Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại
-
Chương 73
Editor: Aubrey.
Phạm vi không gian vặn vẹo không lớn, trong lòng Lê Chân hiện lên một ý niệm, hắn viết vài chữ lên lòng bàn tay của Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao có chút kinh ngạc nhìn Lê Chân, Lê Chân chỉ nói: "Không sao đâu."
Chất lỏng màu lục kia vẫn đang ăn mòn linh khí hộ thân của Lê Chân, Hồ Mao Mao tăng tốc sức lực toàn thân, phóng hoả hồ bao phủ toàn bộ hang động. Trong nháy mắt, nhiệt độ của hoả hồ khiến cho độ nóng trong động càng ngày càng tăng. Lê Chân dùng linh khí tạo thành một cơn gió xoáy hoà vào hoả hồ, khiến cho thế lửa tăng mạnh hơn.
Giống như suy nghĩ của Lê Chân, phạm vi không gian vặn vẹo quả thật không lớn. Ngọn lửa dữ tợn hừng hực thiêu đốt hang động, pho tượng gỗ dưới đất dần dần xuất hiện vết cháy đen. Tiếp theo, chỉ thấy vết cháy kia càng ngày càng lan rộng.
Nhưng chuyện đó, dĩ nhiên Lê Chân không hề hay biết, hắn chỉ không ngừng huy động cuồng phong, Hồ Mao Mao phải đảm bảo hoả hồ của y lan ra toàn bộ hang động này.
Bỗng nhiên, trong cơn hoả hoạn truyền đến một tiếng thét chói tai, dường như tiếng thét này còn mang theo cảm xúc vô cùng oán hận. Lê Chân phát hiện thế lửa trước mắt bắt đầu chuyển động vặn vẹo, hắn biết pho tượng kia muốn hạ một đòn sát thủ với bọn họ. E rằng, ban đầu nó chỉ muốn đánh lạc hướng bọn họ, sau đó sẽ cho bọn họ một đòn chí mạng, nên mới kiên nhẫn không dùng không gian vặn vẹo đối phó với bọn họ. Nếu không, chỉ sợ khi Lê Chân mới vừa bước vào, sẽ bị thương rất nặng.
Ta đang chờ chính là lúc này! Lê Chân âm thầm hạ quyết tâm, Hoả Vân Đao trong tay rung lên không ngừng, ngay lúc ngọn lửa trước mặt đổi hướng, Lê Chân lập tức ném Hoả Vân Đao đến chỗ pho tượng kia. Chỉ nghe "cạch" một tiếng, cảm giác sởn tóc gáy trên người hắn lập tức biến mất. Hắn biết, mình đã thành công: "Tắt lửa được rồi."
Ngay lúc đối phương công kích, cũng chính là lúc đối phương không có sự phòng bị gì. Phạm vi tấn công của nó cũng không lớn, ngay thời điểm nó dùng không gian công kích Lê Chân, cũng là lúc bản thể của nó mất đi khả năng phòng hộ.
Lê Chân cũng không trông cậy vào hoả hồ của Hồ Mao Mao có thể giải quyết đối phương, hắn đã sớm có chuẩn bị để tấn công. Trong lúc hoả hồ thiêu đốt, âm khí trong động cũng trở thành hư không, đối phương chỉ có thể cảm giác đại khái vị trí của hắn và Hồ Mao Mao, không thể biết chính xác vị trí của họ. Nhưng trong đầu Lê Chân, vị trí của nó hiện ra rất rõ ràng.
Hồ Mao Mao thu hồi hoả hồ, chợt thấy đầu tóc của Lê Chân dựng hết cả lên. Hẳn là vì vừa rồi độ nóng quá cao, cho dù Lê Chân có linh khí hộ thể, cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi.
Pho tượng kia đã bị chém thành hai đoạn, từ bên trong có một hạt châu màu xanh lăn ra, không còn linh khí dao động nữa. Trên hạt châu có vài vết nứt, trong đó có một vết nứt mới nhất nằm ở chính giữa cứ như muốn bổ đôi nó ra, đây chính là vết chém của Lê Chân. Trong pho tượng còn có chất lỏng, giống như từ ban đầu đã tồn tại rồi, Lê Chân nhờ Hồ Mao Mao thiêu sạch cả pho tượng và hạt châu.
Còn hạt châu nằm bên cạnh pho tượng, tuy rằng ban đầu không có động tĩnh gì, nhưng xét thấy thứ này cổ quái, Lê Chân vẫn không có ý định giữ nó lại. Ngay lúc Hồ Mao Mao định ra tay, đột nhiên hạt châu trước mặt hoá thành một đống bột phấn.
Trên đường trở về, Lê Chân và Hồ Mao Mao thảo luận không biết là ai đã đặt pho tượng gỗ vào hang động kia. Hồ Mao Mao cho rằng, hẳn là trước kia pho tượng kia cũng bị tấn công, những vết nứt trên hạt châu chính là bằng chứng. Nếu nó không bị thương, vậy thắng bại hôm nay rất khó phân.
Mặc kệ sau lưng pho tượng kia là người nào, Lê Chân cũng không muốn nghĩ tới nữa. Hiện tại hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, phục hồi linh khí, chuẩn bị ngày mốt đi tìm bảo vật.
Hai ngày sau.
Lê Chân và Hồ Mao Mao ở trong nhà chờ Trạch Vân đến, mãi cho đến gần trưa, nhưng người vẫn chưa tới. Lê Chân cho rằng có lẽ đối phương đang kẹt chuyện gì đó, nhưng đột nhiên lại nghe có tiếng hạc kêu truyền đến ngoài thôn trang.
Đi ra ngoài xem, chỉ thấy một con bạch hạc vô cùng to lớn, lộng lẫy xuất hiện trước cổng Lê Gia Trang, trên đó có một người ngồi, chính là Trạch Vân. Rất nhiều tá điền ở gần đó nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều cảm thấy hình như mình gặp thần tiên rồi. Có người nhát gan thì muốn quỳ xuống vái lạy, quả nhiên, chủ nhân của bọn họ đúng là thần tiên, hôm nay còn có thần tiên khác đến tìm.
Lần đầu tiên Lê Chân thấy một con bạch hạc to như vậy, hai cánh duỗi ra, ước chừng hơn năm mét. Bạch hạc ở trên trời xoay một vòng, nó đang chọn một nơi để đáp xuống, trong lúc bạch hạc thu cánh, Trạch Vân cũng nhảy từ trên lưng nó xuống.
Sau khi bạch hạc đáp xuống, hình thể lại còn lớn hơn nữa, cao hơn Lê Chân một cái đầu. Lông mao trắng như tuyết, nhàn nhạc phát sáng, toả sáng dưới ánh mặt trời khiến người khác có chút loá mắt. Đôi mắt của nó rất linh động, vừa nhìn là biết đã khai linh trí, nó không đi lung tung, mà chỉ vươn cổ nhìn xung quanh, nhìn một hồi, sau đó mới gật đầu với Trạch Vân.
Trạch Vân sờ đôi cánh của nó, nói với Lê Chân: "Sư phụ có việc muốn giao cho ta, nên chỉ cho ta nghỉ vài ngày, ta sợ không kịp nên mới cưỡi nó đến đây. Gia hỏa này tên là Tịnh Vũ, là vật nuôi của sư phụ ta, mấy ngày chúng ta ra ngoài, làm phiền đạo hữu nhờ người nhà chiếu cố nó. Gia hỏa này cũng không kén ăn, thích nhất là ăn trái cây và cá, đạo hữu cũng không cần an bài chỗ ở cho nó, chỉ cần để nó ngủ ngoài trời là được rồi."
Bạch hạc kêu với Trạch Vân một tiếng, còn dùng mỏ húc nhẹ vào hông hắn, Trạch Vân thở dài nói: "Ngươi đừng thấy ta thành thật mà khi dễ, đây, đây là ta trả phí cho lần vất vả này."
Hắn nói xong, liền ném một viên linh đan ra, bạch hạc lập tức ngưỡng cổ, nuốt xuống.
Vừa thấy một màn này, Hồ Mao Mao lập tức phủi sạch ý niệm cưỡi hạc, nhưng vẫn nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút.
Trạch Vân thấy y như vậy, biết là y muốn cưỡi hạc, liền mỉm cười cho phép Hồ Mao Mao cưỡi một vòng. Nhưng Hồ Mao Mao không chịu, muốn cưỡi con hạc này thì phải mất một viên linh đan, mà y không có linh đan.
Trạch Vân nhìn qua Lê Chân, nói: "Ta thấy trái cây trong vườn của các ngươi có hàm chứa lượng linh khí rất cao, chỉ cần cho nó vài trái là được, không nhất định phải là linh đan."
Vừa nghe lời này, Hồ Mao Mao không từ chối nữa, y lập tức cưỡi bạch hạc bay một vòng. Lê Chân thì nói cho Trạch Vân biết chuyện bọn họ phát hiện pho tượng gỗ kia, cùng với không gian vặn vẹo quỷ dị của đối phương. Trạch Vân nghe xong, cảm thấy rất hứng thú, nhưng hắn chưa từng nghe người nào ở giới Tu Chân có pháp khí có không gian quỷ dị như vậy.
"Hiện tại Đạo Môn đã tàn rồi, người biết đến loại pháp khí này chỉ sợ không có mấy ai. Aiz! Đã hơn một trăm năm rồi, chỉ sợ những người tu hành năm đó đã sớm tuyệt tích."
"Tại sao vậy?" Lê Chân cảm thấy có chút kỳ quái, hắn đến thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ mấy đám yêu ma quỷ quái, còn lại không gặp được bao nhiêu người ở giới Tu Chân. Gần hai mươi năm trôi qua, hắn chỉ gặp được mỗi Trạch Vân.
"Ta cũng không ngại kể lại chuyện này, nghe nói mấy trăm năm sau, linh khí ở trần gian rất ít, không đủ cho các đệ tự Đạo Môn dùng. Những môn phái trước kia đã dời đi hết rồi, nghe nói là đi đến một chiều không gian khác, những môn phái ở lại đa phần là các môn phái nhỏ, không có khả năng dời đi. Ta cũng có hỏi sư tôn đó là chiều không gian nào, nhưng sư tôn không chịu nói."
"Mấy trăm năm sau, linh khí không đủ cho người tu hành dùng?" Trong đầu Lê Chân đột nhiên hiện lên một ý niệm, đừng bảo là do bùng nổ dân số nhé? Linh khí trên thế gian nhiều như vậy, ngày nào cũng tự sản sinh ra, nếu con người càng ngày càng đông, linh khí sẽ bị loãng đi, đây chính là quy luật của thế gian, không thể sửa đổi.
Bọn họ đã sớm chuẩn bị để xuất phát, vừa ra đến trước cửa, Lê Chân lại dặn dò những chuyện trong nhà một lần nữa. Giao cho Tiểu Thạch Đầu trong mấy ngày tới nhất định phải đối xử tử tế với con hạc kia.
Mang hai con chồn đầu đàn tới núi Lục Hà, thật không biết chúng nó làm thế nào mà chạy đến một nơi xa như vậy. Tính theo tốc độ của Lê Chân bọn họ, ít nhất cũng một hai canh giờ mới đến nơi, nơi này có rất nhiều dãy núi, nhưng ngọn núi trước mặt thì lại quá hẹp, chỉ có thể cho một người đi qua, Lê Chân là người đầu tiên đi vào, tiếp theo là Trạch Vân, Hồ Mao Mao là người sau cùng.
Những giống loài trong ngọn núi này rất phong phú, đặc biệt là các loài côn trùng. Cũng may sát khí trên người Lê Chân đủ mạnh, nên mỗi khi Lê Chân đến gần là bọn chúng đã vội vàng chạy trốn.
Đi không bao lâu, địa hình trong núi càng ngày càng rộng, Lê Chân đã phát hiện ra sơn động mà hai con chồn kia nói. Trên vách núi mọc đầy dây leo, rậm rạp đến mức không một khe hở, không biết chúng đã tồn tại ở đây bao nhiêu năm, dây thô nhất cũng to bằng miệng chén. Không bao lâu sau, bọn họ chợt ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ, cũng rất khó nhận ra. Hai con chồn kia bởi vì ngửi được mùi hương này, nên mới tìm được hang động kia.
Rất nhanh, Lê Chân bọn họ cũng tìm được nơi đó, những sợi dây leo mọc đầy trước cửa hang bị hai con chồn kia cắn đã sớm mọc lại. Lê Chân chém bớt dây leo rồi quăng qua một bên, cửa hang này không lớn, chỉ đủ cho một người vào. Lê Chân thử đi vào kiểm tra một chút, phát hiện mùi hương kia đúng là bay ra từ nơi này.
Bầu không khí trong động vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của ba người ra, còn lại không có động tĩnh nào khác. Sau khi Lê Chân bước vào, nhưng không vội vã đi tiếp, hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, lại sờ lên vách động. Tuy rằng Trạch Vân và Hồ Mao Mao có chút khó hiểu, nhưng cũng không quấy rầy hắn, bọn họ đi một vòng quanh động, Lê Chân cười lạnh một cái, nói: "Đi thôi."
Trên đường đi, có vài lần Hồ Mao Mao nhịn không được muốn hỏi Lê Chân, nhưng hắn chỉ khoa tay ra hiệu im lặng. Độ nóng xung quanh bắt đầu cao lên, linh khí xung quanh cũng bắt đầu xao động.
Rất nhanh, Lê Chân bọn họ đã đến hồ dung nham, độ nóng xung quanh cao kinh người. Trong không khí thường thường có hoa lửa bay lên, văng lên vách đá khiến cho một số đá vụn rơi xuống, rơi xuống hồ rồi nhanh chóng tan ra.
Độ nóng quá cao! Càng khiến cho Lê Chân kinh ngạc hơn đó là mặt đất ở nơi này, nóng như vậy mà mặt đất ở nơi này lại có nhiệt độ rất bình thường, càng đến gần, thì càng không cảm nhận được độ nóng. Giữa hồ, có một cây linh quả rất kỳ dị.
Thân cây cao khoảng một mét, màu tím ánh kim, giống như một con rắn. Trên cây có bảy linh quả màu tím, to bằng một con gà con, vỏ linh quả thoạt nhìn rất bóng bẩy, trong suốt, cứ như có thể nhìn xuyên qua vỏ mà nhìn thấy thịt quả bên trong, một mùi hương thơm lừng bay ra từ bảy linh quả kia. Vốn dĩ, Lê Chân bọn họ còn lo cái cây này vẫn chưa thành thục, nhưng xem tình hình trước mắt, có lẽ linh quả đã chín hết rồi, linh khí nồng đậm từ chúng lan toả ra bốn phía. Nếu không phải vì độ nóng ở đây quá cao, linh khí quá mức xao động, thì nơi này đích thị là một nơi tu hành tuyệt vời.
Lê Chân nhìn Trạch Vân, hỏi: "Trong chúng ta, ai đi hái mấy linh quả kia?"
Trạch Vân đã sớm rút pháp bảo ra, nóng lòng muốn thử: "Ta đi trước thử xem."
"Được, đạo hữu nhất định phải cẩn thận." Lê Chân bình tĩnh đáp, Trạch Vân chủ động như vậy, khiến Lê Chân thả lỏng hơn một chút. Món pháp bảo kia dù sao cũng là bảo vật của sư phụ Trạch Vân, Lê Chân không yên tâm nếu phải sử dụng pháp khí của đối phương. Hơn nữa, tuy Trạch Vân thoạt nhìn khá thật thà, nhưng đối với bảo vật trước mặt, ai biết đối phương có tâm tư muốn độc chiếm hay không.
Hồ Mao Mao không biết ý nghĩ đen tối của Lê Chân, y chỉ sốt ruột nhìn Trạch Vân bay đến cái cây ở đối diện. Có đôi khi, Lê Chân cảm thấy mình không xứng với Hồ Mao Mao, tâm tư của hắn đen tối hơn y rất nhiều.
Trạch Vân khởi động Linh Vân, nó lập tức biến đổi, trở thành một màn bao, bọc Trạch Vân ở bên trong. Hắn thử hái một linh quả, tuy rằng nhiệt độ trong hồ rất nóng, nhưng nhờ có Linh Vân hộ vệ, Trạch Vân cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Linh quả bám vào thân cây rất chắc, hắn cố gắng kéo xuống nhưng vẫn kéo không được. Trong lúc hắn đang định lấy kiếm cắt xuống, đột nhiên Lê Chân phát hiện có thứ gì đó ở trong hồ vừa nhô lên.
Phòng bị thì phòng bị, Lê Chân cũng không có tâm tư muốn hại Trạch Vân, hắn phát hiện ra dị trạng, lập tức lớn tiếng nói: "Mau chạy đi, rời khỏi đó mau!"
Lê Chân vừa dứt lời, một vật thể hình tròn đỏ sậm từ trong hồ bay ra, màu sắc giống hệt màu nước trong hồ. Nhìn kỹ một chút, nó giống như một phần của hồ vậy, nhưng lại là một vật sống. Hơn nữa, nó còn ẩn nấp trong hồ, ngoi lên thụp xuống với ý đồ công kích bọn họ!
Nghe tiếng Lê Chân cảnh báo, Trạch Vân lập tức phóng lên cao, con vật kia vồ vào khoảng không, nó phẫn nộ réo lên một tiếng. Lúc này, ba người mới nhìn rõ dáng vẻ của nó, là một con cóc, chỉ lớn bằng một quả bóng cao su. Nó đứng trên mặt hồ, nhẹ cong lưng một cái, phóng tới trước mặt Trạch Vân.
Trạch Vân huơ kiếm muốn nghênh địch, bỗng nhiên có một tiếng "rắc", núi đá xung quanh bị vỡ ra. Phản ứng của Trạch Vân hơi chậm một chút, một tia hoa lửa bắn vào màn bao, nhưng vẫn không tạo thành trở ngại gì với màn bao do Linh Vân tạo ra.
Nó thấy tung chiêu một lần vẫn chưa có hiệu quả, lập tức vọt vào trong hồ. Lần này, nó lại phun ra một lượt bốn tia hoa lửa, Trạch Vân huơ kiếm đón lấy, con cóc kia cũng thật nhanh, mới đây mà lại vọt vào hồ một lần nữa.
Lê Chân thấy như vậy không phải cách, lập tức kêu Trạch Vân trở về, ba người thương nghị một chút, làm sao mới bắt được con cóc kia, hễ muốn động vào nó là nó lập tức vọt vào trong hồ, không thể công kích được nó. Tuy rằng Lê Chân có thể cảm nhận vị trí của nó, nhưng lúc nào nó cũng ẩn nấp ở dưới hồ, hắn không định dùng lửa của Hoả Vân Đao để đọ với độ nóng trong hồ dung nham này. Hắn cũng không muốn dùng tinh thần lực để công kích, chiêu thức này, nếu người trước mặt không phải là người mà hắn cực kỳ tín nhiệm, thì hắn sẽ không sử dụng, còn những chiêu thức khác, chẳng có tác dụng gì với hồ dung nham này.
Trong lúc Trạch Vân định trở về, con cóc kia lại từ trong hồ phóng ra, chưa đợi nó tiếp tục phun hoa lửa, Lê Chân đã ném Ngư Xoa về phía trước, món vũ khí này rất dễ sử dụng, Lê Chân đã tìm người chế tạo thành phi đao. Chỉ là, nguyên liệu không được tốt cho lắm, chỉ là sắt thường thôi.
Lê Chân vẫn luôn theo dõi dao động tinh thần của con cóc kia, đối phương tự cho là mình xuất quỷ nhập thần, nhưng lại không biết mọi hành động của nó đều nằm trong cảm giác của Lê Chân. Nó vừa thò đầu ra, phi đao của hắn cũng vừa bay tới.
Lớp da của nó rất mềm, Lê Chân cảm thấy lớp da này rất giống da người, rất dễ bị đâm thủng, nhưng không có máu chảy ra. Đối phương bị trúng một đao, lập tức quay đầu lại, căm hận liếc mắt nhìn Lê Chân, vọt vào trong hồ.
Thấy một cái phi đao bình thường cũng có thể làm nó bị thương, Lê Chân dứt khoát cầm Ngư Xoa xông tới. Nếu đã có thể khiến nó bị thương, vậy hắn cũng không cần tiếc rẻ Ngư Xoa trong tay nữa, nó mà còn chui ra, hắn sẽ tiếp tục phóng tới.
Nhưng con cóc kia vẫn không có ý định trồi lên, Trạch Vân bay trên không tìm nó, hắn thử công kích vài lần, nhưng đều không trúng, tốc độ di động của nó thật sự quá nhanh.
Đột nhiên, một thứ giống như dây đai lưng màu đỏ trồi lên, quấn lên chân của Hồ Mao Mao, sau đó lại kéo một cái thật mạnh, ý đồ muốn kéo Hồ Mao Mao xuống hồ. Hồ Mao Mao hoảng sợ, nhưng không quá mức hoảng loạn, y cố định thân thể, phát hiện thứ đang quấn chân mình chính là một cái lưỡi.
Con cóc kia tự nhận là đã chọn một quả hồng mềm để công kích, nhưng điều này lại làm Lê Chân tức giận, hắn đang lo nó đã lẩn trốn rồi, không ngờ nó lại tự mình chui ra. Hắn giơ cao Ngư Xoa, bổ xuống, gắt gao đóng đinh lưỡi của nó trên mặt đất, Hoả Vân Đao loé một cái, cái lưỡi trước mắt bị chém thành hai đoạn, cái lưỡi đang quấn trên chân Hồ Mao Mao rớt xuống, chỉ còn lại một đoạn đang bị đóng đinh.
Con cóc kia không ngờ rằng lưỡi của mình lại bị đóng trên mặt đất, nó kinh hoảng liên tục lùi ra sau.
Dễ gì Lê Chân để cho nó trốn thoát, Trạch Vân cũng bắt được cơ hội, một đường kiếm chém xuống, thân thể của nó bị chém ra một vết thương rất sâu. Máu theo đó tràn ra, có màu đỏ cam, độ nóng của máu cũng cao cực kỳ.
Lê Chân vừa định cho nó thêm một đao, chợt phát hiện, bụng của nó càng ngày càng phình to. Chẳng lẽ gia hoả này muốn tự bạo?!
Lê Chân không kịp suy nghĩ, hắn kéo Hồ Mao Mao đẩy ra phía sau. Nhưng cảnh tự bạo trong tưởng tượng không hề phát sinh, mà chỉ nghe được một âm thanh cực kỳ đáng sợ vang lên, sau khi âm thanh đó phát ra, con cóc kia trở nên vô cùng uể oải, nhưng âm thanh vừa rồi cũng khiến cho ba người bị chấn động, đầu váng mắt hoa. Dung nham trong hồ cũng bị âm thanh đó chấn động, bắt đầu quay cuồng, mà lúc này, viên Bảo Chân trong ngực Lê Chân bất ngờ rục rịch.
Đột nhiên, Lê Chân cảm thấy từ trong ngực, như có một lực lượng nào đó đang lôi kéo, thân thể của hắn không tự chủ bị kéo vào trong hồ. Lần này, Lê Chân thật sự sợ hãi, hắn muốn lấy Bảo Châu trong ngực ra, nhưng căn bản không kịp, thân thể đã bị kéo xuống hồ.
Hồ Mao Mao ở đằng xa chứng kiến cảnh này, tâm trí tức khắc hoảng loạn, y cho rằng Lê Chân vừa bị con cóc kia kéo xuống hồ, lập tức đứng lên, muốn tìm con cóc kia liều mạng với nó. Mà con cóc kia thấy Lê Chân đột nhiên nhảy vào hồ, liền vô cùng kinh hỉ, tên hỗn đản này làm nó bị thương, không ngờ lại tự đi tìm chết.
Hắn cũng thật tàn nhẫn, chém rớt mất một đoạn lưỡi của nó, bây giờ lại nhảy xuống hồ, nó phải cho kẻ thù này một đòn trí mạng. Nhưng lúc này, quanh người Lê Chân có một vòng vô hình bảo hộ, dung nham trong hồ không có cách nào thâm nhập vào bên trong. Nó tức giận, muốn phá nát vòng bảo hộ của Lê Chân, nhưng lại tốn công vô ích.
Trên bờ, Hồ Mao Mao một mực muốn nhảy xuống hồ, nhưng lại bị Trạch Vân kiên quyết ngăn cản. Trạch Vân nhìn thấy rất rõ, Lê Chân không bị con cóc kia kéo xuống hồ, mà là tự nhảy xuống. Nếu đối phương đã tự mình nhảy xuống như vậy, hẳn là có lý do.
Sau khi Lê Chân trầm mình xuống hồ, mới phát hiện Bảo Châu đang bao bọc hắn bằng một vòng bảo hộ vô hình, hắn liền yên tâm. Bảo Châu kéo hắn xuống hồ, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong mắt Lê Chân toàn là màu đỏ cam của dung nham, đột nhiên xuất hiện một móng vuốt hướng tới vòng bảo hộ của Lê Chân. Ban đầu, hắn còn có chút lo lắng, chuẩn bị dùng tinh thần lực công kích, nhưng lại phát hiện đối phương hình như đang kiêng kỵ với vòng bảo hộ trước mặt.
Con cóc kia không làm gì được Lê Chân, trong lúc hắn đang định động thủ. Đột nhiên, nó bị vòng bảo hộ của Lê Chân đánh văng ra xa, nó còn chưa kịp kêu một tiếng, thì đã ngất.
Bảo Châu mang Lê Chân chìm sâu xuống đáy hồ, dường như nó biết rõ phương hướng sẽ dẫn Lê Chân đến đâu, cứ thế mà đi. Dưới đáy hồ căn bản chẳng thấy được gì, Lê Chân chỉ có thể cảm nhận bằng cảm giác, mình đang cách hai người Hồ Mao Mao rất xa, không gian dưới đây còn lớn hơn trên kia rất nhiều.
Đột nhiên, Lê Chân phát hiện mình bị Bảo Châu dẫn vào một nơi không có dung nham, chỉ có thể thấy dung nham không thể tiến vào khu vực này, giống như một quả cầu bằng không khí vậy, độc lập mà tồn tại. Hắn còn phát hiện độ nóng ở nơi này cao hơn bên ngoài rất nhiều, ở giữa có một ngọn lửa nhỏ, ánh sáng phát ra từ ngọn lửa này có màu tím pha lẫn ánh kim, vô cùng đẹp mắt. Nhưng ngọn lửa nhỏ này, lại khiến cho Lê Chân cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Bảo Châu cố ý đưa hắn đến nơi này, chẳng lẽ là vì ngọn lửa này? Lê Chân còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, ngọn lửa kia đột nhiên bay lên, tiến về phía hắn. Mà vòng bảo hộ của hắn thì hoàn toàn không có ý định ngăn cản nó, cứ thế cho đối phương tiến vào!
Phạm vi không gian vặn vẹo không lớn, trong lòng Lê Chân hiện lên một ý niệm, hắn viết vài chữ lên lòng bàn tay của Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao có chút kinh ngạc nhìn Lê Chân, Lê Chân chỉ nói: "Không sao đâu."
Chất lỏng màu lục kia vẫn đang ăn mòn linh khí hộ thân của Lê Chân, Hồ Mao Mao tăng tốc sức lực toàn thân, phóng hoả hồ bao phủ toàn bộ hang động. Trong nháy mắt, nhiệt độ của hoả hồ khiến cho độ nóng trong động càng ngày càng tăng. Lê Chân dùng linh khí tạo thành một cơn gió xoáy hoà vào hoả hồ, khiến cho thế lửa tăng mạnh hơn.
Giống như suy nghĩ của Lê Chân, phạm vi không gian vặn vẹo quả thật không lớn. Ngọn lửa dữ tợn hừng hực thiêu đốt hang động, pho tượng gỗ dưới đất dần dần xuất hiện vết cháy đen. Tiếp theo, chỉ thấy vết cháy kia càng ngày càng lan rộng.
Nhưng chuyện đó, dĩ nhiên Lê Chân không hề hay biết, hắn chỉ không ngừng huy động cuồng phong, Hồ Mao Mao phải đảm bảo hoả hồ của y lan ra toàn bộ hang động này.
Bỗng nhiên, trong cơn hoả hoạn truyền đến một tiếng thét chói tai, dường như tiếng thét này còn mang theo cảm xúc vô cùng oán hận. Lê Chân phát hiện thế lửa trước mắt bắt đầu chuyển động vặn vẹo, hắn biết pho tượng kia muốn hạ một đòn sát thủ với bọn họ. E rằng, ban đầu nó chỉ muốn đánh lạc hướng bọn họ, sau đó sẽ cho bọn họ một đòn chí mạng, nên mới kiên nhẫn không dùng không gian vặn vẹo đối phó với bọn họ. Nếu không, chỉ sợ khi Lê Chân mới vừa bước vào, sẽ bị thương rất nặng.
Ta đang chờ chính là lúc này! Lê Chân âm thầm hạ quyết tâm, Hoả Vân Đao trong tay rung lên không ngừng, ngay lúc ngọn lửa trước mặt đổi hướng, Lê Chân lập tức ném Hoả Vân Đao đến chỗ pho tượng kia. Chỉ nghe "cạch" một tiếng, cảm giác sởn tóc gáy trên người hắn lập tức biến mất. Hắn biết, mình đã thành công: "Tắt lửa được rồi."
Ngay lúc đối phương công kích, cũng chính là lúc đối phương không có sự phòng bị gì. Phạm vi tấn công của nó cũng không lớn, ngay thời điểm nó dùng không gian công kích Lê Chân, cũng là lúc bản thể của nó mất đi khả năng phòng hộ.
Lê Chân cũng không trông cậy vào hoả hồ của Hồ Mao Mao có thể giải quyết đối phương, hắn đã sớm có chuẩn bị để tấn công. Trong lúc hoả hồ thiêu đốt, âm khí trong động cũng trở thành hư không, đối phương chỉ có thể cảm giác đại khái vị trí của hắn và Hồ Mao Mao, không thể biết chính xác vị trí của họ. Nhưng trong đầu Lê Chân, vị trí của nó hiện ra rất rõ ràng.
Hồ Mao Mao thu hồi hoả hồ, chợt thấy đầu tóc của Lê Chân dựng hết cả lên. Hẳn là vì vừa rồi độ nóng quá cao, cho dù Lê Chân có linh khí hộ thể, cũng không thể hoàn toàn tránh khỏi.
Pho tượng kia đã bị chém thành hai đoạn, từ bên trong có một hạt châu màu xanh lăn ra, không còn linh khí dao động nữa. Trên hạt châu có vài vết nứt, trong đó có một vết nứt mới nhất nằm ở chính giữa cứ như muốn bổ đôi nó ra, đây chính là vết chém của Lê Chân. Trong pho tượng còn có chất lỏng, giống như từ ban đầu đã tồn tại rồi, Lê Chân nhờ Hồ Mao Mao thiêu sạch cả pho tượng và hạt châu.
Còn hạt châu nằm bên cạnh pho tượng, tuy rằng ban đầu không có động tĩnh gì, nhưng xét thấy thứ này cổ quái, Lê Chân vẫn không có ý định giữ nó lại. Ngay lúc Hồ Mao Mao định ra tay, đột nhiên hạt châu trước mặt hoá thành một đống bột phấn.
Trên đường trở về, Lê Chân và Hồ Mao Mao thảo luận không biết là ai đã đặt pho tượng gỗ vào hang động kia. Hồ Mao Mao cho rằng, hẳn là trước kia pho tượng kia cũng bị tấn công, những vết nứt trên hạt châu chính là bằng chứng. Nếu nó không bị thương, vậy thắng bại hôm nay rất khó phân.
Mặc kệ sau lưng pho tượng kia là người nào, Lê Chân cũng không muốn nghĩ tới nữa. Hiện tại hắn chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt, phục hồi linh khí, chuẩn bị ngày mốt đi tìm bảo vật.
Hai ngày sau.
Lê Chân và Hồ Mao Mao ở trong nhà chờ Trạch Vân đến, mãi cho đến gần trưa, nhưng người vẫn chưa tới. Lê Chân cho rằng có lẽ đối phương đang kẹt chuyện gì đó, nhưng đột nhiên lại nghe có tiếng hạc kêu truyền đến ngoài thôn trang.
Đi ra ngoài xem, chỉ thấy một con bạch hạc vô cùng to lớn, lộng lẫy xuất hiện trước cổng Lê Gia Trang, trên đó có một người ngồi, chính là Trạch Vân. Rất nhiều tá điền ở gần đó nhìn thấy cảnh tượng này, bọn họ đều cảm thấy hình như mình gặp thần tiên rồi. Có người nhát gan thì muốn quỳ xuống vái lạy, quả nhiên, chủ nhân của bọn họ đúng là thần tiên, hôm nay còn có thần tiên khác đến tìm.
Lần đầu tiên Lê Chân thấy một con bạch hạc to như vậy, hai cánh duỗi ra, ước chừng hơn năm mét. Bạch hạc ở trên trời xoay một vòng, nó đang chọn một nơi để đáp xuống, trong lúc bạch hạc thu cánh, Trạch Vân cũng nhảy từ trên lưng nó xuống.
Sau khi bạch hạc đáp xuống, hình thể lại còn lớn hơn nữa, cao hơn Lê Chân một cái đầu. Lông mao trắng như tuyết, nhàn nhạc phát sáng, toả sáng dưới ánh mặt trời khiến người khác có chút loá mắt. Đôi mắt của nó rất linh động, vừa nhìn là biết đã khai linh trí, nó không đi lung tung, mà chỉ vươn cổ nhìn xung quanh, nhìn một hồi, sau đó mới gật đầu với Trạch Vân.
Trạch Vân sờ đôi cánh của nó, nói với Lê Chân: "Sư phụ có việc muốn giao cho ta, nên chỉ cho ta nghỉ vài ngày, ta sợ không kịp nên mới cưỡi nó đến đây. Gia hỏa này tên là Tịnh Vũ, là vật nuôi của sư phụ ta, mấy ngày chúng ta ra ngoài, làm phiền đạo hữu nhờ người nhà chiếu cố nó. Gia hỏa này cũng không kén ăn, thích nhất là ăn trái cây và cá, đạo hữu cũng không cần an bài chỗ ở cho nó, chỉ cần để nó ngủ ngoài trời là được rồi."
Bạch hạc kêu với Trạch Vân một tiếng, còn dùng mỏ húc nhẹ vào hông hắn, Trạch Vân thở dài nói: "Ngươi đừng thấy ta thành thật mà khi dễ, đây, đây là ta trả phí cho lần vất vả này."
Hắn nói xong, liền ném một viên linh đan ra, bạch hạc lập tức ngưỡng cổ, nuốt xuống.
Vừa thấy một màn này, Hồ Mao Mao lập tức phủi sạch ý niệm cưỡi hạc, nhưng vẫn nhịn không được mà nhìn nhiều thêm một chút.
Trạch Vân thấy y như vậy, biết là y muốn cưỡi hạc, liền mỉm cười cho phép Hồ Mao Mao cưỡi một vòng. Nhưng Hồ Mao Mao không chịu, muốn cưỡi con hạc này thì phải mất một viên linh đan, mà y không có linh đan.
Trạch Vân nhìn qua Lê Chân, nói: "Ta thấy trái cây trong vườn của các ngươi có hàm chứa lượng linh khí rất cao, chỉ cần cho nó vài trái là được, không nhất định phải là linh đan."
Vừa nghe lời này, Hồ Mao Mao không từ chối nữa, y lập tức cưỡi bạch hạc bay một vòng. Lê Chân thì nói cho Trạch Vân biết chuyện bọn họ phát hiện pho tượng gỗ kia, cùng với không gian vặn vẹo quỷ dị của đối phương. Trạch Vân nghe xong, cảm thấy rất hứng thú, nhưng hắn chưa từng nghe người nào ở giới Tu Chân có pháp khí có không gian quỷ dị như vậy.
"Hiện tại Đạo Môn đã tàn rồi, người biết đến loại pháp khí này chỉ sợ không có mấy ai. Aiz! Đã hơn một trăm năm rồi, chỉ sợ những người tu hành năm đó đã sớm tuyệt tích."
"Tại sao vậy?" Lê Chân cảm thấy có chút kỳ quái, hắn đến thế giới này lâu như vậy, ngoại trừ mấy đám yêu ma quỷ quái, còn lại không gặp được bao nhiêu người ở giới Tu Chân. Gần hai mươi năm trôi qua, hắn chỉ gặp được mỗi Trạch Vân.
"Ta cũng không ngại kể lại chuyện này, nghe nói mấy trăm năm sau, linh khí ở trần gian rất ít, không đủ cho các đệ tự Đạo Môn dùng. Những môn phái trước kia đã dời đi hết rồi, nghe nói là đi đến một chiều không gian khác, những môn phái ở lại đa phần là các môn phái nhỏ, không có khả năng dời đi. Ta cũng có hỏi sư tôn đó là chiều không gian nào, nhưng sư tôn không chịu nói."
"Mấy trăm năm sau, linh khí không đủ cho người tu hành dùng?" Trong đầu Lê Chân đột nhiên hiện lên một ý niệm, đừng bảo là do bùng nổ dân số nhé? Linh khí trên thế gian nhiều như vậy, ngày nào cũng tự sản sinh ra, nếu con người càng ngày càng đông, linh khí sẽ bị loãng đi, đây chính là quy luật của thế gian, không thể sửa đổi.
Bọn họ đã sớm chuẩn bị để xuất phát, vừa ra đến trước cửa, Lê Chân lại dặn dò những chuyện trong nhà một lần nữa. Giao cho Tiểu Thạch Đầu trong mấy ngày tới nhất định phải đối xử tử tế với con hạc kia.
Mang hai con chồn đầu đàn tới núi Lục Hà, thật không biết chúng nó làm thế nào mà chạy đến một nơi xa như vậy. Tính theo tốc độ của Lê Chân bọn họ, ít nhất cũng một hai canh giờ mới đến nơi, nơi này có rất nhiều dãy núi, nhưng ngọn núi trước mặt thì lại quá hẹp, chỉ có thể cho một người đi qua, Lê Chân là người đầu tiên đi vào, tiếp theo là Trạch Vân, Hồ Mao Mao là người sau cùng.
Những giống loài trong ngọn núi này rất phong phú, đặc biệt là các loài côn trùng. Cũng may sát khí trên người Lê Chân đủ mạnh, nên mỗi khi Lê Chân đến gần là bọn chúng đã vội vàng chạy trốn.
Đi không bao lâu, địa hình trong núi càng ngày càng rộng, Lê Chân đã phát hiện ra sơn động mà hai con chồn kia nói. Trên vách núi mọc đầy dây leo, rậm rạp đến mức không một khe hở, không biết chúng đã tồn tại ở đây bao nhiêu năm, dây thô nhất cũng to bằng miệng chén. Không bao lâu sau, bọn họ chợt ngửi thấy một mùi hương rất nhẹ, cũng rất khó nhận ra. Hai con chồn kia bởi vì ngửi được mùi hương này, nên mới tìm được hang động kia.
Rất nhanh, Lê Chân bọn họ cũng tìm được nơi đó, những sợi dây leo mọc đầy trước cửa hang bị hai con chồn kia cắn đã sớm mọc lại. Lê Chân chém bớt dây leo rồi quăng qua một bên, cửa hang này không lớn, chỉ đủ cho một người vào. Lê Chân thử đi vào kiểm tra một chút, phát hiện mùi hương kia đúng là bay ra từ nơi này.
Bầu không khí trong động vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng hít thở của ba người ra, còn lại không có động tĩnh nào khác. Sau khi Lê Chân bước vào, nhưng không vội vã đi tiếp, hắn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh, lại sờ lên vách động. Tuy rằng Trạch Vân và Hồ Mao Mao có chút khó hiểu, nhưng cũng không quấy rầy hắn, bọn họ đi một vòng quanh động, Lê Chân cười lạnh một cái, nói: "Đi thôi."
Trên đường đi, có vài lần Hồ Mao Mao nhịn không được muốn hỏi Lê Chân, nhưng hắn chỉ khoa tay ra hiệu im lặng. Độ nóng xung quanh bắt đầu cao lên, linh khí xung quanh cũng bắt đầu xao động.
Rất nhanh, Lê Chân bọn họ đã đến hồ dung nham, độ nóng xung quanh cao kinh người. Trong không khí thường thường có hoa lửa bay lên, văng lên vách đá khiến cho một số đá vụn rơi xuống, rơi xuống hồ rồi nhanh chóng tan ra.
Độ nóng quá cao! Càng khiến cho Lê Chân kinh ngạc hơn đó là mặt đất ở nơi này, nóng như vậy mà mặt đất ở nơi này lại có nhiệt độ rất bình thường, càng đến gần, thì càng không cảm nhận được độ nóng. Giữa hồ, có một cây linh quả rất kỳ dị.
Thân cây cao khoảng một mét, màu tím ánh kim, giống như một con rắn. Trên cây có bảy linh quả màu tím, to bằng một con gà con, vỏ linh quả thoạt nhìn rất bóng bẩy, trong suốt, cứ như có thể nhìn xuyên qua vỏ mà nhìn thấy thịt quả bên trong, một mùi hương thơm lừng bay ra từ bảy linh quả kia. Vốn dĩ, Lê Chân bọn họ còn lo cái cây này vẫn chưa thành thục, nhưng xem tình hình trước mắt, có lẽ linh quả đã chín hết rồi, linh khí nồng đậm từ chúng lan toả ra bốn phía. Nếu không phải vì độ nóng ở đây quá cao, linh khí quá mức xao động, thì nơi này đích thị là một nơi tu hành tuyệt vời.
Lê Chân nhìn Trạch Vân, hỏi: "Trong chúng ta, ai đi hái mấy linh quả kia?"
Trạch Vân đã sớm rút pháp bảo ra, nóng lòng muốn thử: "Ta đi trước thử xem."
"Được, đạo hữu nhất định phải cẩn thận." Lê Chân bình tĩnh đáp, Trạch Vân chủ động như vậy, khiến Lê Chân thả lỏng hơn một chút. Món pháp bảo kia dù sao cũng là bảo vật của sư phụ Trạch Vân, Lê Chân không yên tâm nếu phải sử dụng pháp khí của đối phương. Hơn nữa, tuy Trạch Vân thoạt nhìn khá thật thà, nhưng đối với bảo vật trước mặt, ai biết đối phương có tâm tư muốn độc chiếm hay không.
Hồ Mao Mao không biết ý nghĩ đen tối của Lê Chân, y chỉ sốt ruột nhìn Trạch Vân bay đến cái cây ở đối diện. Có đôi khi, Lê Chân cảm thấy mình không xứng với Hồ Mao Mao, tâm tư của hắn đen tối hơn y rất nhiều.
Trạch Vân khởi động Linh Vân, nó lập tức biến đổi, trở thành một màn bao, bọc Trạch Vân ở bên trong. Hắn thử hái một linh quả, tuy rằng nhiệt độ trong hồ rất nóng, nhưng nhờ có Linh Vân hộ vệ, Trạch Vân cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Linh quả bám vào thân cây rất chắc, hắn cố gắng kéo xuống nhưng vẫn kéo không được. Trong lúc hắn đang định lấy kiếm cắt xuống, đột nhiên Lê Chân phát hiện có thứ gì đó ở trong hồ vừa nhô lên.
Phòng bị thì phòng bị, Lê Chân cũng không có tâm tư muốn hại Trạch Vân, hắn phát hiện ra dị trạng, lập tức lớn tiếng nói: "Mau chạy đi, rời khỏi đó mau!"
Lê Chân vừa dứt lời, một vật thể hình tròn đỏ sậm từ trong hồ bay ra, màu sắc giống hệt màu nước trong hồ. Nhìn kỹ một chút, nó giống như một phần của hồ vậy, nhưng lại là một vật sống. Hơn nữa, nó còn ẩn nấp trong hồ, ngoi lên thụp xuống với ý đồ công kích bọn họ!
Nghe tiếng Lê Chân cảnh báo, Trạch Vân lập tức phóng lên cao, con vật kia vồ vào khoảng không, nó phẫn nộ réo lên một tiếng. Lúc này, ba người mới nhìn rõ dáng vẻ của nó, là một con cóc, chỉ lớn bằng một quả bóng cao su. Nó đứng trên mặt hồ, nhẹ cong lưng một cái, phóng tới trước mặt Trạch Vân.
Trạch Vân huơ kiếm muốn nghênh địch, bỗng nhiên có một tiếng "rắc", núi đá xung quanh bị vỡ ra. Phản ứng của Trạch Vân hơi chậm một chút, một tia hoa lửa bắn vào màn bao, nhưng vẫn không tạo thành trở ngại gì với màn bao do Linh Vân tạo ra.
Nó thấy tung chiêu một lần vẫn chưa có hiệu quả, lập tức vọt vào trong hồ. Lần này, nó lại phun ra một lượt bốn tia hoa lửa, Trạch Vân huơ kiếm đón lấy, con cóc kia cũng thật nhanh, mới đây mà lại vọt vào hồ một lần nữa.
Lê Chân thấy như vậy không phải cách, lập tức kêu Trạch Vân trở về, ba người thương nghị một chút, làm sao mới bắt được con cóc kia, hễ muốn động vào nó là nó lập tức vọt vào trong hồ, không thể công kích được nó. Tuy rằng Lê Chân có thể cảm nhận vị trí của nó, nhưng lúc nào nó cũng ẩn nấp ở dưới hồ, hắn không định dùng lửa của Hoả Vân Đao để đọ với độ nóng trong hồ dung nham này. Hắn cũng không muốn dùng tinh thần lực để công kích, chiêu thức này, nếu người trước mặt không phải là người mà hắn cực kỳ tín nhiệm, thì hắn sẽ không sử dụng, còn những chiêu thức khác, chẳng có tác dụng gì với hồ dung nham này.
Trong lúc Trạch Vân định trở về, con cóc kia lại từ trong hồ phóng ra, chưa đợi nó tiếp tục phun hoa lửa, Lê Chân đã ném Ngư Xoa về phía trước, món vũ khí này rất dễ sử dụng, Lê Chân đã tìm người chế tạo thành phi đao. Chỉ là, nguyên liệu không được tốt cho lắm, chỉ là sắt thường thôi.
Lê Chân vẫn luôn theo dõi dao động tinh thần của con cóc kia, đối phương tự cho là mình xuất quỷ nhập thần, nhưng lại không biết mọi hành động của nó đều nằm trong cảm giác của Lê Chân. Nó vừa thò đầu ra, phi đao của hắn cũng vừa bay tới.
Lớp da của nó rất mềm, Lê Chân cảm thấy lớp da này rất giống da người, rất dễ bị đâm thủng, nhưng không có máu chảy ra. Đối phương bị trúng một đao, lập tức quay đầu lại, căm hận liếc mắt nhìn Lê Chân, vọt vào trong hồ.
Thấy một cái phi đao bình thường cũng có thể làm nó bị thương, Lê Chân dứt khoát cầm Ngư Xoa xông tới. Nếu đã có thể khiến nó bị thương, vậy hắn cũng không cần tiếc rẻ Ngư Xoa trong tay nữa, nó mà còn chui ra, hắn sẽ tiếp tục phóng tới.
Nhưng con cóc kia vẫn không có ý định trồi lên, Trạch Vân bay trên không tìm nó, hắn thử công kích vài lần, nhưng đều không trúng, tốc độ di động của nó thật sự quá nhanh.
Đột nhiên, một thứ giống như dây đai lưng màu đỏ trồi lên, quấn lên chân của Hồ Mao Mao, sau đó lại kéo một cái thật mạnh, ý đồ muốn kéo Hồ Mao Mao xuống hồ. Hồ Mao Mao hoảng sợ, nhưng không quá mức hoảng loạn, y cố định thân thể, phát hiện thứ đang quấn chân mình chính là một cái lưỡi.
Con cóc kia tự nhận là đã chọn một quả hồng mềm để công kích, nhưng điều này lại làm Lê Chân tức giận, hắn đang lo nó đã lẩn trốn rồi, không ngờ nó lại tự mình chui ra. Hắn giơ cao Ngư Xoa, bổ xuống, gắt gao đóng đinh lưỡi của nó trên mặt đất, Hoả Vân Đao loé một cái, cái lưỡi trước mắt bị chém thành hai đoạn, cái lưỡi đang quấn trên chân Hồ Mao Mao rớt xuống, chỉ còn lại một đoạn đang bị đóng đinh.
Con cóc kia không ngờ rằng lưỡi của mình lại bị đóng trên mặt đất, nó kinh hoảng liên tục lùi ra sau.
Dễ gì Lê Chân để cho nó trốn thoát, Trạch Vân cũng bắt được cơ hội, một đường kiếm chém xuống, thân thể của nó bị chém ra một vết thương rất sâu. Máu theo đó tràn ra, có màu đỏ cam, độ nóng của máu cũng cao cực kỳ.
Lê Chân vừa định cho nó thêm một đao, chợt phát hiện, bụng của nó càng ngày càng phình to. Chẳng lẽ gia hoả này muốn tự bạo?!
Lê Chân không kịp suy nghĩ, hắn kéo Hồ Mao Mao đẩy ra phía sau. Nhưng cảnh tự bạo trong tưởng tượng không hề phát sinh, mà chỉ nghe được một âm thanh cực kỳ đáng sợ vang lên, sau khi âm thanh đó phát ra, con cóc kia trở nên vô cùng uể oải, nhưng âm thanh vừa rồi cũng khiến cho ba người bị chấn động, đầu váng mắt hoa. Dung nham trong hồ cũng bị âm thanh đó chấn động, bắt đầu quay cuồng, mà lúc này, viên Bảo Chân trong ngực Lê Chân bất ngờ rục rịch.
Đột nhiên, Lê Chân cảm thấy từ trong ngực, như có một lực lượng nào đó đang lôi kéo, thân thể của hắn không tự chủ bị kéo vào trong hồ. Lần này, Lê Chân thật sự sợ hãi, hắn muốn lấy Bảo Châu trong ngực ra, nhưng căn bản không kịp, thân thể đã bị kéo xuống hồ.
Hồ Mao Mao ở đằng xa chứng kiến cảnh này, tâm trí tức khắc hoảng loạn, y cho rằng Lê Chân vừa bị con cóc kia kéo xuống hồ, lập tức đứng lên, muốn tìm con cóc kia liều mạng với nó. Mà con cóc kia thấy Lê Chân đột nhiên nhảy vào hồ, liền vô cùng kinh hỉ, tên hỗn đản này làm nó bị thương, không ngờ lại tự đi tìm chết.
Hắn cũng thật tàn nhẫn, chém rớt mất một đoạn lưỡi của nó, bây giờ lại nhảy xuống hồ, nó phải cho kẻ thù này một đòn trí mạng. Nhưng lúc này, quanh người Lê Chân có một vòng vô hình bảo hộ, dung nham trong hồ không có cách nào thâm nhập vào bên trong. Nó tức giận, muốn phá nát vòng bảo hộ của Lê Chân, nhưng lại tốn công vô ích.
Trên bờ, Hồ Mao Mao một mực muốn nhảy xuống hồ, nhưng lại bị Trạch Vân kiên quyết ngăn cản. Trạch Vân nhìn thấy rất rõ, Lê Chân không bị con cóc kia kéo xuống hồ, mà là tự nhảy xuống. Nếu đối phương đã tự mình nhảy xuống như vậy, hẳn là có lý do.
Sau khi Lê Chân trầm mình xuống hồ, mới phát hiện Bảo Châu đang bao bọc hắn bằng một vòng bảo hộ vô hình, hắn liền yên tâm. Bảo Châu kéo hắn xuống hồ, rốt cuộc là vì cái gì?
Trong mắt Lê Chân toàn là màu đỏ cam của dung nham, đột nhiên xuất hiện một móng vuốt hướng tới vòng bảo hộ của Lê Chân. Ban đầu, hắn còn có chút lo lắng, chuẩn bị dùng tinh thần lực công kích, nhưng lại phát hiện đối phương hình như đang kiêng kỵ với vòng bảo hộ trước mặt.
Con cóc kia không làm gì được Lê Chân, trong lúc hắn đang định động thủ. Đột nhiên, nó bị vòng bảo hộ của Lê Chân đánh văng ra xa, nó còn chưa kịp kêu một tiếng, thì đã ngất.
Bảo Châu mang Lê Chân chìm sâu xuống đáy hồ, dường như nó biết rõ phương hướng sẽ dẫn Lê Chân đến đâu, cứ thế mà đi. Dưới đáy hồ căn bản chẳng thấy được gì, Lê Chân chỉ có thể cảm nhận bằng cảm giác, mình đang cách hai người Hồ Mao Mao rất xa, không gian dưới đây còn lớn hơn trên kia rất nhiều.
Đột nhiên, Lê Chân phát hiện mình bị Bảo Châu dẫn vào một nơi không có dung nham, chỉ có thể thấy dung nham không thể tiến vào khu vực này, giống như một quả cầu bằng không khí vậy, độc lập mà tồn tại. Hắn còn phát hiện độ nóng ở nơi này cao hơn bên ngoài rất nhiều, ở giữa có một ngọn lửa nhỏ, ánh sáng phát ra từ ngọn lửa này có màu tím pha lẫn ánh kim, vô cùng đẹp mắt. Nhưng ngọn lửa nhỏ này, lại khiến cho Lê Chân cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Bảo Châu cố ý đưa hắn đến nơi này, chẳng lẽ là vì ngọn lửa này? Lê Chân còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, ngọn lửa kia đột nhiên bay lên, tiến về phía hắn. Mà vòng bảo hộ của hắn thì hoàn toàn không có ý định ngăn cản nó, cứ thế cho đối phương tiến vào!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook