Tử Nguỵ
C124: End

Nội dung bức thư: “Tôi Hoàn Mặc xin đưa ra lời căn dặn cuối đời của tôi thông qua di chúc này. Do tôi đã già và muốn chuộc lại mọi lỗi lầm khi còn trẻ, tôi xin giao tài sản bao gồm: tất cả các bất động sản và toàn bộ cổ phần thuộc quyền sở hữu của tôi, tất cả tài sản mà tôi có. Tôi xin chia lại tài sản như sau: Cháu trai Hoàn Cẩn Nam nhận được số tiền mặt 80.000.000 nhân dân dân tệ cùng 10% số cổ phần của tôi tại Hoàn Thị. Số tiền mặt 10.000.000 cho con của Hoàn Cẩn Nam là Hoàn Cẩm. Toàn bộ tài sản còn lại bao gồm 50 bất động sản trong và ngoài nước cùng số tiền mặt 80.000.000 nhân dân tệ cũng như 50% số cổ phần còn lại của tôi ở Hoàn Thị giao lại cho con gái ruột thất lạc của tôi là Tử Hàn Tuyết quản lý.”

“Bố và lão Tử là bạn rất thân từ năm cấp ba, ra trường cả hai thành lập lên Hoàn Thị, bất cứ ở lĩnh vực nào lão Tử cũng hơn bố, tuổi trẻ bồng bột ganh tị, lúc lão Tử lên cơn đau tim bố thấy nhưng lại làm lơ, để rồi… Bố chỉ muốn chăm sóc con và Tử Mạn Thiên để bù đắp lỗi lầm năm xưa của mình, cho đến khi Nguỵ Triết Minh đến gặp bố kể hết mọi chuyện. Năm đó mẹ cậu ta vì muốn giúp đỡ chồng mình mà nhẫn tâm ra tay với cô bạn thân, bố cứ nghĩ đó chỉ là một cô gái làng chơi, không hay biết bố đã có lỗi với cô gái trinh trắng, bố vẫn luôn tìm kiếm thông tin về cô gái đêm đó nhưng bị mẹ của Nguỵ Triết Minh tìm đủ mọi cách ngăn chặn, khiến bố không thể tìm ra cô ấy. Bà ta và em trai may mắn sống sót trong tai nạn lần đó, giống như Tử Phi, bà ta phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi bản thân như một bà lão, giả danh người làm sống trong gia đình ta, gia đình con và cả gia đình con ruột bà ta… Không ai có lỗi với bà ta cả, chỉ vì tình yêu mù quáng bà ta cho rằng tất cả đều hãm hại bà ta, giết mẹ ruột con, giết chồng cũ Minh Nhược Y, vô vàn tội lỗi bà ta cùng với Nguyên Bình và con gái ruột bố - Hoàn Tĩnh Chi gây nên đều đã bị lãnh án tù, cái chết của em trai con cũng đã tìm ra được hung thủ, là Minh Nhược Y, cô ta cũng đang phải trả giá… Bố không còn mặt mũi nào để tiếp tục sống ở đây, bố muốn cùng hai đứa cháu của mình đến sống một nơi gọi là bình yên, không bon chen không ganh đua, chim chóc cây cối làm bạn. Lời cuối cùng muộn màng này bố muốn nói với con, xin con hãy tha thứ mọi lỗi lầm của bố, bố không dám mong được một lần con gọi một tiếng “Bố” nhưng chỉ mong khi bố nằm xuống, được nhận từ con một nén nhang, bố thương con, Tiểu Tuyết!”

“Bố…”

Ngón tay Tử Hàn Tuyết xiết chặt một góc trang giấy, từng chút từng chút xiết chặt, chặt đến nỗi các khớp ngón tay trở nên trắng bệch, như thể muốn bắt lấy một thứ gì đó không thể nắm được, lại giống như đang phải chịu đựng một nỗi đau nào đó.


“Hoá ra Triết Minh đã đến gặp Hoàn Mặc nói tất cả những chuyện anh ấy đã biết, tại sao lại không nói một lời nào với em…”

Hai dòng nước mắt ấm nóng rơi xuống mặt, lúc này đôi tay Nguỵ Triết Minh run run chậm rãi đưa lên chấm nhẹ giọt nước mắt đọng lại dưới cằm Tử Hàn Tuyết…

Cuộc đời này vẫn sẽ rất đẹp, rất đáng để chúng ta cố gắng hôm nay và mỉm cười vào ngày mai…


Chúng ta vốn dĩ không hoàn hảo, nên khởi đầu cuộc đời ai cũng khó khăn. Và ở phía cuối vẫn vậy, chỉ cần ta cố gắng, trời xanh sẽ có cách an bài…

Cuối cùng, sau khi con người làm việc xấu sẽ gặp phải báo ứng, bàn tay của tạo hóa mà chúng ta không nhìn thấy đang an bài tất cả.

Khi đã đến lúc, ác phải báo!

CUỐI CÙNG, TẤT CẢ ĐOÀN TỤ SUM VẦY…

Hi vọng tất cả những người bỏ lỡ nhau trên thế giới này đều có thêm một cơ hội. Khi có đủ thời gian, đã hiểu rõ đúng sai, đã trở nên tĩnh lặng và trưởng thành, quay lại vẫn tìm thấy nhau… 💋

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương