Tử Mệ
Chương 9

Nhạc phường tên là“Thanh Phong trai”, đối diện là“Túy Nguyệt phường”, ta đứng ngoài hiên bên cửa sổ nhìn giáo phường đối diện, nghĩ xem có thể hay không nhìn thấy Tử Thiên.

“Điện hạ,” Trương Sĩ Ngạn đem một cái hòm đặt trên bàn, nói với ta,“Đây là thứ gì vậy?”

Ta thấy hắn mở hòm, định lấy vật trong hộp ra, tức khắc đưa tay ngăn lại:“Đừng chạm vào.”

Hắn nhìn ta, nghi hoặc thu tay.

“Lớn nhỏ gì thứ này cũng coi nhưđộc vật,” Ta nhìn loại dược thảo bên trong,“Nếu không biết cách sử dụng, có thể nói là kịch độc. Tùy ýđụng chạm chỉ e không ổn.”

“Tạơn điện hạ nhắc nhở,” Hắn nói,“Muốn đem tới phủ Thừa tướng sao?”

“Ân,” Ta gật đầu,“Ta sẽ tự mình mang đi.”

※※※

Tướng phủ xa hoa có thể so với hoàng cung, khi vừa bước chân vào, thực tại làm cho ta có chút giật mình, không nghĩ Thừa tướng luôn cẩn trọng lại phô trương đến thế. Bất quá, với địa vị dưới 1 người trên vạn người, như vậy cũng là xứng đáng.

“Cung nghênh thái tửđại giá.” Người ra đón hình như là quản gia.

Ta gật đầu, ý bảo tùy tùng phía sau đem lễ vật tiến lên:“Hôm qua Thừa tướng đại hôn, chưa thể tới chúc mừng, hôm nay đành đem tới chút lễ mọn làm quà chúc mừng.”

“Thái tử thật làđa lễ,” Hắn gọi vài hạ nhân tới dẫn người tới nơi đặt quà, rồi sau đó nói với ta,“Thừa tướng đang đợi ở thư phòng, mời theo ta.”

Ta theo chân quản gia đến thư phòng Thừa tướng. Đẩy cửa ra, Thừa tướng theo án biên đứng dậy, ý bảo người hầu chung quanh toàn bộ lui ra. Sau khi họ rời đi hết, mới thở dài nói:“Thái tửđiện hạ.”

Ta xua tay:“Không cần đa lễ,” Rồi đưa ra một chiếc hộp,mở nắp nói:“Thỉnh xem qua.”

Hắn cúi đầu nhìn vật đó, hỏi:“Đã gặp không ít khó khăn?”

“Vật này chỉ sinh trường ở nơi thâm sơn của Nhạn Bắc, những nơi hiếm người sống. Hơn nữa lại sinh trưởng rất thưa thớt, cho tới nay luôn là trân phẩm khó tìm, chỉ sốít hoàng thân quốc thích mới có.” Ta lại chỉ bình dược bên cạnh,“Đây thứ lấy ra từ giữa dược vật, chính là, dược tính khó có thể khống chế, chỉ cần hơi vôý, tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại. Thừa tướng đại nhân, còn nhiều hơn thời gian, nên thí nghiệm 1 chút mới phải.”

“Tất nhiên.” Hắn trả lời, đưa ngón tay bị thương vào hộp dược thảo.

Ta ở một bên nhìn, đợi hắn thu hồi ngón tay, mới nói:“Dược tính sẽ dần lan rộng, đại nhân cần phải cẩn thận.”

Hắn nhìn chằm chằm miệng vết thương tràn máu, hình như có bất an nhíu mày.

“Dược thái tử dùng mặc dùđãđược thay thế, nhưng bởi vì dùng dược quá lâu, trong cơ thể vẫn còn sót lại không ít độc tố, nếu vôý làm tái phát, hậu quả không thể nói trước được. Đại nhân ngươi vẫn luôn tìm cách chế giải dược, vì thế mà tiếp xúc không ít độc vật.” Ta kéo tay Thừa tướng, ấn nhẹ vào cổ tay hắn xem mạch, tiếp tục nói,“Ta thấy đại nhân mạch tượng hỗn loạn, chỉ sợđộc đã ngấm sâu. Cái gọi là dược ba phần độc, đại nhân sau này cần phải cẩn thận mới được.”

Hắn rút tay về, bình tĩnh cười:“Đa tạđiện hạ quan tâm.”

Ta nói:“Đại nhân hiện tại cũng không phải là chỉ vì chính mình mà sống, mặc dù là vì y, cũng phải tiến từng bước, không thể nóng vội.”

Hắn không đáp, chuyển tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ:“Y có khỏe không?”

Ta gật đầu:“Y khỏe lắm.”

“Phải không……” Hắn nói rất nhỏ, không thèm nhắc lại.

Đảo mắt nhìn bốn phía, ta thuận miệng hỏi:“Công chúa đâu?”

Không hiểu tại sao lại chợt nhớđến nàng? Có lẽ hắn cũng định hỏi ta như vậy, cho nên trên mặt mới hiện ra biểu tình kinh ngạc.

“Đại khái là……đã ra ngoài.” Hắn đáp, đối với hành tung của nàng thật sự không biết gì cả.

“Một mình sao?” Ta hỏi.

Hắn lạnh nhạt cười:“Đối với nàng mà nói, cũng không có gì kỳ quái.”

“Nga?” Ta nói tiếp,“Lúc trước cũng cùng công chúa gặp qua một lần, chưa từng nghĩ nàng bất hảo như vậy, mà là người nhàn tĩnh rộng lượng, danh môn khuê tú.”

“Không thể nhìn mặt mà bắt hình dong,” Hắn đáp, mang theo ý cười sâu xa,“Điểm này, điện hạ hẳn là hiểu rõ nhất?”

Ta ngẩng đầu, chớp chớp mi:“Nói cũng phải.”

Từ phủ Thừa tướng trở về, ta vẫn như trước ngồi trên xe ngựa. Lúc mới đầu còn chưa nhận ra, nhưng sau này thấy mang theo người khác tới chỗ cơ mật thật là phiền toái. Mỗi lần cũng Trương đại nhân gặp mặt, đều chỉ có thể mượn cớđem thị vệ canh ngoài cửa, thông qua ám hiệu mà tới nơi hẹn. Chính vì thường xuyên đổi địa điểm, đối với một người ngoài như ta, thật sự là có chút đau đầu.

Xe ngựa một đường lay động, đi qua Túy Nguyệt phường, ta phân phó hạ nhân dừng xe lại một bên, một mình tiến vào đó.

“Đây không phải Yến công tử sao?” Người vừa nói là nữ tử ta đã gặp lần trước, tên Nguyệt Nương.

Ta cười cười:“Nguyệt Nương còn nhớ rõ tại hạ?”

“Đương nhiên nhớ rõ,” Nàng sang sảng cười,“Ngài khiến cho người ta đã gặp 1 lần thì không thể nào quên được.”

Ta nhìn quanh, hỏi:“Hôm nay Tử Thiên chưa tới sao?”

Nguyệt Nương lắc đầu:“Hắn làm sao lại đến vào ban ngày ban mặt như thế này?”

Vài ngày không thấy hắn, còn tưởng rằng hắn sẽở nơi này tiêu dao, không ngờ lại không phải, chẳng lẽ lại ngoan ngoãn ở nhà sao? Có chút tò mò, lại thấy một thị nữ từ phía trong đi tới nói nhỏ vào tai nàng:“Nguyệt Nương, vị khách quan kia nói, nếu không thấy được Nguyệt Ngâm, hắn sẽ không đi.”

“Nguyệt Ngâm?” Ta hỏi,“Chính là người lần trước múa riêng 1 bài cho ta?”

“Đúng,” Nguyệt Nương hồi đáp, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử,“Đã nhiều ngày thân thể nàng kia không thoải mái, không thể tiếp khách.”

“Vị kia khách nhân vì sao nhất định phải thấy nàng?” Ta tò mò hỏi.

“Công tử cóđiều không biết, từ lần diễn vở“Mỹ nhân từ” cho ngài, liền có không ít khách nhân chỉ muốn nghe khúc này, trở thành chiêu bài chính ởđây. Vị khách quan kia cũng là bởi vì như vậy, Nguyệt Ngâm không ra mặt là không thể.”

Ta khinh thường nói:“Hắn nếu là muốn nghe, thì tìm người khác diễn cho hắn xem không được sao?”

“Sợ là không được,” Nàng đáp,“Nguyệt Ngâm làđầu bài ởđây, tài nghệ song tuyệt, cả Trường An tuyệt đối không thể tìm ra vũ cơ nào có thể sánh với nàng, vì thế giai khúc này cũng chỉ có nàng xứng đáng diễn.”

“Ra vậy……” Ta nghiêng mặt nhìn vào phía trong,“Thật sự là một khách nhân bốc đồng.”

Nam tử trong đó, quần áo màu xanh, khuôn mặt như ngọc, bàn tay mềm mại đang định nâng chén rượu, lại nghe thấy ngoài cửa cóđộng tĩnh, liền dừng chén quay sang, cùng ta mặt đối mặt.

Ta trong lòng không khỏi chấn động, trước mắt người mặc dù cải nam trang, nhưng dung nhan tú lệ vẫn không giấu được thân phận nữ nhi của nàng.

“Không bằng để ta cùng hắn nói chuyện.” Ta nói, đẩy cửa tiến vào trong phòng.

Nguyệt Nương không ngăn trở, chỉ theo ta 1 đường tiến vào.

Công chúa liếc mắt đã nhận ra ta, có chút trốn tránh, ta chắp tay thi lễ:“Công……”

Không đợi ta nói xong, chỉ thấy nàng giơ 1 ngón tay lên miệng, hướng ta nháy mắt.

Ta cười cười, tiếp tục nói:“Công tử.”

Nàng thở dài một hơi, trả lời:“Hân hạnh hân hạnh.”

“Như thế nào? Hai vị quen nhau sao?” Nguyệt Nương tò mò hỏi.

“Từng gặp mặt một lần,” Ta trả lời.

“Đúng rồi,” Công chúa một tay đặt trên bàn, chống cằm,“Nguyệt Ngâm như thế nào còn chưa ra? Giá của đầu bài nơi giáo phường bậc nhất Trường An quả là không rẻ.”

“Xem kìa,” Nguyệt Nương cười làm lành nói,“Có sinh ý chúng ta còn có thể không làm sao? Chính là Nguyệt Ngâm có bệnh trong người, thật sự không tiện tiếp khách.”

“Ngô?” Công chúa quơ quơ chén rượu trong tay,“Nàng sớm không sinh bệnh, muộn không sinh bệnh, cố tình chờ khi ta đến thì bị bệnh. Nguyệt Nương, ngươi không phải định đuổi ta đi chứ?”

“Sao lại như thếđược……”

“Ta mặc kệ,” Nàng kiên trì,“Chết hay sống cũng bắt nàng phải vì ta mà diễn 1 đoạn, nghe xong ta sẽđi.”

“Nhưng là……”

“Nguyên lai công tử là muốn nghe khúc,” Ta nói nói,“Vậy nghe ai múa hát chẳng phải cũng giống nhau sao?”

“Không giống,” Nàng lắc đầu,“Đương nhiên không giống.”Mỹ nhân từ” phải do mỹ nhân diễn, trừ bỏ Nguyệt Ngâm ở ngoài còn có ai có thể xứng diễn khúc này?”

“Như vậy, nếu có người cũng xứng đáng như nàng, công tử sẽ không đòi hỏi nữa?” Ta hỏi.

“Nếu thật sự có người đó,” Nàng hứng thú nói,“Như vậy không thấy Nguyệt Ngâm cũng không sao.”

Ta quay đầu nhìn Nguyệt Nương, thấy nàng cười tỏ vẻ hiểu ý, rồi sau đó quay đầu nói tiếp:“Công tử cảm thấy chỉ Nguyệt Ngâm xứng đáng diễn khúc này, vậy người được tặng khúc này có xứng không?”

Nàng giương mắt nhìn ta trầm mặc, sau cười nói:“Khúc này vốn vì ngươi mà diễn, tất nhiên ngươi xứng hơn nàng. Cũng được, sẽ không làm khó dễ ngươi nữa” Nàng hướng mọi người phất phất tay,“Dù sao cũng có người thích hợp rồi.”

Nguyệt Nương gật đầu cáo lui:“Nhị vị từ từ nói chuyện, tiểu nhân không quấy rầy nữa.”

người đi hết, công chúa liền để ta ngồi xuống bên cạnh,hỏi:“Thái tửđiện hạ sao lại ởđây?”

Ta tiếp nhận chén rượu từ tay nàng, cười nói:“Ta đang muốn hỏi công chúa đây, ngày thứ 2 sau đại hôn không ở cùng phu quân, sao lại chạy tới nơi phong nguyệt này?”

“Á?” Nàng nói,“Ai nói sau tân hôn thì không thểđến nơi này? Vẫn là nói, ngươi cũng nghĩ nữ tử không được đến nơi này sao?”

“Không phải,” Ta đáp,“Chỉ là có chút tò mò, vì sao công chúa lại cố chấp muốn nghe bằng được chi khúc ấy?”

Nàng ngừng chén, nhìn ta:“Cũng không có gì, bất quá là muốn biết mỹ nhân được mọi giai từ ca tụng sẽ ra sao, nàng ta sẽ khiến lòng người say đến mức nào? Mà cảnh đẹp này đâu thể sánh với mỹ mạo của điện hạ?”

Ta cúi đầu mà cười:“Thật xấu hổ, để công chúa tay không quay về rồi.”

“Như thế nào? Nguyên lai ngươi sẽ không múa sao?” Trên khuôn mặt nàng hiện lên không ít kinh ngạc,“Nói như thế nào cũng là chi khúc tặng ngươi mà, hãy thử một chút đi?”

Ta lắc đầu:“Tử Phượng bất tài, không giỏi ca múa, làm cho công chúa thất vọng rồi.”

“Thật sự là kỳ quái,” Nàng bất đắc dĩ cau mày,“Ta vẫn cứ nghĩđiện hạ là người giỏi ca múa chứ.”

“Ở Nhạn Bắc quốc, nam tử không thể học ca múa,” Ta đáp,“Mặc dù trong lòng cóđam mê, cũng không thể ngâm xướng, đừng nói là khởi vũ.”

“Nga?” Nàng nhíu mày,“Thật đáng tiếc, rõ ràng là người xinh đẹp thế này mà. May là Tử Mạch không sinh ra ởđó.”

“Thần quan đại nhân?” Ta tò mò lặp lại.

“Ân,” Nàng trả lời,“Điện hạ mới tới nên có lẽ không biết, Thần quan đại nhân mỹ mạo thiện vũ mọi người đều biết, hàng năm hoàng thành đều cử hành tế lễ, tất cảđều do Thần quan đại nhân chủ trì. Đến lúc đó y ở trên tếđàn Tế Tự nhảy múa, tẩy trừ tà mị, kính thần linh, khẩn cầu đất nước bình an. Cho tới nay việc này luôn là việc trọng đại của quốc gia, cũng là cảnh đẹp tráng lệ vô ngần, không ít người mộ danh màđến. Ai may mắn được xem đều tán thưởng, ngay cả Hoàng Thượng cũng say mêđiệu múa hoa lệ của đại nhân, năm nào cũng vậy.”

“Phải không?” Ta cảm thán nói,“Xem ra Thần quan đại nhân quả nhiên là phong thái bất phàm, người người yêu mến.”

“Đáng tiếc, bây giờ khác hẳn ngày xưa,” Công chúa buồn bãđáp,“Vẫn nghĩ tầm mắt Hoàng Thượng sẽ không rời nơi đó, bất quá hiện tại, tựa hồ là tìm được phong cảnh đẹp hơn rồi.”

Ta buông chén rượu, yên lặng nhìn nàng. Một khắc nào đó, trong lòng nổi lên một cơn khó chịu.

“Hình như lạc đề rồi,” Nàng ngược lại cười nói,“Kỳ thật, là vì tướng phủ thật sự rất nhàm chán, Hoài Viễn cả ngày chẳng biết hắn muốn gì nữa, ta cũng chỉ có thểđi tìm vui, ra ngoài đi dạo. Còn điện hạ? Điện hạ là vì sao màđến?”

“Tìm người.” Ta ngắn gọn đáp.

“Nga? Tìm được rồi sao?”

“Không,” Ta lắc đầu,“Sợ là không thấy được.”

“Xem ra chúng ta giống nhau,” Nàng đứng dậy kéo tay ta,“Đi thôi.”

Không kịp phân trần mà bị lôi đi trên phố, thật giống như lần trước bị Tử Thiên dẫn ra khỏi cung.

“Hoàng huynh thật chu đáo,” Ngồi trên xe, công chúa một bên nhấc màn xe hướng ra phía ngoài nhìn xung quanh, một bên nói với ta,“Còn phái nhiều thị vệđi theo như vậy. Xem ra hắn đối với ngươi quả nhiên là sủng ái có thừa.”

Ta khách sáo mỉm cười, đáp:“Là nhờ thánh ân.”

“Bất quá,” Nàng buông màn xe, nhìn ta,“Con người ta khi được sủng ái thường không cảm thấy, đợi đến khi mất đi, mới có thể từ từ nhận ra.”

Xem ra đúng như lời Thừa tướng, nàng quả là khác xa với vẻ ngoài, công chúa lén lút ra ngoài rong chơi ngày hôm nay, cùng hình ảnh ta nhìn thấy hôm trước hoàn toàn bất đồng.

“Dừng xe,” Nàng nói,“Chúng ta đến rồi.”

Ta theo công chúa xuống xe, trước mắt xuất hiện 1 cửa hàng xếp đầy mặt nạ tế thần hung ác, sau một hồi hỗn loạn ta mới nhận ra, đây là nơi ta cùng Tử Thiên tới lần trước.

“Công chúa thích mặt nạ sao?” Ta hỏi, đứng ngoài cửa nhìn vào phía trong

“Không,” Nàng trả lời,“Chỉ là do sắp đến lễ tế thần năm nay, nghi thức mặt nạ thường dùng cũng nên thay đổi. Trước đêm đại tế là 1 buổi tiểu tế, điện hạ cũng tham dựđi, là lễ của dân gian, còn đại tế trong Tế Tựở hoàng cung mấy ngày sau là cho Thần quan chủ trì.” Nàng đi vào trong ***, nhặt lên một cái mặt nạ,“Lúc này tế vũ là…… Lan Lăng vương. Thái tửđã từng nghe qua chưa?”

Ta xem qua mấy cái mặt nạ bày phía ngoài, gật đầu nói:“Từng nghe Lan Lăng Vương trường cung của Bắc Tề dũng mãnh thiện chiến, nhưng diện mạo ôn nhu mà thường bị kẻđịch xem nhẹ, mỗi lần chiến sa trường phải đeo mặt nạ dữ tợn để lấy uy. Sau trận Lạc Dương, dân nước Tề viết nên trận khúc, bằng ca khởi vũ, tái hiện tráng cảnh tiêu diệt địch lúc bấy giờ, ca ngợi trường cung anh dũng thần võ.”

“Đúng là,” Nàng cười nói,“Bất quá sau lại này mặt nạ từ việc dọa người lại trở thành thứđẩy lui quỷ mị, nguyên bản xưa kia là vì chúc tụng công lao, nay là vì kính thần, nhưng dù có thế nào thì mặt nạ này cũng không từng thay đổi.”

“Xem ra, Tử Phượng thật có phước mới được xem Thần quan đại nhân vũ tế.” Ta đáp, trong lòng ngầm hiểu vì sao nơi này cóđặc thù như vậy.

Công chúa cầm mặt nạ trong tay gắn vào mặt ta, rồi sau đó lại trả về chỗ cũ:“Mặt nạ hung thần ác sát gìđó quả nhiên không hợp với ngươi.” Nàng cúi đầu nhìn vật trong tay, lâm vào trầm tư.

“Công chúa?” Thấy nàng trầm mặc không nói, ta liền hỏi,“Ngươi đang nghĩ gì vậy?”

Nàng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn ta nói:“Ta đang nghĩ, lần đầu tiên nhìn thấy Hoài Viễn cũng làở trong này. Khi đó*** chủ ba hoa nói có thể tìm được bất kì mặt nạ nào khách muốn, duy chỉ có một vị khách nhân luôn tay không mà quay về. Hắn nói dù có lấy hết mặt nạ trong *** này về cũng không đủ cho hắn dùng. Bởi vì khuôn mặt bất đồng tâm trạng, thân thể bất đồng hoàn cảnh, bất kể lúc nào cũng phải đeo lên 1 chiếc mặt nạ. Hắn muốn trong trường hợp nào cũng có thể biến hóa khôn lường. Khi đó ta tự hỏi, con người này liệu có bao nhiêu tịch mịch, bởi vì hắn vô luận đối với ai cũng đều mang theo mặt nạ, cuộc sống của hắn tràn đầy giả dối. Cho nên từ lúc đó, ta đã quyết phải gỡ hết lớp ngụy trang trên mặt hắn xuống, vô luận phải tiêu phí bao nhiêu thời gian cùng tâm lực.”

Ta nghe, lơđãng hỏi:“Như vậy công chúa sẽ làm được sao?”

Nàng lắc đầu, có chút xuất thần:“Đáng tiếc, có người tới trước ta, đến bây giờ vẫn như vậy, hắn đối với người kia là thật lòng. Bất quá ta chỉ cao hứng, bởi vìít nhất khi ta ở trước mặt người kia, hắn sẽ không cảm thấy côđộc nữa.”

“Công chúa……” Ta hạ mi, ánh mắt ngưng trệ,“Mặt nạ của ngươi là loại gì?”

“Ta sao?” Nàng đưa tay làm nhưđang đeo mặt nạ,“Là khuôn mặt tươi cười. Có lẽ cũng giống với điện hạ?”

Tầm mắt ta mê loạn mà lưu chuyển, thật lâu cũng không thể rời đi, có lẽ bởi vì, chiếc mặt nạ này ngay cả chính ta cũng vô lực nhìn thấy, không thể nào phân biệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương