Tử Nguỵ
-
C85: Thiêu rụi
Những cái mồi lửa đang chực chờ thiêu đốt tất cả những thứ bên trong căn nhà gỗ mục nát ấy, giống như một tràng pháo, mồi lửa vừa gặp xăng liền bốc cháy, trong thoáng chốc, căn nhà gỗ mọc lên một bức tường lửa kín mít, vây trọn Tử Hàn Tuyết ở bên trong, rõ ràng là muốn dồn cô vào chỗ chết mà!
Lúc này chuyện trốn chạy đã là mơ mộng hão huyền, chỉ có thể chống đỡ được lúc nào hay lúc đó. Tử Hàn Tuyết cố dùng chút sức lực còm cõi của mình choài người đến gần cửa, cắn răng chịu nóng để ngọn lửa đang len lỏi vào trong đốt cháy đi sợi dây đang buộc chặt tay cô, thật may mắn là tên tài xế chỉ cột cô bằng sợi dây mỏng nên trong phút chốc nó đã đứt ra, nhưng cũng đủ khiến tay cổ bỏng nặng.
Bây giờ tay có đứt lìa ra thì việc thoát khỏi đây vẫn là quan trọng nhất, thứ mà Tử Hàn Tuyết cô bây giờ quan tâm đó chính là hung thủ bên ngoài kia là ai? Tại sao lại muốn giết cô, không thể bỏ qua được. Tử Hàn Tuyết nhanh nhẹn tháo rời sợi dây còn lại dưới chân.
Cô cố loay hoay tìm lối thoát, nhiệt độ nơi đây đang tăng dần lên, mồ hôi trên người cô bắt đầu tuôn ra nhễ nhại.
Trong lúc không biết làm thế nào, Tử Hàn Tuyết nhìn thấy ánh sáng mạnh từ cửa sổ phía trên đầu cô. Cô leo trèo rất thành thục, thời gian ngọn lửa chưa kịp cháy lan vào trong thì cô đã nhanh chóng thoát khỏi.
Tuy nhiên, ngọn lửa bị bao phủ xung quanh bên ngoài căn nhà lúc trèo ra cô đã không may kẹt chân lại cửa lúc trèo ra, khiến cho cơ thể không vững té vào đống lửa.
Cô nhanh chóng lăn qua lăn lại toàn bộ cơ thể dưới đất để lửa không bén vào mình, nhưng cơ thể đau đớn và thấm mệt, cô run rẩy nhắm mắt chấp nhận số phận, thì bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết: “Hàn Tuyết!”
Ngẩng phắt đầu lên, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hình dáng một người cao ngất ngưỡng, không biết là ai, trong mông lung chỉ cảm giác được tiếng gọi đó đầy kinh hãi, thất thố tựa như đã lạc mất bảy hồn chín vía.
Hoàn Tĩnh Chi gần đó vội vàng chạy tới: “Nguỵ…!” Lời còn chưa dứt, láng máng thấy một bàn chân đạp mạnh vào giữa bụng của bà ta.
Một tiếng kêu đau đớn ré lên, Hoàn Tĩnh Chi chấn động bởi một sức mạnh khủng khiếp nào đó, ôm bụng đau đớn.
Tử Hàn Tuyết hổn hển, thở phào nhẹ nhõm, nhíu mắt quay sang nhìn vào cặp mắt dài hẹp xa xa kia trong chốc lát, mới lờ mờ nhận ra người vừa đến, trái tim mới vừa thả lỏng một chút lại thít chặt, lời nói âm độc lúc sáng sớm của người này vẫn còn văng vẳng bên tai,
“Hàn Tuyết, anh nghĩ, nếu em quyết định cưới tên Hoàn Cẩn Nam kia, anh nhất định sẽ đến giết em trước hôn lễ, sau đó sẽ…"
Xem ra, hôm nay cuối cùng cũng phải chết dưới tay hắn…
Trái tim nặng trĩu, cố nhịn cơn đau đớn toàn thân lên tiếng: “Anh… hài lòng… rồi chứ.?”
Nguỵ Triết Minh khẽ hỏi: “Em đang nói vớ vẩn cái gì vậy Hàn Tuyết?”
Lời nói của anh ta giống như bị một hơi thở trong nháy mắt chặn ngang cổ họng, hết sức mơ hồ hư ảo, mỏng manh chới với. Sau một khoảnh khắc im lặng, lại nghe được anh ta dùng giọng nói đều đều nhẹ hẫng cất tiếng nói,
“Bà muốn giết cô ấy ư.?”
Một câu hỏi như sóng to gió lớn, đi kèm sự giận dữ phẫn nộ, mang theo cái giá lạnh buốt xương từng tí từng tí xâm nhập vào tim phổi, khiến những người ở đó nổi hết cả da gà.
Hoàn Tĩnh Chi ho một tiếng, chột dạ, âm điệu có chút bất ổn, một lát sau liền phục hồi lại tinh thần, nổi giận quát: “Đừng có mà ăn không nói có, tại sao tôi phải giết con khốn đó chứ.?"
Chung quanh không còn hơi nóng bức bối nữa, mà ngược lại có chút gió mát nhè nhẹ thổi qua, chẳng biết có phải lửa đã tắt hay không. Thần trí Tử Hàn Tuyết cũng chầm chậm tìm lại sự sáng suốt, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vừa nãy Hoàn Tĩnh Chi bị ăn trọn một cú đạp knock out của Nguỵ Triết Minh.
Thế thì chính Nguỵ Triết Minh là người đã chạy tới đỡ lấy cô ư, lại còn không quản vì thế gây thương tích cho phu nhân Hoàn Thị, lúc thì đe giết, lúc lại lo lắng… cô cảm thấy sao mà khó hiểu…
Lúc này, lời nói của Nguỵ Triết Minh lạnh lẽo đến dọa người: “Vì cớ gì mà bà dám ra tay tàn độc với cô ấy vậy chứ.?”
Hoàn Tĩnh Chi hít sâu một hơi, như thể không khí sắp cạn: “Tôi… tôi không có làm gì hết. Tôi… tôi cũng… tôi cũng chỉ vừa tới đây thì…”
Trên đỉnh đầu Tử Hàn Tuyết, cảm nhận Nguỵ Triết Minh hừ lạnh nói: “Bà còn dám cứng miệng chối bay chối biến à? Không là bà thì là ai? Trước giờ ai mà không biết bà luôn tìm cách vùi dập cô ấy, làm gì có sự trùng hợp đến nỗi, khi tôi vừa tới là bà cũng đang thập thò, lấp ló ở đây chứ.”
“Tĩnh Chi.!” Nguỵ Triết Minh với Hoàn Tĩnh Chi hai người đang đấu khẩu, thình lình có một giọng nói trầm thấp xen vào, dường như không thể tin nổi, lại dường như thất vọng vô cùng. Không phải ai khác, chính là Hoàn Mặc.!
Cùng lúc đó, thân thể đau đớn của Tử Hàn Tuyết rơi vào một vòng tay ấm áp, một đôi tay lạnh lẽo thấu xương dịu dàng xoa xoa trên mặt cô, dè dặt cẩn thận, như kẻ nói mê: “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết…”
Té ra là bố Tử Phi, nhưng mà, vì sao thoáng cái mọi người đột nhiên có mặt tụ họp đầy đủ ở đây hết vậy?
Nãy giờ Hoàn Mặc vẫn lặng im, chợt trầm giọng lên tiếng: “Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn tự nói với chính mình, cô chẳng qua tính tình có hơi nóng nảy, lời nói không để ý trước sau, nhưng tâm tính không xấu… Nếu không phải hôm nay tổng giám đốc của Nguỵ An nhận được cuộc gọi, vội vã gọi tôi tới đây, nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy… thì quả thật chưa từng nghĩ, con gái của tôi lại thủ đoạn độc ác như vậy! Tĩnh Chi, con thân là phu nhân của Hoàn Gia, vậy mà dám làm ra những chuyện thế này, là vì cái gì…?!"
Hoàn Tĩnh Chi nghe những lời của Hoàn Mặc ngữ điệu bỗng trở nên dữ tợn: “Các người… các người đang nói cái quái gì vậy? Tôi cũng chỉ là nhận được tin báo của tài xế nói ở đây có đám cháy, ở đây có Tử…”
Thoáng chốc đảo mắt qua nhìn Tử Hàn Tuyết, mắt hạnh bà ta trợn tròn, khí thế hùng hổ: “Tử Hàn Tuyết là con khốn! Hoàn toàn là tướng mạo của gái mẹ đáng chết của nó tái sinh! Nó xứng đáng bị loại trừ khỏi thế gian này.”
Bố Tử Phi vốn đang định bế sốc Tử Hàn Tuyết đưa đi bệnh viện, lúc này bỗng nhiên nhẹ nhàng đặt cơ thể của cô vào lòng Nguỵ Triết Minh, chỉ dặn dò một câu: “Bảo vệ con gái chú."
“Dạ.” Nguỵ Triết Minh đỡ lấy Tử Hàn Tuyết, hơi thở mềm mại ôn hòa, nằm trọn trong cơ thể ấm áp của anh, trong thoáng chốc cô như được xoa dịu phần nào vết thương cơ thể.
“Giết vợ tôi, giết con gái tôi! Mối thù này không thể bỏ qua!” Giọng nói của bố Tử Phi lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
“Đoàng” một tiếng súng nổ lên thu hút sự chú ý của mọi người. Tiếng súng đó phát ra từ hướng của bố Tử Phi. Không thể ngờ được một người lòng dạ từ bi lại lãnh đạm với thiên hạ vạn vật như bố cũng có những thời khắc lửa giận ngập trời như vậy, mọi người ở đó nhất thời sửng sốt.
Không ngờ tiếng viên đạn vừa bắn ra, ngoại trừ một tiếng kêu đau đớn phát ra từ phía Hoàn Tĩnh Chi, ngay sau đó còn nghe thấy một tiếng rên rỉ của Hoàn Mặc.
Tử Hàn Tuyết mở choàng hai mắt, chỉ thấy trước ngực Hoàn Mặc bỗng nhiên dòng máu tràn ra đang từ từ nhuộm đỏ áo… đôi môi tái nhợt kiên trì khép mở những lời sau cùng,
''Khụ… mối thù của Tiểu Tuyết, Hoàn Mặc tôi nguyện nhận thay cho con gái… Chỉ xin cậu đừng làm tổn hại con gái tôi…"
Lúc này, Tử Hàn Tuyết đã không còn chút sức lực nào, nhắm mắt hôn mê.
Hoàn Tĩnh Chi đưa tay đỡ lấy Hoàn Mặc đang từ từ gục xuống, trừng mắt phẫn nộ nhìn bố Tử Phi bên cạnh: “Tôi… tôi nói rồi, tôi không làm chuyện này. Bố tôi mà có mệnh hệ gì, tôi mới thật sự giết chết các người.!"
Hoàn Mặc khẽ cất giọng nói trầm thấp có một thoáng run rẩy: “Từ nay, cô sẽ không còn là người của Hoàn Gia, hãy vào tù mà suy ngẫm lại những việc mình làm đi Tĩnh Chi.”
…----------------…
“Hàn Tuyết…”
“Hàn Tuyết.”
“Hàn Tuyết?”
“Tiểu Tuyết, tiểu Tuyết” có người vỗ nhẹ trên mặt cô, cô đột ngột mở choàng hai mắt, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm sau lưng áo, lồng ngực vẫn đập thình thịch như trống dồn, hơi thở gấp gáp.
“Có phải lại gặp ác mộng không?” Ngón tay mềm mại của bố Tử Phi vuốt nhẹ trên trán cô, mang đến một cảm giác an toàn.
“Đừng sợ, bố sẽ ở bên cạnh con.” Bố ngồi ở mép giường khẽ khom người giữ lấy hai vai cô, vỗ về như đang dỗ một đứa trẻ lên ba, động tác đơn giản, nhưng có thể giúp Tử Hàn Tuyết thư giãn hơn.
Ngoan ngoãn trong lòng bố như một chú mèo con, Tử Hàn Tuyết phân tích một lượt những gì xảy ra gần đây, tất cả đều có liên quan đến Minh Nhược Y và Hoàn Tĩnh Chi.
Lần này nhất định là lần thứ ba họ muốn giết cô.
Cô nhất định phải báo thù!
…
Khoảng hơn mười giờ tối, Tử Hàn Tuyết đã hơi buồn ngủ. Nhưng lại cảm nhận được tiếng bước chân lạ lẫm đang từ từ tiến đến phòng bệnh của cô.
Cô vờ nhắm mắt, ánh sáng từ bên ngoài hành lang cũng ùa vào, vì cánh cửa đã được mở ra.
Bước chân đó ngày một tiến lại gần hơn, càng lúc càng cảm thấy rõ khí lạnh bức người từ cơ thể đó toả ra.
Hắn đang làm gì?
Hắn đến tìm mình sao? Tử Hàn Tuyết có hàng vạn câu hỏi thầm trong bụng. Cô đang hết sức bình tĩnh, không để lộ sơ hở, mặc dù rất muốn mở mắt chống cự xem đó là ai, nhưng với thân thể đang mang thương tích thế này thì có là võ sư cấp cao cũng khó mà thắng.
Tầm mười phút sau, cảm giác hơi thở đó không còn sát bên mình, tiếng bước chân cũng xa dần, Tử Hàn Tuyết mở khẽ mắt mình ra.
Lúc này chuyện trốn chạy đã là mơ mộng hão huyền, chỉ có thể chống đỡ được lúc nào hay lúc đó. Tử Hàn Tuyết cố dùng chút sức lực còm cõi của mình choài người đến gần cửa, cắn răng chịu nóng để ngọn lửa đang len lỏi vào trong đốt cháy đi sợi dây đang buộc chặt tay cô, thật may mắn là tên tài xế chỉ cột cô bằng sợi dây mỏng nên trong phút chốc nó đã đứt ra, nhưng cũng đủ khiến tay cổ bỏng nặng.
Bây giờ tay có đứt lìa ra thì việc thoát khỏi đây vẫn là quan trọng nhất, thứ mà Tử Hàn Tuyết cô bây giờ quan tâm đó chính là hung thủ bên ngoài kia là ai? Tại sao lại muốn giết cô, không thể bỏ qua được. Tử Hàn Tuyết nhanh nhẹn tháo rời sợi dây còn lại dưới chân.
Cô cố loay hoay tìm lối thoát, nhiệt độ nơi đây đang tăng dần lên, mồ hôi trên người cô bắt đầu tuôn ra nhễ nhại.
Trong lúc không biết làm thế nào, Tử Hàn Tuyết nhìn thấy ánh sáng mạnh từ cửa sổ phía trên đầu cô. Cô leo trèo rất thành thục, thời gian ngọn lửa chưa kịp cháy lan vào trong thì cô đã nhanh chóng thoát khỏi.
Tuy nhiên, ngọn lửa bị bao phủ xung quanh bên ngoài căn nhà lúc trèo ra cô đã không may kẹt chân lại cửa lúc trèo ra, khiến cho cơ thể không vững té vào đống lửa.
Cô nhanh chóng lăn qua lăn lại toàn bộ cơ thể dưới đất để lửa không bén vào mình, nhưng cơ thể đau đớn và thấm mệt, cô run rẩy nhắm mắt chấp nhận số phận, thì bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết: “Hàn Tuyết!”
Ngẩng phắt đầu lên, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hình dáng một người cao ngất ngưỡng, không biết là ai, trong mông lung chỉ cảm giác được tiếng gọi đó đầy kinh hãi, thất thố tựa như đã lạc mất bảy hồn chín vía.
Hoàn Tĩnh Chi gần đó vội vàng chạy tới: “Nguỵ…!” Lời còn chưa dứt, láng máng thấy một bàn chân đạp mạnh vào giữa bụng của bà ta.
Một tiếng kêu đau đớn ré lên, Hoàn Tĩnh Chi chấn động bởi một sức mạnh khủng khiếp nào đó, ôm bụng đau đớn.
Tử Hàn Tuyết hổn hển, thở phào nhẹ nhõm, nhíu mắt quay sang nhìn vào cặp mắt dài hẹp xa xa kia trong chốc lát, mới lờ mờ nhận ra người vừa đến, trái tim mới vừa thả lỏng một chút lại thít chặt, lời nói âm độc lúc sáng sớm của người này vẫn còn văng vẳng bên tai,
“Hàn Tuyết, anh nghĩ, nếu em quyết định cưới tên Hoàn Cẩn Nam kia, anh nhất định sẽ đến giết em trước hôn lễ, sau đó sẽ…"
Xem ra, hôm nay cuối cùng cũng phải chết dưới tay hắn…
Trái tim nặng trĩu, cố nhịn cơn đau đớn toàn thân lên tiếng: “Anh… hài lòng… rồi chứ.?”
Nguỵ Triết Minh khẽ hỏi: “Em đang nói vớ vẩn cái gì vậy Hàn Tuyết?”
Lời nói của anh ta giống như bị một hơi thở trong nháy mắt chặn ngang cổ họng, hết sức mơ hồ hư ảo, mỏng manh chới với. Sau một khoảnh khắc im lặng, lại nghe được anh ta dùng giọng nói đều đều nhẹ hẫng cất tiếng nói,
“Bà muốn giết cô ấy ư.?”
Một câu hỏi như sóng to gió lớn, đi kèm sự giận dữ phẫn nộ, mang theo cái giá lạnh buốt xương từng tí từng tí xâm nhập vào tim phổi, khiến những người ở đó nổi hết cả da gà.
Hoàn Tĩnh Chi ho một tiếng, chột dạ, âm điệu có chút bất ổn, một lát sau liền phục hồi lại tinh thần, nổi giận quát: “Đừng có mà ăn không nói có, tại sao tôi phải giết con khốn đó chứ.?"
Chung quanh không còn hơi nóng bức bối nữa, mà ngược lại có chút gió mát nhè nhẹ thổi qua, chẳng biết có phải lửa đã tắt hay không. Thần trí Tử Hàn Tuyết cũng chầm chậm tìm lại sự sáng suốt, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vừa nãy Hoàn Tĩnh Chi bị ăn trọn một cú đạp knock out của Nguỵ Triết Minh.
Thế thì chính Nguỵ Triết Minh là người đã chạy tới đỡ lấy cô ư, lại còn không quản vì thế gây thương tích cho phu nhân Hoàn Thị, lúc thì đe giết, lúc lại lo lắng… cô cảm thấy sao mà khó hiểu…
Lúc này, lời nói của Nguỵ Triết Minh lạnh lẽo đến dọa người: “Vì cớ gì mà bà dám ra tay tàn độc với cô ấy vậy chứ.?”
Hoàn Tĩnh Chi hít sâu một hơi, như thể không khí sắp cạn: “Tôi… tôi không có làm gì hết. Tôi… tôi cũng… tôi cũng chỉ vừa tới đây thì…”
Trên đỉnh đầu Tử Hàn Tuyết, cảm nhận Nguỵ Triết Minh hừ lạnh nói: “Bà còn dám cứng miệng chối bay chối biến à? Không là bà thì là ai? Trước giờ ai mà không biết bà luôn tìm cách vùi dập cô ấy, làm gì có sự trùng hợp đến nỗi, khi tôi vừa tới là bà cũng đang thập thò, lấp ló ở đây chứ.”
“Tĩnh Chi.!” Nguỵ Triết Minh với Hoàn Tĩnh Chi hai người đang đấu khẩu, thình lình có một giọng nói trầm thấp xen vào, dường như không thể tin nổi, lại dường như thất vọng vô cùng. Không phải ai khác, chính là Hoàn Mặc.!
Cùng lúc đó, thân thể đau đớn của Tử Hàn Tuyết rơi vào một vòng tay ấm áp, một đôi tay lạnh lẽo thấu xương dịu dàng xoa xoa trên mặt cô, dè dặt cẩn thận, như kẻ nói mê: “Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết…”
Té ra là bố Tử Phi, nhưng mà, vì sao thoáng cái mọi người đột nhiên có mặt tụ họp đầy đủ ở đây hết vậy?
Nãy giờ Hoàn Mặc vẫn lặng im, chợt trầm giọng lên tiếng: “Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn tự nói với chính mình, cô chẳng qua tính tình có hơi nóng nảy, lời nói không để ý trước sau, nhưng tâm tính không xấu… Nếu không phải hôm nay tổng giám đốc của Nguỵ An nhận được cuộc gọi, vội vã gọi tôi tới đây, nếu không phải chính mắt tôi nhìn thấy… thì quả thật chưa từng nghĩ, con gái của tôi lại thủ đoạn độc ác như vậy! Tĩnh Chi, con thân là phu nhân của Hoàn Gia, vậy mà dám làm ra những chuyện thế này, là vì cái gì…?!"
Hoàn Tĩnh Chi nghe những lời của Hoàn Mặc ngữ điệu bỗng trở nên dữ tợn: “Các người… các người đang nói cái quái gì vậy? Tôi cũng chỉ là nhận được tin báo của tài xế nói ở đây có đám cháy, ở đây có Tử…”
Thoáng chốc đảo mắt qua nhìn Tử Hàn Tuyết, mắt hạnh bà ta trợn tròn, khí thế hùng hổ: “Tử Hàn Tuyết là con khốn! Hoàn toàn là tướng mạo của gái mẹ đáng chết của nó tái sinh! Nó xứng đáng bị loại trừ khỏi thế gian này.”
Bố Tử Phi vốn đang định bế sốc Tử Hàn Tuyết đưa đi bệnh viện, lúc này bỗng nhiên nhẹ nhàng đặt cơ thể của cô vào lòng Nguỵ Triết Minh, chỉ dặn dò một câu: “Bảo vệ con gái chú."
“Dạ.” Nguỵ Triết Minh đỡ lấy Tử Hàn Tuyết, hơi thở mềm mại ôn hòa, nằm trọn trong cơ thể ấm áp của anh, trong thoáng chốc cô như được xoa dịu phần nào vết thương cơ thể.
“Giết vợ tôi, giết con gái tôi! Mối thù này không thể bỏ qua!” Giọng nói của bố Tử Phi lạnh lẽo, sát khí đằng đằng.
“Đoàng” một tiếng súng nổ lên thu hút sự chú ý của mọi người. Tiếng súng đó phát ra từ hướng của bố Tử Phi. Không thể ngờ được một người lòng dạ từ bi lại lãnh đạm với thiên hạ vạn vật như bố cũng có những thời khắc lửa giận ngập trời như vậy, mọi người ở đó nhất thời sửng sốt.
Không ngờ tiếng viên đạn vừa bắn ra, ngoại trừ một tiếng kêu đau đớn phát ra từ phía Hoàn Tĩnh Chi, ngay sau đó còn nghe thấy một tiếng rên rỉ của Hoàn Mặc.
Tử Hàn Tuyết mở choàng hai mắt, chỉ thấy trước ngực Hoàn Mặc bỗng nhiên dòng máu tràn ra đang từ từ nhuộm đỏ áo… đôi môi tái nhợt kiên trì khép mở những lời sau cùng,
''Khụ… mối thù của Tiểu Tuyết, Hoàn Mặc tôi nguyện nhận thay cho con gái… Chỉ xin cậu đừng làm tổn hại con gái tôi…"
Lúc này, Tử Hàn Tuyết đã không còn chút sức lực nào, nhắm mắt hôn mê.
Hoàn Tĩnh Chi đưa tay đỡ lấy Hoàn Mặc đang từ từ gục xuống, trừng mắt phẫn nộ nhìn bố Tử Phi bên cạnh: “Tôi… tôi nói rồi, tôi không làm chuyện này. Bố tôi mà có mệnh hệ gì, tôi mới thật sự giết chết các người.!"
Hoàn Mặc khẽ cất giọng nói trầm thấp có một thoáng run rẩy: “Từ nay, cô sẽ không còn là người của Hoàn Gia, hãy vào tù mà suy ngẫm lại những việc mình làm đi Tĩnh Chi.”
…----------------…
“Hàn Tuyết…”
“Hàn Tuyết.”
“Hàn Tuyết?”
“Tiểu Tuyết, tiểu Tuyết” có người vỗ nhẹ trên mặt cô, cô đột ngột mở choàng hai mắt, mồ hôi nhễ nhại, ướt đẫm sau lưng áo, lồng ngực vẫn đập thình thịch như trống dồn, hơi thở gấp gáp.
“Có phải lại gặp ác mộng không?” Ngón tay mềm mại của bố Tử Phi vuốt nhẹ trên trán cô, mang đến một cảm giác an toàn.
“Đừng sợ, bố sẽ ở bên cạnh con.” Bố ngồi ở mép giường khẽ khom người giữ lấy hai vai cô, vỗ về như đang dỗ một đứa trẻ lên ba, động tác đơn giản, nhưng có thể giúp Tử Hàn Tuyết thư giãn hơn.
Ngoan ngoãn trong lòng bố như một chú mèo con, Tử Hàn Tuyết phân tích một lượt những gì xảy ra gần đây, tất cả đều có liên quan đến Minh Nhược Y và Hoàn Tĩnh Chi.
Lần này nhất định là lần thứ ba họ muốn giết cô.
Cô nhất định phải báo thù!
…
Khoảng hơn mười giờ tối, Tử Hàn Tuyết đã hơi buồn ngủ. Nhưng lại cảm nhận được tiếng bước chân lạ lẫm đang từ từ tiến đến phòng bệnh của cô.
Cô vờ nhắm mắt, ánh sáng từ bên ngoài hành lang cũng ùa vào, vì cánh cửa đã được mở ra.
Bước chân đó ngày một tiến lại gần hơn, càng lúc càng cảm thấy rõ khí lạnh bức người từ cơ thể đó toả ra.
Hắn đang làm gì?
Hắn đến tìm mình sao? Tử Hàn Tuyết có hàng vạn câu hỏi thầm trong bụng. Cô đang hết sức bình tĩnh, không để lộ sơ hở, mặc dù rất muốn mở mắt chống cự xem đó là ai, nhưng với thân thể đang mang thương tích thế này thì có là võ sư cấp cao cũng khó mà thắng.
Tầm mười phút sau, cảm giác hơi thở đó không còn sát bên mình, tiếng bước chân cũng xa dần, Tử Hàn Tuyết mở khẽ mắt mình ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook