Tù Nhân Của Tư Tế
-
Chương 20
Edit: Ryal
Lúc này, tư tế nhỏ đang đứng trước gương thử lễ phục.
Chàng trai trong gương có vòng eo thon và đôi chân dài, đôi mắt đẹp màu lam dịu dàng như biển dưới nắng. Bộ lễ phục dài đan xen hai màu đỏ vàng, đôi giày đen bó sát cẳng chân mảnh khảnh, những đóa hồng thêu trên áo càng tôn lên gương mặt tinh xảo.
Có lẽ không nên gọi cậu là tư tế nhỏ nữa rồi.
Thất hoàng tử lên ngôi đã ba năm, từ một tư tế nhỏ hơi mũm mĩm nét trẻ con, cậu dần dần trở thành một chàng thanh niên xinh đẹp và tuấn tú, cũng cao lên nhiều.
Cậu là người bảo vệ và cũng là vương hậu của vương quốc này.
Nhưng mấy giây sau, tư tế nhỏ quay đầu, nói với quốc vương bệ hạ đã áo mũ chỉnh tề đang ngồi ngắm nghía cậu: “Em không tham gia lễ hội được không?”.
Quốc vương bệ hạ, cũng chính là Thất hoàng tử xưa kia, nhìn đôi mắt lam ngập nước của tư tế nhỏ một lát rồi tiếc rẻ lắc đầu.
“Em thực sự không muốn đi mà”. Tư tế nhỏ lầm bầm, cậu ngồi xuống cạnh Thất hoàng tử, tỏ vẻ đáng thương vô cùng. “Mọi người thì vui chơi, hai đứa mình cứ phải ngồi im không nhúc nhích”.
Cậu cũng muốn tham gia lễ hội, cũng muốn ăn những món được bày biện khắp xung quanh.
Những khi còn là tín đồ, lần nào cậu cũng xông ra phố đầu tiên.
Cuối cùng giờ lại thành vương hậu, chưa nhắc tới đồ ăn vặt – cậu phải ngồi im ra vẻ đoan trang, đến một mẩu bánh kem cũng chẳng có.
“Em cảm thấy, cứ mỗi lần tham gia mấy nghi thức kiểu này là em lại đói tới mức gầy xọp cả đi”. Tư tế nhỏ vừa vuốt vòng eo mảnh khảnh vừa thở dài.
Chẳng mấy khi Thất hoàng tử im bặt, không vạch trần vương hậu của mình – rõ ràng hôm qua cậu ăn hết nửa bữa thịt nướng to vật vã cơ mà.
“Đợi lễ hội kết thúc là ổn thôi”. Thất hoàng tử ôm tư tế nhỏ hôn cái chụt, bế cậu lên đùi mình. “Đầu bếp trong cung chuẩn bị nhiều món em thích lắm, lúc nào xong xuôi ta đưa em về nhé”.
Hắn vừa nói vừa cởi nút thắt trên bộ lễ phục của cậu.
Ngón tay hắn thon dài mà mạnh mẽ, chúng ung dung tháo chiếc nơ phức tạp trên ấy ra.
Hắn đã muốn làm thế từ lúc nhìn tư tế nhỏ thay quần áo rồi.
Tư tế nhỏ đỏ mặt, kết hôn đã lâu, dĩ nhiên cậu biết Thất hoàng tử muốn làm gì.
“Bẩn, bẩn quần áo em mất”. Tư tế nhỏ yếu ớt kháng cự. Bộ lễ phục trên người em đã bị cởi hết phân nửa, để lộ đầu vai mượt mà.
Vẻ mặt Thất hoàng tử dịu dàng: “Không sao đâu, cởi hết thì bẩn thế nào được”.
Tư tế nhỏ nghẹn họng, thực sự chẳng biết đáp lại câu nói mặt dày này thế nào nữa.
Ngay lúc em đang bối rối chẳng biết nên tiếp tục chống cự hay không, thì Đại pháp sư đứng bên ngoài gõ cửa.
Ông tới đưa tin về việc chuẩn bị cho lễ hội ở Thần Điện, nhưng cũng chẳng xin phép được vào.
Căn phòng này cũng đâu phải phòng ngủ của quốc vương hay vương hậu, tư tế nhỏ chỉ vào thay lễ phục mà thôi, nhanh ấy mà.
Nên Đại pháp sư yên tâm mở cửa.
Sau đó, ông thấy quốc vương bệ hạ thân yêu đang ôm vương hậu trên đùi mình, cực kì vô liêm sỉ mà mặc kệ sự phản kháng từ phía cậu rồi cởi quần áo cậu ra.
Trong phòng im ắng một hồi lâu.
Tư tế nhỏ đã vùi mặt vào vai Thất hoàng tử.
“Làm phiền rồi”. Đại pháp sư bức bối nói, cố ngăn mình lao lên dạy dỗ lại quốc vương bệ hạ, rồi im lặng lui ra ngoài.
Khi rời đi, ông có gặp Tả đại thần cũng đang tìm quốc vương bàn chuyện triều chính.
Đại pháp sư yên lặng cản ông ta lại.
“Bệ hạ và vương hậu đang thương nghị chuyện có liên quan tới tương lai đất nước, ta nghĩ ngài không nên vào đó”.
Đại pháp sư cười nửa miệng giải thích.
Hôm nay, vì Đại pháp sư đột nhiên xông vào mà quốc vương bệ hạ cuối cùng cũng chẳng thành công hưởng thụ vương hậu của mình.
Trong lễ hội Sal, cả kinh đô được thắp đèn sáng rực.
Trên đường đầy những vật trang trí, dù là quý tộc hay bình dân cũng mặc bộ đồ đẹp nhất. Hôm nay là ngày diễn ra lễ hội lâu đời nhất vương quốc, không có luật lệ hay quy định gì, ai cũng được hưởng ân huệ thần Ánh Sáng ban cho.
Tư tế nhỏ cùng Thất hoàng tử đứng trên ban công hoàng cung.
Nghi thức chưa bắt đầu, nên họ tạm thời chưa cần bước xuống.
Tư tế nhỏ ghé vào lan can. Là một tư tế, em có thể thấy hết thảy những gì diễn ra trong tòa thành này – nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn, những cô gái xinh đẹp trong bộ váy lộng lẫy đang cùng khiêu vũ, và cả đôi tình nhân lâu ngày gặp lại trộm nắm tay nhau trong biển người.
“Hồi chưa nhận được toàn bộ sức mạnh của tư tế ấy, điều ước lớn nhất của em là một ngày nào đó được cùng anh tham gia lễ mừng một cách quang minh chính đại”. Trong làn gió đêm, tư tế nhỏ đột nhiên nói. Em nhìn những du khách phương xa với ánh mắt dịu dàng. “Em không muốn anh chỉ có thể ở bên em trong nhà ngục, em muốn cùng anh sánh bước với muôn người, muốn cho anh xem pháo hoa đêm nay đẹp biết chừng nào”.
Khi ấy, em vẫn chưa nhận ra tình cảm mình dành cho Thất hoàng tử.
Nhưng khi bước trên đường phố sáng rực, em luôn nghĩ miên man: nếu hôm nay là ngày thần Ánh Sáng ban ơn, nếu hôm nay không còn sự phân biệt giữa thường dân và quý tộc, ai ai cũng được chúc phúc.
Thì tại sao chỉ có mình Thất hoàng tử bị giam nơi ngục tù tăm tối?
Hắn đâu có làm sai điều gì.
Nhưng lại vĩnh viễn không được tham gia lễ hội.
Tư tế nhỏ cảm giác được bàn tay mình bị nắm lấy.
Cậu quay đầu. Thất hoàng tử mặc lễ phục của quốc vương, hắn hơi cúi đầu hôn lên môi cậu dưới ánh đèn và ánh sao rực rỡ.
“Hôm nay, ngày mai và vô số ngày khác nữa, em đều có thể quang minh chính đại nắm tay ta, sánh bước với muôn người”. Thất hoàng tử lùi ra, trong đôi mắt hắn đầy bóng hình cậu. “Vương hậu của ta ơi, em đã cứu ta khỏi nhà tù ấy từ lâu rồi”.
Một ngọn lửa lam nổ tung trên bầu trời.
Những ánh sáng rơi xuống từ không trung như bạc vụn.
Dù đang ở trong cung, họ cũng nghe được tiếng biển người hò reo.
Nơi ban công hoàng cung không ai nhìn thấy, có hai bóng người đang ôm nhau thật chặt.
“Lễ hội vui vẻ”.
Tư tế nhỏ nhẹ giọng nói.
Rồi cậu hôn lên môi quốc vương của đời mình.
Lúc này, tư tế nhỏ đang đứng trước gương thử lễ phục.
Chàng trai trong gương có vòng eo thon và đôi chân dài, đôi mắt đẹp màu lam dịu dàng như biển dưới nắng. Bộ lễ phục dài đan xen hai màu đỏ vàng, đôi giày đen bó sát cẳng chân mảnh khảnh, những đóa hồng thêu trên áo càng tôn lên gương mặt tinh xảo.
Có lẽ không nên gọi cậu là tư tế nhỏ nữa rồi.
Thất hoàng tử lên ngôi đã ba năm, từ một tư tế nhỏ hơi mũm mĩm nét trẻ con, cậu dần dần trở thành một chàng thanh niên xinh đẹp và tuấn tú, cũng cao lên nhiều.
Cậu là người bảo vệ và cũng là vương hậu của vương quốc này.
Nhưng mấy giây sau, tư tế nhỏ quay đầu, nói với quốc vương bệ hạ đã áo mũ chỉnh tề đang ngồi ngắm nghía cậu: “Em không tham gia lễ hội được không?”.
Quốc vương bệ hạ, cũng chính là Thất hoàng tử xưa kia, nhìn đôi mắt lam ngập nước của tư tế nhỏ một lát rồi tiếc rẻ lắc đầu.
“Em thực sự không muốn đi mà”. Tư tế nhỏ lầm bầm, cậu ngồi xuống cạnh Thất hoàng tử, tỏ vẻ đáng thương vô cùng. “Mọi người thì vui chơi, hai đứa mình cứ phải ngồi im không nhúc nhích”.
Cậu cũng muốn tham gia lễ hội, cũng muốn ăn những món được bày biện khắp xung quanh.
Những khi còn là tín đồ, lần nào cậu cũng xông ra phố đầu tiên.
Cuối cùng giờ lại thành vương hậu, chưa nhắc tới đồ ăn vặt – cậu phải ngồi im ra vẻ đoan trang, đến một mẩu bánh kem cũng chẳng có.
“Em cảm thấy, cứ mỗi lần tham gia mấy nghi thức kiểu này là em lại đói tới mức gầy xọp cả đi”. Tư tế nhỏ vừa vuốt vòng eo mảnh khảnh vừa thở dài.
Chẳng mấy khi Thất hoàng tử im bặt, không vạch trần vương hậu của mình – rõ ràng hôm qua cậu ăn hết nửa bữa thịt nướng to vật vã cơ mà.
“Đợi lễ hội kết thúc là ổn thôi”. Thất hoàng tử ôm tư tế nhỏ hôn cái chụt, bế cậu lên đùi mình. “Đầu bếp trong cung chuẩn bị nhiều món em thích lắm, lúc nào xong xuôi ta đưa em về nhé”.
Hắn vừa nói vừa cởi nút thắt trên bộ lễ phục của cậu.
Ngón tay hắn thon dài mà mạnh mẽ, chúng ung dung tháo chiếc nơ phức tạp trên ấy ra.
Hắn đã muốn làm thế từ lúc nhìn tư tế nhỏ thay quần áo rồi.
Tư tế nhỏ đỏ mặt, kết hôn đã lâu, dĩ nhiên cậu biết Thất hoàng tử muốn làm gì.
“Bẩn, bẩn quần áo em mất”. Tư tế nhỏ yếu ớt kháng cự. Bộ lễ phục trên người em đã bị cởi hết phân nửa, để lộ đầu vai mượt mà.
Vẻ mặt Thất hoàng tử dịu dàng: “Không sao đâu, cởi hết thì bẩn thế nào được”.
Tư tế nhỏ nghẹn họng, thực sự chẳng biết đáp lại câu nói mặt dày này thế nào nữa.
Ngay lúc em đang bối rối chẳng biết nên tiếp tục chống cự hay không, thì Đại pháp sư đứng bên ngoài gõ cửa.
Ông tới đưa tin về việc chuẩn bị cho lễ hội ở Thần Điện, nhưng cũng chẳng xin phép được vào.
Căn phòng này cũng đâu phải phòng ngủ của quốc vương hay vương hậu, tư tế nhỏ chỉ vào thay lễ phục mà thôi, nhanh ấy mà.
Nên Đại pháp sư yên tâm mở cửa.
Sau đó, ông thấy quốc vương bệ hạ thân yêu đang ôm vương hậu trên đùi mình, cực kì vô liêm sỉ mà mặc kệ sự phản kháng từ phía cậu rồi cởi quần áo cậu ra.
Trong phòng im ắng một hồi lâu.
Tư tế nhỏ đã vùi mặt vào vai Thất hoàng tử.
“Làm phiền rồi”. Đại pháp sư bức bối nói, cố ngăn mình lao lên dạy dỗ lại quốc vương bệ hạ, rồi im lặng lui ra ngoài.
Khi rời đi, ông có gặp Tả đại thần cũng đang tìm quốc vương bàn chuyện triều chính.
Đại pháp sư yên lặng cản ông ta lại.
“Bệ hạ và vương hậu đang thương nghị chuyện có liên quan tới tương lai đất nước, ta nghĩ ngài không nên vào đó”.
Đại pháp sư cười nửa miệng giải thích.
Hôm nay, vì Đại pháp sư đột nhiên xông vào mà quốc vương bệ hạ cuối cùng cũng chẳng thành công hưởng thụ vương hậu của mình.
Trong lễ hội Sal, cả kinh đô được thắp đèn sáng rực.
Trên đường đầy những vật trang trí, dù là quý tộc hay bình dân cũng mặc bộ đồ đẹp nhất. Hôm nay là ngày diễn ra lễ hội lâu đời nhất vương quốc, không có luật lệ hay quy định gì, ai cũng được hưởng ân huệ thần Ánh Sáng ban cho.
Tư tế nhỏ cùng Thất hoàng tử đứng trên ban công hoàng cung.
Nghi thức chưa bắt đầu, nên họ tạm thời chưa cần bước xuống.
Tư tế nhỏ ghé vào lan can. Là một tư tế, em có thể thấy hết thảy những gì diễn ra trong tòa thành này – nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn, những cô gái xinh đẹp trong bộ váy lộng lẫy đang cùng khiêu vũ, và cả đôi tình nhân lâu ngày gặp lại trộm nắm tay nhau trong biển người.
“Hồi chưa nhận được toàn bộ sức mạnh của tư tế ấy, điều ước lớn nhất của em là một ngày nào đó được cùng anh tham gia lễ mừng một cách quang minh chính đại”. Trong làn gió đêm, tư tế nhỏ đột nhiên nói. Em nhìn những du khách phương xa với ánh mắt dịu dàng. “Em không muốn anh chỉ có thể ở bên em trong nhà ngục, em muốn cùng anh sánh bước với muôn người, muốn cho anh xem pháo hoa đêm nay đẹp biết chừng nào”.
Khi ấy, em vẫn chưa nhận ra tình cảm mình dành cho Thất hoàng tử.
Nhưng khi bước trên đường phố sáng rực, em luôn nghĩ miên man: nếu hôm nay là ngày thần Ánh Sáng ban ơn, nếu hôm nay không còn sự phân biệt giữa thường dân và quý tộc, ai ai cũng được chúc phúc.
Thì tại sao chỉ có mình Thất hoàng tử bị giam nơi ngục tù tăm tối?
Hắn đâu có làm sai điều gì.
Nhưng lại vĩnh viễn không được tham gia lễ hội.
Tư tế nhỏ cảm giác được bàn tay mình bị nắm lấy.
Cậu quay đầu. Thất hoàng tử mặc lễ phục của quốc vương, hắn hơi cúi đầu hôn lên môi cậu dưới ánh đèn và ánh sao rực rỡ.
“Hôm nay, ngày mai và vô số ngày khác nữa, em đều có thể quang minh chính đại nắm tay ta, sánh bước với muôn người”. Thất hoàng tử lùi ra, trong đôi mắt hắn đầy bóng hình cậu. “Vương hậu của ta ơi, em đã cứu ta khỏi nhà tù ấy từ lâu rồi”.
Một ngọn lửa lam nổ tung trên bầu trời.
Những ánh sáng rơi xuống từ không trung như bạc vụn.
Dù đang ở trong cung, họ cũng nghe được tiếng biển người hò reo.
Nơi ban công hoàng cung không ai nhìn thấy, có hai bóng người đang ôm nhau thật chặt.
“Lễ hội vui vẻ”.
Tư tế nhỏ nhẹ giọng nói.
Rồi cậu hôn lên môi quốc vương của đời mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook