Tự Mình Đa Tình
-
Chương 46: Khi cặn bã bắt đầu bị ngược - 4
Từng tia từng tia ma khí từ trên bờ vai của Yến Như Vân tràn ra, hắn mê loạn nhìn người bị mình đè ở dưới thân, bởi vì mất tiêu cự, khó có thể thấy rõ gương mặt của người đó, chỉ thấy một cái bóng dáng hư ảo, nhưng bất kể là cổ lãnh hương nhàn nhạt quanh quẩn không đi, giọng nói mát như linh tuyền hay là xúc cảm trơn mượt trên cánh tay kia, không một thứ nào không chứng tỏ cho hắn biết đây chính là người mà hắn ngày đêm tơ tưởng trong suốt ba năm bị giam cầm dưới đáy biển.
Người đó hắn đã từng cô phụ, rồi sau đó cho dù hắn móc tim gan ra vẫn nhẫn tâm vứt bỏ hắn ở trên đảo, là người để cho hắn đợi chờ lúc còn ở trong hang động tối tăm không thấy ánh mặt trời bị cưỡng ép rút xương đau đến chết đi sống lại, nhưng trước sau vẫn chờ không thấy tới, từ kiên định đến dao động đến không cam lòng lại đến hận, hận đến cực điểm lại sinh ra si niệm.
Lúc hắn chịu đủ tra tấn dưới đáy biển, chắc là sư tôn và Bách Lý Liên Giang sống rất tốt, sư tôn sẽ vì Bách Lý Liên Giang mà nấu ăn, vì hắn mà lau mồ hôi, vì hắn muốn một món binh khí mà lên trời xuống đất…… Lúc người cùng Bách Lý Liên Giang hoà thuận vui vẻ, có nhớ rõ từng có một đại đệ tử ở trên đảo Già Lam khô gầy chờ đợi suốt ba ngày rồi táng thân trong biển cả?
Nghĩ chắc là không nhớ rõ, sư tôn sớm đã cực kỳ ghét hắn, đuổi hắn ra khỏi Vân Tiêu Phong, đoạn tuyệt tình nghĩa sư đồ với hắn, vội vã phủi sạch những gì liên quan tới hắn, thậm chí ngay cả hứa hẹn của hắn cũng khinh thường không cần tới.
Dù sao hắn cũng không so được với Bách Lý Liên Giang, dù sao…… Cũng bị người căm ghét đến cực điểm, có tệ hại hơn nữa, cũng sẽ không có người để ý ——
Sắc đen trong đôi mắt Yến Như Vân lại tăng thêm, tựa hồ bò khắp tròng trắng mắt của hắn, cánh tay bắt lấy tay Tề Tiêu càng tăng thêm sức lực, thậm chí truyền đến tiếng vang kẽo kẹt khiến người ê cả răng, người dưới thân dường như đang nức nở, nhưng nghe vào tai cũng không quá rõ ràng, bên trong một mảnh trắng ngần chỉ có một đôi môi bị cắn đến tươi đẹp.
—— chuyện tệ hơn nữa hắn đã làm, tất nhiên sẽ không bao giờ được sư tôn tha thứ, vậy cứ để hỏng bét hết đi, dù sao cũng tốt hơn, hoa rơi nước chảy uổng công dã tràng.
Một tay Yến Như Vân nắm lấy đôi tay Tề Tiêu, tay kia đè lại lồng ngực, môi áp lên đôi môi mà hắn thèm muốn đã lâu, người phía dưới thét lên một tiếng kinh hãi, đầu lưỡi dễ dàng đẩy ra hàm răng tiến vào trong miệng người ở dưới thân.
Trong mũi tràn đầy mùi hương thanh đạm, trong miệng ngậm lấy một đôi môi, tay ấn trên ngực Tề Tiêu thu lại, nắm lấy vải áo, hắn mơ hồ biết mình đang làm chuyện không thể cứu vãn, mang theo quyết tâm được ăn cả ngã về không động tác giữa răng môi càng thêm dứt khoát kịch liệt, không ngừng thâm nhập dây dưa, nhưng mà hôn càng kịch liệt, trong ngực càng trống rỗng mênh mông, buồn bực càng lợi hại, buồn đến trong lòng hắn lên men, chua xót xuôi theo ngực một đường vọt tới hốc mắt và chóp mũi, có chất lỏng xẹt qua gương mặt hắn, vừa ướt lại vừa ngứa, hắn rút ra khỏi miệng của Tề Tiêu, bám vào cổ, xuôi theo cổ một đường mút xuống dưới, vạt áo chướng mắt, hắn liền dốc sức kéo ra, xương quai xanh đẹp đẽ cân xứng với làn da trần trụi hiện ra, tay hắn hướng xuống phía dưới kéo đai lưng, môi lưỡi hôn từ trên xuống dưới, mãi cho đến khi tay sờ trúng một vật cứng, mới vuốt ve không tới hai lần, đột nhiên trên bụng đau xót, tiếp theo cánh tay đang bị nắm chặt trong tay thoát ra, một cái tát mang theo tiếng gió đánh vào trên mặt ——
“Ba” một tiếng.
Giọng nói phẫn nộ kèm theo thở dốc vang lên bên tai: “Yến Như Vân! Ngươi điên rồi sao! Ngươi nhìn cho rõ, ta là sư tôn của ngươi!”
Sư tôn?
“Ngươi tỉnh lại đi!”
Hắn ngủ bao lâu rồi?
Trên mặt đau rát, là sư tôn…… Đánh hắn sao?
Yến Như Vân mờ mịt dừng lại động tác, nhìn về phía người đang thở gấp ở dưới thân mình, máu nóng vọt lên đỉnh đầu chảy trở về, trước mắt dần dần khôi phục sáng trong.
Hắn đã làm gì? Hắn chỉ nhớ rõ lúc từ Vấn Kiếm Phong trở về, vết thương cũ tái phát bị ma khí cắn trả, vốn định âm thầm áp chế, không nghĩ tới sư tôn đúng ngay lúc này xông vào, cho hắn uống thuốc, còn muốn giúp hắn chải vuốt linh mạch, sau đó…… Cái gì hắn cũng không nhớ rõ.
Yến Như Vân nghi hoặc không thôi, sư tôn đã phát hiện trên người hắn có ma khí rồi sao?
Ngay lúc hắn còn đang sững sờ, Tề Tiêu đột nhiên đập ván giường một cái, “Phanh” một tiếng, chặt đứt suy nghĩ của hắn, sau một hồi thở dốc, mới nói: “Để ta ngồi dậy.”
Lúc này Yến Như Vân đã dần dần tìm về thần trí, kinh hoảng nói: “Sư tôn, ta ——”
Hô hấp của Tề Tiêu đã trở nên bình tĩnh, giọng nói không rõ là buồn hay vui: “Thả ta ra.”
Ánh mắt Yến Như Vân rơi xuống đôi môi hơi sưng đỏ của Tề Tiêu, có trong nháy mắt hoảng hốt, sau đó ánh mắt hướng xuống dưới quét qua, thấy rõ dáng vẻ của người ở dưới thân —— vạt áo của Tề Tiêu bị kéo ra lỏng lẻo, từ cổ đến ngực trải rộng vô số điểm đỏ, búi tóc bởi vì giãy giụa bị cọ đến tán loạn, sắc mặt ửng hồng, tuy hồng nhưng vẫn không bằng sắc diễm đôi môi, nhưng mà ánh mắt Tề Tiêu vừa phẫn hận vừa xấu hổ, giống như một thanh kiếm sắc bén chém thẳng vào mặt hắn, một trận khí lạnh thấu xương từ phía sau lưng trườn lên gáy Yến Như Vân, cánh tay đột nhiên buông lỏng, cứng ngắc ngay tại chỗ.
Tề Tiêu nhân lúc đứng dậy đẩy Yến Như Vân ra, sau khi xuống giường đi đến bên cạnh bàn khép lại vạt áo.
Ngay lúc hắn đi xuống giường, Yến Như Vân cảm thấy vết thương trên bả vai tựa hồ không còn đau buốt như bị gai nhọn đâm vào tim, quần áo trên người cũng thay đổi một bộ khác, ánh mắt chợt lóe. Hắn đã nghĩ ra được nếu sư tôn dò hỏi lai lịch ma khí trong thân thể hắn thì nên trả lời như thế nào, thu lại thần sắc kinh hoảng lúc ban đầu.
Tề Tiêu vẫn chưa hết sợ hãi, hắn vốn định phá cửa bỏ đi, lại nghĩ một chút, đây vốn không phải là thời điểm hắn vì việc tư mà giận chó đánh mèo, bèn xoay người đối mặt với Yến Như Vân. Ngay khi nhìn vào đôi mắt đen bóng của Yến Như Vân, thân thể thon dài của người này lúc nằm ở trên giường vừa mới nãy chợt lóe qua trong đầu, tim khẽ đập thình thịch, đem những điên cuồng và kiều diễm vừa rồi vứt ra sau đầu, sửa thành vẻ trang nghiêm, nghiêm mặt nói: “Yến Như Vân, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi đã luyện công pháp gì không?”
Lúc đầu do hắn quá quan tâm nên bị loạn, nhất thời không nhớ tới việc này, trong nguyên tác quả thật không có tình tiết Yến Như Vân nhập ma linh tinh gì đó, nhưng…… Nghiêm túc mà nói, trên người hắn có ma khí, chẳng qua ma khí vừa tiến vào thân thể hắn thì nhanh chóng bị linh khí vô cùng vô tận bao phủ đồng hóa, nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, hoàn toàn có thể không cần tính.
Đó là dựa theo nguyên tác sau khi Mê Vụ Sơn bị diệt môn, lúc đó Yến Như Vân vì báo thù mà luyện thành công pháp.
Thế nhưng Bách Lý Liên Giang đáng lẽ sang năm mới lên sàn diễn sớm đã bị Tề Tiêu hắn thu vào môn hạ, còn trở thành sư đệ của Yến Như Vân, không có đạt tới điều kiện cần thiết, Tề Tiêu tất nhiên sẽ không nghĩ tới khả năng kia, nhưng xem xuyên suốt toàn bộ quyển sách, chỉ có một cái duy nhất đem Yến Như Vân và ma khí kết nối quan hệ với nhau, đó là bản tuyệt thế công pháp mà hắn đạt được trong động phủ của Mê Điệt Lão Nhân ——《 Phệ Tiên Ấn 》.
Trong lòng Tề Tiêu đã nhận định tám chín phần mười, nhìn thẳng Yến Như Vân, không hề bỏ sót vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trên mặt hắn mà gần như không thể phát hiện ra, cuối cùng chút đắn đo còn sót lại rất tự nhiên mà tiêu tán.
Vòng tới vòng lui, vẫn không thể thoát khỏi cốt truyện đã định.
Sắc mặt Yến Như Vân vốn trắng như ngọc, bởi vì mất máu nên tái nhợt thêm mấy phần, nghe Tề Tiêu nói xong, tuy trong lòng kinh hãi, cũng chỉ là giữa mày run lên, nói: “Đệ tử chỉ luyện 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, đối với công pháp khác, chưa từng đọc qua.”
Trong lòng Tề Tiêu hiểu rõ, thật muốn nói rõ ràng, 《 Phệ Tiên Ấn 》 thuộc về tà công, Yến Như Vân là thiên chi kiêu tử của chính đạo, không phải lúc bất đắc dĩ, trăm triệu lần sẽ không luyện công pháp tà môn như vậy, cho dù luyện thành, cũng chưa bao giờ tổn thương một người vô tội nào, không muốn cho người biết, cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc trước hắn lo lắng trong cơ thể Yến Như Vân có ma khí, hiện tại nghĩ thông suốt là do《 Phệ Tiên Ấn 》 gây ra, lo lắng vơi đi hơn phân nửa, hắn càng lo lắng, là một sự kiện khác: “Vậy ma khí trên người ngươi từ đâu mà có, vết thương trên vai ngươi từ đâu mà có, là ai đả thương ngươi, ba năm nay, ngươi đã đi nơi nào?”
Người đó hắn đã từng cô phụ, rồi sau đó cho dù hắn móc tim gan ra vẫn nhẫn tâm vứt bỏ hắn ở trên đảo, là người để cho hắn đợi chờ lúc còn ở trong hang động tối tăm không thấy ánh mặt trời bị cưỡng ép rút xương đau đến chết đi sống lại, nhưng trước sau vẫn chờ không thấy tới, từ kiên định đến dao động đến không cam lòng lại đến hận, hận đến cực điểm lại sinh ra si niệm.
Lúc hắn chịu đủ tra tấn dưới đáy biển, chắc là sư tôn và Bách Lý Liên Giang sống rất tốt, sư tôn sẽ vì Bách Lý Liên Giang mà nấu ăn, vì hắn mà lau mồ hôi, vì hắn muốn một món binh khí mà lên trời xuống đất…… Lúc người cùng Bách Lý Liên Giang hoà thuận vui vẻ, có nhớ rõ từng có một đại đệ tử ở trên đảo Già Lam khô gầy chờ đợi suốt ba ngày rồi táng thân trong biển cả?
Nghĩ chắc là không nhớ rõ, sư tôn sớm đã cực kỳ ghét hắn, đuổi hắn ra khỏi Vân Tiêu Phong, đoạn tuyệt tình nghĩa sư đồ với hắn, vội vã phủi sạch những gì liên quan tới hắn, thậm chí ngay cả hứa hẹn của hắn cũng khinh thường không cần tới.
Dù sao hắn cũng không so được với Bách Lý Liên Giang, dù sao…… Cũng bị người căm ghét đến cực điểm, có tệ hại hơn nữa, cũng sẽ không có người để ý ——
Sắc đen trong đôi mắt Yến Như Vân lại tăng thêm, tựa hồ bò khắp tròng trắng mắt của hắn, cánh tay bắt lấy tay Tề Tiêu càng tăng thêm sức lực, thậm chí truyền đến tiếng vang kẽo kẹt khiến người ê cả răng, người dưới thân dường như đang nức nở, nhưng nghe vào tai cũng không quá rõ ràng, bên trong một mảnh trắng ngần chỉ có một đôi môi bị cắn đến tươi đẹp.
—— chuyện tệ hơn nữa hắn đã làm, tất nhiên sẽ không bao giờ được sư tôn tha thứ, vậy cứ để hỏng bét hết đi, dù sao cũng tốt hơn, hoa rơi nước chảy uổng công dã tràng.
Một tay Yến Như Vân nắm lấy đôi tay Tề Tiêu, tay kia đè lại lồng ngực, môi áp lên đôi môi mà hắn thèm muốn đã lâu, người phía dưới thét lên một tiếng kinh hãi, đầu lưỡi dễ dàng đẩy ra hàm răng tiến vào trong miệng người ở dưới thân.
Trong mũi tràn đầy mùi hương thanh đạm, trong miệng ngậm lấy một đôi môi, tay ấn trên ngực Tề Tiêu thu lại, nắm lấy vải áo, hắn mơ hồ biết mình đang làm chuyện không thể cứu vãn, mang theo quyết tâm được ăn cả ngã về không động tác giữa răng môi càng thêm dứt khoát kịch liệt, không ngừng thâm nhập dây dưa, nhưng mà hôn càng kịch liệt, trong ngực càng trống rỗng mênh mông, buồn bực càng lợi hại, buồn đến trong lòng hắn lên men, chua xót xuôi theo ngực một đường vọt tới hốc mắt và chóp mũi, có chất lỏng xẹt qua gương mặt hắn, vừa ướt lại vừa ngứa, hắn rút ra khỏi miệng của Tề Tiêu, bám vào cổ, xuôi theo cổ một đường mút xuống dưới, vạt áo chướng mắt, hắn liền dốc sức kéo ra, xương quai xanh đẹp đẽ cân xứng với làn da trần trụi hiện ra, tay hắn hướng xuống phía dưới kéo đai lưng, môi lưỡi hôn từ trên xuống dưới, mãi cho đến khi tay sờ trúng một vật cứng, mới vuốt ve không tới hai lần, đột nhiên trên bụng đau xót, tiếp theo cánh tay đang bị nắm chặt trong tay thoát ra, một cái tát mang theo tiếng gió đánh vào trên mặt ——
“Ba” một tiếng.
Giọng nói phẫn nộ kèm theo thở dốc vang lên bên tai: “Yến Như Vân! Ngươi điên rồi sao! Ngươi nhìn cho rõ, ta là sư tôn của ngươi!”
Sư tôn?
“Ngươi tỉnh lại đi!”
Hắn ngủ bao lâu rồi?
Trên mặt đau rát, là sư tôn…… Đánh hắn sao?
Yến Như Vân mờ mịt dừng lại động tác, nhìn về phía người đang thở gấp ở dưới thân mình, máu nóng vọt lên đỉnh đầu chảy trở về, trước mắt dần dần khôi phục sáng trong.
Hắn đã làm gì? Hắn chỉ nhớ rõ lúc từ Vấn Kiếm Phong trở về, vết thương cũ tái phát bị ma khí cắn trả, vốn định âm thầm áp chế, không nghĩ tới sư tôn đúng ngay lúc này xông vào, cho hắn uống thuốc, còn muốn giúp hắn chải vuốt linh mạch, sau đó…… Cái gì hắn cũng không nhớ rõ.
Yến Như Vân nghi hoặc không thôi, sư tôn đã phát hiện trên người hắn có ma khí rồi sao?
Ngay lúc hắn còn đang sững sờ, Tề Tiêu đột nhiên đập ván giường một cái, “Phanh” một tiếng, chặt đứt suy nghĩ của hắn, sau một hồi thở dốc, mới nói: “Để ta ngồi dậy.”
Lúc này Yến Như Vân đã dần dần tìm về thần trí, kinh hoảng nói: “Sư tôn, ta ——”
Hô hấp của Tề Tiêu đã trở nên bình tĩnh, giọng nói không rõ là buồn hay vui: “Thả ta ra.”
Ánh mắt Yến Như Vân rơi xuống đôi môi hơi sưng đỏ của Tề Tiêu, có trong nháy mắt hoảng hốt, sau đó ánh mắt hướng xuống dưới quét qua, thấy rõ dáng vẻ của người ở dưới thân —— vạt áo của Tề Tiêu bị kéo ra lỏng lẻo, từ cổ đến ngực trải rộng vô số điểm đỏ, búi tóc bởi vì giãy giụa bị cọ đến tán loạn, sắc mặt ửng hồng, tuy hồng nhưng vẫn không bằng sắc diễm đôi môi, nhưng mà ánh mắt Tề Tiêu vừa phẫn hận vừa xấu hổ, giống như một thanh kiếm sắc bén chém thẳng vào mặt hắn, một trận khí lạnh thấu xương từ phía sau lưng trườn lên gáy Yến Như Vân, cánh tay đột nhiên buông lỏng, cứng ngắc ngay tại chỗ.
Tề Tiêu nhân lúc đứng dậy đẩy Yến Như Vân ra, sau khi xuống giường đi đến bên cạnh bàn khép lại vạt áo.
Ngay lúc hắn đi xuống giường, Yến Như Vân cảm thấy vết thương trên bả vai tựa hồ không còn đau buốt như bị gai nhọn đâm vào tim, quần áo trên người cũng thay đổi một bộ khác, ánh mắt chợt lóe. Hắn đã nghĩ ra được nếu sư tôn dò hỏi lai lịch ma khí trong thân thể hắn thì nên trả lời như thế nào, thu lại thần sắc kinh hoảng lúc ban đầu.
Tề Tiêu vẫn chưa hết sợ hãi, hắn vốn định phá cửa bỏ đi, lại nghĩ một chút, đây vốn không phải là thời điểm hắn vì việc tư mà giận chó đánh mèo, bèn xoay người đối mặt với Yến Như Vân. Ngay khi nhìn vào đôi mắt đen bóng của Yến Như Vân, thân thể thon dài của người này lúc nằm ở trên giường vừa mới nãy chợt lóe qua trong đầu, tim khẽ đập thình thịch, đem những điên cuồng và kiều diễm vừa rồi vứt ra sau đầu, sửa thành vẻ trang nghiêm, nghiêm mặt nói: “Yến Như Vân, ngươi thành thật nói cho ta biết, có phải ngươi đã luyện công pháp gì không?”
Lúc đầu do hắn quá quan tâm nên bị loạn, nhất thời không nhớ tới việc này, trong nguyên tác quả thật không có tình tiết Yến Như Vân nhập ma linh tinh gì đó, nhưng…… Nghiêm túc mà nói, trên người hắn có ma khí, chẳng qua ma khí vừa tiến vào thân thể hắn thì nhanh chóng bị linh khí vô cùng vô tận bao phủ đồng hóa, nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh, hoàn toàn có thể không cần tính.
Đó là dựa theo nguyên tác sau khi Mê Vụ Sơn bị diệt môn, lúc đó Yến Như Vân vì báo thù mà luyện thành công pháp.
Thế nhưng Bách Lý Liên Giang đáng lẽ sang năm mới lên sàn diễn sớm đã bị Tề Tiêu hắn thu vào môn hạ, còn trở thành sư đệ của Yến Như Vân, không có đạt tới điều kiện cần thiết, Tề Tiêu tất nhiên sẽ không nghĩ tới khả năng kia, nhưng xem xuyên suốt toàn bộ quyển sách, chỉ có một cái duy nhất đem Yến Như Vân và ma khí kết nối quan hệ với nhau, đó là bản tuyệt thế công pháp mà hắn đạt được trong động phủ của Mê Điệt Lão Nhân ——《 Phệ Tiên Ấn 》.
Trong lòng Tề Tiêu đã nhận định tám chín phần mười, nhìn thẳng Yến Như Vân, không hề bỏ sót vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trên mặt hắn mà gần như không thể phát hiện ra, cuối cùng chút đắn đo còn sót lại rất tự nhiên mà tiêu tán.
Vòng tới vòng lui, vẫn không thể thoát khỏi cốt truyện đã định.
Sắc mặt Yến Như Vân vốn trắng như ngọc, bởi vì mất máu nên tái nhợt thêm mấy phần, nghe Tề Tiêu nói xong, tuy trong lòng kinh hãi, cũng chỉ là giữa mày run lên, nói: “Đệ tử chỉ luyện 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, đối với công pháp khác, chưa từng đọc qua.”
Trong lòng Tề Tiêu hiểu rõ, thật muốn nói rõ ràng, 《 Phệ Tiên Ấn 》 thuộc về tà công, Yến Như Vân là thiên chi kiêu tử của chính đạo, không phải lúc bất đắc dĩ, trăm triệu lần sẽ không luyện công pháp tà môn như vậy, cho dù luyện thành, cũng chưa bao giờ tổn thương một người vô tội nào, không muốn cho người biết, cũng là hợp tình hợp lý.
Lúc trước hắn lo lắng trong cơ thể Yến Như Vân có ma khí, hiện tại nghĩ thông suốt là do《 Phệ Tiên Ấn 》 gây ra, lo lắng vơi đi hơn phân nửa, hắn càng lo lắng, là một sự kiện khác: “Vậy ma khí trên người ngươi từ đâu mà có, vết thương trên vai ngươi từ đâu mà có, là ai đả thương ngươi, ba năm nay, ngươi đã đi nơi nào?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook