Tứ Mạc Hí
-
Quyển 4 - Chương 3
Nhiếp Phi Phi mở mắt ra. Cô nghĩ mình cũng không phải tiếp tục tìm lý do nữa, chỉ là việc này nếu anh đã biết rồi thì bọn họ vẫn là phải nói chuyện, không phải hôm nay thì sẽ là ngày mai, hoặc là tuần sau, tháng sau, mà cô cũng không cần thiết phải đem sự tình dây dưa không dứt.
Nhiếp Diệc giống như đã sớm biết cô giả vờ ngủ, nhìn đôi mắt trong suốt không chứa một tia buồn ngủ nào của cô cũng không hề kinh ngạc. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghiêng người về phía cô. Hai người cách nhau rất gần, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn cô. Trong lòng cô khẽ run, nhưng chỉ một tích tắc sau liền tìm lại được tiếng nói của mình: “Không phải lỗi của anh, anh không cần phải tự trách mình. Cũng không phải lỗi của em, anh cũng không thể, không thể trách móc em......” Cô chưa từng nghĩ sẽ phải nói chuyện này với Nhiếp Diệc, chưa bao giờ từng chuẩn bị qua, tuy là đã đem giọng nói của mình ngụy trang đến hết mực bình tĩnh thì đây dẫu sao cũng là nỗi đau bấy lâu nay của cô, chuyện bị nhắc lại khó mà khiến cho cô giữ cho mình ung dung. Cô tránh khỏi ánh mắt của hắn, đầu nghiêng về một hướng khác, thành công khiến cho trước mắt lúc này chỉ còn một bức tường trắng như tuyết.
Một lát sau cô nghe được Nhiếp Diệc mở miệng: “Em rốt cuộc là thất vọng với tôi thế nào mới có thể gạt tôi.” Âm thanh có chút khàn khàn.
Cô nhìn chăm chú bức tường: “Em không có......”
Lòng bàn tay cô chợt cảm nhận được độ nóng trên ngón tay của Nhiếp Diệc, tiếp theo là môi của hắn. “Là lỗi của tôi,” hắn ngắt lời cô: “Tôi không xứng làm một người chồng, một người ba.” Trái tim cô đột nhiên nhảy lên một cái, nhanh chóng quay đầu lại, nhưng ngoài việc thấy mi mắt hắn rũ xuống thì cũng không sao nhìn rõ vẻ mặt của Nhiếp Diệc. Cô đột nhiên hiểu được câu nói đầu tiên của hắn căn bản không phải là câu nghi vấn. Cô nghe được lời hứa hẹn của hắn: “Phi Phi, tôi sẽ không rời bỏ em.”
Mí mắt cô đột nhiên giật giật, đúng, sẽ là kết quả như thế. Cô đã sớm đoán được.
Khi đó Đồng Đồng hỏi cô vì sao cô không cho Nhiếp Diệc biết, cô nói cho cô ấy biết bởi vì Nhiếp Diệc là một người có trách nhiệm, một khi hắn biết được thì nhất định cuộc hôn nhân này sẽ không cần phân ly nữa. Đồng Đồng lúc ấy trợn tròn mắt hỏi cô, vậy không phải là rất tốt sao?
Cô hiểu rõ vì sao Đồng Đồng nói vậy. Hôn nhân trên đời này, có 99% không phải thuần túy là tình yêu, đây cũng mới chính là hiện thực của nhân gian. Hôn nhân trên thế gian này, bởi vì lợi mà có, bởi vì cần mà có, cũng bởi vì bất đắc dĩ mà không thể từ bỏ. Nhưng cô muốn nó sẽ không là của cô và Nhiếp Diệc. Nếu hôn nhân của bọn họ chỉ là bởi vì Nhiếp Diệc muốn chịu trách nhiệm mà duy trì, thì người bất hạnh sẽ là ai? Bị sỉ nhục sẽ là ai?
Không thể như vậy.
Cô muốn hắn được hạnh phúc. Cũng hi vọng tương lai mình có thể hạnh phúc.
Cô nhìn chằm chằm Nhiếp Diệc không chớp mắt: “Không cần.” Chậm rãi nói tiếp: “Trước khi anh tới Hứa Thư Nhiên đã thổ lộ với em rồi.”
Nhiếp Diệc đột nhiên nhấc mắt. Cô quan sát vẻ mặt của hắn, nhìn thấy giật mình trong đáy mắt của hắn. Cô thầm cảm thấy may mắn vì chí ít Hứa Thư Nhiên cũng chưa nói cho hắn biết chuyện này, đó cũng là chuyện tốt. Cô chưa bao giờ thích nói dối, nhưng lúc này lại không thể không làm càn. Phải triệt để kết thúc đoạn nghiệt duyên này, không để lại một chút day dứt, càng không được để lại đường lui.
Nhiếp Diệc, em biết nỗi khổ của anh, cô nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng nhủ thầm, em biết anh cũng không quá hiểu chuyện tình cảm của chính mình, vẫn luôn cảm thấy trong phương diện này em hiểu nhiều hơn anh, vậy thì xin anh lần này hãy hoàn toàn tin tưởng em, nếu là vì anh không biết con đường chính xác ở nơi nào, vậy thì em cũng có thể nói cho anh biết.
Cô nhìn Nhiếp Diệc khiếp sợ xen lẫn mù mịt, rút lại những ngón tay của mình khỏi bàn tay hắn. Cô chống khuỷu tay lên giường ngồi dậy: “Em đã đồng ý với anh ta.” Cô hơi cong khóe miệng, giọng nói ôn nhu: “Nhiếp Diệc, anh không thể ở bên em nữa rồi.”
Yên tĩnh giống như một dải lụa trắng bị kéo căng, hoàng hôn bên ngoài bao bọc lại từng góc nhỏ trong căn phòng bệnh. Một hồi lâu sau, cô nghe được Nhiếp Diệc thấp giọng: “Là vậy sao.” Sau đó nhìn thấy hắn ngồi trở lại ghế sô pha trong góc, kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ. Lại qua mấy giây sau, cô mới nghe được hắn hỏi cô: “Vì thế nên, em đã quyết định cuối cùng là phải......” Hắn dừng lại một chút: “Em vẫn là muốn ở cùng anh ta sao?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, lại nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ.”
Lại là một đợt yên tĩnh.
Mười giây sau, cô nghe được Nhiếp Diệc lần nữa mở miệng: “Nhưng Nhiếp Phi Phi, không phải em đã hứa là sẽ cho tôi một tình yêu đẹp nhất sao?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Là ai......”
Hắn ngắt lời cô: “Không phải em đã nói sẽ cho tôi hạnh phúc sao?”
Cô theo bản năng phản bác: “Em lúc nào......”
Hắn căn bản là không cho cô cơ hội nói hết câu: “Không phải là em yêu tôi đến mức không có ranh giới?”
Cô lập tức ngậm miệng lại, khiếp sợ nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn không cảm xúc, trong giọng nói đã hoàn toàn không còn ôn nhu như khi vừa rồi nắm tay cô: “Em nói với Tạ Luân, nói em yêu tôi. Em yêu tôi, nhưng cuối cùng lại lựa chọn Hứa Thư Nhiên. Nhiếp Phi Phi, em khiến tôi rất hỗn loạn.” Hắn càng giống là đang trách móc cô, lại giống như vừa nghi hoặc vừa trào phúng cô: em hỗn loạn như vậy, khiến cho tôi cũng hỗn loạn theo, hóa ra tình yêu mà em nói chính là vậy sao.
Khuôn mặt cô dần chuyển sang trắng nhợt: “Anh đang tức giận với em?”
Hắn yên tĩnh ngồi đó, ánh mắt lâu không lường được, giống như là đang chăm chú quan sát cô.
Thân thể cô cứng ngắc, tầm mắt không mục đích rơi về vách tường phía trước. Một lúc lâu sau, cô lẩm bẩm nói: “Nhiếp Diệc, anh không có tư cách tức giận. Em thích anh, em thích anh nhất, anh với tất cả bọn họ đều không giống, em đã nói như thế có đúng không?” Cô chớp mắt một cái, nói tiếp: “Thật ra không phải vậy. Em yêu anh, em yêu anh nhất, anh với tất cả bọn họ đều không giống. Khi đó em muốn nói là cái này.” Cô vẫn nhìn vách tường như cũ, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Nhưng mà em không thể mang đến áp lực cho anh. Anh nói anh chưa từng thấy tình yêu có gì tốt, cũng căm ghét người khác nổi lòng tham với anh, mà em, em cũng có lòng tham với anh. Bởi vậy không thể nào để cho anh phát hiện, không thể hù dọa anh. Em phối hợp theo từng bước đi của anh, em chấp nhận chúng ta cùng nhau tiến lên dần dần. Tình yêu của em là như thế nào đây......” Cô không biết trong lúc nói những lời đó thì nước mắt cũng lăn dài: “Tình yêu của em chính là, em biết một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi em thì em cũng chỉ hi vọng những tháng ngày cùng nhau có thể khiến anh vui vẻ. Lúc anh muốn rời khỏi em cũng có thể chúc phúc cho anh, anh lựa chọn người khác, em liền buông tay. Dù là kết cục cho đoạn tình cảm này với em chưa được hoàn mỹ cho lắm, nhưng hồi ức em có được đã rất đẹp rồi. Em đã nói rồi, em muốn cho anh một tình yêu đẹp nhất, em không hề nuốt lời, vậy thì vì sao anh lại tức giận chứ?” Khắp khuôn mặt trắng nhợt của cô đều là nước mắt, giọng nói cũng khàn khàn nghẹn ngào, nhưng cô đều không nhận ra. Nhiếp Phi Phi nhíu mày, khiến cho mình giống như chỉ đang nghi hoặc, một chút thương tâm cũng không có: “Anh muốn em phải thế nào đây?” Cô nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh muốn em không cần đến thể diện cùng một người phụ nữ khác tranh cướp anh, lấy thứ này để chứng minh tình yêu của mình? Anh muốn em cho anh thấy những chấp niệm và ham muốn đáng sợ của em với anh? Hay là anh muốn em......”
“Tôi muốn em......” Cô nghe được Nhiếp Diệc trả lời. Cô im lặng lắng nghe câu trả lời của hắn. Muốn nhìn nội tâm của một người thì phải nhìn vào đôi mắt của người đó, nhưng lúc này đôi mắt của Nhiếp Diệc đều bị những ngón tay thon dài của anh che kín. “Tôi muốn em đừng rời bỏ tôi.” Hắn nói ra đáp án, trong giọng nói không còn lãnh khốc vừa rồi nữa, có chăng chỉ còn là bi thương. Giống như một phiến lá phong đỏ không cẩn thận rơi xuống mảnh trời đông giá rét tĩnh mịch lại hiu quạnh, là một thứ bi thương tươi sáng mà thê lương.
Cô trợn trừng mắt nhìn hắn qua làn nước mắt.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt của cô, hắn thả tay xuống, sau đó dựa vào ghế sô pha phía sau nhìn lại cô. Trong phòng ngày càng tối nhưng không có ai muốn đi bật đèn, ngoài cửa tiếng côn trùng kêu rả rích xen lẫn với thanh âm của gió đêm, càng làm nổi bật lên căn phòng trống trải lạnh lẽo đến trơ trọi, tựa như một hòn đảo biệt lập, lại như một vùng hoang mạc đìu hiu. Hắn nhấc tay phải lên lần mò đến đuôi mắt cô, tiếng côn trùng đột nhiên trở nên ồn ào, một giây sau hắn đã kéo cô vào trong lòng.
“Phi Phi, em muốn tôi phải thế nào đây?” Cô nghe được hắn hỏi cô.
“Em muốn anh......” Cô lẩm bẩm trả lời, lại đột nhiên run cầm cập, sau đó cuống quýt lắc đầu.
Hắn thông minh như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô: “Em nói chấp niệm và ham muốn của em đối với tôi cực kỳ đáng sợ, em không muốn trả lời câu hỏi của tôi. Em sợ tôi biết, càng sợ tôi không thích.... .” Hắn dán sát phiến môi mỏng bên tai cô: “Có bao nhiêu đáng sợ? Những chấp niệm và dục vọng kia của em với tôi ấy?” Hắn hôn lên tai cô: “So với chấp niệm và dục vọng của tôi với em có đáng sợ hơn không?” Cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Trán hắn chạm nhẹ lên trán cô, chóp mũi cũng dán sát vào chóp mũi cô, thanh âm của hắn vô cùng nhẹ mà thấp: “Tôi không chỉ muốn em yêu tôi, còn muốn cả đời này của em chỉ có tôi, thâm tâm của em đều chỉ chấp nhận tôi. Tôi chính là hi vọng em là một người không hoàn hảo, khi ở bên tôi mới trở nên hoàn chỉnh, rời khỏi tôi liền không sống nổi. Phi Phi, chấp niệm và dục vọng của em với tôi, có thể đáng sợ và điên cuồng hơn của tôi sao?”
Vốn là những câu nói kịch liệt đến vậy, nhưng lại được hắn cực kỳ bình tĩnh nói ra, giống như chỉ là đang giải thích một cái nguyên lý sinh học, một cái luận chứng và công thức nào đó. Đây là Nhiếp Diệc mà cô quen thuộc. Nhưng cô cũng không quen thuộc một Nhiếp Diệc có thể nói ra những câu nói nóng bỏng như thế, nhiệt độ của chúng cao đến mức muốn làm phỏng cô. Hắn tựa như không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục ép hỏi cô: “Em là người dạy tôi về tình yêu, vậy giờ hãy nói cho tôi biết đi, những chấp niệm và dục vọng tôi đối với em đó gọi là gì?”
Môi của hắn gần như vậy, hô hấp cũng thân thuộc đến vậy. Suy nghĩ của cô hỗn loạn tưng bừng, hàng lông mi dài không ngừng run rẩy. Cô hàm hồ trả lời hắn: “Em không biết......”
“Là yêu.” Cô nghe được hắn nói cho cô biết, “Tôi yêu em.” Thanh âm của hắn hết mực cẩn thận, lại như thần linh ban ra một thiên khải(*).
(*) lời tuyên ngôn
Cả người cô cứng đờ, hai giây sau đột nhiên đẩy hắn ra: “Nói dối!” Cô giãy dụa khiến hắn bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng dẫu sao nhiều lần cùng cô đấu võ ở đạo quán đều là hắn thắng. Trong nháy mắt hắn liền có thể khóa lại cô trong ngực, bảo vệ một bên chân bị thương của cô, khóa lại bàn tay muốn khước từ hắn của cô, làm cho gò má cô kề sát lồng ngực của hắn.
Cô không có cách nào phản kháng, nước mắt mãnh liệt trào ra: “Anh không yêu em Nhiếp Diệc, anh quên là anh đã lựa chọn Ung Khả sau đó quyết định ly hôn với em rồi sao? Anh đã quên buổi tối hôm đó......” Cô nghẹn ngào: “Tối đó, ở trong điện thoại em hỏi anh vì sao không cần em nữa, em yếu đuối hơn anh nghĩ, em nói với anh em rất khó chịu, càng không kiên cường một chút nào cả, em không biết nên làm gì khi anh không cần em nữa. Nhưng anh không để ý đến em, Nhiếp Diệc, anh nghe em khóc thương tâm đến vậy nhưng một câu anh cũng không chịu nói, cuối cùng vẫn là kiên quyết ngắt điện thoại.” Cô phát hiện ra thân thể hắn cứng ngắc, giống như lời của cô đã đâm hắn bị thương. Trong nháy mắt cô cảm thấy lòng mình đau đến rỉ máu, cô nhận ra có một số việc hóa ra cô cũng không chưa từng buông xuống, trong nội tâm vẫn oán giận, những oán giận đó khiến cô trong phút chốc vừa thất vọng lại vừa thương hại chính bản thân mình. Cô tựa đầu vào lồng ngực của hắn, đôi mắt đỏ ửng đề nghị với hắn: “Anh không phải là người không dứt khoát, Nhiếp Diệc, anh nên lấy sự quyết tuyệt đêm đó đối với em ra, đừng cho em hi vọng, càng không được kéo em vào mối quan hệ vô vọng này, cầu anh để cho em đi đi......”
Hắn ngắt lời cô: “Tôi không hối hận khi đó đã quyết định ly hôn với em, nếu một lần nữa quay lại khi đó thì tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Cô choáng váng, lập tức tiếp tục giãy dụa: “Bởi vậy mới nói......”
Hắn càng dùng sức mà ôm chặt cô: “Nhưng tôi hối hận tối đó đã không nói dù là một câu với em.” Giọng của hắn khàn khàn: “Mỗi lần em khóc đều khiến tôi hoang mang lo sợ, dù là lúc nào tôi cũng không thể thờ ơ đối với tiếng khóc của em. Tôi chưa bao giờ vì bất cứ ai khác mà không muốn em, em là người nhà mà tôi tự mình chọn lựa, thật vất vả mới có thể cưới về làm vợ, là người duy nhất tôi yêu. Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì tôi cũng sẽ không tay cho buông em đi.”
Xưa nay hắn luôn giấu kín tình cảm vào trong lòng, có rất nhiều chuyện hắn làm nhưng không bao giờ có ý định nói ra với cô. Mà với Nhiếp Phi Phi, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày có thể nghe được những lời bộc bạch này phát ra từ trong miệng hắn. Nó không giống những câu nồng cháy vừa rồi, bởi khi nói những câu này, giọng điệu của hắn đã không còn bình thản như trước nữa.
Nội tâm của cô kỳ thực có một góc tối, góc tối đó từng hi vọng Nhiếp Diệc sẽ hối hận, hi vọng hắn chịu dằn vặt. Bây giờ tâm nguyện của nó đã được thực hiện, cô đã có thể cảm giác được luống cuống và đau xót trong lời nói của hắn. Nhưng cô nhận ra mình kỳ thực không muốn hắn như vậy. Dù là hắn không yêu cô, cô cũng không muốn hắn phải như vậy.
Nhưng đúng là, hắn yêu cô sao? Thật là yêu cô sao?
Cô mê man lặp lại phần thông tin mình nghe hiểu được: “Nên mới nói không có Ung Khả mà là do em hiểu nhầm. Chúng ta là đôi vợ chồng yêu tha thiết lẫn nhau, chúng ta xa cách không phải đã...... có thể......” Cô vẫn hoài nghi, vẫn không thể khống chế được nước mắt không ngừng rơi: “Là vì bất đắc dĩ gì mà khiến anh có thể dễ dàng quyết định ly hôn với em như thế? Em......” Hai tay cô rốt cuộc cũng được tự do, nhưng cô không lợi dụng nó để giãy dụa nữa mà nhân đó che kín mắt mình: “Thật ra em cũng không có tham lam như vậy, không cần nhất định phải buộc anh yêu em. Em đã nói rồi, chỉ cần anh nguyện ý ở bên em thì em thế nào cũng được, nhưng mà......”
“Là bất đắc dĩ thế nào......” Cô cảm nhận được bàn tay hắn trùm lên bàn tay đang che kín mắt của cô. Cô khóc dữ như vậy, chắc hẳn đám nước mắt đó cũng sẽ chui qua khe tay làm ướt lòng bàn tay của hắn.
Cô nghe được tiếng thở dài thật sâu của hắn: “Động đất và bệnh độc.”
Cô không hiểu ngẩng đầu lên, một bàn tay khác của hắn xoa đỉnh đầu cô, lại đưa đầu cô vùi vào trong hõm cổ hắn. Một khoảng im lặng sau, cô rốt cuộc nghe được lời giải thích của hắn: “Trong một tháng tôi đến phòng thí nghiệm sinh vật học P4, bọn họ muốn tôi giúp đỡ nghiên cứu một loại bệnh độc cực kỳ nguy hiểm, khi đó loại bệnh độc đó còn chưa có văcxin hữu hiệu phòng bệnh cũng như phương pháp trị liệu......”
Hắn chủ trì toàn bộ cuộc thí nghiệm, quá trình nghiên cứu tiến hành được một nửa thì ở đó xảy ra động đất. Chấn động quá lớn đã khiến toàn bộ phòng thí nghiệm bên trong bị phá hủy, hệ thống lọc không khí hoàn toàn bị hư hại, đường ra bị bịt kín, bàn làm việc của nhân viên nghiên cứu cũng bị phá hoại nghiêm trọng. Lúc xảy ra động đất hắn đang ở nơi trong cùng của phòng thí nghiệm, quần áo bảo hộ cũng bị hỏng lúc ngã xuống, không cẩn thận khiến bệnh độc lây nhiễm vào cơ thể. Trên mặt đất của phòng thực nghiệm lập tức bị phong tỏa, nhân viên cứu hộ tuy lập tức chạy đến nhưng loại bệnh độc hắn bị lây nhiễm kia chưa hoàn toàn bị tiêu diệt nên không có sẵn phương pháp trị liệu hữu hiệu. Dù ở đó nhân viên cứu hộ đông đảo, toàn bộ chuyên gia của tổ sau khi họp bàn đánh giá vẫn không trông mong vào khả năng sống sót của hắn.
Như hắn đã từng nói, nếu không phải vì trường hợp vạn bất đắc dĩ thì hắn nhất định sẽ không buông tay cô.
Trên đời này có rất nhiều chuyện có thể từ từ lên kế hoạch, có thể cân nhắc thậm chí vẽ ra đến trăm bước sau đó nên làm gì, nhưng những thứ này chung quy vẫn cần có thời gian. Nửa giờ sau khi tổ chuyên gia báo cáo kết quả lên, hắn liền đưa ra quyết định buông tay cô. Hắn không có nhiều thời gian và sức khỏe đi suy nghĩ xem rốt cuộc đó có phải là quyết định chính xác trăm phần trăm hay không, hắn chỉ có thể tin tưởng mình đã đưa ra một phán đoán chính xác.
Đối mặt với sinh tử, hắn cũng phải bó tay toàn tập. Hắn chung quy cũng chỉ là một con người không đủ sức xoay chuyển cả đất trời.
Hắn không nói cho cô biết tình trạng nguy kịch của mình khi đó, cũng không nói cho cô biết khi đó hắn đã có bao nhiêu đấu tranh vật lộn và thống khổ, cuối cùng chỉ hời hợt nói với cô: “Dưới loại điều kiện cực đoan đó, xác suất sống sót của tôi không quá lớn. Đối với tôi mà nói, đó là thời điểm buộc tôi phải thả cho em đi.”
Trong phòng phút chốc không có một tiếng động, cô không trả lời hắn.
Hắn buông cánh tay đang ôm chặt cô, bàn tay nâng khuôn mặt đẫm lệ của cô lên. Hô hấp của Nhiếp Phi Phi gần như là dừng lại, không chớp mắt nhìn hắn, một hồi lâu sau mới đưa tay ra run rẩy chạm vào mặt hắn. Đôi khi cô lại có thể hiểu rất nhanh, nhưng sự phỏng đoán đó lại khiến cô kinh tâm động phách. Cô là người làm nghệ thuật giàu trí tưởng tượng, mà sau đó lại bị chính tưởng tượng của mình dọa cho sợ hãi.
Hắn lau nước mắt trên mặt cô: “Hiện tại không sao rồi. Đừng lo lắng.”
Cô không nói gì, chớp mắt một cái liền lại có hai giọt nước mắt trong suốt ấm áp chảy ra, lăn vào lòng bàn tay hắn. “Buổi tối hôm đó gọi điện cho em,” hắn vừa lau nước mắt cho cô vừa nói cho cô biết, “Tôi nằm trên giường bệnh, lúc ấy tôi cho rằng đó là đêm cuối cùng của mình.” Hắn nhớ đến đêm ấy, hắn đeo mặt nạ thở oxy, đồng nghiệp bấm số cô đặt bên tai hắn. Hắn nghe được tiếng khóc của cô ở nơi cách xa ngàn dặm, cô dè dặt hỏi hắn cô không phải là người thân nhất trên thế giới này của hắn sao, hắn đã nghĩ, đúng vậy, Phi Phi, em là người thân nhất trên đời này của tôi. Nhưng cổ họng hắn tắc nghẽn, ngay cả hít thở cũng khó khăn, huống chi là đáp lại cô.
“Tối đó, tôi không phải là không muốn nói chuyện với em, mà là không thể.”
Nhiếp Diệc giống như đã sớm biết cô giả vờ ngủ, nhìn đôi mắt trong suốt không chứa một tia buồn ngủ nào của cô cũng không hề kinh ngạc. Hắn ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, nghiêng người về phía cô. Hai người cách nhau rất gần, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn cô. Trong lòng cô khẽ run, nhưng chỉ một tích tắc sau liền tìm lại được tiếng nói của mình: “Không phải lỗi của anh, anh không cần phải tự trách mình. Cũng không phải lỗi của em, anh cũng không thể, không thể trách móc em......” Cô chưa từng nghĩ sẽ phải nói chuyện này với Nhiếp Diệc, chưa bao giờ từng chuẩn bị qua, tuy là đã đem giọng nói của mình ngụy trang đến hết mực bình tĩnh thì đây dẫu sao cũng là nỗi đau bấy lâu nay của cô, chuyện bị nhắc lại khó mà khiến cho cô giữ cho mình ung dung. Cô tránh khỏi ánh mắt của hắn, đầu nghiêng về một hướng khác, thành công khiến cho trước mắt lúc này chỉ còn một bức tường trắng như tuyết.
Một lát sau cô nghe được Nhiếp Diệc mở miệng: “Em rốt cuộc là thất vọng với tôi thế nào mới có thể gạt tôi.” Âm thanh có chút khàn khàn.
Cô nhìn chăm chú bức tường: “Em không có......”
Lòng bàn tay cô chợt cảm nhận được độ nóng trên ngón tay của Nhiếp Diệc, tiếp theo là môi của hắn. “Là lỗi của tôi,” hắn ngắt lời cô: “Tôi không xứng làm một người chồng, một người ba.” Trái tim cô đột nhiên nhảy lên một cái, nhanh chóng quay đầu lại, nhưng ngoài việc thấy mi mắt hắn rũ xuống thì cũng không sao nhìn rõ vẻ mặt của Nhiếp Diệc. Cô đột nhiên hiểu được câu nói đầu tiên của hắn căn bản không phải là câu nghi vấn. Cô nghe được lời hứa hẹn của hắn: “Phi Phi, tôi sẽ không rời bỏ em.”
Mí mắt cô đột nhiên giật giật, đúng, sẽ là kết quả như thế. Cô đã sớm đoán được.
Khi đó Đồng Đồng hỏi cô vì sao cô không cho Nhiếp Diệc biết, cô nói cho cô ấy biết bởi vì Nhiếp Diệc là một người có trách nhiệm, một khi hắn biết được thì nhất định cuộc hôn nhân này sẽ không cần phân ly nữa. Đồng Đồng lúc ấy trợn tròn mắt hỏi cô, vậy không phải là rất tốt sao?
Cô hiểu rõ vì sao Đồng Đồng nói vậy. Hôn nhân trên đời này, có 99% không phải thuần túy là tình yêu, đây cũng mới chính là hiện thực của nhân gian. Hôn nhân trên thế gian này, bởi vì lợi mà có, bởi vì cần mà có, cũng bởi vì bất đắc dĩ mà không thể từ bỏ. Nhưng cô muốn nó sẽ không là của cô và Nhiếp Diệc. Nếu hôn nhân của bọn họ chỉ là bởi vì Nhiếp Diệc muốn chịu trách nhiệm mà duy trì, thì người bất hạnh sẽ là ai? Bị sỉ nhục sẽ là ai?
Không thể như vậy.
Cô muốn hắn được hạnh phúc. Cũng hi vọng tương lai mình có thể hạnh phúc.
Cô nhìn chằm chằm Nhiếp Diệc không chớp mắt: “Không cần.” Chậm rãi nói tiếp: “Trước khi anh tới Hứa Thư Nhiên đã thổ lộ với em rồi.”
Nhiếp Diệc đột nhiên nhấc mắt. Cô quan sát vẻ mặt của hắn, nhìn thấy giật mình trong đáy mắt của hắn. Cô thầm cảm thấy may mắn vì chí ít Hứa Thư Nhiên cũng chưa nói cho hắn biết chuyện này, đó cũng là chuyện tốt. Cô chưa bao giờ thích nói dối, nhưng lúc này lại không thể không làm càn. Phải triệt để kết thúc đoạn nghiệt duyên này, không để lại một chút day dứt, càng không được để lại đường lui.
Nhiếp Diệc, em biết nỗi khổ của anh, cô nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng nhủ thầm, em biết anh cũng không quá hiểu chuyện tình cảm của chính mình, vẫn luôn cảm thấy trong phương diện này em hiểu nhiều hơn anh, vậy thì xin anh lần này hãy hoàn toàn tin tưởng em, nếu là vì anh không biết con đường chính xác ở nơi nào, vậy thì em cũng có thể nói cho anh biết.
Cô nhìn Nhiếp Diệc khiếp sợ xen lẫn mù mịt, rút lại những ngón tay của mình khỏi bàn tay hắn. Cô chống khuỷu tay lên giường ngồi dậy: “Em đã đồng ý với anh ta.” Cô hơi cong khóe miệng, giọng nói ôn nhu: “Nhiếp Diệc, anh không thể ở bên em nữa rồi.”
Yên tĩnh giống như một dải lụa trắng bị kéo căng, hoàng hôn bên ngoài bao bọc lại từng góc nhỏ trong căn phòng bệnh. Một hồi lâu sau, cô nghe được Nhiếp Diệc thấp giọng: “Là vậy sao.” Sau đó nhìn thấy hắn ngồi trở lại ghế sô pha trong góc, kéo giãn khoảng cách giữa bọn họ. Lại qua mấy giây sau, cô mới nghe được hắn hỏi cô: “Vì thế nên, em đã quyết định cuối cùng là phải......” Hắn dừng lại một chút: “Em vẫn là muốn ở cùng anh ta sao?”
Cô nhẹ nhàng gật đầu, lại nhẹ nhàng đáp lại: “Ừ.”
Lại là một đợt yên tĩnh.
Mười giây sau, cô nghe được Nhiếp Diệc lần nữa mở miệng: “Nhưng Nhiếp Phi Phi, không phải em đã hứa là sẽ cho tôi một tình yêu đẹp nhất sao?”
Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn: “Là ai......”
Hắn ngắt lời cô: “Không phải em đã nói sẽ cho tôi hạnh phúc sao?”
Cô theo bản năng phản bác: “Em lúc nào......”
Hắn căn bản là không cho cô cơ hội nói hết câu: “Không phải là em yêu tôi đến mức không có ranh giới?”
Cô lập tức ngậm miệng lại, khiếp sợ nhìn hắn.
Khuôn mặt hắn không cảm xúc, trong giọng nói đã hoàn toàn không còn ôn nhu như khi vừa rồi nắm tay cô: “Em nói với Tạ Luân, nói em yêu tôi. Em yêu tôi, nhưng cuối cùng lại lựa chọn Hứa Thư Nhiên. Nhiếp Phi Phi, em khiến tôi rất hỗn loạn.” Hắn càng giống là đang trách móc cô, lại giống như vừa nghi hoặc vừa trào phúng cô: em hỗn loạn như vậy, khiến cho tôi cũng hỗn loạn theo, hóa ra tình yêu mà em nói chính là vậy sao.
Khuôn mặt cô dần chuyển sang trắng nhợt: “Anh đang tức giận với em?”
Hắn yên tĩnh ngồi đó, ánh mắt lâu không lường được, giống như là đang chăm chú quan sát cô.
Thân thể cô cứng ngắc, tầm mắt không mục đích rơi về vách tường phía trước. Một lúc lâu sau, cô lẩm bẩm nói: “Nhiếp Diệc, anh không có tư cách tức giận. Em thích anh, em thích anh nhất, anh với tất cả bọn họ đều không giống, em đã nói như thế có đúng không?” Cô chớp mắt một cái, nói tiếp: “Thật ra không phải vậy. Em yêu anh, em yêu anh nhất, anh với tất cả bọn họ đều không giống. Khi đó em muốn nói là cái này.” Cô vẫn nhìn vách tường như cũ, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Nhưng mà em không thể mang đến áp lực cho anh. Anh nói anh chưa từng thấy tình yêu có gì tốt, cũng căm ghét người khác nổi lòng tham với anh, mà em, em cũng có lòng tham với anh. Bởi vậy không thể nào để cho anh phát hiện, không thể hù dọa anh. Em phối hợp theo từng bước đi của anh, em chấp nhận chúng ta cùng nhau tiến lên dần dần. Tình yêu của em là như thế nào đây......” Cô không biết trong lúc nói những lời đó thì nước mắt cũng lăn dài: “Tình yêu của em chính là, em biết một ngày nào đó anh sẽ rời khỏi em thì em cũng chỉ hi vọng những tháng ngày cùng nhau có thể khiến anh vui vẻ. Lúc anh muốn rời khỏi em cũng có thể chúc phúc cho anh, anh lựa chọn người khác, em liền buông tay. Dù là kết cục cho đoạn tình cảm này với em chưa được hoàn mỹ cho lắm, nhưng hồi ức em có được đã rất đẹp rồi. Em đã nói rồi, em muốn cho anh một tình yêu đẹp nhất, em không hề nuốt lời, vậy thì vì sao anh lại tức giận chứ?” Khắp khuôn mặt trắng nhợt của cô đều là nước mắt, giọng nói cũng khàn khàn nghẹn ngào, nhưng cô đều không nhận ra. Nhiếp Phi Phi nhíu mày, khiến cho mình giống như chỉ đang nghi hoặc, một chút thương tâm cũng không có: “Anh muốn em phải thế nào đây?” Cô nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh muốn em không cần đến thể diện cùng một người phụ nữ khác tranh cướp anh, lấy thứ này để chứng minh tình yêu của mình? Anh muốn em cho anh thấy những chấp niệm và ham muốn đáng sợ của em với anh? Hay là anh muốn em......”
“Tôi muốn em......” Cô nghe được Nhiếp Diệc trả lời. Cô im lặng lắng nghe câu trả lời của hắn. Muốn nhìn nội tâm của một người thì phải nhìn vào đôi mắt của người đó, nhưng lúc này đôi mắt của Nhiếp Diệc đều bị những ngón tay thon dài của anh che kín. “Tôi muốn em đừng rời bỏ tôi.” Hắn nói ra đáp án, trong giọng nói không còn lãnh khốc vừa rồi nữa, có chăng chỉ còn là bi thương. Giống như một phiến lá phong đỏ không cẩn thận rơi xuống mảnh trời đông giá rét tĩnh mịch lại hiu quạnh, là một thứ bi thương tươi sáng mà thê lương.
Cô trợn trừng mắt nhìn hắn qua làn nước mắt.
Có lẽ là cảm giác được ánh mắt của cô, hắn thả tay xuống, sau đó dựa vào ghế sô pha phía sau nhìn lại cô. Trong phòng ngày càng tối nhưng không có ai muốn đi bật đèn, ngoài cửa tiếng côn trùng kêu rả rích xen lẫn với thanh âm của gió đêm, càng làm nổi bật lên căn phòng trống trải lạnh lẽo đến trơ trọi, tựa như một hòn đảo biệt lập, lại như một vùng hoang mạc đìu hiu. Hắn nhấc tay phải lên lần mò đến đuôi mắt cô, tiếng côn trùng đột nhiên trở nên ồn ào, một giây sau hắn đã kéo cô vào trong lòng.
“Phi Phi, em muốn tôi phải thế nào đây?” Cô nghe được hắn hỏi cô.
“Em muốn anh......” Cô lẩm bẩm trả lời, lại đột nhiên run cầm cập, sau đó cuống quýt lắc đầu.
Hắn thông minh như vậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấu cô: “Em nói chấp niệm và ham muốn của em đối với tôi cực kỳ đáng sợ, em không muốn trả lời câu hỏi của tôi. Em sợ tôi biết, càng sợ tôi không thích.... .” Hắn dán sát phiến môi mỏng bên tai cô: “Có bao nhiêu đáng sợ? Những chấp niệm và dục vọng kia của em với tôi ấy?” Hắn hôn lên tai cô: “So với chấp niệm và dục vọng của tôi với em có đáng sợ hơn không?” Cô kinh ngạc trợn tròn hai mắt. Trán hắn chạm nhẹ lên trán cô, chóp mũi cũng dán sát vào chóp mũi cô, thanh âm của hắn vô cùng nhẹ mà thấp: “Tôi không chỉ muốn em yêu tôi, còn muốn cả đời này của em chỉ có tôi, thâm tâm của em đều chỉ chấp nhận tôi. Tôi chính là hi vọng em là một người không hoàn hảo, khi ở bên tôi mới trở nên hoàn chỉnh, rời khỏi tôi liền không sống nổi. Phi Phi, chấp niệm và dục vọng của em với tôi, có thể đáng sợ và điên cuồng hơn của tôi sao?”
Vốn là những câu nói kịch liệt đến vậy, nhưng lại được hắn cực kỳ bình tĩnh nói ra, giống như chỉ là đang giải thích một cái nguyên lý sinh học, một cái luận chứng và công thức nào đó. Đây là Nhiếp Diệc mà cô quen thuộc. Nhưng cô cũng không quen thuộc một Nhiếp Diệc có thể nói ra những câu nói nóng bỏng như thế, nhiệt độ của chúng cao đến mức muốn làm phỏng cô. Hắn tựa như không hề phát hiện ra, vẫn tiếp tục ép hỏi cô: “Em là người dạy tôi về tình yêu, vậy giờ hãy nói cho tôi biết đi, những chấp niệm và dục vọng tôi đối với em đó gọi là gì?”
Môi của hắn gần như vậy, hô hấp cũng thân thuộc đến vậy. Suy nghĩ của cô hỗn loạn tưng bừng, hàng lông mi dài không ngừng run rẩy. Cô hàm hồ trả lời hắn: “Em không biết......”
“Là yêu.” Cô nghe được hắn nói cho cô biết, “Tôi yêu em.” Thanh âm của hắn hết mực cẩn thận, lại như thần linh ban ra một thiên khải(*).
(*) lời tuyên ngôn
Cả người cô cứng đờ, hai giây sau đột nhiên đẩy hắn ra: “Nói dối!” Cô giãy dụa khiến hắn bị bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng dẫu sao nhiều lần cùng cô đấu võ ở đạo quán đều là hắn thắng. Trong nháy mắt hắn liền có thể khóa lại cô trong ngực, bảo vệ một bên chân bị thương của cô, khóa lại bàn tay muốn khước từ hắn của cô, làm cho gò má cô kề sát lồng ngực của hắn.
Cô không có cách nào phản kháng, nước mắt mãnh liệt trào ra: “Anh không yêu em Nhiếp Diệc, anh quên là anh đã lựa chọn Ung Khả sau đó quyết định ly hôn với em rồi sao? Anh đã quên buổi tối hôm đó......” Cô nghẹn ngào: “Tối đó, ở trong điện thoại em hỏi anh vì sao không cần em nữa, em yếu đuối hơn anh nghĩ, em nói với anh em rất khó chịu, càng không kiên cường một chút nào cả, em không biết nên làm gì khi anh không cần em nữa. Nhưng anh không để ý đến em, Nhiếp Diệc, anh nghe em khóc thương tâm đến vậy nhưng một câu anh cũng không chịu nói, cuối cùng vẫn là kiên quyết ngắt điện thoại.” Cô phát hiện ra thân thể hắn cứng ngắc, giống như lời của cô đã đâm hắn bị thương. Trong nháy mắt cô cảm thấy lòng mình đau đến rỉ máu, cô nhận ra có một số việc hóa ra cô cũng không chưa từng buông xuống, trong nội tâm vẫn oán giận, những oán giận đó khiến cô trong phút chốc vừa thất vọng lại vừa thương hại chính bản thân mình. Cô tựa đầu vào lồng ngực của hắn, đôi mắt đỏ ửng đề nghị với hắn: “Anh không phải là người không dứt khoát, Nhiếp Diệc, anh nên lấy sự quyết tuyệt đêm đó đối với em ra, đừng cho em hi vọng, càng không được kéo em vào mối quan hệ vô vọng này, cầu anh để cho em đi đi......”
Hắn ngắt lời cô: “Tôi không hối hận khi đó đã quyết định ly hôn với em, nếu một lần nữa quay lại khi đó thì tôi vẫn sẽ làm như vậy.”
Cô choáng váng, lập tức tiếp tục giãy dụa: “Bởi vậy mới nói......”
Hắn càng dùng sức mà ôm chặt cô: “Nhưng tôi hối hận tối đó đã không nói dù là một câu với em.” Giọng của hắn khàn khàn: “Mỗi lần em khóc đều khiến tôi hoang mang lo sợ, dù là lúc nào tôi cũng không thể thờ ơ đối với tiếng khóc của em. Tôi chưa bao giờ vì bất cứ ai khác mà không muốn em, em là người nhà mà tôi tự mình chọn lựa, thật vất vả mới có thể cưới về làm vợ, là người duy nhất tôi yêu. Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì tôi cũng sẽ không tay cho buông em đi.”
Xưa nay hắn luôn giấu kín tình cảm vào trong lòng, có rất nhiều chuyện hắn làm nhưng không bao giờ có ý định nói ra với cô. Mà với Nhiếp Phi Phi, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày có thể nghe được những lời bộc bạch này phát ra từ trong miệng hắn. Nó không giống những câu nồng cháy vừa rồi, bởi khi nói những câu này, giọng điệu của hắn đã không còn bình thản như trước nữa.
Nội tâm của cô kỳ thực có một góc tối, góc tối đó từng hi vọng Nhiếp Diệc sẽ hối hận, hi vọng hắn chịu dằn vặt. Bây giờ tâm nguyện của nó đã được thực hiện, cô đã có thể cảm giác được luống cuống và đau xót trong lời nói của hắn. Nhưng cô nhận ra mình kỳ thực không muốn hắn như vậy. Dù là hắn không yêu cô, cô cũng không muốn hắn phải như vậy.
Nhưng đúng là, hắn yêu cô sao? Thật là yêu cô sao?
Cô mê man lặp lại phần thông tin mình nghe hiểu được: “Nên mới nói không có Ung Khả mà là do em hiểu nhầm. Chúng ta là đôi vợ chồng yêu tha thiết lẫn nhau, chúng ta xa cách không phải đã...... có thể......” Cô vẫn hoài nghi, vẫn không thể khống chế được nước mắt không ngừng rơi: “Là vì bất đắc dĩ gì mà khiến anh có thể dễ dàng quyết định ly hôn với em như thế? Em......” Hai tay cô rốt cuộc cũng được tự do, nhưng cô không lợi dụng nó để giãy dụa nữa mà nhân đó che kín mắt mình: “Thật ra em cũng không có tham lam như vậy, không cần nhất định phải buộc anh yêu em. Em đã nói rồi, chỉ cần anh nguyện ý ở bên em thì em thế nào cũng được, nhưng mà......”
“Là bất đắc dĩ thế nào......” Cô cảm nhận được bàn tay hắn trùm lên bàn tay đang che kín mắt của cô. Cô khóc dữ như vậy, chắc hẳn đám nước mắt đó cũng sẽ chui qua khe tay làm ướt lòng bàn tay của hắn.
Cô nghe được tiếng thở dài thật sâu của hắn: “Động đất và bệnh độc.”
Cô không hiểu ngẩng đầu lên, một bàn tay khác của hắn xoa đỉnh đầu cô, lại đưa đầu cô vùi vào trong hõm cổ hắn. Một khoảng im lặng sau, cô rốt cuộc nghe được lời giải thích của hắn: “Trong một tháng tôi đến phòng thí nghiệm sinh vật học P4, bọn họ muốn tôi giúp đỡ nghiên cứu một loại bệnh độc cực kỳ nguy hiểm, khi đó loại bệnh độc đó còn chưa có văcxin hữu hiệu phòng bệnh cũng như phương pháp trị liệu......”
Hắn chủ trì toàn bộ cuộc thí nghiệm, quá trình nghiên cứu tiến hành được một nửa thì ở đó xảy ra động đất. Chấn động quá lớn đã khiến toàn bộ phòng thí nghiệm bên trong bị phá hủy, hệ thống lọc không khí hoàn toàn bị hư hại, đường ra bị bịt kín, bàn làm việc của nhân viên nghiên cứu cũng bị phá hoại nghiêm trọng. Lúc xảy ra động đất hắn đang ở nơi trong cùng của phòng thí nghiệm, quần áo bảo hộ cũng bị hỏng lúc ngã xuống, không cẩn thận khiến bệnh độc lây nhiễm vào cơ thể. Trên mặt đất của phòng thực nghiệm lập tức bị phong tỏa, nhân viên cứu hộ tuy lập tức chạy đến nhưng loại bệnh độc hắn bị lây nhiễm kia chưa hoàn toàn bị tiêu diệt nên không có sẵn phương pháp trị liệu hữu hiệu. Dù ở đó nhân viên cứu hộ đông đảo, toàn bộ chuyên gia của tổ sau khi họp bàn đánh giá vẫn không trông mong vào khả năng sống sót của hắn.
Như hắn đã từng nói, nếu không phải vì trường hợp vạn bất đắc dĩ thì hắn nhất định sẽ không buông tay cô.
Trên đời này có rất nhiều chuyện có thể từ từ lên kế hoạch, có thể cân nhắc thậm chí vẽ ra đến trăm bước sau đó nên làm gì, nhưng những thứ này chung quy vẫn cần có thời gian. Nửa giờ sau khi tổ chuyên gia báo cáo kết quả lên, hắn liền đưa ra quyết định buông tay cô. Hắn không có nhiều thời gian và sức khỏe đi suy nghĩ xem rốt cuộc đó có phải là quyết định chính xác trăm phần trăm hay không, hắn chỉ có thể tin tưởng mình đã đưa ra một phán đoán chính xác.
Đối mặt với sinh tử, hắn cũng phải bó tay toàn tập. Hắn chung quy cũng chỉ là một con người không đủ sức xoay chuyển cả đất trời.
Hắn không nói cho cô biết tình trạng nguy kịch của mình khi đó, cũng không nói cho cô biết khi đó hắn đã có bao nhiêu đấu tranh vật lộn và thống khổ, cuối cùng chỉ hời hợt nói với cô: “Dưới loại điều kiện cực đoan đó, xác suất sống sót của tôi không quá lớn. Đối với tôi mà nói, đó là thời điểm buộc tôi phải thả cho em đi.”
Trong phòng phút chốc không có một tiếng động, cô không trả lời hắn.
Hắn buông cánh tay đang ôm chặt cô, bàn tay nâng khuôn mặt đẫm lệ của cô lên. Hô hấp của Nhiếp Phi Phi gần như là dừng lại, không chớp mắt nhìn hắn, một hồi lâu sau mới đưa tay ra run rẩy chạm vào mặt hắn. Đôi khi cô lại có thể hiểu rất nhanh, nhưng sự phỏng đoán đó lại khiến cô kinh tâm động phách. Cô là người làm nghệ thuật giàu trí tưởng tượng, mà sau đó lại bị chính tưởng tượng của mình dọa cho sợ hãi.
Hắn lau nước mắt trên mặt cô: “Hiện tại không sao rồi. Đừng lo lắng.”
Cô không nói gì, chớp mắt một cái liền lại có hai giọt nước mắt trong suốt ấm áp chảy ra, lăn vào lòng bàn tay hắn. “Buổi tối hôm đó gọi điện cho em,” hắn vừa lau nước mắt cho cô vừa nói cho cô biết, “Tôi nằm trên giường bệnh, lúc ấy tôi cho rằng đó là đêm cuối cùng của mình.” Hắn nhớ đến đêm ấy, hắn đeo mặt nạ thở oxy, đồng nghiệp bấm số cô đặt bên tai hắn. Hắn nghe được tiếng khóc của cô ở nơi cách xa ngàn dặm, cô dè dặt hỏi hắn cô không phải là người thân nhất trên thế giới này của hắn sao, hắn đã nghĩ, đúng vậy, Phi Phi, em là người thân nhất trên đời này của tôi. Nhưng cổ họng hắn tắc nghẽn, ngay cả hít thở cũng khó khăn, huống chi là đáp lại cô.
“Tối đó, tôi không phải là không muốn nói chuyện với em, mà là không thể.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook