Tử Nguỵ
-
C36: Cuộc sống cô độc
“Cút đi!”
Nghe vậy Cẩn Duệ Dung cúi đầu trầm tư, tâm trí cô hoàn toàn vỡ vụn, cứ tưởng như tìm thấy được mảnh ghép vừa ý, ai ngờ đâu lại là một khởi đầu sóng gió. Một đứa cháu của một tổng tư lệnh mà lại chịu nhục nhã thế này sao?
Tình yêu là gì mà khiến một cô gái mạnh mẽ trở nên yếu đuối thế này? cô xoay người lững thững trong vô thức rời đi như kẻ mất hồn. Vũ Vũ vội vàng nắm chặt lấy tay cô nài nỉ van xin cô 《Đừng đi》.
Dường như trong đầu Cẩn Duệ Dung bây giờ chẳng còn nghe được gì ngoài nỗi ám ảnh hai chữ 《Cút đi》của Giang Tịch. Cô cố rụt tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh. Bước chân cô xiêu vẹo chậm rãi đi thẳng một mạch ra khỏi phòng mà không một lần quay đầu nhìn lại.
Tử Hàn Tuyết phóng ánh mắt sắc như đao về phía Giang Tịch, sau đó vội vã chạy theo cô bạn thân đang đau khổ của mình.
Vũ Vũ cắn chặt hàm răng, tinh thần vỡ vụn, hai mắt nhắm nghiền vài giây sôi máu quát lớn: "Bà đang làm cái quái gì vậy, tôi không muốn thấy mặt bà, lập tức cút khỏi mắt tôi, đi ngay, đi ngay cho tôi... Bà nói bà là người đưa tôi đến thế giới này hả? Nếu cố gắng đưa tôi đến thế giới này thì sao không ở bên tôi, lo lắng chăm sóc cho tôi những ngày còn thơ dại. Đợi khi tôi được nuôi lớn khôn, bà có thể lợi dụng được là bà quay trở lại dở giọng mẹ con tình thương với tôi, bà cho tôi cuộc sống này, tôi từ bỏ nó là được, như thế… là đúng ý bà… có đúng không? " quá kích động huyết áp của Vũ Vũ tăng đột ngột dẫn đến khó thở, vài giây sau đó Vũ Vũ ngất lịm đi.
Nam Phong Kỳ cùng Tử Mạn Thiên vội vã đuổi Giang Tịch ra ngoài để họ kịp thời sơ cứu, bà ta vẫn lì lợm cố tình không đi. Nguỵ Triết Minh hắng giọng mặt nghiêm nghị,
“Có vẻ như nãy giờ tôi để quý bà đây tự tung tự tác quá rồi.”
Chỉ với một câu nói của 《mặt lạnh》mà bà ta đã ngoan ngoãn rời đi. Âu cũng đều có lý do của nó.
Năm xưa khi hay tin vợ mình mang thai đứa con đầu lòng bố Vũ Vũ ngày đêm đi làm hết việc này đến việc khác để cho con sung sướng, có bà vợ ham ăn lười làm suốt ngày lấy tiền đi đánh bài, làm bao nhiêu cũng vẫn nợ nần chồng chất.
Nhưng vì thương vợ sinh con cho mình nên ông ấy chịu đựng nhịn ăn nhịn mặc làm việc đến lao lực mà qua đời.
Khi vừa mới sinh Vũ Vũ ra đời bà ta đã vứt cậu cho bà ngoại nuôi nấng, suốt mười năm bà ngoại anh làm công việc rửa chén thuê cho một nhà hàng để kiếm tiền nuôi anh ăn học. Năm anh mười một tuổi nhà hàng đóng cửa vì gia đình họ đi nước ngoài.
Bà cháu anh may mắn được Nguỵ Văn Châu nhận vào làm giúp việc, biết được hoàn cảnh khó khăn của bà cháu họ, thêm phần Vũ Vũ là đứa trẻ thông minh và rất biết nghe lời nên Nguỵ Văn Châu đã để cậu cùng đi du học với con trai mình.
Từ đó anh với Nguỵ Triết Minh như anh em ruột, lúc nào cũng chia sẽ nâng đỡ nhau. Để đền đáp công ơn Vũ Vũ đã cùng Nguỵ Triết Minh xây dựng lên đế chế Nguỵ An. Anh chính là hậu phương vững chắc của Nguỵ Triết Minh.
Không đòi hỏi gì, chỉ cần gia đình Nguỵ cần, anh đều không suy nghĩ mà giúp đỡ lập tức. Cách đây bốn năm khi Nguỵ An đang bắt đầu trên đà phát triển mạnh cũng là lúc bà ngoại anh rời khỏi thế gian này.
Vũ Vũ mất hơn một năm trời điều trị căn bệnh trầm cảm của mình thì đột nhiên Giang Tịch xuất hiện van xin cậu giúp đỡ chồng mới của bà ta, công ty của hắn ta đang gặp khó khăn.
Ban đầu Vũ Vũ đã cự tuyệt, nhưng đó cũng chỉ là một công ty nhỏ xác nhập điều hành dưới chướng của Nguỵ An cũng dễ bề đối phó bà ta, nên Nguỵ Triết Minh quyết định giúp.
Bà ta ngoan ngoãn như vậy cũng là vì sợ Nguỵ Triết Minh ho một cái là công ty của chồng bà ta sẽ bay màu, bà ta sẽ không còn tiền bạc ăn xài phung phí nữa!
…
Biệt phủ Nguỵ An!. Truyện Trọng Sinh
Nửa đêm không ngủ được Cẩn Duệ Dung ra ngoài sân đi dạo hít thở không khí không ngờ lại nhìn thấy 《con mèo lớn xác》của Nguỵ Triết Minh đang nằm cuộn mình bên cạnh hồ cá, cô không có chút sợ hãi mà ngược lại trông nó vừa đáng thương mà cũng có chút đáng yêu.
Chắc là ban đêm Nguỵ Triết Minh thả nó ra để nó trông nhà, quả thật sẽ rất hiệu quả khi nuôi một con hổ trong nhà. Ăn trộm chỉ cần nghe tiếng gruu của nó thì đã co giò chạy bạt mạng rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tử Hàn Tuyết vào phòng không tìm thấy Cẩn Duệ Dung, cô vội vàng chạy ra vườn tìm cô ấy, nhưng đột nhiên cô đứng khựng lại, một phần vì sợ 《con mèo lớn xác》, hai phần vì xót xa cho bạn mình, ba phần là vì không muốn đánh thức Cẩn Duệ Dung.
Không hiểu vì lý do gì mà trong phòng không ngủ cô lại ra vườn đêm hôm sương gió lạnh lẽo chỉ để ngủ với 《con mèo to xác》. Cẩn Duệ Dung ngồi trên bậc thềm gục đầu vào tường, 《con mèo lớn xác》nằm cuộn lại phía sau cô, giống như nó muốn ôm từ phía sau để phần nào sưởi ấm cho Cẩn Duệ Dung vậy!
《con mèo lớn xác》Putu dường như đã tỉnh giấc. Với cơ thể《mong manh》90kg của nó động đậy nhẹ cũng khiến người ta giật mình, nó cũng đã đánh thức Cẩn Duệ Dung.
Tử Hàn Tuyết từ phía sau dịu giọng: “Cậu thức rồi đấy à.”
Cẩn Duệ Dung đưa tay dụi dụi mắt, quay đầu ra phía sau nở nụ cười dịu dàng với Tử Hàn Tuyết rồi quay lại đưa tay vuốt vuốt PuTu tấm tắc khen: “Tử Hàn Tuyết à, trông nó to thế nhưng đáng yêu và ấm áp lắm~ Nó khá thú vị!”
Nghe vậy Tử Hàn Tuyết lấy hết can đảm chầm chậm đi lại khoan thai ngồi xuống bên cạnh Cẩn Duệ Dung, ánh mắt cô vẫn không rời Putu giây phút nào《con mèo lớn xác》này dường như rất thích Cẩn Duệ Dung, nó nằm im khi được cô ấy vuốt ve.
“Duệ Duệ à, cậu ổn chứ!”
Cẩn Duệ Dung ánh mắt đượm buồn: “Mình có nghe ở đâu đó nói.. Duyên đến duyên đi rồi sẽ tan, hoa nở hoa tàn rồi cũng thành hư không~ Dù sao mình với anh ấy cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè~ Có gì mà ổn hay không ổn chứ!”
Cẩn Duệ Dung nhẹ nhàng mỉm cười nói tiếp: “Từ khi sinh ra mình vốn đã phải mang số mệnh cô đơn, từ lúc đi học, cho đến khi lớn… ăn uống, đi làm, ngay cả đi xem phim cũng là một mình. Nếu… có thêm người bước vào cuộc sống cô độc của mình sẽ khiến mình cảm thấy không thoải mái!"
Tử Hàn Tuyết nghiêng đầu dựa vào vai Cẩn Duệ Dung nói: “Cậu còn Tứ Quái mà, khi rảnh có thể tới tìm tụi mình, có tâm sự thì cứ nói ra chúng ta sẽ cùng khóc cùng cười. Cái gì mà cô đơn chứ, trước đây có thể cậu phải cô độc, nhưng bây giờ chúng ta đã chung một nhà rồi không được giấu diếm chịu đựng một mình nữa. Có biết không!"
Cẩn Duệ Dung gật gù: “Mình sẽ về nhà vài ngày để nghỉ ngơi, cũng lâu rồi mình không về thăm gia đình”
Tử Hàn Tuyết trầm tư một hồi, sau đó thở dài nói: “Cũng được đó! nhưng phải hứa với mình là khi quay lại cậu vẫn sẽ là Duệ Duệ lúc trước của mình nhé!”
Cẩn Duệ Dung phì cười: “Đồng ý!”
…
Vũ Vũ nằm viện nên công việc của Nguỵ Triết Minh bận hơn. Cẩn Duệ Dung cũng về nhà thăm gia đình.
Buổi tối sau khi tiễn cô ấy đi, Tử Hàn Tuyết buồn bã ở trong phòng, hết đọc sách rồi lại xem TV, xem chán rồi thì lại chơi game, thời gian quả thật là đang đi bộ mà, chậm rất là chậm, kể từ lúc Cẩn Duệ Dung đi cho tới giờ chỉ mới cách nhau hơn hai tiếng đồng hồ.
Ở trong nhà miết cũng chán, mặc dù biệt phủ này rất rộng nhưng đi qua đi lại cũng chỉ có nhiêu đó, Tử Hàn Tuyết quyết định ra ngoài vườn đi bộ hóng gió một chút cho dễ ngủ.
Cô vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngắm sao. Đang nhìn thì đột nhiên có một vệt sáng dài lấp lánh thoáng xẹt qua. Là sao băng!
Nghe nói nếu nhìn thấy sao băng cầu xin một điều ước, chắc chắn sẽ linh nghiệm. Cô vội vã chắp hai tay, nhắm chặt mắt lẩm bẩm ước nguyện trong lòng, cầu mong những người cô yêu thương sẽ luôn bình an!
Ánh trăng tròn soi sáng cả khoảng sân vườn, Nguỵ Triết Minh dắt con hổ Putu lẳng lặng đứng ở trong sân dịu dàng cười với cô. Không biết anh ấy đã đứng đó nhìn cô từ lúc nào.
Nhưng tại sao về nhà không vào gặp bạn gái mà lại ra thăm con Putu trước vậy kìa, không lẽ Putu quan trọng hơn bạn gái sao! Hây… ya… thật là quá đáng mà. Tử Hàn Tuyết thầm nghĩ biết thế cứ độc thân tiếp cho rồi!
Nguỵ Triết Minh lại gần cô chu đáo lên tiếng: “Đêm hôm sương gió lạnh lắm, sao em lại ra đây rồi.”
Tử Hàn Tuyết cong môi nũng nịu quay mặt vờ hờn dỗi《Hứ》
“Thôi nào, anh biết lỗi của anh rồi mà. Tiện đang ở ngoài cửa nên anh định đưa Putu ra ngoài, rồi vào nhà với em… Lát anh không cần phải ra nữa, đừng dỗi mà, tội anh!” quả nhiên là một anh người yêu tốt rất hiểu ý bạn gái, chỉ cần một hành động hờn dỗi nhỏ mà hiểu ngay được lý do.
Tử Hàn Tuyết đảo mắt vờ tỏ ra miễn cưỡng một chút: “Thiệt không đó!”
Nguỵ Triết Minh đưa ánh mắt gian xảo nhìn Tử Hàn Tuyết, sau đó luồn tay qua eo kéo cô vào lòng, ôm chặt: “Nào dám gạt cô gái của tôi chứ!” Dứt lời hắn đặt nhẹ môi mình lên bờ môi đỏ mọng của cô một nụ hôn ngọt ngào.
Một khoảng không gian yên lặng như tờ. Vô số hờn dỗi tan biến, con tim mong manh vỡ vụn vì sự ấm áp ngọt ngào của《tổng tài bá đạo》. Sau đó Nguỵ Triết Minh cầm lấy tay cô dắt vào sảnh chính.
Nguỵ Triết Minh đưa Tử Hàn Tuyết đến thăm Vũ Vũ, cả ba đang nói nói cười cười thì đột nhiên trợ lý Dương bước vào thận trọng báo cáo,
"Chào chủ tịch, chào tổng giám đốc, thư ký Tử… tôi đến báo cáo việc chủ tịch giao.’’
Nghe vậy Cẩn Duệ Dung cúi đầu trầm tư, tâm trí cô hoàn toàn vỡ vụn, cứ tưởng như tìm thấy được mảnh ghép vừa ý, ai ngờ đâu lại là một khởi đầu sóng gió. Một đứa cháu của một tổng tư lệnh mà lại chịu nhục nhã thế này sao?
Tình yêu là gì mà khiến một cô gái mạnh mẽ trở nên yếu đuối thế này? cô xoay người lững thững trong vô thức rời đi như kẻ mất hồn. Vũ Vũ vội vàng nắm chặt lấy tay cô nài nỉ van xin cô 《Đừng đi》.
Dường như trong đầu Cẩn Duệ Dung bây giờ chẳng còn nghe được gì ngoài nỗi ám ảnh hai chữ 《Cút đi》của Giang Tịch. Cô cố rụt tay mình ra khỏi bàn tay to lớn của anh. Bước chân cô xiêu vẹo chậm rãi đi thẳng một mạch ra khỏi phòng mà không một lần quay đầu nhìn lại.
Tử Hàn Tuyết phóng ánh mắt sắc như đao về phía Giang Tịch, sau đó vội vã chạy theo cô bạn thân đang đau khổ của mình.
Vũ Vũ cắn chặt hàm răng, tinh thần vỡ vụn, hai mắt nhắm nghiền vài giây sôi máu quát lớn: "Bà đang làm cái quái gì vậy, tôi không muốn thấy mặt bà, lập tức cút khỏi mắt tôi, đi ngay, đi ngay cho tôi... Bà nói bà là người đưa tôi đến thế giới này hả? Nếu cố gắng đưa tôi đến thế giới này thì sao không ở bên tôi, lo lắng chăm sóc cho tôi những ngày còn thơ dại. Đợi khi tôi được nuôi lớn khôn, bà có thể lợi dụng được là bà quay trở lại dở giọng mẹ con tình thương với tôi, bà cho tôi cuộc sống này, tôi từ bỏ nó là được, như thế… là đúng ý bà… có đúng không? " quá kích động huyết áp của Vũ Vũ tăng đột ngột dẫn đến khó thở, vài giây sau đó Vũ Vũ ngất lịm đi.
Nam Phong Kỳ cùng Tử Mạn Thiên vội vã đuổi Giang Tịch ra ngoài để họ kịp thời sơ cứu, bà ta vẫn lì lợm cố tình không đi. Nguỵ Triết Minh hắng giọng mặt nghiêm nghị,
“Có vẻ như nãy giờ tôi để quý bà đây tự tung tự tác quá rồi.”
Chỉ với một câu nói của 《mặt lạnh》mà bà ta đã ngoan ngoãn rời đi. Âu cũng đều có lý do của nó.
Năm xưa khi hay tin vợ mình mang thai đứa con đầu lòng bố Vũ Vũ ngày đêm đi làm hết việc này đến việc khác để cho con sung sướng, có bà vợ ham ăn lười làm suốt ngày lấy tiền đi đánh bài, làm bao nhiêu cũng vẫn nợ nần chồng chất.
Nhưng vì thương vợ sinh con cho mình nên ông ấy chịu đựng nhịn ăn nhịn mặc làm việc đến lao lực mà qua đời.
Khi vừa mới sinh Vũ Vũ ra đời bà ta đã vứt cậu cho bà ngoại nuôi nấng, suốt mười năm bà ngoại anh làm công việc rửa chén thuê cho một nhà hàng để kiếm tiền nuôi anh ăn học. Năm anh mười một tuổi nhà hàng đóng cửa vì gia đình họ đi nước ngoài.
Bà cháu anh may mắn được Nguỵ Văn Châu nhận vào làm giúp việc, biết được hoàn cảnh khó khăn của bà cháu họ, thêm phần Vũ Vũ là đứa trẻ thông minh và rất biết nghe lời nên Nguỵ Văn Châu đã để cậu cùng đi du học với con trai mình.
Từ đó anh với Nguỵ Triết Minh như anh em ruột, lúc nào cũng chia sẽ nâng đỡ nhau. Để đền đáp công ơn Vũ Vũ đã cùng Nguỵ Triết Minh xây dựng lên đế chế Nguỵ An. Anh chính là hậu phương vững chắc của Nguỵ Triết Minh.
Không đòi hỏi gì, chỉ cần gia đình Nguỵ cần, anh đều không suy nghĩ mà giúp đỡ lập tức. Cách đây bốn năm khi Nguỵ An đang bắt đầu trên đà phát triển mạnh cũng là lúc bà ngoại anh rời khỏi thế gian này.
Vũ Vũ mất hơn một năm trời điều trị căn bệnh trầm cảm của mình thì đột nhiên Giang Tịch xuất hiện van xin cậu giúp đỡ chồng mới của bà ta, công ty của hắn ta đang gặp khó khăn.
Ban đầu Vũ Vũ đã cự tuyệt, nhưng đó cũng chỉ là một công ty nhỏ xác nhập điều hành dưới chướng của Nguỵ An cũng dễ bề đối phó bà ta, nên Nguỵ Triết Minh quyết định giúp.
Bà ta ngoan ngoãn như vậy cũng là vì sợ Nguỵ Triết Minh ho một cái là công ty của chồng bà ta sẽ bay màu, bà ta sẽ không còn tiền bạc ăn xài phung phí nữa!
…
Biệt phủ Nguỵ An!. Truyện Trọng Sinh
Nửa đêm không ngủ được Cẩn Duệ Dung ra ngoài sân đi dạo hít thở không khí không ngờ lại nhìn thấy 《con mèo lớn xác》của Nguỵ Triết Minh đang nằm cuộn mình bên cạnh hồ cá, cô không có chút sợ hãi mà ngược lại trông nó vừa đáng thương mà cũng có chút đáng yêu.
Chắc là ban đêm Nguỵ Triết Minh thả nó ra để nó trông nhà, quả thật sẽ rất hiệu quả khi nuôi một con hổ trong nhà. Ăn trộm chỉ cần nghe tiếng gruu của nó thì đã co giò chạy bạt mạng rồi.
Sáng sớm hôm sau, Tử Hàn Tuyết vào phòng không tìm thấy Cẩn Duệ Dung, cô vội vàng chạy ra vườn tìm cô ấy, nhưng đột nhiên cô đứng khựng lại, một phần vì sợ 《con mèo lớn xác》, hai phần vì xót xa cho bạn mình, ba phần là vì không muốn đánh thức Cẩn Duệ Dung.
Không hiểu vì lý do gì mà trong phòng không ngủ cô lại ra vườn đêm hôm sương gió lạnh lẽo chỉ để ngủ với 《con mèo to xác》. Cẩn Duệ Dung ngồi trên bậc thềm gục đầu vào tường, 《con mèo lớn xác》nằm cuộn lại phía sau cô, giống như nó muốn ôm từ phía sau để phần nào sưởi ấm cho Cẩn Duệ Dung vậy!
《con mèo lớn xác》Putu dường như đã tỉnh giấc. Với cơ thể《mong manh》90kg của nó động đậy nhẹ cũng khiến người ta giật mình, nó cũng đã đánh thức Cẩn Duệ Dung.
Tử Hàn Tuyết từ phía sau dịu giọng: “Cậu thức rồi đấy à.”
Cẩn Duệ Dung đưa tay dụi dụi mắt, quay đầu ra phía sau nở nụ cười dịu dàng với Tử Hàn Tuyết rồi quay lại đưa tay vuốt vuốt PuTu tấm tắc khen: “Tử Hàn Tuyết à, trông nó to thế nhưng đáng yêu và ấm áp lắm~ Nó khá thú vị!”
Nghe vậy Tử Hàn Tuyết lấy hết can đảm chầm chậm đi lại khoan thai ngồi xuống bên cạnh Cẩn Duệ Dung, ánh mắt cô vẫn không rời Putu giây phút nào《con mèo lớn xác》này dường như rất thích Cẩn Duệ Dung, nó nằm im khi được cô ấy vuốt ve.
“Duệ Duệ à, cậu ổn chứ!”
Cẩn Duệ Dung ánh mắt đượm buồn: “Mình có nghe ở đâu đó nói.. Duyên đến duyên đi rồi sẽ tan, hoa nở hoa tàn rồi cũng thành hư không~ Dù sao mình với anh ấy cũng chỉ là mối quan hệ bạn bè~ Có gì mà ổn hay không ổn chứ!”
Cẩn Duệ Dung nhẹ nhàng mỉm cười nói tiếp: “Từ khi sinh ra mình vốn đã phải mang số mệnh cô đơn, từ lúc đi học, cho đến khi lớn… ăn uống, đi làm, ngay cả đi xem phim cũng là một mình. Nếu… có thêm người bước vào cuộc sống cô độc của mình sẽ khiến mình cảm thấy không thoải mái!"
Tử Hàn Tuyết nghiêng đầu dựa vào vai Cẩn Duệ Dung nói: “Cậu còn Tứ Quái mà, khi rảnh có thể tới tìm tụi mình, có tâm sự thì cứ nói ra chúng ta sẽ cùng khóc cùng cười. Cái gì mà cô đơn chứ, trước đây có thể cậu phải cô độc, nhưng bây giờ chúng ta đã chung một nhà rồi không được giấu diếm chịu đựng một mình nữa. Có biết không!"
Cẩn Duệ Dung gật gù: “Mình sẽ về nhà vài ngày để nghỉ ngơi, cũng lâu rồi mình không về thăm gia đình”
Tử Hàn Tuyết trầm tư một hồi, sau đó thở dài nói: “Cũng được đó! nhưng phải hứa với mình là khi quay lại cậu vẫn sẽ là Duệ Duệ lúc trước của mình nhé!”
Cẩn Duệ Dung phì cười: “Đồng ý!”
…
Vũ Vũ nằm viện nên công việc của Nguỵ Triết Minh bận hơn. Cẩn Duệ Dung cũng về nhà thăm gia đình.
Buổi tối sau khi tiễn cô ấy đi, Tử Hàn Tuyết buồn bã ở trong phòng, hết đọc sách rồi lại xem TV, xem chán rồi thì lại chơi game, thời gian quả thật là đang đi bộ mà, chậm rất là chậm, kể từ lúc Cẩn Duệ Dung đi cho tới giờ chỉ mới cách nhau hơn hai tiếng đồng hồ.
Ở trong nhà miết cũng chán, mặc dù biệt phủ này rất rộng nhưng đi qua đi lại cũng chỉ có nhiêu đó, Tử Hàn Tuyết quyết định ra ngoài vườn đi bộ hóng gió một chút cho dễ ngủ.
Cô vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn lên bầu trời ngắm sao. Đang nhìn thì đột nhiên có một vệt sáng dài lấp lánh thoáng xẹt qua. Là sao băng!
Nghe nói nếu nhìn thấy sao băng cầu xin một điều ước, chắc chắn sẽ linh nghiệm. Cô vội vã chắp hai tay, nhắm chặt mắt lẩm bẩm ước nguyện trong lòng, cầu mong những người cô yêu thương sẽ luôn bình an!
Ánh trăng tròn soi sáng cả khoảng sân vườn, Nguỵ Triết Minh dắt con hổ Putu lẳng lặng đứng ở trong sân dịu dàng cười với cô. Không biết anh ấy đã đứng đó nhìn cô từ lúc nào.
Nhưng tại sao về nhà không vào gặp bạn gái mà lại ra thăm con Putu trước vậy kìa, không lẽ Putu quan trọng hơn bạn gái sao! Hây… ya… thật là quá đáng mà. Tử Hàn Tuyết thầm nghĩ biết thế cứ độc thân tiếp cho rồi!
Nguỵ Triết Minh lại gần cô chu đáo lên tiếng: “Đêm hôm sương gió lạnh lắm, sao em lại ra đây rồi.”
Tử Hàn Tuyết cong môi nũng nịu quay mặt vờ hờn dỗi《Hứ》
“Thôi nào, anh biết lỗi của anh rồi mà. Tiện đang ở ngoài cửa nên anh định đưa Putu ra ngoài, rồi vào nhà với em… Lát anh không cần phải ra nữa, đừng dỗi mà, tội anh!” quả nhiên là một anh người yêu tốt rất hiểu ý bạn gái, chỉ cần một hành động hờn dỗi nhỏ mà hiểu ngay được lý do.
Tử Hàn Tuyết đảo mắt vờ tỏ ra miễn cưỡng một chút: “Thiệt không đó!”
Nguỵ Triết Minh đưa ánh mắt gian xảo nhìn Tử Hàn Tuyết, sau đó luồn tay qua eo kéo cô vào lòng, ôm chặt: “Nào dám gạt cô gái của tôi chứ!” Dứt lời hắn đặt nhẹ môi mình lên bờ môi đỏ mọng của cô một nụ hôn ngọt ngào.
Một khoảng không gian yên lặng như tờ. Vô số hờn dỗi tan biến, con tim mong manh vỡ vụn vì sự ấm áp ngọt ngào của《tổng tài bá đạo》. Sau đó Nguỵ Triết Minh cầm lấy tay cô dắt vào sảnh chính.
••••••••••
Sáng hôm sau tại phòng bệnh vvipNguỵ Triết Minh đưa Tử Hàn Tuyết đến thăm Vũ Vũ, cả ba đang nói nói cười cười thì đột nhiên trợ lý Dương bước vào thận trọng báo cáo,
"Chào chủ tịch, chào tổng giám đốc, thư ký Tử… tôi đến báo cáo việc chủ tịch giao.’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook