Tử Nguỵ
-
C88: Tiểu mạn
Một vài cô gái xinh đẹp ở đó cũng xì xầm thêm dầu vào lửa: “Ack, không ngờ Nguỵ Triết Minh lại là một gã bội tình bạc nghĩa.”
“Ừ, nhắc đến việc này, tôi cũng có nghe nói, có điều nghe nói thư ký kia đã làm điều gì đó ảnh hưởng không tốt đến cô gái đang ngồi bên cạnh chủ tịch Nguỵ, nên mới bị cho thôi việc."
“Sai rồi, sai rồi, nghe nói cô ta không biết tự lượng sức mình, không an phận làm thư ký mà suốt ngày tìm cách mê hoặc chủ tịch và tổng giám đốc của Nguỵ An…" Một vị khách nữ khác nhịn không được xía vô.
Tử Hàn Tuyết ngồi đó nghe người ta bàn tán sai sự thật về mình mà không làm được gì, vẻ mặt cô rơi vào trạng thái bối rối ngu ngơ lơ mơ như bị sét đánh.
Trên sân khấu mc to họng cầm micro lanh lảnh nói: “Không để mọi người chờ lâu nữa, sự xuất hiện của người cực kỳ quan trọng trong bữa tiệc này, đó là ngài chủ tịch Nguỵ Văn Châu…"
Các quan khách đồng loạt ngừng lời bình luận, tán dóc riêng, thu hết mọi hành vi thiếu kềm chế, xoay người hướng mắt nghênh đón.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Rất cảm ơn quý khách xa gần đã bớt chút thời gian quý báu đến đây tham dự sinh thần của tôi, mong là mọi thứ tôi chuẩn bị sẽ làm hài lòng mọi người.”
Từ trên sân khấu cao truyền đến một câu khí thế uy nghiêm của Nguỵ Văn Châu.
Từ lúc nghe đến cái tên Nguỵ Văn Châu, Tử Hàn Tuyết có chút lúng túng lo sợ và cũng có phần cảm thấy mình như đã từng gặp qua ông ta ở đâu đó rồi.
Mặc dù đã khôi phục hoàn toàn trí nhớ, nhưng não bộ của cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, suy nghĩ nhiều không tránh khỏi có chút choáng váng, vừa muốn ngồi xuống thì cảm thấy người như bay lên không trung, mặt đất chao đảo, xiêu vẹo ngả vào cánh tay mà Nguyên Bình lanh mắt vừa giơ ra.
Khi cô ngồi thẳng người ổn định tư thế, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy phía đối diện, ôi mắt dài sắc bén kia của Nguỵ Triết Minh kết hợp với vẻ mặt kia của anh ta, thật sự một nửa là phóng lửa, một nửa là băng lạnh, luân phiên thay đổi, khó bề phân biệt.
Cô khinh thường ngoảnh mặt đi, chuyển sự chú ý sang chỗ ngồi của Nguỵ Văn Châu. Hôm nay ông ta mặc một bộ vest đen sang trọng, đường kim mũi chỉ rất tinh tế chỉn chu, đính trên cà vạt có lẽ là viên kim cương sáng và lớn nhất từ trước đến giờ Tử Hàn Tuyết được nhìn thấy.
Toàn thân ông ta toát ra vẻ cao quý, một đôi mắt dài hẹp uy nghi sắc bén. Ô, dáng vẻ này, gương mặt này, Nguỵ Triết Minh đúng là được chân truyền toàn bộ.
“Bữa tiệc hôm nay của Nguỵ Châu tôi, hiếm có được các khách quý rỗi rảnh góp mặt, khiến cho Nguỵ Gia thật là vinh hạnh, tôi vô cùng vui vẻ.” Tuy nói là nói vậy, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo hiện rõ một ý khác đương nhiên là phải như thế.
Các khách quý phía chung quanh đó cũng đáp lại: “Không đâu, không đâu.” “Nên thế, nên thế.” “Ngài chủ tịch đây khách khí rồi.”
Nguyên Bình nghiêng mắt đảo qua Tử Hàn Tuyết một vòng, kéo dài giọng sặc mùi mỉa mai,
“Nhắc đến tấm gương trong số các nam thần giới thượng lưu Trung Quốc, người đứng đầu chính là chủ tịch Nguỵ đây, chỉ cần mỉm cười phong lưu một cái, mỹ nhân trong khắp thiên hạ đều sa lưới hết. Nghe nói năm xưa, Tiểu Hàn vốn là người lạnh lùng mà cũng bị ngài mê hoặc gần cả thanh xuân."
"Phận cũng là nam giới nếu tôi có thể đạt được đến cảnh giới này của chủ tịch Nguỵ thì quả đúng là đẳng cấp. Giám đốc nhỏ bé như tôi nhân dịp này có thể mượn cớ mà học hỏi không ạ, về sau nếu muốn chiếm được trái tim của một mỹ nhân nào đó, còn có cái mà đem ra thực hành.”
Lát sau, hắn lại nói: “Chỉ có điều, ngày nay tôi thấy Chủ tịch của Nguỵ An cũng có tư chất “giống ai đó” lắm đó. Nhưng mà, ngài nói xem chủ tịch Nguỵ An làm cái gì mà vừa vào tiệc thì cứ nhìn chằm chằm vào tôi không rời vậy? Không lẽ… mẫu người trọn đời trọn kiếp với anh lại là tôi à?"
Ack… Tử Hàn Tuyết ngẩn người, vội vàng cúi gầm mặt xuống tránh những ánh mắt tò mò xung quanh đang nhìn Nguyên Bình mà ảnh hưởng đến cô.
Tử Hàn Tuyết đang tỏ vẻ khiêm tốn rụt rè trước những ánh mắt đang chĩa vào Nguyên Bình, thì khi ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt Nguỵ Triết Minh bay xa vun vút, trong đôi mắt bén nhọn của anh ta, đao to búa lớn đằng đằng xỉa ra. (thực ra Nguỵ Triết Minh đang ghen vì từ sau khi Tử Hàn Tuyết xuất viện cô tìm đủ mọi lý do để tránh mặt anh, vậy mà bây giờ cô lại xuất hiện ở đây cùng với Nguyên Bình, đã vậy còn ngồi sát cạnh nhau, cử chỉ thân thiết khiến ruột gan anh đang đánh nhau loạn xạ bên trong.
Tử Hàn Tuyết khẽ chau mày, đang muốn nghiêng người nói gì đó với Nguyên Bình, thì hắn ở bên cạnh nhanh miệng, cười hì hì vỗ vỗ vai cô: “Em có muốn dùng thêm rượu không? Anh cho người đem tới nhé.!”
Thấy thế, Nguỵ Triết Minh bỗng quét ánh mắt sắc hơn, dừng ngay trên bả vai của Tử Hàn Tuyết, khóe môi mím chặt.
Cô còn chưa kịp hiểu rốt cuộc ánh mắt đó của anh ta có ý gì, thì cảm thấy phía sau có một vật gì đó rất lạnh lẽo dán vào người mình.
Cô thò tay ra chộp lấy, một cảm giác trơn tuột như nước chảy qua tay, lại bóp bóp nắn nắn, hơi mềm mềm.
Dài nhỏ, trơn bóng, mềm mại… chẳng lẽ là…? Tất cả lông tơ sau gáy dựng đứng hết lên, Tử Hàn Tuyết từ từ quay đầu lại.
“Rắn!”
Phản xạ tự nhiên, cô nhảy dựng lên. Một con rắn lục cả người xanh biếc lại lớn như vậy uốn lượn ngoằn ngoèo phía sau lưng, hai hàm răng cô đánh cầm cập.
“hmm~” ai đó trầm giọng lên tiếng, có phần không vui xen vào, “Vị khách quý này có chuyện gì vậy?”
Tử Hàn Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy các khách đang người đứng kẻ ngồi yên ổn đầy sảnh, ai nấy nghi hoặc nhìn cô chằm chằm, Nguỵ Văn Châu cũng nheo mắt nhìn về phía cô, có lẽ vừa rồi là ông ta hỏi cô.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Tử Hàn Tuyết kiềm chế cơn run rẩy lên tiếng nói:“Dạ… dạ… không có việc gì đâu ạ. Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến bữa tiệc của chủ tịch…”
Cô xoay người lại định nói nhỏ với Nguyên Bình nên đưa cô rời khỏi đây thì hơn, nhưng chẳng ngờ Nguỵ Văn Châu nheo mắt nhìn cô một lượt, có hơi bất mãn nói: “Chẳng biết vị khách quý này đến từ gia tộc hay tập đoàn nào, đến dự tiệc của tôi sao lại không dám nhìn thẳng mặt tôi mà nói chuyện, chẳng hay có thể ngẩng mặt để tôi biết thêm về danh tính được không?"
Ai đó ho nhẹ một tiếng.
Tính tình của ông bác Nguỵ Văn Châu này so với Nguỵ Triết Minh chỉ hơn chứ không kém, có lẽ chớ nên đắc tội với ông ta mới được. Tử Hàn Tuyết là người rất hiểu ý kẻ khác nên từ từ ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với ông ta.
“Khoan đã!” Hình như là giọng của Nguỵ Triết Minh.
Tử Hàn Tuyết nhanh nhẹn giữ lại ví trí ban đầu, là mặt cô đang đối diện với sàn nhà, nhìn Nguỵ Triết Minh nghi hoặc, chẳng biết anh ta muốn “khoan” cái gì.
Các quan khách trong bữa tiệc, có người đang cầm dĩa thức ăn trên tay, có người đang nâng ly, có người đang ghé tai nói chuyện với nhau, lúc này đồng loạt đông cứng tại chỗ, giống bị điểm huyệt.
“shhh~” ai đó hít vào một hơi.
“xiiiì ~” Tử Hàn Tuyết cũng hít vào một hơi.
Một lát sau, một âm thanh loảng xoảng giòn tan vang lên, chẳng biết ly rượu trên tay ai rơi xuống mặt bàn, vỡ nát.
Quan khách ai nấy như bị đông thành băng đá, ánh mắt mọi người hướng về phía Tử Hàn Tuyết, chăm chú như bị thôi miên trong chốc lát, rồi một vị khách đứng gần đó được cho là bạn học thân thiết từ nhỏ của Nguỵ Văn Châu như bừng tỉnh lên tiếng nói: “Ôi! Thật đúng là một mỹ nhân xinh xắn. Nhìn cô thật giống với Tiểu Mạn năm đó."
Tiếng nói vừa dứt, khuôn mặt Nguỵ Triết Minh trở nên kinh ngạc.
Bỗng nghe đâu đó lại một tiếng ly rượu rơi xủng xoẻng xuống đất.
Nguỵ Văn Châu không khỏi choáng váng khi Tử Hàn Tuyết vừa ngẩng đầu lên nhìn trực diện ông ta, trước mắt Nguỵ Văn Châu là hình dáng một người vốn phải đang ngoan ngoãn ngủ yên trong mộ phần, vậy mà hiện tại lại đang khoa chân múa tay vui vẻ trước mặt ông ta.
Chỉ vài giây sau đó ông ta ngồi uỵch xuống ghế với vẻ mặt thất thần.
Tử Hàn Tuyết bước đến trước mặt người bạn thân của Nguỵ Văn Châu, khẩn thiết thăm dò: “Không biết tôi có thể hỏi ông đây mấy câu được không vậy.?"
“Được thôi, cô không cần khách sáo đâu, tôi biết tôi sẽ trả lời.”
“Nhưng trước tiên tôi muốn biết mình nên xưng hô thế nào với ông cho phải phép.”
“Được rồi, cứ gọi tôi là chú Phan. Tôi là bạn thân duy nhất và lâu năm của chủ bữa tiệc hôm nay, tôi là Phan Thuỵ.”
Tử Hàn Tuyết cong cong đôi mắt, bừng tỉnh đại ngộ cười tủm tỉm nói: “Vâng, lúc nãy có nghe chú Phan nhắc về cái tên Tiểu Mạn, phải chăng… có phải… người phụ nữ ấy tên Hàn Mạn không ạ.?”
Nghe xong câu hỏi, quý ông Phan Thuỵ không vội trả lời, mà chỉ đáp lại cho Tử Hàn Tuyết một nụ cười thân thân thiết thiết, sau đó xoay người hướng lên phía Nguỵ Văn Châu.
Bao quanh giữa những ngọn nến lung linh ánh sao, ánh mắt không hiểu vì sao vừa nồng nhiệt lại vừa phiền muộn của Nguỵ Văn Châu sau khi nhìn thấy rõ mặt Tử Hàn Tuyết, chỉ trong chốc lát lại như ngọn lửa bùng lên giữa đống tro tàn vẻ mặt đầy nghi hoặc cùng ngạc nhiên.
Lại nhìn sang Minh Nhược Y, vẻ mặt kinh hoàng thực sự, hiện rõ trên gương mặt ả ta cũng là sự ngờ vực, kinh hãi, lo lắng.
Nguỵ Triết Minh ôm lấy thái dương, Nguyên Bình thì vẻ mặt cao thâm khó hiểu.
“Như lúc nãy chủ tịch Nguỵ có hỏi, không biết vị khách xinh đẹp đây… đến từ gia tộc hay tập đoàn nào vậy?" Minh Nhược Y cố tình ra vẻ không quen biết Tử Hàn Tuyết, đặt ra câu hỏi đó để khiến cô ấy bẽ mặt trước các khách quan trong giới thượng lưu này đây mà.
“Ừ, nhắc đến việc này, tôi cũng có nghe nói, có điều nghe nói thư ký kia đã làm điều gì đó ảnh hưởng không tốt đến cô gái đang ngồi bên cạnh chủ tịch Nguỵ, nên mới bị cho thôi việc."
“Sai rồi, sai rồi, nghe nói cô ta không biết tự lượng sức mình, không an phận làm thư ký mà suốt ngày tìm cách mê hoặc chủ tịch và tổng giám đốc của Nguỵ An…" Một vị khách nữ khác nhịn không được xía vô.
Tử Hàn Tuyết ngồi đó nghe người ta bàn tán sai sự thật về mình mà không làm được gì, vẻ mặt cô rơi vào trạng thái bối rối ngu ngơ lơ mơ như bị sét đánh.
Trên sân khấu mc to họng cầm micro lanh lảnh nói: “Không để mọi người chờ lâu nữa, sự xuất hiện của người cực kỳ quan trọng trong bữa tiệc này, đó là ngài chủ tịch Nguỵ Văn Châu…"
Các quan khách đồng loạt ngừng lời bình luận, tán dóc riêng, thu hết mọi hành vi thiếu kềm chế, xoay người hướng mắt nghênh đón.
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
“Rất cảm ơn quý khách xa gần đã bớt chút thời gian quý báu đến đây tham dự sinh thần của tôi, mong là mọi thứ tôi chuẩn bị sẽ làm hài lòng mọi người.”
Từ trên sân khấu cao truyền đến một câu khí thế uy nghiêm của Nguỵ Văn Châu.
Từ lúc nghe đến cái tên Nguỵ Văn Châu, Tử Hàn Tuyết có chút lúng túng lo sợ và cũng có phần cảm thấy mình như đã từng gặp qua ông ta ở đâu đó rồi.
Mặc dù đã khôi phục hoàn toàn trí nhớ, nhưng não bộ của cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, suy nghĩ nhiều không tránh khỏi có chút choáng váng, vừa muốn ngồi xuống thì cảm thấy người như bay lên không trung, mặt đất chao đảo, xiêu vẹo ngả vào cánh tay mà Nguyên Bình lanh mắt vừa giơ ra.
Khi cô ngồi thẳng người ổn định tư thế, vừa ngẩng đầu lên, liền thấy phía đối diện, ôi mắt dài sắc bén kia của Nguỵ Triết Minh kết hợp với vẻ mặt kia của anh ta, thật sự một nửa là phóng lửa, một nửa là băng lạnh, luân phiên thay đổi, khó bề phân biệt.
Cô khinh thường ngoảnh mặt đi, chuyển sự chú ý sang chỗ ngồi của Nguỵ Văn Châu. Hôm nay ông ta mặc một bộ vest đen sang trọng, đường kim mũi chỉ rất tinh tế chỉn chu, đính trên cà vạt có lẽ là viên kim cương sáng và lớn nhất từ trước đến giờ Tử Hàn Tuyết được nhìn thấy.
Toàn thân ông ta toát ra vẻ cao quý, một đôi mắt dài hẹp uy nghi sắc bén. Ô, dáng vẻ này, gương mặt này, Nguỵ Triết Minh đúng là được chân truyền toàn bộ.
“Bữa tiệc hôm nay của Nguỵ Châu tôi, hiếm có được các khách quý rỗi rảnh góp mặt, khiến cho Nguỵ Gia thật là vinh hạnh, tôi vô cùng vui vẻ.” Tuy nói là nói vậy, nhưng vẻ mặt kiêu ngạo hiện rõ một ý khác đương nhiên là phải như thế.
Các khách quý phía chung quanh đó cũng đáp lại: “Không đâu, không đâu.” “Nên thế, nên thế.” “Ngài chủ tịch đây khách khí rồi.”
Nguyên Bình nghiêng mắt đảo qua Tử Hàn Tuyết một vòng, kéo dài giọng sặc mùi mỉa mai,
“Nhắc đến tấm gương trong số các nam thần giới thượng lưu Trung Quốc, người đứng đầu chính là chủ tịch Nguỵ đây, chỉ cần mỉm cười phong lưu một cái, mỹ nhân trong khắp thiên hạ đều sa lưới hết. Nghe nói năm xưa, Tiểu Hàn vốn là người lạnh lùng mà cũng bị ngài mê hoặc gần cả thanh xuân."
"Phận cũng là nam giới nếu tôi có thể đạt được đến cảnh giới này của chủ tịch Nguỵ thì quả đúng là đẳng cấp. Giám đốc nhỏ bé như tôi nhân dịp này có thể mượn cớ mà học hỏi không ạ, về sau nếu muốn chiếm được trái tim của một mỹ nhân nào đó, còn có cái mà đem ra thực hành.”
Lát sau, hắn lại nói: “Chỉ có điều, ngày nay tôi thấy Chủ tịch của Nguỵ An cũng có tư chất “giống ai đó” lắm đó. Nhưng mà, ngài nói xem chủ tịch Nguỵ An làm cái gì mà vừa vào tiệc thì cứ nhìn chằm chằm vào tôi không rời vậy? Không lẽ… mẫu người trọn đời trọn kiếp với anh lại là tôi à?"
Ack… Tử Hàn Tuyết ngẩn người, vội vàng cúi gầm mặt xuống tránh những ánh mắt tò mò xung quanh đang nhìn Nguyên Bình mà ảnh hưởng đến cô.
Tử Hàn Tuyết đang tỏ vẻ khiêm tốn rụt rè trước những ánh mắt đang chĩa vào Nguyên Bình, thì khi ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt Nguỵ Triết Minh bay xa vun vút, trong đôi mắt bén nhọn của anh ta, đao to búa lớn đằng đằng xỉa ra. (thực ra Nguỵ Triết Minh đang ghen vì từ sau khi Tử Hàn Tuyết xuất viện cô tìm đủ mọi lý do để tránh mặt anh, vậy mà bây giờ cô lại xuất hiện ở đây cùng với Nguyên Bình, đã vậy còn ngồi sát cạnh nhau, cử chỉ thân thiết khiến ruột gan anh đang đánh nhau loạn xạ bên trong.
Tử Hàn Tuyết khẽ chau mày, đang muốn nghiêng người nói gì đó với Nguyên Bình, thì hắn ở bên cạnh nhanh miệng, cười hì hì vỗ vỗ vai cô: “Em có muốn dùng thêm rượu không? Anh cho người đem tới nhé.!”
Thấy thế, Nguỵ Triết Minh bỗng quét ánh mắt sắc hơn, dừng ngay trên bả vai của Tử Hàn Tuyết, khóe môi mím chặt.
Cô còn chưa kịp hiểu rốt cuộc ánh mắt đó của anh ta có ý gì, thì cảm thấy phía sau có một vật gì đó rất lạnh lẽo dán vào người mình.
Cô thò tay ra chộp lấy, một cảm giác trơn tuột như nước chảy qua tay, lại bóp bóp nắn nắn, hơi mềm mềm.
Dài nhỏ, trơn bóng, mềm mại… chẳng lẽ là…? Tất cả lông tơ sau gáy dựng đứng hết lên, Tử Hàn Tuyết từ từ quay đầu lại.
“Rắn!”
Phản xạ tự nhiên, cô nhảy dựng lên. Một con rắn lục cả người xanh biếc lại lớn như vậy uốn lượn ngoằn ngoèo phía sau lưng, hai hàm răng cô đánh cầm cập.
“hmm~” ai đó trầm giọng lên tiếng, có phần không vui xen vào, “Vị khách quý này có chuyện gì vậy?”
Tử Hàn Tuyết quay đầu lại, chỉ thấy các khách đang người đứng kẻ ngồi yên ổn đầy sảnh, ai nấy nghi hoặc nhìn cô chằm chằm, Nguỵ Văn Châu cũng nheo mắt nhìn về phía cô, có lẽ vừa rồi là ông ta hỏi cô.
Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Tử Hàn Tuyết kiềm chế cơn run rẩy lên tiếng nói:“Dạ… dạ… không có việc gì đâu ạ. Xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến bữa tiệc của chủ tịch…”
Cô xoay người lại định nói nhỏ với Nguyên Bình nên đưa cô rời khỏi đây thì hơn, nhưng chẳng ngờ Nguỵ Văn Châu nheo mắt nhìn cô một lượt, có hơi bất mãn nói: “Chẳng biết vị khách quý này đến từ gia tộc hay tập đoàn nào, đến dự tiệc của tôi sao lại không dám nhìn thẳng mặt tôi mà nói chuyện, chẳng hay có thể ngẩng mặt để tôi biết thêm về danh tính được không?"
Ai đó ho nhẹ một tiếng.
Tính tình của ông bác Nguỵ Văn Châu này so với Nguỵ Triết Minh chỉ hơn chứ không kém, có lẽ chớ nên đắc tội với ông ta mới được. Tử Hàn Tuyết là người rất hiểu ý kẻ khác nên từ từ ngẩng đầu lên, mặt đối mặt với ông ta.
“Khoan đã!” Hình như là giọng của Nguỵ Triết Minh.
Tử Hàn Tuyết nhanh nhẹn giữ lại ví trí ban đầu, là mặt cô đang đối diện với sàn nhà, nhìn Nguỵ Triết Minh nghi hoặc, chẳng biết anh ta muốn “khoan” cái gì.
Các quan khách trong bữa tiệc, có người đang cầm dĩa thức ăn trên tay, có người đang nâng ly, có người đang ghé tai nói chuyện với nhau, lúc này đồng loạt đông cứng tại chỗ, giống bị điểm huyệt.
“shhh~” ai đó hít vào một hơi.
“xiiiì ~” Tử Hàn Tuyết cũng hít vào một hơi.
Một lát sau, một âm thanh loảng xoảng giòn tan vang lên, chẳng biết ly rượu trên tay ai rơi xuống mặt bàn, vỡ nát.
Quan khách ai nấy như bị đông thành băng đá, ánh mắt mọi người hướng về phía Tử Hàn Tuyết, chăm chú như bị thôi miên trong chốc lát, rồi một vị khách đứng gần đó được cho là bạn học thân thiết từ nhỏ của Nguỵ Văn Châu như bừng tỉnh lên tiếng nói: “Ôi! Thật đúng là một mỹ nhân xinh xắn. Nhìn cô thật giống với Tiểu Mạn năm đó."
Tiếng nói vừa dứt, khuôn mặt Nguỵ Triết Minh trở nên kinh ngạc.
Bỗng nghe đâu đó lại một tiếng ly rượu rơi xủng xoẻng xuống đất.
Nguỵ Văn Châu không khỏi choáng váng khi Tử Hàn Tuyết vừa ngẩng đầu lên nhìn trực diện ông ta, trước mắt Nguỵ Văn Châu là hình dáng một người vốn phải đang ngoan ngoãn ngủ yên trong mộ phần, vậy mà hiện tại lại đang khoa chân múa tay vui vẻ trước mặt ông ta.
Chỉ vài giây sau đó ông ta ngồi uỵch xuống ghế với vẻ mặt thất thần.
Tử Hàn Tuyết bước đến trước mặt người bạn thân của Nguỵ Văn Châu, khẩn thiết thăm dò: “Không biết tôi có thể hỏi ông đây mấy câu được không vậy.?"
“Được thôi, cô không cần khách sáo đâu, tôi biết tôi sẽ trả lời.”
“Nhưng trước tiên tôi muốn biết mình nên xưng hô thế nào với ông cho phải phép.”
“Được rồi, cứ gọi tôi là chú Phan. Tôi là bạn thân duy nhất và lâu năm của chủ bữa tiệc hôm nay, tôi là Phan Thuỵ.”
Tử Hàn Tuyết cong cong đôi mắt, bừng tỉnh đại ngộ cười tủm tỉm nói: “Vâng, lúc nãy có nghe chú Phan nhắc về cái tên Tiểu Mạn, phải chăng… có phải… người phụ nữ ấy tên Hàn Mạn không ạ.?”
Nghe xong câu hỏi, quý ông Phan Thuỵ không vội trả lời, mà chỉ đáp lại cho Tử Hàn Tuyết một nụ cười thân thân thiết thiết, sau đó xoay người hướng lên phía Nguỵ Văn Châu.
Bao quanh giữa những ngọn nến lung linh ánh sao, ánh mắt không hiểu vì sao vừa nồng nhiệt lại vừa phiền muộn của Nguỵ Văn Châu sau khi nhìn thấy rõ mặt Tử Hàn Tuyết, chỉ trong chốc lát lại như ngọn lửa bùng lên giữa đống tro tàn vẻ mặt đầy nghi hoặc cùng ngạc nhiên.
Lại nhìn sang Minh Nhược Y, vẻ mặt kinh hoàng thực sự, hiện rõ trên gương mặt ả ta cũng là sự ngờ vực, kinh hãi, lo lắng.
Nguỵ Triết Minh ôm lấy thái dương, Nguyên Bình thì vẻ mặt cao thâm khó hiểu.
“Như lúc nãy chủ tịch Nguỵ có hỏi, không biết vị khách xinh đẹp đây… đến từ gia tộc hay tập đoàn nào vậy?" Minh Nhược Y cố tình ra vẻ không quen biết Tử Hàn Tuyết, đặt ra câu hỏi đó để khiến cô ấy bẽ mặt trước các khách quan trong giới thượng lưu này đây mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook