Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại Ngôn Tình
-
Chương 35: Tỷ Đệ Ngả Bài
"Tiểu Hạc, đệ khỏe chưa?" Khỉ Quả phát hiện tiếng gọi tỷ tỷ kia khác với giọng nói mềm mềm ngày thường thì không khỏi vui vẻ.
"Dạ, mấy ngày nay tỷ tỷ vất vả rồi." Vẻ ngốc nghếch trên khuôn mặt Kỳ Hạc đã biến mất, nét mặt mang theo vui mừng, cảm kích và cảm xúc đau lòng, mà biểu tình lại chín chắn ổn trọng, treo trên khuôn mặt nhỏ non nớt lại có vẻ hơi mâu thuẫn.
"Vậy là tốt rồi." Khỉ Quả rất là vui, tay vẫn tiếp tục đánh Thái cực quyền, nguyên nhân chính là do trong không gian không có công pháp võ công linh tinh, thể thuật lại không dễ học, đến bây giờ cô vẫn còn đang suy ngẫm về thức thứ hai, ở trong không gian tìm tòi hai ngày vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.
“Tỷ tỷ, có thể tâm sự một lát không?” Kỳ Hạc thấy động tác chậm chạp của cô thì không khỏi mở miệng.
"À, được." Khỉ Quả nghe vậy thì trả lời, thu thế. "Nói chuyện ở đâu?”
“Vào trong viện đi.” Kỳ Hạc suy nghĩ một chút rồi nói. Bên ấy là nơi trống trải nhất trong tòa nhà, trồng chút hoa hoa cỏ cỏ là có thể coi như hoa viên, có một đình nghỉ chân ngắm hoa.
“Được.” Khỉ Quả gật đầu, không phản đối.
“Bạch Sao, ngươi đi nghỉ ngơi đi, bận rộn cả đêm rồi.” Kỳ Hạc nhớ ra Bạch Sao cả đêm không ngủ thì lệnh cho hắn lui xuống.
“Cảm ơn thiếu gia.” Bạch Sao không nhịn được ngáp một cái, cảm tạ Kỳ Hạc.
"Mau đi đi, ta muốn nói chuyện với tỷ tỷ, các ngươi chớ đến gần." Kỳ Hạc khẽ cười, Bạch Sao thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc. Không nghĩ đến tiểu thư vừa làm vậy mà thiếu gia đã như thay đổi thành người khác, quả nhiên đúng là chữa bệnh.
“Đệ muốn hỏi cái gì?” Thấy hắn do dự, ban đầu Khỉ Quả có hơi khó hiểu, nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra. Xem ra hắn hình như đang suy nghĩ nên mở lời như thế nào để tránh gây tổn thương tâm tình của cô.
Cô cũng đã đoán được hắn muốn hỏi cái gì, so với ông bà nội nhặt được không có nhiều ấn tượng về nguyên chủ, bọn họ chỉ cho rằng cô bùng nổ vì chuyện của Kỳ Hạc.
Nhưng Kỳ Hạc thì khác, hắn cùng lớn lên với nguyên chủ, biết rõ tính cách của nguyên chủ, cho dù có biến hóa cũng không có khả năng đến mức trời long đất lở như thế này được. Cho nên có khả năng hắn đã nghi ngờ cô, hơn nữa theo biểu hiện của hắn mà xem thì vẫn có ký ức trong lúc bị ngốc.
Trên căn bản, cái chuyện tính cách biến đổi mà không dẫn đến nghi ngờ như trong tiểu thuyết rất ít khi xảy ra.
“Ngươi là ai, tỷ tỷ của ta đâu?” Kỳ Hạc nhìn dáng vẻ cái gì cũng hiểu của cô thì không khỏi có hơi xấu hổ, nhưng có một số chuyện nếu không hỏi rõ ràng thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cái gai trong lòng hắn.
"Ta tên là Bạch Quả, về phần tỷ tỷ của ngươi, bởi vì trong lúc lo lắng cho ngươi lại còn bị Diêu thị chọc giận, linh hồn nàng ấy trực tiếp rời khỏi thể xác, không may gặp phải khe nứt thời không, ta và nàng ấy đã tráo đổi thân phận. "
Mặc dù Khỉ Quả không che giấu nhưng cũng không nói hết sự thật, cô đâu thể nói linh hồn của tỷ tỷ hắn đã bị hồn phi phách tán trong bão lốc không gian, đúng không? Như vậy cho dù biết không phải nguyên nhân do cô, trong lòng Kỳ Hạc cũng sẽ sinh ra khúc mắc.
Đây chỉ là lời nói dối thiện ý mà thôi, khiến đối phương cho rằng tỷ tỷ hắn đang sống tốt ở một thế giới khác.
“Khe nứt thời không là cái gì vậy?” Như Khỉ Quả đoán, Kỳ Hạc thở phào nhẹ nhõm, tỷ tỷ còn sống là tốt rồi.
"Nói như vậy tức là ta đến từ thế giới khác, hẳn là tương tự như tương lai của thế giới này, chỉ là có sự khác biệt về mặt lịch sử. Hai thế giới giống như hai nắm tay đặt song song vậy.
Tuy nhiên khi hai thế giới xảy ra ma sát hay va chạm có thể tạo ra các khe nứt thời không, trong lúc này hai bên có sự giao thoa, thế nên linh hồn của ta và tỷ tỷ ngươi mới phát sinh chuyện hoán đổi. Ta biết được những chuyện này vì thế giới của ta có lý luận về thế giới song song, đến khi bản thân gặp phải mới cho ra kết luận.
Khỉ Quả giải thích ngắn gọn về định nghĩa thời không, đương nhiên tất cả đều đến từ sự hiểu biết của cô, đến chính bản thân cô cũng rơi vào vết nứt không gian do vụ nổ năng lượng cực mạnh tạo ra mà.
"Ngươi không cần lo lắng cho nàng ấy. Ở chỗ chúng ta địa vị nam nữ ngang hàng. Nam nữ đều có thể đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, chế độ hôn nhân một vợ một chồng, nạp thiếp là phạm pháp. Đàn ông có vợ mà nuôi nữ nhân bên ngoài có thể bị kiện đuổi ra khỏi nhà.
Đương nhiên cho dù không như vậy thì cũng tự do hơn nơi này, ngươi không cần lo lắng về sinh hoạt của tỷ tỷ ngươi. Hơn nữa địa vị của ta ở nơi ấy không phải người bình thường, thủ đoạn của ta ngươi cũng đã thấy rồi đấy. cho dù tỷ tỷ ngươi không kế thừa năng lực của ta thì ít nhất những thứ ta để lại cũng đủ cho nàng ấy sống sung sướng một đời.”
Cô đã cố hết sức tô điểm cho xã hội hiện đại đẹp lên một chút, ở đây chỉ là về mặt lý thuyết hiện đại, trên thực tế vẫn nam tôn nữ ti, chẳng qua phụ nữ đã có quyền lợi nhất định, nhưng cũng phải gánh càng nhiều trách nhiệm hơn.
Tuy nhiên ít nhất thì vẫn tốt hơn cổ đại, đúng không? Dù sao thì người cũng đã chết, cô không có cách nào, chỉ có thể an ủi thiếu niên này, làm cho hắn yên tâm.
"Thì ra là vậy, chỉ cần tỷ ấy không sao là tốt rồi. Nếu thế giới đó thật sự tốt như vậy, có lẽ tỷ tỷ sống ở đó cũng rất tốt.” Kỳ Hạc nhẹ nhàng thở ra, nụ cười trên mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Hắn không còn phải lo lắng người tỷ tỷ trước mặt đối xử tốt với mình lại làm hại tỷ tỷ ruột thịt, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, có lẽ là ý trời.
“Vậy ngươi lấy những thứ này ở đâu ra?” Kỳ Hạc nhìn đi chỗ khác, sau đó lại nghĩ tới trước đó những thứ kia, chẳng hạn như trái cây màu đỏ, những loại thuốc kia, dấm và hạt tiêu vân vân thoạt nhìn có vẻ không bình thường.
"Cái này ấy hả, là dị năng, nơi đó của chúng ta có một số ít người có được năng lực này, ngươi nhìn xem.” Khỉ Quả vừa lật tay, trong tay liền nhiều thêm một vật, lật tay lần nữa thì vật kia liền biến mất, sau đó trên tay đột nhiên nhiều thêm một quả cầu băng, dần dần hình thành, kích thước từ lớn cỡ miếng đậu phụ nhỏ đến khi to bằng quả táo.
"Đây là dị năng, là một loại năng lực thiên phú, ta có hai dị năng, một cái hệ băng, một cái hệ không gian. Hệ băng chính là có thể khống chế băng, hệ không gian có thể đưa đồ vật đến một không gian hư vô, mà ta chính là chìa khóa mở ra không gian kia.”
Vốn dĩ Khỉ Quả định cho Kỳ Hạc dùng tinh hạch, cho nên cô không cần giấu diếm: "Từ kiếp trước những thứ này đã được đặt trong không gian của ta.”
Kỳ Hạc rất thông minh, chuyện không gian có lẽ không giấu được bao lâu, chẳng qua Chu Nhược Nhược có thể che giấu được dị năng không gian thì cô tự nhiên cũng có thể.
"Đây là, tiên pháp sao?" Vẻ mặt Kỳ Hạc ngạc nhiên, nhìn thấy đồ vật đột nhiên xuất hiện trên tay Khỉ Quả rồi lại biến mất, còn cả quả cầu băng kia nữa.
"Không phải, là thiên phú của con người, nhưng không phải ai cũng có thiên phú này, cần ngoại lực kích hoạt." Về phần dị năng giả trời sinh, trừ phi là họ hàng gần với dị năng giả, nếu không thì đại đa số đều bị thoái hóa.
“Vậy… ta có không?” Vẻ mặt Kỳ Hạc tràn đầy mong đợi, cuối cùng cũng lộ ra chút lòng hiếu kỳ mà bé trai mười hai tuổi nên có.
"Ta không biết, hẳn là có. Chúng ta là tỷ đệ, bình thường thì huynh đệ tỷ muội cùng cha cùng mẹ chỉ cần không có đột biến thì đều có thiên phú.” Khỉ Quả suy đoán, cái này cô không dám cam đoan.
“Nhưng mà chúng ta thì không phải mà.” Kỳ Hạc có hơi chán nản.
"Dù không có cũng không cần nản chí, đây không phải là cách duy nhất để trở nên mạnh mẽ." Khỉ Quả xoa xoa đầu hắn, cô không khỏi buồn cười, lại không cho hắn nhiều hy vọng, dù sao thì cô cũng không chắc liệu hắn có thể trở thành dị năng giả hay không.
“Được rồi.” Tâm tình vốn hưng phấn của Kỳ Hạc bị dội nước lạnh, trở nên bình tĩnh hơn rồi.
"Dạ, mấy ngày nay tỷ tỷ vất vả rồi." Vẻ ngốc nghếch trên khuôn mặt Kỳ Hạc đã biến mất, nét mặt mang theo vui mừng, cảm kích và cảm xúc đau lòng, mà biểu tình lại chín chắn ổn trọng, treo trên khuôn mặt nhỏ non nớt lại có vẻ hơi mâu thuẫn.
"Vậy là tốt rồi." Khỉ Quả rất là vui, tay vẫn tiếp tục đánh Thái cực quyền, nguyên nhân chính là do trong không gian không có công pháp võ công linh tinh, thể thuật lại không dễ học, đến bây giờ cô vẫn còn đang suy ngẫm về thức thứ hai, ở trong không gian tìm tòi hai ngày vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.
“Tỷ tỷ, có thể tâm sự một lát không?” Kỳ Hạc thấy động tác chậm chạp của cô thì không khỏi mở miệng.
"À, được." Khỉ Quả nghe vậy thì trả lời, thu thế. "Nói chuyện ở đâu?”
“Vào trong viện đi.” Kỳ Hạc suy nghĩ một chút rồi nói. Bên ấy là nơi trống trải nhất trong tòa nhà, trồng chút hoa hoa cỏ cỏ là có thể coi như hoa viên, có một đình nghỉ chân ngắm hoa.
“Được.” Khỉ Quả gật đầu, không phản đối.
“Bạch Sao, ngươi đi nghỉ ngơi đi, bận rộn cả đêm rồi.” Kỳ Hạc nhớ ra Bạch Sao cả đêm không ngủ thì lệnh cho hắn lui xuống.
“Cảm ơn thiếu gia.” Bạch Sao không nhịn được ngáp một cái, cảm tạ Kỳ Hạc.
"Mau đi đi, ta muốn nói chuyện với tỷ tỷ, các ngươi chớ đến gần." Kỳ Hạc khẽ cười, Bạch Sao thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc. Không nghĩ đến tiểu thư vừa làm vậy mà thiếu gia đã như thay đổi thành người khác, quả nhiên đúng là chữa bệnh.
“Đệ muốn hỏi cái gì?” Thấy hắn do dự, ban đầu Khỉ Quả có hơi khó hiểu, nhưng cô nhanh chóng nghĩ ra. Xem ra hắn hình như đang suy nghĩ nên mở lời như thế nào để tránh gây tổn thương tâm tình của cô.
Cô cũng đã đoán được hắn muốn hỏi cái gì, so với ông bà nội nhặt được không có nhiều ấn tượng về nguyên chủ, bọn họ chỉ cho rằng cô bùng nổ vì chuyện của Kỳ Hạc.
Nhưng Kỳ Hạc thì khác, hắn cùng lớn lên với nguyên chủ, biết rõ tính cách của nguyên chủ, cho dù có biến hóa cũng không có khả năng đến mức trời long đất lở như thế này được. Cho nên có khả năng hắn đã nghi ngờ cô, hơn nữa theo biểu hiện của hắn mà xem thì vẫn có ký ức trong lúc bị ngốc.
Trên căn bản, cái chuyện tính cách biến đổi mà không dẫn đến nghi ngờ như trong tiểu thuyết rất ít khi xảy ra.
“Ngươi là ai, tỷ tỷ của ta đâu?” Kỳ Hạc nhìn dáng vẻ cái gì cũng hiểu của cô thì không khỏi có hơi xấu hổ, nhưng có một số chuyện nếu không hỏi rõ ràng thì sớm muộn gì cũng sẽ trở thành cái gai trong lòng hắn.
"Ta tên là Bạch Quả, về phần tỷ tỷ của ngươi, bởi vì trong lúc lo lắng cho ngươi lại còn bị Diêu thị chọc giận, linh hồn nàng ấy trực tiếp rời khỏi thể xác, không may gặp phải khe nứt thời không, ta và nàng ấy đã tráo đổi thân phận. "
Mặc dù Khỉ Quả không che giấu nhưng cũng không nói hết sự thật, cô đâu thể nói linh hồn của tỷ tỷ hắn đã bị hồn phi phách tán trong bão lốc không gian, đúng không? Như vậy cho dù biết không phải nguyên nhân do cô, trong lòng Kỳ Hạc cũng sẽ sinh ra khúc mắc.
Đây chỉ là lời nói dối thiện ý mà thôi, khiến đối phương cho rằng tỷ tỷ hắn đang sống tốt ở một thế giới khác.
“Khe nứt thời không là cái gì vậy?” Như Khỉ Quả đoán, Kỳ Hạc thở phào nhẹ nhõm, tỷ tỷ còn sống là tốt rồi.
"Nói như vậy tức là ta đến từ thế giới khác, hẳn là tương tự như tương lai của thế giới này, chỉ là có sự khác biệt về mặt lịch sử. Hai thế giới giống như hai nắm tay đặt song song vậy.
Tuy nhiên khi hai thế giới xảy ra ma sát hay va chạm có thể tạo ra các khe nứt thời không, trong lúc này hai bên có sự giao thoa, thế nên linh hồn của ta và tỷ tỷ ngươi mới phát sinh chuyện hoán đổi. Ta biết được những chuyện này vì thế giới của ta có lý luận về thế giới song song, đến khi bản thân gặp phải mới cho ra kết luận.
Khỉ Quả giải thích ngắn gọn về định nghĩa thời không, đương nhiên tất cả đều đến từ sự hiểu biết của cô, đến chính bản thân cô cũng rơi vào vết nứt không gian do vụ nổ năng lượng cực mạnh tạo ra mà.
"Ngươi không cần lo lắng cho nàng ấy. Ở chỗ chúng ta địa vị nam nữ ngang hàng. Nam nữ đều có thể đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, chế độ hôn nhân một vợ một chồng, nạp thiếp là phạm pháp. Đàn ông có vợ mà nuôi nữ nhân bên ngoài có thể bị kiện đuổi ra khỏi nhà.
Đương nhiên cho dù không như vậy thì cũng tự do hơn nơi này, ngươi không cần lo lắng về sinh hoạt của tỷ tỷ ngươi. Hơn nữa địa vị của ta ở nơi ấy không phải người bình thường, thủ đoạn của ta ngươi cũng đã thấy rồi đấy. cho dù tỷ tỷ ngươi không kế thừa năng lực của ta thì ít nhất những thứ ta để lại cũng đủ cho nàng ấy sống sung sướng một đời.”
Cô đã cố hết sức tô điểm cho xã hội hiện đại đẹp lên một chút, ở đây chỉ là về mặt lý thuyết hiện đại, trên thực tế vẫn nam tôn nữ ti, chẳng qua phụ nữ đã có quyền lợi nhất định, nhưng cũng phải gánh càng nhiều trách nhiệm hơn.
Tuy nhiên ít nhất thì vẫn tốt hơn cổ đại, đúng không? Dù sao thì người cũng đã chết, cô không có cách nào, chỉ có thể an ủi thiếu niên này, làm cho hắn yên tâm.
"Thì ra là vậy, chỉ cần tỷ ấy không sao là tốt rồi. Nếu thế giới đó thật sự tốt như vậy, có lẽ tỷ tỷ sống ở đó cũng rất tốt.” Kỳ Hạc nhẹ nhàng thở ra, nụ cười trên mặt cũng thoải mái hơn nhiều.
Hắn không còn phải lo lắng người tỷ tỷ trước mặt đối xử tốt với mình lại làm hại tỷ tỷ ruột thịt, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, có lẽ là ý trời.
“Vậy ngươi lấy những thứ này ở đâu ra?” Kỳ Hạc nhìn đi chỗ khác, sau đó lại nghĩ tới trước đó những thứ kia, chẳng hạn như trái cây màu đỏ, những loại thuốc kia, dấm và hạt tiêu vân vân thoạt nhìn có vẻ không bình thường.
"Cái này ấy hả, là dị năng, nơi đó của chúng ta có một số ít người có được năng lực này, ngươi nhìn xem.” Khỉ Quả vừa lật tay, trong tay liền nhiều thêm một vật, lật tay lần nữa thì vật kia liền biến mất, sau đó trên tay đột nhiên nhiều thêm một quả cầu băng, dần dần hình thành, kích thước từ lớn cỡ miếng đậu phụ nhỏ đến khi to bằng quả táo.
"Đây là dị năng, là một loại năng lực thiên phú, ta có hai dị năng, một cái hệ băng, một cái hệ không gian. Hệ băng chính là có thể khống chế băng, hệ không gian có thể đưa đồ vật đến một không gian hư vô, mà ta chính là chìa khóa mở ra không gian kia.”
Vốn dĩ Khỉ Quả định cho Kỳ Hạc dùng tinh hạch, cho nên cô không cần giấu diếm: "Từ kiếp trước những thứ này đã được đặt trong không gian của ta.”
Kỳ Hạc rất thông minh, chuyện không gian có lẽ không giấu được bao lâu, chẳng qua Chu Nhược Nhược có thể che giấu được dị năng không gian thì cô tự nhiên cũng có thể.
"Đây là, tiên pháp sao?" Vẻ mặt Kỳ Hạc ngạc nhiên, nhìn thấy đồ vật đột nhiên xuất hiện trên tay Khỉ Quả rồi lại biến mất, còn cả quả cầu băng kia nữa.
"Không phải, là thiên phú của con người, nhưng không phải ai cũng có thiên phú này, cần ngoại lực kích hoạt." Về phần dị năng giả trời sinh, trừ phi là họ hàng gần với dị năng giả, nếu không thì đại đa số đều bị thoái hóa.
“Vậy… ta có không?” Vẻ mặt Kỳ Hạc tràn đầy mong đợi, cuối cùng cũng lộ ra chút lòng hiếu kỳ mà bé trai mười hai tuổi nên có.
"Ta không biết, hẳn là có. Chúng ta là tỷ đệ, bình thường thì huynh đệ tỷ muội cùng cha cùng mẹ chỉ cần không có đột biến thì đều có thiên phú.” Khỉ Quả suy đoán, cái này cô không dám cam đoan.
“Nhưng mà chúng ta thì không phải mà.” Kỳ Hạc có hơi chán nản.
"Dù không có cũng không cần nản chí, đây không phải là cách duy nhất để trở nên mạnh mẽ." Khỉ Quả xoa xoa đầu hắn, cô không khỏi buồn cười, lại không cho hắn nhiều hy vọng, dù sao thì cô cũng không chắc liệu hắn có thể trở thành dị năng giả hay không.
“Được rồi.” Tâm tình vốn hưng phấn của Kỳ Hạc bị dội nước lạnh, trở nên bình tĩnh hơn rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook