Tu Ma Phi Thăng Quyển
-
Chương 36: Họp đen tinh xảo
Mỹ Linh trông thấy Huỳnh Trấn Thiên đột nhiên tỉnh đậy,thì giật mình xen lẫn xấu hổ lắp bắp nói"Ngươi......nảy giờ ngươi.....tỉnh dậy rồi sao?"
Huỳnh Trấn Thiên xoa xoa đôi môi đang bỏng rát của mình,hắn nghe thấy nàng hỏi vậy,thì tức giận hầm hầm nói"Tỉnh rồi,sao ngươi có thể đút muỗng thuốc nóng bỏng như vậy vào miệng ta được chứ?ngươi không biết thổi nguội đi à?quá đáng hơn nữa là ngươi dám nói ta là Thụ nữa chứ,ta tức quá đi ah"
Mỹ Linh nghe vậy thì xấu hổ không biết chui đầu vào đâu cho hết,nhưng ngay sau đó,nàng đột nhiên chuyển sang tức giận nói"Tên lừa gạt,ai bảo ngươi lại giả vờ còn chưa tỉnh kia chứ?thật là một tên lừa gạt,ta không thèm nói chuyện vớ ngươi nữa,hừ hừ"nói xong nàng không để cho Huỳnh Trấn Thiên kịp làm ra phản ứng,đã vội chạy nhanh đi ra khỏi phòng,chỉ để lại một mình Huỳnh Trấn Thiên nghi hoặc,không biết mình đã làm sai điều gì.
Huỳnh Trấn Thiên nhìn ra cửa sổ,sau đó đột nhiên hắn cả kinh,hắn rà sát từ trên xuống dưới toàn bộ cơ thể mình,cuối cùng móc từ trong người ra một cái túi nhỏ và một cái họp màu đen tinh xảo,thấy vậy hắn mới thở phào một hơi nói"May quá túi trữ vật và cái họp quái dị này vẫn còn,cái họp quái dị này mất thì còn được,nếu túi trữ vật mà mất,thì chắc ta tiếc quá mà đập đầu tự tử ah,mà kể cũng lạ,tại sao ta lại không thu được cái họp này vào túi trữ vật nhỉ?thật quái dị ah"nói xong,hứng thú của hắn đối với cái họp tinh xảo kia lại nổi lên,mọi người đoán xem,cái họp tinh xảo kia,hắn đã có được từ đâu nào,nếu đoán không được,thì để ta nói luôn cho gọn,nó chính là cái họp,mà lúc hắn đi đại tiện nhặt được ở chương 1(Cái này gọi là đẳng cấp câu chữ thần cmn thánh luôn😎😎😎)
Lại nói Huỳnh Trấn Thiên từ khi nhặt được cái họp này đến nay,thì chưa một lần nào hắn thật sự lấy nó ra nghiên cứu cả,hồi trước hắn chỉ nghĩ nó là một cái họp bình thường được làm bằng chất liệu quý thôi,nhưng từ khi hắn có được túi trữ vật của Thanh Trung lão giả,thì hắn mới biết được,cái họp này không tầm thường như trong suy nghĩ của hắn chút nào,nên biết mọi thứ hắn đều có thể thu vào túi trữ vật được,nhưng chỉ duy nhất cái họp màu đen tinh xảo này là ngoại lệ.
Huỳnh Trấn Thiên lật qua lật lại cái họp màu đen tinh xảo trên tay,sau một lát hắn nhíu mày nói"Nhìn cũng đẹp phết,nhưng mà ngoài đẹp ra thì chả có gì đặc biệt cả,vậy mà sao ta
lại không thu nó vào túi trữ vật được nha?,chẳng lẽ........nó là một con vật sống,aizzz không đúng ah,con vật nào mà lại có hình dạng như thế này chứ,........"
Suy nghĩ một lát mà vẫn không tìm ra được điều gì mới mẻ,cuối cùng Huỳnh Trấn Thiên ễ oãi nói"Thôi không nghiên cứu nữa,cứ xem như nó là một món kỷ vật đi,suy nghĩ nhiều mắc công lại rối não,tâm ma các thứ nữa chứ.......,vì thế cứ quăng mẹ nó vào một góc áo nào đó cho rồi"nghĩ vậy hắn không nói một lời cất cái họp tinh xảo kia vào áo,sau đó ngồi dậy bắt đầu nhập định hồi phục sức lực,ngày hôm đó cũng tựa trôi qua như vậy.
.....................←_←→_→......................
Sáng hôm sau,Huỳnh Trấn Thiên từ từ mở mắt ra khỏi cơn nhập đinh,hắn ễ oải vươn người lên hoạt động thân thể.
Tại lúc hắn đang định xuống giường thì cửa phòng bị mở tung ra,Mỹ Linh với một bộ trang phục xinh xắn đáng yêu bước vào,nàng thấy hắn đã thức dậy rồi thì chu mỏ nói nhỏ"Tiếc quá ah,không có dịp tạt nước và mặt hắn,ta đã chuẩn bị mấy xô nước ở ngoài kia rồi mà ah"
Mỹ Linh tuy nói rất nhỏ,nhưng Huỳnh Trấn Thiên lỗ tai bậc nào thính,hắn nghe nàng nói vậy,thì trừng mắt lớn nhìn chằm chằm nàng nói"Ta có làm gì ngươi sao?,cần gì phải tìm cách hành hạ ta vậy ah"
Mỹ Linh không thèm trả lời câu hỏi của hắn,nàng ương ngạnh nói"Ngươi mau mau chuẩn bị ra phố đi,hôm nay chính là thời điểm tổ chức đấu giá,ta muốn ngươi đi theo xách đồ dùng,nếu chậm trễ thì đừng trách ta không nói lý lẻ"nói xong nàng quơ quơ nắm đấm về phía hắn,rồi nhanh chóng chạy đi ra khỏi phòng.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì ngơ ngác như con nai vàng,hắn xoa trán đăm chiêu nói"Sao ta cảm thấy nàng không giống như trước nhỉ,chẳng lẽ do biết thân phận của ta,nên nàng hành động bá đạo hơn trước,nhưng nàng không tỏ thái độ khó chịu nữa ah,chẳng lẽ ta đã trở thành trò đùa trong mắt nàng....,hừ hừ,thôi không nghĩ nữa,rối não"
Huỳnh Trấn Thiên bước chân ra khỏi phòng,hắn nhìn bầu trời trong xanh yên bình của Thiên Hữu Thành rồi nói"Tiết trời rất đẹp ah,nhưng không biết hôm nay mọi việc có đẹp tốt đẹp như tiết trời không đây,bọn người Hắc Ám Ma Điện không biết cho ta uống thuốc gì,mà bây giờ giọng nói ta cứ khàn khàn khó nghe quá,hơn nữa bọn chúng đang nắm giữ Huyễn Mộng Thú,aizzz thật là rắc rối ah"
Đúng lúc này đột nhiên vẻ mặt của Huỳnh Trấn Thiên trở nên cổ quái,hắn thò tay lấy từ trong người ra một cái họp màu đen tinh xảo với những hoa văn kỳ quái,đây chính là cái họp mà hắn không thể thu được vào túi trữ vật,hiện tại những hoa văn kỳ quái trên cái họp kia đang lấp loé phát sáng,đây là lần đầu tiên từ khi hắn có được cái họp màu đen tinh xảo,mà thấy được nó phát sinh dị biến.
Huỳnh Trấn Thiên nhìn chằm chằm vào những hoa văn kỳ quái phát sáng kia,ngay lúc này đột nhiên vẻ mặt hắn đại biến,hắn nhanh chóng ném cái họp màu đen tinh xảo kia ra xa,nhưng tựa hắn đã chậm một bước,chỉ thấy từ trong cái họp màu đen tinh xảo kia bay ra một luồng hắc khí,sau đó không có gì trở ngại tiến thẳng vào người của hắn.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì cả kinh vội thả thần thức ra thăm dò cơ thể mình,chỉ thấy đoàn hắc khí kia một đường thẳng tiến vào cơ thể hắn thì dừng lại,sau đó nó từ từ bắt đầu thôn phệ lan ra,hoà nhập cùng đoàn hắc khí đã có sẵn trong cơ thể hắn,những thứ nào tồn tại trong cơ thể hắn,đều bị đoàn hắc khí vừa mới sản sinh kia thôn phệ,hắn thấy vậy thì vội thu hồi thần thức lại,ai biết đâu đoàn hắc khí kia có thôn phệ luôn thần thức của hắn không ah,vì vậy thu hồi đã rồi tính sau.
Huỳnh Trấn Thiên sắc mặt âm trầm từ từ nhặt cái họp màu đen tinh xảo kia lên,hắn nhìn chằm chằm vào nó rồi nhíu mày nói"Hắc khí.......ồ giọng ta sao lại hết khàn rồi,chẳng lẽ cái thuốc bọn người Hắc Ám Ma Điện cho ta uống cũng bị thôn phệ luôn rồi sao?,vậy thì đoàn hắc khí này cũng không đến nổi nào ah"
Nói thì nói vậy nhưng đầu lông mày của Huỳnh Trấn Thiên,từ đầu đến cuối vẫn luôn không thả lỏng ra,hắn sợ nếu cứ để như vậy,thì sớm muộn gì linh căn của hắn,cũng sẽ không áp chế được luồng hắc khí kia nữa,mà đến lúc đó,thì kết cục không cần nói cũng biết ah.
Ồh ồh ồh.......đột nhiên lúc này thiên địa ma khí ở xung quanh Huỳnh Trấn Thiên xảy ra biến động,hắn thấy vậy thì nghi hoặc một lần nữa thả ra thần thức thăm dò cơ thể,ngay sau đó,hắn lập tức lộ biểu tình vui mừng cộng thêm chút lo lắng nói"Tụ Linh Cảnh tầng 9,không ngờ ta đã lên Tụ Linh Cảnh tầng 9 rồi,chẳng lẽ là do luồng hắc khí kia nhập vào người,vậy thì tốt quá,thế chẳng phải ta có thêm một phương pháp để gia tăng tu vi nhanh sao ah,nhưng không biết có hậu hoạ gì không đây?"
"Thôi kệ nó đi,bây giờ nghĩ nhiều cũng không làm được gì,chờ biết thêm thông tin về nó rồi đã tính"
"Giờ thì đi tham gia đấu giá hội xem thử ah,lần đầu tiên ta đến mấy nơi như vậy,mong là sẽ tìm được vài thứ ưng ý ah"thế là một sự kiện mới lại sắp bắt đầu,liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo,ờ thì đọc chương sau sẽ rõ
Huỳnh Trấn Thiên xoa xoa đôi môi đang bỏng rát của mình,hắn nghe thấy nàng hỏi vậy,thì tức giận hầm hầm nói"Tỉnh rồi,sao ngươi có thể đút muỗng thuốc nóng bỏng như vậy vào miệng ta được chứ?ngươi không biết thổi nguội đi à?quá đáng hơn nữa là ngươi dám nói ta là Thụ nữa chứ,ta tức quá đi ah"
Mỹ Linh nghe vậy thì xấu hổ không biết chui đầu vào đâu cho hết,nhưng ngay sau đó,nàng đột nhiên chuyển sang tức giận nói"Tên lừa gạt,ai bảo ngươi lại giả vờ còn chưa tỉnh kia chứ?thật là một tên lừa gạt,ta không thèm nói chuyện vớ ngươi nữa,hừ hừ"nói xong nàng không để cho Huỳnh Trấn Thiên kịp làm ra phản ứng,đã vội chạy nhanh đi ra khỏi phòng,chỉ để lại một mình Huỳnh Trấn Thiên nghi hoặc,không biết mình đã làm sai điều gì.
Huỳnh Trấn Thiên nhìn ra cửa sổ,sau đó đột nhiên hắn cả kinh,hắn rà sát từ trên xuống dưới toàn bộ cơ thể mình,cuối cùng móc từ trong người ra một cái túi nhỏ và một cái họp màu đen tinh xảo,thấy vậy hắn mới thở phào một hơi nói"May quá túi trữ vật và cái họp quái dị này vẫn còn,cái họp quái dị này mất thì còn được,nếu túi trữ vật mà mất,thì chắc ta tiếc quá mà đập đầu tự tử ah,mà kể cũng lạ,tại sao ta lại không thu được cái họp này vào túi trữ vật nhỉ?thật quái dị ah"nói xong,hứng thú của hắn đối với cái họp tinh xảo kia lại nổi lên,mọi người đoán xem,cái họp tinh xảo kia,hắn đã có được từ đâu nào,nếu đoán không được,thì để ta nói luôn cho gọn,nó chính là cái họp,mà lúc hắn đi đại tiện nhặt được ở chương 1(Cái này gọi là đẳng cấp câu chữ thần cmn thánh luôn😎😎😎)
Lại nói Huỳnh Trấn Thiên từ khi nhặt được cái họp này đến nay,thì chưa một lần nào hắn thật sự lấy nó ra nghiên cứu cả,hồi trước hắn chỉ nghĩ nó là một cái họp bình thường được làm bằng chất liệu quý thôi,nhưng từ khi hắn có được túi trữ vật của Thanh Trung lão giả,thì hắn mới biết được,cái họp này không tầm thường như trong suy nghĩ của hắn chút nào,nên biết mọi thứ hắn đều có thể thu vào túi trữ vật được,nhưng chỉ duy nhất cái họp màu đen tinh xảo này là ngoại lệ.
Huỳnh Trấn Thiên lật qua lật lại cái họp màu đen tinh xảo trên tay,sau một lát hắn nhíu mày nói"Nhìn cũng đẹp phết,nhưng mà ngoài đẹp ra thì chả có gì đặc biệt cả,vậy mà sao ta
lại không thu nó vào túi trữ vật được nha?,chẳng lẽ........nó là một con vật sống,aizzz không đúng ah,con vật nào mà lại có hình dạng như thế này chứ,........"
Suy nghĩ một lát mà vẫn không tìm ra được điều gì mới mẻ,cuối cùng Huỳnh Trấn Thiên ễ oãi nói"Thôi không nghiên cứu nữa,cứ xem như nó là một món kỷ vật đi,suy nghĩ nhiều mắc công lại rối não,tâm ma các thứ nữa chứ.......,vì thế cứ quăng mẹ nó vào một góc áo nào đó cho rồi"nghĩ vậy hắn không nói một lời cất cái họp tinh xảo kia vào áo,sau đó ngồi dậy bắt đầu nhập định hồi phục sức lực,ngày hôm đó cũng tựa trôi qua như vậy.
.....................←_←→_→......................
Sáng hôm sau,Huỳnh Trấn Thiên từ từ mở mắt ra khỏi cơn nhập đinh,hắn ễ oải vươn người lên hoạt động thân thể.
Tại lúc hắn đang định xuống giường thì cửa phòng bị mở tung ra,Mỹ Linh với một bộ trang phục xinh xắn đáng yêu bước vào,nàng thấy hắn đã thức dậy rồi thì chu mỏ nói nhỏ"Tiếc quá ah,không có dịp tạt nước và mặt hắn,ta đã chuẩn bị mấy xô nước ở ngoài kia rồi mà ah"
Mỹ Linh tuy nói rất nhỏ,nhưng Huỳnh Trấn Thiên lỗ tai bậc nào thính,hắn nghe nàng nói vậy,thì trừng mắt lớn nhìn chằm chằm nàng nói"Ta có làm gì ngươi sao?,cần gì phải tìm cách hành hạ ta vậy ah"
Mỹ Linh không thèm trả lời câu hỏi của hắn,nàng ương ngạnh nói"Ngươi mau mau chuẩn bị ra phố đi,hôm nay chính là thời điểm tổ chức đấu giá,ta muốn ngươi đi theo xách đồ dùng,nếu chậm trễ thì đừng trách ta không nói lý lẻ"nói xong nàng quơ quơ nắm đấm về phía hắn,rồi nhanh chóng chạy đi ra khỏi phòng.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì ngơ ngác như con nai vàng,hắn xoa trán đăm chiêu nói"Sao ta cảm thấy nàng không giống như trước nhỉ,chẳng lẽ do biết thân phận của ta,nên nàng hành động bá đạo hơn trước,nhưng nàng không tỏ thái độ khó chịu nữa ah,chẳng lẽ ta đã trở thành trò đùa trong mắt nàng....,hừ hừ,thôi không nghĩ nữa,rối não"
Huỳnh Trấn Thiên bước chân ra khỏi phòng,hắn nhìn bầu trời trong xanh yên bình của Thiên Hữu Thành rồi nói"Tiết trời rất đẹp ah,nhưng không biết hôm nay mọi việc có đẹp tốt đẹp như tiết trời không đây,bọn người Hắc Ám Ma Điện không biết cho ta uống thuốc gì,mà bây giờ giọng nói ta cứ khàn khàn khó nghe quá,hơn nữa bọn chúng đang nắm giữ Huyễn Mộng Thú,aizzz thật là rắc rối ah"
Đúng lúc này đột nhiên vẻ mặt của Huỳnh Trấn Thiên trở nên cổ quái,hắn thò tay lấy từ trong người ra một cái họp màu đen tinh xảo với những hoa văn kỳ quái,đây chính là cái họp mà hắn không thể thu được vào túi trữ vật,hiện tại những hoa văn kỳ quái trên cái họp kia đang lấp loé phát sáng,đây là lần đầu tiên từ khi hắn có được cái họp màu đen tinh xảo,mà thấy được nó phát sinh dị biến.
Huỳnh Trấn Thiên nhìn chằm chằm vào những hoa văn kỳ quái phát sáng kia,ngay lúc này đột nhiên vẻ mặt hắn đại biến,hắn nhanh chóng ném cái họp màu đen tinh xảo kia ra xa,nhưng tựa hắn đã chậm một bước,chỉ thấy từ trong cái họp màu đen tinh xảo kia bay ra một luồng hắc khí,sau đó không có gì trở ngại tiến thẳng vào người của hắn.
Huỳnh Trấn Thiên thấy vậy thì cả kinh vội thả thần thức ra thăm dò cơ thể mình,chỉ thấy đoàn hắc khí kia một đường thẳng tiến vào cơ thể hắn thì dừng lại,sau đó nó từ từ bắt đầu thôn phệ lan ra,hoà nhập cùng đoàn hắc khí đã có sẵn trong cơ thể hắn,những thứ nào tồn tại trong cơ thể hắn,đều bị đoàn hắc khí vừa mới sản sinh kia thôn phệ,hắn thấy vậy thì vội thu hồi thần thức lại,ai biết đâu đoàn hắc khí kia có thôn phệ luôn thần thức của hắn không ah,vì vậy thu hồi đã rồi tính sau.
Huỳnh Trấn Thiên sắc mặt âm trầm từ từ nhặt cái họp màu đen tinh xảo kia lên,hắn nhìn chằm chằm vào nó rồi nhíu mày nói"Hắc khí.......ồ giọng ta sao lại hết khàn rồi,chẳng lẽ cái thuốc bọn người Hắc Ám Ma Điện cho ta uống cũng bị thôn phệ luôn rồi sao?,vậy thì đoàn hắc khí này cũng không đến nổi nào ah"
Nói thì nói vậy nhưng đầu lông mày của Huỳnh Trấn Thiên,từ đầu đến cuối vẫn luôn không thả lỏng ra,hắn sợ nếu cứ để như vậy,thì sớm muộn gì linh căn của hắn,cũng sẽ không áp chế được luồng hắc khí kia nữa,mà đến lúc đó,thì kết cục không cần nói cũng biết ah.
Ồh ồh ồh.......đột nhiên lúc này thiên địa ma khí ở xung quanh Huỳnh Trấn Thiên xảy ra biến động,hắn thấy vậy thì nghi hoặc một lần nữa thả ra thần thức thăm dò cơ thể,ngay sau đó,hắn lập tức lộ biểu tình vui mừng cộng thêm chút lo lắng nói"Tụ Linh Cảnh tầng 9,không ngờ ta đã lên Tụ Linh Cảnh tầng 9 rồi,chẳng lẽ là do luồng hắc khí kia nhập vào người,vậy thì tốt quá,thế chẳng phải ta có thêm một phương pháp để gia tăng tu vi nhanh sao ah,nhưng không biết có hậu hoạ gì không đây?"
"Thôi kệ nó đi,bây giờ nghĩ nhiều cũng không làm được gì,chờ biết thêm thông tin về nó rồi đã tính"
"Giờ thì đi tham gia đấu giá hội xem thử ah,lần đầu tiên ta đến mấy nơi như vậy,mong là sẽ tìm được vài thứ ưng ý ah"thế là một sự kiện mới lại sắp bắt đầu,liệu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo,ờ thì đọc chương sau sẽ rõ
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook