Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại
-
Chương 72
Editor: Aubrey.
"Ở đầu giường của ta có một cái ám cách, trong đó có một bó hương. Nếu đem đi cho người thường ngửi, thì chỉ là hương bình thường, nhưng nếu có ai ngửi thấy mùi thơm toả ra từ bó hương đó, thì đó chính là người mà bọn ta muốn bắt."
Lê Chân cầm bó hương màu đen sẫm ra, hỏi: "Chính là cái này?" Âm hồn gật đầu.
Hắn cũng đoán được cái thứ này có tác dụng như thế nào, Lê Chân nghĩ nghĩ, gọi toàn bộ hạ nhân tới, để cho từng người ngửi một lần, nhưng không có ai ngửi thấy mùi thơm. Lê Chân kêu bọn họ mang ra ngoài cho nhóm tá điền ngửi, những tá điền kia cũng không có ai ngửi ra được mùi thơm.
Lê Chân dứt khoát cầm bó hương đi vào thành, cố ý tìm những đứa trẻ có tinh thần lực cao hơn người thường, đưa hương cho bọn họ ngửi. Quả nhiên, những đứa trẻ này đều ngửi được mùi thơm, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt ghê tởm, xem ra thứ này chính là nhằm vào những đứa trẻ có tinh thần lực cao.
Trở lại Lê Gia Trang, Lê Chân lại gọi âm hồn kia ra, hỏi: "Ngoại trừ việc đi bắt các đồng nam, đồng nữ, các ngươi còn làm gì khác không? Ác quỷ ăn thịt người ngoài thành có liên quan với các ngươi không?"
"Chân nhân, tiểu nhân chỉ vừa tới nơi này, ác quỷ ngoài thành không có liên quan gì với tiểu nhân cả. Quốc Sư chỉ phân phó đi thu thập các đồng nam, đồng nữ, ngoài ra không giao thêm việc gì khác. Tiểu nhân còn chưa kịp làm được gì, đã bị chân nhân phát hiện rồi." Âm hồn vội vàng biện giải cho mình, thăm dò thái độ của Lê Chân, sợ hắn lại động thủ với mình.
Lê Chân gật đầu, nói: "Tối hôm nay bọn ta sẽ ra ngoài thành điều tra, nếu thật sự không có liên quan với ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Âm hồn vội đáp: "Tiểu nhân dám thề với trời, chuyện đó tuyệt đối không có liên quan đến tiểu nhân."
Lê Chân không muốn dài dòng với hắn, chỉ trực tiếp nhốt hắn vào Khoá Hồn Hoàn. Hồ Mao Mao nghiêng đầu, hỏi: "Chuyện ngoài thành không phải do bọn họ làm ra sao?"
"Không biết, buổi tối đi xem một chút, mùi máu ở đó quả thật rất nồng, còn có mùi thối của thi thể. Khẳng định là có vấn đề, nhưng không biết là cái gì." Lê Chân thở dài, nhìn Hồ Mao Mao, nói: "Chỉ tiếc thời gian tuần trăng mật của chúng ta, mới qua mấy ngày thôi mà."
"Tuần trăng mật? Đó là cái gì?" Hồ Mao Mao chưa bao giờ nghe qua thứ này, là ăn mật mỗi ngày sao? Mỗi ngày ăn mật có gì tốt, không bằng mỗi ngày ăn gà.
Lê Chân nói nhỏ vài câu ở bên tai y, sắc mặt của Hồ Mao Mao lập tức đỏ bừng.
Đến tối, Lê Chân và Hồ Mao Mao lặng lẽ rời khỏi Lê Gia Trang. Hiện tại, đang là thời điểm trăng non, ánh sáng vô cùng mỏng manh, trong bụi cỏ thường thường sẽ có vài con vật nhỏ nhảy ra, phát ra âm thanh sột soạt. Nếu ai nhát gan, nhất định sẽ bị doạ hết hồn.
Các lưu dân đều được an bài tập trung ở phía bắc cửa thành, nhân số đại khái khoảng hai ba ngàn người, y phục của người nào người nấy cũng tả tơi, gầy trơ xương. Cũng may, mỗi ngày đều có nha dịch ra khỏi thành phát cháo, nên đa số những người đó có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Tiền phát cháo trên cơ bản đều từ các thương nhân và thân sĩ trong thành Hàng Châu gom lại, Lê Chân cũng chi không ít. Chỉ là, lưu dân chạy nạn đến đây càng ngày càng nhiều, rất nhiều người có ý định chiếm đoạt lều phát cháo, miễn cho đến lúc đó càng ngày càng nhiều lưu dân tới đây. Có điều, nói thì nói vậy thôi, hiện tại ngoài thành có nhiều người tập trung như vậy, một khi phát sinh xung đột, bọn họ chỉ có thể chém giết lẫn nhau, đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng không ai quản nổi.
Bởi vì dạo gần đây có quỷ quấy phá, nên lưu dân ở cửa thành đã bớt đi rất nhiều, nếu không phải mấy ngày nay vẫn luôn có lưu dân khác chạy nạn đến, chỉ sợ lưu dân ở nơi này sẽ càng mất tích nhiều hơn.
Vào ban đêm, ngoại trừ một số lưu dân đi ra ngoài, còn lại đều ở trong chỗ ở của mình. Xung quanh nơi đây tràn ngập mùi hương gì đó rất cổ quái, trong đó còn trộn lẫn mùi máu. Nếu không phải Hồ Mao Mao có cái mũi nhạy bén, chỉ sợ sẽ không ngửi ra được.
Lê Chân và Hồ Mao Mao tìm một nơi khuất người ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi ác quỷ trong truyền thuyết xuất hiện.
Có điều, nơi mà bọn họ chọn đã có người khác tới trước một bước, là một phụ nhân mang theo hai đứa nhỏ, phụ nhân kia vì quá mệt nên đã sớm ngủ say, nàng ôm một đứa trẻ trong lòng, một đứa khác lớn hơn thì dựa vào người nàng. Đứa trẻ này khoảng bốn năm tuổi, bởi vì quá gầy, nên đôi mắt thoạt nhìn rất dọa người. Hình như bé không ngủ, còn đang ngước mắt nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy hai nam nhân trưởng thành, Lê Chân và Hồ Mao Mao đột ngột xuất hiện, còn ngồi xuống cạnh mình, bé lập tức sợ hãi rụt người lại, nhưng vẫn lén nhìn hai người, hình như có chút tò mò.
Hồ Mao Mao lấy ra một quả trái cây đưa cho bé, thấy bé không nhận, y trực tiếp đặt vào tay bé: "Cho ngươi ăn đấy, cầm đi."
Lê Chân chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, đứa bé kia thử liếm trái cây một cái, hai mắt lập tức sáng lên, cẩn thận liếm hai cái, sau đó nắm chặt trong tay, không dám ăn. Hồ Mao Mao lại lấy ra một quả khác đưa cho bé, nhưng bé chỉ nhỏ giọng nói: "Đa tạ ân công, cho dù Thủy Sinh có làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ân tình hôm nay của ân công."
Sau khi nói xong, bé lại cúi đầu nghiêm túc liếm trái cây trong tay mình, trông bộ dạng của bé, xem ra cũng không biết mình vừa nói cái gì. Rất có thể là trong khoảng thời gian này đi theo người lớn nghe nhiều, được bọn họ cho ăn, nên mới nhớ phải nói mấy lời này.
Hiện tại xung quanh đây không có động tĩnh gì, Hồ Mao Mao hỏi bé có biết chuyện ác quỷ ăn thịt người hay không. Bé vừa nghe đến chuyện này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, bé nhỏ giọng nói với Hồ Mao Mao: "Mẫu thân nói, nhất định phải trốn cho kỹ, nơi này có rất nhiều ác quỷ, chỗ nào cũng có."
"Chỗ nào cũng có?" Trong lòng Lê Chân hiện lên một ý niệm, không đợi hắn hỏi lại. Đột nhiên, một mùi thối vô cùng nồng đậm theo hướng gió bay tới.
Tới rồi!
Lê Chân và Hồ Mao Mao lập tức đuổi theo mùi thối kia, trong bóng đêm, một thân ảnh gầy trơ xương đi tới chỗ lưu dân, có lúc sẽ cúi đầu dừng lại, sờ sờ từng lưu dân, giống như đang chọn một con mồi.
Tuy cách nó rất xa, nhưng hai người Lê Chân vẫn thấy rất rõ ràng bộ dạng của nó. Chỉ là một bộ xương khoác một tầng da người ở bên ngoài, thậm chí Lê Chân có thể thấy rõ từng đốt xương trên người nó.
Hình như nó đã nhận ra tầm mắt của Lê Chân, khuôn mặt đột ngột vặn vẹo, hai hốc mắt đen thui nhìn chằm chằm về phía hai người Lê Chân.
Tiếp theo, không đợi Lê Chân bọn họ đuổi tới, nó trực tiếp xoay người bỏ chạy. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, mỗi lần đạp lên bụi cỏ, lá cây chỉ hơi cong lên một chút, nó đã nhanh chóng lướt qua.
Hồ Mao Mao chỉ mới chạy hai bước, chợt cảm thấy Lê Chân lướt nhanh như một cơn gió, vèo một cái, không còn thấy bóng dáng của hắn nữa. Y chớp mắt một cái, lại phát hiện Lê Chân chỉ còn cách quái vật kia khoảng vài bước chân.
"Thật nhanh." Hồ Mao Mao lẩm bẩm, y chưa được chứng kiến thực lực của Lê Chân sau khi kết đan, nên khi bây giờ được nhìn thấy, quả nhiên đã vượt xa trước kia rất nhiều. Y cũng phải nỗ lực tu hành mới được, không thể để bị thụt lùi quá xa.
Quái vật kia thấy mình trốn không thoát, lập tức dừng lại, giơ móng vuốt, chạy về phía Lê Chân. Lê Chân lập tức rút thanh đao bên hông ra, chỉ nghe một tiếng "phập" rất nhỏ, đao của hắn đã chém ngang bụng của nó. Ngay sau đó, một loại chất lỏng màu xanh vô cùng thối từ trong người nó phun ra, phản ứng của Lê Chân cũng rất nhanh, linh khí trên người dao động, chặn cái thứ chất lỏng màu xanh kia lại. Tiếp theo, lưỡi đao của hắn lại quét một cái, đầu của nó trực tiếp bay ra ngoài, sau khi đầu của nó bị chặt bỏ, thứ chất lỏng kia lại càng phun trào nhiều hơn. Tất nhiên Lê Chân sẽ không để cho mấy thứ này bắn lên người mình, nên tất cả đều rớt xuống đất.
Thời điểm Hồ Mao Mao từ phía sau chạy đến, chỉ thấy Lê Chân đang ngồi xổm ở đó, dùng nhánh cây chọt chọt gì đó, y hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Hồ Mao Mao cũng duỗi đầu qua xem, lập tức thấy Lê Chân đang chọt một con bọ cánh cứng. Hồ Mao Mao đang định hỏi ngươi không có việc gì tự nhiên đi chọt một con bọ cánh cứng làm gì, đột nhiên nhận ra hình như con bọ cánh cứng này có gì đó không đúng, trên con bọ cánh cứng này sao lại có mùi của thi thể?
Lê Chân chỉ vào bộ xương người ở đằng kia, nói: "Ngươi nhìn con sâu này đi, lúc nãy vừa bò ra từ con quái vật kia, đều rơi xuống mặt đất. Bất kỳ thứ gì dính vào mấy con sâu kia đều chết, chỉ có con này vẫn còn sống."
Hồ Mao Mao nhíu mày, nói: "Nó bị nhiễm thi độc, nếu để nó cắn người, như vậy không xong."
Lê Chân đạp chết con bọ cánh cứng trước mặt, gật đầu nói: "Đúng là như thế, ta đang lo ở nơi mà nó sống không biết có còn loại sâu này không."
Hai người đi tìm hang ổ của bộ xương kia, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ nơi đám lưu dân tập trung. Âm thanh này cũng không lớn, chỉ vang lên hai tiếng là không còn nữa, nếu không phải nhĩ lực của Lê Chân bọn họ hơn người, chỉ sợ xa như vậy sẽ không nghe được.
Bộ xương kia đã bị giết, chẳng lẽ còn có tà vật nào ẩn nấp ở chỗ tụ tập của lưu dân?
"Đi, đi xem."
Chờ bọn họ đuổi tới bên kia, chỉ nhìn thấy mấy lưu dân đang ôm mấy đứa trẻ chạy vào trong rừng, hai đứa trẻ bị bịt miệng, trông cứ như sắp tắt thở đến nơi.
Làm một người đến từ mạt thế, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, còn có cái gì không rõ? Mấy người này đang muốn ăn thịt người, Lê Chân lạnh lùng nhìn bọn họ, mấy người này so với những lưu dân kia có tinh thần hơn rất nhiều. Hẳn là sau khi sự tình có ác quỷ ăn thịt người truyền ra, mấy người này mới nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Cái gì mà ác quỷ ăn thịt người, chỉ sợ đa phần là do bọn họ chém mà thôi!
Lê Chân nhìn hai đứa trẻ trong tay bọn họ, trong lòng dâng lên sự phẫn nộ khó giải thích. Mấy người này ngày nào cũng được ăn cháo, làm gì đến nông nỗi phải ăn thịt người?! Còn ăn cả con nít!
Lúc mấy người kia phát hiện có người tới cản bọn họ, ban đầu còn có chút khẩn trương, nhưng sau khi phát hiện trước mặt chỉ có hai người, bọn họ không còn sợ hãi nữa. Lại nhìn đến y phục trên người hai người trước mặt, ánh mắt của bọn họ bắt đầu nổi lên sự tham lam.
"Giết!" Mấy người này không muốn nhiều lời, chỉ trực tiếp hành động, bọn họ muốn tranh thủ đang là ban đêm mà giải quyết hai con dê béo tự đưa đầu vào lưới này.
Lê Chân trực tiếp hạ ám chỉ tinh thần lên bọn họ, mấy lưu dân kia lập tức dừng lại, sau đó bắt đầu cắn xé nhau. Người này cắn một miếng thịt trên người người kia, nhai cỡ nào cũng không nuốt xuống được, mà người bị cắn thì hình như chẳng có cảm giác đau đớn gì, gã nhào vào một người khác, cắn xé đối phương.
Tuy rằng tình cảnh trước mặt rất tàn nhẫn, nhưng Hồ Mao Mao chẳng hề đồng tình một chút nào, y chỉ đi tới bế hai đứa trẻ bị bịt miệng kín đến nỗi gần như hít thở không thông. Y vỗ vỗ lên lưng bọn họ, cho bọn họ thuận khí, nhờ vậy mà hai đứa trẻ này mới có thể thở được vài hơi, cuối cùng cũng được sống rồi.
Lúc này, Hồ Mao Mao mới phát hiện một trong hai đứa trẻ này có một đứa là đứa trẻ hồi nãy nói chuyện với bọn họ, tên là Thủy Sinh, đứa còn lại thì không biết mấy người kia bắt từ đâu. Có lẽ là cảm thấy đã an toàn, hai đứa trẻ ở trong lòng Hồ Mao Mao bắt đầu nghẹn ngào, như sắp khóc.
Lê Chân chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng khóc."
Thủy Sinh lập tức ngậm miệng lại, dường như trong mắt có chút sợ hãi, Lê Chân biết sát khí của mình rất nặng, người bình thường gần như đều cảm thấy hắn rất không dễ gần, khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái. Đứa trẻ tên là Thủy Sinh này, hình như đã nhận ra điều gì từ hắn rồi, trực giác của đứa trẻ này rất nhạy bén.
Lê Chân thử cảm nhận tinh thần lực của Thủy Sinh, phát hiện tinh thần lực sáng rạng ngời, quả nhiên cao hơn mấy đứa trẻ khác rất nhiều. Mà đứa trẻ còn lại đang khóc chỉ là một đứa trẻ bình thường, Lê Chân dùng ám chỉ hỏi cha mẹ của ngươi ở đâu. Thế mới biết, hoá ra cha của đứa trẻ này đã bị bệnh mấy ngày rồi, nên mới còn ở lại nơi này mà chưa chịu rời đi.
Lê Chân và Hồ Mao Mao mang bé đi tìm cha của mình, ai ngờ khi tới nơi, phát hiện cơ thể cha của bé đã lạnh ngắt. Hẳn là người này vừa mới chết không lâu, nhưng vì đứa trẻ này vẫn còn quá nhỏ, nên mới không nhận ra.
Nhìn đứa trẻ bò đến thi thể của cha mình nói chuyện, Hồ Mao Mao không khỏi có chút không đành lòng, y quay đầu lại nhìn Lê Chân, Lê Chân đành phải bất đắc dĩ gật đầu, Hồ Mao Mao lập tức bế đứa trẻ kia lên, nói: "Đi thôi."
Lê Chân trực tiếp hạ ám chỉ khiến cho đứa trẻ kia thiếp đi, hai người lại mang Thủy Sinh đi tìm mẹ của bé. Phụ nhân kia đã tỉnh lại, còn đang nhìn qua chỗ nằm của Thủy Sinh.
Chờ đến khi nàng nhìn thấy bọn họ mang Thủy Sinh về, lập tức khóc nức nở, vừa ôm Thủy Sinh vừa nói lời xin lỗi với bé. Lê Chân nghe có chút không kiên nhẫn, nói thẳng: "Ngươi đừng khóc nữa, bây giờ nhi tử của ngươi đã bình yên vô sự rồi, ngươi thân là nữ nhân, một mình mang theo hai đứa trẻ cũng có hơi khó khăn. Vừa lúc, thôn trang của ta thiếu một bà vú, nếu ngươi đồng ý thì theo ta về, tuy rằng điều kiện bên kia không quá giàu có, nhưng cũng đủ cho các ngươi ăn no mặc ấm."
Đột nhiên xuất hiện một cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống như vậy, phụ nhân do dự, sau đó nàng liền đáp ứng. Bây giờ không phải lúc sợ bị lừa, nàng cũng chẳng có gì giá trị để người ta lừa, ở chỗ này thì chỉ có thể chờ chết, không bằng đi theo người này đi. Phụ nhân run rẩy đứng lên, lôi kéo Thủy Sinh, trong lòng ôm một đứa bé, chuẩn bị theo Lê Chân bọn họ rời đi.
Hồ Mao Mao tất nhiên rất cao hứng, y vốn rất thích đứa bé Thủy Sinh này, lần này Lê Chân chẳng những mang Thủy Sinh về, mà còn thương cảm mang cả một nhà ba người về. Có điều, ở đây nhiều lưu dân như vậy, hắn không thể thương cảm mà mang về hết được. Nguyên nhân chủ yếu là do tinh thần lực của Thủy Sinh cao hơn người bình thường rất nhiều, đứa trẻ như vậy, chỉ cần bồi dưỡng tốt một chút, sau này sẽ là một trợ thủ đắc lực.
"Các ngươi chờ ở đây một chút, bọn ta đi xử lý chút chuyện, buổi sáng sẽ trở lại đón các ngươi." Lê Chân vẫn còn muốn đi kiểm tra hang ổ của bộ xương kia, nơi đó cần phải thanh tẩy một lần.
Những nơi bị dính chất lỏng màu xanh lục, Hồ Mao Mao đã dùng hoả hồ thiêu sạch rồi, nhưng hang ổ của bộ xương kia thì vẫn chưa tìm được, tốc độ di chuyển của nó quá nhanh, dấu vết để lại trên mặt đất ít thảm thương. Cuối cùng, hai người chỉ có thể bất lực trở về.
Thời điểm bọn họ trở về Lê Gia Trang, sắc trời đã hơi sáng, phụ nhân kia cũng thật là kiên cường. Tuy rằng chân khá nhỏ, nhưng dọc theo đường đi không hề than một tiếng nào, nàng chỉ cắn răng ôm con của mình, đi bộ theo bọn họ trở về.
Từ trước đến nay, đối với yêu cầu của Lê Chân, Tiểu Thạch Đầu đều không hỏi nhiều, trong mắt của hắn, cha hắn chưa bao giờ làm sai chuyện gì. Dựa theo sự phân phó của Lê Chân, Tiểu Thạch Đầu an bài bọn họ ở ngoại viện, cung cấp nước rửa mặt và cháo cho bọn họ. Sau khi phụ nhân kia nhìn thấy gia đình của Lê Chân, liền buông tâm đề phòng của mình xuống, xem ra gia đình này thật sự là gia đình đàng hoàng.
Sau khi an bài cho bọn họ xong, Lê Chân lập tức triệu tập toàn bộ Quỷ Phó trong nhà, Quỷ Phó ở Lê gia cũng khoảng ba mươi. Ban đầu không có nhiều như vậy, nhưng mấy năm nay cô hồn dã quỷ từ bên ngoài đến càng ngày càng nhiều, có vài âm hồn không muốn đầu thai, nên nếu bọn họ đồng ý, Lê Chân sẽ giữ bọn họ ở lại làm Quỷ Phó.
Hắn gọi nhiều Quỷ Phó tới như vậy, tất nhiên không phải vì ra oai, mà là muốn nhờ bọn họ đến chỗ các lưu dân tập trung để tìm ra nơi nào tràn ngập âm khí nhất. Nếu phát hiện nơi nào có thể sinh ra tà vật, thì phải lập tức báo với hắn, bởi vì những nơi như vậy, nhóm Quỷ Phó mẫn cảm hơn hắn nhiều.
Bọn họ đáp ứng xong, lập tức lui xuống, chờ đến tối, mấy chục quỷ hồn bắt đầu rời khỏi Lê gia.
Trong lúc nhóm Quỷ Phó tìm nơi có nhiều âm khí nhất, hiệu suất làm việc của bọn họ cao hơn Lê Chân rất nhiều. Trong một buổi tối, đã phát hiện ra vài huyệt động tràn ngập âm khí, nhưng những nơi này đều không có khả năng sinh ra tà vật. Sau đó, nữ quỷ mặc lục y đã phát hiện ra một chỗ, là một huyệt động nằm ở một nơi cực kỳ kín đáo.
Huyệt động này hẳn là có người đã sửa chữa và cải tạo lại, bên trong thi khí rất nặng, thời điểm hai người Lê Chân tới, nữ quỷ kia đã rời khỏi huyệt động, đang chờ ở bên ngoài. Khí tức trong huyệt động này khiến cho nàng và những Quỷ Phó khác cảm thấy rất khó chịu, chỉ mới đứng gần một chút, bỗng nhiên thần trí trở nên mơ hồ, sau đó lại tỉnh lại, bọn họ chỉ sợ thần trí sẽ bị ăn mòn.
Lê Chân và Hồ Mao Mao đi vào, phát hiện huyệt động này rất âm lãnh, nhưng cũng may là bọn họ, nếu để cho người thường đi vào, chỉ sợ sẽ bị lạnh cóng mất.
Âm khí trong huyệt động càng ngày càng nồng, trong âm khí còn kèm theo mùi thối của thi thể. Đi vào khoảng một trăm mét, Lê Chân bọn họ lại nhìn thấy một hang động nhỏ, lúc nữ quỷ mặc lục y phát hiện ra huyệt động, bởi vì chịu không nổi khí tức của nó, nên vẫn chưa vào trong, tất nhiên cũng không biết trong huyệt động còn có thêm một hang động như vậy. Lối vào của hang động cao khoảng hai mét, độ rộng thì chỉ cho phép một người đi vào, Lê Chân giữ chặt Hồ Mao Mao, nói: "Để ta vào trước xem thử, ngươi ở bên ngoài canh chừng đi, nếu cảm thấy có gì đó không ổn, ngươi cứ đi tìm người tới hỗ trợ."
Hồ Mao Mao biết bây giờ thực lực của mình căn bản không bằng Lê Chân, nên cũng không muốn tranh với hắn, chỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lê Chân: "Ngươi nhất định phải cẩn thận."
Lê Chân hôn lên mắt Hồ Mao Mao một cái, rồi xoay người đi vào hang động kia.
Vừa đi vào trong, thân thể của Lê Chân đột nhiên run cầm cập, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào hắn. Lê Chân vô cùng cẩn thận quan sát xung quanh, thả tinh thần lực ra, trong động cũng không có sinh vật nào, vô cùng sạch sẽ.
Đồ vật trong đây cũng không nhiều, trên mặt đất có một pho tượng được điêu khắc bằng gỗ, một hạt châu, trong góc còn có một ít xương cốt bị gặm sạch sẽ, bốc mùi hôi thối của thi thể. Xem ra, nơi này thật sự là hang ổ của bộ xương kia.
Đột nhiên, Lê Chân lại run lập cập, chắc chắn trong động vẫn còn thứ gì đó. Hơn nữa, nó cũng không có thiện ý với mình, người tu chân rất mẫn cảm với nguy hiểm, hai lần rùng mình như vậy, chỉ sợ hắn đã bị thứ gì theo dõi rồi.
Lê Chân đưa tầm mắt liếc nhìn chỗ pho tượng và hạt châu kia, hai thứ này không liên quan gì nhau, cũng không bị nhiễm khí tức dơ bẩn gì, thoạt nhìn trông rất sạch sẽ. Nhưng đúng là như vậy, mới càng khả nghi, ở một nơi như vậy, sao lại vẫn còn sạch sẽ như vậy?
Hoả Vân Đao loé lên ánh sáng màu cam rực rỡ, Lê Chân lập tức vung đao chém bay pho tượng và hạt châu kia. Đủ đơn giản và thô bạo, cứ như vậy mà trực tiếp chém luôn đối tượng bị tình nghi.
Chỉ thấy, một làn khói màu đen đột ngột tràn ra từ pho tượng gỗ kia, Lê Chân lập tức chém khói đen, nhưng khi chém vào cứ như chém một miếng bông gòn. Hơn nữa, hắn cứ chém mãi nhưng vẫn không thấy điểm cuối ở đâu, hắn rút đao ra, dùng linh khí dẫn lửa lên đao, đốt nửa ngày, nhưng cuối cùng sương đen vẫn không có dấu hiệu giảm bớt.
Hồ Mao Mao không biết đã vào từ khi nào, y thấy Lê Chân chậm rãi đốt nửa ngày mà vẫn không hiệu quả, nên y lập tức phóng hoả hồ giúp hắn. Từ ngày Hồ Mao Mao ăn Xích Viêm Quả, hoả hồ đã sớm thăng lên cấp bậc thượng phẩm, những tà vật khác căn bản không dám đối đầu với hoả hồ của y.
Vốn tưởng rằng phóng hoả hồ sẽ đốt sạch làn sương đen kia, nhưng không ngờ hoả hồ của Hồ Mao Mao cũng giống lửa do Lê Chân phóng ra, đốt nửa ngày nhưng vẫn không có bao nhiêu hiệu quả. Lê Chân cảm thấy thật kỳ quái, từ khi tiến vào nơi này, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái rồi, nhưng không biết loại cảm giác này rốt cuộc là cảm giác gì.
Pho tượng kia lại đột ngột phun ra chất lỏng màu xanh lục, Lê Chân cả kinh, bộ xương kia cũng phun ra chất lỏng màu xanh lục giống hệt như vậy. Nếu thứ này dính lên người, rất có thể sẽ trở thành giống như bộ xương kia. Nghĩ đến đây, Lê Chân vội vàng dùng linh khí bảo vệ mình và Hồ Mao Mao, chất lỏng kia vẫn chưa tiên tan, còn đang bao vây hai người, hình như nó có ý đồ ăn mòn linh khí của Lê Chân.
Nó ăn mòn một hồi, thành công mở ra một vòng tròn nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không bao lâu sau, linh khí hộ thân của Lê Chân sẽ bị ăn mòn sạch sẽ. Nghĩ đến chất lỏng này muốn biến bọn họ giống như bộ xương kia, Hồ Mao Mao chỉ cảm thấy cả người nổi hết cả da gà.
Lê Chân nhìn cửa hang, ra hiệu Hồ Mao Mao đi ra ngoài, xem tình hình hiện tại, có lẽ thứ này không thể ra khỏi hang động này được. Chờ đi ra ngoài, bọn họ sẽ nghĩ cách giải quyết chất lỏng màu xanh lục này.
Hồ Mao Mao hiểu ý, vừa muốn đi, Lê Chân đột nhiên túm chặt Hồ Mao Mao, nói: "Cửa hang có gì đó không đúng."
Thân là dị năng giả hệ tinh thần, nên mỗi nơi mà Lê Chân đi qua, hắn có thể nhớ rất rõ, không bao giờ quên được. Cửa hang này tuy không có gì khác biệt so với lúc đi vào, nhưng ở trong mắt của Lê Chân, có vài chi tiết rất nhỏ đã bị thay đổi.
Thay đổi... Chờ chút! Lê Chân nhớ lại khi mới vừa vào hang, tình cảnh trong hang, cùng với cảnh tượng sau khi sương đen xuất hiện. Cuối cùng, hắn cũng đã nhận ra cái cảm giác kỳ quái lúc nãy là gì rồi.
Là không gian! Thời điểm hắn chém nhát đao thứ nhất, không gian có hơi vặn vẹo một chút, mà lúc ấy hắn chỉ lo tập trung đối phó pho tượng kia, nên không nhận ra biến hoá rất nhỏ này. Nhát đao của hắn, hoả hồ của Hồ Mao Mao, sở dĩ không thể khiến cho đối phương bị thương, là bởi vì nó đã thay đổi không gian, công kích của bọn họ dĩ nhiên cũng không có tác dụng gì.
"Ở đầu giường của ta có một cái ám cách, trong đó có một bó hương. Nếu đem đi cho người thường ngửi, thì chỉ là hương bình thường, nhưng nếu có ai ngửi thấy mùi thơm toả ra từ bó hương đó, thì đó chính là người mà bọn ta muốn bắt."
Lê Chân cầm bó hương màu đen sẫm ra, hỏi: "Chính là cái này?" Âm hồn gật đầu.
Hắn cũng đoán được cái thứ này có tác dụng như thế nào, Lê Chân nghĩ nghĩ, gọi toàn bộ hạ nhân tới, để cho từng người ngửi một lần, nhưng không có ai ngửi thấy mùi thơm. Lê Chân kêu bọn họ mang ra ngoài cho nhóm tá điền ngửi, những tá điền kia cũng không có ai ngửi ra được mùi thơm.
Lê Chân dứt khoát cầm bó hương đi vào thành, cố ý tìm những đứa trẻ có tinh thần lực cao hơn người thường, đưa hương cho bọn họ ngửi. Quả nhiên, những đứa trẻ này đều ngửi được mùi thơm, bọn họ đều lộ ra vẻ mặt ghê tởm, xem ra thứ này chính là nhằm vào những đứa trẻ có tinh thần lực cao.
Trở lại Lê Gia Trang, Lê Chân lại gọi âm hồn kia ra, hỏi: "Ngoại trừ việc đi bắt các đồng nam, đồng nữ, các ngươi còn làm gì khác không? Ác quỷ ăn thịt người ngoài thành có liên quan với các ngươi không?"
"Chân nhân, tiểu nhân chỉ vừa tới nơi này, ác quỷ ngoài thành không có liên quan gì với tiểu nhân cả. Quốc Sư chỉ phân phó đi thu thập các đồng nam, đồng nữ, ngoài ra không giao thêm việc gì khác. Tiểu nhân còn chưa kịp làm được gì, đã bị chân nhân phát hiện rồi." Âm hồn vội vàng biện giải cho mình, thăm dò thái độ của Lê Chân, sợ hắn lại động thủ với mình.
Lê Chân gật đầu, nói: "Tối hôm nay bọn ta sẽ ra ngoài thành điều tra, nếu thật sự không có liên quan với ngươi, ta sẽ tha cho ngươi một mạng."
Âm hồn vội đáp: "Tiểu nhân dám thề với trời, chuyện đó tuyệt đối không có liên quan đến tiểu nhân."
Lê Chân không muốn dài dòng với hắn, chỉ trực tiếp nhốt hắn vào Khoá Hồn Hoàn. Hồ Mao Mao nghiêng đầu, hỏi: "Chuyện ngoài thành không phải do bọn họ làm ra sao?"
"Không biết, buổi tối đi xem một chút, mùi máu ở đó quả thật rất nồng, còn có mùi thối của thi thể. Khẳng định là có vấn đề, nhưng không biết là cái gì." Lê Chân thở dài, nhìn Hồ Mao Mao, nói: "Chỉ tiếc thời gian tuần trăng mật của chúng ta, mới qua mấy ngày thôi mà."
"Tuần trăng mật? Đó là cái gì?" Hồ Mao Mao chưa bao giờ nghe qua thứ này, là ăn mật mỗi ngày sao? Mỗi ngày ăn mật có gì tốt, không bằng mỗi ngày ăn gà.
Lê Chân nói nhỏ vài câu ở bên tai y, sắc mặt của Hồ Mao Mao lập tức đỏ bừng.
Đến tối, Lê Chân và Hồ Mao Mao lặng lẽ rời khỏi Lê Gia Trang. Hiện tại, đang là thời điểm trăng non, ánh sáng vô cùng mỏng manh, trong bụi cỏ thường thường sẽ có vài con vật nhỏ nhảy ra, phát ra âm thanh sột soạt. Nếu ai nhát gan, nhất định sẽ bị doạ hết hồn.
Các lưu dân đều được an bài tập trung ở phía bắc cửa thành, nhân số đại khái khoảng hai ba ngàn người, y phục của người nào người nấy cũng tả tơi, gầy trơ xương. Cũng may, mỗi ngày đều có nha dịch ra khỏi thành phát cháo, nên đa số những người đó có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Tiền phát cháo trên cơ bản đều từ các thương nhân và thân sĩ trong thành Hàng Châu gom lại, Lê Chân cũng chi không ít. Chỉ là, lưu dân chạy nạn đến đây càng ngày càng nhiều, rất nhiều người có ý định chiếm đoạt lều phát cháo, miễn cho đến lúc đó càng ngày càng nhiều lưu dân tới đây. Có điều, nói thì nói vậy thôi, hiện tại ngoài thành có nhiều người tập trung như vậy, một khi phát sinh xung đột, bọn họ chỉ có thể chém giết lẫn nhau, đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng không ai quản nổi.
Bởi vì dạo gần đây có quỷ quấy phá, nên lưu dân ở cửa thành đã bớt đi rất nhiều, nếu không phải mấy ngày nay vẫn luôn có lưu dân khác chạy nạn đến, chỉ sợ lưu dân ở nơi này sẽ càng mất tích nhiều hơn.
Vào ban đêm, ngoại trừ một số lưu dân đi ra ngoài, còn lại đều ở trong chỗ ở của mình. Xung quanh nơi đây tràn ngập mùi hương gì đó rất cổ quái, trong đó còn trộn lẫn mùi máu. Nếu không phải Hồ Mao Mao có cái mũi nhạy bén, chỉ sợ sẽ không ngửi ra được.
Lê Chân và Hồ Mao Mao tìm một nơi khuất người ngồi xuống, lẳng lặng chờ đợi ác quỷ trong truyền thuyết xuất hiện.
Có điều, nơi mà bọn họ chọn đã có người khác tới trước một bước, là một phụ nhân mang theo hai đứa nhỏ, phụ nhân kia vì quá mệt nên đã sớm ngủ say, nàng ôm một đứa trẻ trong lòng, một đứa khác lớn hơn thì dựa vào người nàng. Đứa trẻ này khoảng bốn năm tuổi, bởi vì quá gầy, nên đôi mắt thoạt nhìn rất dọa người. Hình như bé không ngủ, còn đang ngước mắt nhìn xung quanh, đến khi nhìn thấy hai nam nhân trưởng thành, Lê Chân và Hồ Mao Mao đột ngột xuất hiện, còn ngồi xuống cạnh mình, bé lập tức sợ hãi rụt người lại, nhưng vẫn lén nhìn hai người, hình như có chút tò mò.
Hồ Mao Mao lấy ra một quả trái cây đưa cho bé, thấy bé không nhận, y trực tiếp đặt vào tay bé: "Cho ngươi ăn đấy, cầm đi."
Lê Chân chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, đứa bé kia thử liếm trái cây một cái, hai mắt lập tức sáng lên, cẩn thận liếm hai cái, sau đó nắm chặt trong tay, không dám ăn. Hồ Mao Mao lại lấy ra một quả khác đưa cho bé, nhưng bé chỉ nhỏ giọng nói: "Đa tạ ân công, cho dù Thủy Sinh có làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ân tình hôm nay của ân công."
Sau khi nói xong, bé lại cúi đầu nghiêm túc liếm trái cây trong tay mình, trông bộ dạng của bé, xem ra cũng không biết mình vừa nói cái gì. Rất có thể là trong khoảng thời gian này đi theo người lớn nghe nhiều, được bọn họ cho ăn, nên mới nhớ phải nói mấy lời này.
Hiện tại xung quanh đây không có động tĩnh gì, Hồ Mao Mao hỏi bé có biết chuyện ác quỷ ăn thịt người hay không. Bé vừa nghe đến chuyện này, trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, bé nhỏ giọng nói với Hồ Mao Mao: "Mẫu thân nói, nhất định phải trốn cho kỹ, nơi này có rất nhiều ác quỷ, chỗ nào cũng có."
"Chỗ nào cũng có?" Trong lòng Lê Chân hiện lên một ý niệm, không đợi hắn hỏi lại. Đột nhiên, một mùi thối vô cùng nồng đậm theo hướng gió bay tới.
Tới rồi!
Lê Chân và Hồ Mao Mao lập tức đuổi theo mùi thối kia, trong bóng đêm, một thân ảnh gầy trơ xương đi tới chỗ lưu dân, có lúc sẽ cúi đầu dừng lại, sờ sờ từng lưu dân, giống như đang chọn một con mồi.
Tuy cách nó rất xa, nhưng hai người Lê Chân vẫn thấy rất rõ ràng bộ dạng của nó. Chỉ là một bộ xương khoác một tầng da người ở bên ngoài, thậm chí Lê Chân có thể thấy rõ từng đốt xương trên người nó.
Hình như nó đã nhận ra tầm mắt của Lê Chân, khuôn mặt đột ngột vặn vẹo, hai hốc mắt đen thui nhìn chằm chằm về phía hai người Lê Chân.
Tiếp theo, không đợi Lê Chân bọn họ đuổi tới, nó trực tiếp xoay người bỏ chạy. Tốc độ của nó cực kỳ nhanh, mỗi lần đạp lên bụi cỏ, lá cây chỉ hơi cong lên một chút, nó đã nhanh chóng lướt qua.
Hồ Mao Mao chỉ mới chạy hai bước, chợt cảm thấy Lê Chân lướt nhanh như một cơn gió, vèo một cái, không còn thấy bóng dáng của hắn nữa. Y chớp mắt một cái, lại phát hiện Lê Chân chỉ còn cách quái vật kia khoảng vài bước chân.
"Thật nhanh." Hồ Mao Mao lẩm bẩm, y chưa được chứng kiến thực lực của Lê Chân sau khi kết đan, nên khi bây giờ được nhìn thấy, quả nhiên đã vượt xa trước kia rất nhiều. Y cũng phải nỗ lực tu hành mới được, không thể để bị thụt lùi quá xa.
Quái vật kia thấy mình trốn không thoát, lập tức dừng lại, giơ móng vuốt, chạy về phía Lê Chân. Lê Chân lập tức rút thanh đao bên hông ra, chỉ nghe một tiếng "phập" rất nhỏ, đao của hắn đã chém ngang bụng của nó. Ngay sau đó, một loại chất lỏng màu xanh vô cùng thối từ trong người nó phun ra, phản ứng của Lê Chân cũng rất nhanh, linh khí trên người dao động, chặn cái thứ chất lỏng màu xanh kia lại. Tiếp theo, lưỡi đao của hắn lại quét một cái, đầu của nó trực tiếp bay ra ngoài, sau khi đầu của nó bị chặt bỏ, thứ chất lỏng kia lại càng phun trào nhiều hơn. Tất nhiên Lê Chân sẽ không để cho mấy thứ này bắn lên người mình, nên tất cả đều rớt xuống đất.
Thời điểm Hồ Mao Mao từ phía sau chạy đến, chỉ thấy Lê Chân đang ngồi xổm ở đó, dùng nhánh cây chọt chọt gì đó, y hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Hồ Mao Mao cũng duỗi đầu qua xem, lập tức thấy Lê Chân đang chọt một con bọ cánh cứng. Hồ Mao Mao đang định hỏi ngươi không có việc gì tự nhiên đi chọt một con bọ cánh cứng làm gì, đột nhiên nhận ra hình như con bọ cánh cứng này có gì đó không đúng, trên con bọ cánh cứng này sao lại có mùi của thi thể?
Lê Chân chỉ vào bộ xương người ở đằng kia, nói: "Ngươi nhìn con sâu này đi, lúc nãy vừa bò ra từ con quái vật kia, đều rơi xuống mặt đất. Bất kỳ thứ gì dính vào mấy con sâu kia đều chết, chỉ có con này vẫn còn sống."
Hồ Mao Mao nhíu mày, nói: "Nó bị nhiễm thi độc, nếu để nó cắn người, như vậy không xong."
Lê Chân đạp chết con bọ cánh cứng trước mặt, gật đầu nói: "Đúng là như thế, ta đang lo ở nơi mà nó sống không biết có còn loại sâu này không."
Hai người đi tìm hang ổ của bộ xương kia, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ nơi đám lưu dân tập trung. Âm thanh này cũng không lớn, chỉ vang lên hai tiếng là không còn nữa, nếu không phải nhĩ lực của Lê Chân bọn họ hơn người, chỉ sợ xa như vậy sẽ không nghe được.
Bộ xương kia đã bị giết, chẳng lẽ còn có tà vật nào ẩn nấp ở chỗ tụ tập của lưu dân?
"Đi, đi xem."
Chờ bọn họ đuổi tới bên kia, chỉ nhìn thấy mấy lưu dân đang ôm mấy đứa trẻ chạy vào trong rừng, hai đứa trẻ bị bịt miệng, trông cứ như sắp tắt thở đến nơi.
Làm một người đến từ mạt thế, nhìn thấy tình cảnh trước mặt, còn có cái gì không rõ? Mấy người này đang muốn ăn thịt người, Lê Chân lạnh lùng nhìn bọn họ, mấy người này so với những lưu dân kia có tinh thần hơn rất nhiều. Hẳn là sau khi sự tình có ác quỷ ăn thịt người truyền ra, mấy người này mới nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Cái gì mà ác quỷ ăn thịt người, chỉ sợ đa phần là do bọn họ chém mà thôi!
Lê Chân nhìn hai đứa trẻ trong tay bọn họ, trong lòng dâng lên sự phẫn nộ khó giải thích. Mấy người này ngày nào cũng được ăn cháo, làm gì đến nông nỗi phải ăn thịt người?! Còn ăn cả con nít!
Lúc mấy người kia phát hiện có người tới cản bọn họ, ban đầu còn có chút khẩn trương, nhưng sau khi phát hiện trước mặt chỉ có hai người, bọn họ không còn sợ hãi nữa. Lại nhìn đến y phục trên người hai người trước mặt, ánh mắt của bọn họ bắt đầu nổi lên sự tham lam.
"Giết!" Mấy người này không muốn nhiều lời, chỉ trực tiếp hành động, bọn họ muốn tranh thủ đang là ban đêm mà giải quyết hai con dê béo tự đưa đầu vào lưới này.
Lê Chân trực tiếp hạ ám chỉ tinh thần lên bọn họ, mấy lưu dân kia lập tức dừng lại, sau đó bắt đầu cắn xé nhau. Người này cắn một miếng thịt trên người người kia, nhai cỡ nào cũng không nuốt xuống được, mà người bị cắn thì hình như chẳng có cảm giác đau đớn gì, gã nhào vào một người khác, cắn xé đối phương.
Tuy rằng tình cảnh trước mặt rất tàn nhẫn, nhưng Hồ Mao Mao chẳng hề đồng tình một chút nào, y chỉ đi tới bế hai đứa trẻ bị bịt miệng kín đến nỗi gần như hít thở không thông. Y vỗ vỗ lên lưng bọn họ, cho bọn họ thuận khí, nhờ vậy mà hai đứa trẻ này mới có thể thở được vài hơi, cuối cùng cũng được sống rồi.
Lúc này, Hồ Mao Mao mới phát hiện một trong hai đứa trẻ này có một đứa là đứa trẻ hồi nãy nói chuyện với bọn họ, tên là Thủy Sinh, đứa còn lại thì không biết mấy người kia bắt từ đâu. Có lẽ là cảm thấy đã an toàn, hai đứa trẻ ở trong lòng Hồ Mao Mao bắt đầu nghẹn ngào, như sắp khóc.
Lê Chân chỉ nhàn nhạt nói: "Đừng khóc."
Thủy Sinh lập tức ngậm miệng lại, dường như trong mắt có chút sợ hãi, Lê Chân biết sát khí của mình rất nặng, người bình thường gần như đều cảm thấy hắn rất không dễ gần, khiến bọn họ cảm thấy không thoải mái. Đứa trẻ tên là Thủy Sinh này, hình như đã nhận ra điều gì từ hắn rồi, trực giác của đứa trẻ này rất nhạy bén.
Lê Chân thử cảm nhận tinh thần lực của Thủy Sinh, phát hiện tinh thần lực sáng rạng ngời, quả nhiên cao hơn mấy đứa trẻ khác rất nhiều. Mà đứa trẻ còn lại đang khóc chỉ là một đứa trẻ bình thường, Lê Chân dùng ám chỉ hỏi cha mẹ của ngươi ở đâu. Thế mới biết, hoá ra cha của đứa trẻ này đã bị bệnh mấy ngày rồi, nên mới còn ở lại nơi này mà chưa chịu rời đi.
Lê Chân và Hồ Mao Mao mang bé đi tìm cha của mình, ai ngờ khi tới nơi, phát hiện cơ thể cha của bé đã lạnh ngắt. Hẳn là người này vừa mới chết không lâu, nhưng vì đứa trẻ này vẫn còn quá nhỏ, nên mới không nhận ra.
Nhìn đứa trẻ bò đến thi thể của cha mình nói chuyện, Hồ Mao Mao không khỏi có chút không đành lòng, y quay đầu lại nhìn Lê Chân, Lê Chân đành phải bất đắc dĩ gật đầu, Hồ Mao Mao lập tức bế đứa trẻ kia lên, nói: "Đi thôi."
Lê Chân trực tiếp hạ ám chỉ khiến cho đứa trẻ kia thiếp đi, hai người lại mang Thủy Sinh đi tìm mẹ của bé. Phụ nhân kia đã tỉnh lại, còn đang nhìn qua chỗ nằm của Thủy Sinh.
Chờ đến khi nàng nhìn thấy bọn họ mang Thủy Sinh về, lập tức khóc nức nở, vừa ôm Thủy Sinh vừa nói lời xin lỗi với bé. Lê Chân nghe có chút không kiên nhẫn, nói thẳng: "Ngươi đừng khóc nữa, bây giờ nhi tử của ngươi đã bình yên vô sự rồi, ngươi thân là nữ nhân, một mình mang theo hai đứa trẻ cũng có hơi khó khăn. Vừa lúc, thôn trang của ta thiếu một bà vú, nếu ngươi đồng ý thì theo ta về, tuy rằng điều kiện bên kia không quá giàu có, nhưng cũng đủ cho các ngươi ăn no mặc ấm."
Đột nhiên xuất hiện một cái bánh có nhân từ trên trời rơi xuống như vậy, phụ nhân do dự, sau đó nàng liền đáp ứng. Bây giờ không phải lúc sợ bị lừa, nàng cũng chẳng có gì giá trị để người ta lừa, ở chỗ này thì chỉ có thể chờ chết, không bằng đi theo người này đi. Phụ nhân run rẩy đứng lên, lôi kéo Thủy Sinh, trong lòng ôm một đứa bé, chuẩn bị theo Lê Chân bọn họ rời đi.
Hồ Mao Mao tất nhiên rất cao hứng, y vốn rất thích đứa bé Thủy Sinh này, lần này Lê Chân chẳng những mang Thủy Sinh về, mà còn thương cảm mang cả một nhà ba người về. Có điều, ở đây nhiều lưu dân như vậy, hắn không thể thương cảm mà mang về hết được. Nguyên nhân chủ yếu là do tinh thần lực của Thủy Sinh cao hơn người bình thường rất nhiều, đứa trẻ như vậy, chỉ cần bồi dưỡng tốt một chút, sau này sẽ là một trợ thủ đắc lực.
"Các ngươi chờ ở đây một chút, bọn ta đi xử lý chút chuyện, buổi sáng sẽ trở lại đón các ngươi." Lê Chân vẫn còn muốn đi kiểm tra hang ổ của bộ xương kia, nơi đó cần phải thanh tẩy một lần.
Những nơi bị dính chất lỏng màu xanh lục, Hồ Mao Mao đã dùng hoả hồ thiêu sạch rồi, nhưng hang ổ của bộ xương kia thì vẫn chưa tìm được, tốc độ di chuyển của nó quá nhanh, dấu vết để lại trên mặt đất ít thảm thương. Cuối cùng, hai người chỉ có thể bất lực trở về.
Thời điểm bọn họ trở về Lê Gia Trang, sắc trời đã hơi sáng, phụ nhân kia cũng thật là kiên cường. Tuy rằng chân khá nhỏ, nhưng dọc theo đường đi không hề than một tiếng nào, nàng chỉ cắn răng ôm con của mình, đi bộ theo bọn họ trở về.
Từ trước đến nay, đối với yêu cầu của Lê Chân, Tiểu Thạch Đầu đều không hỏi nhiều, trong mắt của hắn, cha hắn chưa bao giờ làm sai chuyện gì. Dựa theo sự phân phó của Lê Chân, Tiểu Thạch Đầu an bài bọn họ ở ngoại viện, cung cấp nước rửa mặt và cháo cho bọn họ. Sau khi phụ nhân kia nhìn thấy gia đình của Lê Chân, liền buông tâm đề phòng của mình xuống, xem ra gia đình này thật sự là gia đình đàng hoàng.
Sau khi an bài cho bọn họ xong, Lê Chân lập tức triệu tập toàn bộ Quỷ Phó trong nhà, Quỷ Phó ở Lê gia cũng khoảng ba mươi. Ban đầu không có nhiều như vậy, nhưng mấy năm nay cô hồn dã quỷ từ bên ngoài đến càng ngày càng nhiều, có vài âm hồn không muốn đầu thai, nên nếu bọn họ đồng ý, Lê Chân sẽ giữ bọn họ ở lại làm Quỷ Phó.
Hắn gọi nhiều Quỷ Phó tới như vậy, tất nhiên không phải vì ra oai, mà là muốn nhờ bọn họ đến chỗ các lưu dân tập trung để tìm ra nơi nào tràn ngập âm khí nhất. Nếu phát hiện nơi nào có thể sinh ra tà vật, thì phải lập tức báo với hắn, bởi vì những nơi như vậy, nhóm Quỷ Phó mẫn cảm hơn hắn nhiều.
Bọn họ đáp ứng xong, lập tức lui xuống, chờ đến tối, mấy chục quỷ hồn bắt đầu rời khỏi Lê gia.
Trong lúc nhóm Quỷ Phó tìm nơi có nhiều âm khí nhất, hiệu suất làm việc của bọn họ cao hơn Lê Chân rất nhiều. Trong một buổi tối, đã phát hiện ra vài huyệt động tràn ngập âm khí, nhưng những nơi này đều không có khả năng sinh ra tà vật. Sau đó, nữ quỷ mặc lục y đã phát hiện ra một chỗ, là một huyệt động nằm ở một nơi cực kỳ kín đáo.
Huyệt động này hẳn là có người đã sửa chữa và cải tạo lại, bên trong thi khí rất nặng, thời điểm hai người Lê Chân tới, nữ quỷ kia đã rời khỏi huyệt động, đang chờ ở bên ngoài. Khí tức trong huyệt động này khiến cho nàng và những Quỷ Phó khác cảm thấy rất khó chịu, chỉ mới đứng gần một chút, bỗng nhiên thần trí trở nên mơ hồ, sau đó lại tỉnh lại, bọn họ chỉ sợ thần trí sẽ bị ăn mòn.
Lê Chân và Hồ Mao Mao đi vào, phát hiện huyệt động này rất âm lãnh, nhưng cũng may là bọn họ, nếu để cho người thường đi vào, chỉ sợ sẽ bị lạnh cóng mất.
Âm khí trong huyệt động càng ngày càng nồng, trong âm khí còn kèm theo mùi thối của thi thể. Đi vào khoảng một trăm mét, Lê Chân bọn họ lại nhìn thấy một hang động nhỏ, lúc nữ quỷ mặc lục y phát hiện ra huyệt động, bởi vì chịu không nổi khí tức của nó, nên vẫn chưa vào trong, tất nhiên cũng không biết trong huyệt động còn có thêm một hang động như vậy. Lối vào của hang động cao khoảng hai mét, độ rộng thì chỉ cho phép một người đi vào, Lê Chân giữ chặt Hồ Mao Mao, nói: "Để ta vào trước xem thử, ngươi ở bên ngoài canh chừng đi, nếu cảm thấy có gì đó không ổn, ngươi cứ đi tìm người tới hỗ trợ."
Hồ Mao Mao biết bây giờ thực lực của mình căn bản không bằng Lê Chân, nên cũng không muốn tranh với hắn, chỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lê Chân: "Ngươi nhất định phải cẩn thận."
Lê Chân hôn lên mắt Hồ Mao Mao một cái, rồi xoay người đi vào hang động kia.
Vừa đi vào trong, thân thể của Lê Chân đột nhiên run cầm cập, giống như có ai đó đang nhìn chằm chằm vào hắn. Lê Chân vô cùng cẩn thận quan sát xung quanh, thả tinh thần lực ra, trong động cũng không có sinh vật nào, vô cùng sạch sẽ.
Đồ vật trong đây cũng không nhiều, trên mặt đất có một pho tượng được điêu khắc bằng gỗ, một hạt châu, trong góc còn có một ít xương cốt bị gặm sạch sẽ, bốc mùi hôi thối của thi thể. Xem ra, nơi này thật sự là hang ổ của bộ xương kia.
Đột nhiên, Lê Chân lại run lập cập, chắc chắn trong động vẫn còn thứ gì đó. Hơn nữa, nó cũng không có thiện ý với mình, người tu chân rất mẫn cảm với nguy hiểm, hai lần rùng mình như vậy, chỉ sợ hắn đã bị thứ gì theo dõi rồi.
Lê Chân đưa tầm mắt liếc nhìn chỗ pho tượng và hạt châu kia, hai thứ này không liên quan gì nhau, cũng không bị nhiễm khí tức dơ bẩn gì, thoạt nhìn trông rất sạch sẽ. Nhưng đúng là như vậy, mới càng khả nghi, ở một nơi như vậy, sao lại vẫn còn sạch sẽ như vậy?
Hoả Vân Đao loé lên ánh sáng màu cam rực rỡ, Lê Chân lập tức vung đao chém bay pho tượng và hạt châu kia. Đủ đơn giản và thô bạo, cứ như vậy mà trực tiếp chém luôn đối tượng bị tình nghi.
Chỉ thấy, một làn khói màu đen đột ngột tràn ra từ pho tượng gỗ kia, Lê Chân lập tức chém khói đen, nhưng khi chém vào cứ như chém một miếng bông gòn. Hơn nữa, hắn cứ chém mãi nhưng vẫn không thấy điểm cuối ở đâu, hắn rút đao ra, dùng linh khí dẫn lửa lên đao, đốt nửa ngày, nhưng cuối cùng sương đen vẫn không có dấu hiệu giảm bớt.
Hồ Mao Mao không biết đã vào từ khi nào, y thấy Lê Chân chậm rãi đốt nửa ngày mà vẫn không hiệu quả, nên y lập tức phóng hoả hồ giúp hắn. Từ ngày Hồ Mao Mao ăn Xích Viêm Quả, hoả hồ đã sớm thăng lên cấp bậc thượng phẩm, những tà vật khác căn bản không dám đối đầu với hoả hồ của y.
Vốn tưởng rằng phóng hoả hồ sẽ đốt sạch làn sương đen kia, nhưng không ngờ hoả hồ của Hồ Mao Mao cũng giống lửa do Lê Chân phóng ra, đốt nửa ngày nhưng vẫn không có bao nhiêu hiệu quả. Lê Chân cảm thấy thật kỳ quái, từ khi tiến vào nơi này, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái rồi, nhưng không biết loại cảm giác này rốt cuộc là cảm giác gì.
Pho tượng kia lại đột ngột phun ra chất lỏng màu xanh lục, Lê Chân cả kinh, bộ xương kia cũng phun ra chất lỏng màu xanh lục giống hệt như vậy. Nếu thứ này dính lên người, rất có thể sẽ trở thành giống như bộ xương kia. Nghĩ đến đây, Lê Chân vội vàng dùng linh khí bảo vệ mình và Hồ Mao Mao, chất lỏng kia vẫn chưa tiên tan, còn đang bao vây hai người, hình như nó có ý đồ ăn mòn linh khí của Lê Chân.
Nó ăn mòn một hồi, thành công mở ra một vòng tròn nhỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không bao lâu sau, linh khí hộ thân của Lê Chân sẽ bị ăn mòn sạch sẽ. Nghĩ đến chất lỏng này muốn biến bọn họ giống như bộ xương kia, Hồ Mao Mao chỉ cảm thấy cả người nổi hết cả da gà.
Lê Chân nhìn cửa hang, ra hiệu Hồ Mao Mao đi ra ngoài, xem tình hình hiện tại, có lẽ thứ này không thể ra khỏi hang động này được. Chờ đi ra ngoài, bọn họ sẽ nghĩ cách giải quyết chất lỏng màu xanh lục này.
Hồ Mao Mao hiểu ý, vừa muốn đi, Lê Chân đột nhiên túm chặt Hồ Mao Mao, nói: "Cửa hang có gì đó không đúng."
Thân là dị năng giả hệ tinh thần, nên mỗi nơi mà Lê Chân đi qua, hắn có thể nhớ rất rõ, không bao giờ quên được. Cửa hang này tuy không có gì khác biệt so với lúc đi vào, nhưng ở trong mắt của Lê Chân, có vài chi tiết rất nhỏ đã bị thay đổi.
Thay đổi... Chờ chút! Lê Chân nhớ lại khi mới vừa vào hang, tình cảnh trong hang, cùng với cảnh tượng sau khi sương đen xuất hiện. Cuối cùng, hắn cũng đã nhận ra cái cảm giác kỳ quái lúc nãy là gì rồi.
Là không gian! Thời điểm hắn chém nhát đao thứ nhất, không gian có hơi vặn vẹo một chút, mà lúc ấy hắn chỉ lo tập trung đối phó pho tượng kia, nên không nhận ra biến hoá rất nhỏ này. Nhát đao của hắn, hoả hồ của Hồ Mao Mao, sở dĩ không thể khiến cho đối phương bị thương, là bởi vì nó đã thay đổi không gian, công kích của bọn họ dĩ nhiên cũng không có tác dụng gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook