Tứ Mạc Hí
-
Quyển 3 - Chương 8
Nói vậy vì đôi khi ta dịch mà cũng không hiểu con gái ta nó nói cái gì nữa:3)
Tôi nghiêm mặt nói: “Không có.”
Hắn không trả lời. Tôi gọi: “Nhiếp Diệc, còn đó không?”
Hắn ừ một tiếng.
Tôi thử thăm dò một chút: “Kỳ thực là, có đôi lúc em cũng có khả năng sẽ.....”
Hắn nói: “Tôi nhớ em.”
Tôi suýt nữa thì làm rơi ống nghe, cố gắng khắc chế nhịp tim đang đập kịch liệt, nói” Nhiếp Diệc.”
Hắn đáp: “Tôi ở đây.”
Tôi nói: “Anh lại đang trêu chọc em đó hả?
Hắn hỏi: “Giống đang đùa giỡn hả? Em đang đùa giỡn với tôi đó sao?”
Tôi lắp bắp nói: “Em...... Em cũng rất nhớ anh, nhưng em không biết anh liệu có không muốn nghe em nhớ anh hay không, anh thật sự muốn em nhớ anh à?”
Hắn dường như đang cười: “Đây là kiểu lý luận gì vậy?”
Tôi nhất thời kích động, không đứt dây thần kinh gì mà bật thốt lên: “Em bây giờ về tìm anh được không?” Tiếng nhạc trong phòng ăn đúng lúc này thì dừng lại, có thể nghe rõ tiếng hít thở bên kia, Nhiếp Diệc ngược lại không trả lời tôi ngay lập tức.
Tay cầm ống nghe có một chút mồ hôi chảy ra, tôi thử thăm dò hỏi: “Không được hả?”
Hắn thấp giọng: “Tôi đang ở Thanh Hồ, cách em rất xa.”
Từ hội quán Hồng Diệp đến Thanh Hồ, dù là không tắc đường thì ít nhất cũng mất hai giờ lái xe.
Tôi lẩm bẩm nói: “Vậy thì đúng là xa thật, mất hai giờ lái xe lận đó.” Nói xong thở dài một cái.
Hắn từ bên kia hỏi: “Hai giờ đã chê xa? Không phải nói nhớ tôi sao?”
Tôi nghĩ lại cũng cảm thấy mình như vậy không ổn, nói nhớ người ta mà hai giờ lái xe đã ngại, thực sự là không ổn, nghĩ nghĩ, lại nói: “Không phải a Nhiếp Diệc, là anh nói xa trước mà, vậy rốt cuộc là anh có để em về không, anh cho em một câu trả lời chắc chắn đi coi nào.”
Sau đó liền nghe được tiếng cười khẽ ở bên kia, hắn nói: “Về tới đây chắc sẽ rất muộn, đi đường tối không an toàn, ngày mai rồi hẵng về.”
Tai tôi đỏ lên, nhưng lại nhớ đến lịch trình ngày mai, vẻ mặt đưa đám nói: “Sáng mai phải cùng Hứa Thư Nhiên đi kiểm tra kết quả sau khi tập luyện của nữ chính, chiều còn phải kiểm tra lại một lượt các đạo cụ, ngày kia thì đi chụp ảnh, lúc quay về có lẽ cũng đã tối rồi.”
Bên kia yên tĩnh một hồi, hắn đột nhiên hỏi: “Mấy ngày này đều là làm việc với Hứa Thư Nhiên à?”
Hắn lại có thể nhớ tên của Hứa Thư Nhiên khiến cho tôi vô cùng kinh ngạc, tính toán một chút rồi nói: “Chủ yếu là mấy ngày đầu thôi, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều, khi chính thức chụp ảnh có lẽ không phải làm phiền đến anh ta nữa, chúng em phân ra thành ba tổ tự mình đi chụp ảnh. Đáng lý ra thì phần chuẩn bị cũng không cần đến anh ta, nhưng Hứa Thư Nhiên làm việc gì cũng cẩn thận, nhìn thấy em liền đến hỏi thăm.”
Không biết hắn nắm bắt trọng điểm thế nào, một lát sau hỏi tôi: “Em với...... toàn bộ đoàn quay phim đều ở Hồng Diệp?”
Tôi sửng sốt một chút, ăn ngay nói thật: “Anh với Tạ Luân cho hào phóng như vậy, không đến đó thì quá là lãng phí rồi.”
Hắn hỏi: “Sau khi chụp ảnh về cũng sẽ ở đó?”
Tôi đáp: “Đúng vậy.”
Hắn nói: “Em về đây đi.”
Tôi: “A?”
Hắn lặp lại một lần nữa: “Về nhà.”
Tôi nói: “Này không phải là hơi kỳ cục à, mà đang nói chuyện vui vẻ sao bỗng nhiên......”
Hắn giải thích: “Em muốn chụp ảnh ở Mộc Sơn phải không, vậy thì để cho cả tổ đến Mộc Sơn đi, như vậy thuận tiện hơn.” Dừng lại một chút, lại thấp giọng bổ sung: “Tôi có nửa tháng nghỉ ngơi, có thể ở cũng em luôn.”
Cúp điện thoại đầu óc tôi vẫn còn mịt mờ chưa hiểu ra chuyện gì, đúng lúc Khang Tố La đi đến, tôi bèn nắm chặt tay cô ấy, gục lên bả vai cô ấy. Khang nhị sợ hãi gần chết, liên tục hỏi: “Phi Phi bồ làm sao vậy, đau tim sao?”
Tôi chống tay lên vai cô ấy: “Lão Khang, mình cảm thấy đã đi được đến một nửa Vạn Lý Trường Thành rồi.”
Nhưng Khang Tố La lại hiểu nhầm ý tôi, thở dài nói: “Bắt đầu chụp ảnh mới nói là đi được một nửa, bây giờ còn chưa biết Ung Khả có thể ở dưới nước múa hay không, trong thành phố có đề cử thêm vài người, nếu không được thì có thể đổi, nhưng nếu không thuận lợi thì đúng là đau đầu rồi đây.”
Nội dung câu chuyện nháy mắt bị cô ấy bẻ hướng lệch quá xa, tôi đứng trước quầy bar an ủi cô ấy: “Đau đầu thì được gì, có câu thơ thế nào ấy nhỉ, chính là ‘cứ an lòng đi đừng lo lắng, chờ thế giới tự mình tìm đến’.”
Khang Tố La làm nghiên cứu văn học kinh ngạc nhìn tôi: “Phi Phi bao lâu nay mình lại không nhận ra bồ tinh tế như thế, còn đọc <> của Thái Qua Nhĩ rồi cơ đấy.”
Tôi nói: “Mình không dám nhận hai từ tinh tế, dù là Stengel hay Thái Qua Nhĩ mình đều không biết, nhưng biết làm sao được khi mà nhà mình có một người yêu thích Thái Qua Nhĩ.”
Khang Tố La lập tức cau mày hỏi tôi: “Bồ nói Stengel là thi nhân của nước nào vậy, mình làm nghiên cứu văn học nhiều năm như vậy sao chưa nghe nói bao giờ?”
Tôi nói: “...... Bởi vì người ta là ca sĩ trên vùng thảo nguyên Nội Mông.”
(*) Tên gọi tắt của khu tự trị Nội Mông Cổ, nằm phía Bắc TQ đại lục, tiếp giáp với Mông Cổ độc lập và Nga.
Ngày hôm sau, bảy giờ hai mươi phút tôi đến bể bơi, trong cái hồ lớn chỉ có hai, ba người công nhân, Tôi và Ninh Trí Viễn trước tiên xuống nước kiểm tra ánh sáng.
Sáng sớm nay, sáu rưỡi Nhin Trí Viễn gõ cửa phòng tôi, phía sau còn có Thuần Vu Duy đang ngáp liên tục. Hai người mới từ Lochness bay đến, vừa xuống máy bay, nước còn chưa kịp uống liền chạy đến gõ cửa báo cáo, ai đó nghe nói lần chụp hình này vô cùng căng thẳng, trên phi cơ đã chỉnh lại hiện tượng sinh lý do lệch giờ, thập phần chuyên nghiệp.
Mà tên Thuần Vu Duy chuyên nghiệp kia lúc này đang tựa bên cạnh hồ quan sát Ung Khả thể hiện thử nghiệm vũ đạo dưới nước. Tôi hỏi Ninh Trí Viễn: “Cậu đi Lochness thăm bố mẹ chị có thể hiểu được, còn Duy thiếu kia ở Lochness làm cái gì? Lần này chị chỉ chụp một vài series ngắn, nơi này không cần anh ta, anh ta tới đây làm cái gì?”
Ninh Trí Viễn nói: “Anh ta coi trọng chị gái của em, một đường theo đến Lochness, nhưng chị gái em lại kết hôn rồi, xem như anh ta lần này thật lòng, ngày nào cũng ca thán cái gì mà tình ái quá mệt mỏi, lại gì mà muốn trầm luân vào ly rượu vong ưu, thấy đáng thương quá nên mang về đây cho giải sầu.”
Đồng Đồng bên cạnh tôi ra vẻ mặt khó mà tin nổi, ngón tay run run chỉ về phía Thuần Vu Duy: “Vị Duy thiếu đó, anh ta lại có thể có chân chân chân …chân tâm?”
Ninh Trí Viễn rất kinh ngạc: “Anh ta vì chị gái tôi mà ròng rã một tuần trời không có một người bạn gái, như vậy vẫn chưa đủ thật lòng sao?”
Tôi đánh giá hết sức khách quan: “Đối với anh ta thì như vậy là quá đủ thật lòng rồi.....”
Tôi với Ninh Trí Viễn tiếp tục bàn chuyện công việc, giữa chừng thì Khang Tố La đến, nói hôm nay rảnh rỗi nên qua góp náo nhiệt. Thuần Vu Duy mặc dù đang cùng thầy dạy vũ đạo bàn bạc đến sôi nổi, nhưng cũng không quên quay đầu lại hàn huyên vài câu với Khang Tố La.
Đồng Đồng tập hợp mọi người đến, cho tôi xem đồng hồ: “Đã hẹn là tám giờ, đã tám rưỡi rồi, mọi người cũng đã đến cả, chỉ còn thiếu cái cô Ung Khả đó chưa thấy đâu.”
Tôi nói cô ấy gọi cho trợ lý của cô ta coi sao. Đồng Đồng đang rút điện thoại ra thì Hứa Thư Nhiên và Ung Khả một trước một sau ung dung bước vào, còn có quản lý Ada và hai người trợ lý.
Thuần Vu Duy và Ninh Trí Viễn đều chưa từng cùng Hứa Thư Nhiên gặp qua, tôi giới thiệu sơ lược vài lời, sau đó để cho bọn họ nói chuyện với nhau, quay đầu hỏi Ung Khả: “Sáng nay còn có chuyện gì bận sao?”
Cô ta nhìn tôi một chút, lại nhìn hậu trường: “Mấy người không phải cũng chỉ vừa mới chuẩn bị xong đó thôi sao?”
Tôi nói: “Đã bố trí xong rất lâu rồi.”
Cô ta giơ tay nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Vẫn còn sớm chán.” (bát bát: muốn ăn đòn à =.=?)
Đồng Đồng từng nói với tôi tính khí Ung Khả không tốt đẹp gì. Bởi vì tính khí của tôi cũng không tốt, nên lúc đó không để lời của Đồng Đồng trong lòng, hiện tại gặp mới biết quả thật là không thể so sánh.
Tính khí tôi không tốt, mới bắt đầu gặp khó khăn sẽ mất kiên nhẫn, không nhịn được muốn chửi người, tôi lạnh lùng nói với cô ta: “Thời gian sớm hay không sớm không phải là do cô quyết định, cũng không phải tôi quyết định, mà là giờ trên đồng hồ kia chứng minh kìa.”
Cô ta rốt cuộc quay đầu lại nhìn tôi, tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Cần phải làm lớn chuyện như vậy sao?”
Tôi đứng đó, móc ra một cây kẹo que: “Tiến vào tổ của tôi thì phải theo quy tắc của tôi mà làm, quy tắc của tôi chính là như vậy.”
Cô ta nhất thời không kịp phản ứng lại, có chút sửng sốt.
Ada một bên thấy tình thế như vậy thì mở miệng: “Tôi qua cậu ấy không ngủ được, thân thể không khỏe, đến muộn chỉ có nửa tiếng cũng nên được thông cảm chứ, tổ trưởng cô nói như vậy đúng là không muốn để lại đường sống sao, tương lai còn muốn có hợp tác hay không đây.” Một bên cười cười, lại ý tứ nói: “Trong phòng làm việc này cũng thật nhiều thanh niên tuấn kiệt, chúng tôi tuy rằng đến muộn một chút, nhưng tôi thấy ấy à tổ trưởng, cô với bọn họ...... cũng rất vui vẻ, cần gì phải làm khó dễ chúng tôi như vậy?”
Đồng Đồng và Khang Tố La đứng cạnh tôi có lẽ đều có thể hiểu ra được ác ý trong lời này. Nhưng hai người đều không giỏi mắng chửi người, đoán chừng sợ nói ra một câu lại càng làm cho tình hình tệ hơn, đứng một bên tức giận đến hai mắt đều đỏ lên.
Loại người này vừa vào tổ liền khiến cho người ta sinh chán ghét, công kích động một chút liền mang chuyện riêng tư ra móc mỉa. Tôi thầm than tác phong của mấy người trong làng giải trí cũng thật khiến cho người ta phiền chán. Tôi xé giấy bọc kẹo. “Yêu cầu mấy người đến đúng giờ là vì muốn lấy ánh sáng tự nhiên, tôi chờ được nhưng mặt trời không chờ được, tôi chụp ảnh có một thói xấu, đó chính là tích cực quá mức với công việc, các người nếu như không phối hợp được,” tôi đút kẹo que vào miệng, nói tiếp: “Hoặc là tôi đổi mấy người, hoặc là mấy người liền yêu cầu đổi tôi đi.”
Hai người bọn họ im lặng ít nhất là hết năm giây, cuối cùng Ada không tự nhiên cười một tiếng: “Chúng tôi thật ra với hạng mục này cũng rất dốc sức, nếu như tổ trưởng sớm nói vấn đề về ánh sáng như vậy, dù cậu ấy thân thể không khỏe cũng nhất định không đến muộn.”
Thấy trợ lý vây quanh Ung Khả lộ ra bộ dáng phòng bị với tôi, Khang Tố La nói: “Mình thấy Ung Khả vừa rồi đúng là làm điều ngu xuẩn, còn nghĩ cô ta vào nghề lâu như vậy sẽ không giao du với mấy người dám nói chuyện với bồ như vậy.”
Tôi nói: “Nói thừa, ngưu tầm ngưu mã tầm mã thôi.”
Đồng Đồng cũng không nhịn được nói: “Trước đây chị Phi Phi cũng từng có hợp tác với Ung Khả, mấy người bọn họ động chút là mỉa mai trêu chọc, nếu không phải là chị ấy dùng cách hung bạo xử lý thì bọn em đã sớm bị tức chết rồi.”
Khang Tố La kinh ngạc nhìn tôi: “Mình cứ tưởng bồ chỉ chụp ảnh sinh vật biển.”
Tôi gật đầu nói: “Dù là yêu thích động vật, nhưng nếu như gặp phải những tên chủ biên không để ý thể diện muốn mình nịnh nọt hắn thì cũng sẽ có loại khát vọng muốn đánh cho kẻ đó một trận.”
Khang Tố La thổn thức: “Không trách lúc bồ nói cái câu ‘Hoặc là tôi đổi mấy người, hoặc là mấy người liền yêu cầu đổi tôi đi’ lại có phong cách uy hiếp đặc biệt quen miệng như thế.”
Đồng Đồng há hốc mồm nhìn Khang Tố La: “Chị cho rằng chị Phi Phi là dọa bọn họ không thôi sao, cũng không phải đâu ạ, chúng em trước đó là thật sự từng đổi, nhiều năm như vậy người hợp tác với chúng em không ít.” Nhìn tôi một chút, sau đó sờ sờ mũi: “Đổi người không nhiều nhưng có thì cũng có.”
Khang Tố La nhất thời không biết nên nói gì cho phải: “Bồ trả lại thật luôn hả trời?”
Tôi nói: “Nói thừa, muốn có tác phẩm nghệ thuật đúng nghĩa, không đổi thì làm gì? Người làm nghệ thuật cần phải một lòng vì nghệ thuật, phải tôn trọng nghệ thuật, hiểu không?”
Đồng Đồng gật lấy gật để, nhưng lông mày lại nhíu chặt: “Có điều hai người này thật sự là đáng ghét, đùa bỡn thì đùa bỡn, còn cho rằng mình luôn đúng, cái gì cũng có thể tìm lý do, từ trước giờ thật sự là chưa từng hợp tác với ai khiến người ta chán ghét đến như vậy.”
Tôi giáo huấn cô ấy: “Trong lúc làm việc không nên ôm quá nhiều tiêu cực với người hợp tác cùng mình như vậy, sao lại thiếu chuyên nghiệp thế hửm?”
Đồng Đồng nhỏ giọng tranh luận: “Có thể bọn họ sẽ thực sự ghét chị đó, chị vừa rồi còn giáo huấn họ mà.”
Tôi nói mình như vậy sao có thể coi là giáo huấn được, tôi đó là phổ biến quy tắc trước khi hợp tác, cũng là vì công việc mà thôi.
Khang Tố La như là đột nhiên nhớ ra gì đó, tới gần: “Này này, hôm qua mình thăm dò chút tư liệu của Ung Khả, tìm được mấy tin bát quái, cô ta lại chính là học tỷ của chúng ta đấy, cùng học ở trường Y (*), bộ phim tham gia đầu tiên là bom tấn Hollywood, tuy chỉ là một vai phụ nhưng biểu hiện tương đối tốt, con đường sau đó đều một mạch thuận lợi không khác gì đi trên đường cao tốc. À, còn nữa, bố cô ta là người kinh doanh đồ điện tử, trong nhà không thiếu nhiều tiền.” Tổng kết nói: “Nhan sắc xinh đẹp, thông minh có, tiền bạc có, sự nghiệp cũng tốt, đi đến đâu cũng được nâng đỡ, đoán chừng là vênh mặt hất hàm sai khiến thành thói, nên những kẻ xung quanh cũng nhiễm cái thói đó.
(*) Ký hiệu X, Y, Z, không phải là trường Y dược đâu nha.
Đồng Đồng vừa bị tôi giáo huấn đến ỉu xìu, vừa nghe đến tin bát quái liền nhảy vào: “Bán đồ điện tử? Bán đồ điện tử có thể giàu đến mức nào ạ?”
Tôi nói: “Trong mắt chị Tố La của em, chính là, giống như nhà của Nhiếp Diệc chính là nhà bán thuốc, em cứ suy ngẫm cho cẩn thận, cẩn thận suy ngẫm ha.”
Đồng Đồng ách một cái, không phục nói: “Nhưng chán ghét thì vẫn là chán ghét, Tạ Minh Thiên cũng có nhan sắc xinh đẹp, gia cảnh cũng khủng khiếp, nhưng chị ấy em mới thích.”
Tôi nói: “Tạ Minh Thiên chỉ là không ở đây thôi, đôi khi cũng có người nói cảm thấy cô ấy đáng ghét đấy.”
Đồng Đồng nói: “Vậy chị thì sao, chị không đáng ghét mà chị Phi Phi, chị cũng xinh đẹp, còn có tài, cũng có tiền.”
Tôi nói: “Ơ, đang hy vọng tháng này chị tăng lương cho đấy hả. Chị chỉ là không đáng ghét trong mắt mấy đứa thôi, với Ung Khả đó biết đâu là rất đáng ghét đó? Một người như thế nào làm sao có thể tuyệt đối hóa được, chỉ là tùy theo cách nhìn của mỗi người thôi.”
Khang Tố La thở dài nói: “Bồ a, chính là như vậy.” Thiếu nữ tâm hồn văn thơ lai láng lại phát tác, bổ sung: “Bồ ấy à, thật là không thú vị gì cả.”Đúng rồi, Nhiếp Diệc nhà bồ có khi còn từng dạy cô ta đấy. Nhiếp Diệc không phải từng được trường Y giữ lại một năm sao? Năm ấy chính là năm Ung Khả vào đó học, khoa của cô ta cũng liên quan đến sinh học đó.”
Tôi suy nghĩ hai giây nói: “Cũng có thể.”
Khang Tố La nói Ung Khả sự nghiệp vận may c*t chó mà nên, thế nhưng sau một tiếng, tôi cũng phải thừa nhận quả thật Ung Khả có thể coi là có thực lực ——— một diễn viên chưa từng có kinh nghiệm bơi lặn lại có thể chỉ sau nửa tháng tập huấn làm được như vậy, coi như không uổng công tôi tìm đến vận động viên bơi lội chuyên nghiệp đến huấn luyện cho cô ta.
Hứa Thư Nhiên ở được một nửa thời gian thì đi trước, nhân viên thu thập đạo cụ lại chuẩn bị cho bối cảnh tiếp theo. Tôi xem lại ảnh một lượt, tính toán đi kiểm tra trang phục và đạo cụ một chút. Đúng lúc Ung Khả khoác khăn choàng đi về phía này, Ada bên cạnh còn đang nói: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu không phải lại đang nổi tính tiểu thư lên đó chứ, anh ấy lúc nào cũng tìm cách dỗ dành cậu, có thể nhìn rõ ràng anh ấy yêu cậu chứ không phải là yêu đoàn kịch này! Cậu cũng nên chủ động một chút để anh ấy có chút hy vọng, hai người cứ với cái tính cách này thì có thể tiến triển đến đâu chứ? Mặc dù nói cậu là mối tình đầu, anh ấy không phải là không có khả năng sẽ nhìn vừa mặt một ai đó khác sau này, nhưng......” Nhìn thấy tôi đứng ở khúc quanh đang lau tóc, ngay lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt có chút không tự nhiên, dừng một chút: “Tổ trưởng, cô cũng ở đây sao?” Ung Khả lạnh nhạt nhìn tôi.
Tôi vừa lau tóc vừa nói: “Ngày hôm nay cô thể hiện rất tốt, nghỉ ngơi cho tốt, buổi chụp ảnh chính thức cứ theo như hiện tại phát huy là được.”
***
CP: Đọc chùa là không tốt nha, nếu thấy truyện hay thì ít nhất cũng phải vote chứ. Nếu không ta lại nghĩ mình dịch dở mà drop truyện thì sao
Tôi nghiêm mặt nói: “Không có.”
Hắn không trả lời. Tôi gọi: “Nhiếp Diệc, còn đó không?”
Hắn ừ một tiếng.
Tôi thử thăm dò một chút: “Kỳ thực là, có đôi lúc em cũng có khả năng sẽ.....”
Hắn nói: “Tôi nhớ em.”
Tôi suýt nữa thì làm rơi ống nghe, cố gắng khắc chế nhịp tim đang đập kịch liệt, nói” Nhiếp Diệc.”
Hắn đáp: “Tôi ở đây.”
Tôi nói: “Anh lại đang trêu chọc em đó hả?
Hắn hỏi: “Giống đang đùa giỡn hả? Em đang đùa giỡn với tôi đó sao?”
Tôi lắp bắp nói: “Em...... Em cũng rất nhớ anh, nhưng em không biết anh liệu có không muốn nghe em nhớ anh hay không, anh thật sự muốn em nhớ anh à?”
Hắn dường như đang cười: “Đây là kiểu lý luận gì vậy?”
Tôi nhất thời kích động, không đứt dây thần kinh gì mà bật thốt lên: “Em bây giờ về tìm anh được không?” Tiếng nhạc trong phòng ăn đúng lúc này thì dừng lại, có thể nghe rõ tiếng hít thở bên kia, Nhiếp Diệc ngược lại không trả lời tôi ngay lập tức.
Tay cầm ống nghe có một chút mồ hôi chảy ra, tôi thử thăm dò hỏi: “Không được hả?”
Hắn thấp giọng: “Tôi đang ở Thanh Hồ, cách em rất xa.”
Từ hội quán Hồng Diệp đến Thanh Hồ, dù là không tắc đường thì ít nhất cũng mất hai giờ lái xe.
Tôi lẩm bẩm nói: “Vậy thì đúng là xa thật, mất hai giờ lái xe lận đó.” Nói xong thở dài một cái.
Hắn từ bên kia hỏi: “Hai giờ đã chê xa? Không phải nói nhớ tôi sao?”
Tôi nghĩ lại cũng cảm thấy mình như vậy không ổn, nói nhớ người ta mà hai giờ lái xe đã ngại, thực sự là không ổn, nghĩ nghĩ, lại nói: “Không phải a Nhiếp Diệc, là anh nói xa trước mà, vậy rốt cuộc là anh có để em về không, anh cho em một câu trả lời chắc chắn đi coi nào.”
Sau đó liền nghe được tiếng cười khẽ ở bên kia, hắn nói: “Về tới đây chắc sẽ rất muộn, đi đường tối không an toàn, ngày mai rồi hẵng về.”
Tai tôi đỏ lên, nhưng lại nhớ đến lịch trình ngày mai, vẻ mặt đưa đám nói: “Sáng mai phải cùng Hứa Thư Nhiên đi kiểm tra kết quả sau khi tập luyện của nữ chính, chiều còn phải kiểm tra lại một lượt các đạo cụ, ngày kia thì đi chụp ảnh, lúc quay về có lẽ cũng đã tối rồi.”
Bên kia yên tĩnh một hồi, hắn đột nhiên hỏi: “Mấy ngày này đều là làm việc với Hứa Thư Nhiên à?”
Hắn lại có thể nhớ tên của Hứa Thư Nhiên khiến cho tôi vô cùng kinh ngạc, tính toán một chút rồi nói: “Chủ yếu là mấy ngày đầu thôi, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều, khi chính thức chụp ảnh có lẽ không phải làm phiền đến anh ta nữa, chúng em phân ra thành ba tổ tự mình đi chụp ảnh. Đáng lý ra thì phần chuẩn bị cũng không cần đến anh ta, nhưng Hứa Thư Nhiên làm việc gì cũng cẩn thận, nhìn thấy em liền đến hỏi thăm.”
Không biết hắn nắm bắt trọng điểm thế nào, một lát sau hỏi tôi: “Em với...... toàn bộ đoàn quay phim đều ở Hồng Diệp?”
Tôi sửng sốt một chút, ăn ngay nói thật: “Anh với Tạ Luân cho hào phóng như vậy, không đến đó thì quá là lãng phí rồi.”
Hắn hỏi: “Sau khi chụp ảnh về cũng sẽ ở đó?”
Tôi đáp: “Đúng vậy.”
Hắn nói: “Em về đây đi.”
Tôi: “A?”
Hắn lặp lại một lần nữa: “Về nhà.”
Tôi nói: “Này không phải là hơi kỳ cục à, mà đang nói chuyện vui vẻ sao bỗng nhiên......”
Hắn giải thích: “Em muốn chụp ảnh ở Mộc Sơn phải không, vậy thì để cho cả tổ đến Mộc Sơn đi, như vậy thuận tiện hơn.” Dừng lại một chút, lại thấp giọng bổ sung: “Tôi có nửa tháng nghỉ ngơi, có thể ở cũng em luôn.”
Cúp điện thoại đầu óc tôi vẫn còn mịt mờ chưa hiểu ra chuyện gì, đúng lúc Khang Tố La đi đến, tôi bèn nắm chặt tay cô ấy, gục lên bả vai cô ấy. Khang nhị sợ hãi gần chết, liên tục hỏi: “Phi Phi bồ làm sao vậy, đau tim sao?”
Tôi chống tay lên vai cô ấy: “Lão Khang, mình cảm thấy đã đi được đến một nửa Vạn Lý Trường Thành rồi.”
Nhưng Khang Tố La lại hiểu nhầm ý tôi, thở dài nói: “Bắt đầu chụp ảnh mới nói là đi được một nửa, bây giờ còn chưa biết Ung Khả có thể ở dưới nước múa hay không, trong thành phố có đề cử thêm vài người, nếu không được thì có thể đổi, nhưng nếu không thuận lợi thì đúng là đau đầu rồi đây.”
Nội dung câu chuyện nháy mắt bị cô ấy bẻ hướng lệch quá xa, tôi đứng trước quầy bar an ủi cô ấy: “Đau đầu thì được gì, có câu thơ thế nào ấy nhỉ, chính là ‘cứ an lòng đi đừng lo lắng, chờ thế giới tự mình tìm đến’.”
Khang Tố La làm nghiên cứu văn học kinh ngạc nhìn tôi: “Phi Phi bao lâu nay mình lại không nhận ra bồ tinh tế như thế, còn đọc <> của Thái Qua Nhĩ rồi cơ đấy.”
Tôi nói: “Mình không dám nhận hai từ tinh tế, dù là Stengel hay Thái Qua Nhĩ mình đều không biết, nhưng biết làm sao được khi mà nhà mình có một người yêu thích Thái Qua Nhĩ.”
Khang Tố La lập tức cau mày hỏi tôi: “Bồ nói Stengel là thi nhân của nước nào vậy, mình làm nghiên cứu văn học nhiều năm như vậy sao chưa nghe nói bao giờ?”
Tôi nói: “...... Bởi vì người ta là ca sĩ trên vùng thảo nguyên Nội Mông.”
(*) Tên gọi tắt của khu tự trị Nội Mông Cổ, nằm phía Bắc TQ đại lục, tiếp giáp với Mông Cổ độc lập và Nga.
Ngày hôm sau, bảy giờ hai mươi phút tôi đến bể bơi, trong cái hồ lớn chỉ có hai, ba người công nhân, Tôi và Ninh Trí Viễn trước tiên xuống nước kiểm tra ánh sáng.
Sáng sớm nay, sáu rưỡi Nhin Trí Viễn gõ cửa phòng tôi, phía sau còn có Thuần Vu Duy đang ngáp liên tục. Hai người mới từ Lochness bay đến, vừa xuống máy bay, nước còn chưa kịp uống liền chạy đến gõ cửa báo cáo, ai đó nghe nói lần chụp hình này vô cùng căng thẳng, trên phi cơ đã chỉnh lại hiện tượng sinh lý do lệch giờ, thập phần chuyên nghiệp.
Mà tên Thuần Vu Duy chuyên nghiệp kia lúc này đang tựa bên cạnh hồ quan sát Ung Khả thể hiện thử nghiệm vũ đạo dưới nước. Tôi hỏi Ninh Trí Viễn: “Cậu đi Lochness thăm bố mẹ chị có thể hiểu được, còn Duy thiếu kia ở Lochness làm cái gì? Lần này chị chỉ chụp một vài series ngắn, nơi này không cần anh ta, anh ta tới đây làm cái gì?”
Ninh Trí Viễn nói: “Anh ta coi trọng chị gái của em, một đường theo đến Lochness, nhưng chị gái em lại kết hôn rồi, xem như anh ta lần này thật lòng, ngày nào cũng ca thán cái gì mà tình ái quá mệt mỏi, lại gì mà muốn trầm luân vào ly rượu vong ưu, thấy đáng thương quá nên mang về đây cho giải sầu.”
Đồng Đồng bên cạnh tôi ra vẻ mặt khó mà tin nổi, ngón tay run run chỉ về phía Thuần Vu Duy: “Vị Duy thiếu đó, anh ta lại có thể có chân chân chân …chân tâm?”
Ninh Trí Viễn rất kinh ngạc: “Anh ta vì chị gái tôi mà ròng rã một tuần trời không có một người bạn gái, như vậy vẫn chưa đủ thật lòng sao?”
Tôi đánh giá hết sức khách quan: “Đối với anh ta thì như vậy là quá đủ thật lòng rồi.....”
Tôi với Ninh Trí Viễn tiếp tục bàn chuyện công việc, giữa chừng thì Khang Tố La đến, nói hôm nay rảnh rỗi nên qua góp náo nhiệt. Thuần Vu Duy mặc dù đang cùng thầy dạy vũ đạo bàn bạc đến sôi nổi, nhưng cũng không quên quay đầu lại hàn huyên vài câu với Khang Tố La.
Đồng Đồng tập hợp mọi người đến, cho tôi xem đồng hồ: “Đã hẹn là tám giờ, đã tám rưỡi rồi, mọi người cũng đã đến cả, chỉ còn thiếu cái cô Ung Khả đó chưa thấy đâu.”
Tôi nói cô ấy gọi cho trợ lý của cô ta coi sao. Đồng Đồng đang rút điện thoại ra thì Hứa Thư Nhiên và Ung Khả một trước một sau ung dung bước vào, còn có quản lý Ada và hai người trợ lý.
Thuần Vu Duy và Ninh Trí Viễn đều chưa từng cùng Hứa Thư Nhiên gặp qua, tôi giới thiệu sơ lược vài lời, sau đó để cho bọn họ nói chuyện với nhau, quay đầu hỏi Ung Khả: “Sáng nay còn có chuyện gì bận sao?”
Cô ta nhìn tôi một chút, lại nhìn hậu trường: “Mấy người không phải cũng chỉ vừa mới chuẩn bị xong đó thôi sao?”
Tôi nói: “Đã bố trí xong rất lâu rồi.”
Cô ta giơ tay nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Vẫn còn sớm chán.” (bát bát: muốn ăn đòn à =.=?)
Đồng Đồng từng nói với tôi tính khí Ung Khả không tốt đẹp gì. Bởi vì tính khí của tôi cũng không tốt, nên lúc đó không để lời của Đồng Đồng trong lòng, hiện tại gặp mới biết quả thật là không thể so sánh.
Tính khí tôi không tốt, mới bắt đầu gặp khó khăn sẽ mất kiên nhẫn, không nhịn được muốn chửi người, tôi lạnh lùng nói với cô ta: “Thời gian sớm hay không sớm không phải là do cô quyết định, cũng không phải tôi quyết định, mà là giờ trên đồng hồ kia chứng minh kìa.”
Cô ta rốt cuộc quay đầu lại nhìn tôi, tỏ ra thiếu kiên nhẫn: “Cần phải làm lớn chuyện như vậy sao?”
Tôi đứng đó, móc ra một cây kẹo que: “Tiến vào tổ của tôi thì phải theo quy tắc của tôi mà làm, quy tắc của tôi chính là như vậy.”
Cô ta nhất thời không kịp phản ứng lại, có chút sửng sốt.
Ada một bên thấy tình thế như vậy thì mở miệng: “Tôi qua cậu ấy không ngủ được, thân thể không khỏe, đến muộn chỉ có nửa tiếng cũng nên được thông cảm chứ, tổ trưởng cô nói như vậy đúng là không muốn để lại đường sống sao, tương lai còn muốn có hợp tác hay không đây.” Một bên cười cười, lại ý tứ nói: “Trong phòng làm việc này cũng thật nhiều thanh niên tuấn kiệt, chúng tôi tuy rằng đến muộn một chút, nhưng tôi thấy ấy à tổ trưởng, cô với bọn họ...... cũng rất vui vẻ, cần gì phải làm khó dễ chúng tôi như vậy?”
Đồng Đồng và Khang Tố La đứng cạnh tôi có lẽ đều có thể hiểu ra được ác ý trong lời này. Nhưng hai người đều không giỏi mắng chửi người, đoán chừng sợ nói ra một câu lại càng làm cho tình hình tệ hơn, đứng một bên tức giận đến hai mắt đều đỏ lên.
Loại người này vừa vào tổ liền khiến cho người ta sinh chán ghét, công kích động một chút liền mang chuyện riêng tư ra móc mỉa. Tôi thầm than tác phong của mấy người trong làng giải trí cũng thật khiến cho người ta phiền chán. Tôi xé giấy bọc kẹo. “Yêu cầu mấy người đến đúng giờ là vì muốn lấy ánh sáng tự nhiên, tôi chờ được nhưng mặt trời không chờ được, tôi chụp ảnh có một thói xấu, đó chính là tích cực quá mức với công việc, các người nếu như không phối hợp được,” tôi đút kẹo que vào miệng, nói tiếp: “Hoặc là tôi đổi mấy người, hoặc là mấy người liền yêu cầu đổi tôi đi.”
Hai người bọn họ im lặng ít nhất là hết năm giây, cuối cùng Ada không tự nhiên cười một tiếng: “Chúng tôi thật ra với hạng mục này cũng rất dốc sức, nếu như tổ trưởng sớm nói vấn đề về ánh sáng như vậy, dù cậu ấy thân thể không khỏe cũng nhất định không đến muộn.”
Thấy trợ lý vây quanh Ung Khả lộ ra bộ dáng phòng bị với tôi, Khang Tố La nói: “Mình thấy Ung Khả vừa rồi đúng là làm điều ngu xuẩn, còn nghĩ cô ta vào nghề lâu như vậy sẽ không giao du với mấy người dám nói chuyện với bồ như vậy.”
Tôi nói: “Nói thừa, ngưu tầm ngưu mã tầm mã thôi.”
Đồng Đồng cũng không nhịn được nói: “Trước đây chị Phi Phi cũng từng có hợp tác với Ung Khả, mấy người bọn họ động chút là mỉa mai trêu chọc, nếu không phải là chị ấy dùng cách hung bạo xử lý thì bọn em đã sớm bị tức chết rồi.”
Khang Tố La kinh ngạc nhìn tôi: “Mình cứ tưởng bồ chỉ chụp ảnh sinh vật biển.”
Tôi gật đầu nói: “Dù là yêu thích động vật, nhưng nếu như gặp phải những tên chủ biên không để ý thể diện muốn mình nịnh nọt hắn thì cũng sẽ có loại khát vọng muốn đánh cho kẻ đó một trận.”
Khang Tố La thổn thức: “Không trách lúc bồ nói cái câu ‘Hoặc là tôi đổi mấy người, hoặc là mấy người liền yêu cầu đổi tôi đi’ lại có phong cách uy hiếp đặc biệt quen miệng như thế.”
Đồng Đồng há hốc mồm nhìn Khang Tố La: “Chị cho rằng chị Phi Phi là dọa bọn họ không thôi sao, cũng không phải đâu ạ, chúng em trước đó là thật sự từng đổi, nhiều năm như vậy người hợp tác với chúng em không ít.” Nhìn tôi một chút, sau đó sờ sờ mũi: “Đổi người không nhiều nhưng có thì cũng có.”
Khang Tố La nhất thời không biết nên nói gì cho phải: “Bồ trả lại thật luôn hả trời?”
Tôi nói: “Nói thừa, muốn có tác phẩm nghệ thuật đúng nghĩa, không đổi thì làm gì? Người làm nghệ thuật cần phải một lòng vì nghệ thuật, phải tôn trọng nghệ thuật, hiểu không?”
Đồng Đồng gật lấy gật để, nhưng lông mày lại nhíu chặt: “Có điều hai người này thật sự là đáng ghét, đùa bỡn thì đùa bỡn, còn cho rằng mình luôn đúng, cái gì cũng có thể tìm lý do, từ trước giờ thật sự là chưa từng hợp tác với ai khiến người ta chán ghét đến như vậy.”
Tôi giáo huấn cô ấy: “Trong lúc làm việc không nên ôm quá nhiều tiêu cực với người hợp tác cùng mình như vậy, sao lại thiếu chuyên nghiệp thế hửm?”
Đồng Đồng nhỏ giọng tranh luận: “Có thể bọn họ sẽ thực sự ghét chị đó, chị vừa rồi còn giáo huấn họ mà.”
Tôi nói mình như vậy sao có thể coi là giáo huấn được, tôi đó là phổ biến quy tắc trước khi hợp tác, cũng là vì công việc mà thôi.
Khang Tố La như là đột nhiên nhớ ra gì đó, tới gần: “Này này, hôm qua mình thăm dò chút tư liệu của Ung Khả, tìm được mấy tin bát quái, cô ta lại chính là học tỷ của chúng ta đấy, cùng học ở trường Y (*), bộ phim tham gia đầu tiên là bom tấn Hollywood, tuy chỉ là một vai phụ nhưng biểu hiện tương đối tốt, con đường sau đó đều một mạch thuận lợi không khác gì đi trên đường cao tốc. À, còn nữa, bố cô ta là người kinh doanh đồ điện tử, trong nhà không thiếu nhiều tiền.” Tổng kết nói: “Nhan sắc xinh đẹp, thông minh có, tiền bạc có, sự nghiệp cũng tốt, đi đến đâu cũng được nâng đỡ, đoán chừng là vênh mặt hất hàm sai khiến thành thói, nên những kẻ xung quanh cũng nhiễm cái thói đó.
(*) Ký hiệu X, Y, Z, không phải là trường Y dược đâu nha.
Đồng Đồng vừa bị tôi giáo huấn đến ỉu xìu, vừa nghe đến tin bát quái liền nhảy vào: “Bán đồ điện tử? Bán đồ điện tử có thể giàu đến mức nào ạ?”
Tôi nói: “Trong mắt chị Tố La của em, chính là, giống như nhà của Nhiếp Diệc chính là nhà bán thuốc, em cứ suy ngẫm cho cẩn thận, cẩn thận suy ngẫm ha.”
Đồng Đồng ách một cái, không phục nói: “Nhưng chán ghét thì vẫn là chán ghét, Tạ Minh Thiên cũng có nhan sắc xinh đẹp, gia cảnh cũng khủng khiếp, nhưng chị ấy em mới thích.”
Tôi nói: “Tạ Minh Thiên chỉ là không ở đây thôi, đôi khi cũng có người nói cảm thấy cô ấy đáng ghét đấy.”
Đồng Đồng nói: “Vậy chị thì sao, chị không đáng ghét mà chị Phi Phi, chị cũng xinh đẹp, còn có tài, cũng có tiền.”
Tôi nói: “Ơ, đang hy vọng tháng này chị tăng lương cho đấy hả. Chị chỉ là không đáng ghét trong mắt mấy đứa thôi, với Ung Khả đó biết đâu là rất đáng ghét đó? Một người như thế nào làm sao có thể tuyệt đối hóa được, chỉ là tùy theo cách nhìn của mỗi người thôi.”
Khang Tố La thở dài nói: “Bồ a, chính là như vậy.” Thiếu nữ tâm hồn văn thơ lai láng lại phát tác, bổ sung: “Bồ ấy à, thật là không thú vị gì cả.”Đúng rồi, Nhiếp Diệc nhà bồ có khi còn từng dạy cô ta đấy. Nhiếp Diệc không phải từng được trường Y giữ lại một năm sao? Năm ấy chính là năm Ung Khả vào đó học, khoa của cô ta cũng liên quan đến sinh học đó.”
Tôi suy nghĩ hai giây nói: “Cũng có thể.”
Khang Tố La nói Ung Khả sự nghiệp vận may c*t chó mà nên, thế nhưng sau một tiếng, tôi cũng phải thừa nhận quả thật Ung Khả có thể coi là có thực lực ——— một diễn viên chưa từng có kinh nghiệm bơi lặn lại có thể chỉ sau nửa tháng tập huấn làm được như vậy, coi như không uổng công tôi tìm đến vận động viên bơi lội chuyên nghiệp đến huấn luyện cho cô ta.
Hứa Thư Nhiên ở được một nửa thời gian thì đi trước, nhân viên thu thập đạo cụ lại chuẩn bị cho bối cảnh tiếp theo. Tôi xem lại ảnh một lượt, tính toán đi kiểm tra trang phục và đạo cụ một chút. Đúng lúc Ung Khả khoác khăn choàng đi về phía này, Ada bên cạnh còn đang nói: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cậu không phải lại đang nổi tính tiểu thư lên đó chứ, anh ấy lúc nào cũng tìm cách dỗ dành cậu, có thể nhìn rõ ràng anh ấy yêu cậu chứ không phải là yêu đoàn kịch này! Cậu cũng nên chủ động một chút để anh ấy có chút hy vọng, hai người cứ với cái tính cách này thì có thể tiến triển đến đâu chứ? Mặc dù nói cậu là mối tình đầu, anh ấy không phải là không có khả năng sẽ nhìn vừa mặt một ai đó khác sau này, nhưng......” Nhìn thấy tôi đứng ở khúc quanh đang lau tóc, ngay lập tức ngậm miệng lại, vẻ mặt có chút không tự nhiên, dừng một chút: “Tổ trưởng, cô cũng ở đây sao?” Ung Khả lạnh nhạt nhìn tôi.
Tôi vừa lau tóc vừa nói: “Ngày hôm nay cô thể hiện rất tốt, nghỉ ngơi cho tốt, buổi chụp ảnh chính thức cứ theo như hiện tại phát huy là được.”
***
CP: Đọc chùa là không tốt nha, nếu thấy truyện hay thì ít nhất cũng phải vote chứ. Nếu không ta lại nghĩ mình dịch dở mà drop truyện thì sao
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook