khiến cả hai chịu thêm nhiều thương tổn.
Em không cần giải thích, anh hiểu hết.
Xuống cầu thang, Tư Ngật vẫn nắm chặt tay Trì Tranh, lòng bàn tay cậu hơi ướt mồ hôi nhưng rất lạnh lẽo, là di chứng của cơn ác mộng khi nãy.
Ngay trước cửa rạp, hai người lại gặp Trịnh Nhất, chàng trai gần ba mươi tuổi này đang ăn kem, vừa ăn vừa liếm ngón tay, khóe miệng còn dính ít vụn socola, nhìn qua có vẻ hơi buồn cười.
Trịnh Nhất cười vẫy vẫy tay với Tư Ngật: “Trùng hợp thật đấy, lại gặp nhau rồi.”
Trì Tranh vẫn đang nắm tay Tư Ngật, hắn định buông ra lại bị Tư Ngật giữ chặt lấy. Hai người nắm tay đi tới trước mặt Trịnh Nhất, Tư Ngật cười cười, nói: “Vừa nãy trong rạp không tiện chào hỏi, cũng không giới thiệu được, bây giờ làm quen một chút đi. Đây là Trịnh Nhất, giáo viên chủ nhiệm lớp bên cạnh em, dạy toán, anh ấy rất tốt bụng, thường xuyên giúp đỡ em. Còn đây là –”
Tầm mắt Trịnh Nhất hướng sang người đứng cạnh Tư Ngật, Tư Ngật cười: “Đây là Trì Tranh, bạn trai em.”
Hai chữ ‘bạn trai’ vừa nói ra, Trịnh Nhất hơi trợn mắt, lập tức cười rộ lên: “Thầy Tư, bạn trai đẹp thế này em tìm ở đâu thế? Nhớ gửi link cho anh đấy, anh cũng muốn mua kiểu thế này.”
Trịnh Nhất không chỉ tốt bụng mà EQ cũng rất cao, chỉ một câu bông đùa đã xóa được lúng túng của ba người.
Đến sớm không bằng đến đúng lúc, ba người quyết định cùng ăn một bữa cơm coi như làm quen. Tư Ngật nói đến quán ăn của Trương Tề, vừa yên tâm sạch sẽ, lại vừa không tốn tiền.
Trịnh Nhất lái xe tới đây, Tư Ngật ngồi ghế phó lái chỉ đường cho anh ấy, Trì Tranh ngồi một mình đằng sau. Trịnh Nhất nhìn Trì Tranh qua gương chiếu hậu, cười nói: “Anh Trì, cho tôi mượn bạn trai cậu một chút ha, chỉ đường thôi, đảm bảo đi đúng đường nạp đủ điện, không để ẻm bị hết pin đâu.”
Trì Tranh cười cười, nói: “Không sao, mức pin của em ấy rất khỏe.”
Giọng Trì Tranh dễ nghe, lúc hơi cười còn có vẻ trầm thấp thanh thuần, Trịnh Nhất chỉ thấy hai lỗ tai hơi nóng lên, giơ ngón cái với Tư Ngật, thấp giọng nói: “Bạn trai em, không nói nữa, được lắm!”
Trương Tề nghe Trì Tranh nói đến ăn cơm, vội vàng về quán đón khách, bốn người cười nói ngồi một bàn, có Trương Tề mời, tất cả món tủ trong quán đều được bày hết lên.
Tính Trịnh Nhất dễ gần, ngồi cùng Trương Tề ít học cũng có thể nói chuyện trên trời dưới biển, hai người vui vẻ uống nhiều rượu, cụng đầu vào nhau chơi trò ong mật đối đầu.
Trương Tề hơi say, la hét đòi Tư Ngật hát cho anh nghe. Từ ngày Trì Tranh vào tù, Tư Ngật cũng đóng chặt cánh cửa trái tim mình, từ khi học đại học đến khi làm việc, cậu chỉ lo lắng kiếm tiền, không có bạn bè, cũng lâu lắm rồi không thả lỏng cười đùa như hôm nay. Cậu cầm đũa gõ gõ vào bát sứ, bắt đầu hát –
Những năm này, có một người
Đã vượt qua biết bao mưa gió
Từng rơi lệ, từng làm sai
Nhưng vẫn cứ mãi kiên định
Phải yêu thật lòng thì mới hiểu được
Sẽ cô đơn, sẽ nhìn lại
Cuối cùng cũng có một giấc mộng, cuối cùng cũng có người
Tư Ngật hát câu đầu tiên, trong phòng lập tức yên tĩnh, chỉ còn tiếng hát vang theo nhịp gõ, lơ lửng giữa không trung, trống rỗng, thê lương.
Những năm này, có một người
Chẳng ai có thể hiểu được chua xót gian nan trong câu hát này hơn Tư Ngật.
Tư Ngật bắt đầu thích những bài nhạc xưa như thế này kể từ khi học đại học. Một ngày, cậu làm thêm về, trên đường đến trường mới nhớ ra hôm đó là Tết Dương lịch, đã sang năm mới rồi.
Cậu không có nhà để về, cũng không có gia đình để đoàn tụ. Cậu mở điện thoại, bấm gọi số điện thoại Trì Tranh dùng trước khi vào tù, bên kia nghe máy rất nhanh, là một giọng nữ nhẹ nhàng.
Cậu hỏi, xin lỗi có Trì Tranh ở đó không. Cô gái kia vừa nói cậu định hỏi ai, lập tức bị cúp máy.
Tư Ngật cầm điện thoại, đứng bên đường trong trời đông giá rét, giữa trận tuyết lớn lạnh lẽo, cậu nghe thấy câu hát kia –
Những năm này, có một người
Đã vượt qua biết bao mưa gió
Cậu vô thức ngâm nga vài câu, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Có cơn gió lạnh thấu xương, mãnh liệt, như thể muốn chôn vùi ai đó.
Tư Ngật rũ mắt, cậu như đang đắm chìm trong chuyện cũ, nghiêm túc hát từng câu từng chữ. Vẻ mặt cậu có đau thương, nhưng không hề có cảm giác hối tiếc, đến tận lời hát cuối cùng vẫn quật cường thề không cúi đầu.
Từ khi Tư Ngật bắt đầu hát, ánh mắt Trì Tranh vẫn luôn đặt trên người cậu, hắn nhìn gò má cậu, ánh mắt rộng như biển, tình cảm sâu đậm có thể nhấn chìm cả vùng đồng cỏ hoang vu.
Tư Ngật hát đến ba chữ ‘Một đời người’, Trì Tranh vươn tay nắm tay cậu, mười ngón đan vào nhau, vững vàng nắm chặt lấy nhau.
Tư Ngật nghiêng đầu nhìn hắn, đáy mắt phản chiếu một chút tia sáng, mờ nhỏ, ấm áp.
Nỗi đau khổ suốt mấy năm trời không thể nói cùng bất kỳ ai cứ thế được bộc bạch chỉ trong một cái nhìn như vậy, được thông cảm, được đau lòng, được đặt xuống.
Đã qua rồi, đã đến lúc bỏ qua tất cả.
Trịnh Nhất huých khuỷu tay vào Trương Tề, nhỏ giọng hỏi: “Hai người này, quen nhau lâu lắm rồi đúng không?”
Nếu không có tình cảm sâu đậm trong nhiều năm trời sẽ không có ánh mắt sâu sắc đến vậy, sâu như đại dương bao la bao bọc, nhấn chìm lẫn nhau.
Mặc dù Trương Tề đã say choáng người nhưng chắc chắn không lắm lời về chuyện của Trì Tranh, anh không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ thở dài, bưng chén rượu cụng ly với Trịnh Nhất: “Cũng không dễ dàng gì.”
Trịnh Nhất như nhớ ra gì đó, giơ chén rượu lên: “Chén rượu này, tôi kính các bạn, chúc tình bạn của chúng ta mãi mãi trường tồn.”
Ăn cơm xong, Tư Ngật đứng dậy đi vệ sinh, Trương Tề và Trịnh Nhất đã say thành hai con ma men sinh đôi, bám víu nhau đứng dậy. Trương Tề nói: “Đừng lấy cớ đi vệ sinh mà trốn, có biết xấu hổ không hả!”
Tư Ngật cười: “Em cứ không biết xấu hổ đấy! Có anh trai em ở đây, anh thử động vào em xem!”
Trịnh Nhất nghe thấy chữ ‘anh trai’ hơi ngạc nhiên, nhưng đã thu hồi vẻ mặt ấy rất nhanh, tiếp tục chơi trò ong mật đối đầu với Trương Tề.
Tư Ngật vừa bước vào phòng vệ sinh, Trì Tranh vội vàng áp theo sau, trong đây không có người khác, hắn khóa cửa, đè Tư Ngật vào cửa hôn lên, mạnh mẽ cướp đoạt hơi thở cậu.
Mùi rượu nồng nặc trong không khí, nhịp tim hai người đều tăng vọt, Trì Tranh thở hổn hển: “Lúc em hát, anh chỉ muốn đè em xuống hôn cho đã nghiền, nhịn lâu như thế, anh sắp nghẹn chết rồi.”
Con ngươi Tư Ngật hơi sáng, bị ánh đèn chiếu vào lại càng dễ nhìn, cậu ghé sát vào người Trì Tranh, hôn lên xương quai xanh và hầu kết của hắn, cười khẽ: “Chúng ta về nhà đi, trong nhà có giường, có thể làm vài chuyện quá đáng hơn.”
Ánh mắt Trì Tranh tối sầm, hắn nói: “Cho anh hôn thêm một chút…”
Hắn nâng cằm Tư Ngật hôn lên, đầu lưỡi đảo qua môi răng, chiếm hữu tất cả mà triền miên. Hơi thở rối tinh rối mù, nóng như thiêu đốt, linh hồn như thoát khỏi cơ thể, cùng bay lên, nhìn thấy vạn vật sinh linh.
Cho đến giờ phút này, Tư Ngật mới cảm giác được mình đã rời khỏi địa ngục, đã được sống tại nhân gian, có người yêu, có bạn bè, có cuộc sống mới. Vẻ đẹp thực sự đang nằm trong tay cậu, cậu sẽ không để nó mất đi lần nữa.
(*) Bài hát tên Bằng Hữu của Châu Hoa Kiện nhé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook