Tư Lệnh Và Trung Khuyển
-
Chương 32
Cố Thanh Nhượng ngồi ở trong phòng, quả nhiên không nghe thấy thêm bất kì động tĩnh nào, nếu như hắn không quá hiểu cái tính cách của người kia, còn gần như cho rằng Du Tĩnh Đức thật sự đi.
Nhưng hắn cũng không đem thân thể của mình ra để giận dỗi.
Hắn cảm thấy bản thân không phải bị lây bệnh từ La Thành, nhưng bị cảm lạnh là thật sự, nhưng ai biết đâu, vạn nhất đâu, hắn thật sự mắc cái bệnh truyền nhiễm kia thì sao?
Tức giận một hồi, bản thân hắn lại thở ra một hơi.
Du Tĩnh Đức lo lắng, hắn không phải không hiểu, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn và Du Tĩnh Đức, trước kia hai người còn ầm ĩ một đoạn chuyện như vậy, trong tình huống này, ở cùng với nhau trong một căn nhà, hắn thật sự không muốn lại cùng với Du Tĩnh Đức dính dáng thêm một chút quan hệ nào nữa/
Cố Thanh Nhượng điều chỉnh lại tâm tình, mở cửa lấy thuốc, lại ra ngoài lấy một cốc nước sôi để uống, nhìn quanh trong nhà, sạch sẽ hơn mấy ngày trước rất nhiều. Hắn cảm giác có chút thú vị, nghĩ, Du Tĩnh Đức hiền lương thục đức, nếu là phụ nữ, còn có thể giới thiệu cho cậu một vài người bạn của hắn, cho cậu tìm một người chồng, đáng tiếc không phải.
“Du Tĩnh Đức, đi ra.”
Cố Thanh Nhượng đến trước cửa phòng gõ một cái “Được rồi, nếu cậu đã đến, tôi có mấy lời phải nói rõ ràng với cậu.”
Bên trong im lặng một lúc lâu, Cố Thanh Nhượng cau mày lại, bỗng nhiên bên trong lại truyền ra một trận ồn ào lộn xộn khi đồ đạc bị xê dịch, cửa mở ra, Du Tĩnh Đức chật vật chạy ra, trong ánh mắt lóe ra một tia sáng, sắc mặt giống như là đang cười, vừa kinh ngạc, vừa cong khóe miệng, giống như cơ mặt bị cương cứng quá lâu, khiến cho cả khuôn mặt cậu đều không giống bình thường.
Cố Thanh Nhượng lùi về phía sau mấy bước “Đừng đến gần tôi.”
“Tư, tư lệnh!” Du Tĩnh Đức gật đầu một cái, cũng học theo bộ dạng của hắn, lui về phía sau mấy bước “Tôi sẽ không đến gần ngài, tôi sẽ không bị lây, ngài đừng đuổi tôi đi.”
“Vậy thì đi theo tôi.” Cố Thanh Nhượng liếc nhìn cậu một cái, đi ra phòng khách, hướng về phía cậu vẫy vẫy tay “Đến đây, ăn bữa sáng đi?”
“Cảm ơn tư lệnh.” Du Tĩnh Đức đi nhanh về phía trước, hai tay lại run rẩy, theo bản năng nắm lấy ống quần.
Cố Thanh Nhượng vốn biết khi cậu khẩn trương và bất an sẽ có thói quen nắm lấy ống quần, cũng không nói gì, hắn ngồi ở xa, tỏ ý Du Tĩnh Đức ngồi xuống bàn ăn cơm, lúc này mới híp mắt theo dõi cậu “Du Tĩnh Đức, cậu thật dại dột đến mức khiến tôi kinh ngạc.”
Du Tĩnh Đức vừa nghe thấy, cả đầu đều cúi gằm xuống, giống như một con chó lớn đang ủ rũ.
“Thật xin lỗi, tư lệnh.”
“Trên thực tế, tôi cũng không cảm thấy tôi bị lây bệnh.” Cố Thanh Nhượng lười biếng dựa vào ghế sô pha, hai tay dang ra gác lên thành ghế, giọng nói bình thản lại nhàn nhã “Tôi biết mọi người đều lo lắng cho tôi, nhưng tôi không hiểu sao cậu lại có thể làm đến cái loại trình độ này, tôi cũng biết là cậu có một mình, không sợ chết, nhưng tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu ở chỗ này.”
Dừng một chút, hắn nhìn thấy xung quanh Du Tĩnh Đức tràn ngập một bầu không khí u ám, hắn lại mỉm cười.
“Tôi sợ cậu lại muốn báo ân với tôi.”
Cả người Du Tĩnh Đức run rẩy một cái, chợt ngẩng đầu lên, đang muốn giải thích, Cố Thanh Nhượng lại ngăn cậu lại, ánh mắt âm u mà nhìn cậu “Nếu đã nói với cậu chúng ta là bạn bè, tôi sẽ tiếp nhận tâm ý của cậu, hiện giờ cả tôi và cậu đều không thể rời khỏi đây, vì đảm bảo cậu sẽ không bị lây bệnh từ tôi, tốt nhất là tôi với cậu nên giữ một khoảng cách, nhưng mà, nếu như tôi và cậu đều có thể an toàn rời khỏi đây, tôi sẽ tăng lương cho cậu lên gấp ba, nếu như cậu chết, tôi cũng sẽ yêu cầu người của Cố gia, tương lai chiếu cố người nhà họ Du các cậu trong vòng một trăm năm. Như vậy, cậu có đồng ý không?”
Hắn cũng không thích cái việc báo ân gì đó của Du Tĩnh Đức, nếu cùng đến đây, có chuyện gì, cũng phải làm cho rõ ràng, đỡ phải khiến cho sau này trở nên hỏng bét.
Du Tĩnh Đức há miệng, cậu muốn nói cho tư lệnh hết thảy những thứ đó đều không cần thiết, cậu không phải vì báo ân, cho nên hắn không cần phải rõ ràng như vậy, cậu nguyện ý đi theo hắn, nguyện ý chết vì hắn, chỉ bởi vì yêu hắn.
Nhưng mà cậu cũng hiểu tư lệnh.
Nụ cười của người này giống như một lưỡi đao vậy, lạnh lẽo mà dứt khoát.
“Tôi không muốn rời đi tư lệnh.” Cậu lẩm bẩm nói, âm thanh nhỏ chỉ có chính cậu mới có thể nghe thấy.
Rồi sau đó, cậu ngẩng đầu lên, chậm rãi gật đầu một cái “Vâng, tư lệnh.”
Nếu đạt thành hiệp nghị, thời gian tiếp theo cũng hài hòa rất nhiều.
Bệnh cảm của Cố THanh Nhượng chậm chạp không chịu khỏi, hắn sợ Du Tĩnh Đức cũng bị lây bệnh, đều dành thời gian rất lâu một mình ở trong phòng đọc sách, thi thoảng đi ra cửa lộ diện một cái, sẽ phát hiện Du Tĩnh Đức ngồi đoan đoan chính chính ngay ở bên cạnh cửa, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm cửa phòng hắn, vừa nhìn thấy Cố Thanh Nhượng, trên mặt sẽ không kìm lòng được nở nụ cười, nhưng mà nụ cười này không có duy trì lâu lắm, lại biến thành sự lo lắng đầy nặng nề.
Cố Thanh Nhượng thật sự cảm thấy Du Tĩnh Đức còn nóng nảy bất an hơn cả hắn.
Thấy một số thứ thú vị ở trong sách, tâm tình của Cố Thanh Nhượng rất tốt, sẽ đi ra tìm Du Tĩnh Đức, hai người đứng cách nhau vài bước, hắn vừa cầm sách, vừa đọc cho cậu nghe những mẩu chuyện thú vị, hoặc, có lúc thấy sắc mặt của cậu quá ngột ngạt, sẽ nói vài câu đùa giỡn cậu.
“Cậu, đừng có nghiêm túc như vậy, cứ cau cau có có, sau này làm sao có cô gái nào dám cùng cậu?”
Du Tĩnh Đức lại theo bản năm túm lấy ống quần, nhưng cậu vẫn đầy mặt nghiêm túc, nói “Sau này rồi tính.”
Cố Thanh Nhượng đang cười cười, bỗng nhiên nhíu mày, sau đó ho khan kịch liệt, Du Tĩnh Đức hoảng hốt, vội vàng đứng lên rót nước cho hắn, Cố Thanh Nhượng không lạnh không nóng quét mắt nhìn cậu một cái, cả người cậu cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khổ sở, rồi sau đó lặng lẽ ngồi xuống.
Cố Thanh Nhượng vừa ho vừa đi lấy nước uống một ngụm, mới miễn cưỡng thuận khí, liếc nhìn cậu, nói “Vội cái gì, ai bị bệnh mà không bị như vậy? Tự tôi làm được.”
Du Tĩnh Đức trong lòng quặn đau.
Cậu rất đau.
Người cậu yêu rõ ràng đang chịu khổ, cậu không giúp được người đó, người đó còn thậm chí không cần cậu.
Cậu bỏ lỡ khoảng thời gian người đó cần cậu, từ đó hắn cũng không cần cậu nữa.
Du Tĩnh Đức hiểu, tư lệnh rất mạnh, cậu kính hắn yêu hắn, hai người chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn, cậu đang hận bản thân vô dụng.
Nam nhân đỉnh thiên lập địa này, ngay cả đoạn thời gian không thể đi lại được cũng có thể vượt qua, đương nhiên hắn sẽ không sợ hãi khi bị bệnh.
Nhưng Du Tĩnh Đức vẫn hận khi không thể chịu đau thay cho hắn.
Không sợ hãi không có nghĩa là không đau khổ, Du Tĩnh Đức nhìn bóng lưng của Cố Thanh Nhượng, sắc mặc giống như khóc trong tâm không hề có nước mắt, cậu muốn khổ sở thay hắn, thống khổ thay hắn.
Tình huống này vẫn tiếp diễn, đến một ngày, Du Tĩnh Đức vẫn trầm mặc đứng trước cửa đợi hắn, rồi sau đó cậu phát hiện, tư lệnh hôm nay chưa ra khỏi cửa.
Cậu điên cuồng đẩy cửa ra, rồi sau đó phát hiện, Cố Thanh Nhượng mồ hôi lạnh nhễ nhại, trên mặt đỏ bừng không giống như bình thường.
Du Tĩnh Đức run rẩy cầm lấy tay của hắn, rất lạnh, trán nóng bừng.
Tư lệnh sốt.
Nhưng hắn cũng không đem thân thể của mình ra để giận dỗi.
Hắn cảm thấy bản thân không phải bị lây bệnh từ La Thành, nhưng bị cảm lạnh là thật sự, nhưng ai biết đâu, vạn nhất đâu, hắn thật sự mắc cái bệnh truyền nhiễm kia thì sao?
Tức giận một hồi, bản thân hắn lại thở ra một hơi.
Du Tĩnh Đức lo lắng, hắn không phải không hiểu, nhưng hết lần này đến lần khác, hắn và Du Tĩnh Đức, trước kia hai người còn ầm ĩ một đoạn chuyện như vậy, trong tình huống này, ở cùng với nhau trong một căn nhà, hắn thật sự không muốn lại cùng với Du Tĩnh Đức dính dáng thêm một chút quan hệ nào nữa/
Cố Thanh Nhượng điều chỉnh lại tâm tình, mở cửa lấy thuốc, lại ra ngoài lấy một cốc nước sôi để uống, nhìn quanh trong nhà, sạch sẽ hơn mấy ngày trước rất nhiều. Hắn cảm giác có chút thú vị, nghĩ, Du Tĩnh Đức hiền lương thục đức, nếu là phụ nữ, còn có thể giới thiệu cho cậu một vài người bạn của hắn, cho cậu tìm một người chồng, đáng tiếc không phải.
“Du Tĩnh Đức, đi ra.”
Cố Thanh Nhượng đến trước cửa phòng gõ một cái “Được rồi, nếu cậu đã đến, tôi có mấy lời phải nói rõ ràng với cậu.”
Bên trong im lặng một lúc lâu, Cố Thanh Nhượng cau mày lại, bỗng nhiên bên trong lại truyền ra một trận ồn ào lộn xộn khi đồ đạc bị xê dịch, cửa mở ra, Du Tĩnh Đức chật vật chạy ra, trong ánh mắt lóe ra một tia sáng, sắc mặt giống như là đang cười, vừa kinh ngạc, vừa cong khóe miệng, giống như cơ mặt bị cương cứng quá lâu, khiến cho cả khuôn mặt cậu đều không giống bình thường.
Cố Thanh Nhượng lùi về phía sau mấy bước “Đừng đến gần tôi.”
“Tư, tư lệnh!” Du Tĩnh Đức gật đầu một cái, cũng học theo bộ dạng của hắn, lui về phía sau mấy bước “Tôi sẽ không đến gần ngài, tôi sẽ không bị lây, ngài đừng đuổi tôi đi.”
“Vậy thì đi theo tôi.” Cố Thanh Nhượng liếc nhìn cậu một cái, đi ra phòng khách, hướng về phía cậu vẫy vẫy tay “Đến đây, ăn bữa sáng đi?”
“Cảm ơn tư lệnh.” Du Tĩnh Đức đi nhanh về phía trước, hai tay lại run rẩy, theo bản năng nắm lấy ống quần.
Cố Thanh Nhượng vốn biết khi cậu khẩn trương và bất an sẽ có thói quen nắm lấy ống quần, cũng không nói gì, hắn ngồi ở xa, tỏ ý Du Tĩnh Đức ngồi xuống bàn ăn cơm, lúc này mới híp mắt theo dõi cậu “Du Tĩnh Đức, cậu thật dại dột đến mức khiến tôi kinh ngạc.”
Du Tĩnh Đức vừa nghe thấy, cả đầu đều cúi gằm xuống, giống như một con chó lớn đang ủ rũ.
“Thật xin lỗi, tư lệnh.”
“Trên thực tế, tôi cũng không cảm thấy tôi bị lây bệnh.” Cố Thanh Nhượng lười biếng dựa vào ghế sô pha, hai tay dang ra gác lên thành ghế, giọng nói bình thản lại nhàn nhã “Tôi biết mọi người đều lo lắng cho tôi, nhưng tôi không hiểu sao cậu lại có thể làm đến cái loại trình độ này, tôi cũng biết là cậu có một mình, không sợ chết, nhưng tôi thật sự không muốn nhìn thấy cậu ở chỗ này.”
Dừng một chút, hắn nhìn thấy xung quanh Du Tĩnh Đức tràn ngập một bầu không khí u ám, hắn lại mỉm cười.
“Tôi sợ cậu lại muốn báo ân với tôi.”
Cả người Du Tĩnh Đức run rẩy một cái, chợt ngẩng đầu lên, đang muốn giải thích, Cố Thanh Nhượng lại ngăn cậu lại, ánh mắt âm u mà nhìn cậu “Nếu đã nói với cậu chúng ta là bạn bè, tôi sẽ tiếp nhận tâm ý của cậu, hiện giờ cả tôi và cậu đều không thể rời khỏi đây, vì đảm bảo cậu sẽ không bị lây bệnh từ tôi, tốt nhất là tôi với cậu nên giữ một khoảng cách, nhưng mà, nếu như tôi và cậu đều có thể an toàn rời khỏi đây, tôi sẽ tăng lương cho cậu lên gấp ba, nếu như cậu chết, tôi cũng sẽ yêu cầu người của Cố gia, tương lai chiếu cố người nhà họ Du các cậu trong vòng một trăm năm. Như vậy, cậu có đồng ý không?”
Hắn cũng không thích cái việc báo ân gì đó của Du Tĩnh Đức, nếu cùng đến đây, có chuyện gì, cũng phải làm cho rõ ràng, đỡ phải khiến cho sau này trở nên hỏng bét.
Du Tĩnh Đức há miệng, cậu muốn nói cho tư lệnh hết thảy những thứ đó đều không cần thiết, cậu không phải vì báo ân, cho nên hắn không cần phải rõ ràng như vậy, cậu nguyện ý đi theo hắn, nguyện ý chết vì hắn, chỉ bởi vì yêu hắn.
Nhưng mà cậu cũng hiểu tư lệnh.
Nụ cười của người này giống như một lưỡi đao vậy, lạnh lẽo mà dứt khoát.
“Tôi không muốn rời đi tư lệnh.” Cậu lẩm bẩm nói, âm thanh nhỏ chỉ có chính cậu mới có thể nghe thấy.
Rồi sau đó, cậu ngẩng đầu lên, chậm rãi gật đầu một cái “Vâng, tư lệnh.”
Nếu đạt thành hiệp nghị, thời gian tiếp theo cũng hài hòa rất nhiều.
Bệnh cảm của Cố THanh Nhượng chậm chạp không chịu khỏi, hắn sợ Du Tĩnh Đức cũng bị lây bệnh, đều dành thời gian rất lâu một mình ở trong phòng đọc sách, thi thoảng đi ra cửa lộ diện một cái, sẽ phát hiện Du Tĩnh Đức ngồi đoan đoan chính chính ngay ở bên cạnh cửa, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm cửa phòng hắn, vừa nhìn thấy Cố Thanh Nhượng, trên mặt sẽ không kìm lòng được nở nụ cười, nhưng mà nụ cười này không có duy trì lâu lắm, lại biến thành sự lo lắng đầy nặng nề.
Cố Thanh Nhượng thật sự cảm thấy Du Tĩnh Đức còn nóng nảy bất an hơn cả hắn.
Thấy một số thứ thú vị ở trong sách, tâm tình của Cố Thanh Nhượng rất tốt, sẽ đi ra tìm Du Tĩnh Đức, hai người đứng cách nhau vài bước, hắn vừa cầm sách, vừa đọc cho cậu nghe những mẩu chuyện thú vị, hoặc, có lúc thấy sắc mặt của cậu quá ngột ngạt, sẽ nói vài câu đùa giỡn cậu.
“Cậu, đừng có nghiêm túc như vậy, cứ cau cau có có, sau này làm sao có cô gái nào dám cùng cậu?”
Du Tĩnh Đức lại theo bản năm túm lấy ống quần, nhưng cậu vẫn đầy mặt nghiêm túc, nói “Sau này rồi tính.”
Cố Thanh Nhượng đang cười cười, bỗng nhiên nhíu mày, sau đó ho khan kịch liệt, Du Tĩnh Đức hoảng hốt, vội vàng đứng lên rót nước cho hắn, Cố Thanh Nhượng không lạnh không nóng quét mắt nhìn cậu một cái, cả người cậu cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khổ sở, rồi sau đó lặng lẽ ngồi xuống.
Cố Thanh Nhượng vừa ho vừa đi lấy nước uống một ngụm, mới miễn cưỡng thuận khí, liếc nhìn cậu, nói “Vội cái gì, ai bị bệnh mà không bị như vậy? Tự tôi làm được.”
Du Tĩnh Đức trong lòng quặn đau.
Cậu rất đau.
Người cậu yêu rõ ràng đang chịu khổ, cậu không giúp được người đó, người đó còn thậm chí không cần cậu.
Cậu bỏ lỡ khoảng thời gian người đó cần cậu, từ đó hắn cũng không cần cậu nữa.
Du Tĩnh Đức hiểu, tư lệnh rất mạnh, cậu kính hắn yêu hắn, hai người chưa bao giờ xảy ra mâu thuẫn, cậu đang hận bản thân vô dụng.
Nam nhân đỉnh thiên lập địa này, ngay cả đoạn thời gian không thể đi lại được cũng có thể vượt qua, đương nhiên hắn sẽ không sợ hãi khi bị bệnh.
Nhưng Du Tĩnh Đức vẫn hận khi không thể chịu đau thay cho hắn.
Không sợ hãi không có nghĩa là không đau khổ, Du Tĩnh Đức nhìn bóng lưng của Cố Thanh Nhượng, sắc mặc giống như khóc trong tâm không hề có nước mắt, cậu muốn khổ sở thay hắn, thống khổ thay hắn.
Tình huống này vẫn tiếp diễn, đến một ngày, Du Tĩnh Đức vẫn trầm mặc đứng trước cửa đợi hắn, rồi sau đó cậu phát hiện, tư lệnh hôm nay chưa ra khỏi cửa.
Cậu điên cuồng đẩy cửa ra, rồi sau đó phát hiện, Cố Thanh Nhượng mồ hôi lạnh nhễ nhại, trên mặt đỏ bừng không giống như bình thường.
Du Tĩnh Đức run rẩy cầm lấy tay của hắn, rất lạnh, trán nóng bừng.
Tư lệnh sốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook