Tứ Mạc Hí
-
Quyển 2 - Chương 24
Tình hình đại khái là hai chị em nhà kia đi theo bố mẹ du lịch, ở khách sạn chán quá nên quyết định ra ngoài đi việt dã, nhưng vì đánh giá thấp nguy hiểm trong khu rừng này, kết quả không bao lâu xe mắc vào đầm lầy. Bánh xe rơi vào một vũng bùn rất sâu, cần có thời gian đẩy lên, cách an toàn nhất lúc này là chở hai người ra khỏi khu rừng, xe để ở lại, về tới nơi sẽ gọi cho đội cứu hộ tới giúp. May mà hai người bọn họ ở cùng một khách sạn.
Trên xe có thêm hai người, hiển nhiên không còn thích hợp nói chuyện cá nhân.
Cô có chút mệt mỏi, buồn ngủ đến hai mí mắt trĩu xuống, nhưng vẫn gắng gượng thi thoảng nói vài ba câu với hắn. Hắn kêu cô ngủ một lát, cô miệng ậm ừ đồng ý nhưng tay lại lấy chai nước phòng muỗi bôi lên hai bên huyệt thái dương. Hắn hỏi cô gắng gượng như vậy làm gì, cô liền chống tay nghiêng đầu: “Nếu em ngủ đi, anh lái xe lâu một mình sẽ mệt lắm, em phải tỉnh táo để nói chuyện cùng anh chứ.”
Khách sạn Khẩn Lâm nằm ở vùng sát biên, là phong cách Nam Á điển hình, hàng cây cao to tạo thành tấm bình phong lớn, đem Ấn Độ Dương cùng sóng biển tách biệt. Hai chị em kia xuống xe, đã có một đôi vợ chồng trung niên chờ ở cửa. Cô em gái kia chạy vào trước, người chị gái thì ở lại nói lời cám ơn với bọn họ, hai vợ chồng trung niên kia cũng đến nói lời cám ơn, tự xưng là cha mẹ của hai người kia.
Bọn họ dừng xe xong quay lại thấy bốn người vẫn đứng đó, tựa hồ như đang tranh luận gì. Người đàn ông trung niên mặt lộ tức giận, giơ tay cho cô chị gái một bạt tai, dường như rất mạnh, cô chị không đứng vững, ngã nhào trên mặt đất khóc lóc thanh minh: “Không phải là con muốn dẫn em ấy đi, bố, là chính em ấy nói muốn đi mà, con không ngăn được, bố nói con phải chăm sóc con bé thật tốt nên con mới......”
Cô em gái sợ hãi ôm lấy cánh tay của người đàn ông: “Baba, là chị ấy nói muốn đi con mới đi cùng, chị ấy đến bây giờ vẫn không chịu nhận con, con nghĩ muốn lấy lòng chị ấy mới đi theo mạo hiểm......”
Người đàn ông nhìn con gái mình ngã trên mặt đất: “Nói dối thành tính, làm sai không chịu nhận lỗi, em gái mình cũng có thể làm ra loại chuyện đó, khoan dung với cô một lần, cô lại không còn biết sợ hãi gì mà làm tới,” nói tới đây thì nhìn thấy hai người bọn họ. Từ bãi đậu xe đến đại sảnh khách sạn quả thật không có con đường khác, bọn họ vốn là tính lịch sự tránh ở một góc, chờ hai người này xử lý xong việc nhà. Người đàn ông vẻ mặt có chút lúng túng, ngậm miệng không biết nói gì, dẫn vợ đi về phía đại sảnh, cô em gái đi ở phía sau. Cô chị gái ôm mặt khóc một trận thỏa thuê, mới đứng lên rời đi.
?
Một nhà bốn người này xảy ra chuyện là sau khi Nhiếp Diệc dẫn Nhiếp Phi Phi đi ăn tối về.
Từ nhà ăn đến khu đại sảnh có một đoạn hành lang ngoài trời, hai bên đôi lúc sẽ có đặt mấy hòn đá lớn cùng hoa cỏ mọc quanh. Tuy là trời đã tối nhưng dựa vào ánh trăng cùng chút đèn yếu ớt từ hành lang vẫn có thể phân biệt được màu sắc của hoa, không khí rất thích hợp, có lẽ vì vậy nên đoạn đường này bọn họ đi đặc biệt chậm.
Trên đường trợ lý Chử gọi đến, cô chủ động đi lên trước hai bước cho hắn không gian nói chuyện. Trợ lý Chữ còn chưa báo cáo được một nửa, một cô gái từ chỗ ngoặt cầu thang lảo đảo chạy đến, sắc mặt tái nhợt, trên váy còn có vết máu, nhìn thấy bọn họ thì thoáng kinh hoàng: “Làm, làm sao bây giờ, tôi, tôi không cố ý, làm sao bây giờ......” Là người chị gái trong hai người chiều nay bọn họ gặp qua.
Cô đỡ lấy cô ấy: “Có chuyện gì?”
Cô ấy run rẩy nói: “Tôi, tôi, tôi giết người rồi, tôi giết em ấy......”
Nhiếp Diệc lập tức cúp máy: “Phòng nào?”
Cô ấy rối loạn: “402, không, 403, 02, có lẽ đúng là 03, tôi không nhớ ra được nữa.......”
Bọn họ hướng dãy phòng chạy tới, trong lối đi không có người, cánh cửa phòng 402 đang mở, còn có mùi máu tanh bay ra. Trong phòng hỗn loạn, cô em gái nằm trên mặt đất, vẫn còn ý thức, máu từ bụng tràn ra lênh láng, bênh cạnh còn có một con dao gọt hoa quả nhuốm máu.
Nhiếp Phi Phi nghĩ cách cầm máu, hắn ở một bên làm sơ cứu, đôi môi trắng bệch dặn dò cô: “Ra ngoài đợi đi.”
Cô cầm lấy điện thoại gọi cho người quản lý khách sạn, tiếng nói có chút run rẩy, nhưng lời nói vẫn hết sức rõ ràng trật tự: “Phòng 402 có khách bị đâm ở bụng, mất máu rất nhiều, phiền anh gọi cấp cứu, còn nữa, người trong phòng này còn có cha mẹ, nhờ anh gọi thông báo cho bọn họ, nơi này của chúng tôi trùng hợp có người chuyên môn đang làm sơ cứu rồi.” Nói chuyện điện thoại xong lại đi lấy giúp hắn chiếc khăn mặt mới, tuy rằng sắc mặt đã sớm trắng bệch, nhưng lúc đưa khăn đến cho hắn vẫn rất vững vàng. Quả thực, cô là một người hiểu chuyện, trong trường hợp khẩn cấp sẽ không ngáng chân, mà ngược lại còn có chút công dụng.
Rất nhanh đôi vợ chồng gặp lúc chiều kia chạy tới, nhân viên cấp cứu chạy đến sau đó. Nghe nói là con gái lớn đâm em gái mình bị thương, người phụ nữ hôn mê bất tỉnh tại chỗ, người đàn ông run rẩy nắm chặt tay con gái, trên mặt mơ hồ thống khổ cùng tức giận: “Đúng là nghiệp chướng, nghiệp chướng mà, không thể tha thứ......”
Xe cứu thương đến, chở hai vợ chồng trung niên và cô em gái bị thương rất nhanh rời đi, nhân viên khách sạn nhanh chóng tản đi tìm cô chị gái. Bọn họ với địa hình nơi này không quen thuộc, không có cách nào giúp đỡ. Giám đốc bảo họ trước cứ về phòng nghỉ ngơi, cảnh sát đến có lẽ sẽ tìm bọn họ hỏi lời khai.
Trên xe có thêm hai người, hiển nhiên không còn thích hợp nói chuyện cá nhân.
Cô có chút mệt mỏi, buồn ngủ đến hai mí mắt trĩu xuống, nhưng vẫn gắng gượng thi thoảng nói vài ba câu với hắn. Hắn kêu cô ngủ một lát, cô miệng ậm ừ đồng ý nhưng tay lại lấy chai nước phòng muỗi bôi lên hai bên huyệt thái dương. Hắn hỏi cô gắng gượng như vậy làm gì, cô liền chống tay nghiêng đầu: “Nếu em ngủ đi, anh lái xe lâu một mình sẽ mệt lắm, em phải tỉnh táo để nói chuyện cùng anh chứ.”
Khách sạn Khẩn Lâm nằm ở vùng sát biên, là phong cách Nam Á điển hình, hàng cây cao to tạo thành tấm bình phong lớn, đem Ấn Độ Dương cùng sóng biển tách biệt. Hai chị em kia xuống xe, đã có một đôi vợ chồng trung niên chờ ở cửa. Cô em gái kia chạy vào trước, người chị gái thì ở lại nói lời cám ơn với bọn họ, hai vợ chồng trung niên kia cũng đến nói lời cám ơn, tự xưng là cha mẹ của hai người kia.
Bọn họ dừng xe xong quay lại thấy bốn người vẫn đứng đó, tựa hồ như đang tranh luận gì. Người đàn ông trung niên mặt lộ tức giận, giơ tay cho cô chị gái một bạt tai, dường như rất mạnh, cô chị không đứng vững, ngã nhào trên mặt đất khóc lóc thanh minh: “Không phải là con muốn dẫn em ấy đi, bố, là chính em ấy nói muốn đi mà, con không ngăn được, bố nói con phải chăm sóc con bé thật tốt nên con mới......”
Cô em gái sợ hãi ôm lấy cánh tay của người đàn ông: “Baba, là chị ấy nói muốn đi con mới đi cùng, chị ấy đến bây giờ vẫn không chịu nhận con, con nghĩ muốn lấy lòng chị ấy mới đi theo mạo hiểm......”
Người đàn ông nhìn con gái mình ngã trên mặt đất: “Nói dối thành tính, làm sai không chịu nhận lỗi, em gái mình cũng có thể làm ra loại chuyện đó, khoan dung với cô một lần, cô lại không còn biết sợ hãi gì mà làm tới,” nói tới đây thì nhìn thấy hai người bọn họ. Từ bãi đậu xe đến đại sảnh khách sạn quả thật không có con đường khác, bọn họ vốn là tính lịch sự tránh ở một góc, chờ hai người này xử lý xong việc nhà. Người đàn ông vẻ mặt có chút lúng túng, ngậm miệng không biết nói gì, dẫn vợ đi về phía đại sảnh, cô em gái đi ở phía sau. Cô chị gái ôm mặt khóc một trận thỏa thuê, mới đứng lên rời đi.
?
Một nhà bốn người này xảy ra chuyện là sau khi Nhiếp Diệc dẫn Nhiếp Phi Phi đi ăn tối về.
Từ nhà ăn đến khu đại sảnh có một đoạn hành lang ngoài trời, hai bên đôi lúc sẽ có đặt mấy hòn đá lớn cùng hoa cỏ mọc quanh. Tuy là trời đã tối nhưng dựa vào ánh trăng cùng chút đèn yếu ớt từ hành lang vẫn có thể phân biệt được màu sắc của hoa, không khí rất thích hợp, có lẽ vì vậy nên đoạn đường này bọn họ đi đặc biệt chậm.
Trên đường trợ lý Chử gọi đến, cô chủ động đi lên trước hai bước cho hắn không gian nói chuyện. Trợ lý Chữ còn chưa báo cáo được một nửa, một cô gái từ chỗ ngoặt cầu thang lảo đảo chạy đến, sắc mặt tái nhợt, trên váy còn có vết máu, nhìn thấy bọn họ thì thoáng kinh hoàng: “Làm, làm sao bây giờ, tôi, tôi không cố ý, làm sao bây giờ......” Là người chị gái trong hai người chiều nay bọn họ gặp qua.
Cô đỡ lấy cô ấy: “Có chuyện gì?”
Cô ấy run rẩy nói: “Tôi, tôi, tôi giết người rồi, tôi giết em ấy......”
Nhiếp Diệc lập tức cúp máy: “Phòng nào?”
Cô ấy rối loạn: “402, không, 403, 02, có lẽ đúng là 03, tôi không nhớ ra được nữa.......”
Bọn họ hướng dãy phòng chạy tới, trong lối đi không có người, cánh cửa phòng 402 đang mở, còn có mùi máu tanh bay ra. Trong phòng hỗn loạn, cô em gái nằm trên mặt đất, vẫn còn ý thức, máu từ bụng tràn ra lênh láng, bênh cạnh còn có một con dao gọt hoa quả nhuốm máu.
Nhiếp Phi Phi nghĩ cách cầm máu, hắn ở một bên làm sơ cứu, đôi môi trắng bệch dặn dò cô: “Ra ngoài đợi đi.”
Cô cầm lấy điện thoại gọi cho người quản lý khách sạn, tiếng nói có chút run rẩy, nhưng lời nói vẫn hết sức rõ ràng trật tự: “Phòng 402 có khách bị đâm ở bụng, mất máu rất nhiều, phiền anh gọi cấp cứu, còn nữa, người trong phòng này còn có cha mẹ, nhờ anh gọi thông báo cho bọn họ, nơi này của chúng tôi trùng hợp có người chuyên môn đang làm sơ cứu rồi.” Nói chuyện điện thoại xong lại đi lấy giúp hắn chiếc khăn mặt mới, tuy rằng sắc mặt đã sớm trắng bệch, nhưng lúc đưa khăn đến cho hắn vẫn rất vững vàng. Quả thực, cô là một người hiểu chuyện, trong trường hợp khẩn cấp sẽ không ngáng chân, mà ngược lại còn có chút công dụng.
Rất nhanh đôi vợ chồng gặp lúc chiều kia chạy tới, nhân viên cấp cứu chạy đến sau đó. Nghe nói là con gái lớn đâm em gái mình bị thương, người phụ nữ hôn mê bất tỉnh tại chỗ, người đàn ông run rẩy nắm chặt tay con gái, trên mặt mơ hồ thống khổ cùng tức giận: “Đúng là nghiệp chướng, nghiệp chướng mà, không thể tha thứ......”
Xe cứu thương đến, chở hai vợ chồng trung niên và cô em gái bị thương rất nhanh rời đi, nhân viên khách sạn nhanh chóng tản đi tìm cô chị gái. Bọn họ với địa hình nơi này không quen thuộc, không có cách nào giúp đỡ. Giám đốc bảo họ trước cứ về phòng nghỉ ngơi, cảnh sát đến có lẽ sẽ tìm bọn họ hỏi lời khai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook