Tử Linh Đảo
Chương 10: Quá khứ thiên

“Ân…”

Tựa bên vách núi gập ghềnh, Phan Tích Văn gắt gao che miệng lại, thế nhưng tiếng rên rỉ ngọt nị vẫn không ngừng tràn ra từ khe hỡ các ngón tay.

Nam nhân quỳ gối trên mặt đất, dùng đôi môi có thể phát ra thanh âm mê người, một lần lại một lần phun ra nuốt vào bộ vị mềm nhũn không chịu cương lên, mà những ngón tay xinh đẹp cũng cong lại, không ngừng ra vào nơi xấu hổ phía sau.

Phan Tích Văn ánh mắt mông lung nhìn về mặt biển lấp lánh phía trước, trong tai tựa hồ nghe được tiếng sóng biển.

“A!” Cảm giác bộ vị mềm nhũn vừa truyền đến đau đớn rất nhỏ, Phan Tích Văn nhịn không được kêu đau thành tiếng.

“Có đau không?” Nam nhân lo lắng hỏi, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve bộ vị vừa bị cắn khẽ, nét mặt ủy khuất nói: “Là Tích Văn không tốt, vừa rồi Tích Văn không nhìn tôi…”

“Không đau, chỉ hết hồn một chút thôi.”

Y dịu dàng xoa đầu nam nhân. Tuy hắn đã trưởng thành, vóc dáng cũng cao hơn y, nhưng mỗi lần được y xoa đầu, nam nhân sẽ chìa luôn hai má cho y âu yếm, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn.

“Thật sao…”

“Thật chứ.” Y cười cười, đưa tay ngăn cản nam nhân dự định tiếp tục động tác khẩu giao với bộ vị mềm nhũn kia, “Không cần… Không có biện pháp đâu, cậu cũng biết mà.”

Nam nhân dùng ánh mắt phảng phất như có thể hút hồn kẻ khác nhìn y, cố chấp nói: “Tuy không có biện pháp, nhưng Tích Văn vẫn cảm thấy thoải mái, đúng không?”

Không thể thành thực gật đầu, cũng không thể dối lòng lắc đầu, tới lui đều không được làm y chỉ có thể đỏ bừng mặt, lặng yên không đáp.

Nhưng nam nhân lại hiểu rõ ý tứ của y, trên gương mặt tuyệt mỹ không tỳ vết hiện lên nụ cười rung động lòng người.

“Cho dù không có biện pháp nhưng vẫn thoải mái nhỉ? Hơn nữa, tôi thật sự rất thích chỗ này của Tích Văn, màu sắc đẹp lắm, cầm trong tay cảm giác cũng tuyệt nữa…” Nam nhân nói xong, như muốn chứng minh còn dùng tay ma sát mấy cái.

Mặt y càng đỏ hơn.

“Bất quá, dĩ nhiên không phải chỉ có chỗ này, mỗi nơi trên người Tích Văn tôi đều thích. Nếu có thể, thật muốn đem Tích Văn giấu đi, để Tích Văn chỉ thuộc về một mình tôi…” Nam nhân dán mặt lên bụng y, ngữ khí tùy hứng nhưng lại khiến người khác yêu thương.

“Hài tử ngốc…”

“Người ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn gọi là hài tử… Thôi, chỉ cần Tích Văn thích là được.” Nam nhân tính khí trẻ con chu chu miệng, kế tiếp lại cười tươi hơn, “Hơn nữa, dù Tích Văn không thuộc về một mình tôi cũng không sao, tôi vẫn chỉ thuộc về một mình Tích Văn.”

“Cậu đó…” Y bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

“Tôi nói thật a, Tích Văn không tin tôi sao?” Nam nhân đứng lên, ôm y vào trong ngực, lực đạo rất nhẹ nhưng đủ để khiến y không cách nào giãy dụa. Nam nhân vùi đầu vào vai y, cọ qua cọ lại.

“Tôi chỉ ôn nhu với Tích Văn, chỉ làm nũng với Tích Văn, chỉ đối xử tốt với Tích Văn, mọi thứ của tôi đều chỉ thuộc về một mình Tích Văn…”

Y bật cười thành tiếng, sủng nịch vỗ vỗ đầu nam nhân.

“Tôi hiểu mà, một Phi nhi như vậy chỉ có tôi biết, còn những người khác đều không biết.”

“Không phải Phi nhi, là Tử Phi, bằng không gọi Phi đi.” Nam nhân lại trề môi.

“Rồi rồi, Tử Phi, không phải Phi nhi.”

Y luôn luôn không thể cự tuyệt nam nhân.

Cho dù muốn cự tuyệt, nhưng vừa thấy nam nhân dùng ánh mắt kia nhìn thẳng vào y, y liền đầu hàng, thậm chí cả ý niệm cự tuyệt vừa lóe lên trong đầu cũng biến mất vô tung vô tích.

Vốn dĩ chỉ muốn yêu thương hài tử này, muốn hắn quên đi quá khứ bi thảm, muốn hắn giống như một người đàn ông trưởng thành bình thường, cưới vợ sinh con…

Nhưng từ khi nào thì bắt đầu thay đổi?

Đúng rồi, là vào hai năm trước, trong một đêm đầu năm mới.

Bởi vì thê tử bỏ nhà ra đi, chỉ để lại lá thư, y liền vào rừng mượn rượu giải sầu, sau đó say rượu khóc lóc chạy đến tìm nam nhân. Đứa con gái y nuôi từ nhỏ đến lớn không phải con ruột, nay đến thê tử cũng theo gian phu rời đảo, tất cả là do y không cách nào ân ái.. Sau đó, mọi chuyện đều thay đổi.

Nam nhân ôm lấy y đã không còn khống chế được cảm xúc, hôn lên toàn thân y, ôn nhu tiến vào cơ thể y, va chạm ở nơi sâu thẳm tận cùng, một lần lại một lần…

Hít thở không thông, y gần như bị cướp đoạt toàn bộ suy nghĩ, nhưng giữa mơ hồ, y vẫn nghe rõ những lời nam nhân thì thào bên tai.

–Ả đàn bà kia biến đi là tốt nhất, tôi muốn giết ả.

–Tích Văn tốt như vậy, một mình tôi biết là đủ rồi.

Có khi nào… là nam nhân nhầm lẫn không? Đem ân tình, thân tình cùng tình yêu nam nữ hòa làm một? Hoặc có khi nào chỉ là tuổi trẻ khí thịnh, nhất thời rơi vào mê võng?

Có lẽ có một ngày, nam nhân đột nhiên nói với y, hắn muốn thành thân cùng cô nương nào đó; hoặc cũng có lẽ có một ngày, nam nhân đột nhiên nói với y, hắn đã chán ghét y cũng không chừng.

Y từng nghĩ, nếu nam nhân có làm vậy cũng là lẽ thường. Dù sao y đã vào tuổi trung niên, hơn nữa hai người đều là nam tử, bọn họ căn bản không nên cùng nhau…

“Tích Văn.”

“Ân?” Giật mình hoàn hồn, y mỉm cười với nam nhân đang ôm mình.

“Không, không có gì… Tích Văn, để tôi ôm Tích Văn mãi được không? Cứ ôm như vậy này.”

Y lẳng lặng gật đầu.

“Tích Văn…”

Loáng thoáng, y hình như nghe được tiếng thở dài rất nhẹ.

——

Mấy ngày sau, một thôn dân ra ngoài khơi đánh cá, khi trở về đã bắt gặp một nam tử toàn thân trọng thương, nằm hôn mê bất tỉnh trên bờ biển.

Xuất phát từ lòng tốt, người thôn dân đem tên nam tử kia về chạy chữa.

Bởi vì trên đảo rất ít khi có người lạ đến, cho nên khi gã nam tử toàn thân trọng thương xuất hiện, ai nấy đều xôn xao. Nhưng mà, lúc này vẫn chưa ai biết, gã nam tử ấy chính là khởi đầu cho cơn ác mộng.

Lúc Phan Tích Văn nhận được tin liền cùng con gái chạy đến nhà người thôn dân kia để giúp đỡ một tay, không ngờ vừa đến lại nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu.

Nam tử mặt đầy vết máu, bị đám thôn dân đè dưới mặt đất nhưng vẫn không ngừng giãy dụa, khí lực lớn đến mức bọn họ sắp chống đỡ không nổi.

Bên kia, con gái y đang quỳ dưới đất, liều mạng chặn ngang cổ người thôn dân đã cứu nam tử kia về, tay đầy máu tươi.

“Cha, cha đứng đơ ra đó làm gì? Mau tới giúp một tay!”

Y nhất thời hoàn hồn, vội vàng chạy đến bên cạnh con gái. Phần cổ bên trái của người thôn dân bị cắn thủng một lỗ to, máu dường như đã chảy đến khô cạn.

Con gái y nghiến chặt răng, căm giận đứng thẳng người lên, đi về phía gã nam tử, hung hăng nhấc chân đá xuống.

“Tiệp nhi, đừng làm vậy, trên người gã có thương tích…” Y vội vàng ngăn cản hành động phát tiết của con gái.

“Cha!” Phan Như Tiệp quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn y, tức giận nói: “Tên khốn kiếp này giết Trần lão, cha còn lo cho gã? Làm người tốt cũng phải có giới hạn chứ! Hay là trong mắt cha, Trần lão còn thua kém tên điên ấy?”

Trong mắt Phan Như Tiệp không chút nào che giấu phẫn hận cùng khinh miệt khiến y bị chấn động mạnh, bất giác rút tay về.

“Trần lão bị tên khốn kiếp này giết, con ngay cả giáo huấn gã cũng không được, còn phải lo lắng cho vết thương trên người gã? Cha, đây là đạo lý gì, cha nói cho con biết đi?”

Y mấp máy môi, nhưng không thể phát ra âm thanh, bởi vì y không biết nên nói gì để phản bác lại con gái.

Phan Như Tiệp thấy y một câu cũng không đáp được, nhẹ nhàng bật cười, cười đến xinh đẹp mà tàn khốc.

“Cha, nếu cha không còn gì để nói, vậy quên đi, dù sao cha chính là một người như vậy, con hiểu mà. Gã điên kia cứ để con xử lý, cha chỉ cần đứng một bên nhìn thôi, lâu lâu nói với gã mấy câu thương cảm là được.”

“…” Y cúi đầu, lui về sau mấy bước, không ngừng suy nghĩ trong lòng, bản thân mình đúng là khiếp nhược vô dụng, chỉ biết gây thêm phiền phức cho người khác, ngay cả đứa con gái mười tám tuổi xinh đẹp như hoa còn hữu dụng hơn y, so với y nó càng xứng với chức danh ‘trưởng thôn’.

Ngay chính y còn chán ghét bản thân mình vô tích sự như thế.

Trong lúc y còn đang đắm chìm vào việc tự sỉ nhục mình, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng động kỳ quái, y lập tức theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Trần lão chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, động tác uốn éo quái dị, tay chân vặn vẹo, phát ra thanh âm sột soạt nhỏ xíu nhưng lại khiến y kinh hãi vô cùng.

–Người đã chết cư nhiên sống lại!?

Y hoài nghi hai mắt mình có phải nhìn lầm rồi không? Bị thương như vậy, thậm chí máu đã chảy đến cạn khô, còn có thể sống nổi sao?

Không, không có khả năng, cứ nhìn đôi mắt đục ngầu đáng sợ kia thì biết ngay người đó không có khả năng là người sống!

Cảnh tượng vượt quá lẽ thường khiến y lòng đầy kinh hoàng cùng sợ hãi, hai chân run rẩy đến mức sắp chống đỡ không nổi cơ thể.

Lúc này, Trần lão vốn đã chết đột nhiên há miệng rồi nhào về phía y. Mặc dù khiếp đảm vô cùng nhưng y lại không cách nào di chuyển, chỉ biết trừng to mắt mà nhìn ‘nó’ sắp sửa cắn cổ y.

Một trận cuồng phong lướt qua người y, giây tiếp theo, y đã thấy một bàn tay trực tiếp tóm lấy khuôn mặt ‘nó’.

“Phi nhi…” Nam nhân tới đúng lúc khiến y thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy an tâm.

“Là Tử Phi.” Khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra nụ cười nhẹ nhàng quen thuộc, thanh âm trầm thấp rơi vào tai y, “Tích Văn đã đáp ứng tôi, phải gọi tôi là Tử Phi, đúng không?”

Phan Tích Văn bối rối đỏ bừng mặt, mặc dù đang ở tình cảnh này, thế nhưng thanh âm của nam nhân lại khiến y nhịn không được mà nhớ đến khoái cảm triền miên bất tận mấy hôm trước…

Nam nhân nhếch môi cười, cố gắng hạ thấp âm lượng đến mức chỉ có hai người họ nghe thấy.

“Tích Văn đang dụ dỗ tôi sao? Biểu tình mê người như vậy… Nhưng hiện tại không được rồi. Chờ tôi xử lý thứ này xong, Tích Văn phải thưởng lớn cho tôi đó.”

Dứt lời, bàn tay nam nhân dùng sức một cái, quăng mạnh ‘nó’ vào thẳng bức tường, đồng thời tay còn lại cũng cầm lấy lưỡi hái nhổ cỏ đặt kế bên, động tác nhanh nhẹn không hề do dự, cắt đứt ngang cổ ‘nó’.

Chuyện quỷ dị hơn đã xảy ra!

Cơ thể không đầu vẫn có thể cử động. Nếu không phải nam nhân phản ứng cực nhanh dùng chân ngăn cản, chỉ sợ cái thi thể không đầu ấy sẽ một lần nữa bò dậy.

“Tên phiền phức chết tiệt.” Nam nhân xách lên cái đầu không ngừng há miệng, vẻ mặt phức tạp nhíu mày, nói: “Lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy cương thi, có ai biết cách tiêu diệt cương thi không?”

Đáp lại nam nhân chỉ có sự yên lặng như tờ của đám thôn dân cùng tiếng phẫn nộ rít gào của gã điên đang bị mấy người thôn dân đè chặt dưới đất.

……

Toàn bộ thôn dân đã tới.

Gã điên và thi thể không đầu bị trói chặt vào gốc cây đại thụ bằng xích sắt. Còn đầu của người thôn dân thì bị treo trên cây, thỉnh thoáng phát ra tiếng rít ‘Keng két!’ từ hai hàm răng nanh.

Lá khô rụng rơi trên mặt đất, theo gió xoáy tạo thành thanh âm ‘Sột soạt’, từng cơn gió lạnh thổi hiu hiu không ngừng lướt qua càng làm tăng thêm tia lãnh ý…

Lạnh quá, lạnh đến mức toàn thân gần như muốn đông cứng.

“Tích Văn?” Giọng nói trầm thấp của nam nhân một lần nữa rót vào bên tai y.

“Phi nhi…” Nhìn nam nhân, y không biết biểu tình hiện tại của mình đã thành ra cái dạng gì nên mới khiến hắn nhẹ cau mày.

“Đừng lo, Tích Văn, đừng lo.”

Nam nhân ôm y vào lòng, giống như người mẹ an ủi đứa con nhỏ, khẽ vuốt ve dọc tấm lưng y.

Thật kỳ lạ, động tác của nam nhân giúp tâm tình y chậm rãi hơn bình ổn rất nhiều. Nhưng vừa khôi phục bình tĩnh, y lập tức phát hiện ra ánh mắt kinh ngạc của con gái cùng đám thôn dân, tâm tình bình ổn nháy mắt đã biến thành bối rối cùng xấu hổ, vội vàng đẩy nam nhân ra.

Bị Phan Tích Văn đẩy ra, nụ cười của nam nhân vẫn không đổi, hắn chỉ xoay người về phía đám thôn dân, thản nhiên nói: “Thế nào, các người còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết sao?”

Lúc này, Phan Như Tiệp xem như mới từ trong mộng tỉnh lại: “Vẫn chưa… Mà gã điên ấy căn bản cũng chẳng thèm để ý đến chúng ta…”

Ngừng một chút, cô ta mấp máy đôi môi, mắt mở to nhìn nam nhân, ngữ khí do dự: “Tử Phi ca, Tiệp nhi biết anh và cha tình cảm rất tốt, giống như người thân trong nhà vậy… Nhưng hai người cũng không cần hở chút là ôm nhau…”

Nam nhân nhíu mày rất khẽ, khó mà nhận ra.

“Tôi không ôm trưởng thôn, vậy chẳng lẽ phải ôm đại tiểu thư cô?”

Phan Như Tiệp không dám nhìn thẳng vào mắt nam nhân, cúi đầu trốn tránh.

Phan Tích Văn thấy hai gò má con gái hiện lên một tầng ửng hồng, rất đẹp, rất hợp với nhan sắc của cô.

“Em không có ý này… Chính là… trước đây thì không sao, nhưng bây giờ Tử Phi ca lớn rồi, tốt nhất là đừng quấn quýt bên cha làm nũng… Sẽ khiến mọi người chê cười đó…”

Nam nhân không chút nghĩ ngợi, nói đến hợp tình hợp lý: “Chỉ cần tôi thích, tôi sẽ quấn quýt bên trưởng thôn làm nũng, các người chê cười kệ mấy người. Là trưởng thôn đem đứa bé không cha không mẹ như tôi về nuôi, còn hết lòng hết dạ chăm sóc. Với tôi mà nói, trưởng thôn chính là tất cả.”

“Phi nhi… Sau này đừng nói thế nữa, xem như tôi năn nỉ cậu.” Phan Tích Văn vẻ mặt lúng túng, y sắp bị nam nhân làm cho xấu hổ không chịu nổi. Tại sao nam nhân luôn không thèm để ý đến những người khác, bất cứ thời điểm nào cũng có thể nói ra những câu khiến người ta thẹn không thể đào lỗ trốn?

Thế nhưng, vừa thẹn thùng, y vừa cảm thấy thỏa mãn lạ kỳ… Nam nhân coi trọng y, từ đáy lòng thật sự thật sự coi trọng y.

Giờ phút này, y nguyện ý tin tưởng tình cảm của nam nhân.

Cho dù mai sau nam nhân không còn giữ được tình cảm như bây giờ, y cũng có thể nghĩ đã từng có người coi trọng y, quãng đời còn lại không ngừng nhớ về hồi ức tốt đẹp…

“Là tôi sai, tôi không nên nói quá nhiều.” Nam nhân bĩu môi, cất lời bồi tội. Đối với lời nói của y, nam nhân không bao giờ phản đối, trừ khi gặp tình huống đặc biệt.

Phan Như Tiệp vốn ứng xử khôn khéo cũng phải bó tay đầu hàng, vỗ trán thở dài.

“Hiện tại… làm sao đây? Mặc kệ gã có phải kẻ điên không, chúng ta vẫn nên nghĩ ra một biện pháp, như vậy Trần lão xuống mồ mới yên tâm nhắm mắt.”

“Vậy được, cứ giết gã thử xem.” Nam nhân thản nhiên nói. Hắn đi đến trước mặt gã điên, giơ lưỡi hái lên, sau đó nhanh như chớp chém xuống.

Cơ thể không đầu phun đầy máu tươi, thấm ướt toàn thân nam nhân.

Chất lỏng đỏ thẫm bắn ra xung quanh. Phan Tích Văn nhìn nam nhân mặt không biểu tình, đôi mắt lạnh lùng sắc bén, mồ hôi bất giác chảy ra từng dòng.

Mới khi nãy, nam nhân cũng là như vậy, không chút do dự chặt đầu Trần lão… Bình tĩnh mà lãnh khốc, tựa như hắn chẳng qua chỉ giết một con gà hay một con dê.

“Ân, gã điên này quả nhiên giết không chết.”

Nhìn cái đầu đã rớt xuống đất nhưng hai mắt vẫn chớp mở không ngừng, nam nhân nhàn nhạt kết luận. Kế tiếp, hắn quay đầu lại, một lần nữa mỉm cười dịu dàng với y.

“Thật là, để anh bị vấy máu rồi.”

Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng lau hai bên má y. Còn y, vẫn ngơ ngác nhìn hắn chăm chú.

“Sợ tôi sao, Tích Văn?”

Nam nhân lùi về sau mấy bước, lẳng lặng nhìn y, mỉm cười. Một nụ cười khiến kẻ khác cảm thấy đầy tịch mịch.

“Trưởng thôn, xin hãy tha thứ cho tôi đã tự tiện quyết định. Bất quá, cũng may nhờ làm vậy nên mới có thể biết gã điên này quả nhiên là yêu quái, giết không chết được.”

Biểu tình của nam nhân đã khôi phục bình thường, thản nhiên cười, trong mắt hàm chứa ôn nhu.

“Không… Không sao.” Y thật căm ghét bản thân, một tiếng an ủi giả dối cũng không có, chỉ biết nói ra những lời nhu nhược.

Hành động tàn nhẫn của nam nhân đương nhiên đã khiến đám thôn dân lóe mắt, từng đột xôn xao vang lên, nhưng nam nhân không hề để ý, chỉ âm thầm đi ra phía sau y.

Phan Như Tiệp đưa tay lên, đám thôn dân trong nháy mắt liền yên lặng.

“Các vị, thay vì thảo luận về hành động của Tử Phi ca, chi bằng ngẫm lại xem bây giờ nên làm thế nào. Gã yêu quái này nếu đã có duyên đến được làng chúng ta, tuy mang đến điềm xui, nhưng chúng ta không thể thả gã đi giết hại người khác.”

“Đúng vậy, đại tiểu thư, chúng ta nên làm sao bây giờ? Hỏi không ra, giết không chết…”

Phan Như Tiệp cắn cắn môi, trầm ngâm một lát mới lên tiếng: “Giờ cũng đã khuya rồi… Thôi cứ lưu lại vài người thay phiên nhau trông chừng, ngày mai nghĩ tiếp biện pháp.”

Nam nhân đột nhiên lớn tiếng hỏi: “Trưởng thôn, Người cảm thấy ý kiến của đại tiểu thư thế nào?”

Phan Như Tiệp sửng sốt, lập tức dời ánh mắt đi, nhìn y lấy lòng, cười nói: “Phải đó. Cha, cha thấy ý kiến của con được không? Nếu cha cảm thấy không ổn, con có thể nghĩ cách khác.”

“Hả? À, được, được chứ, cứ làm vậy đi.” Y có chút không biết làm sao, chỉ đành nghe theo ý con gái.

Nam nhân nheo mắt lại, mỉm cười: “Thật tốt quá, đại tiểu thư, trưởng thôn cho rằng ý kiến của cô rất tuyệt.”

“Đúng vậy, nhờ Tử Phi ca.”

Phan Như Tiệp vừa nói vừa hiện lên nụ cười xán lạn mà người phụ thân như y chưa từng nhìn thấy bao giờ… Ngực y không biết vì sao bắt đầu nhói đau…

–Tử Phi, có biết không?

Hẳn là biết nhỉ? Cho nên, hắn mới có thể không chỉ một lần mà đến hai, ba lần, trắng trợn nói ra những lời ấy.

Bỗng dưng, nam nhân nghiêng nghiêng đầu, “Hình như có tiếng động…”

“Tiếng động?” Y hỏi.

“Đúng, tiếng động.” Nam nhân vừa nói vừa chậm rãi đi đến cạnh cái đầu vừa bị chém xuống đất, ngồi xổm xuống.

“Nè, là mày phát ra tiếng động đúng không?”

Đầu của gã điên phát ra một tràng âm thanh keng két từ kẽ răng khó nghe.

Nam nhân nhíu mày: “Gì chứ, tao nghe không hiểu, nói chậm một chút, để tao nhìn rõ khẩu hình miệng của mày.”

Giống như nghe hiểu tiếng người, cái đầu há mở miệng chậm hơn rất nhiều. Hồi lâu sau, nam nhân xách cái đầu lên.

Nuốt một ngụm nước miếng, y sợ hãi hỏi: “…Phi nhi, cậu làm gì?”

“Gã nói ‘Đem, đầu, tao, trở, về, tao, sẽ, nói, với, chúng, mày’, xem ra không phải kẻ điên đâu.” Nam nhân cười cười, đặt cái đầu trở lên cổ, buông tay ra.

Và, cái đầu không hề vì nam nhân buông tay mà rời khỏi cơ thể, trước mắt mọi người trình diễn một màn kinh người khó tin.

Phần da nối liền giữa đầu và cổ đột nhiên nhúc nhích, phát ra thanh âm kì dị. Kế tiếp, từ trên cổ mọc ra vô số sợi lông tơ màu trắng, bao trùm lấy lớp da của cái đầu. Chỉ thoáng chốc sau, cái đầu bị chém đứt đã nối liền một cách hoàn hảo trên cổ.

Gã điên lắc lắc đầu, tựa như để ổn định lại chỗ nối, sau đó gã phát ra thanh âm khàn khàn: “Động tác của mày thật đúng là nhanh… Vừa gọn gàng vừa sạch sẽ… chớp mắt đã chặt được đầu tao xuống…”

Nam nhân cười đến vô tội: “Tao nghĩ mày là thằng điên a.”

Gã điên khó chịu liếc xéo nam nhân: “Tao cần thời gian để tiêu hóa. Nếu không tiêu hóa, làm sao nghe hiểu được tiếng nói của bọn mày?”

“Tiêu hóa?”

“Phải, tiêu hóa.” Gã điên gật đầu, nói: “Đem lượng máu đã uống trước đó hấp thu, như vậy tao mới có thể chạm được đến kí ức của chủ nhân nguyên gốc.”

“Ồ, vậy sao, đúng là tiện thật.”

“…” Gã điên di chuyển tầm mắt,. nhìn vào đám thôn dân còn đang ngạc nhiên thất thần, sau đó lại quay về phía nam nhân: “So với bọn chúng, phản ứng của mày đặc biệt hơn nhiều đấy.”

Nam nhân chỉ mỉm cười đáp trả: “Mày đang khen tao? Được một con quái vật khen, tao thật không biết có nên cao hứng hay không nữa.”

Nam nhân cùng gã điên một hỏi một đáp, không khí hài hòa như một cuộc nói chuyện phiếm giữa hai người bằng hữu, hình ảnh quỷ dị đến mức khiến Phan Tích Văn trợn mắt há mồm.

“Phi… Phi nhi… Cái kia…”

Nghe y gọi, nam nhân lúc này mới chịu quay lại chủ đề chính.

“Quái vật, mấy lời vô nghĩa không cần nói thêm nữa. Mặc kệ mày dùng yêu thuật gì biến Trần lão thành cương thi, cũng xin mời mày biến Trần lão trở về như cũ. Cho dù ông ấy chết già, bọn tao cũng muốn cho ông ấy được an tâm xuống mồ.”

Gã điên tự mình lẩm bẩm: “An tâm xuống mồ? Đúng rồi, đây là tập tục của bọn mày…” Dừng một chút, gã điên nhún vai cười cười với nam nhân: “Mày bảo tao biến lão trở về như cũ, tao cũng không có biện pháp. Đã biến thành hoạt tử nhân thì chỉ có thể do bọn mày tự xử lý. Cách giải quyết hoạt tử nhân rất đơn giản, chỉ cần đập nát đầu là xong.”

Nghe vậy, y vội vàng hỏi gã điên: “Hoạt tử nhân? Người nửa sống nửa chết? Tức là Trần lão còn sống?”

Gã điên dùng khóe mắt liếc y, đôi đồng tử màu vàng u ám khiến y phát run, không tự chủ được lui về sau mấy bước.

Đúng lúc này, nam nhân tiến lên phía trước, ngăn cản ánh mắt lạnh như băng phóng về phía y.

Thấy thế, gã điên bật cười thành tiếng: “Ha ha, nhìn phản ứng của mày… Chậc, ánh mắt kém quá, chắc là có gì rồi nhỉ?”

Nam nhân vẻ mặt thản nhiên nói: “Tao không hiểu mày đang nói gì.”

“Ái chà, còn làm bộ không hiểu nữa. Tao thật muốn uống máu của mày, để nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến ánh mắt mày trở nên kém như vậy.”

“…Đừng đổi đề tài, Trần Lão còn sống chứ?”

“Còn sống?” Gã điên biểu tình ngạc nhiên: “Làm sao có thể, bọn mày không thấy phần cổ của lão bị thủng một lỗ lớn à? Nếu như vậy mà còn sống thì thật không phải con người. Tao nói hoạt tử nhân, không phải ‘nửa sống nửa chết’ mà là ‘người chết còn sống’, bởi vì lão bị tao cắn.”

“Ý mày là người bị mày cắn… đều sẽ biến thành cái loại thi yêu* hoạt tử nhân?”

*thi yêu: thi của thi thể, yêu của yêu quái.

“Ừ, nói vậy cũng được. Bất quá, nói một cách chính xác hơn…” Gã điên nhếch môi, nụ cười trên khuôn mặt dính đầy máu tươi khiến người ta sởn tóc gáy, “Chỉ cần bị tao cắn một phát sẽ biến thành hoạt tử nhân, còn lại là vấn đề thời gian thôi.”

Nam nhân mặt không đổi sắc, gật đầu: “Ân, yêu thuật rất lợi hại. Chỉ có điều về phương pháp đập nát đầu mày nói, lỡ đâu mày có thể khống chế hoạt tử nhân, bắt nó giả chết thì sao đây?”

Gã điên giống như đứa trẻ trề trề môi, bộ dáng lợn chết không sợ nước sôi: “Cá tính mày đa nghi như vậy, dù tao nói gì mày đều có cách lật ngược lại. Cho nên a, mày phải tin thôi. Còn nếu mày không tin, vậy cứ để lão ta như bây giờ cũng được.”

Nam nhân lạnh lùng nói: “Theo như lời mày nói, vậy đúng là tao đã sai rồi, tao không nên đa nghi nhiều như vậy.”

“Đúng đó đúng đó, chính là mày sai, mày quá đa nghi. Nam nhân mà đa nghi sẽ khiến người khác ghét bỏ, biết không?” Gã điên gật đầu như giã tỏi.

“…”

Nam nhân không nói gì đã vung tay lên, trong thoáng chốc máu tươi văng tung tóe. Đầu gã điên bị chém đứt hết hai phần ba, chỉ còn một mảnh da để nối giữa đầu và cổ. Cái đầu chỉ nhờ một mảnh da níu giữ lúc la lúc lắc giữa không trung khiến người khác nhìn mà phát run hết da đầu.

Màn kinh dị khó tin một lần nữa trình diễn trước mắt mọi người. Những sợi lông tơ màu trắng nhanh chóng nối liền hai bộ phận cơ thể bị chém đứt, hoàn hảo như lúc ban đầu, tựa như chưa có gì từng xảy ra.

Gã điên kháng nghị: “Quá đáng nha! Không nói không rằng, vừa nhấc tay liền chém xuống, ít nhất cũng phải để tao chuẩn bị tâm lý chứ.”

“Dù sao mày cũng đâu chết được.”

Dứt câu, nam nhân lại vung tay lên, lưỡi hái sắc bén xẹt ngang đầu người treo trên cây. ‘Răng rắc’ một tiếng, phần trán cùng mắt phải rơi xuống đất, chất dịch trắng sệt của bộ não chậm rãi chảy tràn ra như dòng nước.

Phan Tích Văn muốn nôn mửa, dịch chua không thể khống chế trào lên từ dưới dạ dày. Nhưng y vẫn gắt gao nén nhịn, bởi vì nếu y nôn ra, nhất định sẽ xúc phạm nam nhân như khi nãy. Dù người khác phản ứng thế nào đều không sao, nhưng chỉ riêng y, nam nhân mới để ý.

“Ừm, đúng là không động đậy nữa. Xem ra lời mày nói là thật.” Nam nhân hài lòng nhếch môi, quay ngược về phía y mỉm cười: “Trưởng thôn, anh xem, như vậy có thể giúp Trần lão an tâm xuống mồ rồi.”

“Đúng vậy, thật tốt quá.” Y bắt buộc chính mình phải nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp đẽ dính đầy máu tươi của nam nhân, lộ ra nụ cười.

Gã điên nét mặt kỳ quái: “Ê, hồi nãy mày còn nghi ngờ tao mà, sao bây giờ không chút nghi ngờ là tao đang khống chế lão ta giả chết?”

Nam nhân vốn đang tỏa ra khí tức ôn hòa nhanh chóng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng liếc mắt về phía gã điên.

“Tao nghi ngờ hay không là chuyện của tao, liên quan gì đến mày!?”

“Tử Phi, mày thật quá đáng, tao là người bị mày nghi ngờ a! Sao có thể nói không liên quan đến tao?”

“Mày biết tên tao?” Trong mắt nam nhân thoáng hiện lên chút mơ hồ nhưng rồi lập tức trở nên rõ ràng: “Phải rồi, sau khi hút máu mày có thể hấp thu trí nhớ… Yêu thuật này đúng là tiện lợi.”

Gã điên giận dữ nói: “Tao bắt đầu không rõ mày rốt cuộc tin tưởng tao bao nhiêu… Khó khăn lắm tao mới nói thật…”

“Muốn tao tin tưởng mày, rất đơn giản.” Ngữ khí của nam nhân mang theo ý tứ uy hiếp, giơ lưỡi hái đến ngay trước mặt gã điên. Thế nhưng nét mặt gã điên không hề thay đổi, không có chút nào sợ hãi.

“Như vậy gọi là qua cầu rút ván đúng không? Bất quá… Thật đáng tiếc, có vẻ mày suy diễn sai rồi, phương pháp giết hoạt tử nhân không thể áp dụng trên người tao.”

Nói đến đây, gã điên nghiêng đầu cười cười.

“Hơn nữa, nếu mày muốn chém tao thử, vậy chờ tao nói xong một chuyện đã. Chuyện này có lẽ mày không nghe không sao, nhưng với những kẻ trong thôn thì chắc hẳn rất thú vị.”

Nghe giọng cười lanh lảnh trong không trung của gã điên, Phan Tích Văn sợ đến tim đập mạnh từng hồi, rồi lại không biết vì sao mình sợ hãi, chỉ là cảm thấy sắp thở không nổi.

Lúc này, gã điên hơi nheo mắt lại, đôi đồng tử màu vàng u ám mơ hồ lóe lên tia sáng.

“Tao muốn nói cho bọn mày biết… phương pháp trở nên trường sinh bất tử, thanh xuân bất lão…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương