Tứ Mạc Hí
-
Quyển 2 - Chương 2
Nguyễn Dịch Sầm càng đi càng gần, đột nhiên dừng bước, chắn chắn là đã thấy cô. Khanh Nguyên lắc đầu thở dài: “Đôi bên hận thù nhau thế này cũng thật bất tiện, thôi để tôi lên trước cho.” Lời còn chưa dứt đã trưng một bộ mặt tươi cười nghênh đón, diễn cảnh đời này cuối cùng cũng đã được diện kiến thần tượng rồi, chết cũng không tiếc: “Doris! Doris ơi tôi là fan của cô, tối nào tôi cũng phải xem bộ phim 《 bến tàu Nguyệt Lượng 》mà cô đóng mới có thể ngủ ngon giấc, lần này có thể đến chụp ảnh cho cô khiến tôi mừng rớt nước mắt, ah, vị này là vị hôn phu của cô ư? Thật là tuấn tú lịch sự quá đi..” Phó Thanh Thanh cười nói cảm ơn, thấy Từ Ly Phi đi tới, nụ cười trên mặt hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại phong độ: “Vị này chính là thợ chụp ảnh à?” Càng thân mật dựa vào người Nguyễn Dịch Sầm: “Đúng lúc vị hôn phu của tôi đến thăm tôi, ở đây phong cảnh quá đẹp, chúng tôi muốn chụp một bộ ảnh kỷ niệm, cho nên muốn đổi kế hoạch chụp một người thành hai người, chắc là không có vấn đề nhỉ?” Có lẽ cô ta đã diễn luyện rất nhiều lời thoại, nhưng cuộc sống chẳng phải là một bộ phim, phản ứng của đối thủ hoàn toàn ở trong dự liệu của bạn, khi nói chuyện cô ta bất giác nắm chặt lòng bàn tay, rốt cuộc thì vẫn chỉ là một đứa con gái mới lớn, chỉ hai mốt tuổi đời mà thôi. Từ Ly Phi gật đầu: “Không thành vấn đề, bây giờ vẫn muốn phong cách đã định trước, hay là muốn đổ sang chụp ảnh theo chủ đề?”
Nguyễn Dịch Sầm im lặng nãy giờ bỗng đột nhiên lên tiếng, nói thì nói với Phó Thanh Thanh, nhưng lại lăm lăm nhìn Từ Ly Phi: “Không cần thay đổi, chụp một mình em thôi, tôi về khách sạn trước.” Phó Thanh Thanh ôm khư khư cánh tay của anh ta: “Chẳng phải anh đã đồng ý giúp em chụp ảnh sao?” Mấy cô gái trẻ tuổi nhõng nhẽo vẫn thường hành xử ngây thơ ấu trĩ không hợp tuổi như vậy. Nguyễn Dịch Sầm vẫn nhìn Từ Ly Phi: “Tôi không thích người chụp ảnh này.”
Phó Thanh Thanh tiếp tục ôm cánh tay của anh ta làm nũng: “Nhưng ở đây không có thợ chụp ảnh nào khác hết đó, hôm qua anh còn nói nói OK với em cơ mà, nếu anh không cùng em thì em cũng không chụp nữa.” Khi nói, không biết vô tình hay cố ý mà cô ta còn liếc Từ Ly Phi một cái. Khanh Nguyên cảm thấy lời nói của Nguyễn Dịch Sầm thật khiến người ta đau lòng, đang định nói đôi ba câu xoa dịu, đã thấy Từ Ly Phi keng một tiếng mở chiếc hộp thiếc nhỏ đựng tàn thuốc, lại hít một hơi thuốc lá: “Trên hợp đồng có ghi, cho dù mấy người không chụp thì tôi cũng không trả lại tiền đặt cọc, mấy người suy nghĩ cho kĩ đi.” Nguyễn Dịch Sầm đột nhiên phát cáu: “Em muốn tôi chụp ảnh chung với cô ấy?” Mặt trời lúc bốn giờ hơn phản chiếu góc cạnh trên gương mặt anh ta một cách rõ nét, ánh mắt của anh ta lạnh lẽo: “Vậy chụp theo chủ đề rừng rậm đi, để Phó Thanh Thanh mặc váy trắng từ trong rừng rậm chạy đến, sau đó bất ngờ… bất ngờ lao vào lòng tôi, em hãy chụp lại cảnh đó, chụp cả cảnh chúng tôi đuổi bắt nhau, cảnh hôn nữa,” anh ta bực bội lấy tay vò tóc, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng: “Quyết định vậy đi.”
Thực ra đây là ước định giữa Nguyễn Dịch Sầm và Từ Ly Phi. Khi đó hai người làm ổ trên trên ghế sa lon cùng xem phim tài liệu, chiếc TV cỡ lớn chiếu cảnh rằng rậm Na-uy bạt ngàn, sâu trong rừng có sương mù tím mơ màng, Nguyễn Dịch Sầm say mê nhìn, đề nghị Từ Ly Phi: “Sau này chúng ta chụp ảnh kết hôn phải đến chỗ này nhé.” Từ Ly Phi đang gối đầu lên vai anh liền nở nụ cười: “Vâng, chờ đến lúc mặt trời vừa ló rạng, những tia sáng chói mắt bị chặn lại trên những tán cây, trở nên nhu hòa, em sẽ đội vong hoa, mặc váy trắng hốt hoảng chạy ra khỏi rừng sâu, bất ngờ rơi vào vòng tay anh, em ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng phải chiếu từ,” Cô giơ tay lên làm một cái tư thế: “phải chiếu từ hướng này, như vậy sườn mặt sẽ càng nổi bật, còn vẻ mặt của anh lúc ấy nữa, tất nhiên là anh sẽ rất ngạc nhiên, ánh mắt còn toát ra vẻ say đắm nữa…” Cô cảm thán: “Nơi này không những rất thích hợp để chụp ảnh cưới, sau đó chúng ta còn có thể chụp thêm vài cảnh đuổi bắt hôn môi các kiểu ở trong rừng, ánh sáng nên mông lung thần bí một chút…” Anh anh cắt ngang bằng cách lập lại lời cô: “Đuổi bắt, hôn môi,” cười một tiếng, không nói gì nữa, chỉ ôm lấy cổ cô rồi nhào tới hôn… Từ Ly Phi dụi điếu thuốc vào chiếc hộp thiếc, thầm nghĩ, tại sao người ta cứ muốn là thương tổn lẫn nhau. Khanh Nguyên cảm thấy chụp ảnh kiểu như thế đối với Từ Ly Phi có phần tàn nhẫn, gượng cười nói: “Bây giờ đã hơn 4h rồi, bây giờ ánh sáng ở trong rừng không đủ, khó lòng…”
Từ Ly Phi ngẩng đầu nhìn cánh rừng phong lá đỏ một chút, cất chiếc hộp vào trong túi áo khoát, bình thản nhìn về phía Nguyễn Dịch Sầm: “Đem đèn trợ sáng đến, tôi giúp quý cô đây trang điểm một chút, có váy trắng thì đổi sang mặc váy trắng, bắt tay vào việc ngay đi.” Biển khơi vào lúc chạng, bãi cát vào lúc chạng vạng, rừng phong cạnh bờ biển vào lúc chạng vạng, Từ Ly Phi nhìn vào ống kính, đuổi theo bóng dáng của chàng thanh niên áo đen và nàng thiếu nữ váy trắng, khi bọn họ đăm đắm nhìn nhau, ôm choàng lấy nhau, hôn nhau, cô một lần lại một lần bấm máy. Có thể kiếm được rất nhiều tiền từ vụ này, chuyện mưu sinh khó tránh khỏi khó khăn. Có đôi khi ánh mắt của cô và Nguyễn Dịch Sầm bắt gặp nhau, lúc Phó Thanh Thanh đưa lưng về phía cô để ôm anh ta. Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn vào ống kính của cô. Cô biết anh ta đang nhìn mình, trong nháy mắt đó bọn họ cách nhau rất gần, cô chậm chạp ngần ngừ không bấm máy. Không hiểu sao anh ta đột nhiên ngây ngẩn, cách chiếc ống kính, họ nhìn nhau thật lâu, bỗng cô đột nhiên mở miệng: “Ánh mắt rũ xuống một chút, muốn mở hay nhắm tịt lại cũng được, giả bộ say sưa một chút đi.” Câu nói kia vừa ra khỏi miệng, Nguyễn Dịch Sầm không còn nhìn cô nữa. Lúc chụp ảnh xong cũng đã gần tám giờ tối, lúc ngồi thuyền trở về, Khanh Nguyên nghe Từ Ly Phi hỏi mình: “Tại sao con người ta cứ muốn gây thương tổn cho nhau nhỉ?”
Anh suy nghĩ thật lâu, thấp giọng trả lời: “Có lẽ là vì muốn xác nhận xem thử ở trong lòng đối phương, mình quan trọng cỡ nào.” Từ Ly Phi liền: “Nguyên Nguyên, anh thật là uyên bác.” Khi đó cô đứng trên boong thuyền dựa vào cột buồm, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô, cô giơ tay lên vuốt lại mái tóc rối bời, sau lưng là bầu trời rực rỡ ánh sao. Mặc dù mỗi lần gặp Từ Ly Phi luôn luôn là vì có chuyện này chuyện nọ, nhưng Khanh Nguyên thực sự không ngờ, lần tiếp theo gặp Từ Ly Phi sẽ là ở bệnh viện, chỉ hai ngày sau.
Có người nói đêm hôm đó sau khi về nhà Từ Ly Phi bắt đầu phát sốt, cô cho rằng mình bị trúng gió cảm mạo, uống thuốc hạ sốt xong liền ngủ mê mệt, nhưng vẫn không hạ sốt, trái lại càng lúc lại càng thêm nghiêm trọng, lúc đứng dậy đi rót nước trước mắt liền tối sầm rồi té xỉu. May mà con trai của bà chủ khách sạn kế bên nhảy cửa sổ vào nhà mới phát hiện ra, nếu không thì hậu quả thật khó lường. Khanh Nguyên ngồi cạnh giường bệnh nhìn Từ Ly Phi, cô đã hạ sốt, người cũng tỉnh táo lại, mặc áo bệnh nhân truyền nước biển, anh giúp cô mở túi đựng đồ do chính anh đem đến cho cô nhưng cô lại từ chối. Từ Ly Phi quả thật là bị sốt rất nặng, giọng nói của cô khàn đặc như bị liệt hỏa thêu đốt: “Nghĩ sao mà đến cả di động, bàn ủi, máy vi tính anh cũng mang đến cho tôi thế? Cái gì? Cả bút ghi âm của Lâm Lâm cũng nhét vào đây luôn!” Lâm Lâm chính là đứa con trai tám tuổi của bà chủ khách sạn bên cạnh nhà cô. Khanh Nguyên cười: “Bọn họ nói cô vẫn phải nằm viện quan sát thêm, tôi nghĩ chắc cô nhất định sẽ buồn chán, có thể là lúc đi sốt ruột, trong ngăn kéo của cô cái cái gì tôi cũng quơ đại, cô xem thử có còn cần gì nữa không?”
Từ Ly Phi cũng cười: “Còn thiếu hai cái bô tiểu.” Anh thấy tinh thần cô không tệ bèn tán gẫu với cô: “Cây bút ghi âm này là của Lâm Lâm? Nó mới có 8 tuổi, sao lại có bút ghi âm được, nó có biết sử dụng không đó?” Cô vừa mở di động để đọc tin tức mấy ngày qua, vừa trả lời anh: “Nghe nói nó nhặt được dưới biển, được đựng trong một cái bình thủy tinh, lúc đưa cho tôi thì hoàn toàn không mở được, trước khi ra đảo Miên chụp hình mới sửa xong, hay là anh giúp tôi đi mua pin đi, để tôi thử xem nó chạy ngon lành chưa.”
Khanh Nguyên yên lặng một hồi, nói: “Nhắc tới đảo Miên… Vic vẫn còn đang ở trên đảo Miên, có cần tôi báo cho anh ta biết là cô đang nằm viện không?” Cô không ngẩng đầu: “Chỉ bị sốt siêu vi thôi, báo cho anh ta biết làm gì chứ?” Suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thật ra thì cho dù tôi bệnh chết cũng không có lý do gì phải nói cho anh ta biết, chúng tôi đã chia tay rồi.” Khanh Nguyên đắn đo một lúc lâu: “Tôi cảm thấy chia tay với anh ta, thực ra cô rất đau khổ.”
Từ Ly Phi ngừng lướt điện thoại, hồi lâu nói: “Hai người yêu nhau sâu đậm, sau đó chia tay, phải chịu không ít tổn thương, đương nhiên là không có khả năng khôi phục hoàn toàn trong một hai tháng, nhưng rồi sẽ có một ngày tất cả mọi việc đều trở thành quá khứ, tôi đang chờ một ngày như thế, cho nên anh không cần khuyên tôi cứu vãn mối quan hệ này. Hai ngày sau đó không có chuyện gì, Khanh Nguyên thỉnh thoảng đến đó thăm cô, sẩm tối hôm đó lúc đến bệnh viện anh mới sực nhớ phải đi mua cho cô vài viên pin. Khanh Nguyên đi rồi, Từ Ly Phi gài pin vào bút ghi âm, tiện tay cắm dây phone vào luôn. Trong bộ nhớ có hai file ghi âm, cô dựa vào gối đầu tùy tiện mở một file, sau một hồi yên tĩnh có tiếng sóng biển truyền đến, xem ra đã sửa tốt rồi.
Ngay lúc đang định tắt bút ghi âm, có một giọng nữ đột ngột xông vào tai cô: “Tôi không có thời gian viết hồi ký, nhưng cuộc sống này quá tốt đẹp, tôi muốn tìm cách để ghi lại.” Hai tiếng gõ nện vào cửa phòng, cô hộ lý đẩy cửa đi vào, đi theo phía sau là một người đàn ông xa lạ, còn có một cặp bác sĩ và y tá. Mặc dù đây không phải là phòng bệnh riêng tư nhưng chỉ có một mình cô là bệnh nhân, mà bệnh của cô cũng không quá nặng, thực sự không cần huy động nhân lực khoa trương như vậy. Cô chỉ thầm nghĩ mấy người đó chắc là đi nhầm phòng, nhưng cô phát hiện bác sĩ chủ trị của cô đang đứng cạnh người đàn ông xa lạ ấy. Đến lúc này cô mới nhìn kĩ người đàn ông không quen đang đứng ở đuôi giường.
Người đàn ông này có dáng người rất cao, mặc áo sơmi đậm màu quần nhạt, áo khoát vắt trên khuỷu tay, đang cúi đầu nghe bác sĩ chủ trị nói gì đó, vẻ mặt rất chăm chú, rất có khí chất. Giọng nói của người phụ nữ vẫn đang xuyên qua dây phone truyền vào tai: “Tôi không muốn đem những lời này mang đi, để nó vĩnh viễn bị chôn vùi dưới biển sâu cùng tôi. Tôi hy vọng có một ngày nào đó anh ấy có thể nghe được, lúc đó anh ấy sẽ biết, trên đời này, tôi rốt cuộc để lại cho anh ấy thứ gì.” Người đàn ông gật đầu với vị bác sĩ, lúc cô gỡ tai nghe, bác sĩ dẫn hết mấy nhân viên y tế ra cửa phòng. Người đàn ông lại không động đậy, chỉ đứng ở cuối giường lặng lẽ nhìn cô.
Phòng bệnh nằm trên tầng một, ngoài cửa sổ có trồng một cây hoa quế, cách đó không xa còn có một hồ sen, hoa quế mùa thu, hoa sen mười dặm, hương quế thoảng vào phòng như có như không, cô nghe giọng mình nhẹ nhàng vang lên: “Anh là ai?” Chất giọng mềm mại giống với giọng nữ trong chiếc bút thu âm như đúc. Cô có chút kinh ngạc, đời này chắc chắn mình không dùng chất giọng như vậy để nói chuyện nhiều. Người đàn ông cũng thấp giọng trả lời cô: “Nhiếp Diệc.” Trước đây cô chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng ngay hai chữ Nhiếp Diệc được thốt ra, đột nhiên có một cái tên khác xuất hiện trong ý nghĩ của cô. Cô thử hỏi dò: “Anh cũng họ Nhiếp? Vậy thì Nhiếp Phi Phi, là gì của anh?”
Phòng bệnh trầm mặc vài giây, mặt của người đàn ông không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng cô lại cảm thấy ấm áp, giọng nói của anh cũng rất ấm áp, anh nói: “Cô ấy là vợ tôi.” Hương hoa quế càng lúc càng nồng đậm, cô cảm thấy hơi ngơ ngác, có cái gì đó đang chạy loạn trong đầu cô. Nguyễn Dịch Sầm cầm ảnh của Nhiếp Phi Phi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được cô, ai từng nhìn thấy tấm ảnh đó đều nói người phụ nữ trong tấm ảnh giống cô như đúc; Nguyễn Dịch Sầm cố chấp với Nhiếp Phi Phi, chia tay với cô vì phát hiện ra cô không phải là Nhiếp Phi Phi, khi cô sinh bệnh nằm viện, ở trên một hải đảo xa xôi, chồng của Nhiếp Phi Phi lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng bệnh của cô.
Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên Từ Ly Phi cảm thấy sợ hãi, những liên tưởng bất định trong đầu khiến cho cô cảm nhận được nỗi sợ một cách rõ nét. Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, cất giọng bình thản: “Còn muốn hỏi tôi điều gì nữa không?” Cô ngơ ngẩn nói: “Nhiếp Phi Phi… là gì của tôi?”
Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông như lướt qua một tia sầu khổ, cô không nắm bắt được, thần sắc ấy chỉ lóe lên một chút rồi biến mất. Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói một câu như lời trấn an: “Tối nay em hãy nghỉ ngơ cho thật tốt, ngày mai chúng ta chuyển viện.” Đêm hôm đó, người đàn ông tên Nhiếp Diệc đó ngồi thật lâu trong phòng bệnh của cô, nhưng lại không nói câu nào. Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt của anh, anh cứ nhìn cô mãi. Sau đó cô ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại Nhiếp Diệc đã rời khỏi, đèn đầu giường đã được vặn mờ. Đầu óc cô có chút mờ mịt, sau đó bắt đầu hỗn loạn, lúc trở mình lại thấy có gì đó cấn cấn, tiện tay sờ một cái, là chiếc bút ghi âm lúc nãy.
Cô sực nhớ mình đã quên tắt nó đi, nặng nề nhét hai ống nghe vào tai, giọng nữ vẫn đang tiếp tục: “Lúc nãy nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ? À đúng rồi, chuyện vòng hoa tầm gửi trên đảo V. Khi hôn em, nhất định anh đã cảm nhận được dáng vẻ ngốc nghếch của em, em kinh ngạc đến đơ người luôn mà.” Trong cây bút ghi âm, người phụ nữa như đang cười: “Đương nhiên đó không phải là nụ hôn đầu của em, cái hôn lúc tạm biệt anh ở hội quán lá đỏ mới là nụ hôn đầu, đáng tiếc khi đó quá nhát gan, chỉ dám chạm vào khóe môi anh.” Giọng nói ấy ngừng một lúc lâu: “Trước khi mặt trời xuống núi ta hãy nói chuyện khác nhé. Anh xem, Nhiếp Diệc, cho dù chỉ là hồi ức, chỉ cần là về anh, em liền có thêm dũng khí.”
Bàn tay đang cầm bút ghi âm của Từ Ly Phi chợt run lên, cô nghe rõ hai tiếng Nhiếp Diệc phát ra từ giọng nói thâm tình của người phụ nữ kia, mà người đàn ông vẫn ngồi ở bên giường cô trước khi ngủ, anh nói cho cô biết anh tên là Nhiếp Diệc. Một bàn tay vô hình xuyên qua bóng đêm mịt mờ chính xác bóp lấy trái tim cô, không hề cảm thấy đau nhức nhưng lại bị dồn nén rất chặt, người phụ nữ trong máy ghi âm nhẹ giọng cười: “Khang Tố La nói xét theo hoàn cảnh của hai chúng ta, trước khi được anh rước về nhà, nhất định phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, ai ngờ lại có thể kết hôn nhanh như vậy, cô ấy còn khuyên em cẩn thận vì có thể mỗi cuộc tình đều phải có đủ chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, trước khi cưới chúng ta kinh lịch quá ít khó khăn, cho nên sau khi kết hôn có thể sẽ phải trả cho đủ. Mồm cô ấy đúng là mồm quạ đen. Lúc ở Hương Cư Tháp, anh nói cho em nghe về quan niệm hôn nhân của anh, anh nói hôn nhân là một loại quan hệ khế ước, khi đó em tỏ vẻ tâm đắc, nhưng thật ra em không quan tâm chuyện có khế ước hay là không có khế ước, anh nói anh không có cách nào trao cho em tình yêu, nhưng những trách nhiệm và nghĩa vụ khác anh đều có thể chu toàn, nhất định anh không biết, những trách nhiệm và nghĩa vụ khác bao gồm cả chuyện chúng ta phải thuộc về nhau. Về sau khi anh đã hiểu được hạnh phúc là gì, em biết anh rất tiếc nuối vì lúc kết hôn em không được hạnh phúc, thật ra thì em lại lấy làm lạ, tại sao anh lại nghĩ lúc kết hôn em không được hạnh phúc cơ chứ, khi đó chỉ cần nghĩ tới chuyện anh sắp thuộc về em, em đã vui vẻ muốn chết rồi, làm gì có thời gian để không hạnh phúc chứ.” Người phụ nữ ho khan một tiếng, lại lập tức che giấu quá khứ, Từ Ly Phi không kiềm lòng được bật to âm lượng, người phụ nữ nhẹ giọng tiếp tục kể lại câu chuyện của mình: “À đúng rồi, Nhiếp Diệc, anh còn nhớ cái ngày chúng mình kết hôn không, hôm đó là ngày 7 tháng 10, ngày mà mặt trời rực rỡ nhất mùa thu năm ấy, rõ ràng trước đó thành phố S mưa dầm dề, anh nói xem tại sao hôm ấy lại đẹp trời đến thế…”
Nguyễn Dịch Sầm im lặng nãy giờ bỗng đột nhiên lên tiếng, nói thì nói với Phó Thanh Thanh, nhưng lại lăm lăm nhìn Từ Ly Phi: “Không cần thay đổi, chụp một mình em thôi, tôi về khách sạn trước.” Phó Thanh Thanh ôm khư khư cánh tay của anh ta: “Chẳng phải anh đã đồng ý giúp em chụp ảnh sao?” Mấy cô gái trẻ tuổi nhõng nhẽo vẫn thường hành xử ngây thơ ấu trĩ không hợp tuổi như vậy. Nguyễn Dịch Sầm vẫn nhìn Từ Ly Phi: “Tôi không thích người chụp ảnh này.”
Phó Thanh Thanh tiếp tục ôm cánh tay của anh ta làm nũng: “Nhưng ở đây không có thợ chụp ảnh nào khác hết đó, hôm qua anh còn nói nói OK với em cơ mà, nếu anh không cùng em thì em cũng không chụp nữa.” Khi nói, không biết vô tình hay cố ý mà cô ta còn liếc Từ Ly Phi một cái. Khanh Nguyên cảm thấy lời nói của Nguyễn Dịch Sầm thật khiến người ta đau lòng, đang định nói đôi ba câu xoa dịu, đã thấy Từ Ly Phi keng một tiếng mở chiếc hộp thiếc nhỏ đựng tàn thuốc, lại hít một hơi thuốc lá: “Trên hợp đồng có ghi, cho dù mấy người không chụp thì tôi cũng không trả lại tiền đặt cọc, mấy người suy nghĩ cho kĩ đi.” Nguyễn Dịch Sầm đột nhiên phát cáu: “Em muốn tôi chụp ảnh chung với cô ấy?” Mặt trời lúc bốn giờ hơn phản chiếu góc cạnh trên gương mặt anh ta một cách rõ nét, ánh mắt của anh ta lạnh lẽo: “Vậy chụp theo chủ đề rừng rậm đi, để Phó Thanh Thanh mặc váy trắng từ trong rừng rậm chạy đến, sau đó bất ngờ… bất ngờ lao vào lòng tôi, em hãy chụp lại cảnh đó, chụp cả cảnh chúng tôi đuổi bắt nhau, cảnh hôn nữa,” anh ta bực bội lấy tay vò tóc, ánh mắt càng lúc càng lạnh lùng: “Quyết định vậy đi.”
Thực ra đây là ước định giữa Nguyễn Dịch Sầm và Từ Ly Phi. Khi đó hai người làm ổ trên trên ghế sa lon cùng xem phim tài liệu, chiếc TV cỡ lớn chiếu cảnh rằng rậm Na-uy bạt ngàn, sâu trong rừng có sương mù tím mơ màng, Nguyễn Dịch Sầm say mê nhìn, đề nghị Từ Ly Phi: “Sau này chúng ta chụp ảnh kết hôn phải đến chỗ này nhé.” Từ Ly Phi đang gối đầu lên vai anh liền nở nụ cười: “Vâng, chờ đến lúc mặt trời vừa ló rạng, những tia sáng chói mắt bị chặn lại trên những tán cây, trở nên nhu hòa, em sẽ đội vong hoa, mặc váy trắng hốt hoảng chạy ra khỏi rừng sâu, bất ngờ rơi vào vòng tay anh, em ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng phải chiếu từ,” Cô giơ tay lên làm một cái tư thế: “phải chiếu từ hướng này, như vậy sườn mặt sẽ càng nổi bật, còn vẻ mặt của anh lúc ấy nữa, tất nhiên là anh sẽ rất ngạc nhiên, ánh mắt còn toát ra vẻ say đắm nữa…” Cô cảm thán: “Nơi này không những rất thích hợp để chụp ảnh cưới, sau đó chúng ta còn có thể chụp thêm vài cảnh đuổi bắt hôn môi các kiểu ở trong rừng, ánh sáng nên mông lung thần bí một chút…” Anh anh cắt ngang bằng cách lập lại lời cô: “Đuổi bắt, hôn môi,” cười một tiếng, không nói gì nữa, chỉ ôm lấy cổ cô rồi nhào tới hôn… Từ Ly Phi dụi điếu thuốc vào chiếc hộp thiếc, thầm nghĩ, tại sao người ta cứ muốn là thương tổn lẫn nhau. Khanh Nguyên cảm thấy chụp ảnh kiểu như thế đối với Từ Ly Phi có phần tàn nhẫn, gượng cười nói: “Bây giờ đã hơn 4h rồi, bây giờ ánh sáng ở trong rừng không đủ, khó lòng…”
Từ Ly Phi ngẩng đầu nhìn cánh rừng phong lá đỏ một chút, cất chiếc hộp vào trong túi áo khoát, bình thản nhìn về phía Nguyễn Dịch Sầm: “Đem đèn trợ sáng đến, tôi giúp quý cô đây trang điểm một chút, có váy trắng thì đổi sang mặc váy trắng, bắt tay vào việc ngay đi.” Biển khơi vào lúc chạng, bãi cát vào lúc chạng vạng, rừng phong cạnh bờ biển vào lúc chạng vạng, Từ Ly Phi nhìn vào ống kính, đuổi theo bóng dáng của chàng thanh niên áo đen và nàng thiếu nữ váy trắng, khi bọn họ đăm đắm nhìn nhau, ôm choàng lấy nhau, hôn nhau, cô một lần lại một lần bấm máy. Có thể kiếm được rất nhiều tiền từ vụ này, chuyện mưu sinh khó tránh khỏi khó khăn. Có đôi khi ánh mắt của cô và Nguyễn Dịch Sầm bắt gặp nhau, lúc Phó Thanh Thanh đưa lưng về phía cô để ôm anh ta. Anh ta ngẩng đầu, đôi mắt chăm chú nhìn vào ống kính của cô. Cô biết anh ta đang nhìn mình, trong nháy mắt đó bọn họ cách nhau rất gần, cô chậm chạp ngần ngừ không bấm máy. Không hiểu sao anh ta đột nhiên ngây ngẩn, cách chiếc ống kính, họ nhìn nhau thật lâu, bỗng cô đột nhiên mở miệng: “Ánh mắt rũ xuống một chút, muốn mở hay nhắm tịt lại cũng được, giả bộ say sưa một chút đi.” Câu nói kia vừa ra khỏi miệng, Nguyễn Dịch Sầm không còn nhìn cô nữa. Lúc chụp ảnh xong cũng đã gần tám giờ tối, lúc ngồi thuyền trở về, Khanh Nguyên nghe Từ Ly Phi hỏi mình: “Tại sao con người ta cứ muốn gây thương tổn cho nhau nhỉ?”
Anh suy nghĩ thật lâu, thấp giọng trả lời: “Có lẽ là vì muốn xác nhận xem thử ở trong lòng đối phương, mình quan trọng cỡ nào.” Từ Ly Phi liền: “Nguyên Nguyên, anh thật là uyên bác.” Khi đó cô đứng trên boong thuyền dựa vào cột buồm, gió biển thổi tung mái tóc dài của cô, cô giơ tay lên vuốt lại mái tóc rối bời, sau lưng là bầu trời rực rỡ ánh sao. Mặc dù mỗi lần gặp Từ Ly Phi luôn luôn là vì có chuyện này chuyện nọ, nhưng Khanh Nguyên thực sự không ngờ, lần tiếp theo gặp Từ Ly Phi sẽ là ở bệnh viện, chỉ hai ngày sau.
Có người nói đêm hôm đó sau khi về nhà Từ Ly Phi bắt đầu phát sốt, cô cho rằng mình bị trúng gió cảm mạo, uống thuốc hạ sốt xong liền ngủ mê mệt, nhưng vẫn không hạ sốt, trái lại càng lúc lại càng thêm nghiêm trọng, lúc đứng dậy đi rót nước trước mắt liền tối sầm rồi té xỉu. May mà con trai của bà chủ khách sạn kế bên nhảy cửa sổ vào nhà mới phát hiện ra, nếu không thì hậu quả thật khó lường. Khanh Nguyên ngồi cạnh giường bệnh nhìn Từ Ly Phi, cô đã hạ sốt, người cũng tỉnh táo lại, mặc áo bệnh nhân truyền nước biển, anh giúp cô mở túi đựng đồ do chính anh đem đến cho cô nhưng cô lại từ chối. Từ Ly Phi quả thật là bị sốt rất nặng, giọng nói của cô khàn đặc như bị liệt hỏa thêu đốt: “Nghĩ sao mà đến cả di động, bàn ủi, máy vi tính anh cũng mang đến cho tôi thế? Cái gì? Cả bút ghi âm của Lâm Lâm cũng nhét vào đây luôn!” Lâm Lâm chính là đứa con trai tám tuổi của bà chủ khách sạn bên cạnh nhà cô. Khanh Nguyên cười: “Bọn họ nói cô vẫn phải nằm viện quan sát thêm, tôi nghĩ chắc cô nhất định sẽ buồn chán, có thể là lúc đi sốt ruột, trong ngăn kéo của cô cái cái gì tôi cũng quơ đại, cô xem thử có còn cần gì nữa không?”
Từ Ly Phi cũng cười: “Còn thiếu hai cái bô tiểu.” Anh thấy tinh thần cô không tệ bèn tán gẫu với cô: “Cây bút ghi âm này là của Lâm Lâm? Nó mới có 8 tuổi, sao lại có bút ghi âm được, nó có biết sử dụng không đó?” Cô vừa mở di động để đọc tin tức mấy ngày qua, vừa trả lời anh: “Nghe nói nó nhặt được dưới biển, được đựng trong một cái bình thủy tinh, lúc đưa cho tôi thì hoàn toàn không mở được, trước khi ra đảo Miên chụp hình mới sửa xong, hay là anh giúp tôi đi mua pin đi, để tôi thử xem nó chạy ngon lành chưa.”
Khanh Nguyên yên lặng một hồi, nói: “Nhắc tới đảo Miên… Vic vẫn còn đang ở trên đảo Miên, có cần tôi báo cho anh ta biết là cô đang nằm viện không?” Cô không ngẩng đầu: “Chỉ bị sốt siêu vi thôi, báo cho anh ta biết làm gì chứ?” Suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Thật ra thì cho dù tôi bệnh chết cũng không có lý do gì phải nói cho anh ta biết, chúng tôi đã chia tay rồi.” Khanh Nguyên đắn đo một lúc lâu: “Tôi cảm thấy chia tay với anh ta, thực ra cô rất đau khổ.”
Từ Ly Phi ngừng lướt điện thoại, hồi lâu nói: “Hai người yêu nhau sâu đậm, sau đó chia tay, phải chịu không ít tổn thương, đương nhiên là không có khả năng khôi phục hoàn toàn trong một hai tháng, nhưng rồi sẽ có một ngày tất cả mọi việc đều trở thành quá khứ, tôi đang chờ một ngày như thế, cho nên anh không cần khuyên tôi cứu vãn mối quan hệ này. Hai ngày sau đó không có chuyện gì, Khanh Nguyên thỉnh thoảng đến đó thăm cô, sẩm tối hôm đó lúc đến bệnh viện anh mới sực nhớ phải đi mua cho cô vài viên pin. Khanh Nguyên đi rồi, Từ Ly Phi gài pin vào bút ghi âm, tiện tay cắm dây phone vào luôn. Trong bộ nhớ có hai file ghi âm, cô dựa vào gối đầu tùy tiện mở một file, sau một hồi yên tĩnh có tiếng sóng biển truyền đến, xem ra đã sửa tốt rồi.
Ngay lúc đang định tắt bút ghi âm, có một giọng nữ đột ngột xông vào tai cô: “Tôi không có thời gian viết hồi ký, nhưng cuộc sống này quá tốt đẹp, tôi muốn tìm cách để ghi lại.” Hai tiếng gõ nện vào cửa phòng, cô hộ lý đẩy cửa đi vào, đi theo phía sau là một người đàn ông xa lạ, còn có một cặp bác sĩ và y tá. Mặc dù đây không phải là phòng bệnh riêng tư nhưng chỉ có một mình cô là bệnh nhân, mà bệnh của cô cũng không quá nặng, thực sự không cần huy động nhân lực khoa trương như vậy. Cô chỉ thầm nghĩ mấy người đó chắc là đi nhầm phòng, nhưng cô phát hiện bác sĩ chủ trị của cô đang đứng cạnh người đàn ông xa lạ ấy. Đến lúc này cô mới nhìn kĩ người đàn ông không quen đang đứng ở đuôi giường.
Người đàn ông này có dáng người rất cao, mặc áo sơmi đậm màu quần nhạt, áo khoát vắt trên khuỷu tay, đang cúi đầu nghe bác sĩ chủ trị nói gì đó, vẻ mặt rất chăm chú, rất có khí chất. Giọng nói của người phụ nữ vẫn đang xuyên qua dây phone truyền vào tai: “Tôi không muốn đem những lời này mang đi, để nó vĩnh viễn bị chôn vùi dưới biển sâu cùng tôi. Tôi hy vọng có một ngày nào đó anh ấy có thể nghe được, lúc đó anh ấy sẽ biết, trên đời này, tôi rốt cuộc để lại cho anh ấy thứ gì.” Người đàn ông gật đầu với vị bác sĩ, lúc cô gỡ tai nghe, bác sĩ dẫn hết mấy nhân viên y tế ra cửa phòng. Người đàn ông lại không động đậy, chỉ đứng ở cuối giường lặng lẽ nhìn cô.
Phòng bệnh nằm trên tầng một, ngoài cửa sổ có trồng một cây hoa quế, cách đó không xa còn có một hồ sen, hoa quế mùa thu, hoa sen mười dặm, hương quế thoảng vào phòng như có như không, cô nghe giọng mình nhẹ nhàng vang lên: “Anh là ai?” Chất giọng mềm mại giống với giọng nữ trong chiếc bút thu âm như đúc. Cô có chút kinh ngạc, đời này chắc chắn mình không dùng chất giọng như vậy để nói chuyện nhiều. Người đàn ông cũng thấp giọng trả lời cô: “Nhiếp Diệc.” Trước đây cô chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng ngay hai chữ Nhiếp Diệc được thốt ra, đột nhiên có một cái tên khác xuất hiện trong ý nghĩ của cô. Cô thử hỏi dò: “Anh cũng họ Nhiếp? Vậy thì Nhiếp Phi Phi, là gì của anh?”
Phòng bệnh trầm mặc vài giây, mặt của người đàn ông không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng cô lại cảm thấy ấm áp, giọng nói của anh cũng rất ấm áp, anh nói: “Cô ấy là vợ tôi.” Hương hoa quế càng lúc càng nồng đậm, cô cảm thấy hơi ngơ ngác, có cái gì đó đang chạy loạn trong đầu cô. Nguyễn Dịch Sầm cầm ảnh của Nhiếp Phi Phi tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm được cô, ai từng nhìn thấy tấm ảnh đó đều nói người phụ nữ trong tấm ảnh giống cô như đúc; Nguyễn Dịch Sầm cố chấp với Nhiếp Phi Phi, chia tay với cô vì phát hiện ra cô không phải là Nhiếp Phi Phi, khi cô sinh bệnh nằm viện, ở trên một hải đảo xa xôi, chồng của Nhiếp Phi Phi lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng bệnh của cô.
Hai mươi mấy năm qua, lần đầu tiên Từ Ly Phi cảm thấy sợ hãi, những liên tưởng bất định trong đầu khiến cho cô cảm nhận được nỗi sợ một cách rõ nét. Người đàn ông rũ mắt nhìn cô, cất giọng bình thản: “Còn muốn hỏi tôi điều gì nữa không?” Cô ngơ ngẩn nói: “Nhiếp Phi Phi… là gì của tôi?”
Đôi mắt đen thẳm của người đàn ông như lướt qua một tia sầu khổ, cô không nắm bắt được, thần sắc ấy chỉ lóe lên một chút rồi biến mất. Anh không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói một câu như lời trấn an: “Tối nay em hãy nghỉ ngơ cho thật tốt, ngày mai chúng ta chuyển viện.” Đêm hôm đó, người đàn ông tên Nhiếp Diệc đó ngồi thật lâu trong phòng bệnh của cô, nhưng lại không nói câu nào. Cho dù nhắm mắt lại cũng có thể cảm giác được ánh mắt của anh, anh cứ nhìn cô mãi. Sau đó cô ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại Nhiếp Diệc đã rời khỏi, đèn đầu giường đã được vặn mờ. Đầu óc cô có chút mờ mịt, sau đó bắt đầu hỗn loạn, lúc trở mình lại thấy có gì đó cấn cấn, tiện tay sờ một cái, là chiếc bút ghi âm lúc nãy.
Cô sực nhớ mình đã quên tắt nó đi, nặng nề nhét hai ống nghe vào tai, giọng nữ vẫn đang tiếp tục: “Lúc nãy nói đến chỗ nào rồi ấy nhỉ? À đúng rồi, chuyện vòng hoa tầm gửi trên đảo V. Khi hôn em, nhất định anh đã cảm nhận được dáng vẻ ngốc nghếch của em, em kinh ngạc đến đơ người luôn mà.” Trong cây bút ghi âm, người phụ nữa như đang cười: “Đương nhiên đó không phải là nụ hôn đầu của em, cái hôn lúc tạm biệt anh ở hội quán lá đỏ mới là nụ hôn đầu, đáng tiếc khi đó quá nhát gan, chỉ dám chạm vào khóe môi anh.” Giọng nói ấy ngừng một lúc lâu: “Trước khi mặt trời xuống núi ta hãy nói chuyện khác nhé. Anh xem, Nhiếp Diệc, cho dù chỉ là hồi ức, chỉ cần là về anh, em liền có thêm dũng khí.”
Bàn tay đang cầm bút ghi âm của Từ Ly Phi chợt run lên, cô nghe rõ hai tiếng Nhiếp Diệc phát ra từ giọng nói thâm tình của người phụ nữ kia, mà người đàn ông vẫn ngồi ở bên giường cô trước khi ngủ, anh nói cho cô biết anh tên là Nhiếp Diệc. Một bàn tay vô hình xuyên qua bóng đêm mịt mờ chính xác bóp lấy trái tim cô, không hề cảm thấy đau nhức nhưng lại bị dồn nén rất chặt, người phụ nữ trong máy ghi âm nhẹ giọng cười: “Khang Tố La nói xét theo hoàn cảnh của hai chúng ta, trước khi được anh rước về nhà, nhất định phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, ai ngờ lại có thể kết hôn nhanh như vậy, cô ấy còn khuyên em cẩn thận vì có thể mỗi cuộc tình đều phải có đủ chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, trước khi cưới chúng ta kinh lịch quá ít khó khăn, cho nên sau khi kết hôn có thể sẽ phải trả cho đủ. Mồm cô ấy đúng là mồm quạ đen. Lúc ở Hương Cư Tháp, anh nói cho em nghe về quan niệm hôn nhân của anh, anh nói hôn nhân là một loại quan hệ khế ước, khi đó em tỏ vẻ tâm đắc, nhưng thật ra em không quan tâm chuyện có khế ước hay là không có khế ước, anh nói anh không có cách nào trao cho em tình yêu, nhưng những trách nhiệm và nghĩa vụ khác anh đều có thể chu toàn, nhất định anh không biết, những trách nhiệm và nghĩa vụ khác bao gồm cả chuyện chúng ta phải thuộc về nhau. Về sau khi anh đã hiểu được hạnh phúc là gì, em biết anh rất tiếc nuối vì lúc kết hôn em không được hạnh phúc, thật ra thì em lại lấy làm lạ, tại sao anh lại nghĩ lúc kết hôn em không được hạnh phúc cơ chứ, khi đó chỉ cần nghĩ tới chuyện anh sắp thuộc về em, em đã vui vẻ muốn chết rồi, làm gì có thời gian để không hạnh phúc chứ.” Người phụ nữ ho khan một tiếng, lại lập tức che giấu quá khứ, Từ Ly Phi không kiềm lòng được bật to âm lượng, người phụ nữ nhẹ giọng tiếp tục kể lại câu chuyện của mình: “À đúng rồi, Nhiếp Diệc, anh còn nhớ cái ngày chúng mình kết hôn không, hôm đó là ngày 7 tháng 10, ngày mà mặt trời rực rỡ nhất mùa thu năm ấy, rõ ràng trước đó thành phố S mưa dầm dề, anh nói xem tại sao hôm ấy lại đẹp trời đến thế…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook