Vì chuyện buôn bán, Cố Thanh Nhượng đến thành phố L một chuyến, lần này vốn dĩ có thể để những người khác đi qua, nhưng hết lần này đến lần khác hắn đều tự lực khánh sinh, tự mình đi xem xét một chút.

Ông chủ ở thành phố L là một người đàn ông trung niên mặt mũi ôn hòa, những người khác thấy Cố Thanh Nhượng, đều sợ thân phận của hắn, nhưng ông chủ này rất đúng mực, an bài toàn bộ chỗ ngủ nghỉ ăn uống cho hắn rất tốt, đến lúc kết thúc chuyến đi, người nọ mới hơi nhíu mày nói với Cố Thanh Nhượng “Cố tư lệnh, chuyến này, vốn dĩ cậu không cần tự mình đến.”

Cố Thanh Nhượng nhận ra sự khác thường trong lời nói của ông “Làm sao?”

Ông chủ ở thành phố L thở dài “Tóm lại, khoảng thời gian này cậu tận lực hạn chế đi ra ngoài, gần đây trong thành có rất nhiều người bị bệnh, sợ cậu cũng sẽ bị lây bệnh.”

“Bệnh gì?”

“Nghe nói chỉ là cảm mạo thông thường, nhưng mà gần đây không đủ thuốc để cung cấp.”

Cố Thanh Nhượng gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu, đợi ông chủ của thành phố L đi khỏi, ung dung thong thả dọn dẹp mọi thứ, lại nhìn sắc trời một cái, cũng là lúc Tiểu Long ăn xong bữa tối, liền gọi một cú điện thoại về nhà.

Thanh âm của Tiểu Long ở đầu dây bên kia mơ hồ không vui, Cố Thanh Nhượng dặn dò mấy câu, sau đó đông nói một câu, tây nói một câu, dỗ dành cô bé xong xuôi, liền chuẩn bị cúp điện thoại.

“A a a, ba, đợi đã, chú –”

Cố Thanh Nhượng chỉ kịp nghe được một câu như vậy, tay của hắn đã cúp điện thoại rồi.

Ông chủ thành phố L đang ở bên ngoài, có chuyện tìm hắn, Cố Thanh Nhượng ngẩn người, liền bỏ chuyện này ra sau đầu.

Vì vậy, cách thiên sơn vạn thủy, hắn đại khái sẽ không biết rằng, ở bên kia còn có một người sau khi cầm được một cái ống nghe không còn âm thanh của ai đó, khuôn mặt hưng phấn trong nháy mắt ảm đạm xuống.

Nhưng mà, Cố Thanh Nhượng quả thật không có thừa thời gian đi suy nghĩ đến chuyện khác, đây là lần đầu hắn đi kinh doanh, mặc dù nói, hắn không cần cái gì cũng có một cuộc sống giàu có áo cơm không lo, đủ để hắn có thể toàn thân an nhàn ở nhà, hắn bận rộn chém giết ở trên chiến trường nhiều năm như vậy, biến thành như vậy, luôn khiến cho hắn cảm thấy lãng phí quá nhiều thời gian, nói trắng ra là, hắn cảm thấy nhàm chán, không thú vị. Đến thành phố L, Cố Thanh Nhượng bận rộn trao đổi xong với cấp trên, đi xuống dưới, đến tầng một công nhân cũng chậc chậc khen ngợi hắn, nam nam nữ nữ cứ nhìn chằm chằm vào hắn.

Hai tuần lễ trôi qua, Cố Thanh Nhượng mới có thời gian gọi điện về nhà lần thứ hai.

Tiểu Long vừa nghe điện thoại, lập tức mất hứng “Ba, ba không còn cần con nữa!”

Cố Thanh Nhượng lại dỗ dành cô bé mất một lúc, trong lòng vừa có ý định cúp điện thoại, Tiểu Long bỗng nhiên quyến luyến không thôi, nói “Ba, ba đợi một lát, đợi lát nữa mà, ba nhất định phải nhớ con a, con cũng rất nhớ người, ngày ngày đều nhớ! Ba….” Thanh âm của Tiểu Long ngừng một lát, ngay sau đó, bên đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ, đến khi trong loa truyền tới tiếng nói, đã đổi một người.

“Tư lệnh.”

Âm thanh ẩn nhẫn của nam nhân truyền đến, Cố Thanh Nhượng ngẩn người, mặt mũi âm trầm, hỏi “Trong nhà xảy ra chuyện?”

“Không có, đều rất tốt.”

“Ừm.”

Nhất thời im lặng.

Cố Thanh Nhượng không hiểu được cậu muốn làm cái gì “Cần tôi mua gì về sao?”

“Không, không phải như vậy.” Nam nhân ở đầu dây bên kia dường như có chút khẩn trương, dừng một chút, giống như là sợ hắn không nhịn được nữa, cuống quýt nói “Ngài, gần đây ngài có khỏe hay không? Bây giờ sắp đầu mùa xuân, nhưng vẫn rất lạnh, mặc thêm quần áo, đừng để bị mệt, đừng quá bận, ngài vẫn luôn như vậy, một khi chú ý chuyện gì, thì sẽ quên chuyện khác, nhớ phải ăn cơm, tôi nghe nói gần đây ở thành phố L có rất nhiều người bị cảm, ngài cũng phải để ý, Tiểu Long mỗi ngày đều nói rất nhớ ngài, a, cô bé bảo tôi hỏi hài, lúc nào ngài trở về?”

Người này nói một hơi thật dài, Cố Thanh Nhượng nghe một chút liền nở nụ cười, nhưng chỉ đáp lại một chữ “Được.”

Du Tĩnh Đức thở phào nhẹ nhõm, nhưng không nghe được lời mà cậu muốn nghe nhất, vì vậy, chậm chạp hỏi lại một lần “Lúc nào ngài trở về?”

“Cái này hả…” Cố Thanh Nhượng lại cau mày “Tôi cũng không nói trước được, xem tình hình thế nào.”

Đang nói, bên kia truyền đến thanh âm của Tiểu Long “Chú, chú nói sao lại lâu như vậy! Tiểu Long còn chưa nói chuyện với ba xong đâu!”

Cố Thanh Nhượng nghe được âm thanh của cô bé, khẽ cười một tiếng, chận lại, nói “Du Tĩnh Đức, không cho phép để Tiểu Long nghe điện thoại, để con bé đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi học, vậy, tôi cúp trước đây, gặp lại.”

Du Tĩnh Đức còn chưa kịp lên tiếng đáp lại, Cố Thanh Nhượng đã cúp điện thoại.

Ánh mắt của cậu ảm đạm, đứng dậy đi lấy kẹo hồ lô của Tiểu Long. Tiểu Long thật sự tức chết, lắc đầu, trợn mắt nhìn Du Tĩnh Đức “Chú, chú lừa Tiểu Long, trước nói là chỉ nói một phút, chú nói đến tận ba phút! Bây giờ ba còn không nghe Tiểu Long nói! Một viên kẹo hồ lô một phút, chú nói ba phút, bây giờ cháu muốn ba viên! Không đúng, là ba xâu!” Vừa nói, Tiểu Long tức giận quơ quơ ống nghe trong tay, nói.

Du Tĩnh Đức ôm cô bé ngồi lên trên đầu gối, buồn bực cúi đầu “Hôm nay chỉ có thể ăn một viên, ngày mai lại ăn tiếp.”

Vừa nghe được ngày mai cũng có thể ăn, Tiểu Long mới miễn cưỡng hài lòng.

Du Tĩnh Đức trong lòng hâm mộ, còn có một chút ghen tị cứ âm ỉ âm ỉ.

Đến khi Cố Thanh Nhượng hoàn thành công chuyện ở thành phố L, đã một tháng trôi qua.

Thời điểm giao mùa giữa đông và xuân, người ở thành phố L bị bệnh càng lúc càng nhiều.

Cố Thanh Nhượng sớm đã phát hiện chuyện này, vì vậy, trong khoảng thời gian này vẫn không đi dạo những chỗ khác, thẳng đến lúc hắn trở về nhà, ngồi vào trên xe, nhìn người đi hai bên đường sắc mặt bệnh trạng thiếu sức sống, hắn nhíu mày một cái. Xe chạy thẳng ra bên ngoài thành, Cố Thanh Nhượng không khỏi quay đầu nhìn một cái, cũng chính là thời điểm chớp nhoáng này, hắn nhìn thấy một đám đông người bỗng nhiên tụ lại một chỗ, dường như, ở đó có người ngất xỉu.

“Chờ một chút, dừng một chút.”

Tài xế đang tập trung lái xe, nghe thấy thanh âm của người khác, trong lòng liền mất tập trung.

Qua một lúc lâu, người này mới phản ứng lại “A, có chuyện gì?”

Xe đã chạy được một đoạn xa, Cố Thanh Nhượng thở dài “Không có gì.”

Kết quả, trước khi hắn về đến nhà, xe liền bị ngăn ở bên ngoài cổng thành.

Cố Thanh Nhượng híp mắt một cái, nhìn các sĩ quan thủ ở ngoài thành, những người này nhìn thấy hắn, ánh mắt cũng có chút kinh ngạc.

“Cố tư lệnh? Ngài làm sao cũng…”

Cố Thanh Nhượng nhìn những người khác cũng bị cản ở ngoài thành như hắn, hỏi “Xảy ra chuyện gì, làm sao lại chặn ở chỗ này?”

Sĩ quan liền áy náy gật đầu một cái “Thật sự xin lỗi, phía trên ra lệnh xuống, bên thành phố L xảy ra một chút chuyện, nghe nói mấy bác sĩ phương tây kia nói là bệnh truyền nhiễm, phía trên bảo chúng tôi ngăn những người ở bên ngoài tiến vào trong thành phố, an bài đến một khu vực đợi trước, kiểm tra xong, không sao mới để cho họ rời đi, đây là mệnh lệnh cấp trên ban xuống, chúng tôi chỉ có thể làm phiền ngài.

“Thành phố L nào?”

“Là La Thành.”

Trong lòng Cố Thanh Nhượng hơi trầm xuống, cuối cùng, hắn gật đầu một cái.

“Không sao, tôi đi cùng với các cậu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương